Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-728
Chương 728: Anh có bệnh hả? may quá, em có thuốc [96]
9iểu Bắc: “...”
Đây đúng là cái họa của ngài Sở thật. Bác sĩ nghe thấy câu trả lời của Sở Lạc Duy liền quay lại nhìn Kiều Bắc, Kiều Bắc gật đầu nói: “Ba cậu ấy từng có một giai đoạn cũng xuất hiện loại bệnh này.” Bác sĩ nghe xong, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, chắc không ngờ chuyện này lại khó giải quyết như vậy. Cuối cùng, Sở Lạc Duy cũng không có được đáp án chính xác, ý ở đây là bác sĩ cũng hoàn toàn bất lực trước tình trạng của anh.
Kiều Bắc tiễn Sở Lạc Duy về, lúc anh lên xe ông liền nói: “Đây cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, cháu không cần gấp đấu.” Sở Lạc Duy gật3đầu, nói cảm ơn rồi rời đi. Sở Lạc Duy về đến nhà, Kiều Vị Nhã đang gọi điện thoại, không biết cô đang nói chuyện với ai mà có vẻ khá nóng nảy. “Cái gì gọi là tạm rồi hả, chuyện này không thể tạm được.” Kiều Vị Nhã gắt lên, thấy Sở Lạc Duy đi vào cô mới điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nói tiếp, “Dù sao thì chuyện này cũng không thể để tạm bợ cho qua được.” Sở Lạc Duy thay dép xong, thấy Kiều Vị Nhã dập điện thoại liền hỏi: “Sao thế?” “Bản thảo có chút vấn đề.” Cô tỏ vẻ nghiêm túc nói, thể này cũng không tính là nói dối, đúng là xảy ra chút vấn đề thật.
Sở Lạc Duy0nhìn đồng hồ, “Em ăn cơm chưa?” “Em ăn rồi, Hân mập nấu cho” Kiều Vị Nhã ném di động lên sofa, đi tới ôm cổ Sở Lạc Duy: “Chiều nay anh làm gì thế?” Sở Lạc Duy để mặc cô giẫm lên chân mình, ôm lấy eo cô đi vào bếp, “Chú Kiều giới thiệu cho anh một bác sĩ tâm lý, anh đi khám thử.” Sở Lạc Duy không hề giấu giếm cô. Kiều Vị Nhã ngẩn ra.
Anh ấy đi khám bác sĩ tâm lý?
“Sở Lạc Duy, anh...” Kiều Vị Nhã mím chặt môi, cô nhìn Sở Lạc Duy bằng vẻ xót xa. Đi khám bác sĩ tâm lý chứng tỏ anh đã thừa nhận mình bị tâm thần.
Sở Lạc Duy đi rót nước, anh dựa vào tủ5lạnh nhìn Kiều Vị Nhã, “Anh muốn thử vì em.” Giọng của anh không lớn, nhưng Kiều Vị Nhã nghe thấy lại khóc thật. Cô ôm chặt lấy cổ anh, tì cằm lên vai anh. Dù có thế nào, anh cũng chịu thử vì cô, đây đã là bước tiến lớn nhất của anh rồi.
Vậy chuyện tiếp theo cứ để cố xử lý là được.
Sở Lạc Duy khẽ vỗ về lưng cô, “Sao lại khóc thế này?” Vì thương anh cho nên mới khóc. Kiều Vị Nhã khóc xong ngẩng đầu nhìn anh, “Bác sĩ nói sao?” “Không thể thôi miên được, hơn nữa em biết đấy, anh chưa từng gặp phải chuyện tồi tệ gì khiến anh phải thay đổi tính cách của mình, cho nên bác sĩ cũng4bó tay, bà xã, có khả năng là anh...”
Cả đời này cứ sẽ như thế này, hơn nữa sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn. Nhưng anh lại không nói câu này được. Kiều Vị Nhã cũng không bảo anh nói ra, cô còn bịt miệng anh lại.
“Chúng mình quen nhau bao năm rồi?” Kiều Vị Nhã bịt miệng anh, nhưng vẫn để cho anh một khe hở để anh nói.
“Hai mươi hai năm.” Lúc anh biết Tiểu Bất Điểm, cô đã hơn hai tuổi, tính đến thời điểm hiện tại là tròn hai mươi hai năm rồi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Đây đúng là cái họa của ngài Sở thật. Bác sĩ nghe thấy câu trả lời của Sở Lạc Duy liền quay lại nhìn Kiều Bắc, Kiều Bắc gật đầu nói: “Ba cậu ấy từng có một giai đoạn cũng xuất hiện loại bệnh này.” Bác sĩ nghe xong, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, chắc không ngờ chuyện này lại khó giải quyết như vậy. Cuối cùng, Sở Lạc Duy cũng không có được đáp án chính xác, ý ở đây là bác sĩ cũng hoàn toàn bất lực trước tình trạng của anh.
Kiều Bắc tiễn Sở Lạc Duy về, lúc anh lên xe ông liền nói: “Đây cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, cháu không cần gấp đấu.” Sở Lạc Duy gật3đầu, nói cảm ơn rồi rời đi. Sở Lạc Duy về đến nhà, Kiều Vị Nhã đang gọi điện thoại, không biết cô đang nói chuyện với ai mà có vẻ khá nóng nảy. “Cái gì gọi là tạm rồi hả, chuyện này không thể tạm được.” Kiều Vị Nhã gắt lên, thấy Sở Lạc Duy đi vào cô mới điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nói tiếp, “Dù sao thì chuyện này cũng không thể để tạm bợ cho qua được.” Sở Lạc Duy thay dép xong, thấy Kiều Vị Nhã dập điện thoại liền hỏi: “Sao thế?” “Bản thảo có chút vấn đề.” Cô tỏ vẻ nghiêm túc nói, thể này cũng không tính là nói dối, đúng là xảy ra chút vấn đề thật.
Sở Lạc Duy0nhìn đồng hồ, “Em ăn cơm chưa?” “Em ăn rồi, Hân mập nấu cho” Kiều Vị Nhã ném di động lên sofa, đi tới ôm cổ Sở Lạc Duy: “Chiều nay anh làm gì thế?” Sở Lạc Duy để mặc cô giẫm lên chân mình, ôm lấy eo cô đi vào bếp, “Chú Kiều giới thiệu cho anh một bác sĩ tâm lý, anh đi khám thử.” Sở Lạc Duy không hề giấu giếm cô. Kiều Vị Nhã ngẩn ra.
Anh ấy đi khám bác sĩ tâm lý?
“Sở Lạc Duy, anh...” Kiều Vị Nhã mím chặt môi, cô nhìn Sở Lạc Duy bằng vẻ xót xa. Đi khám bác sĩ tâm lý chứng tỏ anh đã thừa nhận mình bị tâm thần.
Sở Lạc Duy đi rót nước, anh dựa vào tủ5lạnh nhìn Kiều Vị Nhã, “Anh muốn thử vì em.” Giọng của anh không lớn, nhưng Kiều Vị Nhã nghe thấy lại khóc thật. Cô ôm chặt lấy cổ anh, tì cằm lên vai anh. Dù có thế nào, anh cũng chịu thử vì cô, đây đã là bước tiến lớn nhất của anh rồi.
Vậy chuyện tiếp theo cứ để cố xử lý là được.
Sở Lạc Duy khẽ vỗ về lưng cô, “Sao lại khóc thế này?” Vì thương anh cho nên mới khóc. Kiều Vị Nhã khóc xong ngẩng đầu nhìn anh, “Bác sĩ nói sao?” “Không thể thôi miên được, hơn nữa em biết đấy, anh chưa từng gặp phải chuyện tồi tệ gì khiến anh phải thay đổi tính cách của mình, cho nên bác sĩ cũng4bó tay, bà xã, có khả năng là anh...”
Cả đời này cứ sẽ như thế này, hơn nữa sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn. Nhưng anh lại không nói câu này được. Kiều Vị Nhã cũng không bảo anh nói ra, cô còn bịt miệng anh lại.
“Chúng mình quen nhau bao năm rồi?” Kiều Vị Nhã bịt miệng anh, nhưng vẫn để cho anh một khe hở để anh nói.
“Hai mươi hai năm.” Lúc anh biết Tiểu Bất Điểm, cô đã hơn hai tuổi, tính đến thời điểm hiện tại là tròn hai mươi hai năm rồi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook