Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-718
Chương 718: Anh có bệnh hả? may quá, em có thuốc[80]
9iều Vị Nhã bình ổn lại cảm xúc của mình, hai tay vẫn ôm chặt gối ôm: “Dù sao thì trong chuyện này kể cả anh ấy có tức giận thì em cũng không xin lỗi anh ấy đâu, đây là tự do cá nhân của em.”
Sở Vi gật đầu, anh không nói Kiều Vị Nhã làm vậy là sai bởi vì có vài việc, có vài người thực sự không cần người ngoài nhận xét. “Cậu Hai đang hút thuốc ngoài hành lang.” Sở Vi nói xong rồi đứng dậy, nhìn Kiều Vị Nhã ở phía đối diện: “Hai người ở với nhau đến giờ đã không phải chỉ là ngày một ngày hai, có chuyện gì thì cứ nói chuyện đàng hoàng3với nhau đi.”
Nghe được Sở Vịnói Sở Lạc Duy đang ở ngoài hành lang khiến Kiều Vị Nhã khó tránh khỏi có chút đau lòng, nhưng cô vẫn giữ vững thái độ “em không sai” rồi đứng dậy tiễn Sở Vi. Tiễn anh ra đến cửa, lúc Sở Vi đang định mở cánh cửa nhà đối diện thì Kiều Vị Nhã đột nhiên hỏi một câu: “Anh Sở Vi, anh cảm thấy em là người như thế nào?”
Sở Vị thoáng giật mình, một tay của anh vẫn đang nắm tay nắm cửa nhưng vẫn quay đầu nhìn Kiều Vị Nhã, sau khi ngẫm nghĩ một chút mới lên tiếng: “Em là công chúa nhỏ, tính tình không được tốt nhưng lại là cô em0gái mà tất cả mọi người đều yêu thương.”
“Đó là vì em biết dù em có nhiều khuyết điểm cỡ nào đi chăng nữa thì mọi người vẫn yêu thương em cho nên em mới dám làm loạn như vậy, nhưng Sở Lạc Duy lại không hiểu.”
Kiều Vị Nhã nói xong, Sở Vi nở nụ cười. Thì ra vấn đề là ở chỗ này.
Sở Lạc Duy vẫn không hiểu hoặc nói đúng hơn là không chịu tin rằng, dù anh có bệnh tâm thần đi chăng nữa thì tất cả mọi người sẽ không bài xích anh, cũng không cười nhạo anh, trái lại bọn họ chỉ càng thương yêu, dung túng anh nhiều hơn mà thôi.
Sở Lạc Duy chưa bao giờ tin điều5đó. Đây mới là cốt lõi của vấn đề.
Thật ra người đang giam cầm anh không phải ai khác mà chính là bản thân Sở Lạc Duy. “Anh chờ đến ngày em dạy cậu ấy học cách tin tưởng.” Sở Vi cười đi về nhà. Kiều Vị Nhã nhìn bóng hình Sở Vi dần biến mất, gió đêm có hơi lạnh.
Cô nhìn thoáng qua về phía hành lang rồi quay về lấy một cái chăn, sau đó mới đi về phía đó. Mùi thuốc lá trên hành lang lúc này rất nồng. Sở Lạc Duy chôn đầu mình giữa hai đầu gối, hai ngón tay còn kẹp một mẩu thuốc đã cháy hết.
Bóng lưng của anh trông giống như một chú cún con bị4chủ nhân vứt bỏ, đáng thương đến mức khiến lòng người xót xa. Kiều Vị Nhã hít mũi một cái rồi cầm cái chăn khoác lên vai Sở Lạc Duy, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh. Cô không quan tâm đến sự cự nự của Sở Lạc Duy mà dứt khoát vòng tay ôm lấy cánh tay của anh rồi nhỏ giọng nói: “Cửa khóa mất rồi, em quên không mang chìa khóa theo.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Vi gật đầu, anh không nói Kiều Vị Nhã làm vậy là sai bởi vì có vài việc, có vài người thực sự không cần người ngoài nhận xét. “Cậu Hai đang hút thuốc ngoài hành lang.” Sở Vi nói xong rồi đứng dậy, nhìn Kiều Vị Nhã ở phía đối diện: “Hai người ở với nhau đến giờ đã không phải chỉ là ngày một ngày hai, có chuyện gì thì cứ nói chuyện đàng hoàng3với nhau đi.”
Nghe được Sở Vịnói Sở Lạc Duy đang ở ngoài hành lang khiến Kiều Vị Nhã khó tránh khỏi có chút đau lòng, nhưng cô vẫn giữ vững thái độ “em không sai” rồi đứng dậy tiễn Sở Vi. Tiễn anh ra đến cửa, lúc Sở Vi đang định mở cánh cửa nhà đối diện thì Kiều Vị Nhã đột nhiên hỏi một câu: “Anh Sở Vi, anh cảm thấy em là người như thế nào?”
Sở Vị thoáng giật mình, một tay của anh vẫn đang nắm tay nắm cửa nhưng vẫn quay đầu nhìn Kiều Vị Nhã, sau khi ngẫm nghĩ một chút mới lên tiếng: “Em là công chúa nhỏ, tính tình không được tốt nhưng lại là cô em0gái mà tất cả mọi người đều yêu thương.”
“Đó là vì em biết dù em có nhiều khuyết điểm cỡ nào đi chăng nữa thì mọi người vẫn yêu thương em cho nên em mới dám làm loạn như vậy, nhưng Sở Lạc Duy lại không hiểu.”
Kiều Vị Nhã nói xong, Sở Vi nở nụ cười. Thì ra vấn đề là ở chỗ này.
Sở Lạc Duy vẫn không hiểu hoặc nói đúng hơn là không chịu tin rằng, dù anh có bệnh tâm thần đi chăng nữa thì tất cả mọi người sẽ không bài xích anh, cũng không cười nhạo anh, trái lại bọn họ chỉ càng thương yêu, dung túng anh nhiều hơn mà thôi.
Sở Lạc Duy chưa bao giờ tin điều5đó. Đây mới là cốt lõi của vấn đề.
Thật ra người đang giam cầm anh không phải ai khác mà chính là bản thân Sở Lạc Duy. “Anh chờ đến ngày em dạy cậu ấy học cách tin tưởng.” Sở Vi cười đi về nhà. Kiều Vị Nhã nhìn bóng hình Sở Vi dần biến mất, gió đêm có hơi lạnh.
Cô nhìn thoáng qua về phía hành lang rồi quay về lấy một cái chăn, sau đó mới đi về phía đó. Mùi thuốc lá trên hành lang lúc này rất nồng. Sở Lạc Duy chôn đầu mình giữa hai đầu gối, hai ngón tay còn kẹp một mẩu thuốc đã cháy hết.
Bóng lưng của anh trông giống như một chú cún con bị4chủ nhân vứt bỏ, đáng thương đến mức khiến lòng người xót xa. Kiều Vị Nhã hít mũi một cái rồi cầm cái chăn khoác lên vai Sở Lạc Duy, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh. Cô không quan tâm đến sự cự nự của Sở Lạc Duy mà dứt khoát vòng tay ôm lấy cánh tay của anh rồi nhỏ giọng nói: “Cửa khóa mất rồi, em quên không mang chìa khóa theo.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook