Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-673
Chương 673: Anh có bệnh hả? may quá, em có thuốc[35]
Phong Phong đồng ý rồi An Phong Dương mới cúp máy: “Lát nữa lão Tứ qua ăn cơm, em chuẩn bị một chút, anh đi gọi lão Đại qua đây.”
“Vậy bảo Lạc Lạc cũng qua đây đi, Nhã Nhã ở quán bộ rồi sợ là không về được.” Mân Hinh nói. “Được, để anh đi hỏi một chút.” An Phong Dương nói rồi3xoay người rời đi.
Mân Hinh khe khẽ thở dài, con gái của cô lấy chồng cũng đã mấy năm rồi.
Mấy người bạn già như bọn họ hẳn là nên ăn với nhau một bữa cơm. Đối với bữa cơm này, Sở Lạc Duy bày tỏ vì sao anh lại không thể đi.
Thủy An Lạc dứt khoát ném Bánh Bao Nhỏ cho Sở Lạc0Duy: “Con trông cháu đi, người lớn gặp mặt, một đứa bé biết gì mà đi cùng?”
Sở Lạc Duy cúi đầu nhìn Bánh Bao Nhỏ trong lòng mình rồi lại nhìn Tiểu Tiểu Tiểu đang chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn anh, hóa ra bọn họ đang bị bỏ rơi sao?
Bánh Bao Nhỏ đá đá chân bày tỏ nhóc không muốn ở5cùng chú Ba, chú Ba quá kinh khủng. Trước khi đi Sở Ninh Dực đứng nhìn tủ rượu của mình, Thủy An Lạc nhìn bộ dạng thấy chết không sờn của chồng mình thì mạnh mẽ đi qua lấy lại một chai: “Sống không uống thì chết cũng không mang theo được, sao anh lại có chấp niệm với mấy thứ này quá4vậy?” Sở Ninh Dực nhìn vợ mình không sai một ly rút trúng chai rượu đắt tiền nhất của mình thì hiểu cái đống này với anh không có duyên rồi. Sao ai ai cũng nhăm nhe vào cái tủ rượu của mình là như thế nào? Đống rượu quý Sở Ninh Dực này thu thập cả đời đều bị mấy cái người9không hiểu biết này chà đạp. Lúc bọn họ đi qua, Mân Hinh đã làm cơm xong xuôi. Chỉ có bọn họ, không có lũ thanh niên. Phong Phong nói Kiều Nhã Nguyễn đang trên đường về, bảo mọi người phần chút đồ ăn cho vợ mình.
Sau đó thì bị Thủy An Lạc đá cho một cái. “Tôi nói này Phong Ảnh đế, Lão Phật Gia nhà anh thiếu một bữa cơm này sao? Lúc này cũng không quên gọi người về?” Thủy An Lạc khinh bỉ nói.
“Hừ, cô thì biết cái gì.” Phong Phong chẳng chút khách khí nói lại, ngay từ khi còn trẻ, hai người này đã cực kỳ không hợp nhau rồi.
Mân Hinh chỉ nhìn rồi cười, sau đó rót nước trái cây cho Thủy An Lạc. “Này, sao đến lượt em lại biến thành nước trái cây rồi?” Thủy An Lạc vội vàng đẩy cái ly sang một bên, không chịu để Mân Hinh rót nước trái cây nữa.
Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn vợ: “Đừng làm quá.” “Ai làm quá chứ?” Thủy An Lạc hừ một tiếng, sau đó cầm lấy rượu vang tự rót một ly: “Vào cái lúc này mà không uống rượu thì lúc nào uống? Chờ đến chết à?” Thủy An Lạc vừa mới nói xong đã bị Sở Ninh Dực vỗ một cái vào đầu.
Mân Hinh bật cười thu lại chai nước trái cây, sau đó nói: “Nói cũng phải, hiểm khi mới có dịp mọi người quây quần thể này.”
Vì thế Sở Ninh Dực cũng không nói gì thêm. Kiều Nhã Nguyễn về rất nhanh, rõ ràng là dùng tốc độ đua xe để trở về. “Tôi nói mấy người không thể báo trước một câu sao, ông đây chạy muốn chết luôn đấy?” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi ngồi xuống bên cạnh Phong Phong. Thủy An Lạc chống cằm nhìn Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống. Phong Phong tự động tháo áo khoác lính của vợ xuống rồi vắt lên ghế sofa. “Hỏi cái người kia kìa, tự dưng anh ta cảm thấy con gái không phải của mình nữa cho nên muốn ra ngoài nhậu một bữa, tuy rằng tạo cảm thấy cái lý do này không thật sự là như vậy.” Thủy An Lạc tấm tắc nói. Kiều Nhã Nguyên nhận chiếc đũa rồi cũng tấm tắc hai tiếng: “Nói cứ như thể từ nhỏ con gái đã là của anh ấy không bằng.”
Lời này giống y đúc lời của An Phong Dương.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Phong Phong đồng ý rồi An Phong Dương mới cúp máy: “Lát nữa lão Tứ qua ăn cơm, em chuẩn bị một chút, anh đi gọi lão Đại qua đây.”
“Vậy bảo Lạc Lạc cũng qua đây đi, Nhã Nhã ở quán bộ rồi sợ là không về được.” Mân Hinh nói. “Được, để anh đi hỏi một chút.” An Phong Dương nói rồi3xoay người rời đi.
Mân Hinh khe khẽ thở dài, con gái của cô lấy chồng cũng đã mấy năm rồi.
Mấy người bạn già như bọn họ hẳn là nên ăn với nhau một bữa cơm. Đối với bữa cơm này, Sở Lạc Duy bày tỏ vì sao anh lại không thể đi.
Thủy An Lạc dứt khoát ném Bánh Bao Nhỏ cho Sở Lạc0Duy: “Con trông cháu đi, người lớn gặp mặt, một đứa bé biết gì mà đi cùng?”
Sở Lạc Duy cúi đầu nhìn Bánh Bao Nhỏ trong lòng mình rồi lại nhìn Tiểu Tiểu Tiểu đang chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn anh, hóa ra bọn họ đang bị bỏ rơi sao?
Bánh Bao Nhỏ đá đá chân bày tỏ nhóc không muốn ở5cùng chú Ba, chú Ba quá kinh khủng. Trước khi đi Sở Ninh Dực đứng nhìn tủ rượu của mình, Thủy An Lạc nhìn bộ dạng thấy chết không sờn của chồng mình thì mạnh mẽ đi qua lấy lại một chai: “Sống không uống thì chết cũng không mang theo được, sao anh lại có chấp niệm với mấy thứ này quá4vậy?” Sở Ninh Dực nhìn vợ mình không sai một ly rút trúng chai rượu đắt tiền nhất của mình thì hiểu cái đống này với anh không có duyên rồi. Sao ai ai cũng nhăm nhe vào cái tủ rượu của mình là như thế nào? Đống rượu quý Sở Ninh Dực này thu thập cả đời đều bị mấy cái người9không hiểu biết này chà đạp. Lúc bọn họ đi qua, Mân Hinh đã làm cơm xong xuôi. Chỉ có bọn họ, không có lũ thanh niên. Phong Phong nói Kiều Nhã Nguyễn đang trên đường về, bảo mọi người phần chút đồ ăn cho vợ mình.
Sau đó thì bị Thủy An Lạc đá cho một cái. “Tôi nói này Phong Ảnh đế, Lão Phật Gia nhà anh thiếu một bữa cơm này sao? Lúc này cũng không quên gọi người về?” Thủy An Lạc khinh bỉ nói.
“Hừ, cô thì biết cái gì.” Phong Phong chẳng chút khách khí nói lại, ngay từ khi còn trẻ, hai người này đã cực kỳ không hợp nhau rồi.
Mân Hinh chỉ nhìn rồi cười, sau đó rót nước trái cây cho Thủy An Lạc. “Này, sao đến lượt em lại biến thành nước trái cây rồi?” Thủy An Lạc vội vàng đẩy cái ly sang một bên, không chịu để Mân Hinh rót nước trái cây nữa.
Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn vợ: “Đừng làm quá.” “Ai làm quá chứ?” Thủy An Lạc hừ một tiếng, sau đó cầm lấy rượu vang tự rót một ly: “Vào cái lúc này mà không uống rượu thì lúc nào uống? Chờ đến chết à?” Thủy An Lạc vừa mới nói xong đã bị Sở Ninh Dực vỗ một cái vào đầu.
Mân Hinh bật cười thu lại chai nước trái cây, sau đó nói: “Nói cũng phải, hiểm khi mới có dịp mọi người quây quần thể này.”
Vì thế Sở Ninh Dực cũng không nói gì thêm. Kiều Nhã Nguyễn về rất nhanh, rõ ràng là dùng tốc độ đua xe để trở về. “Tôi nói mấy người không thể báo trước một câu sao, ông đây chạy muốn chết luôn đấy?” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi ngồi xuống bên cạnh Phong Phong. Thủy An Lạc chống cằm nhìn Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống. Phong Phong tự động tháo áo khoác lính của vợ xuống rồi vắt lên ghế sofa. “Hỏi cái người kia kìa, tự dưng anh ta cảm thấy con gái không phải của mình nữa cho nên muốn ra ngoài nhậu một bữa, tuy rằng tạo cảm thấy cái lý do này không thật sự là như vậy.” Thủy An Lạc tấm tắc nói. Kiều Nhã Nguyên nhận chiếc đũa rồi cũng tấm tắc hai tiếng: “Nói cứ như thể từ nhỏ con gái đã là của anh ấy không bằng.”
Lời này giống y đúc lời của An Phong Dương.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com