Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-99
Chương 99: YÊU EM, LÀ YÊU MỌI THỨ VỀ EM![5]
Đám người đối diện lập tức rên rỉ một tiếng, biết ngay là sẽ thế này mà.
Bây giờ đội của bọn họ đủ người rồi, cho nên cũng bắt đầu phải tăng cường huấn luyện để tăng độ ăn ý với nhau.
Lần này bọn họ không có người nằm vùng, cho nên tất cả đều phải tự mình làm.
Thậm3chí còn phải tìm được kẻ nằm vùng kia, trả thù cho Ăng-Ten.
Vừa nghĩ tới chuyện này, cả đám lập tức tăng nhanh tốc độ ăn cơm, mặc kệ thế nào bọn họ cũng phải trả thù cho Ăng-Ten, diệt trừ cái tên cặn bã bại hoại kia.
Ăn cơm tối xong, sau khi trở về, Sở Lạc Ninh dựa0vào cửa nhìn An Hinh Duyệt đi vào phòng, trước khi cô khóa cửa, anh bỗng cất tiếng: “Báo với mọi người trong nhà một tiếng đi.”
An Hinh Duyệt hơi nghiêng nghiêng đầu mình, ngẫm lại một chút rồi nói: “Thôi bỏ đi.” “Nếu lâu không liên lạc được với em, mọi người sẽ lo lắng đấy!” Sở Lạc5Ninh nhíu mày nói. “Vậy còn anh thì sao? Vì sao lần nào huấn luyện anh cũng chẳng bao giờ nói gì với người nhà?” An Hinh Duyệt cũng dựa vào cửa, giọng điệu sắc bén. Sở Lạc Ninh khựng lại, không biết nên nói gì.
An Hinh Duyệt nhìn người đàn ông im lặng trước mặt mình, khẽ cong4khóe môi, nói: “Anh vẫn luôn hỏi tại sao em lại ngốc nghếch như thế đúng không? Cũng là bởi vì em không muốn cứ phải chờ đợi anh một cách không mục đích, thậm chí còn không rõ sống chết của anh, thay vì thế, thà rằng em đợi ở bên cạnh anh, dù cho anh có chết,9ít nhất em vẫn có thể nhìn thấy được anh.”
An Hinh Duyệt nói xong, cả người Sở Lạc Ninh thoáng run lên.
Cô nói: Dù cho anh có chết, ít nhất em vẫn có thể nhìn thấy được anh.
An Hinh Duyệt hít sâu một hơi, sau đó phất phất tay của mình: “Thôi đi ngủ sớm đi!” An Hinh Duyệt nói rồi xoay người định đi vào phòng, thế nhưng cô lại bị người phía sau đẩy vào, cánh cửa bị đóng sầm lại, cả người An Hinh Duyệt bị ép lên cửa, đôi môi xinh đẹp bị một đôi môi khác đè xuống.
An Hinh Duyệt trợn to hai mắt, nhìn khuôn mặt phóng to ngay sát khuôn mặt của mình.
Đây không thể gọi là một nụ hôn được, đây có thể gọi là cắn xé đấy. Nhưng đối với Sở Lạc Ninh mà nói thì như vậy vẫn chưa đủ, còn lâu mới đủ.
Sở Lạc Ninh cho rằng chỉ vì cô không muốn chịu thua cho nên mới đến cái chỗ không nên đến này.
Thế nhưng, lý do thật sự của cô khiến anh khiếp sợ hơn tất cả những gì anh nghĩ.
Cô gái ngốc nghếch này! Vì sao lại ngốc đến thế chứ? Sở Lạc Ninh hồn kiểu gì cũng thấy không đủ, thậm chí còn có vẻ như anh muốn càng nhiều hơn nữa. Đột nhiên, Sở Lạc Ninh bể người lên sau đó đi về phía giường đơn của cô. Lúc An Hinh Duyệt bị đè xuống vẫn chưa hiểu ra sao, trong đầu chỉ có cảm giác nóng hừng hực, không biết chuyện gì đang xảy ra. Mãi đến khi quần áo của cô bị ai đó cởi xuống, cô mới gật mình kêu lên: “Không được!” Sở Lạc Ninh buồn bực hừ một tiếng, một đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cô, đã đến cái mức này rồi mà cô vẫn nói với anh là không được.
“Còn nhiệm vụ mà.” An Hinh Duyệt khẽ ôm lấy khuôn mặt của anh, không phải là cô không muốn cho anh mà vì giờ trên người họ vẫn còn đang mang một món nợ máu, cô không muốn có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra vào lúc này. Sở Lạc Ninh cúi đầu, cắn môi của cô, ẩm ách nói: “Anh sẽ không ra ở trong đầu.”
An Hinh Duyệt khẽ nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của anh, vì lời nói của anh mà hai má của cô đỏ rực, bàn tay vẫn túm chặt lấy anh, mím chặt môi.
Sở Lạc Ninh khẽ hừ một tiếng, sau đó dứt khoát lăn xuống khỏi người cô rồi ngẩng đầu nhìn ván giường tầng trên.
Ánh mắt của An Hinh Duyệt di chuyển xuống dưới, nhìn vào cái chỗ nào đó không nên nhìn rồi lại nhanh chóng thu mắt lại, sau đó đắp chăn lên che cho anh. Sở Lạc Ninh lạnh mắt nhìn cô một cái, nói: “Em cảm thấy anh chưa đủ nóng hay sao?” Nếu như anh thật sự muốn thì vừa rồi hoàn toàn có thể tiếp tục, nhưng mà điều anh không muốn nhất chính là làm khó cô. An Hinh Duyệt nghiêng người, nằm sấp bên cạnh anh rồi cúi đầu, cắn mạnh lên vai anh một cái: “Đợi đến khi chuyện này kết thúc không được à?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Đám người đối diện lập tức rên rỉ một tiếng, biết ngay là sẽ thế này mà.
Bây giờ đội của bọn họ đủ người rồi, cho nên cũng bắt đầu phải tăng cường huấn luyện để tăng độ ăn ý với nhau.
Lần này bọn họ không có người nằm vùng, cho nên tất cả đều phải tự mình làm.
Thậm3chí còn phải tìm được kẻ nằm vùng kia, trả thù cho Ăng-Ten.
Vừa nghĩ tới chuyện này, cả đám lập tức tăng nhanh tốc độ ăn cơm, mặc kệ thế nào bọn họ cũng phải trả thù cho Ăng-Ten, diệt trừ cái tên cặn bã bại hoại kia.
Ăn cơm tối xong, sau khi trở về, Sở Lạc Ninh dựa0vào cửa nhìn An Hinh Duyệt đi vào phòng, trước khi cô khóa cửa, anh bỗng cất tiếng: “Báo với mọi người trong nhà một tiếng đi.”
An Hinh Duyệt hơi nghiêng nghiêng đầu mình, ngẫm lại một chút rồi nói: “Thôi bỏ đi.” “Nếu lâu không liên lạc được với em, mọi người sẽ lo lắng đấy!” Sở Lạc5Ninh nhíu mày nói. “Vậy còn anh thì sao? Vì sao lần nào huấn luyện anh cũng chẳng bao giờ nói gì với người nhà?” An Hinh Duyệt cũng dựa vào cửa, giọng điệu sắc bén. Sở Lạc Ninh khựng lại, không biết nên nói gì.
An Hinh Duyệt nhìn người đàn ông im lặng trước mặt mình, khẽ cong4khóe môi, nói: “Anh vẫn luôn hỏi tại sao em lại ngốc nghếch như thế đúng không? Cũng là bởi vì em không muốn cứ phải chờ đợi anh một cách không mục đích, thậm chí còn không rõ sống chết của anh, thay vì thế, thà rằng em đợi ở bên cạnh anh, dù cho anh có chết,9ít nhất em vẫn có thể nhìn thấy được anh.”
An Hinh Duyệt nói xong, cả người Sở Lạc Ninh thoáng run lên.
Cô nói: Dù cho anh có chết, ít nhất em vẫn có thể nhìn thấy được anh.
An Hinh Duyệt hít sâu một hơi, sau đó phất phất tay của mình: “Thôi đi ngủ sớm đi!” An Hinh Duyệt nói rồi xoay người định đi vào phòng, thế nhưng cô lại bị người phía sau đẩy vào, cánh cửa bị đóng sầm lại, cả người An Hinh Duyệt bị ép lên cửa, đôi môi xinh đẹp bị một đôi môi khác đè xuống.
An Hinh Duyệt trợn to hai mắt, nhìn khuôn mặt phóng to ngay sát khuôn mặt của mình.
Đây không thể gọi là một nụ hôn được, đây có thể gọi là cắn xé đấy. Nhưng đối với Sở Lạc Ninh mà nói thì như vậy vẫn chưa đủ, còn lâu mới đủ.
Sở Lạc Ninh cho rằng chỉ vì cô không muốn chịu thua cho nên mới đến cái chỗ không nên đến này.
Thế nhưng, lý do thật sự của cô khiến anh khiếp sợ hơn tất cả những gì anh nghĩ.
Cô gái ngốc nghếch này! Vì sao lại ngốc đến thế chứ? Sở Lạc Ninh hồn kiểu gì cũng thấy không đủ, thậm chí còn có vẻ như anh muốn càng nhiều hơn nữa. Đột nhiên, Sở Lạc Ninh bể người lên sau đó đi về phía giường đơn của cô. Lúc An Hinh Duyệt bị đè xuống vẫn chưa hiểu ra sao, trong đầu chỉ có cảm giác nóng hừng hực, không biết chuyện gì đang xảy ra. Mãi đến khi quần áo của cô bị ai đó cởi xuống, cô mới gật mình kêu lên: “Không được!” Sở Lạc Ninh buồn bực hừ một tiếng, một đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cô, đã đến cái mức này rồi mà cô vẫn nói với anh là không được.
“Còn nhiệm vụ mà.” An Hinh Duyệt khẽ ôm lấy khuôn mặt của anh, không phải là cô không muốn cho anh mà vì giờ trên người họ vẫn còn đang mang một món nợ máu, cô không muốn có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra vào lúc này. Sở Lạc Ninh cúi đầu, cắn môi của cô, ẩm ách nói: “Anh sẽ không ra ở trong đầu.”
An Hinh Duyệt khẽ nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của anh, vì lời nói của anh mà hai má của cô đỏ rực, bàn tay vẫn túm chặt lấy anh, mím chặt môi.
Sở Lạc Ninh khẽ hừ một tiếng, sau đó dứt khoát lăn xuống khỏi người cô rồi ngẩng đầu nhìn ván giường tầng trên.
Ánh mắt của An Hinh Duyệt di chuyển xuống dưới, nhìn vào cái chỗ nào đó không nên nhìn rồi lại nhanh chóng thu mắt lại, sau đó đắp chăn lên che cho anh. Sở Lạc Ninh lạnh mắt nhìn cô một cái, nói: “Em cảm thấy anh chưa đủ nóng hay sao?” Nếu như anh thật sự muốn thì vừa rồi hoàn toàn có thể tiếp tục, nhưng mà điều anh không muốn nhất chính là làm khó cô. An Hinh Duyệt nghiêng người, nằm sấp bên cạnh anh rồi cúi đầu, cắn mạnh lên vai anh một cái: “Đợi đến khi chuyện này kết thúc không được à?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook