Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-98
Chương 98: YÊU EM, LÀ YÊU MỌI THỨ VỀ EM! [4]
“Chủ yếu là bây giờ bọn tôi đánh không lại chị dâu đó!” Ba Sứt ăn ngay nói thật trả lời.
An Hinh Duyệt: “...”
“Ông chủ, đổi toàn bộ thành bánh bao không nhân.” “Đừng mà, đừng mà, đừng mà! Chị dâu! Bọn tôi nói đùa thôi mà, nói đùa thôi! Ông chủ! Đem tất cả các món đắt tiền nhất ra đây!” Mắt3To vội vội vàng vàng nói.
An Hinh Duyệt bật cười, nhìn ba người kia bắt đầu ào ào gọi đồ ăn. Những lần cùng bọn họ ăn cơm trước đây, cô vẫn luôn im lặng mà nhìn bọn họ, cảm giác không thể hòa nhập nổi. Khi An Hinh Duyệt biết bọn họ chính là anh em tốt của Sở Lạc Ninh thì0cô cũng muốn chơi đùa vui vẻ với họ, đáng tiếc khi ấy vẫn có chút gượng gạo. Nhưng bây giờ đã khác rồi, cô có thể vui vẻ ở chung với bọn ho. Cho nên đây cũng được tính là một bước tiến lớn của cô đấy nhỉ. Đồ ăn gọi đầy một bàn, bởi vì bọn họ không mặc quân phục5cho nên có cô bé phục vụ có chút lo lắng, nói: “Nếu mọi người ăn không hết có thể lấy hộp đem về ạ!” Cô nhân viên kia vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô bé đó.
An Hinh Duyệt phì một tiếng bật cười, sau đó phất phất tay mình: “Không có vấn đề gì đâu, nếu4thiếu chúng tôi sẽ gọi thêm.”
Sở Lạc Ninh nhìn dáng vẻ phóng khoáng này của vợ mình thì nhất thời cảm thấy ruột gan đau nhức, công chúa nhỏ đáng yêu của anh biến đi đâu rồi, đây rõ ràng là một nữ lưu manh mà.
Trước ánh mắt giống đang nhìn một đám điên của cô nhân viên kia, bọn họ bắt đầu9động đũa. Lúc ở nhà ăn của doanh trại, Sở Lạc Ninh vẫn không phát hiện ra, thế nhưng ở đây thì anh đã biết rồi, bà xã nhà anh chính là một chú heo nhỏ, lượng đồ ăn mà cô ăn hoàn toàn không hề thua kém bọn họ. Sở Lạc Ninh gắp đồ ăn cho cô, nói: “Em ăn chậm thôi, có ai giành với em đâu.”
“Đúng đó, chị dâu cứ ăn từ từ, thật sự không có ai tranh ăn với chị đầu mà!” Quan trọng là bọn họ đâu có dám!
An Hinh Duyệt vừa ăn vừa trợn trắng mắt, nói: “Sáng nay tôi vừa phải liều mạng đánh với người ta hai trận đó! Buổi trưa chẳng được cái gì vào bụng mà bây giờ cũng không cho tôi ăn hay sao?” “Cho! Tất nhiên là phải cho rồi! Chị dâu cứ ăn nhiều vào ạ!” Mắt To cười híp mắt nói rồi bị Sở Lạc Ninh quẳng cho một cái liếc mắt sắc lẻm.
“Nhưng mà hai chiêu cuối của chị dâu đỉnh thật đấy!” Ba sứt vừa ăn vừa tấm tắc nói. “Ha, nếu không nhờ tên Thượng úy kia thương hương tiếc ngọc thì ngay một đấm trước đó đã đủ khiến cô ấy gục luôn rồi!” Sở Lạc Ninh ở bên cạnh nhàn nhạt nói.
An Hinh Duyệt quay đầu, trừng mắt với Sở Lạc Ninh: “Anh khen em một lần không được hay sao hả?”
“Anh chỉ nói thật thôi, tự em cũng biết vết thương của mình như thế nào còn gì! Nếu lúc đó tên Thượng úy kia ra chiêu liên tục, không cho em một cơ hội lấy hơi thì em đã bị anh ta đấm cho hỏng người rồi!” Sở Lạc Ninh sợ An Hinh Duyệt quá kiêu ngạo cho nên phải chặn lại chút tâm tình kích động này của cô.
An Hinh Duyệt hung hăng chọc cơm trắng trong bát, rầu rĩ không vui.
Ba người đám Mắt To ngồi đối diện nhìn lão đại nhà mình, tên này mà kiếm được vợ đúng là khó tin quá đi. Sở Lạc Ninh chẳng hề cảm thấy mình sai gì, thậm chí còn đưa tay ra xoa đầu An Hinh Duyệt: “Cho nên em vẫn còn phải tập luyện nhiều đó, nhóc con.”
An Hinh Duyệt không thèm để ý tới anh nữa, cô giận rồi.
Cuối cùng Sở Lạc Ninh cũng cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm. Sau bữa cơm này, bọn họ bắt đầu lên kế hoạch trả thù cho Ăng-Ten, đồng thời cũng muốn diệt luôn cái tổ chức thần bí kia.
Ăn được một nửa, Sở Lạc Ninh đứng lên đi vệ sinh, cũng tiện đường thanh toán hóa đơn luôn.
Thế nhưng lúc đang tính tiền, Sở Lạc Ninh tinh ý phát hiện ra có người theo dõi mình. Khóe miệng của anh khẽ nhếch lên, nhận lấy tiền thừa do thu ngân trả lại rồi xoay người về phòng. “Ăn mau đi, bữa cuối cùng của đám các cậu đó, từ mai bắt đầu huấn luyện khép kín.” Sau khi đi vào phòng Sở Lạc Ninh ngồi xuống bên cạnh An Hinh Duyệt rồi nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Chủ yếu là bây giờ bọn tôi đánh không lại chị dâu đó!” Ba Sứt ăn ngay nói thật trả lời.
An Hinh Duyệt: “...”
“Ông chủ, đổi toàn bộ thành bánh bao không nhân.” “Đừng mà, đừng mà, đừng mà! Chị dâu! Bọn tôi nói đùa thôi mà, nói đùa thôi! Ông chủ! Đem tất cả các món đắt tiền nhất ra đây!” Mắt3To vội vội vàng vàng nói.
An Hinh Duyệt bật cười, nhìn ba người kia bắt đầu ào ào gọi đồ ăn. Những lần cùng bọn họ ăn cơm trước đây, cô vẫn luôn im lặng mà nhìn bọn họ, cảm giác không thể hòa nhập nổi. Khi An Hinh Duyệt biết bọn họ chính là anh em tốt của Sở Lạc Ninh thì0cô cũng muốn chơi đùa vui vẻ với họ, đáng tiếc khi ấy vẫn có chút gượng gạo. Nhưng bây giờ đã khác rồi, cô có thể vui vẻ ở chung với bọn ho. Cho nên đây cũng được tính là một bước tiến lớn của cô đấy nhỉ. Đồ ăn gọi đầy một bàn, bởi vì bọn họ không mặc quân phục5cho nên có cô bé phục vụ có chút lo lắng, nói: “Nếu mọi người ăn không hết có thể lấy hộp đem về ạ!” Cô nhân viên kia vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô bé đó.
An Hinh Duyệt phì một tiếng bật cười, sau đó phất phất tay mình: “Không có vấn đề gì đâu, nếu4thiếu chúng tôi sẽ gọi thêm.”
Sở Lạc Ninh nhìn dáng vẻ phóng khoáng này của vợ mình thì nhất thời cảm thấy ruột gan đau nhức, công chúa nhỏ đáng yêu của anh biến đi đâu rồi, đây rõ ràng là một nữ lưu manh mà.
Trước ánh mắt giống đang nhìn một đám điên của cô nhân viên kia, bọn họ bắt đầu9động đũa. Lúc ở nhà ăn của doanh trại, Sở Lạc Ninh vẫn không phát hiện ra, thế nhưng ở đây thì anh đã biết rồi, bà xã nhà anh chính là một chú heo nhỏ, lượng đồ ăn mà cô ăn hoàn toàn không hề thua kém bọn họ. Sở Lạc Ninh gắp đồ ăn cho cô, nói: “Em ăn chậm thôi, có ai giành với em đâu.”
“Đúng đó, chị dâu cứ ăn từ từ, thật sự không có ai tranh ăn với chị đầu mà!” Quan trọng là bọn họ đâu có dám!
An Hinh Duyệt vừa ăn vừa trợn trắng mắt, nói: “Sáng nay tôi vừa phải liều mạng đánh với người ta hai trận đó! Buổi trưa chẳng được cái gì vào bụng mà bây giờ cũng không cho tôi ăn hay sao?” “Cho! Tất nhiên là phải cho rồi! Chị dâu cứ ăn nhiều vào ạ!” Mắt To cười híp mắt nói rồi bị Sở Lạc Ninh quẳng cho một cái liếc mắt sắc lẻm.
“Nhưng mà hai chiêu cuối của chị dâu đỉnh thật đấy!” Ba sứt vừa ăn vừa tấm tắc nói. “Ha, nếu không nhờ tên Thượng úy kia thương hương tiếc ngọc thì ngay một đấm trước đó đã đủ khiến cô ấy gục luôn rồi!” Sở Lạc Ninh ở bên cạnh nhàn nhạt nói.
An Hinh Duyệt quay đầu, trừng mắt với Sở Lạc Ninh: “Anh khen em một lần không được hay sao hả?”
“Anh chỉ nói thật thôi, tự em cũng biết vết thương của mình như thế nào còn gì! Nếu lúc đó tên Thượng úy kia ra chiêu liên tục, không cho em một cơ hội lấy hơi thì em đã bị anh ta đấm cho hỏng người rồi!” Sở Lạc Ninh sợ An Hinh Duyệt quá kiêu ngạo cho nên phải chặn lại chút tâm tình kích động này của cô.
An Hinh Duyệt hung hăng chọc cơm trắng trong bát, rầu rĩ không vui.
Ba người đám Mắt To ngồi đối diện nhìn lão đại nhà mình, tên này mà kiếm được vợ đúng là khó tin quá đi. Sở Lạc Ninh chẳng hề cảm thấy mình sai gì, thậm chí còn đưa tay ra xoa đầu An Hinh Duyệt: “Cho nên em vẫn còn phải tập luyện nhiều đó, nhóc con.”
An Hinh Duyệt không thèm để ý tới anh nữa, cô giận rồi.
Cuối cùng Sở Lạc Ninh cũng cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm. Sau bữa cơm này, bọn họ bắt đầu lên kế hoạch trả thù cho Ăng-Ten, đồng thời cũng muốn diệt luôn cái tổ chức thần bí kia.
Ăn được một nửa, Sở Lạc Ninh đứng lên đi vệ sinh, cũng tiện đường thanh toán hóa đơn luôn.
Thế nhưng lúc đang tính tiền, Sở Lạc Ninh tinh ý phát hiện ra có người theo dõi mình. Khóe miệng của anh khẽ nhếch lên, nhận lấy tiền thừa do thu ngân trả lại rồi xoay người về phòng. “Ăn mau đi, bữa cuối cùng của đám các cậu đó, từ mai bắt đầu huấn luyện khép kín.” Sau khi đi vào phòng Sở Lạc Ninh ngồi xuống bên cạnh An Hinh Duyệt rồi nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com