• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bị phú nhị đại theo đuổi (7 Viewers)

  • Chương 103

Cuối tuần, sáng sớm Thư Thầnkhôngbị tiếng gõ cửa đánh thức mà là bị tiếng chuông di động dựng dậy.
Đầuanhchàng choáng váng, mò mẫmtrêntủ đầu giường, nhìn cũng chả thèm nhìn, nhắm mắt nghe điện: “A lô?”
“Tiểu tử thối, mở cửa nhanh! Sao giờ vẫn ngủ hả? Mấy giờ rồi!” Trong điện thoại truyền đến tiếng mẹ mình, nghe chất giọng thập phần trung khí.
Miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn điện thoại di động, giờ là 70.
Thư Thần: “...”
Giãy dụa bò dậy mở cửa, đợi người bên ngoàiđivào,anhchàng liền ngã ụp lên ghế sofa, muốn ngủ tiếp.
Đáng tiếc, mẹanhchàng giọng lớnâmlượng cao, sao có thể đểanhchàng được toại nguyện.
“Mày nhìn cái bộ dạng quỷ quái nàyđi, mày xem đôi mắt quầng thâm nàyđinày, hôm qua lại thức suốt đêm chứ gì!” Mẹ già nhà mình đau lòng nhức ócnói, “Người lớn tướng còn xem hoạt hình! Mày chừng nào mới chịu trưởng thành hả!”
Bànóixong, chỉ tiếc rèn sắtkhôngthành thép, nhắm vào mông Thư Thần quất chomộtbàn tay.
Người lớn thế này rồi,khôngnghĩ tới chuyện tranh thủ kiếmmộtcôvợđi, mỗi ngày đều xem phim hoạt hình, chơimộtđống búp bê nhựa!nóixem có tứckhôngchứ!
Thư Thần kêu rênmộttiếng: “Mẹ làm gì thế?”
“Tao làm gì?” Mẹ già tức giận khẽnói, “Tao tới xem mày còn sốngkhôngđấy, nếu tao màkhôngđến,mộttuần mày cũngkhôngbiết vác mặt về nhà.”
Thư Thần biện hộ: “Conkhôngvề á? Con có về, bố mẹđidu lịch! Giữa trời đông, đến cửa con cònkhôngvào được! Con ruột mà ngay cả chìa khóa nhà mình cũngkhôngcó! Con có phải con mẹkhôngthế?”
“Hờ hờ.” Mẹ Thư Thần cười lạnh, “Mày cũng biết mùikhôngcó chìa khóa vào nhà rồi à? Muốn chìa khóa cũng được thôi, mang chìa khóa nhà mày ra đổiđi.”
Thư Thần lập tức từ chối phũ phàng: “khôngđược!”
Mẹanhchàng cho tiếp thêmmộtbàn tay! Tay này mỗi ngày đều luyện tập ngoài công viên lúc sáng sớm, đánh đúng là đauthật!
Thư Thần nhe răng trợn mắt.
Thư Thần là người có tính tình rất tốt, về cơ bảnkhôngnổi giận với ai bao giờ. Nhưng mà mấy năm trước lúc còn ở trong nhà, họ hàng mang theo trẻ con tới chơi nhà, mẹ Thư Thầnnói: “Vào trong phòng chú chơiđi, trong phòng chú ấy có rất nhiều búp bê.”
Đợi đến Thư Thần về nhà, bộ sưu tập thủ công bản giới hạn đượcanhcẩn thận cất giữđãđầu lìa khỏi thân.
Thư Thần xù lông lên.
Người hiền lành bị sờ trúng vảy ngược, dựng lông lên, trực tiếp dọn ra khỏi nhà, đồng thời mặc kệ mẹ mìnhnóithế nào, cũng kiên quyếtkhôngcho bà chìa khóa.
Mẹanhchàng tức chếtđiđược, vứt xuống lời thoại tuyệt tình: “khôngcho tao chìa khóa chứ gì, vậy mày cũng đừng mong tao đưa chìa khóa.” Trực tiếp đổi khóa nhà luôn.
Vốn là nghĩ ép con trai phải chịu thua, nào ngờ Thư Thần rời nhà, quả như chim xổ lổng, bên mìnhkhôngbị ai lải nhải,khôngbị ai quản, quả thực thoải mái quá đê!
Đối với up hiếp của mẹ mình, nửa điểm tác dụng cũngkhôngcó. Cuối cùng liền biến thành, hai mẹ con rơi vào tình thế ai cũng giữ riêng mình, quyếtkhôngđưa chìa khóa.
mộtthời gian sau, thế mà cũng quen. Chỉ là ngoài miệng cứ ngứa ngáy muốn cãimộttrận.
“Mau bò dậy, mau dậy ngay, tao mang cháo cho mày này!” Mẹanhchàng xách cổ áoanhchàng, bắt đầu đá vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Đợi đến khi ra, mẹanhchàngđãnướng bánh mì cho, để thịt bò kho tương vào trong tủ lạnh, cầmmộtcái bánh mì, vừa vặn.
“Đồ ăn trong tủ lạnh thằng này cũng nhiềuthật...” Mẹ già bực bộinói.
Lúc trước cứ nghĩ con trai rời nhà, chắc chắn khắp nơi đềukhôngtiện,khôngngờ đứa con này trời sinh là người cẩn thận, thế mà ởmộtmình cũng sống rất tốt.
Ngó nghiêng tủ lạnh, nào là sữa chua, đồ ăn vặt, đồ uống, đồ ăn chín, ngay cả tương trộn với cơm cũng có mấy loại.
mộtthằng đàn ông sống tinh tế thế làm gì, y chang cái đức hạnh của cha nó.
Thư Thần nhấpmộtngụm cháo, mềm dẻo thơm ngon, lớn tiếng khen: “Ngon quá! Bố dậy từ sớm để ninh cháo đúngkhông?”
khôngsai, trong nhà Thư Thần là bố nấu cơm. Trù nghệ tinh xảo của Thư Thần toàn bộ cũng do bố hun đúc.
Mẹ già nhìnanhchàng ăn uống, muốn giúp dọn nhàmộtchút, nhìn hai bênmộtphen, pháthiệntrong nhà rất ngăn nắp, căn bảnkhôngcó gì cho bà dọn cả. Sàn nhà sạch đẹp, máy hút bụi vẫnđangtừ từ làm việc của mình.
Mẹ Thư Thầnkhôngtìm được việc gì để làm, đành phải ngồi xuống sofa,nói: “Ăn nhanh lên, tí nữađisiêu thị với mẹ.”
“Làm gì ạ?” Thư Thần hỏi. Mẹ mình sáng sớm cuối tuần tới, cứ thấykhôngcó chuyện gì tốt.
“Mua ít đồ. Sau đó mày lái xe đưa mẹđithăm dì Tầnmộtlát.” Mẹ giànói, “Dì Tần của màykhôngphải lúc trước vì cái eo mà phải nhập viện à, bây giờ về nhà rồi, chúng ta tới thămmộtchút.”
Thư Thầnnói: “Lúc nằm việnkhôngphảiđãtới thăm rồi à?”
Mẹ già vỗ choanhchàngmộtbạt tay: “Vậy nên về nhàthìkhôngcần thăm à?”
Lại phải làm cu li, lại phải làm lái xe, còn mẹ nó bị đánh nữa, Thư Thần đau khổ quá mà.
Con cu li Thư Thần đành phải đưa mẹ giàđisiêu thị, mua ít đồ, ôm tới nhà dì Tần.
Vừa vào cửa,đãnhìn thấy dì Tần cả mặt hồng hào, cái tinh thần phần chấn kia, so với thanh niên bạo gan hay thức đêm như Thư Thầnthìkhỏe mạnh hơn nhiều.
“Ôi, tiểu Thần này, sao mắt cháu quầng thâm nặng thế này?” Dì Tần vừa thấyanhchàng liền hô lên.
Mẹ Thư Thần bực bộinói: “Do thức khuya nhiều quá đấy!”
Dì Tần giáo dụcanhchàng đầy quan tâm: “Dìnóivới cháu này, đừng ỷ vào tuổi trẻ màkhôngbiết chăm sóc thân thể. Về già có ốm đau, đều là do ảnh hưởng từ lúc trẻ. Tới đây, con thêm wehat của dì, dì gửi cho con chút kiến thức về dưỡng sinh.”
Khóe miệng Thư Thần co quắt.
Mẹ già nhà mình mỗi ngày đều gửi bài dưỡng sinh trong nhóm bạn bè, nghenóimộtnửa đều là chuyển từ chỗ dì Tần đây.
“Dì ơi,khôngcần đâu. Dì nhìn xem, mẹ cháu ngày nào cũng gửi nhiều như vậy rồi.”anhchàng lấy điện thoại di động ra cho dì Tần xem, “Cháukhôngcó thời gian đọc luôn.”
Dì Tần xem xét, được rồi, những thứ bà gửi mẹ Thư Thần đều gửi rồi, ngược lại đúng thực làkhôngcần bà gửi cho Thư Thần.
Bà gọi hai người ngồi xuống,đichâm trà rót nước uống.
Thư Thần quan sátmộtchốc, cảm thấy trong nhà quá yên tĩnh, giống nhưkhôngcó ai khác, hỏi: “Chúđiđâu rồi ạ? Hàm Hàm cũng đâu rồi?”
Khuê nữ cùng con rể dì Tần ở chung tiểu khu, ngay tầng dưới. Congáicon rể bình thường bận quá, thường hay gửi congáicho bố mẹ lo ăn lo ngủ. Thư Thần biết vậy.
Dì Tầnnói: “Hôm nay trường Hàm Hàm có đại hội thể dục thể thao, ông nó đưa nóđirồi.” Bànóixong, con mắtkhôngtự chủ mà liếc sang đồng hồ treo tường. Lại liếc mắt ra hiệu với mẹ Thư Thầnmộtcái, mẹ Thư Thần bất động thanh sắc lặng lẽ gật đầu.
Dì Tần nhìn Thư Thần lớn dần, Thư Thần cũng thân thiết với bà, chẳng cần quá khách sáo làm gì. Hai phụ nữ lớn tuổi trò chuyện giếtthìgiờ,anhliền lôi điện thoại ra lướt.
Vừa lướt đượcmộtlúc, có người gõ cửa.
Dì Tần lập tức nhảy dựng lên mở cửa, mẹ Thư Thần thận trọng ngồi trong phòng khách, ánh mắt lại cứ hướng về cửa ngiêng mắt nhìn.
Thư Thần cảm thấy hơi quái lạ, ngoại trừ mẹ già tuổi trung niên nhà mình sáng sớm tới thăm, còn có ai sớm vậyđãđigọi cửa?
Chỗ cửa, tiếng dì Tần vang dội: “Ai nhathậtlà! Xem trí nhớ củacônày! Trường Hàm Hàm hôm nay có đại hội thể dục thể thao,côquênnóivới cháu.”
mộtgiọng nữ trong trẻo vang lên: “khôngsao đâu,khôngsao đâu. Vậy cháu về đây.”
Dì Tầnnói: “Đừng đừng đừng, cháu ăn sáng chưa? Ănmộtchút rồi hẵng về.”
“Cháu ăn rồi.côkhôngcần khách sáo đâu,côcứ làm việcđi. Cháusẽ...”
“Đừng vội, đừng vội, dù sao cũngkhôngcó tiết học, cháu cứ vào ngồimộtlát, tới tới tới,côcómộtbà bạn già tới chơi, vừa hay có mua tặngcôít hoa quả tươi, cháu vào ăn thử xem!”
“không,côơi, cháu...”
côgáitrẻ tuổi sao có thể từ chốisựnhiệt tình tràn tới chân trời củacôđây chứ. Lỗ tai Thư Thần nghecôbé kia bị dì Tần cứng rắn lôi vào,anhcó chút cảm thông ngẩng đầu nhìn lên.
Làmộtcôbé thanh tú, tuổikhônglớn lắm, chắc vẫn còn là học sinh. Tướng mạo đoan chính, ánh mắt thanh tịnh, làm người khác thấy dễ chịu.
Mắt mẹ Thư Thần sáng quắc, cườinói: “Ai da, con cái nhà ai đây?”
Dì Tầnnói: “Đây là gia sư của Hàm Hàm, tiểu Mạnh. Tiểu Mạnh, đây là chị em củacô, họ Vương.
côgáihọ Mạnh kia khẽ gật đầu chào: “côVương.”
Biết gọi người đấy. Nét cười mẹ Thư Thần càng sâu hơn: “Tới đây, tới đây, ngồi bên này. Đểcôgiới thiệu cho cháumộtchút, đây là con traicô, Thư Thần.”
Thư Thần lúc nãy cũng đứng lên theo mẹ già nhà mình, chuẩn bị chào hỏi với gia sư. Nhưng mẹanhchàng vừa giới thiệu như thế, Thư Thần liền pháthiệncó gì sai sai.
anhchàng cảnh giác lườm mẹ giàmộtcái.
Nhưng tiểu Mạnh hiển nhiên làkhôngphát giác gì,cônàng bởi vì Tần gia có khách, lại cứ bị cứng rắn lôi vào làm khách, có phần hơi khó xử.
Cùng là người trẻ tuổi, Thư Thần vô cùng thấu hiểu cảm giác này củacônàng.anhchàng mỉm cườinói: “Chào em.”
Thái độ tốt tính ấy hóa giảisựxấu hổ cho tiểu Mạnh,cônàng lễ phép đáp lại: “Chàoanh.”
Rồi bị dì Tần cứng rắn lôi xuống ngồi.
“Bà Vương này, quen vớicôcũng nhiều năm rồi, khi bọncôcòn bé ở chungmộtcái viện...” Vừa ngồi xuống, dì Tầnđãthao thao bất tuyệt,nóicho tiểu Mạnh nguồn gốc của bà và mẹ Thư Thần.
Tiểu Mạnh kiên trì nghe, nghe nguyên lý lịch Thư Thần từ lúc tiểu học cho tới đại học, tới cả lúc mở quán cà phê.cônàng cònkhôngnhịn được mà nhìn sang Thư Thần, trong lòngâmthầm đồng tìnhanhchàng bị lôi sạch lịch sử trước mặt người lạ.
Thư Thần cứng đờ ngồi ở đằng kia, nghe chính mẹ mình thi thoảng bổ sung thêm vài câu.
“Ôi dào, tốt nghiệp đại học cũngkhôngphảikhôngnghĩ tới chuyện tìm việc, nó lại cứ quyết phải tự mình mở quán. Tôi suy nghĩ, thôithìđể nó làmđi, cùng lắmthìthêm ít tiền, dù sao cũng là cửa hàng nhà mình.khôngngờ nó buôn bán cũngkhôngtồi,thậtđúng là có thể kiếm được tiền,khôngcần dựa vào bố mẹ. Năm ngoái, còn mở thêm chi nhánh kìa!” Bànói.
Lờinóitới đây, Thư Thầnđãcảm thấy sáng như tuyết.
Này mẹ nó, tuyệt đối, làmộtbữa xem mắt!
anhchàng thoáng nhìn trộmcônàng tiểu Mạnh kia.côgáinày có hơi xấu hổ, nhưng vẫn nghiêm túc lắng nghe,khôngthất lễ mà cổ động tào lao kiểu như “Đúng vậy”, “Lợi hại quá”. Chỉ có thể chịu đựng hai bàcôoang tạc, tố chất nội tâm cũngkhôngtệ lắm.
Nhưng hiển nhiên làcônàngkhônghiểurõtình hình, thế mà chẳng pháthiệntí nào!
Thư Thần hiểu rồi. Màn này là giấu hai thanh niên, hai người phụ nữ trung niên lão niên nàyđanglén lút giật dây bọn họ, sắp xếp cơ hội quen biết xem mặt.
Trong lònganhchàng vô cùng bất đắc dĩ, thậm chí còn muốn giơ ngón giữa.
Đợi đến khi dì Tần hồng quang đầy mặtnói: “khôngcó việc gì,khôngcó việc gì, cứ ngồimộtlúcđi.”
Tiểu Mạnh nắm chắc cơ hội, cũng đứng lênnói: “cônghỉ ngơithậttốtđiạ, cháu cũng về trước đây.”
Dì Tầnnói: “Ấy, tiểu Mạnh, cháu đợimộtchút.”
Bà hùng hùng hổ hổđilấy bóp tiền, lại quay về: “khôngthể để cho cháuđitaykhôngmộtchuyến được,côgửi cháu tiền phí dạy học.”
Buổi sáng Mạnh Hân Vũ có hai tiết, hôm nay chỉ họcmộttiết, mặc dùđimộtchuyến taykhông, nhưng còn (bị ép) ăn trái cây của người ta, sao có thể lấy thêm tiền chứ, cứ liên tục từ chối.
côgáitrẻ mà đối đầu vớicôlớn, cho tới giờ chỉ có nước thua hoa rơi nước chảy. Nếuthậtsựnhư người phụ nữ trung niên vì giành thanh toán ngay quán ăn mà lôi lôi kéo kéo ra tay đánh nhauthìcũng quá khó coi.
Mạnh Hân Vũ xấu hổ chết mất, đỡkhôngđược đành quay ra chỗ Thư Thần ném chomộtánh mắt nhờ giúp đỡ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom