Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-155
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 154: Chương 110.2
Đợi Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương từ trên lầu đi xuống thì cả sảnh chỉ còn lại hai ba người ăn cơm, thanh tịnh vô cùng.
“Tích cực thật, so với ta năm đó chăm chỉ hơn rất nhiều.” Nàng thở dài nói, quả nhiên tiền là vạn năng, có thể khiến người ta bất chấp nguy hiểm, dũng cảm mà tiến tới.
“Trước kia nàng cũng rất hay đi hái thuốc?” Phong Duyên Thương đến cái bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống, nhẹ cười hỏi nàng.
Nhạc Sở Nhân nhíu mày, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ hắt nắng lên khuôn mặt tráng hồng của nàng, trông xinh xắn mà khỏe mạnh.
“Mấy cái chuyện này chẳng khác ăn cơm uống nước, chỉ là chuyện rất tầm thường. Ta thích nhất là nửa đêm đi nghĩa địa đào mộ phần, nhưng cũng chỉ là đi qua thôi. Mấy mộ phần của người quyền thế ta cũng ít khi đào mộ người giàu.” Nàng thuận miệng nói xong, Phong Duyên Thương đối diện kéo cao đuôi lông mày.
“Đào mộ phần?” Nhìn bộ dáng của nàng có vẻ như còn rất thích ý.
“Đúng vậy, chuẩn bị âm cổ chứ sao. Cần một số bộ hài cốt với mấy cái tui da người nữa . Ha ha thế nào? Buồn nôn rồi à?” Nhìn Phong Duyên Thương cau mày, Nhạc Sở Nhân cười đến vui vẻ.
Phong Duyên Thương khẽ lắc đầu, có đánh chết hắn cũng muốn nhận là rất ghê tởm.
“Âm cổ thế nhưng lại lợi hại hơn?” Thì ra cổ trùng cũng chia ra làm hai loại Âm Dương, Phong Duyên Thương có cảm giác như lại được thêm kiến thức.
“Đúng vậy. Nhưng đối với ta mà nói ta không hề thích âm cổ. Chúng rất có hại đối với nguyên chủ, thương địch một ngàn thì bản thân cũng phải tổn hại đến tám trăm, chủ nhân âm cổ theo đó cũng bị thương. Lão yêu bà Thánh Tổ bị Bùi Tập Dạ giết chàng cũng nhìn rồi đó, cả người tràn ngập âm khí, đấy là kết quả ngày ngày tháng tháng ngâm người trong âm cổ.” Bởi vì cổ trùng này không thể gặp sáng, nếu không lực sát thương sẽ giảm.
Phong Duyên Thương gật đầu: “Nàng quyết định thế là đúng.” Khắp người nàng mà tràn ngập âm khí thì thật đáng tiếc.
“Nhìn chàng bị dọa sợ kìa, ta tự có chừng mực, chàng cứ thoải mái thôi.” Nàng cười không đè nén, xem chừng hắn lo lắng nàng sẽ giống như lão quái vật Lão Ấu kia.
Thức ăn được mang lên, tướng ăn của Nhạc Sở Nhân đúng là không được ưu nhã cho lắm, ăn đến gió thổi mây bay. Phong Duyên Thương lại ngược lại, mỗi một động tác đều quý khí ưu nhã bức người, liếc mắt nhìn cũng đủ thấy thân phận bất phàm, hơn nữa còn chăm sóc Nhạc Sở Nhân vô cùng tốt.
Trên đường xuất hiện một đội nhân mã đi qua, người nào cũng quân trang , thời tiết nóng bức vẫn khôi giáp nghiêm chỉnh, đao kiếm sáng lóa, mọi người đi trên đường đều dạt sang hai bên đường.
Người dẫn đầu mặc trang phục màu đen bao trọn thân thể to khỏe chắc chắn của hắn. Mày kiếm mắt sáng ngũ quan tuấn dật nhưng đường cong khuôn mặt nguội lạnh,quanh thân lạnh lùng cự tuyệt người đến gần.
Nhạc Sở Nhân ngồi cái bàn cạnh cửa sổ đang để đũa xuống rót trà, nàng ngửa đầu đặt ly trà bên môi, vô tình nhìn qua ngoài cửa sổ, vừa đúng lúc nhìn thấy đoàn người đi trên phố, mắt nàng nhất tời sáng lên, đặt ly trà xuống hô to: “Diêm Cận.”
Người cưỡi ngựa nghe tiếng la quay sang, nhìn thấy chủ nhân của giọng nói, khuôn mặt hắn nhu hòa đi mấy phần. Hắn giơ tay, đoàn người phía sau liền dừng lại rất có quy củ, hắn tung người nhảy xuống đi vào trong khách điếm.
Trong khách điếm Nhạc Sở Nhân đồng thời đứng lên, nhìn người tới cười đến mặt mày đều cong cong: “Không ngờ ở đây lại gặp được ngươi, chúng ta từ trên núi xuống còn đang có ý định ghé qua thăm ngươi đây.”
Diêm Cận đi tới, ngoài ý muốn thấy cả Phong Duyên Thương với mấy hộ vệ của Cần vương phủ. Mi tâm lạnh đi mấy phần, hắn đi tới trước mặt hai người.
“Cần Vương cùng Cần Vương phi mới từ Bắc Cương trở lại?” Hắn biết bọn họ đi Bắc Cương, chỉ là không ngờ bọn họ lại xuất hiện ở nơi này.
“Đúng vậy, Diêm tướng quân đây là mới đi tuần tra về?” Phong Duyên Thương đứng dậy, khắp người hắn
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Đợi Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương từ trên lầu đi xuống thì cả sảnh chỉ còn lại hai ba người ăn cơm, thanh tịnh vô cùng.
“Tích cực thật, so với ta năm đó chăm chỉ hơn rất nhiều.” Nàng thở dài nói, quả nhiên tiền là vạn năng, có thể khiến người ta bất chấp nguy hiểm, dũng cảm mà tiến tới.
“Trước kia nàng cũng rất hay đi hái thuốc?” Phong Duyên Thương đến cái bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống, nhẹ cười hỏi nàng.
Nhạc Sở Nhân nhíu mày, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ hắt nắng lên khuôn mặt tráng hồng của nàng, trông xinh xắn mà khỏe mạnh.
“Mấy cái chuyện này chẳng khác ăn cơm uống nước, chỉ là chuyện rất tầm thường. Ta thích nhất là nửa đêm đi nghĩa địa đào mộ phần, nhưng cũng chỉ là đi qua thôi. Mấy mộ phần của người quyền thế ta cũng ít khi đào mộ người giàu.” Nàng thuận miệng nói xong, Phong Duyên Thương đối diện kéo cao đuôi lông mày.
“Đào mộ phần?” Nhìn bộ dáng của nàng có vẻ như còn rất thích ý.
“Đúng vậy, chuẩn bị âm cổ chứ sao. Cần một số bộ hài cốt với mấy cái tui da người nữa . Ha ha thế nào? Buồn nôn rồi à?” Nhìn Phong Duyên Thương cau mày, Nhạc Sở Nhân cười đến vui vẻ.
Phong Duyên Thương khẽ lắc đầu, có đánh chết hắn cũng muốn nhận là rất ghê tởm.
“Âm cổ thế nhưng lại lợi hại hơn?” Thì ra cổ trùng cũng chia ra làm hai loại Âm Dương, Phong Duyên Thương có cảm giác như lại được thêm kiến thức.
“Đúng vậy. Nhưng đối với ta mà nói ta không hề thích âm cổ. Chúng rất có hại đối với nguyên chủ, thương địch một ngàn thì bản thân cũng phải tổn hại đến tám trăm, chủ nhân âm cổ theo đó cũng bị thương. Lão yêu bà Thánh Tổ bị Bùi Tập Dạ giết chàng cũng nhìn rồi đó, cả người tràn ngập âm khí, đấy là kết quả ngày ngày tháng tháng ngâm người trong âm cổ.” Bởi vì cổ trùng này không thể gặp sáng, nếu không lực sát thương sẽ giảm.
Phong Duyên Thương gật đầu: “Nàng quyết định thế là đúng.” Khắp người nàng mà tràn ngập âm khí thì thật đáng tiếc.
“Nhìn chàng bị dọa sợ kìa, ta tự có chừng mực, chàng cứ thoải mái thôi.” Nàng cười không đè nén, xem chừng hắn lo lắng nàng sẽ giống như lão quái vật Lão Ấu kia.
Thức ăn được mang lên, tướng ăn của Nhạc Sở Nhân đúng là không được ưu nhã cho lắm, ăn đến gió thổi mây bay. Phong Duyên Thương lại ngược lại, mỗi một động tác đều quý khí ưu nhã bức người, liếc mắt nhìn cũng đủ thấy thân phận bất phàm, hơn nữa còn chăm sóc Nhạc Sở Nhân vô cùng tốt.
Trên đường xuất hiện một đội nhân mã đi qua, người nào cũng quân trang , thời tiết nóng bức vẫn khôi giáp nghiêm chỉnh, đao kiếm sáng lóa, mọi người đi trên đường đều dạt sang hai bên đường.
Người dẫn đầu mặc trang phục màu đen bao trọn thân thể to khỏe chắc chắn của hắn. Mày kiếm mắt sáng ngũ quan tuấn dật nhưng đường cong khuôn mặt nguội lạnh,quanh thân lạnh lùng cự tuyệt người đến gần.
Nhạc Sở Nhân ngồi cái bàn cạnh cửa sổ đang để đũa xuống rót trà, nàng ngửa đầu đặt ly trà bên môi, vô tình nhìn qua ngoài cửa sổ, vừa đúng lúc nhìn thấy đoàn người đi trên phố, mắt nàng nhất tời sáng lên, đặt ly trà xuống hô to: “Diêm Cận.”
Người cưỡi ngựa nghe tiếng la quay sang, nhìn thấy chủ nhân của giọng nói, khuôn mặt hắn nhu hòa đi mấy phần. Hắn giơ tay, đoàn người phía sau liền dừng lại rất có quy củ, hắn tung người nhảy xuống đi vào trong khách điếm.
Trong khách điếm Nhạc Sở Nhân đồng thời đứng lên, nhìn người tới cười đến mặt mày đều cong cong: “Không ngờ ở đây lại gặp được ngươi, chúng ta từ trên núi xuống còn đang có ý định ghé qua thăm ngươi đây.”
Diêm Cận đi tới, ngoài ý muốn thấy cả Phong Duyên Thương với mấy hộ vệ của Cần vương phủ. Mi tâm lạnh đi mấy phần, hắn đi tới trước mặt hai người.
“Cần Vương cùng Cần Vương phi mới từ Bắc Cương trở lại?” Hắn biết bọn họ đi Bắc Cương, chỉ là không ngờ bọn họ lại xuất hiện ở nơi này.
“Đúng vậy, Diêm tướng quân đây là mới đi tuần tra về?” Phong Duyên Thương đứng dậy, khắp người hắn
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook