Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-727
Chương 727: Anh có bệnh hả? may quá, em có thuốc [89]
9Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Em không cần biết cô ấy nhỏ đến mức nào, hiện giờ bộ phim này không thể bị hủy chỉ vì năm phút cảnh diễn giữa ba em và cô ấy được.]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc hạnh phúc: Cũng đúng, em kéo chị vào nhóm đoàn làm phim đi, chị với cô gái kia tâm sự một chút, để cô con gái “ngự dụng” này xem cô em đó đang làm gì.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: ...]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc hạnh phúc: Chị xong hết việc gần đây rồi, giờ đang chuẩn bị cho ca khúc mà các em sắp dùng tới thôi.] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Được rồi.) [Sư Tiểu Niệm3là một kẻ ngốc hạnh phúc: Được rồi, còn tận một tháng cơ mà, em sợ cái gì?] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Em sợ con em khó giữ được.]
[Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc hạnh phúc: Được lắm, bây giờ em đã có tự giác của một người mẹ rồi đó, chuyện kia cứ giao cho chị là được.] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Vâng.)
Có được sự bảo đảm của Sư Niệm, Kiều Vị Nhã kéo Sư Niệm vào nhóm chat của đoàn làm phim rồi cô nằm bò ra bàn, âm thầm tính toán thời gian.
Hy vọng còn có thể có tác dụng. Lúc Kiều Vị Nhã còn đang ảo não thì Sở Vi tới đón cô.
“Ủa? Sở Lạc Duy đâu0rồi?” Kiều Vị Nhã ngẩng đầu nhìn người tiến vào liền hỏi thẳng.
“Buổi chiều đi ra ngoài rồi, vừa mới gọi điện bảo qua đây đón em tan làm, đi thôi.” Sở Vănói rồi ra hiệu bảo cô mau mau thu dọn đồ đạc.
Kiều Vị Nhã tò mò, vào lúc này mà Sở Lạc Duy lại ra ngoài làm gì, nhưng cô cũng không hỏi mà thu dọn đồ đạc rồi theo Sở Vi rời khỏi phòng làm việc.
***
Lúc này, tại bệnh viện,
Sở Lạc Duy đang ngồi thẳng người trên ghế nằm bên cạnh bác sĩ, bác sĩ kia là một người Mỹ, tóc vàng mắt xanh da thịt trắng nõn nà, nhìn bề ngoài có vẻ như là một người đàn ông đẹp trai chưa5đến ba mươi tuổi.
Nhưng mà Sở Lạc Duy ngồi như vậy đã mấy tiếng rồi, ngay cả bác sĩ cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ, anh ta hoàn toàn không có cách nào khiển Sở Lạc Duy tiến vào trạng thái thôi miên, cho nên việc dùng biện pháp thôi miên để tìm ra nỗi sợ cất giấu tận sâu bên trong của Sở Lạc Duy là chuyện không có khả năng.
“Năng lực tự bảo vệ của cậu quá mạnh mẽ.” Sau nhiều lần thí nghiệm không thành, bác sĩ quyết định từ bỏ. Kiều Bắc cũng rất bất đắc dĩ, Sở Ninh Dực cũng là loại người rất khó bị thôi miên, hoặc nói đúng hơn là hoàn toàn không có khả năng bị thôi4miên, ý thức cá nhân của hai cha con họ quá mạnh mẽ.
Chân mày của Sở Lạc Duy nhíu chặt. “Cậu Sở, bác sĩ Kiều cũng đã nói bệnh tình của cậu với tôi rồi, cuộc sống của cậu có thể nói là đang rất hạnh phúc, cũng không trải qua bất cứ chuyện gì khiến người ta khó có thể tiếp nhận, đây mới chính là vấn đề lớn nhất! Cậu cảm thấy điều gì ảnh hưởng đến phán đoán của cậu, khiến cậu cảm thấy tin tưởng là một chuyện rất khó làm được?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc hạnh phúc: Cũng đúng, em kéo chị vào nhóm đoàn làm phim đi, chị với cô gái kia tâm sự một chút, để cô con gái “ngự dụng” này xem cô em đó đang làm gì.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: ...]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc hạnh phúc: Chị xong hết việc gần đây rồi, giờ đang chuẩn bị cho ca khúc mà các em sắp dùng tới thôi.] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Được rồi.) [Sư Tiểu Niệm3là một kẻ ngốc hạnh phúc: Được rồi, còn tận một tháng cơ mà, em sợ cái gì?] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Em sợ con em khó giữ được.]
[Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc hạnh phúc: Được lắm, bây giờ em đã có tự giác của một người mẹ rồi đó, chuyện kia cứ giao cho chị là được.] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Vâng.)
Có được sự bảo đảm của Sư Niệm, Kiều Vị Nhã kéo Sư Niệm vào nhóm chat của đoàn làm phim rồi cô nằm bò ra bàn, âm thầm tính toán thời gian.
Hy vọng còn có thể có tác dụng. Lúc Kiều Vị Nhã còn đang ảo não thì Sở Vi tới đón cô.
“Ủa? Sở Lạc Duy đâu0rồi?” Kiều Vị Nhã ngẩng đầu nhìn người tiến vào liền hỏi thẳng.
“Buổi chiều đi ra ngoài rồi, vừa mới gọi điện bảo qua đây đón em tan làm, đi thôi.” Sở Vănói rồi ra hiệu bảo cô mau mau thu dọn đồ đạc.
Kiều Vị Nhã tò mò, vào lúc này mà Sở Lạc Duy lại ra ngoài làm gì, nhưng cô cũng không hỏi mà thu dọn đồ đạc rồi theo Sở Vi rời khỏi phòng làm việc.
***
Lúc này, tại bệnh viện,
Sở Lạc Duy đang ngồi thẳng người trên ghế nằm bên cạnh bác sĩ, bác sĩ kia là một người Mỹ, tóc vàng mắt xanh da thịt trắng nõn nà, nhìn bề ngoài có vẻ như là một người đàn ông đẹp trai chưa5đến ba mươi tuổi.
Nhưng mà Sở Lạc Duy ngồi như vậy đã mấy tiếng rồi, ngay cả bác sĩ cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ, anh ta hoàn toàn không có cách nào khiển Sở Lạc Duy tiến vào trạng thái thôi miên, cho nên việc dùng biện pháp thôi miên để tìm ra nỗi sợ cất giấu tận sâu bên trong của Sở Lạc Duy là chuyện không có khả năng.
“Năng lực tự bảo vệ của cậu quá mạnh mẽ.” Sau nhiều lần thí nghiệm không thành, bác sĩ quyết định từ bỏ. Kiều Bắc cũng rất bất đắc dĩ, Sở Ninh Dực cũng là loại người rất khó bị thôi miên, hoặc nói đúng hơn là hoàn toàn không có khả năng bị thôi4miên, ý thức cá nhân của hai cha con họ quá mạnh mẽ.
Chân mày của Sở Lạc Duy nhíu chặt. “Cậu Sở, bác sĩ Kiều cũng đã nói bệnh tình của cậu với tôi rồi, cuộc sống của cậu có thể nói là đang rất hạnh phúc, cũng không trải qua bất cứ chuyện gì khiến người ta khó có thể tiếp nhận, đây mới chính là vấn đề lớn nhất! Cậu cảm thấy điều gì ảnh hưởng đến phán đoán của cậu, khiến cậu cảm thấy tin tưởng là một chuyện rất khó làm được?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook