• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi (1 Viewer)

  • chap-196

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 196: Vô Cùng Dịu Dàng, Rất Mất Thể Diện.








Hơi thở phả ra lập tức trở thành sương trắng mông lung trước mắt, đợi đến khi một màn sương trắng kia bay đi, mới vừa rồi Phong Duyên Thương còn đứng trước mặt Nhạc Sở Nhân thì nay đã ngồi xổm trước mặt nàng.





Nháy mắt mấy cái, Nhạc Sở Nhân lại giật giật miệng mấy cái, sau đó một bàn tay vươn ra từ cổ áo choàng lông cáo nhét một hạt hạnh nhân vào trong miệng: “Vẫn còn tức giận ta sao?”





Nhìn dáng vẻ nàng một bên nháy mắt một bên miệng không ngừng nhai, đôi lông mày đang nhíu chặt của Phong Duyên Thương dần dần buông lỏng, một chút ý cười nổi lên trong mắt phượng hẹp dài, giơ tay lên nhéo lỗ mũi lạnh lẽo của Nhạc Sở Nhân một cái: “Thật là hết cách với nàng.”





Cười khẽ, Nhạc Sở Nhân khẽ nghiêng đầu nhìn hắn: “Làm bộ dạng muốn hù doạ ta rất giống thật nhưng mà ta cũng không sợ. Về sau đừng….hô to gọi nhỏ với ta, nếu thật sự chọc ta tức giận chàng dỗ dành ta cũng không được.”





“Nàng còn có thể nói năng đúng lý hợp tình như vậy hay sao? Nói một chút, tại sao mang thai mà lại không nói với ta?” Ngồi chồm hổm trước mặt nàng, nhắc tới đề tài này, đôi lông mày của Phong Duyên Thương lại cau lên.





“Ta muốn chờ chàng tới rồi sẽ cho chàng một niềm kinh hỉ (kinh ngạc và vui mừng). Ôi chao, làm sao mà chàng lại biết ta mang thai hả? Người nào báo với chàng?” Theo lý thuyết hắn sẽ không tới đây nhanh như vậy, chắc chắn là có người nào đó báo cho hắn, cho nên hắn mới bỗng nhiên mà chạy tới đây.





“Diêm Tướng quân.” Phong Duyên Thương giơ tay sờ sờ lên má Nhạc Sở Nhân, cũng không phải là thật lạnh.





“Diêm cận? Hắn đã đồng ý với ta sẽ không lắm mồm.” Lại nhét một hạt hạnh nhân vào miệng, nói lầm bầm.





“Nếu Diêm Tướng quân không nói cho ta biết, nàng tính vẫn sẽ gạt ta cho đến khi sanh hài tử ra? Trời đầy băng tuyết nàng lại đi vào núi sâu chạy loạn khắp nơi, Diêm Tướng quân khuyên nàng mà nàng lại không nghe, hắn không còn cách nào nên mới có thể cho ta biết.” Diêm Cận không thích lắm mồm nhiều chuyện, lần này là bị Nhạc Sở Nhân làm cho hoảng sợ. Nếu nàng có sơ xuất gì, không có người nào có thể an tâm.





“Bên trong ngọn núi này rất sảng khoái, không khí trong lành, ta thích mùi vị trong lành này.” Cười híp mắt, xem ra nàng tương đối vừa lòng.





Phong Duyên Thương không nói gì, chỉ giơ tay lên vỗ sau gáy nàng một cái: “Quỷ biện minh!”





Hé miệng cười, không quên tiếp tục ăn hạnh nhân. Bên kia, Phong Duyên Thương đứng lên, mọi người bốn phía cũng đứng im lặng, từ lúc Phong Duyên Thương xuất hiện, bọn họ chưa từng có động tác nào, vẫn nghe phu thê bọn họ nói chuyện.





“Chư vị cực khổ rồi, liên tục mấy ngày trời di chuyển nơi trời băng đất tuyết này. Hộ vệ của Cần Vương phủ ở Hoàng Thành bồn vương cũng sai tới đây phấn đấu cùng với mọi người, hi vọng có thể mau chóng hoàn thành.” Hắn thật sự mang đến đây không ít người, một đám người đầu đen kịt, không dưới hai trăm người.





“A di đà Phật, bọn ta dựa vào Phật tổ phân phó mà làm việc, không dám xưng khổ.” Vũ tăng của Hộ Quốc tự chắp tay trước ngực, thành kính mà khiêm tốn.





“Chư vị nghỉ ngơi đi. Nghiêm Thanh, nhóm mấy đống lửa, thay phiên nhau trực đêm, không được để xảy ra sai sót.” Trầm giọng phân phó, chúng hộ vệ bên kia lĩnh mệnh, nhanh chóng làm việc.





“Vương Gia.” Thích Kiến chắp tay khom người, đợi sau khi Phong Duyên Thương ra

Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom