Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-719
Chương 719: Anh có bệnh hả? may quá, em có thuốc [81]
Sở Lạc Duy hơi đờ ra, anh không tiếp tục đẩy cô ra nữa mà để cô tùy ý bám lấy cánh tay của mình, một tay kia quăng mẩu thuốc lá đi rồi tóm hơn nửa cái chăn trùm lên vai cô.
Kiều Vị Nhã càng bám anh chặt hơn. “Sở Lạc Duy, lần sau anh không được đập cửa đi như vậy nữa, làm thế em sẽ rất giận đấy.” Kiều Vị Nhã thỏ thẻ nói. Sở Lạc Duy không lên tiếng, chỉ khẽ cụp mắt xuống. Đoạn hành lang này không tiếng không đèn, chỉ có thanh âm nho3nhỏ nhưng rõ ràng rành mạch của cổ cùng với ánh sáng đỏ hồng le lói từ đầu mẩu thuốc lá cháy dở. Trong hành lang, bọn họ không còn cứng đầu như bình thường nữa, chỉ còn lại sự mềm yếu khi tháo lớp vỏ bọc mạnh mẽ ấy xuống, sự mềm yếu không thể để người khác nhìn thấy. Đối với Sở Lạc Duy mà nói thì đây là lần đầu tiên anh phố sự yếu đuối cùng bất lực của mình ra ngoài, điều mà ngay cả Thủy An Lạc cũng chưa bao giờ thấy. Khi còn bé,0đứng trước người khác anh sẽ cố gắng kiên cường, nhưng khi ở cạnh mẹ anh sẽ không cố gượng ép bản thân nữa.
Trưởng thành rồi lại bắt đầu sợ mẹ sẽ lo lắng cho nên dù ở bên cạnh mẹ mình, anh vẫn cố gắng ngụy trang. Tiếp đến anh lại sợ sự yếu đuối của bản thân không thể mang đến hạnh phúc cho Kiều Vị Nhã, vậy nên lại bắt đầu làm bộ trước mặt cô. Nhưng vì hành động dối gạt bất ngờ của Kiều Vị Nhã, hoặc nói đúng hơn là sự giấu giếm của cô5khiến Sở Lạc Duy hoàn toàn trở nên luống cuống. Lần trước cô lừa anh là vì sợ rằng sẽ khiến mối quan hệ mà bọn họ cố gắng đạt được trở nên cứng nhắc, thế nên anh vẫn luôn cố gắng tự kiềm chế chính bản thân mình. Những hành động tự kiểm chế này không khiến nó mất đi mà trái lại càng khiến nó tích tụ lâu dần rồi càng khó khống chế hơn. Từ đó, nhận thức này khiến bệnh tình của anh lại càng xấu hơn. Sở Lạc Duy càng khẳng định chuyện mình bị bệnh4thần kinh. Cuối cùng, anh chạy trốn. Anh không muốn đối mặt với Kiều Vị Nhã bằng bộ dạng ấy. Anh sợ sẽ để lộ bộ mặt xấu xí nhất của bản thân ra trước mặt cô. Kiều Vị Nhã tựa đầu lên vai anh, cảm nhận được cả người anh đang căng cứng. Bởi vì bọn họ quá yên tĩnh nên đèn lại tắt đi, hành lang trở thành một mảng tối đen, điểm hồng le lói ở đầu mẩu thuốc trở thành nguồn sáng duy nhất ở đây.
“Xin lỗi.” Một lúc lâu sau, thanh âm thấp đến mức nghe9giống như tiếng con trùng trong bụi rậm của Sở Lạc Duy vang lên.
Một câu xin lỗi này ngoại trừ cảm giác thấp kém còn xen lẫn cả sự bất lực khó nói thành lời. Kiều Vị Nhã nghe mà thấy đau lòng, bất giác ôm lấy anh chặt hơn.
Anh rất tốt mà, chỉ là bản thân anh cứ khăng khăng không chịu tin điều đó. “Qua một thời gian nữa em muốn về thăm núi Châu.” Kiều Vị Nhã đột nhiên nói.
Cả người Sở Lạc Duy đột nhiên run lên, ngay lập tức anh đặt tay lên vai Kiều Vị Nhã rồi dùng đôi mắt vẫn sáng ngời trong bóng tối nhìn thẳng vào cô: “Có phải em rời khỏi anh là vì anh đã tức giận với em không?!”
Anh dùng sức hơi mạnh nên khiến Kiều Vị Nhã bất giác nhíu mày.
Nhưng cảm giác đau đớn trong tim còn đau gấp ngàn lần cảm giác ở vai. Kiều Vị Nhã đặt tay lên cổ tay của Sở Lạc Duy, vẫn cố gắng duy trì thái độ như cũ: “Em muốn anh đi cùng với em, về tảo mộ ông nội.” Sở Lạc Duy bình ổn lại tâm tình của mình rồi chìm vào im lặng. Anh sợ Tát Phổ Man sẽ không thích anh.
Không thích loại người như anh. Sự lừa dối của Kiều Vị Nhã dường như đã khiến anh phá vỡ toàn bộ lớp ngụy trang đầy tự tin của chính mình.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Duy hơi đờ ra, anh không tiếp tục đẩy cô ra nữa mà để cô tùy ý bám lấy cánh tay của mình, một tay kia quăng mẩu thuốc lá đi rồi tóm hơn nửa cái chăn trùm lên vai cô.
Kiều Vị Nhã càng bám anh chặt hơn. “Sở Lạc Duy, lần sau anh không được đập cửa đi như vậy nữa, làm thế em sẽ rất giận đấy.” Kiều Vị Nhã thỏ thẻ nói. Sở Lạc Duy không lên tiếng, chỉ khẽ cụp mắt xuống. Đoạn hành lang này không tiếng không đèn, chỉ có thanh âm nho3nhỏ nhưng rõ ràng rành mạch của cổ cùng với ánh sáng đỏ hồng le lói từ đầu mẩu thuốc lá cháy dở. Trong hành lang, bọn họ không còn cứng đầu như bình thường nữa, chỉ còn lại sự mềm yếu khi tháo lớp vỏ bọc mạnh mẽ ấy xuống, sự mềm yếu không thể để người khác nhìn thấy. Đối với Sở Lạc Duy mà nói thì đây là lần đầu tiên anh phố sự yếu đuối cùng bất lực của mình ra ngoài, điều mà ngay cả Thủy An Lạc cũng chưa bao giờ thấy. Khi còn bé,0đứng trước người khác anh sẽ cố gắng kiên cường, nhưng khi ở cạnh mẹ anh sẽ không cố gượng ép bản thân nữa.
Trưởng thành rồi lại bắt đầu sợ mẹ sẽ lo lắng cho nên dù ở bên cạnh mẹ mình, anh vẫn cố gắng ngụy trang. Tiếp đến anh lại sợ sự yếu đuối của bản thân không thể mang đến hạnh phúc cho Kiều Vị Nhã, vậy nên lại bắt đầu làm bộ trước mặt cô. Nhưng vì hành động dối gạt bất ngờ của Kiều Vị Nhã, hoặc nói đúng hơn là sự giấu giếm của cô5khiến Sở Lạc Duy hoàn toàn trở nên luống cuống. Lần trước cô lừa anh là vì sợ rằng sẽ khiến mối quan hệ mà bọn họ cố gắng đạt được trở nên cứng nhắc, thế nên anh vẫn luôn cố gắng tự kiềm chế chính bản thân mình. Những hành động tự kiểm chế này không khiến nó mất đi mà trái lại càng khiến nó tích tụ lâu dần rồi càng khó khống chế hơn. Từ đó, nhận thức này khiến bệnh tình của anh lại càng xấu hơn. Sở Lạc Duy càng khẳng định chuyện mình bị bệnh4thần kinh. Cuối cùng, anh chạy trốn. Anh không muốn đối mặt với Kiều Vị Nhã bằng bộ dạng ấy. Anh sợ sẽ để lộ bộ mặt xấu xí nhất của bản thân ra trước mặt cô. Kiều Vị Nhã tựa đầu lên vai anh, cảm nhận được cả người anh đang căng cứng. Bởi vì bọn họ quá yên tĩnh nên đèn lại tắt đi, hành lang trở thành một mảng tối đen, điểm hồng le lói ở đầu mẩu thuốc trở thành nguồn sáng duy nhất ở đây.
“Xin lỗi.” Một lúc lâu sau, thanh âm thấp đến mức nghe9giống như tiếng con trùng trong bụi rậm của Sở Lạc Duy vang lên.
Một câu xin lỗi này ngoại trừ cảm giác thấp kém còn xen lẫn cả sự bất lực khó nói thành lời. Kiều Vị Nhã nghe mà thấy đau lòng, bất giác ôm lấy anh chặt hơn.
Anh rất tốt mà, chỉ là bản thân anh cứ khăng khăng không chịu tin điều đó. “Qua một thời gian nữa em muốn về thăm núi Châu.” Kiều Vị Nhã đột nhiên nói.
Cả người Sở Lạc Duy đột nhiên run lên, ngay lập tức anh đặt tay lên vai Kiều Vị Nhã rồi dùng đôi mắt vẫn sáng ngời trong bóng tối nhìn thẳng vào cô: “Có phải em rời khỏi anh là vì anh đã tức giận với em không?!”
Anh dùng sức hơi mạnh nên khiến Kiều Vị Nhã bất giác nhíu mày.
Nhưng cảm giác đau đớn trong tim còn đau gấp ngàn lần cảm giác ở vai. Kiều Vị Nhã đặt tay lên cổ tay của Sở Lạc Duy, vẫn cố gắng duy trì thái độ như cũ: “Em muốn anh đi cùng với em, về tảo mộ ông nội.” Sở Lạc Duy bình ổn lại tâm tình của mình rồi chìm vào im lặng. Anh sợ Tát Phổ Man sẽ không thích anh.
Không thích loại người như anh. Sự lừa dối của Kiều Vị Nhã dường như đã khiến anh phá vỡ toàn bộ lớp ngụy trang đầy tự tin của chính mình.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook