Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
BẢY KIẾP TRÙNG SINH
C38
-Vẫn chưa. Nhưng mà tìm tới nàng thì nàng cũng hiểu rồi chứ?
-Tìm ta?...
Cô nhìn cậu đứng tựa lưng vào cửa khoanh tay nhìn mình, không phải chưa kịp làm gì Phạm Hân tiểu thư nên qua tìm cô để làm tiếp đấy chứ? Tính ra lớn cả rồi chuyện gì thì cũng hiểu rõ. Nhưng mà có chút lo sợ bất ngờ.
-Cậu cả là muốn...
Cô mỉm cười rồi lấy hai ngón trỏ chỉ chỉ vào nhau, mặt quay qua quay lại phụng phịu. Cậu nhìn bằng ánh mắt kì lạ.
Nữ nhân này lại bị gì tiếp vậy, lâu lâu lại làm mấy hành động lạ, còn ăn nói điên khùng.
-Tuy chúng ta là phu thê, nhưng ta chưa chuẩn bị gì cả...chàng cứ từ từ thôi.
Bỗng cái bong bóng trên đầu cô nổ cái bóc. Hình ảnh tưởng tượng ra nãy giờ cũng đã nổ tan tành ra như cái bong bóng. Cô trợn mắt lên rồi vỗ vỗ vào mặt mình. Cậu cả bước lại, cô liền né ra một bên rồi đứng dậy.
-Chàng...chàng lên giường nghỉ ngơi đi...ta ta...ta lên ghế ngồi.
Vừa đứng lên thì cậu đã chặn lại, tay tóm lấy cái cổ cô rồi giữ lại, cả người bị cậu đẩy xuống giường.
-Đi đâu đấy?
-Ta...ta nhường chỗ cho chàng ngủ...
Thấy cậu cả có dấu hiệu đang say, khí chất toát lên đúng là không giảm đi chút nào, thậm chí nhìn còn có chút cuốn hút nữa.
-Chàng ngủ đi.
Cô rụt rè lùi ra xa, cậu ngồi lên giường sau đó nhìn lên. Suy nghĩ một lát rồi giơ tay ra. Lúc này cô giật mình chẳng biết nên làm gì tiếp theo. Liền đặt tay mình lên tay cậu.
-Ui...
Cậu giật một phát muốn đứt cả cánh tay ra, cô ôm lấy vai rồi đập người vào cậu. Tất cả những vết thương đều bị động bởi cái lực kéo này, cậu bóp mặt cô rồi gằng giọng hỏi.
-Ai cho nàng thay ta gửi thư cho Ánh Nguyệt, làm huyên náo mọi người...
Cô nhăn nhó rồi lại nhíu mày, biết thế nào cũng không dễ dàng bỏ qua, cô liền nghĩ cách dùng lời nói dễ nghe một chút để nói.
-Ta biết ta sai rồi, nhưng bây giờ chàng thấy đấy, ta bị thương đầy người, lại còn bị nhốt trong đây. Ta không kêu Ánh Nguyệt qua chẳng lẽ lại ngồi chờ chết à? Với lại ta cũng không muốn Phạm Hân kia qua lại với chàng...
Tuy câu cuối là nói dối nhưng bộ dạng vẫn làm ra rất thành tâm uỷ khuất. Không phải tất cả nữ chính xuyên không đều bị bắt nạt sao, một phần là không chịu làm nũng với chồng. Toàn làm ra mấy chuyện gây hiểu lầm. Đúng là làm người xem tức chết. Cô chép miệng rồi nhíu mày tỏ vẻ rất đau. Nhưng mà là đau thật, cậu bỏ tay ra, nhìn qua lưng đúng là có vết loang lỗ của máu thấm vào. Thế là tạm bỏ qua chuyện đó.
-Nếu chàng không ức hiếp ta thì cũng không đến nỗi nào đâu, bây giờ muốn trèo ra cửa sổ trốn cũng trốn không nổi. Nói ra cũng có lỗi của chàng kia mà.
Cô nói xong liền thu người lại, ngồi vừa lọt vào người cậu. Cô nhắm mắt lại cho dịu cơn đau rồi nói tiếp.
-Chúng ta là vợ chồng, chàng không thể chiếu cố ta một chút sao? Ta là nữ nhi thì có thể làm gì được chứ?
Nhắc tới đây cô lại mở mắt ra, cô cảm thấy có chút buồn. Dù sao số mệnh của chàng cũng là người chết trẻ. Cơ hội gặp nhau cũng không còn nhiều. Nếu như hoàn thành nhiệm vụ này cô cũng sẽ rời đi. Cũng đâu muốn ghét nhau mãi. Vốn dĩ nên duyên vợ chồng đấy là chuyện tốt.
-Ta tuyệt đối không hại chàng...Thật đó.
Bốn mắt họ nhìn nhau, câu nói này không hẳn vì yêu nhau mà nói, nó chỉ đơn giản là sự đồng cảm thôi. Cô cảm thấy thương hại cậu cả hơn là yêu cậu. Cô biết phần tốt trong cậu vẫn còn.
-Quan Nhất...đừng giết người vô tội, ngày tháng sau này ta nhất định để nhân gian nhìn chàng bằng con mắt khác. Không ai còn gọi chàng là ác ma nữa...có được...không...?
Lời cuối càng lúc càng nhỏ, cậu đã khom xuống áp môi mình lên, cô cũng như bị thôi miên mà không chống cự, sự nhẹ nhàng này chính là thứ luôn khiến tất cả thiếu nữ phải động lòng. Cô giơ tay lên ôm lấy cậu, nhẹ nhàng sờ mó mân mê làn da mềm của cậu, cảm giác hôn một người trước kia luôn muốn mình chết. Tìm mọi cách để giết mình. Còn là một tên ác bá giết người không gớm tay nó cũng thật đặc biệt. Đặc biệt đến nổi trái tim trong lồng ngực muốn nhảy đổ ra ngoài.
Cô mở mắt ra, cảm nhận mỗi lúc cậu càng tăng độ mạnh bạo lên, chiếm lấy môi cô, còn muốn đè cô xuống dưới.
-Quan Nhất...
Cô đẩy cậu ra, nhưng chưa đến một giây cậu đã nhấc eo cô lên, ngồi ngang thế này đúng là có cấn một chút, cô trợn mắt lên rồi cậu lại kéo mặt xuống. Cứ tiếp tục chuyện đang làm giang dở. Cô đúng là không có cách nào ngăn cản được ngọn lửa cháy lớn, cứ theo cái đà này mà cháy cùng, nói sao thì nói, cậu cả này tướng mạo không chê vào đâu được, người ở thời đại này lại có thể đẹp tựa như tranh vẽ. Khí chất cũng không tồi, gia cảnh lại giàu có. Với lại hai người họ và vợ chồng, nói sao thì nói chuyện này vẫn là nên xảy ra.
Cô đỡ lấy đầu cậu từ trên nhẹ nhàng hôn cậu. Còn cậu bên dưới chống tay ra sau, một tay vuốt ve cái eo cô. Lát sau dời lên cởi y phục ra.
Cô giật mình rồi ngừng lại, cậu bị hớ mất nên có chút bất ngờ, cô vẫn có chút sợ hãi một tý, nhưng cái thứ cô ngồi lên nãy giờ cho thấy nó sắp xuất chuồng đến nơi rồi.
-Phu quân...chàng đừng làm ta sợ...
Bộ dạng vừa sợ vừa ranh ma này của cô khiến cậu như bị mồi thêm lửa, vốn dĩ mỹ nhân trên đời này vô số kể, cậu đặt chân qua rất nhiều vùng đất. Người đẹp cỡ nào cũng không khiến cậu nhìn quá 3 giây. Cũng chẳng một ai khiến cậu động lòng. Nhưng bây giờ chẳng hiểu sao cứ muốn nhìn thấy gương mặt cô mãi. Ngay lúc này còn có cảm giác muốn chiếm hữu nữa. Lại muốn dỗ dành.
-Ta sẽ không làm nàng sợ, được không?
Cô mỉm cười rồi rụt vai lại. Thừa nước đục thả câu.
-Vậy chàng hứa sau này sẽ không làm ta đau nữa đi. Được không? Ta sẽ cư xử đúng mực.
Cậu suy nghĩ một hồi rồi khẽ gật đầu, cô nhìn cậu rồi ôm lấy cậu.
-Thượng Quan Nhất...cuối cùng chàng cũng chịu dịu dàng với ta, từ khi gả cho chàng không ngày nào là ta không lo sợ. Vốn dĩ chúng ta là vợ chồng, ta cũng không hiểu tại sao chàng cứ muốn ta chết đi. Ta đã sớm xa cha mẹ, nơi này không quen biết ai cả...ta cũng chỉ mong sau này chàng đối với ta tốt một chút thôi.
Nước mắt cô ứa ra khoé mắt, cô nhìn vào cậu rồi lại mím môi run rẩy. Đến lúc nước mắt rơi xuống cậu mới giơ tay lên quẹt qua một bên.
-Không được khóc.
Cậu lạnh lùng nói làm cô lau vội nước mắt, cậu đẩy người cô sát lại với mình rồi giơ hai tay cởi áo cô ra. Ngượng quá nên cô mới quay mặt đi chỗ khác.
-Có thể tắt nến rồi hãy...cởi được không? Ta ngại lắm...
Cậu cả vẫn không có ý định sẽ thổi tắt nến. Cậu cởi được ra một lớp lại nhìn vào xương quai xanh của cô mấy giây, áo đã bị quăng xuống dưới, cậu cởi thêm một lớp nữa thì cô đã bấu chặt tay rồi nhắm mắt lại. Lớp thứ ba cũng chỉ giống như đồ lót thôi, quấn ngang ngực một lớp, bên dưới cũng là một cái quần vải nhỏ. Cô run run rồi bịt mắt cậu lại, lúc ấy vừa ngại vừa sợ.
-Nàng làm gì vậy?
Cô bỏ tay ra rồi nhìn cậu, cậu bảo.
-Ta chỉ nhìn vết thương thôi, ta có nhìn thấy cái gì khác đâu?
Cô đỏ mặt rồi nhìn qua chỗ khác, ý là nói ngực nhỏ? Tàng hình?
Cô mím môi rồi bị cậu chạm lên vết thương, lúc đầu có chút đau, nhưng sau đó lại ngứa ngứa.
-Chưa bôi thuốc à?
-Thuốc hết rồi, mai người ta mới mang đến.
Nói vừa xong đã cảm thấy có chút ấm, cậu úp cả mặt vào ngực cô, còn cảm thấy ấm ấm ngứa ngứa. Cậu cả liếm vào vết thương làm cô vừa dễ chịu vừa khó chịu. Tay không tự chủ được thò ra sau luồn vào gáy cậu bấu một cái. Cậu kị nhất là ai động lên đầu mình, đôi mắt mở ra một hai giây. Lúc ấy cậu lại nhắm mắt lại liếm nhẹ lên vết thương, mùi máu tanh này có chút ngọt ngào, đôi môi dạo qua hai ba vòng nhìn lên đã thấy cặp mắt cô mơ màng.
-Thích lắm đúng không?
Câu nói đánh trúng tâm lí làm cô giật mình, thì đúng là thích thật mà. Theo đúng thuật ngữ của thời cô thì gọi là phê.
-Không có...
Cô lén nhìn cậu mấy lần rồi lại bậm môi, thấy đôi môi đỏ hồng của cậu làm cô lại không tự chủ được sờ lên, cảm giác lửa cháy trong lòng bây giờ đã không làm chủ được nữa. Cô chủ động tấn công cậu, vừa ngấu nghiến chiếm lấy môi cậu còn giở trò cởi đồ, cậu cởi của cô thì từ từ thong thả. Cô cởi của cậu như muốn xé hết ra cho nhanh.
-Chàng có biết chàng đẹp lắm không hả?
Lời này giống nam nhân nói với nữ nhân hơn. Cậu nghe xong còn tưởng nghe nhầm.
-Cái tên cậu cả đó tóc thì bạc trắng, đôi môi lại đỏ, nhìn như yêu quái vậy.
-Nhìn không giống ai cả...
-Trông thật kinh tởm.
Trong đầu cậu chỉ còn vang vọng lên mấy lời đó, cô chính là người đầu tiên nói ra câu này. Sở dĩ sau này cậu lớn lên, dung mạo đúng là rất đẹp, nhưng chẳng ai dám mở miệng nói cho cậu nghe rằng cậu đẹp. Nghe được lời này mới kích động giữ lấy tay cô.
-Đẹp thế nào?
-Như một vầng sáng vậy, rất là đẹp...
Cô giữ mặt cậu rồi hôn cậu. Còn ôm cậu siết vào người. Cậu ôm lấy người cô rồi quật xuống giường, lúc ấy cô đã xác định luôn rồi. Cô thật sự cảm thấy ham muốn người đàn ông này. Khi lớp áo cậu còn đang xộc xệch vì cô tháo nãy giờ, cậu chỉ kéo mấy cái là tháo xong, còn đúng một lớp áo mỏng nữa thôi là thấy được cơ thể cậu, lúc ấy cô mở mắt to tròn ra để chờ. Cậu vừa cởi tới lớp cuối cùng thì bên ngoài có tiếng người hét toáng lên. Tiếng hét náo động nhưng cô đã sớm không quan tâm. Chắc là Ánh Dương đánh Phạm Hân nên họ mới la hét như thế. Cô ngồi dậy kéo cổ áo cậu xuống, cái rèm hai bên cũng thả xuống, căn phòng không có gió nhưng đèn lại tắt.
Thiên thời địa lợi nhân hoà. Điều kiện cũng đối xử tốt như vậy, lần này thiếu nữ đúng là muốn thử hương vị của lần đầu. Thử mùi nam nhân.
-Thượng Quan Nhất à...chàng nói chàng yêu ta được không?
Trong cái bóng tối mập mờ ấy, cậu cả đã nói rằng cậu yêu cô. Đúng là đến nước này cô có nói cậu sủa tiếng chó đi chắc cậu cũng sủa. Trong lúc như vậy con người ta luôn làm ra mấy chuyện điên rồi mà.
-Ta muốn nếm một chút rượu...
-Được...
Vốn dĩ người cậu toàn mùi rượu, muốn nếm rượu thì là nếm môi, còn tặng thêm một cái lưỡi thật ấm và ẩm.
Lưỡi hai người vừa chạm nhau đã có chút tê tê. Như thể một dòng điện chạy qua. Lúc cô đã biết thời khắc này đã đến. Cô liền tỉ tê bên tai cậu.
-Xin hãy nhẹ một chút. Ta sợ đau lắm.
-Được...
Cậu áp sát mặt mình vào tai cô, thì thầm giọng ấm áp nhỏ nhẹ.
-Nàng đã chuẩn bị chưa?
Cô nhẹ nhàng gật đầu, cậu liền nắm lấy tay cô rồi để xuống dưới.
-Nàng muốn chạm vào không?
Cậu hôn lên môi cô rồi cô chạm vào, trước kia lúc còn là nữ sinh cô cũng đã từng xem phim người lớn, trong bóng tối vẫn hình dung ra thứ mình chạm có hình dạng gì. Cô vừa sờ mó cậu đã thở gấp một hơi. Cô liền có cảm giác hưng phấn. Cảm giác thân mật. Rồi cậu cởi hết toàn bộ thứ còn xót trên người cô ra. Bàn tay ấm áp chạm vào từng chỗ kín. Cảm giác chỉ muốn nhiều hơn. Chữ ngại ngùng bây giờ đá văng ra chuồng gà rồi. Ngại gì nữa chỉ muốn tới luôn.
-Ta...ta vào nhé...
Cô sờ lên gương mặt cậu, trong bóng tối vẫn cảm nhận được sự đẹp đẽ này, mái tóc như phát sáng vậy. Cô hở miệng rồi bịt miệng lại, cảm giác thật là lạ, một thứ to lớn khó mà vào được.
-Nàng có đau không?
Cô ôm lấy cậu rồi vặn vẹo đủ thứ, nhưng vẫn lắc đầu.
-Không sao đâu...
Vừa nói xong liền rên lên một tiếng như nín thở. Rồi cậu phì cười.
-Không sao thật không? Hả?
Cậu hỏi một câu liền đẩy đưa một cái. Chết tiệt đúng là cảm giác mới lạ. Cô nắm chắt người cậu rồi nghiến răng...
-Xin chàng nhẹ tay một chút.
-Ta không thích nhẹ tay...ta sẽ khiến nàng chết đi sống lại...
Nói là làm, biết đã thuận lợi xâm nhập nên tiếp theo chính là hành hạ thân xác. Cô bị quần quật tới lui nên chỉ có thể lăn lộn kêu la. Rên ư ử trong miệng không dám phát ra tiếng. Cậu đỡ người cô dậy. Mới quần được một chút đã đổ đầy mồ hôi. Cậu hôn lên cổ cô rồi lại nói nhỏ.
Cậu mở mắt ra rồi quay qua hôn cô, hai người họ thở như sắp chết vậy, mồ hôi đầm đìa...mẹ kiếp tiếng gà gáy sáng rồi. Cứ tưởng đã chết rồi chứ...
Cậu quay qua ôm lấy người cô, cô chui rút vào người cậu, cả hai ôm nhau mà nhắm mắt lại. Nhịp tim đánh như cái trống. Cô thở vào người cậu rồi nhắm mắt.
-Ngươi đúng là tên khốn kiếp...
C38
-Vẫn chưa. Nhưng mà tìm tới nàng thì nàng cũng hiểu rồi chứ?
-Tìm ta?...
Cô nhìn cậu đứng tựa lưng vào cửa khoanh tay nhìn mình, không phải chưa kịp làm gì Phạm Hân tiểu thư nên qua tìm cô để làm tiếp đấy chứ? Tính ra lớn cả rồi chuyện gì thì cũng hiểu rõ. Nhưng mà có chút lo sợ bất ngờ.
-Cậu cả là muốn...
Cô mỉm cười rồi lấy hai ngón trỏ chỉ chỉ vào nhau, mặt quay qua quay lại phụng phịu. Cậu nhìn bằng ánh mắt kì lạ.
Nữ nhân này lại bị gì tiếp vậy, lâu lâu lại làm mấy hành động lạ, còn ăn nói điên khùng.
-Tuy chúng ta là phu thê, nhưng ta chưa chuẩn bị gì cả...chàng cứ từ từ thôi.
Bỗng cái bong bóng trên đầu cô nổ cái bóc. Hình ảnh tưởng tượng ra nãy giờ cũng đã nổ tan tành ra như cái bong bóng. Cô trợn mắt lên rồi vỗ vỗ vào mặt mình. Cậu cả bước lại, cô liền né ra một bên rồi đứng dậy.
-Chàng...chàng lên giường nghỉ ngơi đi...ta ta...ta lên ghế ngồi.
Vừa đứng lên thì cậu đã chặn lại, tay tóm lấy cái cổ cô rồi giữ lại, cả người bị cậu đẩy xuống giường.
-Đi đâu đấy?
-Ta...ta nhường chỗ cho chàng ngủ...
Thấy cậu cả có dấu hiệu đang say, khí chất toát lên đúng là không giảm đi chút nào, thậm chí nhìn còn có chút cuốn hút nữa.
-Chàng ngủ đi.
Cô rụt rè lùi ra xa, cậu ngồi lên giường sau đó nhìn lên. Suy nghĩ một lát rồi giơ tay ra. Lúc này cô giật mình chẳng biết nên làm gì tiếp theo. Liền đặt tay mình lên tay cậu.
-Ui...
Cậu giật một phát muốn đứt cả cánh tay ra, cô ôm lấy vai rồi đập người vào cậu. Tất cả những vết thương đều bị động bởi cái lực kéo này, cậu bóp mặt cô rồi gằng giọng hỏi.
-Ai cho nàng thay ta gửi thư cho Ánh Nguyệt, làm huyên náo mọi người...
Cô nhăn nhó rồi lại nhíu mày, biết thế nào cũng không dễ dàng bỏ qua, cô liền nghĩ cách dùng lời nói dễ nghe một chút để nói.
-Ta biết ta sai rồi, nhưng bây giờ chàng thấy đấy, ta bị thương đầy người, lại còn bị nhốt trong đây. Ta không kêu Ánh Nguyệt qua chẳng lẽ lại ngồi chờ chết à? Với lại ta cũng không muốn Phạm Hân kia qua lại với chàng...
Tuy câu cuối là nói dối nhưng bộ dạng vẫn làm ra rất thành tâm uỷ khuất. Không phải tất cả nữ chính xuyên không đều bị bắt nạt sao, một phần là không chịu làm nũng với chồng. Toàn làm ra mấy chuyện gây hiểu lầm. Đúng là làm người xem tức chết. Cô chép miệng rồi nhíu mày tỏ vẻ rất đau. Nhưng mà là đau thật, cậu bỏ tay ra, nhìn qua lưng đúng là có vết loang lỗ của máu thấm vào. Thế là tạm bỏ qua chuyện đó.
-Nếu chàng không ức hiếp ta thì cũng không đến nỗi nào đâu, bây giờ muốn trèo ra cửa sổ trốn cũng trốn không nổi. Nói ra cũng có lỗi của chàng kia mà.
Cô nói xong liền thu người lại, ngồi vừa lọt vào người cậu. Cô nhắm mắt lại cho dịu cơn đau rồi nói tiếp.
-Chúng ta là vợ chồng, chàng không thể chiếu cố ta một chút sao? Ta là nữ nhi thì có thể làm gì được chứ?
Nhắc tới đây cô lại mở mắt ra, cô cảm thấy có chút buồn. Dù sao số mệnh của chàng cũng là người chết trẻ. Cơ hội gặp nhau cũng không còn nhiều. Nếu như hoàn thành nhiệm vụ này cô cũng sẽ rời đi. Cũng đâu muốn ghét nhau mãi. Vốn dĩ nên duyên vợ chồng đấy là chuyện tốt.
-Ta tuyệt đối không hại chàng...Thật đó.
Bốn mắt họ nhìn nhau, câu nói này không hẳn vì yêu nhau mà nói, nó chỉ đơn giản là sự đồng cảm thôi. Cô cảm thấy thương hại cậu cả hơn là yêu cậu. Cô biết phần tốt trong cậu vẫn còn.
-Quan Nhất...đừng giết người vô tội, ngày tháng sau này ta nhất định để nhân gian nhìn chàng bằng con mắt khác. Không ai còn gọi chàng là ác ma nữa...có được...không...?
Lời cuối càng lúc càng nhỏ, cậu đã khom xuống áp môi mình lên, cô cũng như bị thôi miên mà không chống cự, sự nhẹ nhàng này chính là thứ luôn khiến tất cả thiếu nữ phải động lòng. Cô giơ tay lên ôm lấy cậu, nhẹ nhàng sờ mó mân mê làn da mềm của cậu, cảm giác hôn một người trước kia luôn muốn mình chết. Tìm mọi cách để giết mình. Còn là một tên ác bá giết người không gớm tay nó cũng thật đặc biệt. Đặc biệt đến nổi trái tim trong lồng ngực muốn nhảy đổ ra ngoài.
Cô mở mắt ra, cảm nhận mỗi lúc cậu càng tăng độ mạnh bạo lên, chiếm lấy môi cô, còn muốn đè cô xuống dưới.
-Quan Nhất...
Cô đẩy cậu ra, nhưng chưa đến một giây cậu đã nhấc eo cô lên, ngồi ngang thế này đúng là có cấn một chút, cô trợn mắt lên rồi cậu lại kéo mặt xuống. Cứ tiếp tục chuyện đang làm giang dở. Cô đúng là không có cách nào ngăn cản được ngọn lửa cháy lớn, cứ theo cái đà này mà cháy cùng, nói sao thì nói, cậu cả này tướng mạo không chê vào đâu được, người ở thời đại này lại có thể đẹp tựa như tranh vẽ. Khí chất cũng không tồi, gia cảnh lại giàu có. Với lại hai người họ và vợ chồng, nói sao thì nói chuyện này vẫn là nên xảy ra.
Cô đỡ lấy đầu cậu từ trên nhẹ nhàng hôn cậu. Còn cậu bên dưới chống tay ra sau, một tay vuốt ve cái eo cô. Lát sau dời lên cởi y phục ra.
Cô giật mình rồi ngừng lại, cậu bị hớ mất nên có chút bất ngờ, cô vẫn có chút sợ hãi một tý, nhưng cái thứ cô ngồi lên nãy giờ cho thấy nó sắp xuất chuồng đến nơi rồi.
-Phu quân...chàng đừng làm ta sợ...
Bộ dạng vừa sợ vừa ranh ma này của cô khiến cậu như bị mồi thêm lửa, vốn dĩ mỹ nhân trên đời này vô số kể, cậu đặt chân qua rất nhiều vùng đất. Người đẹp cỡ nào cũng không khiến cậu nhìn quá 3 giây. Cũng chẳng một ai khiến cậu động lòng. Nhưng bây giờ chẳng hiểu sao cứ muốn nhìn thấy gương mặt cô mãi. Ngay lúc này còn có cảm giác muốn chiếm hữu nữa. Lại muốn dỗ dành.
-Ta sẽ không làm nàng sợ, được không?
Cô mỉm cười rồi rụt vai lại. Thừa nước đục thả câu.
-Vậy chàng hứa sau này sẽ không làm ta đau nữa đi. Được không? Ta sẽ cư xử đúng mực.
Cậu suy nghĩ một hồi rồi khẽ gật đầu, cô nhìn cậu rồi ôm lấy cậu.
-Thượng Quan Nhất...cuối cùng chàng cũng chịu dịu dàng với ta, từ khi gả cho chàng không ngày nào là ta không lo sợ. Vốn dĩ chúng ta là vợ chồng, ta cũng không hiểu tại sao chàng cứ muốn ta chết đi. Ta đã sớm xa cha mẹ, nơi này không quen biết ai cả...ta cũng chỉ mong sau này chàng đối với ta tốt một chút thôi.
Nước mắt cô ứa ra khoé mắt, cô nhìn vào cậu rồi lại mím môi run rẩy. Đến lúc nước mắt rơi xuống cậu mới giơ tay lên quẹt qua một bên.
-Không được khóc.
Cậu lạnh lùng nói làm cô lau vội nước mắt, cậu đẩy người cô sát lại với mình rồi giơ hai tay cởi áo cô ra. Ngượng quá nên cô mới quay mặt đi chỗ khác.
-Có thể tắt nến rồi hãy...cởi được không? Ta ngại lắm...
Cậu cả vẫn không có ý định sẽ thổi tắt nến. Cậu cởi được ra một lớp lại nhìn vào xương quai xanh của cô mấy giây, áo đã bị quăng xuống dưới, cậu cởi thêm một lớp nữa thì cô đã bấu chặt tay rồi nhắm mắt lại. Lớp thứ ba cũng chỉ giống như đồ lót thôi, quấn ngang ngực một lớp, bên dưới cũng là một cái quần vải nhỏ. Cô run run rồi bịt mắt cậu lại, lúc ấy vừa ngại vừa sợ.
-Nàng làm gì vậy?
Cô bỏ tay ra rồi nhìn cậu, cậu bảo.
-Ta chỉ nhìn vết thương thôi, ta có nhìn thấy cái gì khác đâu?
Cô đỏ mặt rồi nhìn qua chỗ khác, ý là nói ngực nhỏ? Tàng hình?
Cô mím môi rồi bị cậu chạm lên vết thương, lúc đầu có chút đau, nhưng sau đó lại ngứa ngứa.
-Chưa bôi thuốc à?
-Thuốc hết rồi, mai người ta mới mang đến.
Nói vừa xong đã cảm thấy có chút ấm, cậu úp cả mặt vào ngực cô, còn cảm thấy ấm ấm ngứa ngứa. Cậu cả liếm vào vết thương làm cô vừa dễ chịu vừa khó chịu. Tay không tự chủ được thò ra sau luồn vào gáy cậu bấu một cái. Cậu kị nhất là ai động lên đầu mình, đôi mắt mở ra một hai giây. Lúc ấy cậu lại nhắm mắt lại liếm nhẹ lên vết thương, mùi máu tanh này có chút ngọt ngào, đôi môi dạo qua hai ba vòng nhìn lên đã thấy cặp mắt cô mơ màng.
-Thích lắm đúng không?
Câu nói đánh trúng tâm lí làm cô giật mình, thì đúng là thích thật mà. Theo đúng thuật ngữ của thời cô thì gọi là phê.
-Không có...
Cô lén nhìn cậu mấy lần rồi lại bậm môi, thấy đôi môi đỏ hồng của cậu làm cô lại không tự chủ được sờ lên, cảm giác lửa cháy trong lòng bây giờ đã không làm chủ được nữa. Cô chủ động tấn công cậu, vừa ngấu nghiến chiếm lấy môi cậu còn giở trò cởi đồ, cậu cởi của cô thì từ từ thong thả. Cô cởi của cậu như muốn xé hết ra cho nhanh.
-Chàng có biết chàng đẹp lắm không hả?
Lời này giống nam nhân nói với nữ nhân hơn. Cậu nghe xong còn tưởng nghe nhầm.
-Cái tên cậu cả đó tóc thì bạc trắng, đôi môi lại đỏ, nhìn như yêu quái vậy.
-Nhìn không giống ai cả...
-Trông thật kinh tởm.
Trong đầu cậu chỉ còn vang vọng lên mấy lời đó, cô chính là người đầu tiên nói ra câu này. Sở dĩ sau này cậu lớn lên, dung mạo đúng là rất đẹp, nhưng chẳng ai dám mở miệng nói cho cậu nghe rằng cậu đẹp. Nghe được lời này mới kích động giữ lấy tay cô.
-Đẹp thế nào?
-Như một vầng sáng vậy, rất là đẹp...
Cô giữ mặt cậu rồi hôn cậu. Còn ôm cậu siết vào người. Cậu ôm lấy người cô rồi quật xuống giường, lúc ấy cô đã xác định luôn rồi. Cô thật sự cảm thấy ham muốn người đàn ông này. Khi lớp áo cậu còn đang xộc xệch vì cô tháo nãy giờ, cậu chỉ kéo mấy cái là tháo xong, còn đúng một lớp áo mỏng nữa thôi là thấy được cơ thể cậu, lúc ấy cô mở mắt to tròn ra để chờ. Cậu vừa cởi tới lớp cuối cùng thì bên ngoài có tiếng người hét toáng lên. Tiếng hét náo động nhưng cô đã sớm không quan tâm. Chắc là Ánh Dương đánh Phạm Hân nên họ mới la hét như thế. Cô ngồi dậy kéo cổ áo cậu xuống, cái rèm hai bên cũng thả xuống, căn phòng không có gió nhưng đèn lại tắt.
Thiên thời địa lợi nhân hoà. Điều kiện cũng đối xử tốt như vậy, lần này thiếu nữ đúng là muốn thử hương vị của lần đầu. Thử mùi nam nhân.
-Thượng Quan Nhất à...chàng nói chàng yêu ta được không?
Trong cái bóng tối mập mờ ấy, cậu cả đã nói rằng cậu yêu cô. Đúng là đến nước này cô có nói cậu sủa tiếng chó đi chắc cậu cũng sủa. Trong lúc như vậy con người ta luôn làm ra mấy chuyện điên rồi mà.
-Ta muốn nếm một chút rượu...
-Được...
Vốn dĩ người cậu toàn mùi rượu, muốn nếm rượu thì là nếm môi, còn tặng thêm một cái lưỡi thật ấm và ẩm.
Lưỡi hai người vừa chạm nhau đã có chút tê tê. Như thể một dòng điện chạy qua. Lúc cô đã biết thời khắc này đã đến. Cô liền tỉ tê bên tai cậu.
-Xin hãy nhẹ một chút. Ta sợ đau lắm.
-Được...
Cậu áp sát mặt mình vào tai cô, thì thầm giọng ấm áp nhỏ nhẹ.
-Nàng đã chuẩn bị chưa?
Cô nhẹ nhàng gật đầu, cậu liền nắm lấy tay cô rồi để xuống dưới.
-Nàng muốn chạm vào không?
Cậu hôn lên môi cô rồi cô chạm vào, trước kia lúc còn là nữ sinh cô cũng đã từng xem phim người lớn, trong bóng tối vẫn hình dung ra thứ mình chạm có hình dạng gì. Cô vừa sờ mó cậu đã thở gấp một hơi. Cô liền có cảm giác hưng phấn. Cảm giác thân mật. Rồi cậu cởi hết toàn bộ thứ còn xót trên người cô ra. Bàn tay ấm áp chạm vào từng chỗ kín. Cảm giác chỉ muốn nhiều hơn. Chữ ngại ngùng bây giờ đá văng ra chuồng gà rồi. Ngại gì nữa chỉ muốn tới luôn.
-Ta...ta vào nhé...
Cô sờ lên gương mặt cậu, trong bóng tối vẫn cảm nhận được sự đẹp đẽ này, mái tóc như phát sáng vậy. Cô hở miệng rồi bịt miệng lại, cảm giác thật là lạ, một thứ to lớn khó mà vào được.
-Nàng có đau không?
Cô ôm lấy cậu rồi vặn vẹo đủ thứ, nhưng vẫn lắc đầu.
-Không sao đâu...
Vừa nói xong liền rên lên một tiếng như nín thở. Rồi cậu phì cười.
-Không sao thật không? Hả?
Cậu hỏi một câu liền đẩy đưa một cái. Chết tiệt đúng là cảm giác mới lạ. Cô nắm chắt người cậu rồi nghiến răng...
-Xin chàng nhẹ tay một chút.
-Ta không thích nhẹ tay...ta sẽ khiến nàng chết đi sống lại...
Nói là làm, biết đã thuận lợi xâm nhập nên tiếp theo chính là hành hạ thân xác. Cô bị quần quật tới lui nên chỉ có thể lăn lộn kêu la. Rên ư ử trong miệng không dám phát ra tiếng. Cậu đỡ người cô dậy. Mới quần được một chút đã đổ đầy mồ hôi. Cậu hôn lên cổ cô rồi lại nói nhỏ.
Cậu mở mắt ra rồi quay qua hôn cô, hai người họ thở như sắp chết vậy, mồ hôi đầm đìa...mẹ kiếp tiếng gà gáy sáng rồi. Cứ tưởng đã chết rồi chứ...
Cậu quay qua ôm lấy người cô, cô chui rút vào người cậu, cả hai ôm nhau mà nhắm mắt lại. Nhịp tim đánh như cái trống. Cô thở vào người cậu rồi nhắm mắt.
-Ngươi đúng là tên khốn kiếp...
Bình luận facebook