Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-678
Chương 678: Anh có bệnh hả? may quá, em có thuốc [40]
Thủy An Lạc ngồi xuống ghế sofa, nhìn con trai đi vào nhà bếp.
Con của cô rất hiếu thuận, chỉ cần điểm này là đủ rồi! Vì sao lại ép buộc một đứa trẻ quá nhiều thứ như vậy? Cho nên Thủy An Lạc cảm thấy con trai mình như thế này rất tốt. Sở Lạc Duy rót nước rồi đưa cho Thủy An Lạc, sau đó ngồi xuống bên cạnh mẹ mình: “Mẹ không uống được rượu, về sau đừng3uống nhiều như vậy nữa.” Thủy An Lạc càng cười sung sướng hơn, con trai của cô vẫn là một đứa trẻ ngoan. Lúc Thủy An Lạc uống nước. Sở Lạc Duy tự đi vào nhà bếp một lần nữa. Anh đã thành thói quen sáng nào cũng làm bữa sáng cho nên đột nhiên không làm nữa khiến anh cảm thấy không quen, thôi thì cứ làm bữa sáng vậy. Sở Lạc Duy nghĩ, quả nhiên là thói quen do0ai kia nuôi mà thành. Thủy An Lạc dựa vào ghế nhìn bóng dáng bận rộn của con trai trong bếp, cô nghĩ, chưa bao giờ cô từng hối hận về việc đã sinh đứa bé này ra, bất kể nó có bất bình thường đến thế nào đi chăng nữa.
Đây cũng là bảo bối quý giá nhất của cuộc đời cô.
Lúc Sở Ninh Dực xuống lầu, Thủy An Lạc đang đờ người nhìn về phía nhà bếp. Anh đi qua5rồi ngồi xuống bên cạnh vợ mình: “Nhìn cái gì vậy?” “Nhìn đi, đó con trai do em sinh ra, là con trai của em đó.” Thủy An Lạc tựa vào vai của Sở Ninh Dực, cảm thán.
Sở Ninh Dực khẽ xoa nhẹ đầu của cô, sau đó nói: “Vẫn chưa tỉnh rượu sao? Điền cái gì vậy?”
Thủy An Lạc bị đẩy ra liền kêu lên một tiếng, sau đó hung hăng trợn mắt với Sở Ninh Dực rồi lớn tiếng4hổ lên về phía nhà bếp: “Con trai! Con đừng nấu cơm cho ba con! Ông ấy không ăn đâu!”
Sở Ninh Dực: “...” Người phụ nữ này thật trẻ con, quả thật rất trẻ con. Sở Lạc Duy ở trong nhà bếp nghe ba mẹ mình đấu võ mồm khiến tâm trạng anh khá hơn rất nhiều.
Kỳ thực anh với Kiều Vi Nhã cũng thường xuyên đấu võ mồm, chỉ là bọn họ không có ai làm khán giả thôi.
Nếu như9có một...
Sở Lạc Duy ngẫm nghĩ rồi đột nhiên lắc đầu, đừng nên nghĩ nữa thì hơn. Làm xong bữa sáng, Sở Lạc Duy đi lên lầu gửi một tin nhắn nói rằng anh đã làm bữa sáng, Kiều Vi Nhã có muốn qua ăn hay không.
Kiều Vi Nhã nhắn một chữ cút, Sở Lạc Duy nhún nhún vai rồi mới bỏ lại di động để xuống lầu ăn cơm. “Không gọi Tiểu Bất Điểm qua đây sao?” Thủy An Lạc ôm lấy Tiểu Tiểu Tiểu vừa mới thức dậy thả vào ghế trẻ em của bé, hỏi. Sở Lạc Duy cúi đầu nhìn Tiểu Tiểu Tiểu còn đang gật gù, cái đầu nhỏ cứ gật lên gật xuống, suýt nữa thì chạm vào bàn luôn rồi. “Vẫn chưa tỉnh ngủ ạ, lát nữa để cô ấy ăn trên đường vậy.” Sở Lạc Duy hiểu rõ vợ mình, chắc chắn lúc này cô vẫn chưa tỉnh đầu, kể cả có là ba vợ thì đoán chừng cũng không gọi được cô dậy. Thế nên anh chuẩn bị sẵn đồ ăn cho Kiều Vi Nhã, đã đặt sẵn trong hộp cơm rồi.
Thủy An Lạc gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.
Ăn bữa sáng xong đã là tám giờ một phút, chín giờ là bọn họ phải đi làm. Cho nên lúc Sở Lạc Duy dừng xe ở cửa liền thấy Kiều Vi Nhã đang tất tả chạy từ bên trong ra, vừa trèo lên xe vừa nói: “Ngày mai mà anh còn gọi cho em lúc sáu giờ em sẽ giết chết anh.”
Sở Lạc Duy chậc lưỡi một tiếng, thấy cô cài dây an toàn xong thì đưa hộp cơm trong tay mình cho cô rồi mới khởi động xe. “Em đã ăn sáng rồi.” Kiều Vi Nhã đắc ý nói. Sở Lạc Duy sửng sốt một chút, trong lòng có chút ghen tị, kỹ thuật của ba vợ cao tay hơn anh rồi. “Ở nhà cũng không thấy em thức dậy ăn sáng.” Sở Lạc Duy bất mãn nói một câu. “Mẹ em ở nhà đó!” Kiều Vi Nhã lớn tiếng hô lên một câu.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Thủy An Lạc ngồi xuống ghế sofa, nhìn con trai đi vào nhà bếp.
Con của cô rất hiếu thuận, chỉ cần điểm này là đủ rồi! Vì sao lại ép buộc một đứa trẻ quá nhiều thứ như vậy? Cho nên Thủy An Lạc cảm thấy con trai mình như thế này rất tốt. Sở Lạc Duy rót nước rồi đưa cho Thủy An Lạc, sau đó ngồi xuống bên cạnh mẹ mình: “Mẹ không uống được rượu, về sau đừng3uống nhiều như vậy nữa.” Thủy An Lạc càng cười sung sướng hơn, con trai của cô vẫn là một đứa trẻ ngoan. Lúc Thủy An Lạc uống nước. Sở Lạc Duy tự đi vào nhà bếp một lần nữa. Anh đã thành thói quen sáng nào cũng làm bữa sáng cho nên đột nhiên không làm nữa khiến anh cảm thấy không quen, thôi thì cứ làm bữa sáng vậy. Sở Lạc Duy nghĩ, quả nhiên là thói quen do0ai kia nuôi mà thành. Thủy An Lạc dựa vào ghế nhìn bóng dáng bận rộn của con trai trong bếp, cô nghĩ, chưa bao giờ cô từng hối hận về việc đã sinh đứa bé này ra, bất kể nó có bất bình thường đến thế nào đi chăng nữa.
Đây cũng là bảo bối quý giá nhất của cuộc đời cô.
Lúc Sở Ninh Dực xuống lầu, Thủy An Lạc đang đờ người nhìn về phía nhà bếp. Anh đi qua5rồi ngồi xuống bên cạnh vợ mình: “Nhìn cái gì vậy?” “Nhìn đi, đó con trai do em sinh ra, là con trai của em đó.” Thủy An Lạc tựa vào vai của Sở Ninh Dực, cảm thán.
Sở Ninh Dực khẽ xoa nhẹ đầu của cô, sau đó nói: “Vẫn chưa tỉnh rượu sao? Điền cái gì vậy?”
Thủy An Lạc bị đẩy ra liền kêu lên một tiếng, sau đó hung hăng trợn mắt với Sở Ninh Dực rồi lớn tiếng4hổ lên về phía nhà bếp: “Con trai! Con đừng nấu cơm cho ba con! Ông ấy không ăn đâu!”
Sở Ninh Dực: “...” Người phụ nữ này thật trẻ con, quả thật rất trẻ con. Sở Lạc Duy ở trong nhà bếp nghe ba mẹ mình đấu võ mồm khiến tâm trạng anh khá hơn rất nhiều.
Kỳ thực anh với Kiều Vi Nhã cũng thường xuyên đấu võ mồm, chỉ là bọn họ không có ai làm khán giả thôi.
Nếu như9có một...
Sở Lạc Duy ngẫm nghĩ rồi đột nhiên lắc đầu, đừng nên nghĩ nữa thì hơn. Làm xong bữa sáng, Sở Lạc Duy đi lên lầu gửi một tin nhắn nói rằng anh đã làm bữa sáng, Kiều Vi Nhã có muốn qua ăn hay không.
Kiều Vi Nhã nhắn một chữ cút, Sở Lạc Duy nhún nhún vai rồi mới bỏ lại di động để xuống lầu ăn cơm. “Không gọi Tiểu Bất Điểm qua đây sao?” Thủy An Lạc ôm lấy Tiểu Tiểu Tiểu vừa mới thức dậy thả vào ghế trẻ em của bé, hỏi. Sở Lạc Duy cúi đầu nhìn Tiểu Tiểu Tiểu còn đang gật gù, cái đầu nhỏ cứ gật lên gật xuống, suýt nữa thì chạm vào bàn luôn rồi. “Vẫn chưa tỉnh ngủ ạ, lát nữa để cô ấy ăn trên đường vậy.” Sở Lạc Duy hiểu rõ vợ mình, chắc chắn lúc này cô vẫn chưa tỉnh đầu, kể cả có là ba vợ thì đoán chừng cũng không gọi được cô dậy. Thế nên anh chuẩn bị sẵn đồ ăn cho Kiều Vi Nhã, đã đặt sẵn trong hộp cơm rồi.
Thủy An Lạc gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.
Ăn bữa sáng xong đã là tám giờ một phút, chín giờ là bọn họ phải đi làm. Cho nên lúc Sở Lạc Duy dừng xe ở cửa liền thấy Kiều Vi Nhã đang tất tả chạy từ bên trong ra, vừa trèo lên xe vừa nói: “Ngày mai mà anh còn gọi cho em lúc sáu giờ em sẽ giết chết anh.”
Sở Lạc Duy chậc lưỡi một tiếng, thấy cô cài dây an toàn xong thì đưa hộp cơm trong tay mình cho cô rồi mới khởi động xe. “Em đã ăn sáng rồi.” Kiều Vi Nhã đắc ý nói. Sở Lạc Duy sửng sốt một chút, trong lòng có chút ghen tị, kỹ thuật của ba vợ cao tay hơn anh rồi. “Ở nhà cũng không thấy em thức dậy ăn sáng.” Sở Lạc Duy bất mãn nói một câu. “Mẹ em ở nhà đó!” Kiều Vi Nhã lớn tiếng hô lên một câu.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook