Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-680
Chương 680: Anh có bệnh hả? may quá, em có thuốc [42]
Đến khi mọi người đều đi cả, căn phòng làm việc của Sở Lạc Duy trở nên yên tĩnh lại.
Kiều Vi Nhã đặt tư liệu ra đằng sau rồi nói: “Sở Lạc Duy, vì sao anh lại tức giận như vậy?” Kiều Vi Nhã dứt lời, Sở Lạc Duy sửng sốt một chút, cuối cùng là ngồi phịch xuống mà không hề hé răng nửa lời.
Vì sao ư?
Bởi vì3đám người đó quá đần cho nên anh không thể khống chế được chính mình. Sở Lạc Duy bình tĩnh lại một chút rồi mới ngẩng đầu nhìn về phái Sở Lạc Duy, nói: “Sao đột nhiên em lại lên đây? Đang cầm cái gì trong tay thế?” Tuy rằng Kiều Vi Nhã đang để tài liệu ở phía sau nhưng Sở Lạc Duy vẫn nhìn thấy được, chỉ là0anh không biết cụ thể đó là cái gì mà thôi. Ừm, lời này so với mấy lời vừa rồi dễ nghe hơn nhiều, quả nhiên Sở tổng có chỉ trích cũng còn tùy xem đối phương là ai.
Nhưng hiện tại Kiều Vi Nhã lại không dám lấy những tư liệu kia ra, cô sợ Sở Lạc Duy sẽ thẳng tay ném cô qua cửa sổ mất. “Em cảm thấy5tâm trạng của anh lúc này không tốt, để lát nữa em quay lại!” Kiều Vi Nhã nói rồi lẹ tay lẹ chân xoay người rời đi. Nhưng Sở Lạc Duy lại dùng tốc độ cực nhanh đi tới, ngay lúc cô xoay người liền vươn tay chộp lấy tư liệu trong tay cô.
Kiều Vi Nhã: “...”
Cô thấy sắc mặt của Sở Lạc Duy lại thay đổi lần nữa liền4nói với giọng có mấy phần thảo mai: “Thật ra mấy thứ này ấy mà, là do cái kia...” “Em vẫn chưa từ bỏ ý định à? Vì sao em lại cố chấp với cái này đến như vậy?” Tuy rằng tâm tình của Sở Lạc Duy không tốt nhưng anh nhất định không nổi giận với Kiều Vi Nhã, thậm chí lúc này đã được coi là tốt lắm9rồi.
Kiều Vi Nhã biết điểm này cho nên mới không chạy ngay lập tức, nhưng biết điểm này không có nghĩa là cô không cảm thấy sợ. “Em cảm thấy chuyện này là một chuyện vô cùng có ý nghĩa, tập đoàn Sở Thị làm được đến bước này đã không chỉ đơn thuần là kiếm tiền đơn giản như vậy nữa, em cũng hy vọng có thể làm nhiều chương trình có ích cho xã hội hơn, cũng giống như chương trình vợ lính ấy.” Kiều Vi Nhã nghiêm túc nói ra hết tất cả suy nghĩ của mình.
Sở Lạc Duy nhíu chặt chân mày: “Tại sao lại muốn tập trung về bệnh tâm thần?” “Nhìn rõ đi, đây là bệnh trầm cảm.” Kiều Vi Nhã vội vàng đáp lời.
Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói: “Vẫn là bệnh tâm thần.” Kiều Vi Nhã trợn trắng mắt: “Hiện giờ bệnh trầm cảm là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Anh không sợ nhỡ một ngày nào đó em cũng mắc phải bệnh trầm cảm sao?” “Em mà mắc bệnh trầm cảm được á? Đùa ai thế?” Sở Lạc Duy nói thẳng thừng.
Suýt chút nữa Kiều Vi Nhã giơ chân đá chết người này: “Vậy anh cho em một lý do anh không chấp nhận dự án này đi!” “Không cần thiết, đã không kiếm được tiền còn vất vả. Anh nói cho em biết, không một ai đồng ý đi đối mặt với một người có khả năng có khuyết điểm cả.” Sở Lạc Duy nói. “Việc có ích chẳng phải chính là những việc như vậy sao?” Kiều Vi Nhã phản bác: “Nếu không thử thì làm sao biết là nó chẳng mang lại kết quả gì?” “Nói như em thì chẳng thà đi quan tâm đến những trẻ em có hoàn cảnh nghèo khó còn hơn, cái này càng có ý nghĩa hơn đấy.” Sở Lạc Duy nói rồi cầm tài liệu đặt lên bàn, sau đó anh kéo cô vào lồng ngực: “Trưa nay muốn ăn gì?” “Ăn cái đầu anh ấy! Tức no lắm rồi, không ăn!” Kiều Vi Nhã mạnh mẽ đẩy anh ra rồi giật lấy tài liệu, nổi giận đùng đùng rời đi. Sở Lạc Duy: “.” Sao tính tình lại nóng nảy như vậy chứ? Kiều Vi Nhã bước vào thang máy, vừa kẹp tài liệu vừa gõ chữ trên di động.
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Mọe nó mọe nó, ông đây muốn ly hôn với tên khốn kia! Ly hôn!!]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chậc chậc chậc, tức thế này xem ra đề án lại bị bóp chết rồi!]
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Đến khi mọi người đều đi cả, căn phòng làm việc của Sở Lạc Duy trở nên yên tĩnh lại.
Kiều Vi Nhã đặt tư liệu ra đằng sau rồi nói: “Sở Lạc Duy, vì sao anh lại tức giận như vậy?” Kiều Vi Nhã dứt lời, Sở Lạc Duy sửng sốt một chút, cuối cùng là ngồi phịch xuống mà không hề hé răng nửa lời.
Vì sao ư?
Bởi vì3đám người đó quá đần cho nên anh không thể khống chế được chính mình. Sở Lạc Duy bình tĩnh lại một chút rồi mới ngẩng đầu nhìn về phái Sở Lạc Duy, nói: “Sao đột nhiên em lại lên đây? Đang cầm cái gì trong tay thế?” Tuy rằng Kiều Vi Nhã đang để tài liệu ở phía sau nhưng Sở Lạc Duy vẫn nhìn thấy được, chỉ là0anh không biết cụ thể đó là cái gì mà thôi. Ừm, lời này so với mấy lời vừa rồi dễ nghe hơn nhiều, quả nhiên Sở tổng có chỉ trích cũng còn tùy xem đối phương là ai.
Nhưng hiện tại Kiều Vi Nhã lại không dám lấy những tư liệu kia ra, cô sợ Sở Lạc Duy sẽ thẳng tay ném cô qua cửa sổ mất. “Em cảm thấy5tâm trạng của anh lúc này không tốt, để lát nữa em quay lại!” Kiều Vi Nhã nói rồi lẹ tay lẹ chân xoay người rời đi. Nhưng Sở Lạc Duy lại dùng tốc độ cực nhanh đi tới, ngay lúc cô xoay người liền vươn tay chộp lấy tư liệu trong tay cô.
Kiều Vi Nhã: “...”
Cô thấy sắc mặt của Sở Lạc Duy lại thay đổi lần nữa liền4nói với giọng có mấy phần thảo mai: “Thật ra mấy thứ này ấy mà, là do cái kia...” “Em vẫn chưa từ bỏ ý định à? Vì sao em lại cố chấp với cái này đến như vậy?” Tuy rằng tâm tình của Sở Lạc Duy không tốt nhưng anh nhất định không nổi giận với Kiều Vi Nhã, thậm chí lúc này đã được coi là tốt lắm9rồi.
Kiều Vi Nhã biết điểm này cho nên mới không chạy ngay lập tức, nhưng biết điểm này không có nghĩa là cô không cảm thấy sợ. “Em cảm thấy chuyện này là một chuyện vô cùng có ý nghĩa, tập đoàn Sở Thị làm được đến bước này đã không chỉ đơn thuần là kiếm tiền đơn giản như vậy nữa, em cũng hy vọng có thể làm nhiều chương trình có ích cho xã hội hơn, cũng giống như chương trình vợ lính ấy.” Kiều Vi Nhã nghiêm túc nói ra hết tất cả suy nghĩ của mình.
Sở Lạc Duy nhíu chặt chân mày: “Tại sao lại muốn tập trung về bệnh tâm thần?” “Nhìn rõ đi, đây là bệnh trầm cảm.” Kiều Vi Nhã vội vàng đáp lời.
Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói: “Vẫn là bệnh tâm thần.” Kiều Vi Nhã trợn trắng mắt: “Hiện giờ bệnh trầm cảm là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Anh không sợ nhỡ một ngày nào đó em cũng mắc phải bệnh trầm cảm sao?” “Em mà mắc bệnh trầm cảm được á? Đùa ai thế?” Sở Lạc Duy nói thẳng thừng.
Suýt chút nữa Kiều Vi Nhã giơ chân đá chết người này: “Vậy anh cho em một lý do anh không chấp nhận dự án này đi!” “Không cần thiết, đã không kiếm được tiền còn vất vả. Anh nói cho em biết, không một ai đồng ý đi đối mặt với một người có khả năng có khuyết điểm cả.” Sở Lạc Duy nói. “Việc có ích chẳng phải chính là những việc như vậy sao?” Kiều Vi Nhã phản bác: “Nếu không thử thì làm sao biết là nó chẳng mang lại kết quả gì?” “Nói như em thì chẳng thà đi quan tâm đến những trẻ em có hoàn cảnh nghèo khó còn hơn, cái này càng có ý nghĩa hơn đấy.” Sở Lạc Duy nói rồi cầm tài liệu đặt lên bàn, sau đó anh kéo cô vào lồng ngực: “Trưa nay muốn ăn gì?” “Ăn cái đầu anh ấy! Tức no lắm rồi, không ăn!” Kiều Vi Nhã mạnh mẽ đẩy anh ra rồi giật lấy tài liệu, nổi giận đùng đùng rời đi. Sở Lạc Duy: “.” Sao tính tình lại nóng nảy như vậy chứ? Kiều Vi Nhã bước vào thang máy, vừa kẹp tài liệu vừa gõ chữ trên di động.
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Mọe nó mọe nó, ông đây muốn ly hôn với tên khốn kia! Ly hôn!!]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chậc chậc chậc, tức thế này xem ra đề án lại bị bóp chết rồi!]
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook