Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-153
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 152: Chương 109.3
Trên mặt không chút nào che giấu sự ghét bỏ, Nhạc Sở Nhân không chút biểu cảm nhìn hắn một cái, sau đó xoay người lại: “ Đừng cho Tiểu thương tử nữ nhân nào, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
Bùi Tập Dạ cười lên, gương mặt khả ái tuy cười nhưng mất đi sự rực rỡ vốn có, ở nơi có ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu này có chút tối tăm.
Hắn xoay người đi thẳng tới thủy tạ, đám người đứng ngoài đình cũng cúi đầu đi qua, mọi người nhìn thấy những cô nương xinh xắn lanh lợi, đều nghe thấy tiếng người nuốt nước bọt truyền ra từ trong thủy tạ rồi.
Từ lúc Bùi Tập Dạ xuất hiện, nữ tử ngồi trong đình với Nhạc Sở Nhân lập tức đứng một bên, cho đến khi Bùi tập Dạ rời khỏi đình, nàng ta mới ngồi xuống lại. Liếc mắt nhìn thủy tạ, sau đó nhìn Nhạc Sở nhân: “Vương phi không cần lo lắng, Hoàng thượng có đưa các cô nương kia cho Cần Vương, Cần Vương cũng không cần.” Nam nhân tao nhã như vậy, làm sao lại giống với những kẻ khác?
“Ta biết. Nhưng cái kẻ làm Hoàng thượng kia chỉ sợ thiên hạ không loạn, không làm ra chuyện gì xấu xa thì không chịu ngừng.” Quay đầu lại, Nhạc Sở Nhân không nhìn phía thủy tạ nữa, thích làm gì thì làm thôi.
Nữ tử cười khẽ, con ngươi màu nâu nhạt dưới ánh đèn càng lộ vẻ quái dị: “Chỉ sợ trong thiên hạ này có một mình Vương phi mới dám phê phán Hoàng thượng như thế, hơn nữa hắn cũng không có tức giận.”
Nhạc Sở Nhân nhíu mày, sau đó lắc đầu một cái: “Ngươi cũng đừng nói như vậy, trong thiên hạ có rất nhiều người phê phán hắn, nhưng mà chỉ có ta đủ thông minh mới dám nói trước mặt hắn.”
“Cho nên, những chuyện như vậy cũng chỉ có Vương phi là dám làm.” Nữ tử kia vẫn cho rằng như thế, không giống với người khác chính là không giống, không thể thay đổi được.
Không muốn cãi cọ nữa, trên bàn đá trà bánh đều có, Nhạc Sở Nhân không có hứng thú muốn ăn. Trong thủy tạ đang ca múa mừng cảnh thái bình, nhìn đám triều thần, dường như trong ngực mỗi người đều có một cô nương, chỉ có một số ít trong ngực trống trơn, từ xa nhìn lại, nghiêm túc như vậy thật sự không thích hợp cho lắm.
Gần nửa canh giờ, bữa tiệc vẫn còn tiếp tục, ca múa vẫn còn diễn ra, một số người uống rượu, trong ánh mắt đã mê ly. Bùi Tập Dạ ngồi trên ghế chủ tọa không biết nói gì đó với Phong Duyên Thương, dường như hai người cũng rất vui vẻ, bóng người mờ mịt, hai người lúc ẩn lúc hiện.
“Ta đi về trước đây, cả ngày hôm nay đều ở bên ngoài, thật sự mệt mỏi.” Nhạc Sở Nhân đứng lên đi ra khỏi đình. Hai mật vệ hiện thân, hộ tống nàng rời đi. Nữ tử cũng đi ra khỏi đình, nhìn Nhạc Sở Nhân cho đến khi nàng biến mất, sau đó xoay người đi vào bên trong thủy tạ.
Tiến vào phòng ngủ trong Thủy Các, mật vệ cũng lui xuống, cởi quần dài bên ngoài vắt lên bình phong, quay đầu muốn đi đến bên giường. Kết quả là vừa mới xoay người, hương vị của rượu nhẹ nhàng xông vào mũi. Nghiêng đầu nhìn sau cánh cửa có một người đứng đằng kia, lặng yên không một tiếng động, hơn nữa đang cẩn thận đóng cửa sổ lại.
Nhíu mi, Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, đợi đến khi hắn xoay người, nàng càng nhíu chặt mi hơn: “Lá gan của ngươi thật lớn, nếu như bị truyền đi, cái kẻ làm Hoàng thượng như ngươi cũng không còn
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Trên mặt không chút nào che giấu sự ghét bỏ, Nhạc Sở Nhân không chút biểu cảm nhìn hắn một cái, sau đó xoay người lại: “ Đừng cho Tiểu thương tử nữ nhân nào, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
Bùi Tập Dạ cười lên, gương mặt khả ái tuy cười nhưng mất đi sự rực rỡ vốn có, ở nơi có ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu này có chút tối tăm.
Hắn xoay người đi thẳng tới thủy tạ, đám người đứng ngoài đình cũng cúi đầu đi qua, mọi người nhìn thấy những cô nương xinh xắn lanh lợi, đều nghe thấy tiếng người nuốt nước bọt truyền ra từ trong thủy tạ rồi.
Từ lúc Bùi Tập Dạ xuất hiện, nữ tử ngồi trong đình với Nhạc Sở Nhân lập tức đứng một bên, cho đến khi Bùi tập Dạ rời khỏi đình, nàng ta mới ngồi xuống lại. Liếc mắt nhìn thủy tạ, sau đó nhìn Nhạc Sở nhân: “Vương phi không cần lo lắng, Hoàng thượng có đưa các cô nương kia cho Cần Vương, Cần Vương cũng không cần.” Nam nhân tao nhã như vậy, làm sao lại giống với những kẻ khác?
“Ta biết. Nhưng cái kẻ làm Hoàng thượng kia chỉ sợ thiên hạ không loạn, không làm ra chuyện gì xấu xa thì không chịu ngừng.” Quay đầu lại, Nhạc Sở Nhân không nhìn phía thủy tạ nữa, thích làm gì thì làm thôi.
Nữ tử cười khẽ, con ngươi màu nâu nhạt dưới ánh đèn càng lộ vẻ quái dị: “Chỉ sợ trong thiên hạ này có một mình Vương phi mới dám phê phán Hoàng thượng như thế, hơn nữa hắn cũng không có tức giận.”
Nhạc Sở Nhân nhíu mày, sau đó lắc đầu một cái: “Ngươi cũng đừng nói như vậy, trong thiên hạ có rất nhiều người phê phán hắn, nhưng mà chỉ có ta đủ thông minh mới dám nói trước mặt hắn.”
“Cho nên, những chuyện như vậy cũng chỉ có Vương phi là dám làm.” Nữ tử kia vẫn cho rằng như thế, không giống với người khác chính là không giống, không thể thay đổi được.
Không muốn cãi cọ nữa, trên bàn đá trà bánh đều có, Nhạc Sở Nhân không có hứng thú muốn ăn. Trong thủy tạ đang ca múa mừng cảnh thái bình, nhìn đám triều thần, dường như trong ngực mỗi người đều có một cô nương, chỉ có một số ít trong ngực trống trơn, từ xa nhìn lại, nghiêm túc như vậy thật sự không thích hợp cho lắm.
Gần nửa canh giờ, bữa tiệc vẫn còn tiếp tục, ca múa vẫn còn diễn ra, một số người uống rượu, trong ánh mắt đã mê ly. Bùi Tập Dạ ngồi trên ghế chủ tọa không biết nói gì đó với Phong Duyên Thương, dường như hai người cũng rất vui vẻ, bóng người mờ mịt, hai người lúc ẩn lúc hiện.
“Ta đi về trước đây, cả ngày hôm nay đều ở bên ngoài, thật sự mệt mỏi.” Nhạc Sở Nhân đứng lên đi ra khỏi đình. Hai mật vệ hiện thân, hộ tống nàng rời đi. Nữ tử cũng đi ra khỏi đình, nhìn Nhạc Sở Nhân cho đến khi nàng biến mất, sau đó xoay người đi vào bên trong thủy tạ.
Tiến vào phòng ngủ trong Thủy Các, mật vệ cũng lui xuống, cởi quần dài bên ngoài vắt lên bình phong, quay đầu muốn đi đến bên giường. Kết quả là vừa mới xoay người, hương vị của rượu nhẹ nhàng xông vào mũi. Nghiêng đầu nhìn sau cánh cửa có một người đứng đằng kia, lặng yên không một tiếng động, hơn nữa đang cẩn thận đóng cửa sổ lại.
Nhíu mi, Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, đợi đến khi hắn xoay người, nàng càng nhíu chặt mi hơn: “Lá gan của ngươi thật lớn, nếu như bị truyền đi, cái kẻ làm Hoàng thượng như ngươi cũng không còn
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook