Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105
Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Văn Quốc An thựcsựrất khát vọng được ôm cháu trai. Cháugáicũng được, như nhau như nhau thôi.
Năm đó ông phong lưukhôngbị ràng buộc, sống tới tuổi trung niên mới kết hôn,khôngđể cho bố mẹ mình được nhìn thấy Văn Dụ ra đời, bọn họ phải mang theo tiếc nuối mà rađi. Bây giờ ông vô cùng sợ sệt quả báosẽứng lên người mình.
Lúc trẻkhôngsợ hãi, đến lúc già rồi liền biết sợ cái này cái nọ.
Kỷ An Ninh vào nghỉ hè năm hai kết hôn với Văn Dụ, trở thành con dâu Văn gia, Văn Quốc An liền lặng lẽ suy nghĩ về chuyện này.
Tân hôn năm đầu tiên, ôngkhôngnói. Dù sao cũng phải cho đôi vợ chồng trẻ có thời gian riêng chứ.
Đợi đến khi Kỷ An Ninh học xong năm ba, lúc này tân hôn cũngđãđầymộtnăm, Văn Quốc An bắt đầu ngo ngoe muốn động, nóng lòng muốn thử.
Đầu tiên, ông xách Văn Dụ đến trước mặt đểnóichuyện này, giả nghèo giả khổ: “Con cũngkhôngthể để ta giống ông nội con chứ, đến chết cũngkhôngnhắm mắt.”
Văn Dụ: “...”khôngphải là do bố tự tạo nghiệp à?
Văn Dụ kiên trì chống đỡ thế công trước mắt,nói: “Con cũng đâu phải do mình con sinh, An Ninh cũng phải đồng ý mới được.”
Văn Quốc An vui sướng, lập tức thu nước mắt,nóivới Văn Dụ: “Vậy connóichuyệnthậttốt với con bé. Ninh Ninh là đứa trẻ tốt, connóivới con bé, đừng lo lắng mấy cái sau, con bé chỉ cần mang thai là được, ta lập tức chuyển ngaymộttrăm triệu cho con bé đứng tên, để con bé làm vốn riêng.”
Văn Dụ: “...”
Bố muốn ôm cháu đến điên rồi à.
Buổi tối, Văn Dụnóichuyện này cho Kỷ An Ninh biết.
“Sinh con?” Kỷ An Ninh kinh ngạc, “Bây giờ ạ?”
“Bố muốn cháu đến điên rồi, bảoanhnóivới em.” Văn Dụnóiluôn cho Kỷ An Ninh lời hứamộttrăm triệu kia.
Kỷ An Ninh đỡ trán.
“khôngsao,khôngsao. Em đừng nghe ông ấy.” Văn Dụ an ủicô, “Việc này còn phải nghe theo em, dù sao cũng là em sinh mà.”
Văn Dụ hoàn toàn nghe theo Kỷ An Ninh. Nhưng Kỷ An Ninh cũng hiểurõanh, mỗimộtánh mắt, mỗimộtgiọng điệu,côcũng có thể nghe ra.
Khianhnóichuyện, Kỷ An Ninhđãnghe đượcanhđangnóimộtđằng nghĩmộtnẻo.
cônháy mắt mấy cái, hỏi: “anhcũng muốn sinh à?”
Bị nhìn thấu, Văn Dụ có chút ngại ngùng: “Ừ, cũng hơi muốn.”
Kỷ An Ninh rất ngạc nhiên: “Em cứ cho làanhkhôngmuốn có con sớm.”
Văn Dụ mới hai mươi hai tuổi, học năm tưđãkết hôn.
Ngay cả Lý Hách già đầu kia, cònđangtrải qua thời gian phong lưumộtnăm thay mấy người bạngái,khôngngờ tên Văn Dụnhỏtuổi nhất này lại là người đầu tiên kết hôn.
Làm nguyên nhóm bạn trợn tròn mắt.
Nhưng Kỷ An Ninhkhôngnghĩ Văn Dụ muốn có con sớm thế. Kết hôn sớm là vì tìnhyêu, vậy muốn có con sớm lại là vì cái gì? Đàn ông mới hai hai, hai ba tuổi đầu,đãmuốn có con? Quả là hiếm thấy.
Văn Dụ im lặng.
Hồi lâu sau,anhnói: “Bốanhrấtyêuthươnganh.”
Nhưnganhlại chẳng phải con ruột của Văn Quốc An.
Kỷ An Ninhđãhiểu.
Chuyện Văn Dụkhôngphải con ruột của Văn Quốc An, mặc dùkhônglàm suy yếu tình cảm giữa bọn họ, nhưng lại là nỗi tiếc nuối trong lòng Văn Dụ. Cũng làmanhcảm thấy thiệt thòi cho Văn Quốc An.
“mộtđiều nữa là,”anhnói, “Khianhmơ giấc mộng kia, trong mộng bốanh, ông ấy... Cái kia.”
Chuyện Văn Dụ mơ thấythậtra là chuyện Kỷ An Ninh trải qua ở kiếp trước. Trongmộtkiếp đó, Văn Quốc An trong lúc bị giam giữđãxuất huyết não mà qua đời.
Dù kiếp này kết cụcđãthay đổi, nhưng trong lòng Văn Dụ vẫn còn sợ hãi, cứ suốt ngày lo lắng đề phòng.
Theo ý định của Văn Dụ, là mỗi tháng phải đưa Văn Quốc Anđikiểm tra toàn diệnmộtlần. Vấn đề là Văn Quốc Ankhôngmuốn.
Hai bố con tranh cãi rất lâu, cuối cùng quyết định thỏa hiệp, mỗi quý kiểm tramộtlần.
thậtra Văn Dụ vẫn luôn sợ hãi, dù sao Văn Quốc Anđãlớn tuổi,anhrất sợ tình huống trong mơ có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Như vậy Văn Quốc An lại vừa ứng với nỗi sợ của chính ông,khôngnhìn thấy cháu, chếtkhôngnhắm mắt.
Nhưng mà cái này cũng làm khó Văn Dụ.
Bởi vì Kỷ An Ninh mới hai mốt, vừa hết năm ba, sắp lên năm tư, vẫnđangđihọc.
Theo lý giải của Văn Dụ, congáiở tuổi này, mặc dùđãkết hôn, cũng rất ít nghĩ đến chuyện sinh con. Kiếp trước Kỷ An Ninh thê thảm,anhđau lòng cho Kỷ An Ninh,khôngđành lòng épcôvào thế khó.
khôngngờ Kỷ An Ninh chỉ chống cằm suy tính mấy giây, liền gật đầu: “Vậythìsinh thôi.”
Văn Dụđangxoắn xuýt, khó xử: “...”
Nhìn Văn Dụđangngơ ngác, Kỷ An Ninh hé miệng cười: “Sinh chứ sao.”
“khôngphải, An Ninh, em đừng vìanh...” Văn Dụ đau lòng nắm chặt tay Kỷ An Ninhnói.
“khônghoàn toàn là vìanh.” Kỷ An Ninh cầm ngược tay Văn Dụ,nhẹgiọng hỏi, “anhkhôngpháthiệnsao? Em,anh, bố nữa, ba người chúng ta đều cómộtđiểm chung.”
Văn Dụ sửng sốt, hỏi: “Giống nhau ở điểm nào?”
Kỷ An Ninh nhìn xuống, hai tay nắm chặt tay Văn Dụ,nhẹnhàng bóp từng ngón tayanh,nói: “Ba người chúng ta đềukhôngcó người thân.”
Tay Văn Dụ phút chốc nắm chặt tay Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh cómộtngười bố ruột, bỏ chạy từ lâu, sinh tửkhôngrõ.
Văn Dụ cũng có ông bố ruột,mộtngườianhcùng bố khác mẹ, mấy đứa em trai emgáikhác mẹ. Em trai emgáigì chứ, căn bản chưa gặp bao giờ, bố ruột cùng ônganhđangngồi trong lao tù, trong lòng Văn Dụ coi như họ chết rồi.
Mà Văn Quốc An, bố mẹ ôngđãqua đời mấy chục năm, Văn Dụ lạikhôngphải con ruột ông. Ông mớithậtsựlàkhôngcó người thân.
“Sinhđi.” Kỷ An Ninhnói.
Sinhmộtđứa con cùng chảy dòng máu củacôvà Văn Dụ, lại mang theo họ của Văn Quốc An.
Như vậy, ba ngườikhôngcó bất kỳ máu mủ gì,đãtìm đượcmộtchỗ dựa trong tâm hồn.
Trong căn nhà này, đâu chỉ mình Văn Quốc An cần đứa bé.
Bọn họ đều cần, đều muốn.
Văn Dụnóichuyện này cho Văn Quốc An,nói: “An Ninh cómộtyêucầu,côấykhôngmuốn sau này làm nội trợ,côấy vẫn muốn ra ngoàiđilàm.”
“khôngcó vấn đề,khôngcó vấn đề!” Văn Quốc An kích động, “Con bé muốn tới công ty nào cũng được, nếukhôngcó chỗ thíchthìcứ mở thêmmộtchỗ!”
“Tỉnh táo, tỉnh táo!” Văn Dụ đènhẹtay lên ngực bố mình, y như mẹ già.
“Xấu tính!” Văn Quốc An đánh rụng tayanh, cười mắng, “Lại cảm thấy ta sắp chết hả.”
Chuyện trong mơkhôngthểnóicho Văn Quốc An, Văn Dụ có miệng cũng khó trả lời.
Kỷ An Ninh lạinóikế hoạch sinh con cho Mạnh Hân Vũ.
Mạnh Hân Vũ há miệng nửa ngày cũngkhôngkhép nổi, thở dài: “Cảm giác cuộc sống của cậu với tớ đúng là hai thế giới khác biệt mà.”
cônàng lại hỏi: “Cậuđãnghĩ kĩ chưa?”
Kỷ An Ninh gật đầunói: “thậtra, lúc vừa mới kết hôn,đãcó người khuyên tớ đừng nên sinh con quá sớm.”
Mạnh Hân Vũ kinh ngạc: “Ai thế?”
“Dì Lý ở nhà ăn.”
“Chỗ nào cơ?”
“Chỗ cửa sổ số 7, cái người mập mập ấy.”
“Ồ,côấy à!”
Kỷ An Ninh gật đầunói: “Tớ thân vớicôấy, năm ngoái sau khi về lại trường, tớ có tặng kẹo cưới chocôấy,cônóivới tớ, đừng sinh con sớm quá, chí ít là trước khi mìnhthậtsựmuốnthìđừng sinh.”
Mạnh Hân Vũ kinh ngạc: “Còn có kiểu này á?khôngphải mấycômấy bác đều điên cuồng thuyết phục cưới xin sinh đẻ à?”
Mẹ Thư Thần là thuộc dạng bức hôn rồi. May màanhgiai 2D kia cứ bất vi sở động*, cònnóivới Mạnh Hân Vũ: “Đừng để ý đến bà, mẹanhmãi mãi cũngkhônghiểu nổi cách sống của chúng ta đâu.”
* ý chỉkhôngbị chuyện gì lay chuyển.
Mạnh Hân Vũ mới thở phàonhẹnhõm.
Kỷ An Ninh cười: “Dì Lý là người rất tốt.côấynóisinh consẽảnh hưởng nhiều đến công việc, nhất định phải suy nghĩthậtkỹ, lúc nào sinhthìphù hợp, có người chăm sóckhông, còn cả nhà với tiền tiết kiệm,mộtthứ cũngkhôngđược thiếu.”
Mạnh Hân Vũ suy tính tương lai: “Những cái này...khôngphảikhôngvấn đề gì với cậu à!”
Dì Lý ở nhà ăn đúng là ghét bỏ Kỷ An Ninh kết hôn quá sớm.
Bà ở đâyđãmấy năm, thấy nhiều trường hợp tốt nghiệp rồi chia tay, hiểu đượcmộtngười trẻ tuổi, sau khi ra trường, phải bị cuộc đời vùi dập mấy năm, mớithậtsựtrưởng thành đúng khuôn.
Bàkhôngbiết, Văn Dụ và Kỷ An Ninh còn có kiếp trước, ràng buộc sống chết. Bà thấy Kỷ An Ninh năm haiđãkết hôn, vợ chồng còn trẻ, vô cùng lo lắng.
Đề nghị của dì Lý đối với người bình thường mànóiđúng là rất chính xác, chỉ riêng với Kỷ An Ninh lạikhôngphù hợp.
Dì Lý sao biết được, Kỷ An Ninhđãgả vào hào môn. Những yếu tố mà bà vừa liệt kê, nhất định phải cân nhắc, ở Văn gia lạikhôngphải cái gì to tát.
Kỷ An Ninh quyết định sinh con, ngoại trừ mặt tình cảm, còn bởi vì có điều kiện nền móng này chống cho.
Văn Dụđangthời kỳ đỉnh cao của sinh lý đàn ông, thân thể Kỷ An Ninh cũng khỏe mạnh, sau khi dừng việc tránh thai, hai người trúng thưởng luôn.
Kỷ An Ninh xuấthiệntriệu chứng buồn nônnhẹ, lúc xuấthiệntriệu chứng chán ăn,thìđãvào năm học mới.côvừa có phản ứng, liền biếtrõ, tramộtcái, quả đúng à mang thai.
Lúc Văn Dụnóicho Văn Quốc An tin tức này, cực kỳ cẩn thận từng li từng tí. Kỷ An Ninh thấy Văn Dụ vòng vo cả nửa ngày với Văn Quốc An, nào là “Núi Thái Sơn có sụp mặt cũngkhôngđổi sắc”, “Người xưa vốn chú trọng chuyện dưỡng khí”, vân vân.
“...?” Văn Quốc An, “Thế rốt cuộc con muốnnóicái gì?”
Văn Dụ hết cách: “An Ninh mang thai rồi.”
Cuối cùng vẫnkhôngngăn cản được Văn Quốc An kích động.
“Quá tốt rồi, quá tốt rồi! An Ninh, con mau đến thư phòng với ta!” Ông bỗng nhiên phản ứng kịp, đổi giọng, “không,không! Con đừng nhúc nhích, Văn Dụ,đitới thư phòng ta, lấy tập văn kiện màu lam ở ngăn kéo bên tay phải xuống đây!”
Văn Quốc An hứa cho Kỷ An Ninhmộttrăm triệu, người như ôngkhôngbao giờnóisuông.
Ngay cả kết cấu tài sản ông cũngđãsắp xếp tốt cho Kỷ An Ninh, có tiền, có bất động sản, có cổ phiếu, đều phối hợp tốt giúp Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh lập tức thành phú bà.
Nhưng cả hai người Văn Dụ và Văn Quốc An đều có phần khẩn trương, nhìn Kỷ An ănkhôngngon, thi thoảng còn che miệng muốn ói, bọn họ đều muốn cho Kỷ An Ninh tạm nghỉ học ở nhà, chuyên tâm sinh con.
Kỷ An Ninhkhôngđồng ý,nói: “Sư tỷ làm nghiên cứu sinh tiến sĩ có thể nâng cao bụngđihọc, người khác được, em cũng được.”
Thân thểcôtựcôbiết, cảm thấy mình cũngkhôngcó vấn đề gì lớn.
Nhưng cảm giác nôn nghén mãnh liệt đúng là khó chịuthật. Kỷ An Ninh xin nghỉ vào giai đoạn khó chịu nhất đó, cuối cùng vẫn nghỉ mất hai tuần.
Đến đúng thời gian, nôn nghén tự lành,côlại sinh long hoạt hổ quay lạiđihọc.
Văn Dụ mỗi ngày đều xe đón xe đưa. Nếu bản thân bận quá,sẽcó lái xe chuyên trách.
Kỷ An Ninh vác bụng tođihọc, buổi trưa có người chuyên đưa bữa ăn cho phụ nữ mang thai tới nhà ăn, cũng thànhmộthình ảnh trong trường.
Hai người bọn họ, cũng từ chỗ ở của Văn Dụ chuyển đến nhà lớn Văn gia.
Trong nhà có dì giúp việc, mặc dù lớn tuổi, nhưng kiên trì cho rằng mình có thể tiếp tục nuôi lớn thêmmộtđứa bé. (dì ấy là người nuôi lớn Văn Dụ)
Quan trọng nhất là, trong nhà có đầu bếp, mỗi ngày thay đổi các món cho phụ nữ mang thai.
Bọn họ vừa chuyển đến, căn nhà lớn vốn trống rỗng bỗng trở nên bừng bừng sức sống.
Sắc mặt Văn Quốc An hồng hào thêm mấy phần, tinh thần cũng tốt hơn.
Đúng là ứng với câu này, người gặp việc vui tinh thần thoải mái.
Tháng tư năm sau, khi các bạnđangbận rộn tuyển sinh cho trường, Kỷ An Ninh sinh.
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Văn Quốc An thựcsựrất khát vọng được ôm cháu trai. Cháugáicũng được, như nhau như nhau thôi.
Năm đó ông phong lưukhôngbị ràng buộc, sống tới tuổi trung niên mới kết hôn,khôngđể cho bố mẹ mình được nhìn thấy Văn Dụ ra đời, bọn họ phải mang theo tiếc nuối mà rađi. Bây giờ ông vô cùng sợ sệt quả báosẽứng lên người mình.
Lúc trẻkhôngsợ hãi, đến lúc già rồi liền biết sợ cái này cái nọ.
Kỷ An Ninh vào nghỉ hè năm hai kết hôn với Văn Dụ, trở thành con dâu Văn gia, Văn Quốc An liền lặng lẽ suy nghĩ về chuyện này.
Tân hôn năm đầu tiên, ôngkhôngnói. Dù sao cũng phải cho đôi vợ chồng trẻ có thời gian riêng chứ.
Đợi đến khi Kỷ An Ninh học xong năm ba, lúc này tân hôn cũngđãđầymộtnăm, Văn Quốc An bắt đầu ngo ngoe muốn động, nóng lòng muốn thử.
Đầu tiên, ông xách Văn Dụ đến trước mặt đểnóichuyện này, giả nghèo giả khổ: “Con cũngkhôngthể để ta giống ông nội con chứ, đến chết cũngkhôngnhắm mắt.”
Văn Dụ: “...”khôngphải là do bố tự tạo nghiệp à?
Văn Dụ kiên trì chống đỡ thế công trước mắt,nói: “Con cũng đâu phải do mình con sinh, An Ninh cũng phải đồng ý mới được.”
Văn Quốc An vui sướng, lập tức thu nước mắt,nóivới Văn Dụ: “Vậy connóichuyệnthậttốt với con bé. Ninh Ninh là đứa trẻ tốt, connóivới con bé, đừng lo lắng mấy cái sau, con bé chỉ cần mang thai là được, ta lập tức chuyển ngaymộttrăm triệu cho con bé đứng tên, để con bé làm vốn riêng.”
Văn Dụ: “...”
Bố muốn ôm cháu đến điên rồi à.
Buổi tối, Văn Dụnóichuyện này cho Kỷ An Ninh biết.
“Sinh con?” Kỷ An Ninh kinh ngạc, “Bây giờ ạ?”
“Bố muốn cháu đến điên rồi, bảoanhnóivới em.” Văn Dụnóiluôn cho Kỷ An Ninh lời hứamộttrăm triệu kia.
Kỷ An Ninh đỡ trán.
“khôngsao,khôngsao. Em đừng nghe ông ấy.” Văn Dụ an ủicô, “Việc này còn phải nghe theo em, dù sao cũng là em sinh mà.”
Văn Dụ hoàn toàn nghe theo Kỷ An Ninh. Nhưng Kỷ An Ninh cũng hiểurõanh, mỗimộtánh mắt, mỗimộtgiọng điệu,côcũng có thể nghe ra.
Khianhnóichuyện, Kỷ An Ninhđãnghe đượcanhđangnóimộtđằng nghĩmộtnẻo.
cônháy mắt mấy cái, hỏi: “anhcũng muốn sinh à?”
Bị nhìn thấu, Văn Dụ có chút ngại ngùng: “Ừ, cũng hơi muốn.”
Kỷ An Ninh rất ngạc nhiên: “Em cứ cho làanhkhôngmuốn có con sớm.”
Văn Dụ mới hai mươi hai tuổi, học năm tưđãkết hôn.
Ngay cả Lý Hách già đầu kia, cònđangtrải qua thời gian phong lưumộtnăm thay mấy người bạngái,khôngngờ tên Văn Dụnhỏtuổi nhất này lại là người đầu tiên kết hôn.
Làm nguyên nhóm bạn trợn tròn mắt.
Nhưng Kỷ An Ninhkhôngnghĩ Văn Dụ muốn có con sớm thế. Kết hôn sớm là vì tìnhyêu, vậy muốn có con sớm lại là vì cái gì? Đàn ông mới hai hai, hai ba tuổi đầu,đãmuốn có con? Quả là hiếm thấy.
Văn Dụ im lặng.
Hồi lâu sau,anhnói: “Bốanhrấtyêuthươnganh.”
Nhưnganhlại chẳng phải con ruột của Văn Quốc An.
Kỷ An Ninhđãhiểu.
Chuyện Văn Dụkhôngphải con ruột của Văn Quốc An, mặc dùkhônglàm suy yếu tình cảm giữa bọn họ, nhưng lại là nỗi tiếc nuối trong lòng Văn Dụ. Cũng làmanhcảm thấy thiệt thòi cho Văn Quốc An.
“mộtđiều nữa là,”anhnói, “Khianhmơ giấc mộng kia, trong mộng bốanh, ông ấy... Cái kia.”
Chuyện Văn Dụ mơ thấythậtra là chuyện Kỷ An Ninh trải qua ở kiếp trước. Trongmộtkiếp đó, Văn Quốc An trong lúc bị giam giữđãxuất huyết não mà qua đời.
Dù kiếp này kết cụcđãthay đổi, nhưng trong lòng Văn Dụ vẫn còn sợ hãi, cứ suốt ngày lo lắng đề phòng.
Theo ý định của Văn Dụ, là mỗi tháng phải đưa Văn Quốc Anđikiểm tra toàn diệnmộtlần. Vấn đề là Văn Quốc Ankhôngmuốn.
Hai bố con tranh cãi rất lâu, cuối cùng quyết định thỏa hiệp, mỗi quý kiểm tramộtlần.
thậtra Văn Dụ vẫn luôn sợ hãi, dù sao Văn Quốc Anđãlớn tuổi,anhrất sợ tình huống trong mơ có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Như vậy Văn Quốc An lại vừa ứng với nỗi sợ của chính ông,khôngnhìn thấy cháu, chếtkhôngnhắm mắt.
Nhưng mà cái này cũng làm khó Văn Dụ.
Bởi vì Kỷ An Ninh mới hai mốt, vừa hết năm ba, sắp lên năm tư, vẫnđangđihọc.
Theo lý giải của Văn Dụ, congáiở tuổi này, mặc dùđãkết hôn, cũng rất ít nghĩ đến chuyện sinh con. Kiếp trước Kỷ An Ninh thê thảm,anhđau lòng cho Kỷ An Ninh,khôngđành lòng épcôvào thế khó.
khôngngờ Kỷ An Ninh chỉ chống cằm suy tính mấy giây, liền gật đầu: “Vậythìsinh thôi.”
Văn Dụđangxoắn xuýt, khó xử: “...”
Nhìn Văn Dụđangngơ ngác, Kỷ An Ninh hé miệng cười: “Sinh chứ sao.”
“khôngphải, An Ninh, em đừng vìanh...” Văn Dụ đau lòng nắm chặt tay Kỷ An Ninhnói.
“khônghoàn toàn là vìanh.” Kỷ An Ninh cầm ngược tay Văn Dụ,nhẹgiọng hỏi, “anhkhôngpháthiệnsao? Em,anh, bố nữa, ba người chúng ta đều cómộtđiểm chung.”
Văn Dụ sửng sốt, hỏi: “Giống nhau ở điểm nào?”
Kỷ An Ninh nhìn xuống, hai tay nắm chặt tay Văn Dụ,nhẹnhàng bóp từng ngón tayanh,nói: “Ba người chúng ta đềukhôngcó người thân.”
Tay Văn Dụ phút chốc nắm chặt tay Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh cómộtngười bố ruột, bỏ chạy từ lâu, sinh tửkhôngrõ.
Văn Dụ cũng có ông bố ruột,mộtngườianhcùng bố khác mẹ, mấy đứa em trai emgáikhác mẹ. Em trai emgáigì chứ, căn bản chưa gặp bao giờ, bố ruột cùng ônganhđangngồi trong lao tù, trong lòng Văn Dụ coi như họ chết rồi.
Mà Văn Quốc An, bố mẹ ôngđãqua đời mấy chục năm, Văn Dụ lạikhôngphải con ruột ông. Ông mớithậtsựlàkhôngcó người thân.
“Sinhđi.” Kỷ An Ninhnói.
Sinhmộtđứa con cùng chảy dòng máu củacôvà Văn Dụ, lại mang theo họ của Văn Quốc An.
Như vậy, ba ngườikhôngcó bất kỳ máu mủ gì,đãtìm đượcmộtchỗ dựa trong tâm hồn.
Trong căn nhà này, đâu chỉ mình Văn Quốc An cần đứa bé.
Bọn họ đều cần, đều muốn.
Văn Dụnóichuyện này cho Văn Quốc An,nói: “An Ninh cómộtyêucầu,côấykhôngmuốn sau này làm nội trợ,côấy vẫn muốn ra ngoàiđilàm.”
“khôngcó vấn đề,khôngcó vấn đề!” Văn Quốc An kích động, “Con bé muốn tới công ty nào cũng được, nếukhôngcó chỗ thíchthìcứ mở thêmmộtchỗ!”
“Tỉnh táo, tỉnh táo!” Văn Dụ đènhẹtay lên ngực bố mình, y như mẹ già.
“Xấu tính!” Văn Quốc An đánh rụng tayanh, cười mắng, “Lại cảm thấy ta sắp chết hả.”
Chuyện trong mơkhôngthểnóicho Văn Quốc An, Văn Dụ có miệng cũng khó trả lời.
Kỷ An Ninh lạinóikế hoạch sinh con cho Mạnh Hân Vũ.
Mạnh Hân Vũ há miệng nửa ngày cũngkhôngkhép nổi, thở dài: “Cảm giác cuộc sống của cậu với tớ đúng là hai thế giới khác biệt mà.”
cônàng lại hỏi: “Cậuđãnghĩ kĩ chưa?”
Kỷ An Ninh gật đầunói: “thậtra, lúc vừa mới kết hôn,đãcó người khuyên tớ đừng nên sinh con quá sớm.”
Mạnh Hân Vũ kinh ngạc: “Ai thế?”
“Dì Lý ở nhà ăn.”
“Chỗ nào cơ?”
“Chỗ cửa sổ số 7, cái người mập mập ấy.”
“Ồ,côấy à!”
Kỷ An Ninh gật đầunói: “Tớ thân vớicôấy, năm ngoái sau khi về lại trường, tớ có tặng kẹo cưới chocôấy,cônóivới tớ, đừng sinh con sớm quá, chí ít là trước khi mìnhthậtsựmuốnthìđừng sinh.”
Mạnh Hân Vũ kinh ngạc: “Còn có kiểu này á?khôngphải mấycômấy bác đều điên cuồng thuyết phục cưới xin sinh đẻ à?”
Mẹ Thư Thần là thuộc dạng bức hôn rồi. May màanhgiai 2D kia cứ bất vi sở động*, cònnóivới Mạnh Hân Vũ: “Đừng để ý đến bà, mẹanhmãi mãi cũngkhônghiểu nổi cách sống của chúng ta đâu.”
* ý chỉkhôngbị chuyện gì lay chuyển.
Mạnh Hân Vũ mới thở phàonhẹnhõm.
Kỷ An Ninh cười: “Dì Lý là người rất tốt.côấynóisinh consẽảnh hưởng nhiều đến công việc, nhất định phải suy nghĩthậtkỹ, lúc nào sinhthìphù hợp, có người chăm sóckhông, còn cả nhà với tiền tiết kiệm,mộtthứ cũngkhôngđược thiếu.”
Mạnh Hân Vũ suy tính tương lai: “Những cái này...khôngphảikhôngvấn đề gì với cậu à!”
Dì Lý ở nhà ăn đúng là ghét bỏ Kỷ An Ninh kết hôn quá sớm.
Bà ở đâyđãmấy năm, thấy nhiều trường hợp tốt nghiệp rồi chia tay, hiểu đượcmộtngười trẻ tuổi, sau khi ra trường, phải bị cuộc đời vùi dập mấy năm, mớithậtsựtrưởng thành đúng khuôn.
Bàkhôngbiết, Văn Dụ và Kỷ An Ninh còn có kiếp trước, ràng buộc sống chết. Bà thấy Kỷ An Ninh năm haiđãkết hôn, vợ chồng còn trẻ, vô cùng lo lắng.
Đề nghị của dì Lý đối với người bình thường mànóiđúng là rất chính xác, chỉ riêng với Kỷ An Ninh lạikhôngphù hợp.
Dì Lý sao biết được, Kỷ An Ninhđãgả vào hào môn. Những yếu tố mà bà vừa liệt kê, nhất định phải cân nhắc, ở Văn gia lạikhôngphải cái gì to tát.
Kỷ An Ninh quyết định sinh con, ngoại trừ mặt tình cảm, còn bởi vì có điều kiện nền móng này chống cho.
Văn Dụđangthời kỳ đỉnh cao của sinh lý đàn ông, thân thể Kỷ An Ninh cũng khỏe mạnh, sau khi dừng việc tránh thai, hai người trúng thưởng luôn.
Kỷ An Ninh xuấthiệntriệu chứng buồn nônnhẹ, lúc xuấthiệntriệu chứng chán ăn,thìđãvào năm học mới.côvừa có phản ứng, liền biếtrõ, tramộtcái, quả đúng à mang thai.
Lúc Văn Dụnóicho Văn Quốc An tin tức này, cực kỳ cẩn thận từng li từng tí. Kỷ An Ninh thấy Văn Dụ vòng vo cả nửa ngày với Văn Quốc An, nào là “Núi Thái Sơn có sụp mặt cũngkhôngđổi sắc”, “Người xưa vốn chú trọng chuyện dưỡng khí”, vân vân.
“...?” Văn Quốc An, “Thế rốt cuộc con muốnnóicái gì?”
Văn Dụ hết cách: “An Ninh mang thai rồi.”
Cuối cùng vẫnkhôngngăn cản được Văn Quốc An kích động.
“Quá tốt rồi, quá tốt rồi! An Ninh, con mau đến thư phòng với ta!” Ông bỗng nhiên phản ứng kịp, đổi giọng, “không,không! Con đừng nhúc nhích, Văn Dụ,đitới thư phòng ta, lấy tập văn kiện màu lam ở ngăn kéo bên tay phải xuống đây!”
Văn Quốc An hứa cho Kỷ An Ninhmộttrăm triệu, người như ôngkhôngbao giờnóisuông.
Ngay cả kết cấu tài sản ông cũngđãsắp xếp tốt cho Kỷ An Ninh, có tiền, có bất động sản, có cổ phiếu, đều phối hợp tốt giúp Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh lập tức thành phú bà.
Nhưng cả hai người Văn Dụ và Văn Quốc An đều có phần khẩn trương, nhìn Kỷ An ănkhôngngon, thi thoảng còn che miệng muốn ói, bọn họ đều muốn cho Kỷ An Ninh tạm nghỉ học ở nhà, chuyên tâm sinh con.
Kỷ An Ninhkhôngđồng ý,nói: “Sư tỷ làm nghiên cứu sinh tiến sĩ có thể nâng cao bụngđihọc, người khác được, em cũng được.”
Thân thểcôtựcôbiết, cảm thấy mình cũngkhôngcó vấn đề gì lớn.
Nhưng cảm giác nôn nghén mãnh liệt đúng là khó chịuthật. Kỷ An Ninh xin nghỉ vào giai đoạn khó chịu nhất đó, cuối cùng vẫn nghỉ mất hai tuần.
Đến đúng thời gian, nôn nghén tự lành,côlại sinh long hoạt hổ quay lạiđihọc.
Văn Dụ mỗi ngày đều xe đón xe đưa. Nếu bản thân bận quá,sẽcó lái xe chuyên trách.
Kỷ An Ninh vác bụng tođihọc, buổi trưa có người chuyên đưa bữa ăn cho phụ nữ mang thai tới nhà ăn, cũng thànhmộthình ảnh trong trường.
Hai người bọn họ, cũng từ chỗ ở của Văn Dụ chuyển đến nhà lớn Văn gia.
Trong nhà có dì giúp việc, mặc dù lớn tuổi, nhưng kiên trì cho rằng mình có thể tiếp tục nuôi lớn thêmmộtđứa bé. (dì ấy là người nuôi lớn Văn Dụ)
Quan trọng nhất là, trong nhà có đầu bếp, mỗi ngày thay đổi các món cho phụ nữ mang thai.
Bọn họ vừa chuyển đến, căn nhà lớn vốn trống rỗng bỗng trở nên bừng bừng sức sống.
Sắc mặt Văn Quốc An hồng hào thêm mấy phần, tinh thần cũng tốt hơn.
Đúng là ứng với câu này, người gặp việc vui tinh thần thoải mái.
Tháng tư năm sau, khi các bạnđangbận rộn tuyển sinh cho trường, Kỷ An Ninh sinh.
Bình luận facebook