Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-232
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 232: Chương 141.4
< id="divcontent">
“Phí Tông, phái người điều tra mọi ngóc ngách, tốc độ nhất định phảinhanh, chắc chắn hắn trốn vẫn chưa xa.” Diêm Cận nhăn mày, điều hắn nghĩ đến đầu tiên cũng là đây chắc chắn do Đông Cương làm.
“Không cần.” Nhạc Sở Nhân mở miệng nói khiến Phí Tông đồng thời dừng chân.
“Sao lại vậy?” Phong Duyên Thương đi đến bên cạnh nàng, mắt liếc thấy lá thư nàng đang cần trên tay, sắc mặt đen đi nhanh chóng: “Phái ngườiđuổi theo Bắc Vương!”
“Không cần, nếu hắn muốn ôm bé đi, chắc chắn sẽ không trả lại cho chúngta.”Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn Phong Duyên Thương, nàng hiểu được ýnghĩ của Bùi Tập Dạ.
Phong Duyên Thương cúi đầu, đôi mắt thâm sâu nhìn nàng: “Dù vậy ta cũng muốn đưa con về.”
“Chư vị đều lui đi, không có việc gì đâu.” Nàng kéo Phong Duyên Thươngđi, lưu lại mọi người hai mặt nhìn nhau. Tiểu Thế tử bị Bắc Vương trộmđi, chuyện này cứ như vậy mà quên đi sao? Nếu như hắn dùng tiểu Thế tửuy hiếp Đại Yến thì phải làm sao bây giờ?
“Tướng quân, còn đuổi theo nữa sao?” Phí Tông không hiểu gì hết, chỉ có thể hỏi Diêm Cận.
Nhìn chăm chú vào chiếc giường trống không, Diêm Cận thở dài: “Đuổi theo!”
“Vâng.” Phí Tông nhăn mày đáp ứng, kế đó xoay người đi.
Trong phòng hai người, Phong Duyên Thương mặt đen nhìn chằm chằm Nhạc Sở Nhân, đáy mắt ngập trần lửa giận. Tên tiểu nhân Bùi Tập Dạ kia, rốtcuộc vẫn là coi khinh trình độ khốn nạn của hắn.1
“Hắn thích ôm đi thì cứ cho hắn ôm, có cơ hội chúng ta sẽ đòi lại.” Nhạc Sở Nhân ngồi trên ghế, bình tĩnh nói với hắn.
“Đó là con của hai ta, nàng cực khổ mang thai mười tháng mới sinh hạ. Vì sinh con mà nàng chịu không biết bao thống khổ đau đớn. Huống chi lầnnày chúng ta đều không hiểu rõ ý hắn, nếu như hắn dùng đứa nhỏ uy hiếpchúng ta, vậy chúng ta phải làm như thế nào?” Cực lực áp chế cơn giận,Phong Duyên Thương cảm thấy rất khó hiểu hành động lần này của Nhạc SởNhân.
“Hắn sẽ không, tiểu Thương tử, chàng phải tin tưởng ta, trong lòng hắnvẫn còn bất bình mà thôi. Nếu như hắn thích thì cứ để hắn ôm, hắn sẽkhông tổn thương đến con, cũng không bắt con đến để uy hiếp chúng ta.”Nhạc Sở Nhân vỗ vỗ tay vào thành ghế bên cạnh.
“Nàng cứ như vậy mà tín nhiệm hắn?” Phong Duyên Thương hất áo bào ngồi xuống bên cạnh nàng, động tác vẫn thập phần tức giận.
“Nếu như hắn muốn tổn thương đến con, thời điểm ta sinh bé, hắn có rấtnhiều cơ hội để làm việc đó. Mấy ngày hôm nay hắn luôn ra ra vào vàophòng con, nói như vậy ý tưởng trộm con đi chính là tự phát gần đây. Cứ để con theo hắn đi thôi, có cơ hội chúng ta sẽ đòi con lại.” Nhạc SởNhân cầm lấy tay Phong Duyên Thương, dị thường bình tĩnh phân tích chohắn nghe. Thế nhưng cơn tức của Phong Duyên Thương vẫn chưa tiêu đượcchút nào, nhìn Nhạc Sở Nhân khẳng định như vậy, cơn giận vô danh cứ thếbùng lên. Bất quá việc hắn trộm đứa nhỏ thực sự không dễ giải quyết,Phong Duyên Thương hắn không chỉ muốn tìm lại con mình, mà còm muốn đậpcái tên khốn nạn kia một trận.
Đường đi Bắc Cương rất văng vẻ, càng gần phía Bắc, cảnh sắc bốn phía càng biến hóa.
Một đội nhân mã không dưới ba trăm người đạp bóng đêm mà đi, tiếng vóngựa quanh quẩn trong màn đêm đen kịt, thật lâu sau vẫn còn vang vọng.
“Dừng lại!” Bõng nhiên
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
< id="divcontent">
“Phí Tông, phái người điều tra mọi ngóc ngách, tốc độ nhất định phảinhanh, chắc chắn hắn trốn vẫn chưa xa.” Diêm Cận nhăn mày, điều hắn nghĩ đến đầu tiên cũng là đây chắc chắn do Đông Cương làm.
“Không cần.” Nhạc Sở Nhân mở miệng nói khiến Phí Tông đồng thời dừng chân.
“Sao lại vậy?” Phong Duyên Thương đi đến bên cạnh nàng, mắt liếc thấy lá thư nàng đang cần trên tay, sắc mặt đen đi nhanh chóng: “Phái ngườiđuổi theo Bắc Vương!”
“Không cần, nếu hắn muốn ôm bé đi, chắc chắn sẽ không trả lại cho chúngta.”Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn Phong Duyên Thương, nàng hiểu được ýnghĩ của Bùi Tập Dạ.
Phong Duyên Thương cúi đầu, đôi mắt thâm sâu nhìn nàng: “Dù vậy ta cũng muốn đưa con về.”
“Chư vị đều lui đi, không có việc gì đâu.” Nàng kéo Phong Duyên Thươngđi, lưu lại mọi người hai mặt nhìn nhau. Tiểu Thế tử bị Bắc Vương trộmđi, chuyện này cứ như vậy mà quên đi sao? Nếu như hắn dùng tiểu Thế tửuy hiếp Đại Yến thì phải làm sao bây giờ?
“Tướng quân, còn đuổi theo nữa sao?” Phí Tông không hiểu gì hết, chỉ có thể hỏi Diêm Cận.
Nhìn chăm chú vào chiếc giường trống không, Diêm Cận thở dài: “Đuổi theo!”
“Vâng.” Phí Tông nhăn mày đáp ứng, kế đó xoay người đi.
Trong phòng hai người, Phong Duyên Thương mặt đen nhìn chằm chằm Nhạc Sở Nhân, đáy mắt ngập trần lửa giận. Tên tiểu nhân Bùi Tập Dạ kia, rốtcuộc vẫn là coi khinh trình độ khốn nạn của hắn.1
“Hắn thích ôm đi thì cứ cho hắn ôm, có cơ hội chúng ta sẽ đòi lại.” Nhạc Sở Nhân ngồi trên ghế, bình tĩnh nói với hắn.
“Đó là con của hai ta, nàng cực khổ mang thai mười tháng mới sinh hạ. Vì sinh con mà nàng chịu không biết bao thống khổ đau đớn. Huống chi lầnnày chúng ta đều không hiểu rõ ý hắn, nếu như hắn dùng đứa nhỏ uy hiếpchúng ta, vậy chúng ta phải làm như thế nào?” Cực lực áp chế cơn giận,Phong Duyên Thương cảm thấy rất khó hiểu hành động lần này của Nhạc SởNhân.
“Hắn sẽ không, tiểu Thương tử, chàng phải tin tưởng ta, trong lòng hắnvẫn còn bất bình mà thôi. Nếu như hắn thích thì cứ để hắn ôm, hắn sẽkhông tổn thương đến con, cũng không bắt con đến để uy hiếp chúng ta.”Nhạc Sở Nhân vỗ vỗ tay vào thành ghế bên cạnh.
“Nàng cứ như vậy mà tín nhiệm hắn?” Phong Duyên Thương hất áo bào ngồi xuống bên cạnh nàng, động tác vẫn thập phần tức giận.
“Nếu như hắn muốn tổn thương đến con, thời điểm ta sinh bé, hắn có rấtnhiều cơ hội để làm việc đó. Mấy ngày hôm nay hắn luôn ra ra vào vàophòng con, nói như vậy ý tưởng trộm con đi chính là tự phát gần đây. Cứ để con theo hắn đi thôi, có cơ hội chúng ta sẽ đòi con lại.” Nhạc SởNhân cầm lấy tay Phong Duyên Thương, dị thường bình tĩnh phân tích chohắn nghe. Thế nhưng cơn tức của Phong Duyên Thương vẫn chưa tiêu đượcchút nào, nhìn Nhạc Sở Nhân khẳng định như vậy, cơn giận vô danh cứ thếbùng lên. Bất quá việc hắn trộm đứa nhỏ thực sự không dễ giải quyết,Phong Duyên Thương hắn không chỉ muốn tìm lại con mình, mà còm muốn đậpcái tên khốn nạn kia một trận.
Đường đi Bắc Cương rất văng vẻ, càng gần phía Bắc, cảnh sắc bốn phía càng biến hóa.
Một đội nhân mã không dưới ba trăm người đạp bóng đêm mà đi, tiếng vóngựa quanh quẩn trong màn đêm đen kịt, thật lâu sau vẫn còn vang vọng.
“Dừng lại!” Bõng nhiên
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook