Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-230
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 230: Chương 141.2
< id="divcontent">“Vương phi, ngài cócảm thấy mệt mỏi hay không? Nếu như ngài cảm thấy mệt mỏi, vậy ngài đểbà vú ôm tiểu Thế tử, ngài đi nghỉ ngơi một lát đi.” Thấy Nhạc Sở Nhânngồi đã lâu, Đinh Đương lo lắng nàng mệt mỏi. Trước ngày sinh chịunhiều giày vò như vậy, trong lúc sinh điều kiện cũng rất nghèo nàn, thân mình nàng giờ không còn khỏe mạnh được như trước nữa.
“Ta không sao. Em xem bé con ngủ nhiều như vậy, hẳn lúc ở trong bụngcũng cứ lười biếng như vậy thôi.” Nhạc Sở Nhân cúi đầu nhìn bé con đangyên bình ngủ, trong thời gian nàng mang thai, bé con cũng thực lười động đậy.
“Tiểu Thế tử ngoan ngoãn không khóc không quấy, đó là phúc khí. Dù Vương gia, Vương phi hay nô tỳ cũng bà vú không để ý, ban đêm tiểu Thế tửcũng không ầm ĩ đến người khác, quả thực rất hiểu chuyện.” Đinh Đươngkhích lệ nói, thế nhưng Nhạc Sở Nhân lại rất thích nghe những lời này.(MTLTH.dđlqđ)
Nhìn bé con đang nằm trong ngực mình, nàng vẫn có chút hoảng hốt cùng mê mang, rất khó tưởng tượng vật nhỏ này là do chính mình sinh hạ. Dựngdục lâu như vậy, lại cùng chịu khổ với mẹ, thậm chí còn suýt mất mạng.Thế nhưng bé vẫn kiên cương sống sót, sinh mệnh đúng là rất cường đại.
“Cổ nhân đều nói có chịu khổ mới được sung sướng, ta nghĩ bé đã chịu đủkhổ rồi.” Nhạc Sở Nhân mặt mày mỉm cười, nàng cảm thấy rất vui mừng.Nàng trông mong nghĩ cả đời này bé con đều hạnh phúc an ổn mà sống.
Đinh Đương ngẩng đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, muốn nói lại thôi, nàng khôngbiết vì sao Vương phi lại nói những lời này. Tựa như đang nói chính nàng vậy, nàng khổ từ nhỏ đã quen, từ nay về sau có thể có hạnh phúc.
Cửa phòng lại mở, Đinh Đương nhanh chóng đứng dậy. Phong Duyên Thươngvận bạch y, bên ngoài khoác thêm một cái áo choàng màu trắng, dáng người cao ráo, phong thần tuấn lãng, nhìn rất vui tai vui mắt.
“Vương gia.” Đinh Đương cùng bà vú đồng thời phúc thân vấn an.
“Ừm.” Phong Duyên Thương tùy ý đáp, hắn cởi áo choàng rồi vắt lên bình phong, sau đó chậm rãi lại gần chiếc giường.
Đinh Đương cùng bà vú lui ra ngoài, cả căn phòng ấm áp chỉ còn lại một nhà ba người.
Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn hắn, mặt mày hạnh phúc: “Bên ngoài rất lạnh sao?”
“Không lạnh lắm, ấm hơn so với Hoàng thành.” Cúi đầu nhìn bé con nho nhỏ đang ngủ trong tay ái thê, môi Phong Duyên Thương khẽ cong lên.
“Con ngủ thực sự rất ngoan, từ lúc bà vú ôm đến đây đều cứ ngủ như vậythôi.” Nhìn biểu tình Phong Duyên Thương ngày càng trở nên nhu hòa hơn,con ngươi Nhạc Sở Nhân cũng rất sáng, nàng thích không khí ấm áp này, cả căn phòng chỉ còn ba người họ.
“Ừ, tham ăn ham ngủ, tạm thời vẫn chưa phát hiện được ưu điểm nào cả.”Hắn đánh giá thế nhưng nhìn chung lại rất đúng trọng tâm. (MTLTH.dđlqđ)
Nhạc Sở Nhân quát khẽ: “Nếu như chàng có thể phát hiện được những ưuđiểm trên người trẻ con mới sinh, coi như chàng lợi hại. Chàng xem conlớn lên giống ai? Lớn lên giống ai hả? Chàng nghĩ chàng đang mắng ai?”
Phong Duyên Thương khẽ nhếch mi, ngồi xuống giường, cúi đầu thực nghiêmtúc xem xét, bộ dạng như thể không nhìn ra quyết không rời mắt.
“Ta nghĩ con lớn lên giống ta, nhưng bây giờ ta vẫn chưa nhìn ra.” Saumột lúc lâu, hắn lắc đầu, kỳ thật trong lòng hắn cũng thừa nhận, khônghổ là thân sinh, rất giống hắn.
Nhạc Sở Nhân
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
< id="divcontent">“Vương phi, ngài cócảm thấy mệt mỏi hay không? Nếu như ngài cảm thấy mệt mỏi, vậy ngài đểbà vú ôm tiểu Thế tử, ngài đi nghỉ ngơi một lát đi.” Thấy Nhạc Sở Nhânngồi đã lâu, Đinh Đương lo lắng nàng mệt mỏi. Trước ngày sinh chịunhiều giày vò như vậy, trong lúc sinh điều kiện cũng rất nghèo nàn, thân mình nàng giờ không còn khỏe mạnh được như trước nữa.
“Ta không sao. Em xem bé con ngủ nhiều như vậy, hẳn lúc ở trong bụngcũng cứ lười biếng như vậy thôi.” Nhạc Sở Nhân cúi đầu nhìn bé con đangyên bình ngủ, trong thời gian nàng mang thai, bé con cũng thực lười động đậy.
“Tiểu Thế tử ngoan ngoãn không khóc không quấy, đó là phúc khí. Dù Vương gia, Vương phi hay nô tỳ cũng bà vú không để ý, ban đêm tiểu Thế tửcũng không ầm ĩ đến người khác, quả thực rất hiểu chuyện.” Đinh Đươngkhích lệ nói, thế nhưng Nhạc Sở Nhân lại rất thích nghe những lời này.(MTLTH.dđlqđ)
Nhìn bé con đang nằm trong ngực mình, nàng vẫn có chút hoảng hốt cùng mê mang, rất khó tưởng tượng vật nhỏ này là do chính mình sinh hạ. Dựngdục lâu như vậy, lại cùng chịu khổ với mẹ, thậm chí còn suýt mất mạng.Thế nhưng bé vẫn kiên cương sống sót, sinh mệnh đúng là rất cường đại.
“Cổ nhân đều nói có chịu khổ mới được sung sướng, ta nghĩ bé đã chịu đủkhổ rồi.” Nhạc Sở Nhân mặt mày mỉm cười, nàng cảm thấy rất vui mừng.Nàng trông mong nghĩ cả đời này bé con đều hạnh phúc an ổn mà sống.
Đinh Đương ngẩng đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, muốn nói lại thôi, nàng khôngbiết vì sao Vương phi lại nói những lời này. Tựa như đang nói chính nàng vậy, nàng khổ từ nhỏ đã quen, từ nay về sau có thể có hạnh phúc.
Cửa phòng lại mở, Đinh Đương nhanh chóng đứng dậy. Phong Duyên Thươngvận bạch y, bên ngoài khoác thêm một cái áo choàng màu trắng, dáng người cao ráo, phong thần tuấn lãng, nhìn rất vui tai vui mắt.
“Vương gia.” Đinh Đương cùng bà vú đồng thời phúc thân vấn an.
“Ừm.” Phong Duyên Thương tùy ý đáp, hắn cởi áo choàng rồi vắt lên bình phong, sau đó chậm rãi lại gần chiếc giường.
Đinh Đương cùng bà vú lui ra ngoài, cả căn phòng ấm áp chỉ còn lại một nhà ba người.
Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn hắn, mặt mày hạnh phúc: “Bên ngoài rất lạnh sao?”
“Không lạnh lắm, ấm hơn so với Hoàng thành.” Cúi đầu nhìn bé con nho nhỏ đang ngủ trong tay ái thê, môi Phong Duyên Thương khẽ cong lên.
“Con ngủ thực sự rất ngoan, từ lúc bà vú ôm đến đây đều cứ ngủ như vậythôi.” Nhìn biểu tình Phong Duyên Thương ngày càng trở nên nhu hòa hơn,con ngươi Nhạc Sở Nhân cũng rất sáng, nàng thích không khí ấm áp này, cả căn phòng chỉ còn ba người họ.
“Ừ, tham ăn ham ngủ, tạm thời vẫn chưa phát hiện được ưu điểm nào cả.”Hắn đánh giá thế nhưng nhìn chung lại rất đúng trọng tâm. (MTLTH.dđlqđ)
Nhạc Sở Nhân quát khẽ: “Nếu như chàng có thể phát hiện được những ưuđiểm trên người trẻ con mới sinh, coi như chàng lợi hại. Chàng xem conlớn lên giống ai? Lớn lên giống ai hả? Chàng nghĩ chàng đang mắng ai?”
Phong Duyên Thương khẽ nhếch mi, ngồi xuống giường, cúi đầu thực nghiêmtúc xem xét, bộ dạng như thể không nhìn ra quyết không rời mắt.
“Ta nghĩ con lớn lên giống ta, nhưng bây giờ ta vẫn chưa nhìn ra.” Saumột lúc lâu, hắn lắc đầu, kỳ thật trong lòng hắn cũng thừa nhận, khônghổ là thân sinh, rất giống hắn.
Nhạc Sở Nhân
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook