• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi (1 Viewer)

  • chap-133

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 132: Chương 103.3








Không biết có phải bọn người mặc bạch y bỏ qua cho Nhạc Sở Nhân hay không, nhưng nàng biết Diêm Cận sắp không chịu nổi. Một mình hắn địch hai người lại còn dùng một tay, còn phải che chở cho nàng, cho dù võ công cao cường, cũng khó mà chống đỡ trong thời gian lâu.





Nhưng cũng may Thích Phong nhảy qua tương trợ, hai đấu hai, Diêm Cận nhẹ nhõm rất nhiều.





Trước mắt Nhạc Sở Nhân hoàn toàn hỗn loạn, nhân lúc Diêm Cận buông lỏng hông, nàng buông một cánh tay ra khỏi cánh tay của Diêm Cận, thuận lợi lấy ra một bình sứ bên hông, lấy ngón cái vặn bung nút lọ, sau đó giơ tay lên vẩy bột lên người đang giao thủ với Diêm Cận.





Ngoài dự đoán, người mặc bạch y nhìn thấy động tác của Nhạc Sở Nhân, trong nháy mắt hắn nhảy ra xa, kẻ giao thủ với Thích Phong cũng nhảy ra theo ngay sau đó, điều này làm cho Nhạc Sở Nhân rất là kinh ngạc.





Bộn họ thật sự nhắm tới nàng, hơn nữa hiểu rất rõ nàng, nếu không làm sao có thể chú ý nàng vẫy thuốc mà né tránh? Rất hiểu rõ nàng sao!





Ý nghĩ của Diêm Cận và Thích Phong giống nhau, liếc mắt nhìn nhau, che chở cho Nhạc Sở Nhân nhanh chóng lùi về phía sau.





Bên kia chúng hộ vệ vẫn hỗn chiến với đám người mặc bạch y đến không thất rõ bóng dáng, hai kẻ mặc bạch y bị bức lui vừa nãy một lần nữa tiến lên, Nhạc Sở Nhân lặp lại chiêu cũ, đây Thích Phong đang ngăn cản phía trước ra, vẩy thứ gì đó trong tay ra, hai người kia lập tức nhảy ra xa.





Nhưng vào lúc này, tiếng chuông trên núi vang lên, một tiếng lại một tiếng dồn dập, vang vọng cả núi Chỉ Sơn.





Ngay sau đó, vũ tăng Hộ Quốc Tự cấp tốc nhảy từ trên núi xuống, không dưới trăm người, giống như ánh vàng sáng chói nơi chân trời.





Tất nhiên, bọn người mặc bạch y cũng chú ý tới tình huống này, không dây dưa nữa, nhanh chóng tập trung lại một chỗ rồi đồng loạt nhảy lên, cũng vào lúc đó, hai tấm lụa trắng bay tới Nhạc Sở Nhân.





Diêm Cận bắt được một cái trong đó, một cái khác quấn lấy cánh tay Nhạc Sở Nhân, một luồng sức mạnh to lớn lôi kéo nàng, thân thể Nhạc Sở Nhân lảo đảo, đồng thời cánh tay siết chặt lấy cánh tay của Diêm Cận, trong lúc nhất thời, cánh tay nàng đau nhức dữ dội. Dường như trong tấm lụa trắng có dao, Nhạc Sở Nhân cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó đâm vào da thịt nàng, trong nháy mắt nàng cắn răn chịu đựng đau đớn, đồng thời một cánh tay khác nắm được y phục Diêm Cận nương theo đó kéo nàng trở về.





Diêm Cận nắm được một tấm lụa, sau đó chụp được một cái khác đang quấn lấy cánh tay của Nhạc Sở Nhân, Thích Phong cũng chụp được một cái, bị hai luồng sức mạnh bắt lấy, tấm lụa trắng bị xé rách giữa không trung, thân thể Nhạc Sở Nhân buông lỏng, nhào vào ngực Diêm Cận.





Vũ tăng của Hộ Quốc Tự nhảy xuống từ phía sau, nhanh chóng vây đám người mặc bạch y lại, toàn bộ chúng hộ về đều bị thương, nhanh chóng lùi về sau cùng Diêm Cận và Nhạc Sở Nhân.





Bả vai, cánh tay đau đến tê dại, máu cũng thấm ướt cả tay áo, máu thấm ướt cả tay áo, Nhạc Sở Nhân cúi đầu nhìn thấy cánh tay của Diêm Cận cũng giống nàng, máu chảy đầm đìa.





“Ngươi bị thương rồi.” Nơi này có hơn trăm người, âm thanh của nàng nghe có vẻ cực kì nhẹ nhàng, thế nhưng Diêm Cận vẫn nghe được. Liếc nhìn cánh tay đầy máu của nàng, đôi lông mày nhíu chặt: “Ngươi cũng bị thương.”





“Ta không sao.” Chỉ hơi đau một chút.





Diêm Cận không nói chuyện nữa, quay đầu nhìn về phía chân núi, hơn trăm vũ tăng vây công mười tên bạch y, thế nhưng đám người mặc bạch y có võ công cao cường, bị đám người vũ tăng vây công nhưng vẫn không thấy dấu hiệu suy yếu. Bọn họ chạy xuống chân núi, dưới chân núi toàn là người, nhìn bọn họ di chuyển, người vây xem cũng lui về sau.





Di chuyển đến chân núi, đám người mặc bạch y đồng loạt tung vải lụa trắng, chúng vũ tăng lui ra sau hai bước, thừa dịp đám người vũ tăng lui về sau, đám người mặc bạch y nhảy lên, giống như một trận gió, biến mất giữa không trung.





Trong lúc nhất thời, tất cả đều an tĩnh.





“Vương phi, người vẫn còn chảy máu.” Thích Phong cũng bị thương, hắn chỉ bắt lấy tấm lụa tráng kia, lập tức bàn tay bị chảy máu. Nhưng khi quay đầu thấy cánh tay của Nhạc Sở Nhân đều là máu, không khỏi cả kinh.





“Không sao.” Liếc mắt nhìn cánh tay của mình, tay áo màu xanh nhạt cũng bị nhuộm đỏ hết rồi.





Buông hông của Nhạc Sở Nhân ra, sắc mặt của Diêm Cận trắng bệch, sát khí ẩn trong đôi con ngươi liếc nhìn mọi người, trầm giong nói: “Xin vũ tăng Hộ Quốc Tự hộ tông bọn họ trở về Hoàng Thành.” Tất cả hộ vệ đều bị thương, để bọn họ đưa Nhạc Sở Nhân về, hắn không yên lòng.





Lúc này không có người nào có sắc mặt bất mãn, bọn họ thật sự không bằng người. Diêm Cận có thể đuổi theo hai người kia cả đêm mà chỉ chịu một chút thương tích, bọn họ không sánh bằng.





Vũ tăng Hộ Quốc Tự hộ





Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom