Viet Writer
Và Mai Có Nắng
- Ảnh bìa
- Tác giả
- Thiên Yết
- Thể loại
- Truyện Ma
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Lượt đọc
- 44,018
- Cập nhật
Thông tin: Truyện ma: Bảy kiếp trùng sinh - tác giả: Thiên Yết
Một phiên chợ sớm tấp nập người qua lại, mọi người ai nấy túm tụm lại với nhau bàn tán xôn xao ồn ào. - Này này, các bà biết chuyện gì chưa? - Lại chuyện gì? Có liên quan đến nhà họ Thượng à? Một bà vỗ tay cái bép sau đó gật đầu lia lịa. - Chính xác rồi, ngày hôm qua các bà biết chuyện gì không? Lúc nhà họ Thượng đến rước dâu thì tiểu thư Ý Như của nhà họ Trần đã chết mất rồi, nhưng đã hứa hôn nên nhà họ Thượng đành đem về an táng xem như chính thức làm dâu nhà ấy rồi đấy. - Tại sao cô ấy chết bà có biết không? Hay tại ép hôn nên cô ấy nghĩ quẫn hả? Mọi người nghe chủ đề hấp dẫn quá nên túm lại mỗi lúc một đông, bà bán cá kia được nước liền đổi giọng. - Thôi thôi tôi còn phải bán cá, nói chuyện hoài trưa lên mà không hết cá chồng tôi lại đánh cho. Đang được nước tò mò mấy bà kia liền nhanh khảo móc tiền ra rồi nhét vội vào tay bà ấy bảo sẽ mua cá, mong bà sẽ kể tiếp câu chuyện ấy cho mọi người cùng nghe, gì thì gì chứ chuyện nhà họ Thượng bọn họ ai cũng thích nghe, đặc biệt là chuyện mấy nàng dâu nhà họ cưới về. Vốn dĩ nhà họ Thượng được quan tâm một phần vì cơ ngơi đồ sộ vững vàng, sự hưng thịnh vốn có, và một phần vì sự bí ẩn suốt bao năm qua, nhưng bức tường nhà họ vừa cao vừa dày, người làm ra vào như thác mà ai nấy đều giữ kẽ kính như bưng, nên bên ngoài ai cũng tò mò. Sự thật là người làm nhà họ ai không được làm chức cao hoặc không có sự tính nhiệm thì đều bị cắt lưỡi hết. Bà bán cá này biết nhiều chuyện ở nhà đó là vì chồng bà làm ở nhà đó nên biết. Chồng bà làm người khiêng quan tài ở gia đình đó đã hơn mấy năm. Nhà đó cưới dâu nhưng khi mang về không phải mang bằng kiệu mà là mang bằng quan tài. Bà được nước bán hết cá tâm trạng trở nên khoan khoái, bà ngó quanh sau đó thận trọng bảo. - Thì dâu nhà đó cưới về có ai còn sống đâu. Nhưng mà cái đó không quan trọng, quan trọng là tiểu thư Ý Như đã đội mồ sống dậy rồi. - Hả cái gì? Mấy bà đang túm lại một cục thì giật mình hét lớn rồi ngã ra, mặt mũi cắt không còn giọt máu. - Sống lại sao? Sao ghê vậy? - Không tin các bà dạo quanh nhà họ Trần một lần, dúi tiền cho gia nhân hỏi xem nó trả lời có y chan lời tôi nói không? Tôi mà nói láu tôi đi bằng cái đầu luôn. - Trời đất có khi nào cô ấy thành quỷ rồi không? Nghe bảo lúc sinh thời cô ấy rất ngốc, người bị gì không biết nhưng tâm trí chỉ như đứa trẻ lên 7 mà thôi. - Ai mà biết, thì người ta bảo người ngốc có phước của người ngốc mà. Biết đâu trời thương thì sao, nhưng chồng tôi nói tận mắt chứng kiến cảnh đưa xác tiểu thư ấy vào quan tài đóng lại đàng hoàng, dây thừng quấn quanh mấy lâng cơ, nhưng sáng hôm sau lại thấy cô ấy sống lại. Nói xong bà ấy dọn gánh cá đã bán sạch sau đó rời đi, mấy người kia trố mắt nhìn nhau sau đó rùng mình. - Nếu còn sống thì có phải sẽ gả tiếp cho cậu cả nhà họ Thượng tiếp không? Thế thì chẳng khác đi vào đường chết là mấy. - Thì đó, ai chả biết cậu cả nhà đó là ác bá một vùng chứ, chém giết người không gớm tay, một tiểu thư tâm trí lên 7 thì một nhát là xong, thôi thì chết trong quan tài nhiều khi còn tốt hơn. - Ghê thật đấy, sống lại có khi nào thành quỷ nhập tràng không? Có ăn thịt trẻ con không vậy? - Không biết nữa. Tin đồn nhà họ Trần có cô con gái đội mồ sống dậy lang truyền ra khắp một thôn, tin tức lan nhanh đến độ chưa hết ngày đã lan qua thôn bên cạnh, rồi người người lại thêm bớt một chút vào câu chuyện ấy. Bên cửa sổ một nha hoàn đứng khom người nhìn vào một vị tiểu thư gương mặt thanh thoát dịu dàng, vẻ đẹp có thể nói là động lòng tất thảy nam nhân ở phàm trần này, gương mặt xinh đẹp ấy thất thần nhìn vào gương, đôi mắt vô hồn, nha hoàn ấy cài trâm lên tóc cô sau đó nói: - Tiểu thư à, lát nữa người nhà họ Thượng sẽ đến đón, lần trước tiểu thư uống thuốc tự vẫn nên người ta đem quan tài qua đón, bây giờ là đem kiệu đó. - Tiểu thư? Ý cô tôi là tiểu thư của cô sao? Sao lại có thể chứ? Tôi đang mơ đúng không? Rõ ràng tôi đang ở thế kỉ 21 mà, tại sao lại trở về nơi này, thân xác này đâu phải của tôi, gương mặt này nữa, tôi tên là Lam Hân, không phải tiểu thư gì đó đâu. - Tiểu thư à...người sao vậy? Rõ ràng người là tiểu thư Ý Như mà, tuy trước kia người ăn nói không lưu loát nhưng không phải như thế này. - Đây là đâu? Đây là đâu vậy? Làm ơn giúp tôi quay lại nơi của tôi sống đi, đây là nơi quỷ quái nào. Cô điên loạn nắm lấy áo của nha hoàn lắc mạnh, trâm cài tóc son phấn và y phục trên bàn rơi xuống hết, bên ngoài có tiếng đá cửa rồi một người đàn ông bước vào, gương mặt hầm hầm tiến lại tát vào mặt cô một cái rát rạt. - Ý Như ngươi có thôi không? Ngươi còn làm loạn nữa chẳng lẽ ngươi muốn nhà họ Thượng chôn cả gia đình chúng ta sao? Cô té xuống nền sau đó thất thần, miệng lẫm nhẩm - Nhà họ Thượng... Nhà họ Thượng...đúng rồi...lịch sử nhà họ thượng, núi Âm Tài... Cô nuốt nước bọt cái sau đó liền bò dậy, gương mặt thất thần lẫm nhẩm tiếp. - Con trai cả là Thượng Quan Nhất, con trai kế là Thượng Bảo Nhất, con trai út là Thượng Hiểu Nhất....chết tiệc, bọn họ là nhân vật lịch sử mà. Mình đã về đây rồi sao? Họ...là người của 490 năm về trước...
Bình luận facebook