Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-706
Chương 706: Anh có bệnh hả? may quá, em có thuốc[68]
9iều Vị Nhã gật đầu, lồm cồm bò dậy, theo sau Thủy An Lạc xuống tầng ăn cơm. Chuyện đã xảy ra rồi, thể thì cứ để nó đến đâu cũng được, cuộc đời ai mà không có chút gợn sóng chứ? Thủy An Lạc xuống tầng, lại gọi thêm Triệu Hân Hân vừa ru Tiểu Sở Khả ngủ ra ngoài ăn cơm. Lúc này Tiểu Sở Khả vừa mới ngủ, bàn tay bé nhỏ còn túm lấy áo mẹ. Triệu Hân Hân dạ một tiếng, cẩn thận bỏ bàn tay Tiểu Sở Khả vào chăn, sau đó cẩn thận ra ngoài. Tiểu Tiểu Tiếu ngoan ngoãn ngồi bên bàn ăn đợi cơm. Bánh Bao Nhỏ được Thủy An Lạc bế ra ngoài. Thằng bé rất ít khi khóc quấy, là một bé con rất nghe lời.
Thủy An Lạc ngồi xuống, đặt3Bánh Bao Nhỏ lên đùi Sở Ninh Dực. Bánh Bao Nhỏ đã biết ngồi rồi. Lúc này bé ngồi trên đùi Sở Ninh Dực, đôi mắt to sáng ngời nhìn xung quanh, nhìn thấy bà nội nhìn toét miệng cười, giống hệt ba nó lúc nhỏ.
Sở Ninh Dực vòng tay qua cơ thể thằng bé, nhíu mày nhìn Thủy An Lạc, “Ăn bữa cơm mà em bế nó ra đây làm gì?” “Không bị một lúc là khóc, dù sao cũng không ảnh hưởng đến việc ăn uống của anh, trước kia anh bê Bảo Bối ăn cơm cũng đâu thấy anh nói gì, bể con của Bảo Bối thì đã sao mà anh lắm chuyện thể “ Thủy An Lạc không hề khách sáo gì đốp chát lại.
Kiều Vị Nhã và Triệu Hân Hân đưa mắt nhìn nhau, không ai nói0gì. Bánh Bao Nhỏ đá đưa đôi chân nhỏ xíu, rất bất mãn về việc bị ông nội ghét bỏ. Sở Ninh Dực bị vợ gắt gỏng, cũng không nói năng gì. Bánh Bao Nhỏ khá là hài lòng, bàn tay nhỏ ôm lấy bình sữa mà bà nội đưa tới, ngoan ngoãn uống sữa.
Sau bữa cơm, Kiều Vị Nhã và Triệu Hân Hân nằm trong phòng, không muốn đi đâu, Tiểu Sở Khả vẫn đang ngủ, sợ là nửa đêm sẽ phải dậy cho thằng bé ăn lần nữa.
“Cậu nói xem, làm sao mà ba mẹ có thể bên nhau mấy chục năm vẫn như một ngày vậy nhỉ? Sở Ninh Dực là người chỉ cần giậm chân có thể lay động cả thành phố A, đến giờ bên ngoài người ta vẫn còn lưu truyền lời đồn đại về Thái5Tử, sao có thể cả đời chỉ cưng chiều mỗi mẹ nhỉ?” Kiều Vị Nhã nằm trên giường, vắt chân, cái chân to vẫn còn đung đưa trong không trung. Triệu Hân Hân liếc mắt nhìn con trai đang ngủ, ngả người lên đầu giường nhìn cô gái đang nằm vắt vẻo trên giường, “Tớ vẫn nhớ, hồi tớ còn nhỏ, mẹ tớ...”
“Đợi đã, mẹ cậu không phải là fan ruột của ba tớ à?” Kiều Vị Nhã cắt ngang lời cô. “Đừng nói gì, chuyện này không giống.” Triệu Hân Hân giơ chân đá cô một cái rồi tiếp tục kể, “Lúc đó, ngoài mê mẩn ba cậu ra đã có thể mê hai người con trai ở bên nhau rồi ấy, mẹ tớ thích cặp Thái Tử Vương Gia nhất, bây giờ trong nhà tớ vẫn còn ảnh chụp chung4của họ, nhiều lắm luôn.”
“Ha ha, Thái Tử Vương Gia xứng lứa vừa đôi, bây giờ công ty vẫn có người nhắc đến mà, đúng là hồi ức của một lớp người.” Kiều Vị Nhã lại thở dài. Triệu Hân Hân đá có thêm cái nữa, “Cậu nói xem, cậu lấy ba ra để tô điểm cho sự xấu xí của Sở Lạc Duy, sau đó dùng việc đó để giảm nhẹ cảm giác tội ác của mình đúng không?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Thủy An Lạc ngồi xuống, đặt3Bánh Bao Nhỏ lên đùi Sở Ninh Dực. Bánh Bao Nhỏ đã biết ngồi rồi. Lúc này bé ngồi trên đùi Sở Ninh Dực, đôi mắt to sáng ngời nhìn xung quanh, nhìn thấy bà nội nhìn toét miệng cười, giống hệt ba nó lúc nhỏ.
Sở Ninh Dực vòng tay qua cơ thể thằng bé, nhíu mày nhìn Thủy An Lạc, “Ăn bữa cơm mà em bế nó ra đây làm gì?” “Không bị một lúc là khóc, dù sao cũng không ảnh hưởng đến việc ăn uống của anh, trước kia anh bê Bảo Bối ăn cơm cũng đâu thấy anh nói gì, bể con của Bảo Bối thì đã sao mà anh lắm chuyện thể “ Thủy An Lạc không hề khách sáo gì đốp chát lại.
Kiều Vị Nhã và Triệu Hân Hân đưa mắt nhìn nhau, không ai nói0gì. Bánh Bao Nhỏ đá đưa đôi chân nhỏ xíu, rất bất mãn về việc bị ông nội ghét bỏ. Sở Ninh Dực bị vợ gắt gỏng, cũng không nói năng gì. Bánh Bao Nhỏ khá là hài lòng, bàn tay nhỏ ôm lấy bình sữa mà bà nội đưa tới, ngoan ngoãn uống sữa.
Sau bữa cơm, Kiều Vị Nhã và Triệu Hân Hân nằm trong phòng, không muốn đi đâu, Tiểu Sở Khả vẫn đang ngủ, sợ là nửa đêm sẽ phải dậy cho thằng bé ăn lần nữa.
“Cậu nói xem, làm sao mà ba mẹ có thể bên nhau mấy chục năm vẫn như một ngày vậy nhỉ? Sở Ninh Dực là người chỉ cần giậm chân có thể lay động cả thành phố A, đến giờ bên ngoài người ta vẫn còn lưu truyền lời đồn đại về Thái5Tử, sao có thể cả đời chỉ cưng chiều mỗi mẹ nhỉ?” Kiều Vị Nhã nằm trên giường, vắt chân, cái chân to vẫn còn đung đưa trong không trung. Triệu Hân Hân liếc mắt nhìn con trai đang ngủ, ngả người lên đầu giường nhìn cô gái đang nằm vắt vẻo trên giường, “Tớ vẫn nhớ, hồi tớ còn nhỏ, mẹ tớ...”
“Đợi đã, mẹ cậu không phải là fan ruột của ba tớ à?” Kiều Vị Nhã cắt ngang lời cô. “Đừng nói gì, chuyện này không giống.” Triệu Hân Hân giơ chân đá cô một cái rồi tiếp tục kể, “Lúc đó, ngoài mê mẩn ba cậu ra đã có thể mê hai người con trai ở bên nhau rồi ấy, mẹ tớ thích cặp Thái Tử Vương Gia nhất, bây giờ trong nhà tớ vẫn còn ảnh chụp chung4của họ, nhiều lắm luôn.”
“Ha ha, Thái Tử Vương Gia xứng lứa vừa đôi, bây giờ công ty vẫn có người nhắc đến mà, đúng là hồi ức của một lớp người.” Kiều Vị Nhã lại thở dài. Triệu Hân Hân đá có thêm cái nữa, “Cậu nói xem, cậu lấy ba ra để tô điểm cho sự xấu xí của Sở Lạc Duy, sau đó dùng việc đó để giảm nhẹ cảm giác tội ác của mình đúng không?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook