Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 102
Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng.
Văn Dụ lớn lên dưới lá cờ đỏ, làmộtthanh niên tốt tin tưởng vững chắc vào chủ nghĩa duy vật,anhkiên quyếtkhônglàm chuyện mê tín phong kiến.
Toàn bộ mọi chuyện,anhnhất định phải lấy phương pháp khoa học để giải thích.
Ví dụ như sau khi về nhà,anhnói: “Ác làmộtloại năng lượng, mà trong vũ trụ này, năng lượngkhôngchỉ bảo toàn mà còn cân bằng.”
“Nếu nhưtrênngườimộtngười có mức năng lượng ác quá lớn, vũ trụsẽphái ramộtnguồn năng lượng khác để trung hòahắn, để đạt tới cân bằng năng lượng.”anhnóinăng đầy hùng hồn lý lẽ, “Đừngnóivớianhgì mà nhân quả báo ứng, đó chỉ là mê tín.anhđây là khoa học. Cái gì? Em hỏi khác nhau ở đâu ư?”
“Nếunóitheo nhân quả báo ứng, căn bản chẳng cầnanhra tay, chínhhắnsẽgặp phải báo ứng. Nhưng bây giờ hiển nhiên làkhôngphải. Bây giờ làanhchủ động, tích cựcđitrung hòahắn.”
“Biết chưa, đấy chính là khác nhau giữa mê tín với khoa học.” (best ngụy biện)
Kỷ An Ninh: “...”
Kỷ An Ninh mà tinanhmới có quỷ ấy.
Văn Dụ chợt nhớ tới phải hỏimộtvấn đề.
“Kiếp trước...A phi, trong thế giới khác,”anhhỏi, “anhxử lýhắnthế nào?”
Kỷ An Ninh thở dài: “anhđẩyhắnxuống từ sân thượng Ngân Hải.”
Văn Dụ im lặngmộtgiây, lớn tiếng khen: “anhbên đó, rất được đấy!”
Kỷ An Ninh nổi khùng.
“Bên kiaanhchết đấy! Bị bắn chết!” Mắtcôđỏ lên.
Văn Dụ nhớ tới chuyện trong mơ.
“Lúcanhchết, có phải em ở ngay cạnhanhkhông?”anhhỏi.
anhthậm chí đến cái này cũng biết rồi ư? Kỷ An Ninh hỏi: “anhmơ thấy sao?”
Văn Dụ gật đầu.
Kỷ An Ninh cũng gật gật đầu.
Khi đócôkhóc ômanhnói: “Nếu có kiếp sau...”, sau đó quả nhiên có kiếp sau.
“Chậc.” Văn Dụnói, “Vậy ban đầu ở nhà ăn, lúc nhìn thấyanh, có phải rất muốn nhào lên hônanhphảikhông? Còn ra vẻ.”
Kỷ An Ninh phì cười. Trong mắtcôđọng nước mắt, cườimộttiếng, nước mắt liền rơi xuống.
“Đừng khóc đừng khóc,anhđùa thôi mà.” Văn Dụ y con chó to, ôm Kỷ An Ninh vào ngực, liếm hết nước mắtcô, “Ừm, hơi mặn,khônggiống mùi kia lắm.”
Kỷ An Ninh đậpanh.
Văn Dụ nắm chặt cổ taycô, lại hỏi: “Saoanhlại bị bắt?”
“Nếu nhưnóianhthậtsựlàm như thế với Triệu Thần,anhnghĩ là mìnhkhôngthể nào để lại chứng cứ được.”anhvô cùng khẳng địnhnói.
Ánh mắt Kỷ An Ninh hơi tối lại,nói: “Emkhôngbiết nhiều, nhưng hẳn là Dương Bác.”
côở trong vòng xoáy thời gian thấy lời Dương Bácnóivớianh.
“Hóa ra là như vậy...” Văn Dụ như có điều suy nghĩ.
Nếu như Dương Bác nhìn chằm chằm vàoanh, đúng thực rất có khả năng bắt được thóp củaanh. Cho nênanhbị bắt vào tù, Văn Quốc An nghe tin, đột phát xuất huyết não qua đời, hai bố con vốn có thể lật vấn cờ lại bị hai cha con Dương Bác gắt gao đè xuống.
Chuyện kiếp trước cơ bảnđãđược xâu chuỗi lại.
Văn Dụ vẫn cònmộtchuyệnkhôngrõ.trênsân thượng cao ốc Ngân Hải,anhnghe được những lờinóikia của Triệu Thần, có chút hoang mang.
“Ở bên đó,anhvới em...Rốt cuộcđãxảy ra chuyện gì?”anhhỏi, “Còn Tôn Nhã Nhàn với tên đông gì đó lớp em, đồn em ba ngànmộtđêm, lại là chuyện gì vậy?”
Kỷ An Ninh bỗng nổi giận.
“khôngphảianhhay mơ à?côtránh khỏi ngựcanh, “Tựanhmơđi.”
Quay người chạy về phòng ngủ, còn khóa luôn cửa phòng: “anhngủ phòng kháchđi!”
Văn Dụ trợn tròn mắt.
Văn Dụ ngủmộtđêm ngoài phòng khách, cảm nhận được lực lượng khoa học trong cõi u minh. Các giấc mộng được xâu chuỗi lại, tạo thànhmộtgiấc mộng dài hoàn chỉnh.
Các loại tiền căn hậu quả đều được làmrõ, cácẩntìnhkhôngbiết cũng biết hết.
Ví dụ nhưanhnhìn thấy chính mình quấy rầy Kỷ An Ninh thế nào, hạicôbị Tôn Nhã Nhàn ghen ghét, bị tung tin đồn nhảm hãm hại. Văn Dụ vẫn còn luôn coi kẻ cầm đầu là tên Triệu Thần!
Hóa ra nhiều lần “ngu ngốc” như vậy, toàn tựđimắng mình.
anhcũng biết tin đồn ba ngàn kia là do đâu.
anhmua hoa tặng Kỷ An Ninh, Kỷ An Ninh từ chối nhận, Tôn Nhã Nhàn lại đuổi theo.côta cảm thấy bó hoa kiakhônggiống bình thường, so với bó hoa hai tăm tệ trong tiệmthìkhônggiống lắm, đuổi kịpanhtrai tặng hoa để nghe ngóng giá cả.
anhtrai kianóichocôta, tính tổng cả phí hoa nhập khẩu, thêm đóng gói cộng phục vụ là ba ngàn.
Tôn Nhã Nhàn như ăn phải cả tấn chanh, hơi chua bốc cả ra ngoài, quay lại liền chế ra lời đồn “Ba ngànmộtđêm”.
Văn Dụ: “...”
Tóm lại, đều là mẹ nó có liên quan đếnanh. Cứ mắnganhlà được.
Nửa đêm Văn Dụ tỉnh lại, bị chính mình làm cho tức gần chết.
anhđứng lên, lặng lẽ lấy chìa khóa dự phòng, mở cửa phòng ngủ, leo lên giường ôm lấy Kỷ An Ninhkhôngthả.
Kỷ An Ninh tỉnh lại, pháthiệnlàanhliền đạp cho cái.
Văn Dụ nhân cơ hội ngăn châncôlại, ngại ngùngnói: “Cái kia, đều làanhkhôngđúng.”
Kỷ An Ninh dụi mắt, kinh ngạc: “anhmơ thấy rồi à?”
Văn Dụ vùi mặt vào hõm cổcô, rầu rĩ “Ừ”mộttiếng.
Kỷ An Ninhkhôngcòn tức giận vớianhnữa,côvươn tay ômanh.thậtra những chuyện ở kiếp trướccôđãkhôngcòn giận từ lâu.
Qua lúc lâu, Kỷ An Ninh nghe tiếnganhsâu kín hỏi: “thậtsựtha thứ chohắnà?”
Kỷ An Ninh vỗ cánh tayanh,nhẹnói: “Đúng vậy,khôngphảinóivớianhtừ lâu rồi à?”
Văn Dụ nhớ tới buổi tối nào đó, tóc mai trước tráncôlay động trong gió,nói: “Em tha thứ chohắnrồi.”
Đôi mắt Văn Dụ đau xót khó nhịn.
“Nếukhông...”anhnói, “Vẫn đánhhắnmộttrậnđi?”
“khôngđánh.” Kỷ An Ninh tức giậnnói, “hắnda dày thịt béo, em đánhhắnđau tay.”
Văn Dụ sờ sờ cánh tay của mình, đúng vậy, cứng chắc. Lại sờ cái taynhỏcủa Kỷ An Ninh, yếu đuốikhôngxương.
Thôi quênđi.
Kỷ An Ninh còn nghĩ tới người tài xế kia, lo lắng: “thậtsựkhôngcó chuyện gì à?”
“Em đừng lo lắng, là ông ấy tự nguyện.” Văn Dụnhỏgiọngnóibên taicô, “Ông ấy họ Hạ.”
Kỷ An Ninh khẽ giật mình, chấn kinh: “Ông ấy là...”
“Ừ.” Văn Dụnói, “Trường hợp xấu nhất là ông ấy bị nhận ra. Nhưnganhsẽgiúp ông ấy chăm sóc tốt người nhà.”
Ông vẫn luôn biết, ai mới là hung thủ thựcsựhại chết con mình. Nhưng đối phương là kẻ có tiền có thể sai khiến quỷ thần, khéo léo thoát khỏi chế tài pháp luật. Chỉ là đám dân đen,khôngđủ khả năng đưa hung thủ ra ngoài công lý.
Cũng hậnkhôngthể chohắndao trắng vào dao đỏ ra, nợ máu trả bằng máu. Thế nhưng vợ mình từ lúc congáiđột tử liền điên điên dại dại, lúc tốt lúc xấu, mấtđikhả năng làm việc,trêncòn có mẹ già, đều trông cậy vàomộtmình ông.
Cho dù hận cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà chống đỡ.
Tới tậnmộtngày, cómộtngười trẻ tuổi xuấthiệntrước mắt ông. Cậu ta cho ông số tiền đủ để cả nhà sống thoải mái nửa đời sau. Ông cuối cùng cũngkhôngcòn lo lắng sau này nữa.
Triệu Thần chết do tại nạn giao thông ngoài ý muốn. Tài xế taxi bên trong phải làm ca đêm, nên mới mệt mỏikhôngchịu nổi vội đổi ca, vì vậy gây ra họa lớn.
Sau khi điều tra, tài xế nàyđãly hôn với vợ,mộtmình rời nhà,mộtnghèo hai trắng chạy tới tỉnh lị này để kiếm ăn. Căn bản đến tiền bồi thường cũngkhôngtrả nổi.
Ông bà nội nghe tin chạy tới, vỗ bàn kêu to: “Chúng tôikhôngcần tiền! Bảohắnđền mạng cho cháu nội tôi!” Nhưng tại nạn giao thông khiếnmộtngười tử vong, tối đa cũng chỉ phán ba năm.
Bố ruột Triệu Thần nhớ tới đứa con trai trưởng,đãtừng là đứa bé mập mạp đángyêu, cũng từng hầu hạ dưới gối. Sau này vợ mình qua đời, vợ mới và nó cứ như nước với lửa, hết cách đành đưa tới chỗ bố mẹ mình, ai ngờ bị ông bà nuôi đến hư hỏng.
Sau đó, ông đối với nó cũng đúng thực làkhôngthích, may mà còn có con trainhỏ, thông mình ngoan ngoãn, mọi thứ đềukhôngthua.
Ông rơi hai giọt nước mắt, ngăn cản bố mìnhđangmuốn xông tới đánh người tài xế gây lỗi kia,nóivới cảnh sát: “Cứ xử theo phép công.”
Cuối cùng cũng có ngườirõlí lẽ, cảnh sát thở phàonhẹnhõm.
Mà người lái xe gây chuyện kia, vẫn luôn chết lặng nhìn bọn họ.
Bố Triệu Thần chỉ nhìn ông ấy vài lần, rồikhôngđể ý đến nữa. Đưa ông bà nội rờiđi. Người lớn cảm xúc kích động như vậy, dễ bị trúng gió, xuất huyết não, nhồi máu cơ tìm gì đó. Vẫn nên nhanh lên thôi.
Ông takhôngbiết, sau lưng ông ta, người lái xe gây chuyện vẫn luôn nhìn chằm chằm bọn họ.
“Vợ trước” của người tài xế từ thành phố Du tới đây thăm tù, hai vợ chồng nắm tay nhauthậtchặt.
“Tôiđãbáo thù cho Mạn Mạn rồi.” Ông ấynói.
Trải quamộtkích này, đầu óc vợ ông ấyđãtỉnh táo hơn rất nhiều. Bànói: “Trong nhà còn có tôi, ông đừng lo lắng.”
“Ai cũngkhôngnhận ra được. Bọn chúng nó!” Ông ấynói, “mộtnhà họ Triệu,khôngmộtngười nhận ra tôi!”
Người đàn ông nghiến răng ken két.
Cả nhà họ Triệu đấy có hóa thành tro ông cũng nhận ra. Nhưng ông đứng ngay trước mặt bọn họ, cả nhà đó lạikhôngcómộtai nhận ra ông chính là bố của Hạ Mạn.
Trong lòng bọn họ, ý nghĩa của “Hạ Mạn” thậm chí cònkhôngphải làmộtngười, mà chỉ làmộtchuyện cần dùng tiền để giải quyết.
Vốn cho rằng kết quả xấu nhất là bị nhận ra, vậysẽtừ gây ra tai nạn giao thông chuyển thành có ý định mưu sát, tính chất hoàn toàn khác. Kết quả căn bảnkhôngai ghi nhớ Hạ gia ở trong lòng. Ngườiđangở ngay trước mắt, mọi người đềukhôngnghĩ ra mìnhđãtừng gặp.
Bố ruột Triệu Thần cảm thấy dù sao đứa con vô dụng kia cũngđãchết rồi, cái này cũngkhôngphải mưu sát giết người gì đó, chẳng qua là tai nạn giao thông ngoài ý muốn thôi, vì chuyện này mà phải tốn tiền lẫn sứcthìkhôngđáng. Ôngkhôngmuốn nhúng tay vào chuyện này, giao toàn bộ cho cảnh sát.
Cảnh sát theo lẽ công mà chấp pháp, toàn bộ việc công xử theo phép công, lái xe gây tai nạn chiếu theo hình phạt pháp luật là ba năm, hoãn lại ba năm, chịu bồi thường dânsựlà 58 vạn.
Kết quả tốt hơn so với dự đoán.
Ngược lại là ông của Triệu Thần, cái người năm đó cầm quải trượng cậy mạnh chỉ vào bố Triệu Thầnnói: “Tôi mặc kệ! Dù sao cháu trai tôi cũngkhôngthể có chuyện được!anhphải cứu nó ra! Dùng bao nhiêu tiền cũng được!”, người già rồi, bởi vì quá đau lòng, lập tức bị trúng gió, nằm ởtrêngiường, mồm méo mắt lác chảy nước miếng,khôngđộng đậy được.
Văn Dụ vận dụng năng lượng khoa học, trung hòa năng lượng ác trong vũ trụ này.
Rất tốt.
Tại nhà lớn Văn gia.
Văn Quốc An nghe dì giúp việcnóiVăn Dụ về nhà, rất kỳ lạ hỏi: “Nó đâu rồi?”
Bình thường Văn Dụ về nhà, chắc chắnsẽlên tầng chào hỏi với ông trước, sao lúc này lại là dì đâynóicho, ông mới biết được nó trở về?
Dì kianói: “Cậu chủ vừa vềđãxuống tầng hầm rồi.”
Tầng hầm Văn gia ngoại trừ hầm rượu, còn có nhà kho. Có cảnh cửa an ninh nặng nề, nhà kho ngang cỡ kho chứa của ngân hàng.
Văn Quốc An xuống dưới, nhìn thấy cửa nhà khođangmở,đivào xem thử, thấy Văn Dụđangchổng mông lật tới lật lui tìm gì đó.
“Đâu rồi?”anhvừa mở tung mấy cái hộp vừa lẩm bẩm, “Đặt ở đâu rồi?”
Mỗimộtcái hộp được mở ra đều lập lòe ánh sáng. Những châu báu đó đều có lai lịch, quá mức quý giá,khôngthể tùy tiện trưng bên ngoài, cho nên mới cất vào trong nhà kho.
Văn Quốc An đẩy kính lão hỏi: “Con tìm cái gì thế?”
Dọa cho Văn Dụ khẽ run rẩy!
“Ối mẹ ơi! Bố muốn hù chết con à! Sao bốđimàkhôngphát ra tiếng thế?”anhvỗ ngựcnói.
Văn Quốc An “Hừ”mộttiếng,đitới hỏi: “Con tìm cái gì?”
“Cái nhẫn của bà nội.” Văn Dụnói, “Lúc còn bé bố con cho con xem đấy, cái nhẫn vô cùng lớn ấy. Ở đâu rồi?”
Con mắt Văn Quốc An sáng lên, vừa mừng vừa sợ: “Tiểu tử ngươi muốn làm gì? Tanóicho con biết, chiếc nhẫn kia là đồ gia truyền,khôngđược tặng lung tung.”
Còn chơi chiêu này vớianh.
Văn Dụđãsớm nhìn thấu mánh khóe của Văn Quốc An, xùymộttiếngnói: “Cầu hôn!”
Văn Dụđãsắp xếp từ rất lâu, từ bỏ rất nhiều hình thức hào nhoáng như thuê trực thăng tungmộttấn cánh hoa gì đó,anhchọn phương thức màanhcho là Kỷ An Ninhsẽthích.
Ngày cầu hôn làmộtngày thời tiết tốt, có thểnóilà trời sángkhôngkhí trong lành.
Sau khi tan học, màu vàng đồng của hoàng hôn chiếu lên sân trường, tình nhân từng đôi từng đôi dạo bướctrêncon đường rợp bóng cây. Đợi đến khi bọn họ rời khỏi mái trường nàysẽcómộtngày hiểu ra,trênđời nàysẽkhôngcòn nơi nào thanh tĩnh tốt đẹp hơn ở đây. Ở nơi đây, vượt qua mỗimộttấc thời gian đều khiến cho người ta lưu luyến hoài niệm.
Văn Dụ nắm tay Kỷ An Ninh, giống như đôi tình nhân khác, dạo bướcđi.
Sau đóanhbỗng dừng lại, hỏi: “Biết hôm nay là ngày gìkhông?”
Kỷ An Ninh khẽ giật mình, suy nghĩ, giờ là giữa tháng chín,khôngnămkhôngtiết, là ngày gì đây? Ngẫm lại, chợt nhớ tới, ước chừng là khoảng thời gian nàymộtnăm trước,côđãsống lại.
Nhưng Kỷ An Ninh cảm thấy khả năng nàykhôngphải câu trả lời chính xác, Văn Dụ cũngkhôngbiết cụ thể ngàycôsống lại. Huống chi, cái người này kiên trì với chủ nghĩa duy vật, tin vào lý luận thế giới song song, từ chối thừa nhận thuyết pháp kiếp trước kiếp này.
Thế làcôlắc đầu.
Văn Dụ nhìn trời thở dài: “Biết ngay là emkhôngnhớrõmà!”
Kỷ An Ninh im lặng, chọcanh: “Rốt cuộc là ngày gì,nóimau!”
“Ngốc quá.” Văn Dụ cúi người hôncômộtcái, “Là lần đầu chúng ta gặp nhau ở trường, là lúc lần đầunóichuyện đấy.”
Kỷ An Ninh giật mình, hóa ra là ngày đó à. Sau khi sống lại, lần đầu gặp Văn Dụ, tâm trạng khi đó,thậtsựlà cảm xúc ngổn ngang trăm mối.
“đãmộtnăm rồi sao?”côhoảng hốt.
Thời gian sao lại trôi nhanh đến vậy? Trong khoảng thời gianmộtnăm nàyđãcó nhiều chuyện xảy ra, có thểnóilà trời long đất lở. Cuộc sống Kỷ An Ninhđãhoàn toàn đảo lộn.
“Đúng vậy,đãmộtnăm rồi.” Văn Dụnói, “anhthấy cũngđãtới lúcnóivới emmộtchuyện.”
“Hả?” Kỷ An Ninh nhìn lên.
Bọn họ đứng dưới tán cây ngân hạnh của trường, lá vàng thi thoảng rơi xuống, ánh trời chiều ấm áp chiếu lên mặt người.
Văn Dụ lui lạimộtbước, dưới con đường rợp bóng cây, dưới ánh nhìn chăm chú của bạn học, ung dung quỳmộtchân xuống.
Như chàng kỵ sĩ thề nguyện trung thành với nàng công chúa trong chuyện cổ tích.
Có người hét lên kinh ngạc, sinh viênđingang qua đều nhao nhao dừng chân lại.
Bọn họ nhìn thấy chàng thanh niênanhtuấn lấy ra chiếc hộp nhung rồi mở nó ra,mộtchiếc nhẫn bảo thạch cổ điển tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trời chiều.
anhnói: “Chiếc nhẫn này là đồ gia truyền của nhàanh,khôngthể tùy tiện đưa cho người khác, chỉ có thể đưa cho vợ mình. Cho nên...”
“Kỷ An Ninh, em có đồng ý lấyanhkhông?” Văn Dụ mỉm cười hỏi.
Kỷ An Ninh ngỡ ngàngmộtlát,nói: “Em, em vừa mới qua sinh nhật mười chín tuổi...”
Sinh nhậtcôlà vào tháng năm,đãđủ mười chín tuổi, chưa tới hai mươi tuổi, vẫn chưa tới độ tuổi kết hôn được quy định.
Nhìn bộ dạngcôlúng túng, Văn Dụ cười.anhđứng lên, đeo nhẫn vào ngón taycô, vừa vặn.khônguổng cônganhnửa đêmkhôngngủ, bò dậy lén lút lấy sợi bông đo kích cỡ ngón taycô, rồi đưa nhẫnđiđiều chỉnh kích cỡ.
“anhbiết chứ.”anhnói, “Em chỉ cầnnóiem có đồng ý lấyanhhaykhônglà được.”
Đôi mắtanhrực sáng tựa sao trời, chăm chú nhìn vào Kỷ An Ninh.
Trong ánh mắt chăm chú ấy, trái tim Kỷ An Ninh dần bình tĩnh lại.cônhìn vào mắt Văn Dụ, gật đầu: “Em đồng ý.”
Đôi mắt Văn Dụ sáng chói, cả gương mặt như được chiếu sáng.
“Đợi em đầy hai mươi, chúng tasẽkết hôn.”
“Được.” Kỷ An Ninh cười, đôi mắt long lanh cong cong như vầng trăng khuyết.
côkiễng chân lên, dưới tiếng vỗ tay, chúc phúc cùng tiếng huýt sáo của mọi người, hôn Văn Dụ.
Dùng nụ hôn của em giam giữanhlại.
Đời này, emsẽlàcôdâu củaanh.
Tương lai,anhvà em, bình an viên mãn.
[Chính văn hoàn tất phiên ngoại tiếp tục]
Ngày hai mươi hai tháng tư năm Kỷ Hợi
Tụ Trắc
P/s: Còn 13 chương ngoại truyện nữa là kết truyện.
Nguồn: Cung Quảng Hằng.
Văn Dụ lớn lên dưới lá cờ đỏ, làmộtthanh niên tốt tin tưởng vững chắc vào chủ nghĩa duy vật,anhkiên quyếtkhônglàm chuyện mê tín phong kiến.
Toàn bộ mọi chuyện,anhnhất định phải lấy phương pháp khoa học để giải thích.
Ví dụ như sau khi về nhà,anhnói: “Ác làmộtloại năng lượng, mà trong vũ trụ này, năng lượngkhôngchỉ bảo toàn mà còn cân bằng.”
“Nếu nhưtrênngườimộtngười có mức năng lượng ác quá lớn, vũ trụsẽphái ramộtnguồn năng lượng khác để trung hòahắn, để đạt tới cân bằng năng lượng.”anhnóinăng đầy hùng hồn lý lẽ, “Đừngnóivớianhgì mà nhân quả báo ứng, đó chỉ là mê tín.anhđây là khoa học. Cái gì? Em hỏi khác nhau ở đâu ư?”
“Nếunóitheo nhân quả báo ứng, căn bản chẳng cầnanhra tay, chínhhắnsẽgặp phải báo ứng. Nhưng bây giờ hiển nhiên làkhôngphải. Bây giờ làanhchủ động, tích cựcđitrung hòahắn.”
“Biết chưa, đấy chính là khác nhau giữa mê tín với khoa học.” (best ngụy biện)
Kỷ An Ninh: “...”
Kỷ An Ninh mà tinanhmới có quỷ ấy.
Văn Dụ chợt nhớ tới phải hỏimộtvấn đề.
“Kiếp trước...A phi, trong thế giới khác,”anhhỏi, “anhxử lýhắnthế nào?”
Kỷ An Ninh thở dài: “anhđẩyhắnxuống từ sân thượng Ngân Hải.”
Văn Dụ im lặngmộtgiây, lớn tiếng khen: “anhbên đó, rất được đấy!”
Kỷ An Ninh nổi khùng.
“Bên kiaanhchết đấy! Bị bắn chết!” Mắtcôđỏ lên.
Văn Dụ nhớ tới chuyện trong mơ.
“Lúcanhchết, có phải em ở ngay cạnhanhkhông?”anhhỏi.
anhthậm chí đến cái này cũng biết rồi ư? Kỷ An Ninh hỏi: “anhmơ thấy sao?”
Văn Dụ gật đầu.
Kỷ An Ninh cũng gật gật đầu.
Khi đócôkhóc ômanhnói: “Nếu có kiếp sau...”, sau đó quả nhiên có kiếp sau.
“Chậc.” Văn Dụnói, “Vậy ban đầu ở nhà ăn, lúc nhìn thấyanh, có phải rất muốn nhào lên hônanhphảikhông? Còn ra vẻ.”
Kỷ An Ninh phì cười. Trong mắtcôđọng nước mắt, cườimộttiếng, nước mắt liền rơi xuống.
“Đừng khóc đừng khóc,anhđùa thôi mà.” Văn Dụ y con chó to, ôm Kỷ An Ninh vào ngực, liếm hết nước mắtcô, “Ừm, hơi mặn,khônggiống mùi kia lắm.”
Kỷ An Ninh đậpanh.
Văn Dụ nắm chặt cổ taycô, lại hỏi: “Saoanhlại bị bắt?”
“Nếu nhưnóianhthậtsựlàm như thế với Triệu Thần,anhnghĩ là mìnhkhôngthể nào để lại chứng cứ được.”anhvô cùng khẳng địnhnói.
Ánh mắt Kỷ An Ninh hơi tối lại,nói: “Emkhôngbiết nhiều, nhưng hẳn là Dương Bác.”
côở trong vòng xoáy thời gian thấy lời Dương Bácnóivớianh.
“Hóa ra là như vậy...” Văn Dụ như có điều suy nghĩ.
Nếu như Dương Bác nhìn chằm chằm vàoanh, đúng thực rất có khả năng bắt được thóp củaanh. Cho nênanhbị bắt vào tù, Văn Quốc An nghe tin, đột phát xuất huyết não qua đời, hai bố con vốn có thể lật vấn cờ lại bị hai cha con Dương Bác gắt gao đè xuống.
Chuyện kiếp trước cơ bảnđãđược xâu chuỗi lại.
Văn Dụ vẫn cònmộtchuyệnkhôngrõ.trênsân thượng cao ốc Ngân Hải,anhnghe được những lờinóikia của Triệu Thần, có chút hoang mang.
“Ở bên đó,anhvới em...Rốt cuộcđãxảy ra chuyện gì?”anhhỏi, “Còn Tôn Nhã Nhàn với tên đông gì đó lớp em, đồn em ba ngànmộtđêm, lại là chuyện gì vậy?”
Kỷ An Ninh bỗng nổi giận.
“khôngphảianhhay mơ à?côtránh khỏi ngựcanh, “Tựanhmơđi.”
Quay người chạy về phòng ngủ, còn khóa luôn cửa phòng: “anhngủ phòng kháchđi!”
Văn Dụ trợn tròn mắt.
Văn Dụ ngủmộtđêm ngoài phòng khách, cảm nhận được lực lượng khoa học trong cõi u minh. Các giấc mộng được xâu chuỗi lại, tạo thànhmộtgiấc mộng dài hoàn chỉnh.
Các loại tiền căn hậu quả đều được làmrõ, cácẩntìnhkhôngbiết cũng biết hết.
Ví dụ nhưanhnhìn thấy chính mình quấy rầy Kỷ An Ninh thế nào, hạicôbị Tôn Nhã Nhàn ghen ghét, bị tung tin đồn nhảm hãm hại. Văn Dụ vẫn còn luôn coi kẻ cầm đầu là tên Triệu Thần!
Hóa ra nhiều lần “ngu ngốc” như vậy, toàn tựđimắng mình.
anhcũng biết tin đồn ba ngàn kia là do đâu.
anhmua hoa tặng Kỷ An Ninh, Kỷ An Ninh từ chối nhận, Tôn Nhã Nhàn lại đuổi theo.côta cảm thấy bó hoa kiakhônggiống bình thường, so với bó hoa hai tăm tệ trong tiệmthìkhônggiống lắm, đuổi kịpanhtrai tặng hoa để nghe ngóng giá cả.
anhtrai kianóichocôta, tính tổng cả phí hoa nhập khẩu, thêm đóng gói cộng phục vụ là ba ngàn.
Tôn Nhã Nhàn như ăn phải cả tấn chanh, hơi chua bốc cả ra ngoài, quay lại liền chế ra lời đồn “Ba ngànmộtđêm”.
Văn Dụ: “...”
Tóm lại, đều là mẹ nó có liên quan đếnanh. Cứ mắnganhlà được.
Nửa đêm Văn Dụ tỉnh lại, bị chính mình làm cho tức gần chết.
anhđứng lên, lặng lẽ lấy chìa khóa dự phòng, mở cửa phòng ngủ, leo lên giường ôm lấy Kỷ An Ninhkhôngthả.
Kỷ An Ninh tỉnh lại, pháthiệnlàanhliền đạp cho cái.
Văn Dụ nhân cơ hội ngăn châncôlại, ngại ngùngnói: “Cái kia, đều làanhkhôngđúng.”
Kỷ An Ninh dụi mắt, kinh ngạc: “anhmơ thấy rồi à?”
Văn Dụ vùi mặt vào hõm cổcô, rầu rĩ “Ừ”mộttiếng.
Kỷ An Ninhkhôngcòn tức giận vớianhnữa,côvươn tay ômanh.thậtra những chuyện ở kiếp trướccôđãkhôngcòn giận từ lâu.
Qua lúc lâu, Kỷ An Ninh nghe tiếnganhsâu kín hỏi: “thậtsựtha thứ chohắnà?”
Kỷ An Ninh vỗ cánh tayanh,nhẹnói: “Đúng vậy,khôngphảinóivớianhtừ lâu rồi à?”
Văn Dụ nhớ tới buổi tối nào đó, tóc mai trước tráncôlay động trong gió,nói: “Em tha thứ chohắnrồi.”
Đôi mắt Văn Dụ đau xót khó nhịn.
“Nếukhông...”anhnói, “Vẫn đánhhắnmộttrậnđi?”
“khôngđánh.” Kỷ An Ninh tức giậnnói, “hắnda dày thịt béo, em đánhhắnđau tay.”
Văn Dụ sờ sờ cánh tay của mình, đúng vậy, cứng chắc. Lại sờ cái taynhỏcủa Kỷ An Ninh, yếu đuốikhôngxương.
Thôi quênđi.
Kỷ An Ninh còn nghĩ tới người tài xế kia, lo lắng: “thậtsựkhôngcó chuyện gì à?”
“Em đừng lo lắng, là ông ấy tự nguyện.” Văn Dụnhỏgiọngnóibên taicô, “Ông ấy họ Hạ.”
Kỷ An Ninh khẽ giật mình, chấn kinh: “Ông ấy là...”
“Ừ.” Văn Dụnói, “Trường hợp xấu nhất là ông ấy bị nhận ra. Nhưnganhsẽgiúp ông ấy chăm sóc tốt người nhà.”
Ông vẫn luôn biết, ai mới là hung thủ thựcsựhại chết con mình. Nhưng đối phương là kẻ có tiền có thể sai khiến quỷ thần, khéo léo thoát khỏi chế tài pháp luật. Chỉ là đám dân đen,khôngđủ khả năng đưa hung thủ ra ngoài công lý.
Cũng hậnkhôngthể chohắndao trắng vào dao đỏ ra, nợ máu trả bằng máu. Thế nhưng vợ mình từ lúc congáiđột tử liền điên điên dại dại, lúc tốt lúc xấu, mấtđikhả năng làm việc,trêncòn có mẹ già, đều trông cậy vàomộtmình ông.
Cho dù hận cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà chống đỡ.
Tới tậnmộtngày, cómộtngười trẻ tuổi xuấthiệntrước mắt ông. Cậu ta cho ông số tiền đủ để cả nhà sống thoải mái nửa đời sau. Ông cuối cùng cũngkhôngcòn lo lắng sau này nữa.
Triệu Thần chết do tại nạn giao thông ngoài ý muốn. Tài xế taxi bên trong phải làm ca đêm, nên mới mệt mỏikhôngchịu nổi vội đổi ca, vì vậy gây ra họa lớn.
Sau khi điều tra, tài xế nàyđãly hôn với vợ,mộtmình rời nhà,mộtnghèo hai trắng chạy tới tỉnh lị này để kiếm ăn. Căn bản đến tiền bồi thường cũngkhôngtrả nổi.
Ông bà nội nghe tin chạy tới, vỗ bàn kêu to: “Chúng tôikhôngcần tiền! Bảohắnđền mạng cho cháu nội tôi!” Nhưng tại nạn giao thông khiếnmộtngười tử vong, tối đa cũng chỉ phán ba năm.
Bố ruột Triệu Thần nhớ tới đứa con trai trưởng,đãtừng là đứa bé mập mạp đángyêu, cũng từng hầu hạ dưới gối. Sau này vợ mình qua đời, vợ mới và nó cứ như nước với lửa, hết cách đành đưa tới chỗ bố mẹ mình, ai ngờ bị ông bà nuôi đến hư hỏng.
Sau đó, ông đối với nó cũng đúng thực làkhôngthích, may mà còn có con trainhỏ, thông mình ngoan ngoãn, mọi thứ đềukhôngthua.
Ông rơi hai giọt nước mắt, ngăn cản bố mìnhđangmuốn xông tới đánh người tài xế gây lỗi kia,nóivới cảnh sát: “Cứ xử theo phép công.”
Cuối cùng cũng có ngườirõlí lẽ, cảnh sát thở phàonhẹnhõm.
Mà người lái xe gây chuyện kia, vẫn luôn chết lặng nhìn bọn họ.
Bố Triệu Thần chỉ nhìn ông ấy vài lần, rồikhôngđể ý đến nữa. Đưa ông bà nội rờiđi. Người lớn cảm xúc kích động như vậy, dễ bị trúng gió, xuất huyết não, nhồi máu cơ tìm gì đó. Vẫn nên nhanh lên thôi.
Ông takhôngbiết, sau lưng ông ta, người lái xe gây chuyện vẫn luôn nhìn chằm chằm bọn họ.
“Vợ trước” của người tài xế từ thành phố Du tới đây thăm tù, hai vợ chồng nắm tay nhauthậtchặt.
“Tôiđãbáo thù cho Mạn Mạn rồi.” Ông ấynói.
Trải quamộtkích này, đầu óc vợ ông ấyđãtỉnh táo hơn rất nhiều. Bànói: “Trong nhà còn có tôi, ông đừng lo lắng.”
“Ai cũngkhôngnhận ra được. Bọn chúng nó!” Ông ấynói, “mộtnhà họ Triệu,khôngmộtngười nhận ra tôi!”
Người đàn ông nghiến răng ken két.
Cả nhà họ Triệu đấy có hóa thành tro ông cũng nhận ra. Nhưng ông đứng ngay trước mặt bọn họ, cả nhà đó lạikhôngcómộtai nhận ra ông chính là bố của Hạ Mạn.
Trong lòng bọn họ, ý nghĩa của “Hạ Mạn” thậm chí cònkhôngphải làmộtngười, mà chỉ làmộtchuyện cần dùng tiền để giải quyết.
Vốn cho rằng kết quả xấu nhất là bị nhận ra, vậysẽtừ gây ra tai nạn giao thông chuyển thành có ý định mưu sát, tính chất hoàn toàn khác. Kết quả căn bảnkhôngai ghi nhớ Hạ gia ở trong lòng. Ngườiđangở ngay trước mắt, mọi người đềukhôngnghĩ ra mìnhđãtừng gặp.
Bố ruột Triệu Thần cảm thấy dù sao đứa con vô dụng kia cũngđãchết rồi, cái này cũngkhôngphải mưu sát giết người gì đó, chẳng qua là tai nạn giao thông ngoài ý muốn thôi, vì chuyện này mà phải tốn tiền lẫn sứcthìkhôngđáng. Ôngkhôngmuốn nhúng tay vào chuyện này, giao toàn bộ cho cảnh sát.
Cảnh sát theo lẽ công mà chấp pháp, toàn bộ việc công xử theo phép công, lái xe gây tai nạn chiếu theo hình phạt pháp luật là ba năm, hoãn lại ba năm, chịu bồi thường dânsựlà 58 vạn.
Kết quả tốt hơn so với dự đoán.
Ngược lại là ông của Triệu Thần, cái người năm đó cầm quải trượng cậy mạnh chỉ vào bố Triệu Thầnnói: “Tôi mặc kệ! Dù sao cháu trai tôi cũngkhôngthể có chuyện được!anhphải cứu nó ra! Dùng bao nhiêu tiền cũng được!”, người già rồi, bởi vì quá đau lòng, lập tức bị trúng gió, nằm ởtrêngiường, mồm méo mắt lác chảy nước miếng,khôngđộng đậy được.
Văn Dụ vận dụng năng lượng khoa học, trung hòa năng lượng ác trong vũ trụ này.
Rất tốt.
Tại nhà lớn Văn gia.
Văn Quốc An nghe dì giúp việcnóiVăn Dụ về nhà, rất kỳ lạ hỏi: “Nó đâu rồi?”
Bình thường Văn Dụ về nhà, chắc chắnsẽlên tầng chào hỏi với ông trước, sao lúc này lại là dì đâynóicho, ông mới biết được nó trở về?
Dì kianói: “Cậu chủ vừa vềđãxuống tầng hầm rồi.”
Tầng hầm Văn gia ngoại trừ hầm rượu, còn có nhà kho. Có cảnh cửa an ninh nặng nề, nhà kho ngang cỡ kho chứa của ngân hàng.
Văn Quốc An xuống dưới, nhìn thấy cửa nhà khođangmở,đivào xem thử, thấy Văn Dụđangchổng mông lật tới lật lui tìm gì đó.
“Đâu rồi?”anhvừa mở tung mấy cái hộp vừa lẩm bẩm, “Đặt ở đâu rồi?”
Mỗimộtcái hộp được mở ra đều lập lòe ánh sáng. Những châu báu đó đều có lai lịch, quá mức quý giá,khôngthể tùy tiện trưng bên ngoài, cho nên mới cất vào trong nhà kho.
Văn Quốc An đẩy kính lão hỏi: “Con tìm cái gì thế?”
Dọa cho Văn Dụ khẽ run rẩy!
“Ối mẹ ơi! Bố muốn hù chết con à! Sao bốđimàkhôngphát ra tiếng thế?”anhvỗ ngựcnói.
Văn Quốc An “Hừ”mộttiếng,đitới hỏi: “Con tìm cái gì?”
“Cái nhẫn của bà nội.” Văn Dụnói, “Lúc còn bé bố con cho con xem đấy, cái nhẫn vô cùng lớn ấy. Ở đâu rồi?”
Con mắt Văn Quốc An sáng lên, vừa mừng vừa sợ: “Tiểu tử ngươi muốn làm gì? Tanóicho con biết, chiếc nhẫn kia là đồ gia truyền,khôngđược tặng lung tung.”
Còn chơi chiêu này vớianh.
Văn Dụđãsớm nhìn thấu mánh khóe của Văn Quốc An, xùymộttiếngnói: “Cầu hôn!”
Văn Dụđãsắp xếp từ rất lâu, từ bỏ rất nhiều hình thức hào nhoáng như thuê trực thăng tungmộttấn cánh hoa gì đó,anhchọn phương thức màanhcho là Kỷ An Ninhsẽthích.
Ngày cầu hôn làmộtngày thời tiết tốt, có thểnóilà trời sángkhôngkhí trong lành.
Sau khi tan học, màu vàng đồng của hoàng hôn chiếu lên sân trường, tình nhân từng đôi từng đôi dạo bướctrêncon đường rợp bóng cây. Đợi đến khi bọn họ rời khỏi mái trường nàysẽcómộtngày hiểu ra,trênđời nàysẽkhôngcòn nơi nào thanh tĩnh tốt đẹp hơn ở đây. Ở nơi đây, vượt qua mỗimộttấc thời gian đều khiến cho người ta lưu luyến hoài niệm.
Văn Dụ nắm tay Kỷ An Ninh, giống như đôi tình nhân khác, dạo bướcđi.
Sau đóanhbỗng dừng lại, hỏi: “Biết hôm nay là ngày gìkhông?”
Kỷ An Ninh khẽ giật mình, suy nghĩ, giờ là giữa tháng chín,khôngnămkhôngtiết, là ngày gì đây? Ngẫm lại, chợt nhớ tới, ước chừng là khoảng thời gian nàymộtnăm trước,côđãsống lại.
Nhưng Kỷ An Ninh cảm thấy khả năng nàykhôngphải câu trả lời chính xác, Văn Dụ cũngkhôngbiết cụ thể ngàycôsống lại. Huống chi, cái người này kiên trì với chủ nghĩa duy vật, tin vào lý luận thế giới song song, từ chối thừa nhận thuyết pháp kiếp trước kiếp này.
Thế làcôlắc đầu.
Văn Dụ nhìn trời thở dài: “Biết ngay là emkhôngnhớrõmà!”
Kỷ An Ninh im lặng, chọcanh: “Rốt cuộc là ngày gì,nóimau!”
“Ngốc quá.” Văn Dụ cúi người hôncômộtcái, “Là lần đầu chúng ta gặp nhau ở trường, là lúc lần đầunóichuyện đấy.”
Kỷ An Ninh giật mình, hóa ra là ngày đó à. Sau khi sống lại, lần đầu gặp Văn Dụ, tâm trạng khi đó,thậtsựlà cảm xúc ngổn ngang trăm mối.
“đãmộtnăm rồi sao?”côhoảng hốt.
Thời gian sao lại trôi nhanh đến vậy? Trong khoảng thời gianmộtnăm nàyđãcó nhiều chuyện xảy ra, có thểnóilà trời long đất lở. Cuộc sống Kỷ An Ninhđãhoàn toàn đảo lộn.
“Đúng vậy,đãmộtnăm rồi.” Văn Dụnói, “anhthấy cũngđãtới lúcnóivới emmộtchuyện.”
“Hả?” Kỷ An Ninh nhìn lên.
Bọn họ đứng dưới tán cây ngân hạnh của trường, lá vàng thi thoảng rơi xuống, ánh trời chiều ấm áp chiếu lên mặt người.
Văn Dụ lui lạimộtbước, dưới con đường rợp bóng cây, dưới ánh nhìn chăm chú của bạn học, ung dung quỳmộtchân xuống.
Như chàng kỵ sĩ thề nguyện trung thành với nàng công chúa trong chuyện cổ tích.
Có người hét lên kinh ngạc, sinh viênđingang qua đều nhao nhao dừng chân lại.
Bọn họ nhìn thấy chàng thanh niênanhtuấn lấy ra chiếc hộp nhung rồi mở nó ra,mộtchiếc nhẫn bảo thạch cổ điển tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trời chiều.
anhnói: “Chiếc nhẫn này là đồ gia truyền của nhàanh,khôngthể tùy tiện đưa cho người khác, chỉ có thể đưa cho vợ mình. Cho nên...”
“Kỷ An Ninh, em có đồng ý lấyanhkhông?” Văn Dụ mỉm cười hỏi.
Kỷ An Ninh ngỡ ngàngmộtlát,nói: “Em, em vừa mới qua sinh nhật mười chín tuổi...”
Sinh nhậtcôlà vào tháng năm,đãđủ mười chín tuổi, chưa tới hai mươi tuổi, vẫn chưa tới độ tuổi kết hôn được quy định.
Nhìn bộ dạngcôlúng túng, Văn Dụ cười.anhđứng lên, đeo nhẫn vào ngón taycô, vừa vặn.khônguổng cônganhnửa đêmkhôngngủ, bò dậy lén lút lấy sợi bông đo kích cỡ ngón taycô, rồi đưa nhẫnđiđiều chỉnh kích cỡ.
“anhbiết chứ.”anhnói, “Em chỉ cầnnóiem có đồng ý lấyanhhaykhônglà được.”
Đôi mắtanhrực sáng tựa sao trời, chăm chú nhìn vào Kỷ An Ninh.
Trong ánh mắt chăm chú ấy, trái tim Kỷ An Ninh dần bình tĩnh lại.cônhìn vào mắt Văn Dụ, gật đầu: “Em đồng ý.”
Đôi mắt Văn Dụ sáng chói, cả gương mặt như được chiếu sáng.
“Đợi em đầy hai mươi, chúng tasẽkết hôn.”
“Được.” Kỷ An Ninh cười, đôi mắt long lanh cong cong như vầng trăng khuyết.
côkiễng chân lên, dưới tiếng vỗ tay, chúc phúc cùng tiếng huýt sáo của mọi người, hôn Văn Dụ.
Dùng nụ hôn của em giam giữanhlại.
Đời này, emsẽlàcôdâu củaanh.
Tương lai,anhvà em, bình an viên mãn.
[Chính văn hoàn tất phiên ngoại tiếp tục]
Ngày hai mươi hai tháng tư năm Kỷ Hợi
Tụ Trắc
P/s: Còn 13 chương ngoại truyện nữa là kết truyện.
Bình luận facebook