-
Chap 35
Một căn phòng được trang trí khá đơn giản đa phần là gam màu lạnh nhưng rất sang trọng, kiến trúc mang hơi hướng của Châu âu. Đây không phải nhà Trần Thế Hào, càng không phải nhà cô mà là biệt thự trên sườn núi của Lâm Vy Vy. Hôm cô biết bà Trương đang ở trong tay Trần Thế Hào, hắn còn muốn cô phải theo Lâm Vy Vy. khi cô ấy giúp cô làm thủ tục xong quay lại thì hỏi " xuất viện rồi chị định đi đâu?. "ban đầu Tiểu Nhu nghĩ mình sẽ tìm bà Trương nhưng không cần thiết nữa, cô đã biết bà ở đâu. Tiểu Nhu cũng không muốn quay về ngôi nhà trước đây, nơi đó chắc đã bị họ dọn sạch rồi. Vậy cô nên đi đâu?
Đang mãi nghĩ thì Vy Vy đề nghị cô đến nhà cô ấy, Tiểu Nhu muốn từ chối nhưng Vy Vy nói cô bây giờ không người thân, không chỗ ở, cô có thể đi đâu? Nghĩ một lúc Tiểu Nhu đồng ý không phải vì Vy Vy mà là vì cô đã biết cái sự giúp đỡ mà Trần Thế Hào nói là gì. Dù sao cô và Vy Vy cùng lắm chỉ biết nhau được một tuần sao Vy Vy lại nhiệt tình giúp đỡ cô như vậy, Trần Thế Hào, làm sao hắn biết Vy Vy sẽ đưa ra đề nghị này?
Có tiếng gõ cửa phòng vang lên, khuôn mặt xinh xắn của Lâm Vy Vy hiện ra nhìn cô cười :" chị, buổi sáng tốt lành. " Vy Vy mặc chiếc váy màu hồng nhạt, tóc xoã đến vai chạy đến ngồi cạnh Tiểu Nhu.
" cám ơn cô. " Tiểu Nhu nhìn Vy Vy nở một nụ cười. Cô ở đây cũng được mấy ngày, nhưng có điều...
" hôm nay chúng ta ra vườn nhé. Chú Ngũ đem đến mấy cây giống mới, em muốn cùng chị trồng chúng. " Vy Vy ôm tay cô , đầu đặc trên vai cô làm bộ dạng cầu xin.
Từ lúc đến đây Tiểu Nhu rất ít khi ra khỏi phòng, hầu hết thời gian đều nhốt mình trong phòng dù Lâm Vy Vy có đôi lần muốn kéo cô ra ngoài nhưng cô đều dùng lý do để từ chối.
Tại sao cô lại không muốn ra ngoài sao.? Bởi vì người đàn ông tên Lâm Lạc Hy, cũng là anh trai Vy Vy. Hôm cô dọn đến đây, Lâm Lạc Hy đã đi công tác vốn không ở nhà và vì Vy Vy tự ý làm nên hình như anh ta không biết sự xuất hiện của cô trong nhà.
Buổi tối, vì lạ chỗ cô không ngủ được định tìm nước uống lúc đi đến cầu thang thì nghe có người đang nói chuyện. Tiểu Nhu dựa vào tường, đi rất khẽ, tai cố gắng nghe tiếng bên dưới...
" ông chủ, Trần Thế Hào và tiểu thư Vy Vy vẫn còn gặp nhau. "
" Khi nào .? "
" chính là hôm Tiểu thư đưa người phụ nữ đó từ bệnh viện về đây . "
" cô ta ở đây?. "
" Tiểu thư đã sắp xếp cho cô ta ở tầng 1."
" con bé này... "
" thông tin của cô ta, chúng tôi vẫn không tra được. Chúng ta có nên...."
" giữ lại xem thế nào."
" tôi sẽ cho người giám sát cô ta. "
" ừ, nếu Vy Vy còn gặp tên đó, nói Nhã nhốt lại."
Thì ra Trần Thế Hào và Vy Vy đã quen biết từ trước sao? Vậy họ là quan hệ gì? Tiểu Nhu nhớ trước khi bỏ trốn hắn là dùng cô để làm hàng hoá trao đổi, nhưng cô không biết người "nhận " là ai. Về phía Vy Vy, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường không thể nào hắn lại muốn cô tiếp cận Vy Vy. Trừ khi.... Nghe được đoạn nói chuyện đó, Tiểu Nhu đã biết người Trần Thế Hào muốn cô tiếp cận chính là Lâm Lạc Hy. Nếu là vậy Trần Thế Hào muốn cô làm gì? Anh ta và Trần Thế Hào có phải cùng một loại người?
" chị ra ngoài đi mà... " Vy Vy ôm tay cô lắc qua lắc lại, cô không hiểu sao Tiểu Nhu cứ muốn ở mãi trong phòng không chịu ra ngoài như vậy? Hay là vì anh trai?
" Vy Vy, tôi... " Tiểu Nhu gỡ tay mình ra khỏi tay Vy Vy, cô đã nhiều lần dùng lý do mệt mỏi để từ chối nhưng cũng không thể từ chối mãi được.
" chị lo về anh trai em à.?" Trong nhà này ngoài anh trai đáng sợ của cô ra thì ai cũng nghe theo lời cô, đối với Tiểu Nhu rất tốt. Anh trai biết cô đem Tiểu Nhu về liền trừng mắt la cô một trận nhưng sau đó cũng chiều theo. Chỉ là anh trai ngay cả việc chào hỏi Tiểu Nhu cũng không thèm, có phải vì vậy mà Tiểu Nhu nghĩ anh trai không thích cô ở đây.
Tiểu Nhu im lặng không nói, hôm nay là cuối tuần Lâm Lạc Hy sẽ không đi làm, cô không muốn ra ngoài. " không phải như vậy... "
Vy Vy kéo tay Tiểu Nhu đứng lên " chị yên tâm, hôm nay anh ấy có việc đã đi từ sớm rồi. " Không đợi Tiểu Nhu nói thêm gì nữa Vy Vy đã lôi cô ra khỏi phòng.
Trong sân vườn của biệt thự.....
Sau khi trồng xong những cây nhỏ trong một khu đất trống của vườn, Tiểu Nhu cùng Vy Vy ngồi xuống chiếc bàn sắt được sơn trắng đặc dưới gốc cây lớn.
" giàn hoa linh lan bên đó thật đẹp, là cô trồng à.? " Tiểu Nhu chỉ đến giàn hoa ở bên trái họ.
" không phải em trồng, là mẹ. " Vy Vy nhìn đến giàn hoa linh lan trắng trong đôi mắt to đáng yêu là sự nhớ nhung.
" vậy mẹ cô... " Tiểu Nhu muốn hỏi nhưng bắt gặp ánh mắt của Vy Vy khi nhìn qua đó cô liền không nói nữa.
" Lúc đó em chỉ mới hai tuổi." Vy Vy lấy tay xoa tách trà trong tay, những gì cô biết về mẹ chỉ có giàn hoa linh lan này.
Tiểu Nhu biết mình đã nói điều không nên vội xin lỗi, khi đến đây cô không thấy ai khác nữa nhưng không nghĩ mẹ của Vy Vy đã không còn. Vy Vy cũng như cô mất đi người thân.
Lâm Vy Vy nhìn đến giàn hoa nói. " ba cũng mất cách đây mấy năm, bây giờ em chỉ có mình anh trai là người thân duy nhất. " Anh trai ngoài mặc lạnh lùng ít nói nhưng cô cảm nhận được anh trai là rất yêu thương cô, những gì anh trai làm đều là tốt cho cô. Cuộc sống của cô chưa bao giờ phải gặp bất kỳ trở ngại nào.
Tiểu Nhu nghe Vy Vy nói tâm trạng cũng đượm buồn, cô nhớ đến những kỷ niệm mà khi đó cô còn cả ba và mẹ. Khoảng thời gian đó là lúc cô vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất, cô mãi mãi cũng không thể quên được những hồi ức đó. Cuộc sống này là vậy, chúng ta không thể đoán trước được chuyện gì. Cứ nghĩ mình sẽ được sống trong sự yêu thương của ba mẹ nhưng cuối cùng thì sau, mẹ gặp tai nạn, ba chết thảm trong tay bọn người Trần Thế Hào, còn lại một mình cô chống chọi mọi thứ.
" nhưng mà anh trai rất bận, hầu hết thời gian đều ở công ty, em chỉ có mỗi mình chị Nhã nói chuyện. " Vy Vy buồn rầu ngã ra ghế, gặp được Tiểu Nhu nói chuyện lại hợp nhau nên cô rất quý.
Tiểu Nhu cảm thấy kỳ lạ Vy Vy đáng yêu như vậy tại sao không có bạn :" cô... Không có bạn bè sao?. " cô nghĩ Vy Vy phải có rất nhiều bạn.
Lâm Vy Vy lắc đầu :" những người muốn làm bạn với em, nữ thì là vì anh trai, nam thì là vì gia sản nhà em không ai là thật lòng. Bọn họ đã sớm bị anh trai em tiêu diệt hết rồi, em bây giờ chỉ có chị và... " nói đến đây môi của Vy Vy bất giác cong lên, trên má còn điểm vài chỗ hồng.
Tiểu Nhu nhìn thấy hai má đã hồng của Vy Vy cũng tò mò muốn biết :" còn có ai nữa...hay là... "
" em và anh ấy chỉ là bạn thôi. " Mặt của Vy Vy đã đỏ ủng vội vàng biện minh, tuy chỉ quen biết mới mấy tuần nhưng cô thấy được người đó đối với cô không giống với những người trước đây.
Nhìn Vy Vy phản ứng như vậy Tiểu Nhu cũng bật cười :" tôi đã nói gì đâu chứ..." xem ra Vy Vy đã thích người đó, có nên trêu cô ấy một chút không nhỉ :" nhìn mặt cô đỏ như vậy đừng nói là đã thích người ta rồi nhé. "
Vy Vy vội lấy tay xoa mặt mình, đúng là có thích thích :" em...Anh ấy rất tốt...chỉ là anh trai lại không thích anh ấy. "
Nụ cười trên môi của Tiểu Nhu cứng lại, trong đầu cô hiện lên một khuôn mặt quỹ dị với khoé môi cong lên đầy ý cười.
" Anh trai không cho em gặp anh ấy nữa, hôm chị xuất viện em đã gặp anh ấy trong bệnh viện sau đó thì không gặp lại được nữa. " nếu cô còn gặp người đó nữa chắc chắn anh trai sẽ nỗi giận, cô không hiểu sao anh trai lại có ác cảm với người đó như vậy.
Người mà Vy Vy nói liệu có phải là Trần Thế Hào? Tiểu Nhu cảm thấy toàn thân mình đang run lên, hôm cô xuất viện Trần Thế Hào cũng đến. Là hắn thật sao?
Đang mãi nghĩ thì Vy Vy đề nghị cô đến nhà cô ấy, Tiểu Nhu muốn từ chối nhưng Vy Vy nói cô bây giờ không người thân, không chỗ ở, cô có thể đi đâu? Nghĩ một lúc Tiểu Nhu đồng ý không phải vì Vy Vy mà là vì cô đã biết cái sự giúp đỡ mà Trần Thế Hào nói là gì. Dù sao cô và Vy Vy cùng lắm chỉ biết nhau được một tuần sao Vy Vy lại nhiệt tình giúp đỡ cô như vậy, Trần Thế Hào, làm sao hắn biết Vy Vy sẽ đưa ra đề nghị này?
Có tiếng gõ cửa phòng vang lên, khuôn mặt xinh xắn của Lâm Vy Vy hiện ra nhìn cô cười :" chị, buổi sáng tốt lành. " Vy Vy mặc chiếc váy màu hồng nhạt, tóc xoã đến vai chạy đến ngồi cạnh Tiểu Nhu.
" cám ơn cô. " Tiểu Nhu nhìn Vy Vy nở một nụ cười. Cô ở đây cũng được mấy ngày, nhưng có điều...
" hôm nay chúng ta ra vườn nhé. Chú Ngũ đem đến mấy cây giống mới, em muốn cùng chị trồng chúng. " Vy Vy ôm tay cô , đầu đặc trên vai cô làm bộ dạng cầu xin.
Từ lúc đến đây Tiểu Nhu rất ít khi ra khỏi phòng, hầu hết thời gian đều nhốt mình trong phòng dù Lâm Vy Vy có đôi lần muốn kéo cô ra ngoài nhưng cô đều dùng lý do để từ chối.
Tại sao cô lại không muốn ra ngoài sao.? Bởi vì người đàn ông tên Lâm Lạc Hy, cũng là anh trai Vy Vy. Hôm cô dọn đến đây, Lâm Lạc Hy đã đi công tác vốn không ở nhà và vì Vy Vy tự ý làm nên hình như anh ta không biết sự xuất hiện của cô trong nhà.
Buổi tối, vì lạ chỗ cô không ngủ được định tìm nước uống lúc đi đến cầu thang thì nghe có người đang nói chuyện. Tiểu Nhu dựa vào tường, đi rất khẽ, tai cố gắng nghe tiếng bên dưới...
" ông chủ, Trần Thế Hào và tiểu thư Vy Vy vẫn còn gặp nhau. "
" Khi nào .? "
" chính là hôm Tiểu thư đưa người phụ nữ đó từ bệnh viện về đây . "
" cô ta ở đây?. "
" Tiểu thư đã sắp xếp cho cô ta ở tầng 1."
" con bé này... "
" thông tin của cô ta, chúng tôi vẫn không tra được. Chúng ta có nên...."
" giữ lại xem thế nào."
" tôi sẽ cho người giám sát cô ta. "
" ừ, nếu Vy Vy còn gặp tên đó, nói Nhã nhốt lại."
Thì ra Trần Thế Hào và Vy Vy đã quen biết từ trước sao? Vậy họ là quan hệ gì? Tiểu Nhu nhớ trước khi bỏ trốn hắn là dùng cô để làm hàng hoá trao đổi, nhưng cô không biết người "nhận " là ai. Về phía Vy Vy, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường không thể nào hắn lại muốn cô tiếp cận Vy Vy. Trừ khi.... Nghe được đoạn nói chuyện đó, Tiểu Nhu đã biết người Trần Thế Hào muốn cô tiếp cận chính là Lâm Lạc Hy. Nếu là vậy Trần Thế Hào muốn cô làm gì? Anh ta và Trần Thế Hào có phải cùng một loại người?
" chị ra ngoài đi mà... " Vy Vy ôm tay cô lắc qua lắc lại, cô không hiểu sao Tiểu Nhu cứ muốn ở mãi trong phòng không chịu ra ngoài như vậy? Hay là vì anh trai?
" Vy Vy, tôi... " Tiểu Nhu gỡ tay mình ra khỏi tay Vy Vy, cô đã nhiều lần dùng lý do mệt mỏi để từ chối nhưng cũng không thể từ chối mãi được.
" chị lo về anh trai em à.?" Trong nhà này ngoài anh trai đáng sợ của cô ra thì ai cũng nghe theo lời cô, đối với Tiểu Nhu rất tốt. Anh trai biết cô đem Tiểu Nhu về liền trừng mắt la cô một trận nhưng sau đó cũng chiều theo. Chỉ là anh trai ngay cả việc chào hỏi Tiểu Nhu cũng không thèm, có phải vì vậy mà Tiểu Nhu nghĩ anh trai không thích cô ở đây.
Tiểu Nhu im lặng không nói, hôm nay là cuối tuần Lâm Lạc Hy sẽ không đi làm, cô không muốn ra ngoài. " không phải như vậy... "
Vy Vy kéo tay Tiểu Nhu đứng lên " chị yên tâm, hôm nay anh ấy có việc đã đi từ sớm rồi. " Không đợi Tiểu Nhu nói thêm gì nữa Vy Vy đã lôi cô ra khỏi phòng.
Trong sân vườn của biệt thự.....
Sau khi trồng xong những cây nhỏ trong một khu đất trống của vườn, Tiểu Nhu cùng Vy Vy ngồi xuống chiếc bàn sắt được sơn trắng đặc dưới gốc cây lớn.
" giàn hoa linh lan bên đó thật đẹp, là cô trồng à.? " Tiểu Nhu chỉ đến giàn hoa ở bên trái họ.
" không phải em trồng, là mẹ. " Vy Vy nhìn đến giàn hoa linh lan trắng trong đôi mắt to đáng yêu là sự nhớ nhung.
" vậy mẹ cô... " Tiểu Nhu muốn hỏi nhưng bắt gặp ánh mắt của Vy Vy khi nhìn qua đó cô liền không nói nữa.
" Lúc đó em chỉ mới hai tuổi." Vy Vy lấy tay xoa tách trà trong tay, những gì cô biết về mẹ chỉ có giàn hoa linh lan này.
Tiểu Nhu biết mình đã nói điều không nên vội xin lỗi, khi đến đây cô không thấy ai khác nữa nhưng không nghĩ mẹ của Vy Vy đã không còn. Vy Vy cũng như cô mất đi người thân.
Lâm Vy Vy nhìn đến giàn hoa nói. " ba cũng mất cách đây mấy năm, bây giờ em chỉ có mình anh trai là người thân duy nhất. " Anh trai ngoài mặc lạnh lùng ít nói nhưng cô cảm nhận được anh trai là rất yêu thương cô, những gì anh trai làm đều là tốt cho cô. Cuộc sống của cô chưa bao giờ phải gặp bất kỳ trở ngại nào.
Tiểu Nhu nghe Vy Vy nói tâm trạng cũng đượm buồn, cô nhớ đến những kỷ niệm mà khi đó cô còn cả ba và mẹ. Khoảng thời gian đó là lúc cô vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất, cô mãi mãi cũng không thể quên được những hồi ức đó. Cuộc sống này là vậy, chúng ta không thể đoán trước được chuyện gì. Cứ nghĩ mình sẽ được sống trong sự yêu thương của ba mẹ nhưng cuối cùng thì sau, mẹ gặp tai nạn, ba chết thảm trong tay bọn người Trần Thế Hào, còn lại một mình cô chống chọi mọi thứ.
" nhưng mà anh trai rất bận, hầu hết thời gian đều ở công ty, em chỉ có mỗi mình chị Nhã nói chuyện. " Vy Vy buồn rầu ngã ra ghế, gặp được Tiểu Nhu nói chuyện lại hợp nhau nên cô rất quý.
Tiểu Nhu cảm thấy kỳ lạ Vy Vy đáng yêu như vậy tại sao không có bạn :" cô... Không có bạn bè sao?. " cô nghĩ Vy Vy phải có rất nhiều bạn.
Lâm Vy Vy lắc đầu :" những người muốn làm bạn với em, nữ thì là vì anh trai, nam thì là vì gia sản nhà em không ai là thật lòng. Bọn họ đã sớm bị anh trai em tiêu diệt hết rồi, em bây giờ chỉ có chị và... " nói đến đây môi của Vy Vy bất giác cong lên, trên má còn điểm vài chỗ hồng.
Tiểu Nhu nhìn thấy hai má đã hồng của Vy Vy cũng tò mò muốn biết :" còn có ai nữa...hay là... "
" em và anh ấy chỉ là bạn thôi. " Mặt của Vy Vy đã đỏ ủng vội vàng biện minh, tuy chỉ quen biết mới mấy tuần nhưng cô thấy được người đó đối với cô không giống với những người trước đây.
Nhìn Vy Vy phản ứng như vậy Tiểu Nhu cũng bật cười :" tôi đã nói gì đâu chứ..." xem ra Vy Vy đã thích người đó, có nên trêu cô ấy một chút không nhỉ :" nhìn mặt cô đỏ như vậy đừng nói là đã thích người ta rồi nhé. "
Vy Vy vội lấy tay xoa mặt mình, đúng là có thích thích :" em...Anh ấy rất tốt...chỉ là anh trai lại không thích anh ấy. "
Nụ cười trên môi của Tiểu Nhu cứng lại, trong đầu cô hiện lên một khuôn mặt quỹ dị với khoé môi cong lên đầy ý cười.
" Anh trai không cho em gặp anh ấy nữa, hôm chị xuất viện em đã gặp anh ấy trong bệnh viện sau đó thì không gặp lại được nữa. " nếu cô còn gặp người đó nữa chắc chắn anh trai sẽ nỗi giận, cô không hiểu sao anh trai lại có ác cảm với người đó như vậy.
Người mà Vy Vy nói liệu có phải là Trần Thế Hào? Tiểu Nhu cảm thấy toàn thân mình đang run lên, hôm cô xuất viện Trần Thế Hào cũng đến. Là hắn thật sao?
Bình luận facebook