-
Chap 31
Ba năm sau....
Mùa xuân qua đi gió mang theo hơi nóng thổi qua lá cây, ánh nắng cũng có phần gây gắt hơn nhưng ở một vùng ngoại ô mà nói cây xanh bát ngát tán cây vừa rộng vừa to có thể che nắng cho một khoảng sân rộng lớn làm cho không khí trở nên mát mẻ hơn.
Trong Biệt thự nhỏ, trên nền cỏ xanh ngoài sân một dáng người mảnh khảnh mái tóc dài mượt xõa ra sau vai gầy, đôi mắt hạnh to tròn cùng hàng mi cong khẽ chớp, làn da trắng mịn hai bên má còn lớt phớt hồng nhẹ có lẻ do đứng dưới trời nắng trên người mặc chiếc váy màu lục nhạt chân đi giày bệt trên tay cầm một giỏ mây hướng về cây táo ở góc sân mà đi.
Cùng lúc đó ngoài cổng có một chiếc xe thể thao chạy vào, cửa xe mở ra. Một thân hình cao lớn bước xuống, mái tóc đen được cắt ngắn gọn gàng mắt quét một vòng sân rồi dừng lại ở cây táo môi khẽ cong hiện lên ý cười. Hắn tựa lưng vào xe, áo sơ mi đen trên người dưới ánh nắng nhìn thật nóng bức.
Hắn nhìn về người con gái ở góc cây táo, trong mắt có chút dịu dàng nhưng rất nhanh thì biến mất. Cô gái đang hái táo trên cây nên không hề biết có người đang nhìn mình, những trái táo chính mọng đỏ ao làm người ta nhìn vào chỉ muốn cắn một cái.
Phát hiện ra một trái táo chính vừa to vừa tròn nhưng lại nằm cao hơn tầm với cô bỏ giỏ mây xuống chân nhúng mấy cái cũng không hái được thì có chút thất vọng. Chỉ là không cưỡng lại được nên quyết định nhúng người mấy cái nữa xem sao, khi cơ thể vừa vươn lên một chút thì một bàn tay to lớn ôm lấy eo cô giữ chặc lại, trái táo cũng được tay kia hái xuống dễ dàng.
Cô giật mình la lên rồi dùng chân đá ra sau ổng quyển của người đó nhưng hắn không nhúc nhích, tay cô muốn gỡ bàn tay ở eo mình ra nhưng hắn càng siết chặc hơn ép lưng cô vào lòng ngực của hắn, mùi hương từ cơ thể của cô tỏa ra làm hắn có chút thích thú. Cô gái này thật sự đã lớn, mùi hương càng quyến rủ hơn rất nhiều.
Lưng chạm vào ngực của hắn cảm giác được môi hắn ở sau gáy cô hít mạnh một cái, cô càng vùng vẫy mạnh hơn để thoát ra. Thấy cô phản ứng kịch liệt như vậy hắn có chút lưu luyến mà buông ra.
Còn chưa kịp nói gì thì trên mặt đã in năm dấu tay của cô, dám đánh hắn, :" này, cô... " chưa nói hết thì đã thấy cô xách giỏ mây đi vào nhà, tay hắn nắm chặc quả táo như muốn bóp nát nó ra.
" Hà Tiểu Nhu, đứng lại. " hắn tức giận mà quát lớn nhưng Tiểu Nhu không xem câu nói hắn ra gì chỉ khự lại mấy giây rồi tiếp tục đi vào nhà.
Trần Thế Hào tức giận đến gân xanh trên cổ cũng nổi lên, hắn ném mạnh quả táo xuống đất rồi bước nhanh vào nhà.
Tiểu Nhu đã vào phòng bếp, cô lấy táo trong giỏ ra rửa sạch. Thế Hào vừa vào nhà liền xong thẳng tới cô kéo mạnh cô ra :" ai cho cô cái gan đó hả?. "
Tiểu Nhu bị kéo đứng không vững tay vịnh vào bàn trên mặt không chút biểu cảm liếc hắn một cái rồi tiếp tục rửa táo. Bị giam ở đây ba năm, lúc đầu cô sợ hãi khóc suốt mấy ngay, sau đó thì muốn tìm cách trốn đi nhưng một cô gái như cô vốn không thể thoát được đám đàn ông khỏe mạnh bên ngoài, nhiều lần trốn ra đều bị họ phát hiện. Từ đó thì không còn ý định đó nữa, sống ở đây mỏi ngày với cô đều rất chán ghét và khó chịu. Cô không hề tiếp xúc với bất kỳ ai ngoài người dọn dẹp, bởi bà cũng bị đem đến đây giống cô có thể khi cô đi thi bà cũng sẽ được ra ngoài, còn đám người canh giữ cô có lúc muốn bắt chuyện nhưng đều bị cô làm ngơ cô có thể nhìn ra được trong mắt họ là cái gì đâu chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm. Thi thoảng Trần Thế Hào cũng đến xem tình hình hắn cũng hỏi đến cái chương trình nhưng cô vẫn giả vờ không biết gì.
Đây không phải lần đầu cô làm ngơ hắn nhưng cái tát này hắn nuốt không trôi, tức giận vô cùng. Chỉ là ôm nhẹ một chút có gì ghê gớm nếu không phải vì kế hoạch thì hắn đã sớm đè cô dưới thân mình rồi.
" Chết tiệt! Đừng tưởng ba năm qua tôi không làm gì cô thì bây giờ cũng không. " nói rồi hắn kéo cô đến bàn ăn dùng một tay giữ chặc hai tay cô ra sau lưng, một tay giữ đầu cô lại. Môi hắn áp xuống ngậm lấy môi cô, Tiểu Nhu hoảng hốt lắc đầu né tránh. Không hôn được môi cô hắn cúi xuống bắt đầu liếm láp cái cổ trắng trẻo của cô, mỗi lần đều nút mạnh mấy cái để lại mấy dấu đỏ.
" Buông ra đồ khốn... " Tiểu Nhu sợ hãi kêu lên, co người lại để tránh hắn.
" Cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi sao, đã vậy hôm nay tôi cho cô nói nhiều một chút. " hắn nhếch môi, trong khoé mắt hiện lên sự ham muốn. Tay không giữ đầu cô nữa mà xé rách áo cô, bộ ngực trắng mịn đầy dặn hiện ra trước mắt Hắn.
Tiểu Nhu càng hoảng loạn hơn người không ngừng tránh né bàn tay hắn, nước mắt cũng chảy ra không ngừng kêu lên :" không được, buông ra..... Anh là tên khốn... " giọng cô hơi ngẹn lại.
Trần Thế Hào không phải là loại dễ dàng có ham muốn như vậy, phụ nữ ở bên hắn muốn ai mà không được nhưng không ai làm hắn có được cái cảm giác như bây giờ, cơ thể hắn bắt đầu nóng lên, hơi thở rối loạn, mắt không rời được ngực của cô, cổ họng bắt đầu khô khóc bên dưới dục vọng như sắp nổ tung ra. Chết tiệt, tại sao lại...người khác hắn cũng không có phản ứng như vậy.
Tay hắn không tự chủ được mà xoay nắn ngực cô nhưng không hề mạnh bạo mà là rất nhẹ nhàng hắn muốn từ từ thưởng thức,ưm... Rất tốt rất mềm mại cảm giác lúc chạm vào rất thoải mái, còn có mùi hương của cô rất dễ chịu. Trần Thế Hào cúi xuống hôn nhẹ lên ngực cô, thì ra cô gái này lớn lên lại tuyệt vời đến vậy.
Tiểu Nhu bị hắn chạm vào ngực muốn tránh cũng không được, mặc dù hắn không thô bạo nhưng với cô đó là cảm giác kinh tỡm, hắn là người cô câm ghét nhất cô tuyệt đối không để hắn chạm vào. Chân cô đang ở giữa chân hắn, không nghĩ nhiều cô co gối muốn đánh vào nơi đó nhưng hắn lại nhanh lách người qua tránh được.
" cô còn dám... Được, lúc trước là nghĩ cô còn là trẻ vị thành niên và có chuyện muốn cô làm mới để đến giờ nhưng mà... " Trần Thế Hào ngưng lại, môi hiện lên ý cười mắt nhìn chầm chầm ngực cô rồi dời xuống váy cô :" cơ thể xinh đẹp này rất hợp khẩu vị của tôi. "
" tên khốn, đê tiện, rác rưởi... " Tiểu Nhu không ngừng chửi bởi hắn, chân đá lung tung về phía hắn.
Thế Hào vẫn giữ lấy tay cô phía sau nên cô không thể thoát được, hắn nhìn bộ dạng này của cô thì rất thích thú. Hắn tách đùi cô ép chân mình ở giữa chân cô, bên dưới hắn cọ nhẹ vào đùi cô làm hắn thở mạnh. Tay hắn bắt đầu luồn vào váy cô vuốt nhẹ, môi thì liếm ngực cô, bên dưới càng trướng lên hơn làm hắn muốn biết bên trong cô có phải sẽ rất tuyệt còn có cô là lần đầu tiên... Suy nghi này kiến hắn không kiềm chế được nữa, tay kéo mạnh áo ngực cô ra...
" Buông ra.. Đồ khốn..... Đừng... Làm ơn... Đừng mà. " Tiểu Nhu khóc nức nở lúc thì mắng lúc thì cầu xin hắn tha cho. Mặt cô toàn là nước mắt đầu lắc liên tục tóc dính vào hai bên mặc trong rất đáng thương.
Thế Hào nhìn thấy thì dừng động tác xoay ngực cô lại, trong lòng không hiểu sao rất khó chịu và một chút xót xa. Rất mai bà dọn dẹp vừa hay bước vào nhìn thấy cảnh này thì hét lên muốn chạy đến cứu Tiểu Nhu nhưng lại sợ sệt nhìn Thế Hào.
Hắn buông tay cô ra để mặc cô ngã xuống đất, Tiểu Nhu kéo chặc áo che đi cơ thể của mình người cuộn tròn lại úp mặt vào gối khóc lên, cô rất sợ. Bà dọn dẹp chạy đến ôm chặc cô an ủi mắt còn sợ nhìn Thế Hào. :" không sao... Không sao rồi. "
Thế Hào đá mạnh vào ghế làm bà dọn dẹp và Tiểu Nhu giật mình, hai người nép sát vào nhau cúi đầu không dám nhìn hắn.
Giọng Thế Hào như một nhát dao đâm vào người cô :" Tới lúc đó hầu hạ hắn cho tốt. " nói rồi hắn đi ra ngoài tay nắm chặc thành đấm, trong lòng cảm thấy rất bực bội, vì sao? Vì không chiếm được cô hay vì sắp đem cô cho tên đàn ông khác?.
Mùa xuân qua đi gió mang theo hơi nóng thổi qua lá cây, ánh nắng cũng có phần gây gắt hơn nhưng ở một vùng ngoại ô mà nói cây xanh bát ngát tán cây vừa rộng vừa to có thể che nắng cho một khoảng sân rộng lớn làm cho không khí trở nên mát mẻ hơn.
Trong Biệt thự nhỏ, trên nền cỏ xanh ngoài sân một dáng người mảnh khảnh mái tóc dài mượt xõa ra sau vai gầy, đôi mắt hạnh to tròn cùng hàng mi cong khẽ chớp, làn da trắng mịn hai bên má còn lớt phớt hồng nhẹ có lẻ do đứng dưới trời nắng trên người mặc chiếc váy màu lục nhạt chân đi giày bệt trên tay cầm một giỏ mây hướng về cây táo ở góc sân mà đi.
Cùng lúc đó ngoài cổng có một chiếc xe thể thao chạy vào, cửa xe mở ra. Một thân hình cao lớn bước xuống, mái tóc đen được cắt ngắn gọn gàng mắt quét một vòng sân rồi dừng lại ở cây táo môi khẽ cong hiện lên ý cười. Hắn tựa lưng vào xe, áo sơ mi đen trên người dưới ánh nắng nhìn thật nóng bức.
Hắn nhìn về người con gái ở góc cây táo, trong mắt có chút dịu dàng nhưng rất nhanh thì biến mất. Cô gái đang hái táo trên cây nên không hề biết có người đang nhìn mình, những trái táo chính mọng đỏ ao làm người ta nhìn vào chỉ muốn cắn một cái.
Phát hiện ra một trái táo chính vừa to vừa tròn nhưng lại nằm cao hơn tầm với cô bỏ giỏ mây xuống chân nhúng mấy cái cũng không hái được thì có chút thất vọng. Chỉ là không cưỡng lại được nên quyết định nhúng người mấy cái nữa xem sao, khi cơ thể vừa vươn lên một chút thì một bàn tay to lớn ôm lấy eo cô giữ chặc lại, trái táo cũng được tay kia hái xuống dễ dàng.
Cô giật mình la lên rồi dùng chân đá ra sau ổng quyển của người đó nhưng hắn không nhúc nhích, tay cô muốn gỡ bàn tay ở eo mình ra nhưng hắn càng siết chặc hơn ép lưng cô vào lòng ngực của hắn, mùi hương từ cơ thể của cô tỏa ra làm hắn có chút thích thú. Cô gái này thật sự đã lớn, mùi hương càng quyến rủ hơn rất nhiều.
Lưng chạm vào ngực của hắn cảm giác được môi hắn ở sau gáy cô hít mạnh một cái, cô càng vùng vẫy mạnh hơn để thoát ra. Thấy cô phản ứng kịch liệt như vậy hắn có chút lưu luyến mà buông ra.
Còn chưa kịp nói gì thì trên mặt đã in năm dấu tay của cô, dám đánh hắn, :" này, cô... " chưa nói hết thì đã thấy cô xách giỏ mây đi vào nhà, tay hắn nắm chặc quả táo như muốn bóp nát nó ra.
" Hà Tiểu Nhu, đứng lại. " hắn tức giận mà quát lớn nhưng Tiểu Nhu không xem câu nói hắn ra gì chỉ khự lại mấy giây rồi tiếp tục đi vào nhà.
Trần Thế Hào tức giận đến gân xanh trên cổ cũng nổi lên, hắn ném mạnh quả táo xuống đất rồi bước nhanh vào nhà.
Tiểu Nhu đã vào phòng bếp, cô lấy táo trong giỏ ra rửa sạch. Thế Hào vừa vào nhà liền xong thẳng tới cô kéo mạnh cô ra :" ai cho cô cái gan đó hả?. "
Tiểu Nhu bị kéo đứng không vững tay vịnh vào bàn trên mặt không chút biểu cảm liếc hắn một cái rồi tiếp tục rửa táo. Bị giam ở đây ba năm, lúc đầu cô sợ hãi khóc suốt mấy ngay, sau đó thì muốn tìm cách trốn đi nhưng một cô gái như cô vốn không thể thoát được đám đàn ông khỏe mạnh bên ngoài, nhiều lần trốn ra đều bị họ phát hiện. Từ đó thì không còn ý định đó nữa, sống ở đây mỏi ngày với cô đều rất chán ghét và khó chịu. Cô không hề tiếp xúc với bất kỳ ai ngoài người dọn dẹp, bởi bà cũng bị đem đến đây giống cô có thể khi cô đi thi bà cũng sẽ được ra ngoài, còn đám người canh giữ cô có lúc muốn bắt chuyện nhưng đều bị cô làm ngơ cô có thể nhìn ra được trong mắt họ là cái gì đâu chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm. Thi thoảng Trần Thế Hào cũng đến xem tình hình hắn cũng hỏi đến cái chương trình nhưng cô vẫn giả vờ không biết gì.
Đây không phải lần đầu cô làm ngơ hắn nhưng cái tát này hắn nuốt không trôi, tức giận vô cùng. Chỉ là ôm nhẹ một chút có gì ghê gớm nếu không phải vì kế hoạch thì hắn đã sớm đè cô dưới thân mình rồi.
" Chết tiệt! Đừng tưởng ba năm qua tôi không làm gì cô thì bây giờ cũng không. " nói rồi hắn kéo cô đến bàn ăn dùng một tay giữ chặc hai tay cô ra sau lưng, một tay giữ đầu cô lại. Môi hắn áp xuống ngậm lấy môi cô, Tiểu Nhu hoảng hốt lắc đầu né tránh. Không hôn được môi cô hắn cúi xuống bắt đầu liếm láp cái cổ trắng trẻo của cô, mỗi lần đều nút mạnh mấy cái để lại mấy dấu đỏ.
" Buông ra đồ khốn... " Tiểu Nhu sợ hãi kêu lên, co người lại để tránh hắn.
" Cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi sao, đã vậy hôm nay tôi cho cô nói nhiều một chút. " hắn nhếch môi, trong khoé mắt hiện lên sự ham muốn. Tay không giữ đầu cô nữa mà xé rách áo cô, bộ ngực trắng mịn đầy dặn hiện ra trước mắt Hắn.
Tiểu Nhu càng hoảng loạn hơn người không ngừng tránh né bàn tay hắn, nước mắt cũng chảy ra không ngừng kêu lên :" không được, buông ra..... Anh là tên khốn... " giọng cô hơi ngẹn lại.
Trần Thế Hào không phải là loại dễ dàng có ham muốn như vậy, phụ nữ ở bên hắn muốn ai mà không được nhưng không ai làm hắn có được cái cảm giác như bây giờ, cơ thể hắn bắt đầu nóng lên, hơi thở rối loạn, mắt không rời được ngực của cô, cổ họng bắt đầu khô khóc bên dưới dục vọng như sắp nổ tung ra. Chết tiệt, tại sao lại...người khác hắn cũng không có phản ứng như vậy.
Tay hắn không tự chủ được mà xoay nắn ngực cô nhưng không hề mạnh bạo mà là rất nhẹ nhàng hắn muốn từ từ thưởng thức,ưm... Rất tốt rất mềm mại cảm giác lúc chạm vào rất thoải mái, còn có mùi hương của cô rất dễ chịu. Trần Thế Hào cúi xuống hôn nhẹ lên ngực cô, thì ra cô gái này lớn lên lại tuyệt vời đến vậy.
Tiểu Nhu bị hắn chạm vào ngực muốn tránh cũng không được, mặc dù hắn không thô bạo nhưng với cô đó là cảm giác kinh tỡm, hắn là người cô câm ghét nhất cô tuyệt đối không để hắn chạm vào. Chân cô đang ở giữa chân hắn, không nghĩ nhiều cô co gối muốn đánh vào nơi đó nhưng hắn lại nhanh lách người qua tránh được.
" cô còn dám... Được, lúc trước là nghĩ cô còn là trẻ vị thành niên và có chuyện muốn cô làm mới để đến giờ nhưng mà... " Trần Thế Hào ngưng lại, môi hiện lên ý cười mắt nhìn chầm chầm ngực cô rồi dời xuống váy cô :" cơ thể xinh đẹp này rất hợp khẩu vị của tôi. "
" tên khốn, đê tiện, rác rưởi... " Tiểu Nhu không ngừng chửi bởi hắn, chân đá lung tung về phía hắn.
Thế Hào vẫn giữ lấy tay cô phía sau nên cô không thể thoát được, hắn nhìn bộ dạng này của cô thì rất thích thú. Hắn tách đùi cô ép chân mình ở giữa chân cô, bên dưới hắn cọ nhẹ vào đùi cô làm hắn thở mạnh. Tay hắn bắt đầu luồn vào váy cô vuốt nhẹ, môi thì liếm ngực cô, bên dưới càng trướng lên hơn làm hắn muốn biết bên trong cô có phải sẽ rất tuyệt còn có cô là lần đầu tiên... Suy nghi này kiến hắn không kiềm chế được nữa, tay kéo mạnh áo ngực cô ra...
" Buông ra.. Đồ khốn..... Đừng... Làm ơn... Đừng mà. " Tiểu Nhu khóc nức nở lúc thì mắng lúc thì cầu xin hắn tha cho. Mặt cô toàn là nước mắt đầu lắc liên tục tóc dính vào hai bên mặc trong rất đáng thương.
Thế Hào nhìn thấy thì dừng động tác xoay ngực cô lại, trong lòng không hiểu sao rất khó chịu và một chút xót xa. Rất mai bà dọn dẹp vừa hay bước vào nhìn thấy cảnh này thì hét lên muốn chạy đến cứu Tiểu Nhu nhưng lại sợ sệt nhìn Thế Hào.
Hắn buông tay cô ra để mặc cô ngã xuống đất, Tiểu Nhu kéo chặc áo che đi cơ thể của mình người cuộn tròn lại úp mặt vào gối khóc lên, cô rất sợ. Bà dọn dẹp chạy đến ôm chặc cô an ủi mắt còn sợ nhìn Thế Hào. :" không sao... Không sao rồi. "
Thế Hào đá mạnh vào ghế làm bà dọn dẹp và Tiểu Nhu giật mình, hai người nép sát vào nhau cúi đầu không dám nhìn hắn.
Giọng Thế Hào như một nhát dao đâm vào người cô :" Tới lúc đó hầu hạ hắn cho tốt. " nói rồi hắn đi ra ngoài tay nắm chặc thành đấm, trong lòng cảm thấy rất bực bội, vì sao? Vì không chiếm được cô hay vì sắp đem cô cho tên đàn ông khác?.
Bình luận facebook