Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-708
Chương 708: Anh có bệnh hả? may quá, em có thuốc [70]
9ắn dẫn đường được Phong Tỉ Triệt chăm sóc rất tốt. Trong khu chung cư không cho phép nuôi rắn nên Kiều Vị Nhã không thể dẫn nó theo. Cô đành nhờ bạn nhỏ Phong Tỉ Triệt chăm sóc hộ.
Kiều Vị Nhã ngồi xổm nhìn một tổ rắn dẫn đường đã sinh sôi nảy nở rồi đưa tay xoa đầu chúng. “Thật ra ký ức của con với ông nội đã trở nên mờ nhạt rồi. Con nhớ những chuyện mọi người thường nói nhiều hơn. Những ký ức với ông nội, ký ức về núi Châu đã sớm trở nên mờ nhạt.” Kiều Vị Nhã thấp giọng nói. Phong Phong cũng ngồi xổm xuống rồi kéo đầu của Kiều Vị Nhã đặt lên vai mình. “Ba, ba với mẹ không hề có lỗi với con.” Kiều Vị Nhã thấp giọng nói: “Những gì ba có thể3cho con đều đã cho hết rồi không phải sao?” Phong Phong ôm con gái vào lòng rồi hôn nhẹ lên trán của cô. “Nhưng vẫn có vài thứ không có cách nào bù đắp.” Phong Phong nói: “Cho nên ba nghĩ lúc ba còn có thể làm được thì sẽ cho con những thứ tốt hơn.” “Để con cho cô ấy những điều tốt hơn là được rồi.” Kiều Vị Nhã còn chưa kịp bày tỏ sự cảm động của mình thì đã bị ai đó kéo lên, sau đó được bao lấy bởi một vòng tay vẫn vương gió bụi, mỏi mệt. Phong Phong đứng lên, quay đầu nhìn Sở Lạc Duy vừa tới.
“Sở Lạc Duy! Sao anh dám nói thể với ba em hả?” Kiều Vị Nhã nhìn anh chằm chằm, cô rất tò mò sao anh lại trở về lúc này nên mặc0dù mấy lời kia nghe rất ngầu nhưng cũng khiến cô nổi giận.
Sở Lạc Duy không biết mình nói gì sai, anh nghiêm túc trả lời: “Anh đâu có nói sai? Lúc ba vợ giao em cho anh còn nói sau này đều giao em cho anh hết, nói vậy là sai sao?”
Kiều Vị Nhã: “...”
Không sai, anh giai anh nói cái gì cũng đúng. Tuy rằng thể này giống như là Phong Phong bị con rể của mình vượt mặt một lần nhưng anh cũng hài lòng, dù sao có một người đàn ông tốt hơn cả mình bảo vệ con gái bảo bối của mình thì đây là chuyện tốt, dù chuyện tốt này khiến trong lòng anh hơi chua xót.
“Ba, mấy ngày nay Tiểu Bất Điểm khó chịu, con đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi trước, ba cũng đi nghỉ sớm đi.” Sở5Lạc Duy nói rồi mạnh mẽ kéo Kiều Vị Nhã có chút không tình nguyện rời khỏi nơi này. Phong Phong nhìn hai người họ rời đi, lại nhìn đám rắn dẫn đường đang nghỉ ngơi.
Vẫn thấy mất mát quá.
Hai người ra khỏi nhà kính, Sở Lạc Duy lập tức thả tay Kiều Vị Nhã chứng tỏ anh vẫn đang rất tức giận, hơn nữa còn là rất rất tức giận nữa.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Kiều Vị Nhã ngồi xổm nhìn một tổ rắn dẫn đường đã sinh sôi nảy nở rồi đưa tay xoa đầu chúng. “Thật ra ký ức của con với ông nội đã trở nên mờ nhạt rồi. Con nhớ những chuyện mọi người thường nói nhiều hơn. Những ký ức với ông nội, ký ức về núi Châu đã sớm trở nên mờ nhạt.” Kiều Vị Nhã thấp giọng nói. Phong Phong cũng ngồi xổm xuống rồi kéo đầu của Kiều Vị Nhã đặt lên vai mình. “Ba, ba với mẹ không hề có lỗi với con.” Kiều Vị Nhã thấp giọng nói: “Những gì ba có thể3cho con đều đã cho hết rồi không phải sao?” Phong Phong ôm con gái vào lòng rồi hôn nhẹ lên trán của cô. “Nhưng vẫn có vài thứ không có cách nào bù đắp.” Phong Phong nói: “Cho nên ba nghĩ lúc ba còn có thể làm được thì sẽ cho con những thứ tốt hơn.” “Để con cho cô ấy những điều tốt hơn là được rồi.” Kiều Vị Nhã còn chưa kịp bày tỏ sự cảm động của mình thì đã bị ai đó kéo lên, sau đó được bao lấy bởi một vòng tay vẫn vương gió bụi, mỏi mệt. Phong Phong đứng lên, quay đầu nhìn Sở Lạc Duy vừa tới.
“Sở Lạc Duy! Sao anh dám nói thể với ba em hả?” Kiều Vị Nhã nhìn anh chằm chằm, cô rất tò mò sao anh lại trở về lúc này nên mặc0dù mấy lời kia nghe rất ngầu nhưng cũng khiến cô nổi giận.
Sở Lạc Duy không biết mình nói gì sai, anh nghiêm túc trả lời: “Anh đâu có nói sai? Lúc ba vợ giao em cho anh còn nói sau này đều giao em cho anh hết, nói vậy là sai sao?”
Kiều Vị Nhã: “...”
Không sai, anh giai anh nói cái gì cũng đúng. Tuy rằng thể này giống như là Phong Phong bị con rể của mình vượt mặt một lần nhưng anh cũng hài lòng, dù sao có một người đàn ông tốt hơn cả mình bảo vệ con gái bảo bối của mình thì đây là chuyện tốt, dù chuyện tốt này khiến trong lòng anh hơi chua xót.
“Ba, mấy ngày nay Tiểu Bất Điểm khó chịu, con đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi trước, ba cũng đi nghỉ sớm đi.” Sở5Lạc Duy nói rồi mạnh mẽ kéo Kiều Vị Nhã có chút không tình nguyện rời khỏi nơi này. Phong Phong nhìn hai người họ rời đi, lại nhìn đám rắn dẫn đường đang nghỉ ngơi.
Vẫn thấy mất mát quá.
Hai người ra khỏi nhà kính, Sở Lạc Duy lập tức thả tay Kiều Vị Nhã chứng tỏ anh vẫn đang rất tức giận, hơn nữa còn là rất rất tức giận nữa.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook