• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi (3 Viewers)

  • chap-198

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 198: Chương 126.3








Cho nên, Nhạc Sở Nhân nàng chỉ cần ngồi chồm hổm ở nơi này chờ thịt chín là được rồi, huống chi lúc này nàng không lê nổi bước chân, bởi vì nàng đang rất đói.





Nàng ngồi cạnh đống lửa nhìn thịt trông chảo không chớp mắt, Phong Duyên Thương một thân áo choàng lông cáo đen bóng từ đằng xa đi tới. Trong lúc bước đi áo khoác đong đưa theo từng bước chân của hắn, khiến cho hắn đứng đó có vài phần khiến cho người khác không dám nhìn thẳng, quý khí bẩm sinh, cho dù hắn có gương mặt nhu hoà cũng rất bức người.





Xa xa đã nhìn thấy Nhạc Sở Nhân ngồi chồm hổm bên cạnh đống lửa, cho đến khi hắn đi tới, nàng cũng chưa từng cử động dù chỉ một động tác nhỏ, bộ dáng kia khiến cho hắn không thể nào nhịn cười được.





“Tham lam đến chảy nước miếng? Hiện tại sao lại tham ăn như vậy chứ.” Đi tới bên người nàng, Phong Duyên Thương khom người nắm lấy vai Nhạc Sở Nhân nâng nàng lên, nàng ngồi chồm hổm lâu như vậy cảm thấy choáng váng đầu.





“Ta chỉ là muốn nhìn khi nào thì nó sẽ chín.” Nương theo sức lực của hắn đứng lên, nghiêng người một cái nghĩ muốn dựa vào người hắn, không cần lãng phí sức lực của mình, thật thoải mái!





“Đến lúc chín sẽ tự chín, nàng nhìn chằm chằm như vậy, nó cũng không mau chín đâu.” Ôm cả người nàng, mặc dù nhiệt độ thấp nhưng hai người đứng cạnh nhau cũng không rét lạnh nữa rồi.





Cười híp mắt, dựa vào hắn, như thế nào cũng thấy thoải mái.





“Đi thôi, đi theo ta một chút. Để cho ta nhìn cái pháo đài mà các nàng chế tạo có bao nhiêu rắn chắc.” Thật ra thì nhìn từ bên ngoài căn bản là không xem được cái gì, nếu không phải có cái hàng rào làm bằng cọc gỗ cách một thước làm báo hiệu thì rất khó để nhận ra sau cái cọc gỗ này có cái gì.





Phong Duyên Thương nhìn một hồi lâu mới hiểu rõ bọn họ đang làm cái gì. Xem ra thật sự ghê tởm, lấy máu người ngâm một hồi đợi đến khi máu loãng ra sau đó chôn dưới tuyết. Không nhìn ra có bao nhiêu uy lực nhưng chúng y vũ tăng đều rất cẩn thận, những người khác không dám tiếp cận, đương nhiên là hắn có nghi vấn.





“Thật sự là muốn xem một chút? Vậy chàng phải đi một chuyến thôi.” Đi theo hắn xuống núi, mặt sông bị đông cứng thật sự rắn chắc, nếu không phải bởi vì nàng có thai, Nhạc Sở Nhân đúng là có suy nghĩ muốn trượt trên mặt băng.





“Sẽ có tác dụng gì sao?" Ôm cả người nàng bước qua mặt băng, vừa nhìn chăm chú dưới chân của nàng, vừa ôn nhu nói.





“Có tác dụng, sẽ hôn mê.” Nhạc Sở Nhân nhíu mày, nếu nàng không lấy sáo hỗ trợ thì cổ chướng này chính là phòng thủ, nếu nàng thổi thì sẽ là công kích.





“Độc khí?” Phong Duyên Thương hỏi.





“Là độc khí, cũng là chướng khí. Hít vào rồi, sẽ làm cho người ta sinh ra ảo giác.” Hôm đó Bùi Tập Dạ ở sâu bên trong rừng cây, chính là do chướng khí nhưng trong lòng hắn kiên định võ công cao siêu cũng không dám tuỳ ý chạy loạn, không thể khinh thường.





Phong Duyên Thương khẽ gật đầu, như vậy hắn cũng không thể tùy ý đi dò xét rồi.





“Chàng có thể ném vào đó một con gà rừng cũng được, nhìn xem bọn chúng sẽ như thế nào, như vậy cũng lập tức biết nếu chàng xông vào sẽ có hậu quả như thế nào rồi.” Ngẩng đầu

Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom