-
Chương 20: Vĩnh hằng
Tình yêu này không chia ly, không lừa dối, không thay đổi không già cõi, và chẳng chết bao giờ.
Chưa đến một tuần, căn hộ của tôi đã xác định được người mua. Môi giới cho biết người mua đầu tiên đã tăng thêm hai mươi nghìn, người mua sau nhận thấy giá cao quá, không muốn mua nữa. Vì giá cả đã vượt xa kỳ vọng, nên tôi lập tức ký hợp đồng.
Nhìn thấy tiền chuyển vào tài khoản xong xuôi, lòng tôi mới thực sự yên ổn, ít nhất thì trong một quãng thời gian sắp tới, tôi có thể dành cho bố những thứ tốt nhất.
Thời tiết dần dần ấm lên, mọi người bận rộn đi làm, chỉ có tôi ngày ngày lui tới bệnh viện, sống trong thế giới riêng mình, hệt như đã thoát ly khỏi xã hội.
Tôi càng ngày càng ham nói chuyện với bố. Tôi giở hết ảnh cũ ở nhà ra, trỏ vào từng tấm một, gợi cho bố ôn lại câu chuyện đằng sau chúng, nghe bố kể đã trêu tôi thế nào để chụp được ảnh lúc ba tháng tuổi, vì sao hồi nhỏ tóc tôi vàng hoe, vì sao mấy ảnh này cứ chụp vài bồn hoa đó, vì sao mấy ảnh nọ chỉ chụp đám tảng đá kia… Hai bố con thường ngắm ảnh mà cười nói đến nửa ngày trời.
Tôi hối hận lắm, bao nhiêu năm nay tôi đã làm gì? Tôi yêu bố mẹ, nhưng chưa bao giờ thực sự tìm hiểu tâm tư tình cảm của họ. Đến tân bây giờ tôi mới biết bố có một trái tim sôi nổi nồng nhiệt nhường nào, mẹ thì từng dịu dàng yểu điệu làm sao… Nhưng tôi vĩnh viễn không còn cơ hội để bù đắp nỗi tiếc hận này nữa.
Đối với mọi người, mỗi ngày tôi lại ít nói hơn. Tống Dực, Lục Lệ Thành, Ma Lạt Thang đều thường xuyên đến thăm bố. Khi gặp họ, phần lớn thời gian tôi chỉ cười bâng quơ. Họ đến, tôi không phản đối. Họ đi, tôi không giữ chân.
Quan hệ giữa tôi và Ma Lạt Thang, nhờ hôm say rượu dốc bầu tâm sự mà cải thiện phần nào, nhưng vì trong lòng cô có nghi ngờ, trong lòng tôi có giấu diếm, nên còn xa mới khôi phục được sự thân mật thuở nào. Tuy vậy tôi không buồn, trực bên giường bệnh chăm bố ốm, nhìn bố chịu đựng giày vò, trò chuyện cùng bố, nghe bố kể chuyện đời, lòng tôi rộng mở như đã qua một lần giũ sạch bụi trần. Tôi biết, Ma Lạt Thang và tôi vẫn còn nghĩ về nhau, vẫn quan tâm đến nhau, thế là đủ rồi, nhưng chuyện khác thì cứ để thuận theo tự nhiên.
Còn về quan hệ rắc rối giữa Tống Dực và Lục Lệ Thành, ngay cả người trong cuộc như Tống Dực cũng không để tâm đến thành bại, thì việc gì tôi phải bận lòng kia chứ?
Một hôm, tôi đẩy xe đưa bố đi dạo xong, bố ngồi chơi cờ tướng với một bệnh nhân quen, còn tôi ngồi ở ghế đá bên cạnh, thưởng ngoạn sắc xuân ngập vườn và ráng chiều trải khắp trời.
Nghe thấy đằng sau có tiếng giày cao gót quen thuộc, tôi không ngoái lại, chỉ vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh. Ma Lạt Thang ngồi xuống, tôi ngả vào vai cô.
– Đến đúng lúc lắm, ngẩng đầu ngắm chiều tà đã lâu, mỏi cổ quá rồi!
Ma Lạt Thang cười:
– Con người bà thật biết hưởng thụ, chúng tôi đang đấu đá tranh giành đến lử lả kiệt quệ, không ra hồn người, bà thì ở đây đóng vai ông già Đỗ Lăng*.
*Ông già Đỗ Lăng: Chỉ con người sống ở đồng quê, lấy ý từ bài thơ Đỗ Lăng tiểu của Bạch Cư Dị.
– Bệnh viện là một nơi lạ lùng, tề tựu cả sống và chết, bi và hoan, yếu đuối và kiên cường, tàn nhẫn và êm dịu. Hằng ngày tôi ở đây, nhiều lúc có cảm giác mình đã sống đến năm trăm năm, nếm trải hết sinh lão bệnh tử, yêu hận vui buồn rồi. Hôm nay tôi với bố đi thăm trẻ sơ sinh bên phòng nhi, cả phòng toàn là trẻ con mới đẻ, cảnh tượng thật khiến người ta choáng ngợp, sâu trong tâm khảm như có một sự giác ngộ rất kỳ diệu. Lần sau chúng ta cùng đến tham quan.
– Mạn Mạn! – Giọng Ma Lạt Thang nhuốm vẻ lo âu – Bà vẫn ổn chứ? Có phải chăm bác nhiều nên mệt quá không?
– Không đâu. Thời gian này ngoài nỗi lo lắng cho bệnh tình của bố, những mặt khác đều khiến tôi hài lòng khôn xiết. Dường như chỉ có hồi rất nhỏ, tôi mới được nếm trải cảm giác thảnh thơi thế này. Thời cấp I, phải học hành chăm chỉ để vào trường điểm cấp II, vào trường điểm cấp II lại phải phấn đấu để lên trường điểm cấp III, lên trường điểm cấp III lại phải ôn luyện để đỗ đại học trọng điểm, sau đó cứ cắm cúi đi đến lúc tốt nghiệp, ra đi làm, chẳng lúc nào không bận bịu. Bận đến nỗi chỉ cuối tuần về nhà ăn cơm mới được gặp bố mẹ. Tôi và bố chưa bao giờ gần gũi đến thế này, bây giờ hai bố con có thể dành đến ba bốn tiếng chỉ để nhâm nhi vài chén trà, rất là an nhàn, tự tại.
Ma Lạt Thang cười trêu:
– Mới nghỉ làm có mấy hôm mà đã giở giọng ẩn sĩ rừng núi ra đây! Có khi thêm mấy hôm nữa, gặp bọn tục nhân phàm trần chúng tôi, bà lại chẳng buồn giao thiệp đấy nhỉ?
Tôi nhìn cô, dịu dàng nói:
– Với người khác thì có thể. Với bà, không bao giờ!
Ma Lạt Thang nhe răng nhìn tôi, nửa đùa nửa thật:
– Nếu tôi gây ra một số việc, không biết liệu bà có còn khẳng định như thế nữa không.
– Nói nghe xem.
– Mâu thuẫn giữa Lục Lệ Thành và Tống Dực chắc bà biết.
– Ừ.
– Không hiểu vì sao ba tôi quý Lục Lệ Thành như vậy, mà lại ghét Tống Dực đến thế. Ông âm thầm giở thủ đoạn ngáng chân Tống Dực khắp nơi. Lục Lệ Thành cũng chẳng phải loại tử tế gì, giành được lợi thế là khoe khoang tài cán, mượn gió bẻ măng… – Đang sôi sục, Ma Lạt Thang bỗng tỏ ra lúng túng, đưa mắt liếc tôi.
– Không sao. – Tôi trấn an – Bà cứ kể đi, tôi không để bụng đâu.
Ma Lạt Thang nắn nót giọng điệu:
– Chắc Lục Lệ Thành cũng nhận ra đây là dịp tốt ngàn năm có một để đánh gục đối thủ, vì thế nắm ngay lấy mọi cơ hội, thẳng tay tấn công Tống Dực. Trước mặt bà, anh ta cười nói với Tống Dực, chơi cờ với bác trai thế thôi, chứ ở công ty anh ta tàn độc tuyệt tình, là một con người hoàn toàn khác. Nhân viên thì một giuộc giậu đổ bìm leo, cuộc sống của Tống Dực rất chật vật, nhưng anh ấy giấu biệt nên tôi chẳng hề hay biết. Một hôm tôi đến gặp anh ấy, ngẫu nhiên nghe cô bé ở bàn lễ tân chuyện phiếm, mới biết ngay bọn tép riu trong công ty cũng dám cưỡi lên đầu lên cổ anh. Bà không nghe mấy cô ả đó nói, chứ bấy giờ tôi nghe mà muốn xông tới quạt cho bọn chúng…
Ma Lạt Thang ngưng ngang, mắt đỏ hoe lên. Tôi hỏi:
– Rồi bà lao đến quạt thật?
– Không, tôi nhịn chứ! Không muốn thiên hạ đem Tống Dực ra làm trò cười, nói anh gặp phải bà la sát. Nhưng mà, sau đấy mấy con ranh cũng sợ đến mất vía.
Ma Lạt Thang ngập ngừng nhìn tôi, tôi nhắc:
– Không sao, bà kể tiếp đi!
– Bấy giờ tôi không làm gì hết, chỉ tiến đến gần, nói với mấy ả rằng tôi là bạn gái của Tống Dực, muốn tìm anh ấy. Tôi ngẫm nghĩ, nguyên nhân kết quả mọi việc đều là vì ba, chỉ còn cách ai buộc để người ấy cởi thôi. Nhân lúc công ty đó tổ chức gặp mặt khách hàng, tôi chạy đi tìm Tống Dực, cố ý tỏ ra quấn quýt mặn nồng với anh trước mặt họ. Tống Dực đành giới thiệu với mọi người, “Đây là bạn gái tôi.”. Tôi lại kín đáo gọi điện cho thư ký của ba, nói tôi quên ví, bảo anh ta mang ít tiền đến cho tôi. Khi anh ta đến, mọi người mới vỡ lẽ tôi là con gái của Hứa Trọng Tấn, thế là lật mặt còn nhanh hơn trở bàn tay, lập tức thay đổi thái độ với Tống Dực.
– Thế cũng chẳng có gì! – Tôi nhận xét.
Ma Lạt Thang nói khẽ:
– Tôi chỉ định cảnh cáo đám người đó, cho họ biết dù ba tôi không thích Tống Dực, nhưng con gái ông thích, mâu thuẫn giữa ba tôi và Tống Dực là mâu thuẫn nội bộ nhân dân, bọn họ đừng nhắm mắt đưa chân, kẻo một ngày kia Tống Dực trở thành con rể ba tôi, thì cuộc sống của họ chưa chắc đã dễ chịu đâu. Không ngờ hành động cảnh cáo này lại như ném một quả bom, làm khung cảnh nhốn nháo cả lên, Tống Dực thì không buồn cảm kích, thái độ cứ khó đăm đăm. Khách khứa chạy tới mời rượu, tôi đang cơn bực bội nên nhận uống hết. Uống say rồi, gặp đúng lúc Lục Lệ Thành lên phát biểu, bao nhiêu bất mãn với anh ta đều xộc lên óc, tôi bèn cho anh ta một trận tơi bời trước mặt mọi người.
Tôi thắc mắc:
– Thế nào là “cho một trận tơi bời”?
– Tôi… – Mắt cô tràn ngập hổ thẹn – Tôi chửi anh ta vụ theo đuổi tôi, chửi anh ta đũa mốc mà chòi mâm son, lại chửi anh ta xu nịnh, chỉ biết ngoáy đuôi như chó phốc mà lấy lòng ba tôi, không có chút bản lĩnh nào. Còn nói anh ta nham hiểm độc ác, mới đó nói thích tôi, ngoắt một cái lại đi gạ gẫm bạn tôi, đồ Sở Khanh trăng gió… tôi cũng không nhớ nữa. Bấy giờ tôi say quá, chỉ nhớ về sau, hơn một trăm người trong sảnh cùng lặng ngắt như tờ. Lục Lệ Thành đứng trên bục nhìn tôi, mặt mày vô cảm, Tống Dực thì bịt miệng tôi, cương quyết vác tôi ra khỏi phòng tiệc.
– Ma Lạt Thang, bà…
Ma Lạt Thang chặn ngay:
– Tôi say mà! Những lời ấy không phải là ác ý – Cô quan sát sắc mặt tôi, dọ dẫm – Ban nãy bà nói, với tôi thì không bao giờ!
Một ngày qua trong núi, bằng ngoài đời ngàn năm. Tôi những tưởng Lục Lệ Thành đã thắng chắc rồi, nào ngờ Ma Lạt Thang giở tuyệt chiêu, khiến tương quan đôi bên lập tức xoay chuyển. Tôi nói:
– Ma Lạt Thang, bà đúng là, giỏ nhà ai quai nhà ấy! Xét về tư cách, Lục Lệ Thành cũng thuộc hàng chiếu trong giới tài chính Bắc Kinh, tuy anh ấy có nhờ cậy bác trai thật, nhưng bác trai cũng cần đến sự hỗ trợ của anh ấy chứ! Hai người bọn họ nhiều lắm chỉ ở mức ông đưa khúc giò bà thò chai rượu thôi, chứ làm gì có chuyện bên này nhất định phải quỵ lụy bên kia? Mà cho dù có, bác trai cũng không dám để anh ấy mất thể diện tàn tệ đến thế, bà thật sự quá hỗn hào rồi!
Ma Lạt Thang ảo não nói:
– Tôi cũng không muốn thế, tôi chưa bao giờ muốn thừa nhận mình là con gái của Hứa Trọng Tấn, nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn Tống Dực há miệng mắc quai vì ba tôi. Từ bận sau tôi sẽ không uống rượu nữa, uống vào là sinh chuyện. Bà đừng giận tôi!
Bây giờ, Lục Lệ Thành và Tống Dực lại sóng vai đi tới, mắt khẽ liếc qua lại giữa tôi và Ma Lạt Thang, rồi bước tới chỗ bố tôi, mỗi người đứng một bên xem bố đánh cờ. Ma Lạt Thang vẫn chưa phát hiện ra họ, cứ ôm lấy cánh tay tôi:
– Tôi biết sai rồi! Bây giờ bà cặp với Lục Lệ Thành, dù hận anh ta đến đâu, tôi cũng nên nể mặt bà mà không so đo nữa. Nhưng thật sự là, tôi mà say thì toàn thở ra những câu nhố nhăng…
Phía bàn cờ vọng sang một tràng cười vang, Ma Lạt Thang ngoái đầu, nhìn thấy Tống Dực và Lục Lệ Thành, bộ dạng càng thêm thảm hại, trông như thể muốn tìm ngay lỗ nẻ mà chui xuống. Tôi cương quyết kéo cô đến gần, cô không dám nhìn Lục Lệ Thành, mà rúm người vào bên Tống Dực, tôi đành đứng cạnh Lục Lệ Thành.
Bốn chúng tôi chẳng biết làm gì, đành chăm chú xem bố tôi đánh cờ, mồm năm miệng mười lao xao bàn tán nước cờ của bố. Thực ra chủ yếu là do tôi chơi không đẹp, cứ thích chỉ trỏ bàn luận, Ma Lạt Thang cũng là người hay chuyện, khi cả hai ý kiến trái ngược thì Ma Lạt Thang kéo Tống Dực vào giúp sức, lôi anh nhập cuộc với mình.
Ông già đánh cờ với bố cười tít mắt:
– Bác có phúc thật! Trông hai đứa con gái nhỏ sau lưng kìa, đúng là nằm mơ cũng phải cười sung sướng. Người ta thì, ốm lâu mất con, bác thì ngày nào cũng có người trông nom, có người thăm hỏi, thật may mắn! Bác xem con trai với con dâu tôi đấy, hai ba ngày mới đảo qua một lần, chưa nóng chỗ đã lại đi rồi.
Ba người này đến bệnh viện thường xuyên quá, nên khiến người ta tưởng lầm là người thân của bố. Bố cũng không giải thích, chỉ ngoái lại nhìn chúng tôi. Tôi chua xót, vội khoác tay Lục Lệ Thành. Ánh mắt bố thoáng dừng ở anh và tôi, mỉm cười rồi đánh cờ tiếp.
Bố chơi cờ xong, Ma Lạt Thang liền kéo Tống Dực đi luôn. Tôi và Lục Lệ Thành đưa bố về phòng bệnh, sắp xếp để bố nghỉ ngơi. Khi chúng tôi quay ra thì: trăng đã lên cột điện, hoàng hôn hẹn ước đường sóng tình nhân*.
*Trăng đã lên cột điện, hoàng hôn hẹn ước đường sóng tình nhân: Cách diễn tả thi vị về tình trạng giao lưu của nam nữ thời kỳ kinh tế bao cấp. Vì đời sống khó khăn, nhà cửa chật chội, tối đến nam nữ chỉ đành dắt nhau đi loanh quanh ngoài đường cho dễ thở, vừa đi vừa trò chuyện tâm tình. Ngày nay đời sống nâng cao, có nhiều nơi chốn để bên nhau hơn, nên cách nói này bây giờ chỉ còn một nghĩa đơn giản là “tối xuống, đường phố đông người đi lại”.
Tôi chủ động đề nghị đi dạo một lát, Lục Lệ Thành không phản đối, thế là chúng tôi bắt đầu đi loanh quanh mấy vòng liền. Tôi cân nhắc hồi lâu, vẫn không biết nên mở lời thế nào. An ủi anh đừng đau lòng? Lục vấn anh xem còn để bụng? Thăm dò mức độ nghiêm trọng của hậu quả? Có vẻ đều không ổn. Đang khổ sở cân nhắc thì Lục Lệ Thành đã tự động lên tiếng, giọng bình thản:
– Nếu rảnh rang, cô nên đi xem rượu gì ngon, có khi mấy hôm nữa phải tiếp tôi một chầu say tuý lúy đấy!
Tôi nghĩ một lúc mới nhớ ra mình từng đánh cuộc với Lục Lệ Thành:
– Ý gì vậy? Anh sắp rời khỏi Bắc Kinh?
Anh mỉm cười, dáng điệu thảnh thơi:
– Rời Bắc Kinh cũng không có gì là không tốt, chưa chừng nơi khác lại có phong cảnh đẹp hơn.
Tôi không biết nói gì, đành trầm lặng nhìn anh. Lục Lệ Thành ngồi xuống mép bồn hoa, rút một điếu thuốc châm lửa, cười nói:
– Người ta nói đen bạc đỏ tình, tôi thì bạc hay tình đều đen nhẻm cả.
Màn đêm và hương thuốc lá buông màn tịch liêu xuống mình anh, tôi ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng khuyên:
– Sau này anh bớt hút thuốc đi.
Anh mỉm cười nhìn tôi, im lặng hồi lâu mới nói:
– Tôi mong câu này là của bạn gái mình.
Tôi không nói được gì, chỉ lặng lẽ ngồi yên. Hút xong điếu thuốc, anh điềm đạm nói:
– Về nào!
Lên xa rồi, chúng tôi cũng im lặng mãi.
Lục Lệ Thành bật đài, một bài hát tiếng Anh trôi ra. Nghe một lúc, anh bỗng chỉnh âm lượng lên nấc cao nhất, giọng nam trung tuyệt vời vang vọng trong không gian xe, va đập vào màng nhĩ, lay động tận tâm can, khiến tôi đang vơ vẩn đâu đâu cũng phải chú ý lắng nghe.
If I climbed the highest mountain just to hold you tight
I said that I would love you every single night
Would you ever let me down?
…
If I swam the longest river just to call your name
If I said the way I feel for you would never change
Would you ever fool around?
Well I’m sorry if it sound kind of sad it’s just sad
Worrry I’m worry that you’ll let me down
Because I love you I love you… love you… love you
Tôi thì thầm hỏi theo tiếng hát:
– Nếu em leo tới đỉnh núi cao nhất chỉ để được ôm anh thật chặt, nếu em nói với anh rằng, mỗi đêm qua em đều yêu anh sâu nặng, liệu anh có còn từ chối em không? Nếu em bơi qua dòng sông dài nhất chỉ để gọi tên anh, nếu em nói với anh rằng, tình cảm em dành cho anh muôn đời như nhất, liệu anh có ở bên em không?
Tôi có thể leo tới đỉnh núi cao nhất, cũng sẵn lòng vượt qua dòng sông dài nhất, nhưng tôi phải làm thế nào mới vượt qua được ranh giới tử sinh, mới phá giải được lời nguyền của cái chết? Bất kể tôi làm gì, đều không thể sánh được vẻ đẹp đã thành vĩnh hằng của Hứa Thu!
Tiếng hát chấm dứt, Lục Lệ Thành vặn nhỏ âm lượng, thái độ tựa hồ cũng thay đổi vì bài hát, mãi không nói thêm lời nào. Tôi biết ơn anh ta vì im lặng lúc này, khiến tôi có thể náu vào một góc để giấu giếm vết thương của mình.
Lúc xuống xe, tôi hỏi anh:
– Bài hát tên là gì vậy?
Anh im lặng một thoáng, nhìn thẳng vào mắt tôi, “Because…” hơi ngừng lại, rồi nói, chậm rãi, nhưng mạnh mẽ và rành rọt, “I love you”
– Because I love you? – Tôi cười buồn – Tên mới sát thực làm sao. Chào anh!
Tôi đi vào tòa nhà, mà Lục Lệ Thành vẫn ngồi trong xe, giữ nguyên tư thế ban nãy. Tôi vẫy tay với anh, đặt chân vào thang máy.
Đại tỷ đang ngồi xếp bằng trên xô pha, vừa xem vô tuyến vừa ăn cơm tôi để phần. Trông thấy tôi, chị liền tắt vô tuyến:
– Có chuyện lớn rồi! Hôm nay đến giám đốc khu vực Trung Quốc Mở Rộng cũng gọi đường dài từ Hồng Kông sang để tám chuyện với tôi về Lục Lệ Thành. Cô thật khó mà hình dung được mức độ sốt dẻo của cái tin bà tám đó nhé! Nghe đồn Lục Lệ Thành và Tống Dực không chỉ một mất một còn trong công việc, mà còn giành giật chung một cô gái, nếu gái bình thường thì cũng thôi, đây lại là ái nữ duy nhất của Hứa Trọng Tấn, vì thế cục diện nghiễm nhiên biến thành một trận chiến giang sơn và mỹ nhân.
Đại tỷ kể với vẻ hớn hở, tôi uể oải ngồi xuống bên cạnh:
– Người ta nói những gì?
– Nghe đâu ông bố thích Lục Lệ Thành, cô con lại thích Tống Dực, cuối cùng công chúa Hứa gia đại náo Bắc Kinh, nhục mạ Lục Lệ Thành trước mặt bao nhiêu người mà anh ta không dám hó hé một tiếng. – Đại tỷ thở dài – Chuyện này Lục Lệ Thành mất hết thể diện rồi! Đàn ông sống trên đời quan trọng nhất là danh dự, không biết bây giờ tâm trạng anh ta thế nào.
– Anh ấy vẫn ổn. Không phải anh ấy không dám hó hé, mà là đàn ông, không cần phải chửi tay đôi với một cô nàng say khướt.
– Gì cơ? Cô gặp anh ta rồi?
Đại tỷ ghé sát lại, bộ dạng háo hức như chỉ chực bổ đầu tôi ra lục lọi một phen. Tôi ủ rũ:
– Sếp ơi, chẳng gì sếp cũng là phụ nữ trí thức thành đạt, sao lại giống mấy bà già ngồi lê đôi mách thế.
Đại tỷ mặc kệ, nói giọng hùng hồn:
– Đừng nói tôi, bây giờ tất cả mọi người đều hết sức quan tâm đến diễn biến sự việc. Chưa nghe tôi kể là ngay giám đốc cũng đặc biệt gọi từ Hồng Kông sang để ngầm nhắn nhủ tôi lưu ý hay sao? Lần sau chị ấy hỏi tôi, tôi lấy gì bẩm báo? Nếu chị ấy biết tôi ở cùng nhà với bạn thân của con gái Hứa Trọng Tấn mà lại không khai thác được gì, thì chị ấy một là sẽ nghi ngờ năng lực của tôi, hai là hoài nghi lòng trung thành của tôi đối với chị ấy.
– Em cũng chỉ biết đến như tỷ thôi. Ma Lạt Thang say rượu sỉ vả Lục Lệ Thành, tự cô ấy cũng không biết mình rủa xả những gì, lẽ nào em lại chạy đến chất vấn Lục Lệ Thành, “Ê, nghe nói Hứa Liên Sương chửi anh, thật không? Thế chửi những gì?”. Em đã chán sống đâu? Nếu tỷ muốn biết thì hẹn mấy lão dự tiệc tối hôm đó ra, moi thông tin trực tiếp từ bọn họ là được. Đám ông tám ấy, bình thường quan cách oai vệ, nhưng hễ dính đến chuyện thiên hạ thì còn bép xép hơn mấy mụ già ngồi lê mách lẻo.
Đại tỷ chống cằm suy nghĩ, tựa hồ cảm thấy gợi ý của tôi rất ổn. Tôi lườm chị, xuống bếp múc xúp ăn. Chị cười hì hì hỏi tôi:
– Lục Lệ Thành theo đuổi Hứa Liên Sương thật à?
– Ừ, có dạo theo đuổi, bây giờ không rõ, nhưng mà…- Tôi trừng mắt với đại tỷ – Tỷ không được cho bất cứ ai biết chuyện ấy, bằng không em cắt đứt với tỷ đó!
Đại tỷ há hốc mồm, kinh ngạc hỏi:
– Thật ư? Tôi tưởng là tin đồn thất thiệt bên ngoài. Nghe nói Hứa lão gia giận đến nỗi suýt hất tung bàn, thật không?
– Giả đấy!
Đại tỷ sán lại gần tôi:
– Cô biết những gì?
Tôi húp một miếng xúp, chậm chạp nói:
– Sự tinh tường sáng suốt của đại tỷ bỏ đâu cả rồi? Ma Lạt Thang công nhiên cho thiên hạ biết cô ấy là bạn gái của Tống Dực, đạp đổ mâm bát của ông bố, ông ta chắc chắn là giận chứ! Nhưng ông ta là ai? Hứa Trọng Tấn! Dưới tay quản lý hơn một triệu bảy trăm nghìn người? Nhân vật cỡ ấy có thể tỏ ra mất bình tĩnh đến nỗi hất tung bàn được không? Giám đốc đằng mình chỉ nắm đầu có hai ba nghìn người mà cũng không hành động như thế nữa là.
– Ờ, cũng phải! – Đại tỷ gật gù – Chẳng biết cuối cùng Hứa gia trục xuất Tống Dực khỏi Trung Quốc, hay là Hứa Liên Sương dồn Lục Lệ Thành vào tuyệt lộ?
Tôi đứng lên, mang bát vào bếp:
– Em sắp đi ngủ đây!
– Đừng đi vội!
Đại tỷ túm lấy tôi, nhưng mãi không nói tiếp. Tôi đành ngồi trở lại:
– Chị muốn nói gì nào?
Đại tỷ hỏi:
– Cô giữ vai trò gì trong mối quan hệ tam giác đó?
Tôi ngạt thở, không nói được lời nào.
– Tô Mạn, cô phải xác định cho rõ chỗ đứng của mình, ngành nghề chúng ta không phải càng nhiều tai tiếng càng thành công như giới giải trí đâu. Chúng ta làm nghề giữ tiền, theo dõi tiền hộ khách hàng. Hình tượng mà khách hàng cần ở chúng ta là sự trầm tĩnh, kín đáo, đáng tin cậy, không phải một người suốt ngày vướng tin đồn. Đây chính là nguyên nhân khiến sự ngiệp của Lục Lệ Thành rất chông chênh. Đương nhiên Tống Dực cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu. Hứa Liên Sương không hiểu gì hết, cô ta gây rồi như vậy đâu chỉ hủy hoại một mình Lục Lệ Thành. Nhưng đằng nào họ cũng là đàn ông, hậu thuẫn của Lục Lệ Thành dày mỏng ra sao không ai biết cả. Tống Dực cùng lắm thì có thể quay về Mỹ, Hứa Liên Sương là công chúa, càng không phải lo ngại cho tương lai, nhưng cô… – Vẻ mặt chị rất nghiêm túc – Cô chỉ là người bình thường, không chơi trèo với bọn họ được đâu. Cô không đủ vốn!
– Em hiểu.
Đại tỷ buông tôi ra:
– Đừng trách tôi nói thật mất lòng.
– Em có phải trẻ con đâu, lời nào quan tâm, lời nào ngon ngọt, em phân biệt được chứ!
Đại tỷ cười:
– Tắm đi đã! Cứ để bát đấy, ăn xong tôi rửa cả thể.
– Vâng.
Thời gian trôi qua vừa lề mề vừa vùn vụt, bố càng lúc càng tiều tụy, ăn mỗi ngày một ít. Lục Lệ Thành, Tống Dực và Ma Lạt Thang đều nhận ra sự thay đổi ấy. Không riêng Lục Lệ Thành và Tống Dực, mà ngay cả Ma Lạt Thang cũng không nhắc đến chuyện thị phi bên ngoài trước mặt tôi nữa. Không hiểu cô sưu tầm ở đâu được rất nhiều chuyện cười, hôm nào đến thăm tôi cũng kể chuyện cho tôi và bố nghe, khiến chúng tôi cười nghiêng ngả.
Thời gian vận động hằng ngày của bố cứ rút ngắn dần, bố rất mau mệt, thường khi đang nói chuyện với tôi đã ngủ lịm đi lúc nào chẳng biết. Tôi không hỏi bác sĩ, chỉ ôm ấp chút hy vọng mà túc trực bên giường. Cho dù bố ngủ, tôi cũng không muốn rời đi nữa.
Bây giờ tôi đã nuôi dưỡng một thú vui mới: khi bố ngủ, tôi ngồi cạnh sắp xếp này kia. Tôi mua một quyển album to, hình thức rất cầu kỳ, cài ảnh cũ của bố mẹ vào theo tuần tự thời gian, rồi viết xuống bên cạnh câu chuyện liên quan đến từng bức ảnh. Cuối tháng Tư là sinh nhật bố, tôi muốn sắp xếp xong hết thì sẽ dùng làm quà tặng.
Hiện thời tôi mới sắp đến những bức ảnh thuở tôi chào đời, tôi xếp ảnh chụp ba tháng tuổi xuống dưới ảnh chụp chung của bố mẹ, viết rằng:
Công chúa nhỏ của bố mẹ giáng trần vào tháng Chín. Mẹ kể, lúc chào đời rất xấu, tóc vàng nhạt, biểu hiện của thiếu dinh dưỡng. Bố lại nói lúc chào đời rất xinh xắn, tóc vàng óng, y như trẻ con Tây.
Còn bức ảnh bố dẫn tôi đến quảng trường Thiên An Môn thả diều lúc tôi mới vào cấp I, vòm trời xanh biếc, cổng thành đỏ tươi, bố ngời ngời phong độ, tôi đương híp mắt cười, thì tôi viết bên cạnh:
Tấm ảnh này rất đẹp, bởi vì người chụp yêu thương thắm thiết hai người trong ảnh. Vẻ đẹp của bức ảnh là sự khúc xạ rõ rệt tình yêu của người ấy.
Tôi đang sắp xếp ảnh, như đang sắp xếp lại thời gian hơn hai mươi năm giữa bố và mẹ. Ảnh đã ngả vàng, thời gian trôi xa, nhưng những yêu thương này thì mãi mãi ở lại, mãi mãi!
Chưa đến một tuần, căn hộ của tôi đã xác định được người mua. Môi giới cho biết người mua đầu tiên đã tăng thêm hai mươi nghìn, người mua sau nhận thấy giá cao quá, không muốn mua nữa. Vì giá cả đã vượt xa kỳ vọng, nên tôi lập tức ký hợp đồng.
Nhìn thấy tiền chuyển vào tài khoản xong xuôi, lòng tôi mới thực sự yên ổn, ít nhất thì trong một quãng thời gian sắp tới, tôi có thể dành cho bố những thứ tốt nhất.
Thời tiết dần dần ấm lên, mọi người bận rộn đi làm, chỉ có tôi ngày ngày lui tới bệnh viện, sống trong thế giới riêng mình, hệt như đã thoát ly khỏi xã hội.
Tôi càng ngày càng ham nói chuyện với bố. Tôi giở hết ảnh cũ ở nhà ra, trỏ vào từng tấm một, gợi cho bố ôn lại câu chuyện đằng sau chúng, nghe bố kể đã trêu tôi thế nào để chụp được ảnh lúc ba tháng tuổi, vì sao hồi nhỏ tóc tôi vàng hoe, vì sao mấy ảnh này cứ chụp vài bồn hoa đó, vì sao mấy ảnh nọ chỉ chụp đám tảng đá kia… Hai bố con thường ngắm ảnh mà cười nói đến nửa ngày trời.
Tôi hối hận lắm, bao nhiêu năm nay tôi đã làm gì? Tôi yêu bố mẹ, nhưng chưa bao giờ thực sự tìm hiểu tâm tư tình cảm của họ. Đến tân bây giờ tôi mới biết bố có một trái tim sôi nổi nồng nhiệt nhường nào, mẹ thì từng dịu dàng yểu điệu làm sao… Nhưng tôi vĩnh viễn không còn cơ hội để bù đắp nỗi tiếc hận này nữa.
Đối với mọi người, mỗi ngày tôi lại ít nói hơn. Tống Dực, Lục Lệ Thành, Ma Lạt Thang đều thường xuyên đến thăm bố. Khi gặp họ, phần lớn thời gian tôi chỉ cười bâng quơ. Họ đến, tôi không phản đối. Họ đi, tôi không giữ chân.
Quan hệ giữa tôi và Ma Lạt Thang, nhờ hôm say rượu dốc bầu tâm sự mà cải thiện phần nào, nhưng vì trong lòng cô có nghi ngờ, trong lòng tôi có giấu diếm, nên còn xa mới khôi phục được sự thân mật thuở nào. Tuy vậy tôi không buồn, trực bên giường bệnh chăm bố ốm, nhìn bố chịu đựng giày vò, trò chuyện cùng bố, nghe bố kể chuyện đời, lòng tôi rộng mở như đã qua một lần giũ sạch bụi trần. Tôi biết, Ma Lạt Thang và tôi vẫn còn nghĩ về nhau, vẫn quan tâm đến nhau, thế là đủ rồi, nhưng chuyện khác thì cứ để thuận theo tự nhiên.
Còn về quan hệ rắc rối giữa Tống Dực và Lục Lệ Thành, ngay cả người trong cuộc như Tống Dực cũng không để tâm đến thành bại, thì việc gì tôi phải bận lòng kia chứ?
Một hôm, tôi đẩy xe đưa bố đi dạo xong, bố ngồi chơi cờ tướng với một bệnh nhân quen, còn tôi ngồi ở ghế đá bên cạnh, thưởng ngoạn sắc xuân ngập vườn và ráng chiều trải khắp trời.
Nghe thấy đằng sau có tiếng giày cao gót quen thuộc, tôi không ngoái lại, chỉ vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh. Ma Lạt Thang ngồi xuống, tôi ngả vào vai cô.
– Đến đúng lúc lắm, ngẩng đầu ngắm chiều tà đã lâu, mỏi cổ quá rồi!
Ma Lạt Thang cười:
– Con người bà thật biết hưởng thụ, chúng tôi đang đấu đá tranh giành đến lử lả kiệt quệ, không ra hồn người, bà thì ở đây đóng vai ông già Đỗ Lăng*.
*Ông già Đỗ Lăng: Chỉ con người sống ở đồng quê, lấy ý từ bài thơ Đỗ Lăng tiểu của Bạch Cư Dị.
– Bệnh viện là một nơi lạ lùng, tề tựu cả sống và chết, bi và hoan, yếu đuối và kiên cường, tàn nhẫn và êm dịu. Hằng ngày tôi ở đây, nhiều lúc có cảm giác mình đã sống đến năm trăm năm, nếm trải hết sinh lão bệnh tử, yêu hận vui buồn rồi. Hôm nay tôi với bố đi thăm trẻ sơ sinh bên phòng nhi, cả phòng toàn là trẻ con mới đẻ, cảnh tượng thật khiến người ta choáng ngợp, sâu trong tâm khảm như có một sự giác ngộ rất kỳ diệu. Lần sau chúng ta cùng đến tham quan.
– Mạn Mạn! – Giọng Ma Lạt Thang nhuốm vẻ lo âu – Bà vẫn ổn chứ? Có phải chăm bác nhiều nên mệt quá không?
– Không đâu. Thời gian này ngoài nỗi lo lắng cho bệnh tình của bố, những mặt khác đều khiến tôi hài lòng khôn xiết. Dường như chỉ có hồi rất nhỏ, tôi mới được nếm trải cảm giác thảnh thơi thế này. Thời cấp I, phải học hành chăm chỉ để vào trường điểm cấp II, vào trường điểm cấp II lại phải phấn đấu để lên trường điểm cấp III, lên trường điểm cấp III lại phải ôn luyện để đỗ đại học trọng điểm, sau đó cứ cắm cúi đi đến lúc tốt nghiệp, ra đi làm, chẳng lúc nào không bận bịu. Bận đến nỗi chỉ cuối tuần về nhà ăn cơm mới được gặp bố mẹ. Tôi và bố chưa bao giờ gần gũi đến thế này, bây giờ hai bố con có thể dành đến ba bốn tiếng chỉ để nhâm nhi vài chén trà, rất là an nhàn, tự tại.
Ma Lạt Thang cười trêu:
– Mới nghỉ làm có mấy hôm mà đã giở giọng ẩn sĩ rừng núi ra đây! Có khi thêm mấy hôm nữa, gặp bọn tục nhân phàm trần chúng tôi, bà lại chẳng buồn giao thiệp đấy nhỉ?
Tôi nhìn cô, dịu dàng nói:
– Với người khác thì có thể. Với bà, không bao giờ!
Ma Lạt Thang nhe răng nhìn tôi, nửa đùa nửa thật:
– Nếu tôi gây ra một số việc, không biết liệu bà có còn khẳng định như thế nữa không.
– Nói nghe xem.
– Mâu thuẫn giữa Lục Lệ Thành và Tống Dực chắc bà biết.
– Ừ.
– Không hiểu vì sao ba tôi quý Lục Lệ Thành như vậy, mà lại ghét Tống Dực đến thế. Ông âm thầm giở thủ đoạn ngáng chân Tống Dực khắp nơi. Lục Lệ Thành cũng chẳng phải loại tử tế gì, giành được lợi thế là khoe khoang tài cán, mượn gió bẻ măng… – Đang sôi sục, Ma Lạt Thang bỗng tỏ ra lúng túng, đưa mắt liếc tôi.
– Không sao. – Tôi trấn an – Bà cứ kể đi, tôi không để bụng đâu.
Ma Lạt Thang nắn nót giọng điệu:
– Chắc Lục Lệ Thành cũng nhận ra đây là dịp tốt ngàn năm có một để đánh gục đối thủ, vì thế nắm ngay lấy mọi cơ hội, thẳng tay tấn công Tống Dực. Trước mặt bà, anh ta cười nói với Tống Dực, chơi cờ với bác trai thế thôi, chứ ở công ty anh ta tàn độc tuyệt tình, là một con người hoàn toàn khác. Nhân viên thì một giuộc giậu đổ bìm leo, cuộc sống của Tống Dực rất chật vật, nhưng anh ấy giấu biệt nên tôi chẳng hề hay biết. Một hôm tôi đến gặp anh ấy, ngẫu nhiên nghe cô bé ở bàn lễ tân chuyện phiếm, mới biết ngay bọn tép riu trong công ty cũng dám cưỡi lên đầu lên cổ anh. Bà không nghe mấy cô ả đó nói, chứ bấy giờ tôi nghe mà muốn xông tới quạt cho bọn chúng…
Ma Lạt Thang ngưng ngang, mắt đỏ hoe lên. Tôi hỏi:
– Rồi bà lao đến quạt thật?
– Không, tôi nhịn chứ! Không muốn thiên hạ đem Tống Dực ra làm trò cười, nói anh gặp phải bà la sát. Nhưng mà, sau đấy mấy con ranh cũng sợ đến mất vía.
Ma Lạt Thang ngập ngừng nhìn tôi, tôi nhắc:
– Không sao, bà kể tiếp đi!
– Bấy giờ tôi không làm gì hết, chỉ tiến đến gần, nói với mấy ả rằng tôi là bạn gái của Tống Dực, muốn tìm anh ấy. Tôi ngẫm nghĩ, nguyên nhân kết quả mọi việc đều là vì ba, chỉ còn cách ai buộc để người ấy cởi thôi. Nhân lúc công ty đó tổ chức gặp mặt khách hàng, tôi chạy đi tìm Tống Dực, cố ý tỏ ra quấn quýt mặn nồng với anh trước mặt họ. Tống Dực đành giới thiệu với mọi người, “Đây là bạn gái tôi.”. Tôi lại kín đáo gọi điện cho thư ký của ba, nói tôi quên ví, bảo anh ta mang ít tiền đến cho tôi. Khi anh ta đến, mọi người mới vỡ lẽ tôi là con gái của Hứa Trọng Tấn, thế là lật mặt còn nhanh hơn trở bàn tay, lập tức thay đổi thái độ với Tống Dực.
– Thế cũng chẳng có gì! – Tôi nhận xét.
Ma Lạt Thang nói khẽ:
– Tôi chỉ định cảnh cáo đám người đó, cho họ biết dù ba tôi không thích Tống Dực, nhưng con gái ông thích, mâu thuẫn giữa ba tôi và Tống Dực là mâu thuẫn nội bộ nhân dân, bọn họ đừng nhắm mắt đưa chân, kẻo một ngày kia Tống Dực trở thành con rể ba tôi, thì cuộc sống của họ chưa chắc đã dễ chịu đâu. Không ngờ hành động cảnh cáo này lại như ném một quả bom, làm khung cảnh nhốn nháo cả lên, Tống Dực thì không buồn cảm kích, thái độ cứ khó đăm đăm. Khách khứa chạy tới mời rượu, tôi đang cơn bực bội nên nhận uống hết. Uống say rồi, gặp đúng lúc Lục Lệ Thành lên phát biểu, bao nhiêu bất mãn với anh ta đều xộc lên óc, tôi bèn cho anh ta một trận tơi bời trước mặt mọi người.
Tôi thắc mắc:
– Thế nào là “cho một trận tơi bời”?
– Tôi… – Mắt cô tràn ngập hổ thẹn – Tôi chửi anh ta vụ theo đuổi tôi, chửi anh ta đũa mốc mà chòi mâm son, lại chửi anh ta xu nịnh, chỉ biết ngoáy đuôi như chó phốc mà lấy lòng ba tôi, không có chút bản lĩnh nào. Còn nói anh ta nham hiểm độc ác, mới đó nói thích tôi, ngoắt một cái lại đi gạ gẫm bạn tôi, đồ Sở Khanh trăng gió… tôi cũng không nhớ nữa. Bấy giờ tôi say quá, chỉ nhớ về sau, hơn một trăm người trong sảnh cùng lặng ngắt như tờ. Lục Lệ Thành đứng trên bục nhìn tôi, mặt mày vô cảm, Tống Dực thì bịt miệng tôi, cương quyết vác tôi ra khỏi phòng tiệc.
– Ma Lạt Thang, bà…
Ma Lạt Thang chặn ngay:
– Tôi say mà! Những lời ấy không phải là ác ý – Cô quan sát sắc mặt tôi, dọ dẫm – Ban nãy bà nói, với tôi thì không bao giờ!
Một ngày qua trong núi, bằng ngoài đời ngàn năm. Tôi những tưởng Lục Lệ Thành đã thắng chắc rồi, nào ngờ Ma Lạt Thang giở tuyệt chiêu, khiến tương quan đôi bên lập tức xoay chuyển. Tôi nói:
– Ma Lạt Thang, bà đúng là, giỏ nhà ai quai nhà ấy! Xét về tư cách, Lục Lệ Thành cũng thuộc hàng chiếu trong giới tài chính Bắc Kinh, tuy anh ấy có nhờ cậy bác trai thật, nhưng bác trai cũng cần đến sự hỗ trợ của anh ấy chứ! Hai người bọn họ nhiều lắm chỉ ở mức ông đưa khúc giò bà thò chai rượu thôi, chứ làm gì có chuyện bên này nhất định phải quỵ lụy bên kia? Mà cho dù có, bác trai cũng không dám để anh ấy mất thể diện tàn tệ đến thế, bà thật sự quá hỗn hào rồi!
Ma Lạt Thang ảo não nói:
– Tôi cũng không muốn thế, tôi chưa bao giờ muốn thừa nhận mình là con gái của Hứa Trọng Tấn, nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn Tống Dực há miệng mắc quai vì ba tôi. Từ bận sau tôi sẽ không uống rượu nữa, uống vào là sinh chuyện. Bà đừng giận tôi!
Bây giờ, Lục Lệ Thành và Tống Dực lại sóng vai đi tới, mắt khẽ liếc qua lại giữa tôi và Ma Lạt Thang, rồi bước tới chỗ bố tôi, mỗi người đứng một bên xem bố đánh cờ. Ma Lạt Thang vẫn chưa phát hiện ra họ, cứ ôm lấy cánh tay tôi:
– Tôi biết sai rồi! Bây giờ bà cặp với Lục Lệ Thành, dù hận anh ta đến đâu, tôi cũng nên nể mặt bà mà không so đo nữa. Nhưng thật sự là, tôi mà say thì toàn thở ra những câu nhố nhăng…
Phía bàn cờ vọng sang một tràng cười vang, Ma Lạt Thang ngoái đầu, nhìn thấy Tống Dực và Lục Lệ Thành, bộ dạng càng thêm thảm hại, trông như thể muốn tìm ngay lỗ nẻ mà chui xuống. Tôi cương quyết kéo cô đến gần, cô không dám nhìn Lục Lệ Thành, mà rúm người vào bên Tống Dực, tôi đành đứng cạnh Lục Lệ Thành.
Bốn chúng tôi chẳng biết làm gì, đành chăm chú xem bố tôi đánh cờ, mồm năm miệng mười lao xao bàn tán nước cờ của bố. Thực ra chủ yếu là do tôi chơi không đẹp, cứ thích chỉ trỏ bàn luận, Ma Lạt Thang cũng là người hay chuyện, khi cả hai ý kiến trái ngược thì Ma Lạt Thang kéo Tống Dực vào giúp sức, lôi anh nhập cuộc với mình.
Ông già đánh cờ với bố cười tít mắt:
– Bác có phúc thật! Trông hai đứa con gái nhỏ sau lưng kìa, đúng là nằm mơ cũng phải cười sung sướng. Người ta thì, ốm lâu mất con, bác thì ngày nào cũng có người trông nom, có người thăm hỏi, thật may mắn! Bác xem con trai với con dâu tôi đấy, hai ba ngày mới đảo qua một lần, chưa nóng chỗ đã lại đi rồi.
Ba người này đến bệnh viện thường xuyên quá, nên khiến người ta tưởng lầm là người thân của bố. Bố cũng không giải thích, chỉ ngoái lại nhìn chúng tôi. Tôi chua xót, vội khoác tay Lục Lệ Thành. Ánh mắt bố thoáng dừng ở anh và tôi, mỉm cười rồi đánh cờ tiếp.
Bố chơi cờ xong, Ma Lạt Thang liền kéo Tống Dực đi luôn. Tôi và Lục Lệ Thành đưa bố về phòng bệnh, sắp xếp để bố nghỉ ngơi. Khi chúng tôi quay ra thì: trăng đã lên cột điện, hoàng hôn hẹn ước đường sóng tình nhân*.
*Trăng đã lên cột điện, hoàng hôn hẹn ước đường sóng tình nhân: Cách diễn tả thi vị về tình trạng giao lưu của nam nữ thời kỳ kinh tế bao cấp. Vì đời sống khó khăn, nhà cửa chật chội, tối đến nam nữ chỉ đành dắt nhau đi loanh quanh ngoài đường cho dễ thở, vừa đi vừa trò chuyện tâm tình. Ngày nay đời sống nâng cao, có nhiều nơi chốn để bên nhau hơn, nên cách nói này bây giờ chỉ còn một nghĩa đơn giản là “tối xuống, đường phố đông người đi lại”.
Tôi chủ động đề nghị đi dạo một lát, Lục Lệ Thành không phản đối, thế là chúng tôi bắt đầu đi loanh quanh mấy vòng liền. Tôi cân nhắc hồi lâu, vẫn không biết nên mở lời thế nào. An ủi anh đừng đau lòng? Lục vấn anh xem còn để bụng? Thăm dò mức độ nghiêm trọng của hậu quả? Có vẻ đều không ổn. Đang khổ sở cân nhắc thì Lục Lệ Thành đã tự động lên tiếng, giọng bình thản:
– Nếu rảnh rang, cô nên đi xem rượu gì ngon, có khi mấy hôm nữa phải tiếp tôi một chầu say tuý lúy đấy!
Tôi nghĩ một lúc mới nhớ ra mình từng đánh cuộc với Lục Lệ Thành:
– Ý gì vậy? Anh sắp rời khỏi Bắc Kinh?
Anh mỉm cười, dáng điệu thảnh thơi:
– Rời Bắc Kinh cũng không có gì là không tốt, chưa chừng nơi khác lại có phong cảnh đẹp hơn.
Tôi không biết nói gì, đành trầm lặng nhìn anh. Lục Lệ Thành ngồi xuống mép bồn hoa, rút một điếu thuốc châm lửa, cười nói:
– Người ta nói đen bạc đỏ tình, tôi thì bạc hay tình đều đen nhẻm cả.
Màn đêm và hương thuốc lá buông màn tịch liêu xuống mình anh, tôi ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng khuyên:
– Sau này anh bớt hút thuốc đi.
Anh mỉm cười nhìn tôi, im lặng hồi lâu mới nói:
– Tôi mong câu này là của bạn gái mình.
Tôi không nói được gì, chỉ lặng lẽ ngồi yên. Hút xong điếu thuốc, anh điềm đạm nói:
– Về nào!
Lên xa rồi, chúng tôi cũng im lặng mãi.
Lục Lệ Thành bật đài, một bài hát tiếng Anh trôi ra. Nghe một lúc, anh bỗng chỉnh âm lượng lên nấc cao nhất, giọng nam trung tuyệt vời vang vọng trong không gian xe, va đập vào màng nhĩ, lay động tận tâm can, khiến tôi đang vơ vẩn đâu đâu cũng phải chú ý lắng nghe.
If I climbed the highest mountain just to hold you tight
I said that I would love you every single night
Would you ever let me down?
…
If I swam the longest river just to call your name
If I said the way I feel for you would never change
Would you ever fool around?
Well I’m sorry if it sound kind of sad it’s just sad
Worrry I’m worry that you’ll let me down
Because I love you I love you… love you… love you
Tôi thì thầm hỏi theo tiếng hát:
– Nếu em leo tới đỉnh núi cao nhất chỉ để được ôm anh thật chặt, nếu em nói với anh rằng, mỗi đêm qua em đều yêu anh sâu nặng, liệu anh có còn từ chối em không? Nếu em bơi qua dòng sông dài nhất chỉ để gọi tên anh, nếu em nói với anh rằng, tình cảm em dành cho anh muôn đời như nhất, liệu anh có ở bên em không?
Tôi có thể leo tới đỉnh núi cao nhất, cũng sẵn lòng vượt qua dòng sông dài nhất, nhưng tôi phải làm thế nào mới vượt qua được ranh giới tử sinh, mới phá giải được lời nguyền của cái chết? Bất kể tôi làm gì, đều không thể sánh được vẻ đẹp đã thành vĩnh hằng của Hứa Thu!
Tiếng hát chấm dứt, Lục Lệ Thành vặn nhỏ âm lượng, thái độ tựa hồ cũng thay đổi vì bài hát, mãi không nói thêm lời nào. Tôi biết ơn anh ta vì im lặng lúc này, khiến tôi có thể náu vào một góc để giấu giếm vết thương của mình.
Lúc xuống xe, tôi hỏi anh:
– Bài hát tên là gì vậy?
Anh im lặng một thoáng, nhìn thẳng vào mắt tôi, “Because…” hơi ngừng lại, rồi nói, chậm rãi, nhưng mạnh mẽ và rành rọt, “I love you”
– Because I love you? – Tôi cười buồn – Tên mới sát thực làm sao. Chào anh!
Tôi đi vào tòa nhà, mà Lục Lệ Thành vẫn ngồi trong xe, giữ nguyên tư thế ban nãy. Tôi vẫy tay với anh, đặt chân vào thang máy.
Đại tỷ đang ngồi xếp bằng trên xô pha, vừa xem vô tuyến vừa ăn cơm tôi để phần. Trông thấy tôi, chị liền tắt vô tuyến:
– Có chuyện lớn rồi! Hôm nay đến giám đốc khu vực Trung Quốc Mở Rộng cũng gọi đường dài từ Hồng Kông sang để tám chuyện với tôi về Lục Lệ Thành. Cô thật khó mà hình dung được mức độ sốt dẻo của cái tin bà tám đó nhé! Nghe đồn Lục Lệ Thành và Tống Dực không chỉ một mất một còn trong công việc, mà còn giành giật chung một cô gái, nếu gái bình thường thì cũng thôi, đây lại là ái nữ duy nhất của Hứa Trọng Tấn, vì thế cục diện nghiễm nhiên biến thành một trận chiến giang sơn và mỹ nhân.
Đại tỷ kể với vẻ hớn hở, tôi uể oải ngồi xuống bên cạnh:
– Người ta nói những gì?
– Nghe đâu ông bố thích Lục Lệ Thành, cô con lại thích Tống Dực, cuối cùng công chúa Hứa gia đại náo Bắc Kinh, nhục mạ Lục Lệ Thành trước mặt bao nhiêu người mà anh ta không dám hó hé một tiếng. – Đại tỷ thở dài – Chuyện này Lục Lệ Thành mất hết thể diện rồi! Đàn ông sống trên đời quan trọng nhất là danh dự, không biết bây giờ tâm trạng anh ta thế nào.
– Anh ấy vẫn ổn. Không phải anh ấy không dám hó hé, mà là đàn ông, không cần phải chửi tay đôi với một cô nàng say khướt.
– Gì cơ? Cô gặp anh ta rồi?
Đại tỷ ghé sát lại, bộ dạng háo hức như chỉ chực bổ đầu tôi ra lục lọi một phen. Tôi ủ rũ:
– Sếp ơi, chẳng gì sếp cũng là phụ nữ trí thức thành đạt, sao lại giống mấy bà già ngồi lê đôi mách thế.
Đại tỷ mặc kệ, nói giọng hùng hồn:
– Đừng nói tôi, bây giờ tất cả mọi người đều hết sức quan tâm đến diễn biến sự việc. Chưa nghe tôi kể là ngay giám đốc cũng đặc biệt gọi từ Hồng Kông sang để ngầm nhắn nhủ tôi lưu ý hay sao? Lần sau chị ấy hỏi tôi, tôi lấy gì bẩm báo? Nếu chị ấy biết tôi ở cùng nhà với bạn thân của con gái Hứa Trọng Tấn mà lại không khai thác được gì, thì chị ấy một là sẽ nghi ngờ năng lực của tôi, hai là hoài nghi lòng trung thành của tôi đối với chị ấy.
– Em cũng chỉ biết đến như tỷ thôi. Ma Lạt Thang say rượu sỉ vả Lục Lệ Thành, tự cô ấy cũng không biết mình rủa xả những gì, lẽ nào em lại chạy đến chất vấn Lục Lệ Thành, “Ê, nghe nói Hứa Liên Sương chửi anh, thật không? Thế chửi những gì?”. Em đã chán sống đâu? Nếu tỷ muốn biết thì hẹn mấy lão dự tiệc tối hôm đó ra, moi thông tin trực tiếp từ bọn họ là được. Đám ông tám ấy, bình thường quan cách oai vệ, nhưng hễ dính đến chuyện thiên hạ thì còn bép xép hơn mấy mụ già ngồi lê mách lẻo.
Đại tỷ chống cằm suy nghĩ, tựa hồ cảm thấy gợi ý của tôi rất ổn. Tôi lườm chị, xuống bếp múc xúp ăn. Chị cười hì hì hỏi tôi:
– Lục Lệ Thành theo đuổi Hứa Liên Sương thật à?
– Ừ, có dạo theo đuổi, bây giờ không rõ, nhưng mà…- Tôi trừng mắt với đại tỷ – Tỷ không được cho bất cứ ai biết chuyện ấy, bằng không em cắt đứt với tỷ đó!
Đại tỷ há hốc mồm, kinh ngạc hỏi:
– Thật ư? Tôi tưởng là tin đồn thất thiệt bên ngoài. Nghe nói Hứa lão gia giận đến nỗi suýt hất tung bàn, thật không?
– Giả đấy!
Đại tỷ sán lại gần tôi:
– Cô biết những gì?
Tôi húp một miếng xúp, chậm chạp nói:
– Sự tinh tường sáng suốt của đại tỷ bỏ đâu cả rồi? Ma Lạt Thang công nhiên cho thiên hạ biết cô ấy là bạn gái của Tống Dực, đạp đổ mâm bát của ông bố, ông ta chắc chắn là giận chứ! Nhưng ông ta là ai? Hứa Trọng Tấn! Dưới tay quản lý hơn một triệu bảy trăm nghìn người? Nhân vật cỡ ấy có thể tỏ ra mất bình tĩnh đến nỗi hất tung bàn được không? Giám đốc đằng mình chỉ nắm đầu có hai ba nghìn người mà cũng không hành động như thế nữa là.
– Ờ, cũng phải! – Đại tỷ gật gù – Chẳng biết cuối cùng Hứa gia trục xuất Tống Dực khỏi Trung Quốc, hay là Hứa Liên Sương dồn Lục Lệ Thành vào tuyệt lộ?
Tôi đứng lên, mang bát vào bếp:
– Em sắp đi ngủ đây!
– Đừng đi vội!
Đại tỷ túm lấy tôi, nhưng mãi không nói tiếp. Tôi đành ngồi trở lại:
– Chị muốn nói gì nào?
Đại tỷ hỏi:
– Cô giữ vai trò gì trong mối quan hệ tam giác đó?
Tôi ngạt thở, không nói được lời nào.
– Tô Mạn, cô phải xác định cho rõ chỗ đứng của mình, ngành nghề chúng ta không phải càng nhiều tai tiếng càng thành công như giới giải trí đâu. Chúng ta làm nghề giữ tiền, theo dõi tiền hộ khách hàng. Hình tượng mà khách hàng cần ở chúng ta là sự trầm tĩnh, kín đáo, đáng tin cậy, không phải một người suốt ngày vướng tin đồn. Đây chính là nguyên nhân khiến sự ngiệp của Lục Lệ Thành rất chông chênh. Đương nhiên Tống Dực cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu. Hứa Liên Sương không hiểu gì hết, cô ta gây rồi như vậy đâu chỉ hủy hoại một mình Lục Lệ Thành. Nhưng đằng nào họ cũng là đàn ông, hậu thuẫn của Lục Lệ Thành dày mỏng ra sao không ai biết cả. Tống Dực cùng lắm thì có thể quay về Mỹ, Hứa Liên Sương là công chúa, càng không phải lo ngại cho tương lai, nhưng cô… – Vẻ mặt chị rất nghiêm túc – Cô chỉ là người bình thường, không chơi trèo với bọn họ được đâu. Cô không đủ vốn!
– Em hiểu.
Đại tỷ buông tôi ra:
– Đừng trách tôi nói thật mất lòng.
– Em có phải trẻ con đâu, lời nào quan tâm, lời nào ngon ngọt, em phân biệt được chứ!
Đại tỷ cười:
– Tắm đi đã! Cứ để bát đấy, ăn xong tôi rửa cả thể.
– Vâng.
Thời gian trôi qua vừa lề mề vừa vùn vụt, bố càng lúc càng tiều tụy, ăn mỗi ngày một ít. Lục Lệ Thành, Tống Dực và Ma Lạt Thang đều nhận ra sự thay đổi ấy. Không riêng Lục Lệ Thành và Tống Dực, mà ngay cả Ma Lạt Thang cũng không nhắc đến chuyện thị phi bên ngoài trước mặt tôi nữa. Không hiểu cô sưu tầm ở đâu được rất nhiều chuyện cười, hôm nào đến thăm tôi cũng kể chuyện cho tôi và bố nghe, khiến chúng tôi cười nghiêng ngả.
Thời gian vận động hằng ngày của bố cứ rút ngắn dần, bố rất mau mệt, thường khi đang nói chuyện với tôi đã ngủ lịm đi lúc nào chẳng biết. Tôi không hỏi bác sĩ, chỉ ôm ấp chút hy vọng mà túc trực bên giường. Cho dù bố ngủ, tôi cũng không muốn rời đi nữa.
Bây giờ tôi đã nuôi dưỡng một thú vui mới: khi bố ngủ, tôi ngồi cạnh sắp xếp này kia. Tôi mua một quyển album to, hình thức rất cầu kỳ, cài ảnh cũ của bố mẹ vào theo tuần tự thời gian, rồi viết xuống bên cạnh câu chuyện liên quan đến từng bức ảnh. Cuối tháng Tư là sinh nhật bố, tôi muốn sắp xếp xong hết thì sẽ dùng làm quà tặng.
Hiện thời tôi mới sắp đến những bức ảnh thuở tôi chào đời, tôi xếp ảnh chụp ba tháng tuổi xuống dưới ảnh chụp chung của bố mẹ, viết rằng:
Công chúa nhỏ của bố mẹ giáng trần vào tháng Chín. Mẹ kể, lúc chào đời rất xấu, tóc vàng nhạt, biểu hiện của thiếu dinh dưỡng. Bố lại nói lúc chào đời rất xinh xắn, tóc vàng óng, y như trẻ con Tây.
Còn bức ảnh bố dẫn tôi đến quảng trường Thiên An Môn thả diều lúc tôi mới vào cấp I, vòm trời xanh biếc, cổng thành đỏ tươi, bố ngời ngời phong độ, tôi đương híp mắt cười, thì tôi viết bên cạnh:
Tấm ảnh này rất đẹp, bởi vì người chụp yêu thương thắm thiết hai người trong ảnh. Vẻ đẹp của bức ảnh là sự khúc xạ rõ rệt tình yêu của người ấy.
Tôi đang sắp xếp ảnh, như đang sắp xếp lại thời gian hơn hai mươi năm giữa bố và mẹ. Ảnh đã ngả vàng, thời gian trôi xa, nhưng những yêu thương này thì mãi mãi ở lại, mãi mãi!
Bình luận facebook