• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Bí Mật Cuối Cùng (6 Viewers)

  • Chap 30

Tiểu Nhu không ngờ mình vừa về nhà thì đã gặp phải chuyện khủng khiếp như vậy, ba cô, ông ấy đã bị đám người đó giết chết. Ông ấy nói, cô tuyệt đối không được nói cho ai biết cô đã để nó ở đâu nhưng cô không muốn giữ nó, cô biết nó rất nguy hiểm và cũng có thể vì nó mà ba cô bị bọn người đó giết . bọn họ là ai mà có thể ra tay tàn nhẫn như vậy. Lúc cô bị Hà Nghiêm Minh nhốt trong phòng, cô nghe được bọn họ nói chuyện với nhau " làm việc " như vậy Hà Nghiêm Minh là làm việc cho bọn họ sao? Tại sao chứ? Tại sao ông có thể làm việc cho đám người ghê tỡm này được?
" Buông tôi ra......các người giết ba tôi..... Tôi sẽ báo cảnh sát. " Tiểu Nhu bị đám người đó lôi ra khỏi nhà, cô không biết họ sẽ đem mình đi đâu có phải họ biết cô giữ nó? Không, Hà Nghiêm Minh nói ngoài ông ra không ai biết cô đang giữ nó.
Người đàn ông có gương mặt quỹ dị, môi lúc nào cũng có ý cười nhìn cô :" ồn ào quá, còn nói nữa tôi quăng cô cho bọn họ. " hắn chỉ về phía sau, ở đó có một đám người đàn ông đang nhìn cô với con mắt thèm khát, cô run mình rồi im bặt. Tại sao vậy, cô đã kêu lớn như thế mà không ai nghe thấy không ai đến cứu cô. Tiểu Nhu nhìn các nhà bên cạnh đều đóng kín cửa.
Cô bị đem lên chiếc xe màu đen cùng xe với người đàn ông có gương mặt quỹ dị, cô liên tục tung nắm đấm về hướng hắn nhưng hắn hề quan tâm tới cô bởi cú đánh của cô chỉ để gãy ngứa cho hắn. Không thấy hắn phản ứng lại cô xoay ra cửa dùng sức mở ra nhưng cửa cũng bị khóa. Trên mặt Tiểu Nhu đã ướt đẫm nước mắt răng cắn vào môi đã rỉ máu, khắp người cô cũng đều là máu nhưng đó là máu của Hà Nghiêm Minh.
Trần Thế Hào nhìn thấy bộ dạng của cô thì hơi nhíu mày :" xong chưa, xong thì ngồi yên đi. "
Tiểu Nhu quay lại nhìn hắn :" các người đem tôi đi đâu? Tôi sẽ báo cảnh sát.... Các người... " Lời còn chưa nói hết thì một chiếc điện thoại được ném lên người cô, Trần Thế Hào nhếch môi :" gọi đi. Tốt nhất là nên nói rõ ràng một chút, Trần Thế Hào, báo luôn cả tên tôi sẽ có sức thuyết phục hơn. "
Tiểu Nhu không nghĩ nhiều liền bấm số, điện thoại nhanh chóng được kết nối :" cứu tôi..... ba tôi bị bọn họ giết.... Tôi... " dường như nhận ra điều gì đó Tiểu Nhu nắm chặc điện thoại nhìn người bên cạnh, hắn ta rất bình thản mặt không chút biến đổi ngược lại ý cười còn rõ ràng hơn.
" cô hãy bình tĩnh, xin hãy nói chúng tôi biết nơi xảy ra án mạng... Tổ điều tra sẽ đến ngay lập tức. " đầu dây bên kia là giọng nói gấp gáp có phần hoảng hốt của cảnh sát.
Tiểu Nhu ý thức được chuyện gì đó nhưng không tin đó là thật, cô nói địa chỉ nhà mình và nói luôn tên của hung thủ rồi tắt máy, mắt nhìn hắn chầm chầm.
Trần Thế Hào nhàn nhạ ngã ra sau bộ dạng rất thoải mái như vừa rồi không hề có cuộc gọi đó. Trẻ con, đã làm những chuyện đó không lẻ để lại dấu vết cho lũ cớm tìm được mà cho dù họ tìm được thì sao, anh chắc chắn tự họ cũng sẽ hủy chứng cứ đó.
10 phút sau... Điện thoại trên tay reo lên, Tiểu Nhu bắt máy với tốc độ nhanh nhất,là giọng nói lúc nảy nhưng lại vô cùng tức giận :" thưa cô, nếu có đùa thì cũng đừng đem chuyện chết chóc ra chứ, cảnh sát chúng tôi rất bận không có thời gian đùa giỡn với cô. " nói rồi anh cảnh sát ngắt luôn điện thoại
Tiểu Nhu buông điện thoại xuống, người ngẫn ra một lúc lâu cũng không nói gì. Họ đã làm gì? " các người... Làm sao... Ba tôi ở đâu? Các người làm gì thi thể của ông ấy. " cô khóc nức nở vung tay đánh vào người Trần Thế Hào.
Thế Hào bị đánh chỉ hơi chau mày túm lấy tay cô trong mắt hiện lên sự chết chóc :" tôi không phải bao cát để cô đánh hết lần này đến lần khác. Còn ông ta, tất nhiên là để lũ cá thưởng thức rồi. " hắn hất tay cô ra làm người cô đập mạnh vào thành xe.
Người bị đập mạnh cô đau đớn nhưng vẫn cắn chặc môi chịu dựng, nước hai bên mắt chảy ra nhiều hơn tay ôm đầu cuộn người lại. Bọn họ là lũ quái vật...
Trong xe ngoài tiếng khóc của cô ra không còn nghe được tiếng gì nữa nhưng tiếng khóc của cô làm cho Trần Thế Hào bực bội hắn đánh vào kính xe quát lớn :" khóc cái gì, chết cũng chết rồi khóc thì được gì. Còn khóc nữa tôi cho cô đi theo ông ta. "
" các người là lũ khốn.... Là quái vật.... " Tiểu Nhu nghe hắn nói cơn thù hận càng tăng lên khiến cô nói ra những câu trước giờ chưa từng nói.
Thế Hào nhìn cô cười mỉa mai tay bóp cằm cô :" thì sau nào, có trách thì trách ba cô đã phản bội chúng tôi trước, đó là những gì ông ta đáng nhận chết như vậy là hời cho ông ta rồi. " khoé môi tuy là ý cười nhưng trong mắt lại là sự câm ghét.
Tiểu Nhu bị bóp cằm đau nhói nhưng mắt hạnh vẫn nhìn thẳng vào hắn hay tay nắm chặc lại. Phản bội? Ba cô phản bội họ nên họ ra tay độc ác như vậy? Có phải là vì thứ kia? Nếu là như vậy thứ đó chắc chắn rất quan trọng với họ, đã như vậy cô càng không thể nói cho họ biết nó đang ở đâu được.
Thấy cô im lặng cũng không khóc nữa Thế Hào mới buông ra, ngồi thẳng lưng lại :" ồn ào, nên nhớ tự ông ta chuốt lấy, đó là cái giá của phản bội ."
Sau đó xe dừng lại tại một ngôi biệt thự nhỏ ở ngoại ô vắng vẻ...
Tiểu Nhu bị Thế Hào đem vào nhà, hắn ném mạnh cô xuống nền gạch lạnh tanh trong phòng khách rồi đi đến salon ngồi xuống. Lưng bị mấy lần va đập mạnh giờ còn đau hơn nhưng cô không kêu lên lần nào, cố đứng lên.
" nói. Cái đó ở đâu? " hắn nhìn cô hỏi.
Tiểu Nhu hơi ngẩn người ra sau đó dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn hỏi ngược lại " cái gì cơ?." vậy là họ nghi cô giữ nó nhưng cô tuyệt đối không giao ra nên càng phải tỏ ra không biết gì. Tiểu Nhu tuy nghĩ vậy nhưng người không tránh được mà hơi run, cô dùng tay cấu vào đùi để ép mình phải bình tĩnh.
" đừng giả vờ. Ông ta chắc là đã đem nó giao cho cô, đưa nó ra đây. " tay Thế Hào gõ nhẹ lên thành ghế, trong mắt là sự cảnh cáo nhìn cô.
Tiểu Nhu vẫn đứng đó vẫn là ánh mắt khó hiểu :" Anh nói như vậy là sao? Ông ta không hề giao cái gì cho tôi."
Thế Hào đứng lên đi tới trước mặt cô môi mỏng cong lên :" thật là không có.? "
Người Tiểu Nhu run lên chân hơi nhích về sau, mắt hạnh còn ướt nước nhìn hắn :" phải, cho đến hôm nay tôi mới biết ông ấy làm việc cho các người, thử hỏi ông ấy giao cái gì cho tôi được chứ. " cô nhớ đến đoạn hội thoại mà cô nói với ba mình...
" ông nói đi, tại sao đưa nó cho tôi. "
" Tiểu Nhu, ba xin lỗi con nhưng ba thật sự không còn cách nào khác. Xin con đừng cho ai biết dù là ai cũng không được... "
" đó là cái gì mà sao không để người khác biết được. "
" con không cần phải biết, chỉ cần không nói ra mọi chuyện sẽ không có gì cả... Tin ba. "
" ông.... Có phải nó rất nguy hiểm?."
" phải.... Nhưng con không nói ra thì sẽ không sao hết, không tìm được thì sẽ từ bỏ nó cho nên Tiểu Nhu ba xin con đừng nói ra con phải giấu nó thật kỹ...xin con. "
"....... Được. "
Tiểu Nhu không biết tại sao mình lại đồng ý nhưng cô sẽ làm theo những gì ba cô nói đồng thời cũng muốn bọn người này không được như y muốn vì đã giết chết ba cô.
" vậy sao.? " Thế Hào trên môi không còn ý cười nữa nhưng môi vẫn cong lên, hắn nhìn đám người phía sau ra hiệu cho bọn họ.
Nhận được lệnh từ hắn liền đi tới túm lấy Tiểu Nhu đem vào trong đến cửa một căn phòng. Họ đẩy cửa ra ném cô vào bên trong, phòng rất tối chỉ có duy nhất một bóng đèn. Tiểu Nhu linh cảm không tốt, cả người run lên lưng và mặt đã ướt đẫm mồ hôi.
" các người muốn làm gì?. " giọng cô tuy run nhưng mắt vẫn kien quyết nhìn họ đang từ từ đến gần mình.
Thế Hào đứng tựa lưng vào tường nhếch môi tay khoanh trước ngực :" yên tâm, chỉ là cho họ vui một chút... Không đau lắm. "
Nghe vậy Tiểu Nhu càng sợ hơn lùi ra sau mấy bước nhìn đám đàn ông đang tiến gần mình. Không được qua đây... Hắn ta làm như vậy là muốn cô nói ra cái đó ở đâu, tên khốn đó, cô câm ghét hắn. Nhưng không thể nói ra được, phải làm sao?.
Bọn đàn ông đó vừa dơ bẩn vừa nham nhở ngày càng tiến lại gần cô còn cởi bỏ quần áo trên người ra tay đưa đến xé rách áo cô. Tiểu Nhu ra sức vùng vẫy tay chân đánh đá loạn xạ, không ngừng gào thét. Cô không thể nói ....nhưng giờ đây cô rất sợ rất hoảng loạn, thứ đó quan trọng hay bản thân quan trọng? Ngay khi cô muốn mở miệng ra nói thì giọng nói của Trần Thế Hào vang lên.
" đủ rồi." Nghe vậy bọn người đó thất vọng dừng lại rồi lùi ra sau, hắn đi đến chỗ cô cởi áo khoác choàng lên người cô rồi bế cô ra ngoài, vì khóc rất nhiều lại bị họ dọa cho sợ nên cô kiệt sức mà ngất đi....
Tiểu Nhu tỉnh lại thì thấy mình nằm trên chiếc giường rộng trong phòng lạ, trên ghế gần cửa sổ là Thế Hào. Hắn nhìn cô rất lâu sau đó đứng lên ra khỏi phòng còn để lại câu " ở đây , vài năm nữa có việc cho cô làm. "
Hắn đi được một lúc thì cô đứng lên đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài, bên ngoài hơn ba mươi người canh giữ ngôi nhà từ ngoài cổng cho đến cửa ra vào đều có người canh gác. Tiểu Nhu ngồi bệt xuống đất mắt nhìn ra xa, khoé mắt còn gợn sóng, cô bị bọn họ giam lỏng ở đây rồi....
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thiếu Chủ Bí Mật Của Tổng Tài
Bí mật của mặt trăng đầu tiên
Bí mật của cô ấy
Hôn Nhân Bí Mật
  • Phi Phi Edana

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom