• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi (2 Viewers)

  • chap-139

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 138: Chương 105.3








Ngồi trên lưng ngựa, gió mát phất phơ, mặc dù mặt trời ở trên đỉnh đầu nhưng rất mát mẻ.





Tóc dài tung bay, tâm tình của Nhạc Sở Nhân rất tốt, không giống với hai ngày trước, dường như cả ngày mặt lạnh bỉu mỗi, giống như có người thiếu nợ nàng mấy trăm vạn vậy.





Một thân trang phục màu trắng, vải vóc bình thường, bên hông có một túi tiền, chất liệu cứng ngắc, phía trên dùng chỉ bạc thêu Tường Vân, tinh sảo vô cùng.





Cái túi này là Đinh Đương đi ra ngoài suốt đêm mới có được, bên trong chứa bảo bối của Nhạc Sở Nhân. Lần này mang quá nhiều, đều là những thứ không bỏ đi được, cho nên mới có một cái túi vải như vậy.





“Tiểu Thương tử, chúng ta có phải đi quá nhanh, bọn họ theo không kịp phải không?” Hộ vệ theo phía sau, sáng nay đi trên trấn cũng không thấy bọn họ.





“Bọn họ sẽ đuổi kịp, không cần lo lắng.” Quay đầu nhìn nàng, khóe môi hắn cười giống như gió thổi, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy thoải mái.





“Từ buổi sáng mí mắt ta cứ nháy liên tục, ta thấy không an tâm.” Tốc độ hai con ngựa ngang nhau, chỉ cách nhau một mét, âm thanh của Nhạc Sở Nhân không lớn, Phong Duyên Thương nghe được rất rõ ràng.





“Vì sao mí mắt nháy thì không an tâm?” Phong Duyên Thương không hiểu, hắn cũng không biết truyền thuyết trong dân gian, khi mí mắt nháy liên tục sẽ có tai họa.





“Mắt trái nháy tài mắt phải nháy tai, mắt phải ta đang nháy, cho nên ta cảm thấy sắp có chuyện xấu sẽ xảy ra.” Nghiêng đầu nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân nhíu mày, gương mặt đáng yêu.





“Đây là cái giải thích gì vậy? Ta nhớ ngươi và Đinh Đương từng nói, mắt trái nháy hoa đào nở.” Phong Duyên Thương cười nhạt lắc đầu, nàng luôn đổi cách nói.





“Đó là chọc chàng thôi, mắt trái nháy hoa đào nở, mắt phải nháy hoa cúc nở.” Bĩu môi, lời nói đùa của tiểu hài tử cũng tin?





Phong Duyên Thương khẽ nhướng mày: “Hoa đào thì ta hiểu, nhưng mà hoa cúc thì giải thích như thế nào.” Thật sự không thể lý giải.





Nhạc Sở Nhân nghe vậy lập tức cười lên, hơn nữa cười rất xấu xa: “Ngươi thật sự muốn biết?”





Nhìn nàng cười, trực giác Phong Duyên Thương mách bảo đây không phải là lý giải gì tốt nhưng mà hắn cũng rất muốn biết.





Nhạc Sở Nhân cười hì hì, kéo cương ngựa đến gần hắn, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay muốn hắn ghé tai gần nàng. Phong Duyên Thương đi tới, Nhạc Sở Nhân ôm cổ hắn ghé vào lỗ tai hắn nói thầm vài câu.





Phong Duyên Thương im lặng, nhìn dáng vẻ Nhạc Sở Nhân cười rất vui vẻ, hắn bất đắc dĩ lắc đầu: “Quá bỉ ổi.”





“Ha ha ha, rất hợp lý có phải không?” Nhạc Sở Nhân rất vui vẻ, hơn nữa nhìn bộ dáng im lặng của Phong Duyên Thường, nàng càng vui vẻ hơn.





“Chuyện đẹp đẽ như vậy sau khi được ngươi giải thích lập tức trở nên bỉ ổi xấu xa rồi, ta đã trải nghiệm mấy lần, tại sao lại không rút ra kinh nghiệm?” Dường như đang trách cứ mình, nhưng thật ra lại ám chỉ nàng.





“Ta thấy ngươi thật ngây thơ thuần khiết, ta còn biết rất nhiều chuyện thú vị, sau này ta sẽ kể ngươi nghe.” Hất hất cằm, Nhạc Sở Nhân sẽ biến đổi Phong Duyên Thương thành một người bỉ ổi giống như nàng.





Phong Duyên Thương khẽ lắc đầu tỏ vẻ cự tuyệt, nhưng mà hắn cự tuyệt cũng không có tác dụng, người ta hăng hái như vậy, làm cách nào cũng không ngăn cản được.





Cưỡi ngựa tiến về phía trước, quan đạo được xây giữa hai dãy núi, hai bên đường đi núi non trùng điệp, thỉnh thoảng còn có chim bay, trời cao mây trắng, cảnh sắc như thế này đối với những người sống quanh năm trong thành ít khi có thể thấy được.





Nhạc Sở Nhân rất thích phong cảnh như vậy, cưỡi ngựa xem hoa làm cho nàng dường như quên mất chuyện nàng nháy mắt phải. Vậy mà, lời tiên đoán nháy mắt phải hình như trở thành sự thật, Phong Duyên Thương đi bên trái nắm chặt dây cương hãm tốc độ lại, Nhạc Sở Nhân đuổi kịp đến bên cạnh, hắn đưa tay ngăn cản nàng lại.





Nhìn quanh một vòng hai bên đều là núi sâu, Nhạc Sở Nhân khẽ cau mày: “Sao vậy?”





Vẻ mặt Phong Duyên Thương trầm xuống, mắt nhìn về phía trước, con ngươi tĩnh mịch xẹt qua tia sắc bén: “Ngươi cảm thấy, chúng ta đi trong núi như thế nào?”





Trong lòng Nhạc Sở Nhân giật mình, vô ý thức đến gần hắn: “Ngươi cảm thấy không thích hợp?” Quan đạo phía xa không có gì, nàng lại không có khả năng nghe xa được, vì vậy nàng không thể nghe thấy cái gì.





Con ngươi sâu thẳm liếc mắt nhìn rừng núi bao la phía trước, Phong Duyên Thương chợt nắm lấy tay Nhạc Sở Nhân nhảy lên, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, lướt vào trong rừng giống như một cơn gió.





Cùng lúc đó, quan đạo phía trước xuất hiện từng bóng trắng, thật quỷ mị, trong nháy mắt đuổi theo Phong Duyên Thương và Nhạc Sở Nhân, mất hút trong rừng cùng với hai người. Đám bóng trắng đó không dưới mười người, mọi người nhanh như một cơn gió.





Trong rùng rậm rạp, Phong Duyên Thương mang theo Nhạc Sở Nhân nhanh chóng đi nhanh. Nhạc Sở Nhân ôm hông của hắn nghiêng đầu nhìn về phía trước, tốc độ của hắn quá nhanh, rất nhiều lần nàng cảm thấy sắp đụng vào cây khô, nhưng mỗi lần như vậy đều tránh được những cành cây khô, đi với tốc độ nhanh như thế mà hắn vẫn có thể khống chế phương hướng, khiến cho Nhạc Sở Nhân âm thầm than thở.





Nhưng mà dù sao Phong Duyên





Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom