-
Ngoại truyện 2: Duyên lạ
Mùa mưa Luân Đôn dài lê thê, nhiều khi không mưa, nhưng đi ra ngoài một lúc, trên mặt áo khoác cashmere vẫn lấm tấm hơi ẩm. Hai năm trôi qua, cuối cùng không thể chịu đựng thêm nữa thời tiết nơi này, Tống Dực quyết định trở về Bắc Kinh.
Nghe lý do khiến anh phải rời Luân Đôn, bạn bè đều không tin nổi, lại truy hỏi anh có phải còn nguyên nhân khác không, lần nào anh cũng trả lời, “Tại mưa Luân Đôn thật mà.”. Đến lúc say lịm người đi, anh mới lầm bầm thêm một câu bằng tiếng Trung, “Mưa Luân Đôn giống như nỗi nhớ, trốn đâu cũng không tránh được!”
Đến sân bay Tokyo, Tống Dực đưa vé quá cảnh cho nhân viên mặt đất, đang hỏi phải đi về hướng nào thì nghe có tiếng giày cao gót dừng lại bên cạnh:
– Em cũng về Bắc Kinh đây, có thể đi với em.
Tống Dực ngoái đầu, vừa ngạc nhiên vừa lúng túng, lại vừa mững rỡ, Ma Lạt Thang mỉm cười:
– Trông thấy anh từ xa rồi.
Nhìn cô nhoẻn cười, mắt anh xanh nước biếc, không thấy đâu nữa bóng dáng từng quen, Tống Dực cũng bất giác mỉm cười
Hai người kéo hành lý, vừa đi vừa hàn huyên. Lên máy bay, tình cờ lại cùng ngồi khoang thương gia, Ma Lạt Thang phát huy lợi thế mỹ nữ, chỉ chốc lát đã đổi được đến ngồi cạnh Tống Dực. Họ tán gẫu từ núi Thụy Sĩ đến Bảo tàng Anh quốc ở Luân Đôn, từ thời tiết nước Anh đến khủng hoảng tín dụng thứ cấp ở Mỹ, duy chỉ một cái tên thì tuyệt nhiên không ai đả động.
Tống Dực ngong ngóng Ma Lạt Thang nhắc đến tên nàng, nhưng cô tràng giang đại hải thao thao bất tuyệt, nói hết chuyện thiên hạ, riêng tin tức về nàng là chẳng hề nhắc đến. Cuối cùng Tống Dực không kìm chế được nữa, đành chủ động bật ra cái tên đó:
– Lục Lệ Thành và Tô Mạn vẫn ổn chứ?
Ma Lạt Thang cười:
– Lục Lệ Thành là người trong giới với anh, tin tức về anh ấy, lẽ nào anh không biết rõ hơn em?
Tống Dực đành mỉm cười, cố gắng che giấu nỗi thất vọng. Ma Lạt Thang liếc anh, bỗng lắc đầu nghiến răng:
– Em thật không hiểu Mạn Mạn ưng anh ở điểm gì? Một người đàn ông mà sao khép nép giữ kẽ đến thế! Đến hỏi thăm tin tức của người ta cũng phải đi vòng qua người dưng. Trực tiếp hỏi một câu Tô Mạn có khỏe không thì chết à?
Tống Dực im lặng, bờ đê anh chật vật đắp lên thủng lỗ chỗ, nếu mất kiểm soát, anh sợ rằng nó sẽ vỡ tung ra mất. Ma Lạt Thang hậm hực nói:
– Mạn Mạn rất khỏe, đã cưới chồng rồi. Chuyến này em về là để thăm bé con trong bụng cô ấy, đợi làm mẹ đỡ đầu đấy.
Tống Dực vẫn bình thản, thậm chí còn cười với Ma Lạt Thang:
– Tin tốt lành! Về đến Bắc Kinh phải giục cô ấy mời bọn mình một bữa linh đình mới được.
Nhưng mặt anh cứ tái dần đi, sâu trong đáy mắt toát ra nỗi tuyệt vọng và tê điếng như đất trời sụp đổ. Ma Lạt Thang quan sát anh hồi lâu, rồi hỏi một cách chắc chắn:
– Anh yêu Mạn Mạn! Đúng không?
– Anh mừng cho cô ấy! – Tống Dực cười đáp.
Ma Lạt Thang nổi trận lôi đình, lôi túi trang điểm ra, chìa gương đến trước mặt anh:
– Cái bộ dạng này là mừng cho người ta đây hả?
Tống Dực nhìn mình trong gương, không thể níu giữ nụ cười gượng gạo được nữa. Ma Lạt Thang hung dữ hỏi:
– Tống Dực! Anh muốn tự trừng phạt đến bao giờ? Vì yêu Hứa Thu mà tự trừng phạt hay vì thôi yêu từ lâu rồi nên mới tự trừng phạt?
Cả khoang đều nhìn họ, nhưng thấy sắc mặt Ma Lạt Thang thì lại vội vàng quay đi.
Tống Dực thần người, câu cuối cùng của Ma Lạt Thang nổ ùng ùng bên tai anh như sấm rền, bí mật anh giấu kín tận đáy tâm hồn, thậm chí chưa từng thú nhận với Trần Kính, đã bị Ma Lạt Thang bới trắng ra.
Ma Lạt Thang đổi giọng dịu dàng như dỗ em bé:
– Tống Dực, vì sao không dám thừa nhận? Tô Mạn đã lấy chồng rồi, anh thừa nhận hay không cũng có quan trọng gì?
Nàng đã lấy chồng!
Chỉ tích tắc, con đê anh bồi đắp trong tim sụt lở, tình cảm vẫn bị ngăn chặn liền đổ ào ra như thác lũ, nhưng thác lũ ấy không còn là hy vọng, mà là tuyệt vọng.
Anh bủn rủn ngả mình ra lưng ghế. Anh trở về Bắc Kinh là vì Bắc Kinh có nàng, là vì anh nhớ nàng. Nhưng mà, cô gái lao tới ôm chầm lấy anh trong giá rét, cô gái thì thầm sung sướng bên tai anh rằng “Em yêu anh, em rất yêu anh” ấy đã rời xa rồi. Cô gái ẩn mình trên mạng mà vẫn muốn cao giọng tuyên bố rằng cô đang yêu thương con người hoàn hảo nhất trên đời ấy, đã biến mất rồi. Cô gái ở sau lưng anh, chung thủy gắn bó dõi theo anh mười mấy năm trời ấy, cuối cùng đã mệt, đã từ bỏ anh rồi.
Vào giờ phút này, anh mới thấm thía câu Trần Kính từng nói, “Đánh mất cô ấy sẽ là lỗi lầm lớn nhất đời cậu.”
Ma Lạt Thang nhẹ nhàng hỏi:
– Anh yêu cô ấy phải không?
Tống Dực cười thảm thiết, gật đầu:
– Anh yêu nàng! – Và lặp lại lần nữa – Anh luôn luôn yêu nàng!
Ma Lạt Thang nói khẽ:
– Thật ra anh đã thôi yêu Hứa Thu từ lâu rồi, đúng không? Có phải anh đã sớm nhận ra anh và chị ấy không hợp nhau? Chị ấy không phải là người anh muốn nắm tay đi đến hết cuộc đời, bầu bạn đến khi đầu bạc răng long.
Tống Dực bấu chặt vào tay vịn ghế, mu bàn tay cuồn cuộn gân xanh, nhưng im lặng, không nói một câu. Ma Lạt Thang thở dài, Hứa Thu qua đời đã tám năm mà anh vẫn không nỡ phủ định người đã khuất, thật ương bướng đến mức đáng ghét! Cũng may, người có nguyên tắc đạo đức sắt đá như vậy sẽ tử tể với Mạn Mạn trọn đời, điều khiến Mạn Mạn yêu thương cũng chính là thói cố chấp gần như tuyệt chủng này đây. Ma Lạt Thang hài hước nghĩ, chọn một người như Tống Dực làm chồng, ít nhất Mạn Mạn sẽ không phải lo vụ vợ bé bồ nhí, vì nguyên tắc đạo đức của Tống Dực sẽ buộc anh thủy chung như nhất với cô.
Ma Lạt Thang điềm tĩnh nói:
– Thật ra khi Hứa Thu đi công viên Yellowstone là anh đã manh nha ý muốn chia tay rồi. Hứa Thu cũng đoán được, thậm chí nếu anh không đề xuất, chị ấy cũng sẽ chia tay với anh.
Tống Dực thắc mắc nhìn Ma Lạt Thang. Cô lúi húi lục lọi trước sau trái phải trong túi xách của mình, cuối cùng lôi ra một tập giấy nhàu nhĩ nhét vào tay Tống Dực.
– Đọc xong thì gọi em.
Rồi cô nhắm mắt ngủ. Tống Dực ngơ ngẩn nhìn tập bản sao trên tay mình, vốn không định xem, nhưng liếc thấy nét chữ quen quen, bất giác lại cúi xuống, đọc xong đoạn đầu tiên, lòng choáng váng như bị đá nện, thì ra là nhật ký của Hứa Thu.
Hết đoạn nọ đến đoạn kia, các trang loạt xoạt giở dần về cuối. Đã mấy lần anh muốn ném tập giấy đi, huyệt thái dương giần giật, anh khó lòng tin những chuyện đang đọc đây là thật, nhưng trong thâm sâu ý thức, lại có một giọng nói nhắn nhủ rằng sự thực cả đấy, chỉ như thế mới cắt nghĩa được những cơn thịnh nộ vô lý, nhũng sự thay đổi khó hiểu trong tính cách và thái độ chểnh mảng của Hứa Thu mỗi khi ở bên anh.
Tống Dực thấy như được giải thoát, gánh nặng đã rơi xuống, lời nguyền mà cái chết đặt lên anh cũng được phá giải, nhưng theo sau cảm giác nhẹ nhõm lại là nỗi tuyệt vọng vô bờ. Nàng đã lấy chồng rồi!
– Vì sao em cho anh xem cái này? – Mặt anh sắt lại, tập nhật kí bị vò rúm trong tay.
Ma Lạt Thang mở mắt, cười hì hì quan sát anh:
– Thế còn được, cả ngày cứ giở bộ dạng bề ngoài cười nụ bề trong khóc thầm ra, em thật sự nghi ngờ tầm nhìn của Mạn Mạn đấy!
Mặt càng sa sầm, Tống Dực đấm tay vào lưng ghế của Ma Lạt Thang, làm cô giật mình quay người ra sau. Anh lục vấn, vừa giận vừa buồn:
– Ý em là sao? Muốn báo thù tôi? Nếu em muốn tôi biết rõ chân tướng sự việc, vì sao không cho tôi đọc sớm? Vì sao phải đợi đến khi Tô Mạn yên bề gia thất rồi mới cho tôi xem?
Ma Lạt Thang cố gắng kéo giãn khoảng cách với anh:
– Ê! Anh oán nhầm người rồi! Giấu giếm anh không phải chủ ý của tôi, mà là ý Mạn Mạn. Muốn trách thì chỉ có thể trách cứ bản thân mà thôi. Tô Mạn đã hỏi anh bao nhiêu lần là có yêu cô ấy không, anh không những không thú thật, còn nói rằng người anh yêu là Hứa Thu, anh bảo cô ấy biết làm sao bây giờ? Bôi bác hạ thấp Hứa Thu để được anh yêu? Cô ấy không thèm giở thủ đoạn đó đâu!
Cơn thịnh nộ dần dần tiêu tan, anh có quyền gì mà tức giận? Chính anh đã nói với Tô Mạn rằng người anh yêu là Hứa Thu mà. Ma Lạt Thang càu nhàu:
– Nếu chuyến bay này không phải là về Bắc Kinh, nếu anh không chính miệng thừa nhận anh yêu Mạn Mạn, em cũng không cho anh xem đâu. Ngay tình cảm của mình với cô ấy mà anh còn không dám thừa nhận, không dám vì cô ấy mà dũng cảm bước ra khỏi quá khứ thì em sẽ để anh vĩnh viễn ôm khư khư mối khổ đau theo Hứa Thu. Mạn Mạn xứng đáng với người tử tế hơn.
Tống Dực đờ đẫn nhìn ra trước mặt, tinh thần thê thảm và tuyệt vọng. Nỗi đau quá sắc nét, Ma Lạt Thang trông thấy mà cũng cay cay sống mũi, bèn vỗ vai anh:
– Thôi không phải dằn vặt! Coi như lời xin lỗi đền bù, em lại báo cho anh một tin tốt lành. Mạn Mạn chưa-lập-gia-đình!
Tống Dực từ từ quay đầu sang, nhìn chằm chằm vào Ma Lạt Thang. Ma Lạt Thang gật đầu thật mạnh:
– Mạn Mạn chưa lấy chồng, vừa rồi là em lừa anh đấy! – Cô nhìn khuôn mặt méo mó của anh, vừa ngồi sâu ra sau vừa cười khan – Đừng quên anh cũng từng lừa em nhé! Đây là em mới trả hận thôi đấy! Huề cả làng! Xưa kia khiêu khích thế nào anh đều trơ khắc như khúc gỗ, mặt mày vô cảm, vừa rồi trông anh nhấp nhổm như mèo bị đốt đuôi, kể cũng không tệ!
Tống Dực đột nhiên đưa tay ôm đầu, phá lên cười. Thấy cuộn giấy lăn xuống đất, Ma Lạt Thang bèn hẩy chân đá dẹp sang một bên, cũng cười vui vẻ:
Tiếp viên tiến đến gần, nhặt tập nhật ký rúm ró, lễ phép hỏi:
– Chị ơi, cái này còn cần không ạ?
Ma Lạt Thang liếc Tống Dực, nheo mắt thích thú:
– Không cần nữa, phiền cô vứt đi giùm chúng tôi!
Tô Mạn là người Bắc Kinh, phát âm chuẩn tiếng phổ thông, nên được phụ trách dạy môn Ngữ văn lớp Một, tại vì nói tiếng Anh lưu loát, nên còn đảm nhiệm môn Anh ngữ cho lớp Năm và Sáu.
Theo chỉ dẫn của dân trong vùng, Tống Dực tìm một mạch đến trường học.
Tô Mạn đang dạy thay cho một giáo viên nghỉ ốm, học sinh đồng thanh ôn bài, Tô Mạn đi qua đi lại giữa các dãy bàn, cùng đọc với các em.
Thu sang, thu đã sang, đồng quê đẹp như tranh vẽ. Lê treo đèn lồng vàng chóe, tảo khoe má đỏ hây hây, biển lúa cuồn cuộn sóng đầy, cao lương bừng bừng đuốc sáng. Nhờ ai thu đẹp nhường này…
Tô Mạn mỉm cười nhìn ra cửa sổ, chợt trông thấy Tống Dực. Cô không ngạc nhiên lắm, chỉ ngẩn người một thoáng rồi mỉm cười tiếp tục đọc bài với học sinh.
Trông kìa, nhạn trên trời xanh trả lời, sắp thành chữ “người” rất lớn, hệt như muốn nói, bàn tay lao động cần mẫn, vẽ ra bức họa mùa thu.
Chuông reo hết giờ vang lên, đám trẻ tíu tít kéo ra khỏi lớp, đều ngắm nghía Tống Dực một cách tò mò. Tô Mạn bước ra, mỉm cười hỏi:
– Ma Lạt Thang đâu?
– Nói là loanh quanh đằng núi một lúc.
Tô Mạn cất bước, Tống Dực đi sau, men theo bờ ruộng tiến lên đường núi.
Núi lượn thanh tao, suối tuôn trong vắt, lá phong đỏ rực, ngân hạnh vàng ươm. Chân giẫm lên lá khô nghe lạo xạo. Tống Dực khẽ gọi, “Mạn Mạn!” Tô Mạn ngoái đầu, mắt sáng như sao. Tống Dực nói, “Anh yêu em.”
“Em biết,” cô cười. Quả thật là cô đã biết. Lúc ở trong cuộc đã từng băn khoăn, nhưng khi bước hẳn ra ngoài thì sẽ thấy mọi sự phân minh hết sức. Cô đã yêu anh mười mấy năm, một trong những nguyên nhân quan trọng nhất là vì anh có tinh thần trách nhiệm và ý thức đạo đức, bởi thế cô hiểu rằng anh khó lòng gạt bỏ được nỗi hổ thẹn trước Hứa Thu. Tình trạng luẩn quẩn và vật vã của anh đã gây tổn thương cho cô, nhưng đó chỉ là vì anh yêu cô mà thôi.
Tô Mạn lại tiến bước. Tống Dực như mới yêu lần đầu, không biết phải làm sao. Đứng đờ ra hồi lâu sực nghĩ phải đuổi theo, nhưng bắt kịp rồi lại chẳng có điều gì để nói, đành im lặng bước cùng Tô Mạn. Càng đi càng hoang mang, nàng nói nàng biết, nàng biết là ý gì? Nàng còn yêu anh không?
Đang thấp thỏm thì một bàn tay nắm lấy tay anh, làm trái tim lỗi nhịp. Tống Dực quay mặt sang nhìn, Tô Mạn đang dõi mắt ra phía trước, vừa bước tiếp vừa mỉm cười, khóe môi cong lên như vầng trăng non. Trái tim đập đều trở lại, anh nắm lấy tay nàng, siết mỗi lúc một chặt, không buông ra nữa.
Thì ra đây chính là tình yêu đích thực, không suy diễn, không dè chừng, không cần thủ thỉ, cứ yên ổn, vui vẻ, bình thản vậy thôi.
Trước đây thì, nàng chưa bao giờ buông tay, từ nay về sau, bất kể xảy ra chuyện gì, anh cũng tuyệt đối không buông tay ra nữa. Trước đây thì, nàng như ngọn đèn, làm tiêu cho anh thoát khỏi vũng lầy tối tăm khốn khổ, từ nay về sau, anh sẽ canh ngọn đèn đó cả đời, để nàng mãi mãi sáng bừng ấm áp.
Nghe lý do khiến anh phải rời Luân Đôn, bạn bè đều không tin nổi, lại truy hỏi anh có phải còn nguyên nhân khác không, lần nào anh cũng trả lời, “Tại mưa Luân Đôn thật mà.”. Đến lúc say lịm người đi, anh mới lầm bầm thêm một câu bằng tiếng Trung, “Mưa Luân Đôn giống như nỗi nhớ, trốn đâu cũng không tránh được!”
Đến sân bay Tokyo, Tống Dực đưa vé quá cảnh cho nhân viên mặt đất, đang hỏi phải đi về hướng nào thì nghe có tiếng giày cao gót dừng lại bên cạnh:
– Em cũng về Bắc Kinh đây, có thể đi với em.
Tống Dực ngoái đầu, vừa ngạc nhiên vừa lúng túng, lại vừa mững rỡ, Ma Lạt Thang mỉm cười:
– Trông thấy anh từ xa rồi.
Nhìn cô nhoẻn cười, mắt anh xanh nước biếc, không thấy đâu nữa bóng dáng từng quen, Tống Dực cũng bất giác mỉm cười
Hai người kéo hành lý, vừa đi vừa hàn huyên. Lên máy bay, tình cờ lại cùng ngồi khoang thương gia, Ma Lạt Thang phát huy lợi thế mỹ nữ, chỉ chốc lát đã đổi được đến ngồi cạnh Tống Dực. Họ tán gẫu từ núi Thụy Sĩ đến Bảo tàng Anh quốc ở Luân Đôn, từ thời tiết nước Anh đến khủng hoảng tín dụng thứ cấp ở Mỹ, duy chỉ một cái tên thì tuyệt nhiên không ai đả động.
Tống Dực ngong ngóng Ma Lạt Thang nhắc đến tên nàng, nhưng cô tràng giang đại hải thao thao bất tuyệt, nói hết chuyện thiên hạ, riêng tin tức về nàng là chẳng hề nhắc đến. Cuối cùng Tống Dực không kìm chế được nữa, đành chủ động bật ra cái tên đó:
– Lục Lệ Thành và Tô Mạn vẫn ổn chứ?
Ma Lạt Thang cười:
– Lục Lệ Thành là người trong giới với anh, tin tức về anh ấy, lẽ nào anh không biết rõ hơn em?
Tống Dực đành mỉm cười, cố gắng che giấu nỗi thất vọng. Ma Lạt Thang liếc anh, bỗng lắc đầu nghiến răng:
– Em thật không hiểu Mạn Mạn ưng anh ở điểm gì? Một người đàn ông mà sao khép nép giữ kẽ đến thế! Đến hỏi thăm tin tức của người ta cũng phải đi vòng qua người dưng. Trực tiếp hỏi một câu Tô Mạn có khỏe không thì chết à?
Tống Dực im lặng, bờ đê anh chật vật đắp lên thủng lỗ chỗ, nếu mất kiểm soát, anh sợ rằng nó sẽ vỡ tung ra mất. Ma Lạt Thang hậm hực nói:
– Mạn Mạn rất khỏe, đã cưới chồng rồi. Chuyến này em về là để thăm bé con trong bụng cô ấy, đợi làm mẹ đỡ đầu đấy.
Tống Dực vẫn bình thản, thậm chí còn cười với Ma Lạt Thang:
– Tin tốt lành! Về đến Bắc Kinh phải giục cô ấy mời bọn mình một bữa linh đình mới được.
Nhưng mặt anh cứ tái dần đi, sâu trong đáy mắt toát ra nỗi tuyệt vọng và tê điếng như đất trời sụp đổ. Ma Lạt Thang quan sát anh hồi lâu, rồi hỏi một cách chắc chắn:
– Anh yêu Mạn Mạn! Đúng không?
– Anh mừng cho cô ấy! – Tống Dực cười đáp.
Ma Lạt Thang nổi trận lôi đình, lôi túi trang điểm ra, chìa gương đến trước mặt anh:
– Cái bộ dạng này là mừng cho người ta đây hả?
Tống Dực nhìn mình trong gương, không thể níu giữ nụ cười gượng gạo được nữa. Ma Lạt Thang hung dữ hỏi:
– Tống Dực! Anh muốn tự trừng phạt đến bao giờ? Vì yêu Hứa Thu mà tự trừng phạt hay vì thôi yêu từ lâu rồi nên mới tự trừng phạt?
Cả khoang đều nhìn họ, nhưng thấy sắc mặt Ma Lạt Thang thì lại vội vàng quay đi.
Tống Dực thần người, câu cuối cùng của Ma Lạt Thang nổ ùng ùng bên tai anh như sấm rền, bí mật anh giấu kín tận đáy tâm hồn, thậm chí chưa từng thú nhận với Trần Kính, đã bị Ma Lạt Thang bới trắng ra.
Ma Lạt Thang đổi giọng dịu dàng như dỗ em bé:
– Tống Dực, vì sao không dám thừa nhận? Tô Mạn đã lấy chồng rồi, anh thừa nhận hay không cũng có quan trọng gì?
Nàng đã lấy chồng!
Chỉ tích tắc, con đê anh bồi đắp trong tim sụt lở, tình cảm vẫn bị ngăn chặn liền đổ ào ra như thác lũ, nhưng thác lũ ấy không còn là hy vọng, mà là tuyệt vọng.
Anh bủn rủn ngả mình ra lưng ghế. Anh trở về Bắc Kinh là vì Bắc Kinh có nàng, là vì anh nhớ nàng. Nhưng mà, cô gái lao tới ôm chầm lấy anh trong giá rét, cô gái thì thầm sung sướng bên tai anh rằng “Em yêu anh, em rất yêu anh” ấy đã rời xa rồi. Cô gái ẩn mình trên mạng mà vẫn muốn cao giọng tuyên bố rằng cô đang yêu thương con người hoàn hảo nhất trên đời ấy, đã biến mất rồi. Cô gái ở sau lưng anh, chung thủy gắn bó dõi theo anh mười mấy năm trời ấy, cuối cùng đã mệt, đã từ bỏ anh rồi.
Vào giờ phút này, anh mới thấm thía câu Trần Kính từng nói, “Đánh mất cô ấy sẽ là lỗi lầm lớn nhất đời cậu.”
Ma Lạt Thang nhẹ nhàng hỏi:
– Anh yêu cô ấy phải không?
Tống Dực cười thảm thiết, gật đầu:
– Anh yêu nàng! – Và lặp lại lần nữa – Anh luôn luôn yêu nàng!
Ma Lạt Thang nói khẽ:
– Thật ra anh đã thôi yêu Hứa Thu từ lâu rồi, đúng không? Có phải anh đã sớm nhận ra anh và chị ấy không hợp nhau? Chị ấy không phải là người anh muốn nắm tay đi đến hết cuộc đời, bầu bạn đến khi đầu bạc răng long.
Tống Dực bấu chặt vào tay vịn ghế, mu bàn tay cuồn cuộn gân xanh, nhưng im lặng, không nói một câu. Ma Lạt Thang thở dài, Hứa Thu qua đời đã tám năm mà anh vẫn không nỡ phủ định người đã khuất, thật ương bướng đến mức đáng ghét! Cũng may, người có nguyên tắc đạo đức sắt đá như vậy sẽ tử tể với Mạn Mạn trọn đời, điều khiến Mạn Mạn yêu thương cũng chính là thói cố chấp gần như tuyệt chủng này đây. Ma Lạt Thang hài hước nghĩ, chọn một người như Tống Dực làm chồng, ít nhất Mạn Mạn sẽ không phải lo vụ vợ bé bồ nhí, vì nguyên tắc đạo đức của Tống Dực sẽ buộc anh thủy chung như nhất với cô.
Ma Lạt Thang điềm tĩnh nói:
– Thật ra khi Hứa Thu đi công viên Yellowstone là anh đã manh nha ý muốn chia tay rồi. Hứa Thu cũng đoán được, thậm chí nếu anh không đề xuất, chị ấy cũng sẽ chia tay với anh.
Tống Dực thắc mắc nhìn Ma Lạt Thang. Cô lúi húi lục lọi trước sau trái phải trong túi xách của mình, cuối cùng lôi ra một tập giấy nhàu nhĩ nhét vào tay Tống Dực.
– Đọc xong thì gọi em.
Rồi cô nhắm mắt ngủ. Tống Dực ngơ ngẩn nhìn tập bản sao trên tay mình, vốn không định xem, nhưng liếc thấy nét chữ quen quen, bất giác lại cúi xuống, đọc xong đoạn đầu tiên, lòng choáng váng như bị đá nện, thì ra là nhật ký của Hứa Thu.
Hết đoạn nọ đến đoạn kia, các trang loạt xoạt giở dần về cuối. Đã mấy lần anh muốn ném tập giấy đi, huyệt thái dương giần giật, anh khó lòng tin những chuyện đang đọc đây là thật, nhưng trong thâm sâu ý thức, lại có một giọng nói nhắn nhủ rằng sự thực cả đấy, chỉ như thế mới cắt nghĩa được những cơn thịnh nộ vô lý, nhũng sự thay đổi khó hiểu trong tính cách và thái độ chểnh mảng của Hứa Thu mỗi khi ở bên anh.
Tống Dực thấy như được giải thoát, gánh nặng đã rơi xuống, lời nguyền mà cái chết đặt lên anh cũng được phá giải, nhưng theo sau cảm giác nhẹ nhõm lại là nỗi tuyệt vọng vô bờ. Nàng đã lấy chồng rồi!
– Vì sao em cho anh xem cái này? – Mặt anh sắt lại, tập nhật kí bị vò rúm trong tay.
Ma Lạt Thang mở mắt, cười hì hì quan sát anh:
– Thế còn được, cả ngày cứ giở bộ dạng bề ngoài cười nụ bề trong khóc thầm ra, em thật sự nghi ngờ tầm nhìn của Mạn Mạn đấy!
Mặt càng sa sầm, Tống Dực đấm tay vào lưng ghế của Ma Lạt Thang, làm cô giật mình quay người ra sau. Anh lục vấn, vừa giận vừa buồn:
– Ý em là sao? Muốn báo thù tôi? Nếu em muốn tôi biết rõ chân tướng sự việc, vì sao không cho tôi đọc sớm? Vì sao phải đợi đến khi Tô Mạn yên bề gia thất rồi mới cho tôi xem?
Ma Lạt Thang cố gắng kéo giãn khoảng cách với anh:
– Ê! Anh oán nhầm người rồi! Giấu giếm anh không phải chủ ý của tôi, mà là ý Mạn Mạn. Muốn trách thì chỉ có thể trách cứ bản thân mà thôi. Tô Mạn đã hỏi anh bao nhiêu lần là có yêu cô ấy không, anh không những không thú thật, còn nói rằng người anh yêu là Hứa Thu, anh bảo cô ấy biết làm sao bây giờ? Bôi bác hạ thấp Hứa Thu để được anh yêu? Cô ấy không thèm giở thủ đoạn đó đâu!
Cơn thịnh nộ dần dần tiêu tan, anh có quyền gì mà tức giận? Chính anh đã nói với Tô Mạn rằng người anh yêu là Hứa Thu mà. Ma Lạt Thang càu nhàu:
– Nếu chuyến bay này không phải là về Bắc Kinh, nếu anh không chính miệng thừa nhận anh yêu Mạn Mạn, em cũng không cho anh xem đâu. Ngay tình cảm của mình với cô ấy mà anh còn không dám thừa nhận, không dám vì cô ấy mà dũng cảm bước ra khỏi quá khứ thì em sẽ để anh vĩnh viễn ôm khư khư mối khổ đau theo Hứa Thu. Mạn Mạn xứng đáng với người tử tế hơn.
Tống Dực đờ đẫn nhìn ra trước mặt, tinh thần thê thảm và tuyệt vọng. Nỗi đau quá sắc nét, Ma Lạt Thang trông thấy mà cũng cay cay sống mũi, bèn vỗ vai anh:
– Thôi không phải dằn vặt! Coi như lời xin lỗi đền bù, em lại báo cho anh một tin tốt lành. Mạn Mạn chưa-lập-gia-đình!
Tống Dực từ từ quay đầu sang, nhìn chằm chằm vào Ma Lạt Thang. Ma Lạt Thang gật đầu thật mạnh:
– Mạn Mạn chưa lấy chồng, vừa rồi là em lừa anh đấy! – Cô nhìn khuôn mặt méo mó của anh, vừa ngồi sâu ra sau vừa cười khan – Đừng quên anh cũng từng lừa em nhé! Đây là em mới trả hận thôi đấy! Huề cả làng! Xưa kia khiêu khích thế nào anh đều trơ khắc như khúc gỗ, mặt mày vô cảm, vừa rồi trông anh nhấp nhổm như mèo bị đốt đuôi, kể cũng không tệ!
Tống Dực đột nhiên đưa tay ôm đầu, phá lên cười. Thấy cuộn giấy lăn xuống đất, Ma Lạt Thang bèn hẩy chân đá dẹp sang một bên, cũng cười vui vẻ:
Tiếp viên tiến đến gần, nhặt tập nhật ký rúm ró, lễ phép hỏi:
– Chị ơi, cái này còn cần không ạ?
Ma Lạt Thang liếc Tống Dực, nheo mắt thích thú:
– Không cần nữa, phiền cô vứt đi giùm chúng tôi!
Tô Mạn là người Bắc Kinh, phát âm chuẩn tiếng phổ thông, nên được phụ trách dạy môn Ngữ văn lớp Một, tại vì nói tiếng Anh lưu loát, nên còn đảm nhiệm môn Anh ngữ cho lớp Năm và Sáu.
Theo chỉ dẫn của dân trong vùng, Tống Dực tìm một mạch đến trường học.
Tô Mạn đang dạy thay cho một giáo viên nghỉ ốm, học sinh đồng thanh ôn bài, Tô Mạn đi qua đi lại giữa các dãy bàn, cùng đọc với các em.
Thu sang, thu đã sang, đồng quê đẹp như tranh vẽ. Lê treo đèn lồng vàng chóe, tảo khoe má đỏ hây hây, biển lúa cuồn cuộn sóng đầy, cao lương bừng bừng đuốc sáng. Nhờ ai thu đẹp nhường này…
Tô Mạn mỉm cười nhìn ra cửa sổ, chợt trông thấy Tống Dực. Cô không ngạc nhiên lắm, chỉ ngẩn người một thoáng rồi mỉm cười tiếp tục đọc bài với học sinh.
Trông kìa, nhạn trên trời xanh trả lời, sắp thành chữ “người” rất lớn, hệt như muốn nói, bàn tay lao động cần mẫn, vẽ ra bức họa mùa thu.
Chuông reo hết giờ vang lên, đám trẻ tíu tít kéo ra khỏi lớp, đều ngắm nghía Tống Dực một cách tò mò. Tô Mạn bước ra, mỉm cười hỏi:
– Ma Lạt Thang đâu?
– Nói là loanh quanh đằng núi một lúc.
Tô Mạn cất bước, Tống Dực đi sau, men theo bờ ruộng tiến lên đường núi.
Núi lượn thanh tao, suối tuôn trong vắt, lá phong đỏ rực, ngân hạnh vàng ươm. Chân giẫm lên lá khô nghe lạo xạo. Tống Dực khẽ gọi, “Mạn Mạn!” Tô Mạn ngoái đầu, mắt sáng như sao. Tống Dực nói, “Anh yêu em.”
“Em biết,” cô cười. Quả thật là cô đã biết. Lúc ở trong cuộc đã từng băn khoăn, nhưng khi bước hẳn ra ngoài thì sẽ thấy mọi sự phân minh hết sức. Cô đã yêu anh mười mấy năm, một trong những nguyên nhân quan trọng nhất là vì anh có tinh thần trách nhiệm và ý thức đạo đức, bởi thế cô hiểu rằng anh khó lòng gạt bỏ được nỗi hổ thẹn trước Hứa Thu. Tình trạng luẩn quẩn và vật vã của anh đã gây tổn thương cho cô, nhưng đó chỉ là vì anh yêu cô mà thôi.
Tô Mạn lại tiến bước. Tống Dực như mới yêu lần đầu, không biết phải làm sao. Đứng đờ ra hồi lâu sực nghĩ phải đuổi theo, nhưng bắt kịp rồi lại chẳng có điều gì để nói, đành im lặng bước cùng Tô Mạn. Càng đi càng hoang mang, nàng nói nàng biết, nàng biết là ý gì? Nàng còn yêu anh không?
Đang thấp thỏm thì một bàn tay nắm lấy tay anh, làm trái tim lỗi nhịp. Tống Dực quay mặt sang nhìn, Tô Mạn đang dõi mắt ra phía trước, vừa bước tiếp vừa mỉm cười, khóe môi cong lên như vầng trăng non. Trái tim đập đều trở lại, anh nắm lấy tay nàng, siết mỗi lúc một chặt, không buông ra nữa.
Thì ra đây chính là tình yêu đích thực, không suy diễn, không dè chừng, không cần thủ thỉ, cứ yên ổn, vui vẻ, bình thản vậy thôi.
Trước đây thì, nàng chưa bao giờ buông tay, từ nay về sau, bất kể xảy ra chuyện gì, anh cũng tuyệt đối không buông tay ra nữa. Trước đây thì, nàng như ngọn đèn, làm tiêu cho anh thoát khỏi vũng lầy tối tăm khốn khổ, từ nay về sau, anh sẽ canh ngọn đèn đó cả đời, để nàng mãi mãi sáng bừng ấm áp.
Bình luận facebook