Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-131
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 130: Chương 103
Bình minh lên, bên cạnh giường đệm đã trống không, người nọ đi khi nào nàng không biết, chỉ là căn cứ vào nhiệt độ giường đệm, chắc hẳn đã đi rồi đã lâu.
Sáng sớm, tiếng chuông vang vọng cả tòa Chỉ Sơn, trong thiện phòng cũng không thể tránh khỏi. Rời giường mặc quần áo, đi tới chậu nước rửa mặt, tinh thần lập tức sảng khoái.
Trong phòng hình như còn lưu lại mùi hương của Phong Duyên Thương, hít mũi một cái, mùi vị đó quanh quẩn ở lồng ngực, cảm giác giống như hắn vẫn còn ở bên cạnh.
Mím môi, suy nghĩ một chút đêm qua hắn đột nhiên xuất hiện, thật ra nàng rất vui mừng. Mặc dù từ Hoàng Thành đến Hộ Quốc tự không phải rất xa, nhưng cả đêm đi tới đi lui cũng rất vất vả .
Tâm tình rất tốt đi ra phòng ngủ, Đinh Đương còn đang ngủ, trong thiền viện im ắng, duy chỉ có Kim Điêu đi tới đi lui trong viện, khoan thai tự đắc.
“Cái tiểu súc sinh này cả đêm không yên? Có phải ngươi bắt đầu tư xuân, có phải muốn có bạn rồi không? Vậy vào trong núi lừa gạt một tên.” Đi tới trước mặt Kim Điêu, Nhạc Sở Nhân biết tối hôm qua nó không ở đây, trên lông vũ dính đầy sương sớm, có thể thấy vừa trở về không bao lâu.
Hình như đối với lời nói bất mãn của Nhạc Sở Nhân, Kim Điêu khẽ nghiêng đầu, giống như một tòa núi nhỏ được gắn trên một thân thể nhìn rất khôi hài.
“Không vui? Hẹp hòi. Hôm nay đẹp trời, hai ta đi dạo?” Mặt trời mới nhô lên, hương khói phiêu đãng trong không khí, ấm áp yên bình.
Một người một điêu đi ra thiền viện, theo đường mòn nhỏ đi ra sau núi, trên đường đi gặp rất nhiều tăng nhân, mọi người chắp tay trước ngực niệm Phật, gặp mặt nhau đều chào hỏi Nhạc Sở Nhân cùng Kim Điêu.
“Ngươi ở Hộ Quốc Tự cũng không tệ, còn có cái gì không hài lòng? Ngươi cho rằng đi theo ta rất tốt? Chớ dại dột, đi theo ta càng không thú vị, bởi vì ngươi không thể tùy ý bay.” Nhạc Sở Nhân từ từ nói xong, Kim Điêu giống như núi nhỏ di động đi bên cạnh nàng, có lẽ Nhạc Sở Nhân vẫn luôn nói cho nên nó hơi khó chịu.
“Qua một thời gian nữa ngươi sẽ có cơ hội thể hiện uy phong, Tế Thế Đường khai trương ở Quan Châu, ngươi đi tới đó cổ vũ.” Tùy ý giơ tay lên vỗ vỗ nó, lông vũ nơi đôi cánh thật cứng rắn.
Kim Điêu hình như hơi hài lòng, đung đưa thân thể cao lớn, đi càng thêm dũng cảm.
Một người một điêu theo thềm đá đường nhỏ đi lên núi, đằng đông mặt trời lên cao, ánh mặt trời lan tỏa khắp núi, cả vùng đất như phủ lên một tầng kim sa.
Giữ an toàn cho Hộ Quốc Tự, từng con chồn tía chui ra từ trong rừng cây, nhìn Kim Điêu đi theo Nhạc Sở Nhân đi lên núi, từng con cũng tự động xếp thành hàng đi theo. Từng con giống như đã thành tinh, bắt chước dáng vẻ đi hai chân của con người, nhìn thật buồn cười.
Nhạc Sở Nhân đi tuốt đàng trước, Kim Điêu cùng với vô số chồn tía đi theo sau lưng, nàng giống như thủ lĩnh của cả đội, nếu nàng đứng nơi xa nhìn thấy, chắc hẳn cũng sẽ bật cười.
Đi lên núi, chỉ một khắc đồng hồ, gà rừng đang nghỉ ngơi ở các nơi trong chùa cũng bay tới. Số lượng quá nhiều, bay tới cùng một nơi, thật sự không đẹp cho nên có chút không thoải mái.
Nhìn gà rừng bay tới , Nhạc Sở Nhân khẽ cau mày, nghiêng đầu nhìn chồn tía đi bằng hai chân sau lưng Kim Điêu, trong nháy mắt hiểu. Kim Điêu là lão đại của bọn nó, chồn tía và gà rừng bất hòa, lúa này chồn tía đi sau lưng Kim Điêu, bọn gà rừng chạy tới tranh thủ tình cảm.
“Địa vị của ngươi thật là cao, bọn chúng đều tranh đoạt ngươi.” Bật cười, lời này của Nhạc Sở Nhân Kim Điêu không thích nghe. Khẽ cúi đầu nhìn nàng, trong cổ họng phát ra âm thanh khó chịu, giống như là đang kháng nghị.
Gà rừng bay tới bốn phía trên cây, chỉ trong một thời gian ngắn, bọn chúng chiếm hết bốn phía xung quanh. Chồn
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình minh lên, bên cạnh giường đệm đã trống không, người nọ đi khi nào nàng không biết, chỉ là căn cứ vào nhiệt độ giường đệm, chắc hẳn đã đi rồi đã lâu.
Sáng sớm, tiếng chuông vang vọng cả tòa Chỉ Sơn, trong thiện phòng cũng không thể tránh khỏi. Rời giường mặc quần áo, đi tới chậu nước rửa mặt, tinh thần lập tức sảng khoái.
Trong phòng hình như còn lưu lại mùi hương của Phong Duyên Thương, hít mũi một cái, mùi vị đó quanh quẩn ở lồng ngực, cảm giác giống như hắn vẫn còn ở bên cạnh.
Mím môi, suy nghĩ một chút đêm qua hắn đột nhiên xuất hiện, thật ra nàng rất vui mừng. Mặc dù từ Hoàng Thành đến Hộ Quốc tự không phải rất xa, nhưng cả đêm đi tới đi lui cũng rất vất vả .
Tâm tình rất tốt đi ra phòng ngủ, Đinh Đương còn đang ngủ, trong thiền viện im ắng, duy chỉ có Kim Điêu đi tới đi lui trong viện, khoan thai tự đắc.
“Cái tiểu súc sinh này cả đêm không yên? Có phải ngươi bắt đầu tư xuân, có phải muốn có bạn rồi không? Vậy vào trong núi lừa gạt một tên.” Đi tới trước mặt Kim Điêu, Nhạc Sở Nhân biết tối hôm qua nó không ở đây, trên lông vũ dính đầy sương sớm, có thể thấy vừa trở về không bao lâu.
Hình như đối với lời nói bất mãn của Nhạc Sở Nhân, Kim Điêu khẽ nghiêng đầu, giống như một tòa núi nhỏ được gắn trên một thân thể nhìn rất khôi hài.
“Không vui? Hẹp hòi. Hôm nay đẹp trời, hai ta đi dạo?” Mặt trời mới nhô lên, hương khói phiêu đãng trong không khí, ấm áp yên bình.
Một người một điêu đi ra thiền viện, theo đường mòn nhỏ đi ra sau núi, trên đường đi gặp rất nhiều tăng nhân, mọi người chắp tay trước ngực niệm Phật, gặp mặt nhau đều chào hỏi Nhạc Sở Nhân cùng Kim Điêu.
“Ngươi ở Hộ Quốc Tự cũng không tệ, còn có cái gì không hài lòng? Ngươi cho rằng đi theo ta rất tốt? Chớ dại dột, đi theo ta càng không thú vị, bởi vì ngươi không thể tùy ý bay.” Nhạc Sở Nhân từ từ nói xong, Kim Điêu giống như núi nhỏ di động đi bên cạnh nàng, có lẽ Nhạc Sở Nhân vẫn luôn nói cho nên nó hơi khó chịu.
“Qua một thời gian nữa ngươi sẽ có cơ hội thể hiện uy phong, Tế Thế Đường khai trương ở Quan Châu, ngươi đi tới đó cổ vũ.” Tùy ý giơ tay lên vỗ vỗ nó, lông vũ nơi đôi cánh thật cứng rắn.
Kim Điêu hình như hơi hài lòng, đung đưa thân thể cao lớn, đi càng thêm dũng cảm.
Một người một điêu theo thềm đá đường nhỏ đi lên núi, đằng đông mặt trời lên cao, ánh mặt trời lan tỏa khắp núi, cả vùng đất như phủ lên một tầng kim sa.
Giữ an toàn cho Hộ Quốc Tự, từng con chồn tía chui ra từ trong rừng cây, nhìn Kim Điêu đi theo Nhạc Sở Nhân đi lên núi, từng con cũng tự động xếp thành hàng đi theo. Từng con giống như đã thành tinh, bắt chước dáng vẻ đi hai chân của con người, nhìn thật buồn cười.
Nhạc Sở Nhân đi tuốt đàng trước, Kim Điêu cùng với vô số chồn tía đi theo sau lưng, nàng giống như thủ lĩnh của cả đội, nếu nàng đứng nơi xa nhìn thấy, chắc hẳn cũng sẽ bật cười.
Đi lên núi, chỉ một khắc đồng hồ, gà rừng đang nghỉ ngơi ở các nơi trong chùa cũng bay tới. Số lượng quá nhiều, bay tới cùng một nơi, thật sự không đẹp cho nên có chút không thoải mái.
Nhìn gà rừng bay tới , Nhạc Sở Nhân khẽ cau mày, nghiêng đầu nhìn chồn tía đi bằng hai chân sau lưng Kim Điêu, trong nháy mắt hiểu. Kim Điêu là lão đại của bọn nó, chồn tía và gà rừng bất hòa, lúa này chồn tía đi sau lưng Kim Điêu, bọn gà rừng chạy tới tranh thủ tình cảm.
“Địa vị của ngươi thật là cao, bọn chúng đều tranh đoạt ngươi.” Bật cười, lời này của Nhạc Sở Nhân Kim Điêu không thích nghe. Khẽ cúi đầu nhìn nàng, trong cổ họng phát ra âm thanh khó chịu, giống như là đang kháng nghị.
Gà rừng bay tới bốn phía trên cây, chỉ trong một thời gian ngắn, bọn chúng chiếm hết bốn phía xung quanh. Chồn
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook