• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi (3 Viewers)

  • chap-228

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 228: Chương 140.3








“Lấy quần áo bao bé vào đi.” Bé không khóc, hẳn đã bị tổn thương khi còn trong bụng mẹ.





Bùi Tập Dạ nhìn Nhạc Sở Nhân đầu đầy mồ hôi, thanh âm suy yếu, hắn đặt đứa bé lên người nàng, sau đó cởi quần áo của bản thân.





Cởi nốt quần áo bao bé vào, hắn cũng chỉ còn lại trung y mặc trên người, tuy trung y cũng là màu đen nhưng vẫn không che được một thân đầy máu của hắn.





Quấn bé thật chặt, Bùi Tập Dạ chưa kịp nói gì, nhĩ lực phi phàm khiến hắn nghe thấy chút thanh âm.





“Có người đến.” Ôm đứa nhỏ đứng lên, hắn xoay người gắt gao nhìn vào khu rừng rậm, dựa theo kinh nghiệm của hắn, tiếng bước chân này không dưới ba bốn trăm người.





“Bọn họ đã đến.” Nhạc Sở Nhân nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng đợi được người đến cứu.





Thân hình Bùi Tập Dạ vừa chuyển, Kim Điêu bên kia cũng đứng lên, xù lông cổ, hoàn toàn tiến vào tư thế chiến đấu.





“Lão ta cũng đến.” Bùi Tập Dạ thời dài một hơi, con ngươi chìm vào một mảnh đen tối. Đến lúc này, ai thua ai thắng đã khó có thể nói được.





Trong chớp mắt người đông nghìn nghịt từ trong rừng đi ra, một bóng đén loáng cái đã đến trước mặt Nhạc Sở Nhân, tốc độ như tên bắn.





“Sở Sở!” Phong Duyên Thương gọi tên Nhạc Sở Nhân, sau đó cởi áo choàng bao lấy toàn bộ người nàng. Khuôn mặt tuấn mĩ chỉ còn lại đau xót, đôi phượng mâu xen lẫn giữa vui mừng và giận giữ.





“Tiểu Thương tử.” Nhạc Sở Nhân mở mắt, cuối cùng cũng đợi được hắn, nàng không biết tại sao nước mắt lại cứ thế mà tràn mi, tựa như chuỗi hạt châu bị đứt dây, nàng muốn khống chế cũng không được.





“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Phong Duyên Thương xoa xoa khuôn mặt tái nhợt của nàng, thanh âm run rẩy, cái gì gọi là lòng đau như cắt, hắn rốt cuộc cũng được lĩnh hội.





Bùi Tập Dạ ôm đứa nhỏ đứng một bên nhìn hai người, con ngươi tối tăm không nhìn ra cảm xúc.





Diêm Cận bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Bùi Tập Dạ: “Bắc Vương.”





Bùi Tập Dạ rũ mắt, sau đó chậm rãi xoay người, tuy cả người chật vật nhưng khí thế vẫn không giảm.





Diêm Cận lướt tầm mắt qua khuôn mặt hắn rồi nhìn đứa bé hắn ôm trong lòng: “Đưa bé cho ta.” Diêm Cận đưa tay muốn ôm lấy đứa bé về.





Bùi Tập Dạ cứng người một chút, cúi đầu nhìn thoáng qua vật nhỏ ngoan ngoãn trong lòng, sau đó đưa cho Diêm Cận.





Nhân mã đông nghẹt vây mọi người thành một vòng, Kim Điêu đứng bên cạnh lùi lại một bước, lông cổ vẫn dựng đứng, há mỏ phát ra những tiếng cảnh cáo.





Diêm Cận ôm đứa nhỏ, sau đó thản nhiên nhìn Phí Tông một cái. Phí Tông cung bàn tay to lên, Diêm Tự quân nghe lệnh dàn binh bảo vệ mọi người.





“Thỉnh Bắc Vương.” Hắn nâng cằm ý bảo Bùi Tập Dạ có thể đi rồi.





Bùi Tập Dạ không nói gì, rũ mắt xoay người rời đi, không một lần quay đầu.





Diêm Cận ôm đứa nhỏ đi đến bên cạnh Phong Duyên Thương và Nhạc Sở Nhân, thần sắc trên mặt có chút dao động, hắn chưa từng nhìn thấy Nhạc Sở Nhân chật vật suy yếu đến như vậy, trong lòng ngũ vị tạp trần, bên ngoài vẫn trưng cái mặt than ra ngoài.





“Cần Vương, mau dẫn Vương phi đi khỏi đây, nơi này giao lại cho thần.” Ôm đưa nhỏ đưa cho một hộ vệ, Diêm Cận quyết ý cản lại phía sau.





Phong Duyên Thương lắc đầu,

Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom