Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-104
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 103: Chương 94
Đến gần dưới cây đại thụ cao ngút trời, nam nhân mặc áo vải bình thường cũng ngưng diễn thuyết đồng thời mấy ông lão cũng cùng nhau nhìn hai người bọn họ, nơi này, bình thường có rất ít người lạ lui tới.
“Mạo muội quấy rầy, mấy vị lão bá, thôn này có thể tá túc được không?” Phong Duyên Thương chắp tay hỏi thăm, bộ dáng kia khiêm tốn lễ độ, rất có khí phách của một thư sinh.
Nhạc Sở Nhân đứng bên cạnh hắn, hơi rũ mắt, bộ dạng có tri thức hiểu lễ nghĩa, dáng người nhỏ nhắn mềm mại dịu dàng.
“Tá túc? Có thể tới nhà Lý Trường. Nhưng mà, các ngươi từ nơi nào đến?” Giọng nói ở Lân Chân vừa phải, căn bản rất giống Hoàng Thành.
“Thực không dám giấu diếm, tại hạ cùng với vị hôn thê đến từ Kim Châu.” Phong Duyên Thương như cũ lễ độ trả lời, khoảng cách Kim Châu và Hoàng Thành gần nhau, giọng nói cơ bản nghe không khác nhau là mấy.
“Kim Châu! Đó là một nơi tốt, tại sao vợ chồng son các ngươi chạy đến nơi này?” Một lão bá khác hỏi, có thể bởi vì ít khi nhìn thấy người bên ngoài nên bọn họ rất tò mò.
Sắc mặt Phong Duyên Thương hơi bối rối, Nhạc Sở Nhân trực tiếp níu y phục của hắn, cúi đầu như có ý không muốn hắn nói.
Sau mấy động tác của hai người Nhạc Sở Nhân, mấy cái lão bá như hiểu ra chuyện gì. Một lão bá nhỏ tuổi nhất đứng lên, vừa nói: “Đi theo ta đi, ta đưa các ngươi tới nhà của Lý Trường.”
“Như vậy đa tạ lão bá rồi.” Chắp tay, Phong Duyên Thương dắt Nhạc Sở Nhân cáo từ mấy lão nhân khác theo lão bá kia đi vào thôn.
Nam tử lúc trước một mực tuyên truyền Tam Vương tốt như thế nào cũng không lên tiếng nữa, lúc gần đi, Nhạc Sở Nhân cố ý nhìn hắn một cái. Hắn cũng nhìn nàng, hơn nữa nhìn thẳng mặt nàng, bộ dạng kinh diễm.
Nở nụ cười nhẹ, Nhạc Sở Nhân theo Phong Duyên Thương rời đi, nam tử kia nghiêng đầu nhìn bóng lưng của bọn họ cho đến khi không thấy nữa.
“Lão bá, thôn này cách Quận Thanh Mạc có xa lắm không?” Theo lão bá kia đi vào trong thôn, Nhạc Sở Nhân bước nhanh đến bên cạnh lão bá kia, thuận tay hất lên đám bột màu trắng gần như trong suốt bay vào trong không khí.
Lão bá sửng sốt một chút, ngay sau đó nụ cười trở lại trên mặt, vừa nói: “Không xa, khoảng bảy tám dặm nếu đi theo đường núi.”
“Khoảng cách thành Lân Châu đã xa như vậy, mới vữa nãy ở của thôn nghe người kia nói chuyện ở Lân Châu.” Nhạc Sở Nhân hỏi tiếp. Đi trên con đường nhỏ ở thôn trang, dựa vào núi xây nhà cũng không có bao nhiêu người, có thể thời gian này đang vào ngày mùa.
“Tiểu Lý Cẩu nói vớ vẩn thôi, hắn chơi bời lêu lổng cả ngày, có thể biết đại sự gì được? Không thể tin.” Lão bá khoát khoát tay, râu ria trên cằm vểnh lên theo động tác của hắn.
Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái, xoay người lại liếc mắt nhìn Phong Duyên Thương, Phong Duyên Thương khẽ gật đầu, hắn cũng cảm thấy Tam Vương sẽ không làm được gì, dù sao mật vệ ở Lân Châu chưa bao giờ báo Tam Vương khác thường.
Lão bá đưa bọn họ tới nhà của Lý Trường, Lý Trường là một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng không cao nhưng có dáng vẻ của một người có ăn học. Trong nhà còn có thê tử của hắn, bộ dáng thật thà. Hai gian phòng đất, cũng không đặc biệt so với những nhà khác, nhưng hàng rào lại rất bền chắc.
Phong Duyên Thương cùng Lý Trường nói chuyện trong sân, thê tử của Lý Trường đưa Nhạc Sở Nhân vào gian phòng phía tây, cách phòng phía đông một lối đi nhỏ, cuối lối đi nhỏ là nhà bếp, bên trong đang đốt củi, tất cả đều rất bình thường.
“Bình thường có rất ít người ngoài vào thôn, trước khi xuất giá khuê nữ của ta ở gian phòng này, giờ các ngươi ở phòng này đi. Nhìn các ngươi cũng không phải đứa nhỏ gia đình bình thường, chỉ là điều kiện nhà chúng ta chỉ như vậy, chấp nhận chaps nhận thôi.” Nhìn thật thà, nhưng nói chuyện rất sắc sảo.
Nhạc Sở Nhân nhìn xung quanh phòng một vòng, là một gian phòng bằng đất bình thường, một chiếc giường lớn dựa vào tường, lần lượt là vách ngăn để bàn trang điểm, gương đồng mơ mơ hồ hồ, loáng thoáng chiếu rọi bóng dáng hai người bọn họ đang đứng ở cửa.
“Cái này đã rất tốt rồi, mấy ngày nay, chúng ta phải nghỉ ngơi ở trong núi.” Đáp lại, Nhạc Sở Nhân cố gắng thả chậm tốc độ nói
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Đến gần dưới cây đại thụ cao ngút trời, nam nhân mặc áo vải bình thường cũng ngưng diễn thuyết đồng thời mấy ông lão cũng cùng nhau nhìn hai người bọn họ, nơi này, bình thường có rất ít người lạ lui tới.
“Mạo muội quấy rầy, mấy vị lão bá, thôn này có thể tá túc được không?” Phong Duyên Thương chắp tay hỏi thăm, bộ dáng kia khiêm tốn lễ độ, rất có khí phách của một thư sinh.
Nhạc Sở Nhân đứng bên cạnh hắn, hơi rũ mắt, bộ dạng có tri thức hiểu lễ nghĩa, dáng người nhỏ nhắn mềm mại dịu dàng.
“Tá túc? Có thể tới nhà Lý Trường. Nhưng mà, các ngươi từ nơi nào đến?” Giọng nói ở Lân Chân vừa phải, căn bản rất giống Hoàng Thành.
“Thực không dám giấu diếm, tại hạ cùng với vị hôn thê đến từ Kim Châu.” Phong Duyên Thương như cũ lễ độ trả lời, khoảng cách Kim Châu và Hoàng Thành gần nhau, giọng nói cơ bản nghe không khác nhau là mấy.
“Kim Châu! Đó là một nơi tốt, tại sao vợ chồng son các ngươi chạy đến nơi này?” Một lão bá khác hỏi, có thể bởi vì ít khi nhìn thấy người bên ngoài nên bọn họ rất tò mò.
Sắc mặt Phong Duyên Thương hơi bối rối, Nhạc Sở Nhân trực tiếp níu y phục của hắn, cúi đầu như có ý không muốn hắn nói.
Sau mấy động tác của hai người Nhạc Sở Nhân, mấy cái lão bá như hiểu ra chuyện gì. Một lão bá nhỏ tuổi nhất đứng lên, vừa nói: “Đi theo ta đi, ta đưa các ngươi tới nhà của Lý Trường.”
“Như vậy đa tạ lão bá rồi.” Chắp tay, Phong Duyên Thương dắt Nhạc Sở Nhân cáo từ mấy lão nhân khác theo lão bá kia đi vào thôn.
Nam tử lúc trước một mực tuyên truyền Tam Vương tốt như thế nào cũng không lên tiếng nữa, lúc gần đi, Nhạc Sở Nhân cố ý nhìn hắn một cái. Hắn cũng nhìn nàng, hơn nữa nhìn thẳng mặt nàng, bộ dạng kinh diễm.
Nở nụ cười nhẹ, Nhạc Sở Nhân theo Phong Duyên Thương rời đi, nam tử kia nghiêng đầu nhìn bóng lưng của bọn họ cho đến khi không thấy nữa.
“Lão bá, thôn này cách Quận Thanh Mạc có xa lắm không?” Theo lão bá kia đi vào trong thôn, Nhạc Sở Nhân bước nhanh đến bên cạnh lão bá kia, thuận tay hất lên đám bột màu trắng gần như trong suốt bay vào trong không khí.
Lão bá sửng sốt một chút, ngay sau đó nụ cười trở lại trên mặt, vừa nói: “Không xa, khoảng bảy tám dặm nếu đi theo đường núi.”
“Khoảng cách thành Lân Châu đã xa như vậy, mới vữa nãy ở của thôn nghe người kia nói chuyện ở Lân Châu.” Nhạc Sở Nhân hỏi tiếp. Đi trên con đường nhỏ ở thôn trang, dựa vào núi xây nhà cũng không có bao nhiêu người, có thể thời gian này đang vào ngày mùa.
“Tiểu Lý Cẩu nói vớ vẩn thôi, hắn chơi bời lêu lổng cả ngày, có thể biết đại sự gì được? Không thể tin.” Lão bá khoát khoát tay, râu ria trên cằm vểnh lên theo động tác của hắn.
Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái, xoay người lại liếc mắt nhìn Phong Duyên Thương, Phong Duyên Thương khẽ gật đầu, hắn cũng cảm thấy Tam Vương sẽ không làm được gì, dù sao mật vệ ở Lân Châu chưa bao giờ báo Tam Vương khác thường.
Lão bá đưa bọn họ tới nhà của Lý Trường, Lý Trường là một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng không cao nhưng có dáng vẻ của một người có ăn học. Trong nhà còn có thê tử của hắn, bộ dáng thật thà. Hai gian phòng đất, cũng không đặc biệt so với những nhà khác, nhưng hàng rào lại rất bền chắc.
Phong Duyên Thương cùng Lý Trường nói chuyện trong sân, thê tử của Lý Trường đưa Nhạc Sở Nhân vào gian phòng phía tây, cách phòng phía đông một lối đi nhỏ, cuối lối đi nhỏ là nhà bếp, bên trong đang đốt củi, tất cả đều rất bình thường.
“Bình thường có rất ít người ngoài vào thôn, trước khi xuất giá khuê nữ của ta ở gian phòng này, giờ các ngươi ở phòng này đi. Nhìn các ngươi cũng không phải đứa nhỏ gia đình bình thường, chỉ là điều kiện nhà chúng ta chỉ như vậy, chấp nhận chaps nhận thôi.” Nhìn thật thà, nhưng nói chuyện rất sắc sảo.
Nhạc Sở Nhân nhìn xung quanh phòng một vòng, là một gian phòng bằng đất bình thường, một chiếc giường lớn dựa vào tường, lần lượt là vách ngăn để bàn trang điểm, gương đồng mơ mơ hồ hồ, loáng thoáng chiếu rọi bóng dáng hai người bọn họ đang đứng ở cửa.
“Cái này đã rất tốt rồi, mấy ngày nay, chúng ta phải nghỉ ngơi ở trong núi.” Đáp lại, Nhạc Sở Nhân cố gắng thả chậm tốc độ nói
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook