• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi (1 Viewer)

  • chap-102

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 101: Chương 92








“Bắc Vương có thể giải thích một chút, hai chữ ‘ hầm cầu ’ chỉ người nào?” Sắc mặt Phong Duyên Thương bình tĩnh, mắt phượng lưu chuyển, nhìn Bùi Tập Dạ, đôi con ngươi một mảnh tĩnh mịch, không thấy rõ cảm xúc trong đó.





Nhạc Sở Nhân nhíu chặt mày, đây là đang mắng nàng?





Bỗng nhiên Nhạc Sở Nhân đứng lên, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm Bùi Tập Dạ, nàng muốn nghe hắn có thể nói ra cái gì.





Xung quanh yên tĩnh, bao gồm cả Phong Duyên Thương, tất cả mọi người đang nhìn Bùi Tập Dạ. Hắn vô duyên vô cớ công kích Phong Duyên Thương, phần lớn mọi người không biết vì sao nên càng muốn biết ‘ hầm cầu ’ là ai.





Lúm đồng tiền nhàn nhạt, hắn cười từ từ nghiêng đầu, sau đó tầm mắt cùng Nhạc Sở Nhân chạm vào nhau.





Hít sâu một cái, trong con ngươi Nhạc Sở Nhân có ngọn lửa hừng hực chui lên, có câu không tìm đường chết sẽ không chết, rõ ràng tên khốn kiếp này lại tìm đường chết!





“Hôm nay đua ngựa tranh tài, thua trả tiền. Trước khi trận đấu diễn ra, họ Bùi, hai chúng ta đấu một phen đi? Người nào thua, cắt bỏ đầu lưỡi.” Mặt không biến sắc, lời nói của Nhạc Sở Nhân lại lạnh băng. Quan viên xung quanh không khỏi phát ra tiếng thở nhẹ, Diêm Tô cũng không đồng ý nhíu nhíu mày nhìn Phong Duyên Thương như muốn hắn ngăn cản. Vậy mà, Phong Duyên Thương vẫn như cũ lịch sự nho nhã cười, cảnh tượng trước mắt rất hợp ý của hắn.





Phong Duyên Thương đứng lên, đi từng bước đến bên cạnh Nhạc Sở Nhân, giơ tay khoác lên trên vai nàng, ôn nhu nói: “Hôm nay không nên thấy máu, ngày khác được không?” Giống như đang khuyên giải an ủi, cảm giác không phải phách lối, giống như khẳng định Bùi Tập Dạ sẽ mất đầu lưỡi.





“Họ Phong, tốt nhất ngươi câm miệng, lão nương cùng cháu trai này đang tranh luận.” Đẩy cánh tay Phong Duyên Thương ra, Nhạc Sở Nhân sải bước đi xuống khán đài, xa xa người đông nghẹt, có vệ đội vạm vỡ của Bắc Cương, còn có cấm quân của Đại Yến. Nàng cất cao giọng, tất cả mọi người đều nghe: “Họ Bùi, có can đảm nhục mạ ta, phải có lá gan tiếp nhận khiêu chiến của ta. Nếu trận chiến hôm nay ngươi không ứng chiến, vậy từ nay về sau, ngươi phải đổi tên thành Bùi Trứng Thối!”





Mọi người trên khán đài nhìn bóng lưng Nhạc Sở Nhân viết lên chữ khó chịu, có không ít lần bọn họ ồn ào bàn tán, như vậy có thể bị khép vào tội vô lễ với bề trên. Ai cũng đều biết Cần Vương phi không sợ trời không sợ đất, nhưng đây là lúc hai nước thiết lập mối quan hệ ngoại giao, sao nàng có thể làm như vậy?





Trong lúc nhất thời, cả khán đài ồn ào liên tục, nhưng người trong cuộc lại rất bình tĩnh.





Phong Duyên Thương chắp hai tay ra sau, môi mỏng hơi nâng lên nụ cười như có như không: “Bắc Vương Điện hạ tính từ nay về sau đổi tên sao?” Buông một câu nói thản nhiên, rõ ràng đang kích thích Bùi Tập Dạ ứng chiến.





Bùi Tập Dạ thủy chung cười mặt mày cong cong, nghe được lời nói của Phong Duyên Thương chẳng biết tại sao cười ra tiếng, đứng lên, động tác tiêu sái giật nhẹ áo khoác, vừa nói: “Cần Vương phi dễ dàng tức giận như thế, lần sau khi nói chuyễn Trẫm phải suy nghĩ thật kỹ, nếu không nàng lại bắt Trẫm đổi tên.” Lắc đầu một cái, tròng mắt đẹp đẽ bời vì cười cong cong, cực kì đẹp mắt.





Phong Duyên Thương nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn, tuy không có bất kỳ biểu cảm gì nhưng người khác lại nhận ra sự khinh thường và khinh bỉ.





Bùi Tập Dạ không thèm để ý, bước xuống khán đài, dáng người cao lớn tùy ý bước đi tương đối hấp dẫn.





Bãi cỏ xanh rộng lớn, bốn phía thông suốt, hai tay Nhạc Sở Nhân vòng trước ngực đứng ở đàng kia, hơi hơi híp mắt nhìn Bùi Tập Dạ đi tới, trong lòng khó chịu đạt tới đỉnh điểm.





Đi tới đối diện nàng khoảng một mét thì dừng lại, có thể nhìn rõ ánh mắt của đối phương.





“Họ Bùi, chuẩn bị tốt chủy thủ, một lát lão nương tự mình cắt đầu lưỡi của ngươi.” Không giấu diếm, Nhạc Sở Nhân rất muốn cắt đầu lưỡi của hắn!





Bùi Tập Dạ cười khẽ, lúm đồng tiền nhàn nhạt trông rất đẹp mắt: “ ‘Họ Bùi’? Ngươi luôn gọi người khác như vậy sao? Giống như, ngươi chỉ biết gọi Cần Vương.” Dường như hắn rất thích cách xưng hô này.





“Bùi Trứng Thối, không cần nói nhảm, lão nương ta không nói chuyện phiếm với ngươi.” Mở tay phải ra, chẳng biết từ lúc nào mà trong tay lại có một vật nhỏ hình tròn màu đỏ mềm mại như sợi bông. Bởi vì có gió mà vật ấy vẫn còn hơi rung động.





Nhìn thoáng qua tay của nàng, Bùi Tập Dạ hơi nhướng nhướng mày: “Chúng ta đổi quy củ được không? Cắt đầu lưỡi rất máu me, với lại, ngươi mê người như thế, không có đầu lưỡi làm sao bây giờ? Không bằng, chúng ta lấy vật trân quý làm tiền đánh cược đi?”





Nhạc Sở Nhân kéo kéo khóe môi, ngoài cười nhưng trong không cười: “Vật trân quý nhất? Vật trân quý nhất của ta chính là Phong Duyên Thương, ngươi muốn hắn?”





Tuy cách khán đài hơn trăm thước nhưng mọi người đều để ý, nên cuộc nói chuyện của bọn họ có thể truyền tới khán đài. Khi Nhạc Sở Nhân nói ra những lời này thì trên khán đài khóe môi người kia cong cong, mặc dù nàng nói hắn là ‘đồ vật’ nhưng vẫn không cản trở tâm tình tốt của hắn.





“Ha ha, không ngờ Cần Vương có phúc lớn, cõi đời này, tại sao không có một người nào xem Trẫm là trân quý nhất? Nhưng mà ở trong mắt Trẫm, người trân quý nhất không phải Cần Vương.” Lắc đầu, đôi tròng mắt hắn như suy nghĩ gì đó.





“Ít nói nhảm, ngươi có cái gì tốt để cược?” Nghiêng đầu, Nhạc Sở Nhân nhướng mày, nói thật, nàng cảm thấy hắn không có đồ trân quý. Cái mạng hắn cũng được, nếu nói như vậy, nàng có thể lấy Phong Duyên Thương đặt cược.





“Trừ tính mạng của Trẫm, thiên hạ của Trẫm, ngươi muốn cái gì cũng được. Nhưng mà nếu như ngươi thua, Trẫm muốn…tấm thân xử nữ của ngươi!” Đuôi mày giương lên, hắn lại nói như thế.





Trong nháy mắt Nhạc Sở Nhân đen mặt, vậy mà đen mặt không chỉ nàng, còn có người kia trên khán đài.





Mắt phượng như châm, lúc này Phong Duyên Thương không chỉ đơn giản là tức giận như vậy, cằm căng thẳng, gân xanh trên trán đều nhảy lên.





Trên khán đài khẽ ồn ào, tấm thân xử nữ của Cần Vương phi? Không phải….Cần Vương, tầm mắt mọi người đều dừng lại trên người Phong Duyên Thương, thì ra lời đồn đãi là thật, Cần Vương thật sự không được!





“Khốn kiếp, ngươi nhất định phải chết!” Nhạc Sở Nhân cắn răng nghiến lợi, giơ tay ném thứ trong tay ra, trong nháy mắt vật tròn màu đỏ khuếch tán cao như người lớn, giống một cái lưới túm Bùi Tập Dạ lại như nhốt trong một cái lồng.





Tiếng kinh hô vang lên, sự chú ý của mọi người lần nữa bị hai người Nhạc Sở Nhân hấp dẫn, trên khán đài, Phong Duyên Thương mặt đen lại nhìn bọn họ chằm chằm, sâu thẳm trong con ngươi toát ra ngọn lửa.





Tấm lưới màu đỏ bao phủ Bùi Tập Dạ, ngay sau đó lại sinh ra sương mù màu xanh lá cây, dưới sự kinh ngac của mọi người nhanh chóng bao phủ xung quanh hai người bọn họ.





Phong Duyên Thương cùng Diêm Tô cũng đứng đứng lên không nháy mắt nhìn, đã thấy Nhạc Sở Nhân đối đầu Bùi Tập Dạ trước đây, nhưng Phong Duyên Thương vẫn rất để tâm. Diêm Tô không như vậy, mắt nhìn thấy sương mù màu xanh vây hai người lại không thấy bóng dáng không khỏi hốt hoảng.





Không ai biết hai người làm gì trong đám sương mù màu xanh, nhưng mà qua gần một phút đồng hồ, màu xanh lá biến thành màu đen, sau đó vang lên hai tiếng rên nghiêm trọng.





Hắc vụ dần biến mất, hai người lộ ra, Bùi Tập Dạ quỳ một chân xuống đất, đối diện, Nhạc Sở Nhân tay trái che vai phải, sắc mặt cả hai đều không tốt.





Mọi người hét lên kinh ngạc nhìn bọn họ. Nơi xa, vệ đội Bắc Cương muốn tiến lên, lập tức cấm quân ngăn họ lại, hai nhóm người giằng co, hết sức căng thẳng.





“Cho ngươi nếm thử cái này.” Ống tay áo bên trái rơi ra cây sáo màu tím bọc thép vàng, cầm trong tay sau đó đặt lên môi.





Từng đợt tiếng sáo vang lên không mấy êm tai, nhưng không người nào quan tâm có dễ nghe hay không, chỉ thấy dưới bãi cỏ xanh nơi họ đang đứng, hơn trăm cái đầu rắn loạt xoạt chui ra, đồng loạt nhào tới Bùi Tập Dạ.





Hai chân Bùi Tập Dạ cách mặt đất, hình như có sợi dây treo hắn lên di chuyển nhẹ nhàng ra sau đồng thời ném thứ gì đó trong tay ra rồi nổ tung khi vừa tiếp xúc với mặt đất, đốm lửa cháy lốp đốp còn phát ra tiếng xèo xèo, trong nháy mắt, đám côn trùng hóa thành tro bụi.





Diện tích nổ rất lớn, bắn tới cả nơi Nhạc Sở Nhân đang đứng. Vì quá bất ngờ nên nàng không kịp tránh, để cây sáo xuống muốn lui





Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom