• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp (7 Viewers)

  • Ngoại truyện 3: Duyên tan

Suốt hai năm, Lục Lệ Thành bặt tin Tô Mạn. Trung Quốc bao la quá, người muốn biến mất sẽ như giọt nước tan vào biển khơi, không để lại vết tích gì.

Anh cũng đã mất liên lạc với Tống Dực, chỉ thi thoảng nghe các đồng nghiệp nước ngoài kể rằng Tống Dực đã khai thác được những khách hàng nào.

Nhưng Hứa Liên Sương thì anh vẫn duy trì quan hệ, mỗi lần cô viết thư, anh đều hồi âm ngay lập tức, hy vọng nắm bắt đôi chút tin tức của Tô Mạn trong lúc chuyện trò.


Phúc đáp của Hứa Liên Sương đến từ đủ mọi nơi trên thế giới, xuất hiện trong ảnh chụp lần lượt là những con người đủ mọi màu da, nhưng chỉ có một điểm luôn luôn không thay đổi:

Tô Mạn đang sống một đời an tĩnh, đang dần bước ra khỏi nỗi đau mất mẹ, đến khi đủ mạnh mẽ rồi, cô ấy sẽ quay lại Bắc Kinh, vì ở đó có ngôi nhà của gia đình. Nhưng bây giờ, em nghĩ cô ấy vẫn chưa sẵn sàng về mặt tâm lý. Vì thế xin lỗi anh, em không thể cho anh biết cách liên lạc với cô ấy được.

Dù Hứa Liên Sương không thể đáp ứng được điều anh muốn, nhưng năm thì mười họa anh vẫn liên lạc với cô, chỉ để tạo cho mình cảm giác rằng vẫn còn đây mối dây kết nối với Tô Mạn.

Hai năm trước, anh đã thêm một món vào số bất động sản ở Bắc Kinh.

Hai năm sau, nó vẫn trống không, cô đơn vô vọng đợi chủ nhân về.

Nhưng khi say lử lả vì tiếp khách, mệt mỏi chán chường quá, anh đến đấy, ngồi trên nền nhà trống trơn, vừa hút điếu thuốc vừa ngắm tranh sơn thủy mực tàu trên tường, hoặc đứng bên cửa sổ bật điện thoại nghe bài Gió hoang.

… chuyện xưa phủi bụi đã lâu, pháo hoa thủa ấy đèn màu đêm nay… đợi trùng phùng thỏa ước mong, tim rung động lại sóng lòng trào dâng. Dù mấy kiếp vòm không vẫn thế, cũng như ta chẳng thể thờ ơ, sóng tình cuộn đến như mơ, lãng quên thật khó hững hờ chẳng xong. Như lớp lớp trùng dương mải miết, để lòng lắm nỗi xốn xang…



Rất nhiều lần, anh hối hận vì đã không thổ lộ lời yêu, tại sao không cho nàng biết? Tỏ bày với nàng, tình thế cùng lắm chỉ đến như vậy mà thôi, chí ít đỡ phần hối tiếc. Anh bỗng lý giải được sự truy cầu bền bỉ của nàng với Tống Dực, vì đã mất cơ hội một lần nên càng thêm trân trọng dịp may thứ hai mà ông trời ban cho. Nếu tìm được nàng, anh sẽ không đắn đo cân nhắc nữa, mà sẽ giãi bày, sẽ gắng hết sức để giành lấy nàng, để nàng không thể dứt áo ra đi một cách thản nhiên rảnh rang như thế, để nàng biết rằng luôn có một người ngóng trông mòn mỏi.

Vì Tết vừa rồi phải họp ở Paris, không về quê được, nhân mùa thu gặp ngày rỗi rãi, anh tranh thủ về nhà thăm mẹ.

Đang đúng vụ cày, anh trai chị dâu đều luôn chân luôn tay, Đào Tử đi Tây An bàn chuyện làm ăn, Miêu Miêu đã vào lớp Một, Tinh Tinh vật lộn với bài vở để chuẩn bị thi lên cấp II. Bởi thế khi anh về đến nhà thì chỉ gặp mình mẹ, tắm táp xong, anh ra sân ngồi dưới dàn dưa leo, trò chuyện với mẹ và đọc sách.

Lúc nhập nhoạng, Tinh Tinh và Miêu Miêu tan học về. Vừa trông thấy anh, Miêu Miêu liền lao lại, “Chú út, chú út!”. Anh nhấc Miêu Miêu lên xoay một vòng, Tinh Tinh đã ra dáng thiếu nữ, đứng một bên lễ phép chào, “Chú út ạ!”

Chị dâu đi làm đồng về, vớt dưa hấu ướp lạnh dưới suối lên bổ cho ba người. Lục Lệ Thành vừa ăn vừa hỏi han chyện học hành của Tinh Tinh, nghe nói Tinh Tinh đạt điểm cao trong tất cả các môn thì lấy làm mừng cho anh chị. Chị dâu vừa nhặt rau vừa cười:

– Nó đại diện cho trường đi thi học sinh giỏi tiếng Anh, mà còn ẵm giải Nhất nữa, đám cô chiêu cậu ấm dưới thành phố đều không theo kịp.

– Là nhờ cô giáo dạy cả.

Lục Lệ Thành ngạc nhiên hỏi:

– Ở nông thôn mà có giáo viên Anh văn giỏi như vậy sao? Đợt này em về nhà, vốn định bàn với anh cả là, Tinh Tinh lên cấp II thì đưa về thành phố học, sợ tiếng Anh của nó không theo kịp còn đang tính có nên mời gia sư luôn không, ai ngờ chất lượng giáo dục ở quê lại cải thiện nhanh như vậy.

Đã mấy lần Miêu Miêu nhấp nhỏm chực nói, đều bị Tinh Tinh kín đáo trừng mắt nên lại im bặt, Lục Lệ Thành từng khiến cả đám người lớn tinh ranh phải khép nép quy phục, sá gì hai đứa trẻ con. Ngoài mặt anh vẫn bình thản tiếp chuyện chị dâu, giả vờ như không để ý, thật ra đã nắm bắt hết phản ứng khác thường của hai đứa trẻ. Anh chợt ngờ ngợ, vội hỏi chị dâu:

– Hai năm gần đây ở trường tiểu học có giáo viên nơi khác đến không?

Chị dâu lắc đầu:

– Không rõ, Tinh Tinh ngoan lắm, chị và anh chú chưa bao giờ phải lo lắng cho chuyện học hành của nó, hai năm nay lại bận, nên cũng không để ý đến các việc bên trường.

Lục Lệ Thành khai thác từ Miêu Miêu:

– Ở trường con thích giáo viên nào nhất?

Miêu Miêu liếc mắt nhìn Tinh Tinh, không dám nói, nghĩ một hồi mới lí nhí:

– Giáo viên ngữ văn.

– Giáo viên ngữ văn tên là gì? Trẻ con không được nói dối nhé!

Miêu Miêu nhìn Tinh Tinh, mặt đỏ lựng:

– Con đã ngoéo tay với cô, hứa là không tiết lộ rồi. Chị cũng không cho con nói đâu, chị bảo nếu con kể cho ai khác thì cô Tô sẽ bỏ đi.

Tinh Tinh lườm nó:

– Đồ ngốc! Em đã nói rồi đó!

Lục Lệ Thành đứng bật dậy, hỏi chị dâu:

– Trường tiểu học ở đâu vậy?

– Hình như loanh quanh chỗ chú học hồi còn nhỏ, dỡ ra xây lại…

Chị dâu chưa kịp nói hết, Lục Lệ Thành đã lao ra sân.

Anh phóng điên cuồng, gặp sông vượt sông, gặp hố nhảy hố, vừa chạy vừa nhảy từ đồng ruộng lên đường cái, lòng náo nức tựa trẻ thơ, đời này kiếp này, chưa bao giờ anh cảm thấy hạnh phúc ở gần mình như vậy.

Lục Lệ Thành chạy một mạch đến cổng trường, gập bụng thở hồng hộc. Mấy thầy cô thấy phục sức phong thái anh không giống dân địa phương, đều lom khom mắt nhìn. Một thầy cười hỏi:

– Anh đến tìm cô Tô phải không?

Anh vừa thở vừa sung sướng hỏi:

– Cô ấy ở đâu?

Một cô giáo trỏ ra mé núi gần đấy:

– Cô ấy với bạn vừa đi lên kia!

Anh hoan hỉ nói, “Cảm ơn chị!” rồi chảy thẳng lên núi. Đến gần đường mòn, chợt nghe tiếng cười giòn giã vang vọng trong sơn cốc. Núi không bóng người, nhưng loáng thoáng âm thanh. Tiếng cười đã gần quá, nàng đâu thể ở xa? Anh dừng bước, nở nụ cười chợ đợi.

Đằng xa núi non trùng điệp, ráng tà rủ xuống. Sa mù đang đùn đầy trong núi, dưới nắng chiếu xiên xiên, chim mỏi gọi nhau về chốn ngủ, những chấm đen vun vút vòm không, tạo nên bức sơn thủy thiên nhiên, đẹp không bút nào tả xiết.

Anh vừa nhớ đến câu, “Ráng tà xiên khí núi, chim mỏi kết bầy về”, thì nghe có tiếng đàn ông cười bảo:

– Cảnh sắc đẹp thật, phong cảnh trước mắt đang tái hiện sinh động “Ráng tà xiên khí núi, chim mỏi kết bầy về*” dưới ngòi bút Đào Uyên Minh.

*Ráng tà xiên khí núi, chim mỏi kết bầy về: Nguyên văn: “Sơn khí nhật tịch giai, phi điểu tương dữ hoàn”, câu trích trong bài thơ Ấm tửu (uống rượu) của Đào Tiềm.

Hệt như người bước hụt, anh chới với ngã nhào, nét cười trên mặt chưa tan mà con tim đã vỡ nát.

Tô Mạn cười:

– Phải đấy! Lát nữa về trường, anh nhìn lại phía này, sẽ hiểu thế nào là “Giậu Đông tay hái cúc, núi Nam ngắm mải mê*”.

*Giậu Đông tay hái cúc, núi Nam ngắm mải mê: Nguyên văn: ” Thái cúc Đông ly hạ, du nhiên kiến Nam sơn”, cũng trích trong bài Ấm tử (uống rượu) của Đào Tiềm.

Tô Mạn và Tống Dực dắt tay nhau tới gần, băng qua chỗ Lục Lệ Thành. Anh đứng bên cây ngân hạnh, người cứng đờ như súc gỗ.

Một chiếc lá ngân hạnh vàng óng chao xuống, nàng chìa tay ra đón, giơ chiếc lá hình quạt lên, ngoảnh nhìn người bên cạnh:

– Đẹp không?

Mặt nàng quay về hướng anh, chỉ cần lưu ý là sẽ nhận ra anh đang đứng lù lù ở đó, nhưng trong mắt nàng chỉ có người khác mà thôi.

Họ đi xa dần, anh nhìn ra trước mặt, bao tươi đẹp huy hoàng bỗng đều tiêu tan, cảnh sắc dần thành hoang hóa.

Rừng cây phía sau có tiếng sột soạt, Hứa Liên Sương đạp lá rụng đến gần anh. Tay đút túi quần trầm lặng, ánh mắt nhìn anh ngoài bàng hoàng xót thương còn chơm chớm chút cảm xúc khác nữa. Cô giẫm giẫm thảm lá dưới đất, khẽ hỏi:

– Anh định thế nào?

Lục Lệ Thành lấy lại vẻ mặt bình thường, cau mày hỏi:

– Cô có thể nói rõ ràng hơn được không?

Hứa Liên Sương ngẩn người:

– Em định hỏi anh định tiếp đãi bọn em thế nào?

Lục Lệ Thành đi xuống núi, lãnh đạm đáp:

– Hứa đại tiểu thư giá lâm, đương nhiên phải tiếp đãi như quốc khách rồi.

Hứa Liên Sương đuổi theo, đi bên anh xuống núi. Ý chừng chưa yêm tâm, cô giả vờ pha trò:

– Chuyến này Tống Dực đến chủ đích là tìm Tô Mạn, các khúc mắc giữa họ đã tháo gỡ cả rồi, chắc cũng sắp kết hôn thôi, anh mau nghĩ quà mừng đi! Đừng trách em không làm hết nghĩa vụ bạn bè, không báo trước cho anh biết.

Lục Lệ Thành ngoảnh mặt sang nhìn cô, mắt ánh sắc nhọn, khiến Hứa Liên Sương không cười nổi. Nhưng Lục Lệ Thành thì cười ngay:

– Tôi với bọn họ quan hệ cũng bình thường, quà mừng chỉ cần giá trị là được, không mất công mất sức lắm, nhưng cô thì chắc phải nghiên cứu cho kỹ.

Hứa Liên Sương vội đáp:

– Em sẽ nghĩ kỹ.

Bốn người gặp nhau ở chân núi, trước cổng trường tiểu học, cố nhân trùng phùng, nói cười rôm rả. Lục Lệ Thành chủ động hỏi ngày cưới của họ, Tống Dực chăm chú nhìn anh rồi mỉm cười đáp:

– Càng sớm càng tốt, để lâu đêm dài lắm mộng, biến động khó lường.

Lục Lệ Thành cười nói:

– Chúc mừng hạnh phúc!

Tô Mạn đỏ bừng hai má, gục đầu vào vai Ma Lạt Thang, nhưng chân thì lén giẫm chân Tống Dực.

Nhìn nụ cười của Lục Lệ Thành, Hứa Liên Sương hoàn toàn yên tâm.

Buổi tối, Lục Lệ Thành đứng dười dàn dưa leo gọi điện cho Helen:

– Muốn nhờ chị cô việc nữa.

Helen cười:

– Được anh giúp một việc lớn như vậy, anh chị tôi chỉ muốn được anh nhờ hằng ngày ấy chứ!

– Cô nhớ căn hộ mà hơn hai năm trước chị ấy mua hộ tôi chứ?

– Nhớ? – Helen thầm nghĩ, không chỉ nhớ, còn biết chủ cũ của nó là ai.

– Tôi muốn nhờ chị liên lạc với người môi giới dạo nào, tìm lại người đã tranh mua căn hộ với tôi năm ấy, bán lại cho người ta, cô thêm hai trăm nghìn nữa vào cái giá tôi mua. À, cộng thêm cả ba mươi nghìn hoa hồng đại lý nữa.

Helen hít mạnh, năm ấy vì có người tranh giành, hai bên đều không chịu bỏ cuộc nên giá bị dội lên rất cao, Lục Lệ Thành muốn lấy được căn hộ, cuối cùng đã phải ngấm ngầm cho người môi giới ba mươi nghìn đồng lót tay mới giành được về mình. Bây giờ thị trường bất động sản đang trầm lắng, bao nhiêu khu vực còn sụt giá, mà Lục Lệ Thành lại muốn tăng thêm hai trăm ba mươi nghìn nữa sao?

– Đắt thế, sợ rằng khó đẩy đi đấy!

– Cô chỉ cần nhờ chị cô tìm người ta thôi, nhất định người ta sẽ mua.

Helen không can gián nữa:

– Được, tôi sẽ nhờ chị ấy đi hỏi ngay ngày mai.

Quả như Lục Lệ Thành dự đoán, qua trung gian, họ đã tìm lại được người muốn mua năm ấy. Bên kia vừa nghe nhắc đến căn hộ là lập tức hứng thú, cái giá Lục Lệ Thành đưa ra tuy rằng điên rồ, nhưng bên kia còn điên rồ hơn, không hề mặc cả một câu, lập tức đồng ý. Không chỉ có thế, khi bàn giao nhà, người mua mới còn nhờ đại lý chuyển lời cảm ơn đến người bán. Đại lý trố cả mắt, một thương vụ ly kỳ quái gở như vậy, anh ta mới gặp lần đầu.

Lời cảm ơn từ đại lý chuyển tới chị gái Helen, từ chị gái Helen chuyển đến Helen, cuối cùng Helen báo cho Lục Lệ Thành. Anh im lặng hút thuốc, vẻ mặt kín bưng trong làn khói vấn vít.

Đô thị rực rỡ trước vách kính sau lưng anh kia là mười trượng hồng trần, là phồn hoa vạn dặm, nhưng anh như ở một mình trên thiên cung, chân thân buốt giá, hai vai trĩu nặng.

Cảm giác trên cao gió lạnh* là thế này đây! Chị đã nhìn anh leo từng bậc một từ nhân viên bình thường lên đến đầu não của công ty như hôm nay, nhìn anh càng lúc càng ít bạn bè, nhìn anh mỗi ngày một cô độc, mỗi ngày một giấu kín cảm xúc. Helen thở dài, cúi mặt lui ra khỏi văn phòng.

*Cảm giác trên cao gió lạnh: Nguyên văn: “Cao xứ bất thắng hàn”, càng thành đạt càng có địa vị thì càng cô đơn.

Đêm hôm khuya khoắt, Helen đang sắp xếp thư tín nhận được trong ngày thì trông thấy thiệp cưới của Tô Mạn, chị sững sờ choáng váng. Trấn tĩnh một lúc lâu mới dám xem kỹ. Khi hai chữ “Tống Dực” đập vào mặt, chị chợt hiểu ra lời “cảm ơn” ấy là của ai. Hai cao thủ này đã tỉ thí trong vô hình, cuốn theo bao nhiêu người chạy sấp chạy ngửa vì họ. Tống Dực không chịu cảm ơn trực tiếp, hiển nhiên là đã định coi như không biết gì, để người phụ nữ trong lòng anh được thảnh thơi hạnh phúc.

Helen mở máy tính, vào diễn đàn quen thuộc, bắt đầu chỉnh sửa một chủ đề đã đăng lâu ngày, nơi chị giấu tên để kể về một mối tình câm lặng. Chị kể rằng:

Vì muốn quên cô gái, người đàn ông đã cố ý phái nàng ra nước ngoài. Anh định nếm trải cuộc sống mới nhưng thất bại, còn đẩy mình vào thế tiến thoái lưỡng nan, không biết nên từ chối người con gái kia bằng cách nào, cũng may người ta đã lên tiếng trước.

Nghe nói nàng không đi làm, anh vì muốn thăm nàng đã bỏ ngang cuộc họp, cuối cùng cũng chỉ ngồi trong xe dưới sân nhà nàng, nhìn một người đàn ông khác đưa nàng đi bệnh viện.

Anh nửa lợi dụng nửa chiều lòng để đưa nàng về quê cùng mình. Nàng nhận lời, nhưng anh thì căng thẳng, khuya khoắt còn gọi điện cho tôi, hỏi rằng đi với phụ nữ thì phải chú ý những gì.

Để tiếp cận nàng, anh tự tạo cơ hội một cách rất ngây thơ, sáng sớm cuối tuần gọi điện nhờ tôi đi mua giúp hộp cứu thương đem đặt vào nhà anh, cốt tận hưởng một khoảng thời gian ở riêng cùng nàng.

Chủ đề này đã theo sát sự tìm kiếm và chờ đợi suốt hai năm nay của anh.



Vì quá cảm động trước sự bền bỉ của Lục Lệ Thành, Helen bắt đầu ghi chép, hy vọng mọi người có thể cùng mình cầu chúc cho anh sớm ngày tìm được người yêu dấu.

Diễn đàn vốn dĩ vắng lặng thưa thớt, chỉ vì chủ đề đó mà trở nên nhôn nhịp, biết bao nhiêu người quan tâm và chúc phúc cho những bài viết của chị. Mọi người đều hy vọng chuyện tình đơn phương sẽ kết thúc có hậu, Helen còn đoán chắc rằng với ngần này chúc phúc, cộng thêm sự tháo vát thường thấy của anh, nhất định anh sẽ tìm thấy hạnh phúc, nhưng sự thực và lý tưởng luôn cách nhau xa quá. Chị gõ bàn phím:

Tôi nghĩ chủ đề này đang đi đền hồi kết. Kết thúc không như tôi mong đợi, vốn chẳng muốn viết tiếp, nhưng mọi người đã bầu bạn với tôi ở đây hơn một năm trời, tôi nghĩ mình có nghĩa vụ chia sẻ phần kết. Hôm nay anh đã nhận được thiếp mời của cô gái ấy, tiếc thay, chú rể không phải là anh.

Tôi đã nhắn cho quản trị để xóa chủ đề này. Bạn tôi sẽ rất phiền lòng trước việc tôi lén viết ra câu chuyện của anh, tôi tin chắc rằng các bạn cũng thông cảm. Mỗi người chúng ta, hoặc nhiều hoặc ít, hoặc dở hoặc hay, đều có những bí mật tình cảm không muốn ai tìm biết. Có những bí mật trước sau gì cũng hé lộ, nhưng có những bí mật sẽ theo chủ nhân xuống mồ.

Tuy tôi đã cố ý gia giảm vào câu chuyện, không ai biết tôi là ai, càng không biết anh ấy là ai, nhưng tôi vẫn muốn xóa chủ đề đi, tôn trọng ý muốn của anh ấy, để mối tình này biến thành một bí mật vĩnh viễn bị thời gian vùi lấp.

Helen gấp máy tính lại, cầm tấm ảnh gửi kèm thiếp mời, chăm chú ngắm Tô Mạn và Tống Dực đứng cười bên nhau. Cô gái may mắn làm sao, hoàn toàn không biết mình đã bỏ lỡ một người yêu mình đến thế nào! Cô cũng bất hạnh làm sao, mãi mãi không biết trên thế gian này từng có người yêu mình tha thiết như vậy.

Helen nhấc điện thoại bấm số:

– Elliott, tôi vừa trông thấy thiệp cưới của Tô Mạn, xin hỏi anh có định đi dự không? Có cần tôi chuẩn bị quà mừng không?

Điên thoại lặng đi một lát, người không biết dễ tưởng anh đang không nhớ ra Tô Mạn là ai. Helen tin chắc rằng, sau này nếu có ai nhắc đến Tô Mạn trước mặt anh, nhất định anh sẽ giả vờ đóng vai quý nhân bận việc hay quên, áy náy mà nói, “Cái tên quen tai quá, nhưng nhất thời chẳng nhớ là đã nghe ở đâu.”

Cuối cùng điện thoại cũng vọng ra tiếng nói, làm gián đoạn dòng suy nghĩ vẩn vơ của Helen:

– Cô cho một khoản thích hợp vào phong bì, đúng phép xã giao là được, tôi không có thời gian đến dự đâu.

– Vâng.

– Xong việc thì cứ về trước đi, không phải đợi tôi.

– Vâng.

Helen gác điện thoại, lại nhìn tấm ảnh một lát rồi bỏ vào thùng rác, xách máy tính rời khỏi phòng.

Hơn hai giờ sáng, Lục Lệ Thành mới kết thúc cuộc họp qua điện thoại với hội đồng quản trị bên New York. Anh vắt áo khoác mỏng bên cánh tay trái, tay phải xách cặp tài liệu, cà vạt lỏng lẻo, sắc mặt nhợt nhạt bước ra khỏi văn phòng. Đã đi quá bàn Helen, đột nhiên anh quay lại, lục tìm trên bàn chị, xáo một lượt hết giấy tờ, đang sốt ruột thì liếc thấy ảnh và thiếp mời trong sọt rác, anh nhặt lên, chăm chú nhìn gương mặt tươi cười trong ảnh, đầu ngón tay bất giác chạm khẽ vào gương mặt của nàng, miệng thấy cợn lên đắng chát, nhưng khóe môi lại nhếch nụ cười.

Mối quan hệ của nàng với anh sao mà sơ sài đến thế, ngay một tấm ảnh của nàng anh cũng chẳng có, mai này cơ hội gặp mặt chắc càng thêm ít ỏi.

Anh xé nửa ảnh phía Tống Dực vứt đi, chỉ giữ lại nửa ảnh có nàng, rồi quay lưng ảnh ra, gài vào ngăn ví.

Sực nhớ chiều mai phải bay sang Luân Đôn mà hành lý còn chưa sắp xếp, anh vội vã rời khỏi văn phòng. Cùng với tiếng “tách” của công tắc chỗ cửa ra, bóng anh tan hòa, ánh sáng tiêu ma, cả căn phòng chìm vào tăm tối.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom