Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 162
Bích nữ
....
Nhìn đi nhìn lại nhiều lần, tôi vẫn chưa khỏi ngỡ ngàng. Nước mắt không ngừng tuôn ra. Cánh tay của tôi đã thực sự đã giữ được. Tôi vui tới mức phải dùng tay phải để tự véo mình thật mạnh, để chắc chắn rằng tôi đang không hề mơ, sau đó lại tiếp tục vuốt ve tay trái của mình. Mặc dù tôi không biết Hoàng Tử đã làm thế nào,nhưng cho dù đó là gì, kết quả cuối cùng vẫn đang rất tốt. Nghĩ tới đây, tôi chợt ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Tôi đang ở trong một căn phòng màu trắng tinh, chắc có lẽ là bệnh viện. Cánh cửa phòng bỗng mở ra. Một người bước vào phòng. Nhìn thấy người này, tôi có chút ngạc nhiên, là bạn gái của Trần Du - Hồ Đình Đình, người gần đây đã nhận tổ quy tông với Dịch gia.
Hiện tại phải nói, cô ấy là Dịch Đình Đình. Dịch Đình Đình bây giờ trông đã ổn hơn rất nhiều. Toàn bộ cơ thể đều trông tràn đầy sức sống. Rõ ràng, với sự giúp đỡ của Dịch gia, bệnh tình của cô ấy đã được kiểm soát.
"Chung Xuyên. Anh tỉnh rồi sao? Anh có cảm thấy khó chịu ở đâu không?" Dịch Đình Đình có vẻ như không tỏ ra lạ lẫm đối với tôi, dù chúng tôi gặp nhau cũng chẳng được mấy lần.
Tôi khẽ lắc đầu, rồi nói với cô ấy "Không sao đâu. Tôi đã nằm đây bao lâu rồi? Trần Du và những người khác đâu?"
Dịch Đình Đình nói với tôi cô ấy chỉ vừa mới tới đây hôm trước. Trước khi cô ấy đến, tôi đã hôn mê trong ba ngày. Theo tính toán này, tôi đáng lẽ phải hôn mê trong bảy ngày. Trần Du và Lưu Kiến Minh đã ở lại đồn cảnh sát cả ngày lẫn đêm vì theo như lời ông già kia nói, lời nguyền đã ứng nghiệm. Bảy ngàn ngắn ngủi, Tần An liên tục chết 100 người. Những vụ án mạng này có tầm ảnh hưởng không hề nhỏ.
"Thiên Sư Đường không giải quyết chuyện này sao?" Dịch Đình Đình giờ đã là người của Dịch gia, có lẽ cô ấy cũng sẽ biết về Thiên Sư Đường. Dịch Đình Đình nói với tôi, cụ thể chuyện là như thế nào, cô cũng không rõ. Tuy nhiên, cách đây không lâu, lão tổ tông của Dịch gia, tức ông ngọai của Dịch Đình Đình đã gửi Dịch Đình Đình ra ngoài gia tộc, sau đó nói với Dịch Đình Đình rằng cô ấy đừng tự biến mình thành rắc rối cho Dịch gia.
Dịch Đình Đình không biết chuyện gì đã xảy ra, cô ấy chỉ biết rằng mọi người trong Dịch gia thật sự đã rất hoảng loạn. Tôi khẽ gật đầu, nghe Dịch Đình Đình nói, cô ấy có vẻ vẫn không biết nhiều về chúng tôi. Tôi không hỏi nữa, chủ động đứng lên. Dịch Đình Đình thấy vậy vội vàng chạy đến gần, nhanh chóng ngăn cản tôi "Anh cần gì, em có thể giúp anh."
"Em có thể lấy cho tôi điện thoại được không? "
Dịch Đình Đình quay lại lấy điện thọai, tiện tay bấm số của Trần Du cho tôi.
"Bảo bối, có chuyện gì vậy?" Giọng của Trần Du phát ra từ điện thọai.
"Là tôi đây." Tôi có chút lo lắng cho Trần Du, nhưng sau khi nghe giọng nói của cậu ấy, tôi lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
"Chung Xuyên, cậu tỉnh rồi?" Nghe Trần Du nói, có vẻ cậu ta khá ngạc nhiên.
"Tôi tỉnh rồi, còn cậu thế nào rồi?" Tôi hỏi Trần Du, nhưng cậu ta không nói gì nhiều, bảo tôi hãy ngoan ngoãn ở trong bệnh viện chờ cậu ta đến.
Không đợi tôi trả lời, cậu ấy đã tắt máy.
Sau khi Trần Du tắt điện thọai, Dịch Đình Đình lại tới cầm điện thọai đem đi. Tay tôi lúc này rất tê, không hề có cảm giác khi chạm vào. Mặc dù tay trái hiện tại đã có vẻ ổn, nhưng tôi vẫn thấy cánh tay ấy hoàn toàn tê liệt.
Có lẽ Dịch Đình Đình cảm thấy thấy cảm xúc của tôi có chút không tốt, liền đứng bên cạnh nói "Cái này... Chung Xuyên! Hoàng Tử nói cánh tay này phải mất một thời gian để hồi phục. Và có ai đó đã tới thăm anh lúc anh bất tỉnh."
Nghe Dịch Đình Đình nói, tôi hơi sửng sốt, tạm thời quên đi cánh tay của mình.
Tôi nhìn Dịch Đình Đình, khuôn mặt tỏ vẻ khó hiểu. Dịch Đình Đình nói với tôi "Em cũng không biết cô ấy là ai, nhưng có điều đó chắc chắn là một mĩ nữ. Em hỏi Tiểu Du, Tiểu Du nói tên cô ấy là Tề gì đó.. "
"Tề Linh?" Tôi hỏi Dịch Đình Đình.
Dịch Đình Đình nhanh chóng gật đầu lia lịa "Đúng rồi đúng rồi, là Tề Linh."
Dịch Đình Đình nói với tôi Tề Linh đã đến thăm tôi vào ngày hôm sau khi Dịch Đình Đình tới. Tuy nhiên, Dịch Đình Đình không cho Tề Linh vào vì Lưu Kiến Minh đã bố trí một lực lượng cảnh sát để trông tôi, không để ai tiếp xúc với tôi hiện tại.
Dịch Đình Đình nhìn Tề Linh, có vẻ cô ấy cũng không phải là người xấu. Nghe Tề Linh nói, cảm thấy như Tề Linh có quen biết tôi nên Dịch Đình Đình đã bí mật quay trộm 1 video rồi chuyển nó cho Trần Du.
Trần Du cũng sợ rằng Tề Linh có chút không ổn, vì vậy bảo Dịch Đình Đình trước tiên hãy cứ để cô ấy ở ngoài đã. Sau khi Trần Du đến và xác nhận danh tính của Tề Linh, anh ấy đã cho Tề Linh vào. Lúc Tề Linh vào phòng, cô ấy nói muốn ở một mình với tôi.
Lúc đầu, Trần Du có chút ngập ngừng. Bất quá nghĩ tới lúc trước nếu không có Tề Linh, tôi có thể đã chết. Nếu Tề Linh muốn hại tôi, cô ấy sẽ không dùng cách này. Trần Du để Tề Linh và tôi ở một mình trong phòng. Không ai biết Tề Linh đã nói gì hay làm gì với tôi.
Sau hơn một tiếng, cuối cùng Tề Linh cũng ra ngoài. Cô ấy nói chắc nịch rằng bây giờ tôi đã ổn rồi, không còn gặp nguy hiểm nữa, có lẽ vài ngày nữa sẽ tỉnh dậy.
Trần Du không tin vào điều đó. Hoàng Tử đã chẩn đoán cho tôi rồi. Vì khi cổ trùng xuất hiện đã có rất nhiều âm khí bám theo, bao bọc lấy cổ trùng. Vụ nổ ấy tuy không lớn nhưng vẫn đủ làm nguy hiểm tới tính mạng tôi. Hoàng Tử cũng không rõ liệu tôi có thể hồi phục hay là không nữa.
Nhưng thấy Tề Linh khẳng định như vậy, Trần Du cũng không nói gì thêm. Tề Linh nói với Trần Du, trong thời gian này cô ấy sẽ không đến thăm tôi được, hi vọng mọi người có thể thay cô ấy chăm sóc tôi.
Sau lần đó, Tề Linh không xuất hiện nữa. Nhưng sau khi Tề Linh về, Trần Du đã nói lại những lời của Tề Linh cho Hoàng Tử. Sau khi Hoàng Tử nghe Trần Du kể, cậu ấy liền vội vàng tới gặp tôi. Hoàng Tử đã rất ngạc nhiên. Cánh tay của tôi thật sự đã tốt hơn rất nhiều, hồi phục thể chất rất tốt. Bây giờ chỉ còn đợi tôi tỉnh dậy nữa là sẽ ổn.
Sau khi nghe Dịch Đình Đình kể, tôi hỏi cô ấy xem Tề Linh có để lại gì không?
Dịch Đình Đình gật đầu với tôi, nhưng rồi sau đó như chợt nhận ra gì đó, nói "À, cô ấy không để lại bất cứ thứ gì, nhưng lại lấy đi 1 miếng ngọc bội. Nhưng cô ấy có nói với Trần Du. Trần Du nói rằng miếng ngọc bội ấy ngay từ đầu đã là của Tề Linh nên không hề ngăn cản."
Tôi gật đầu, suy nghĩ đăm chiêu. Miếng ngọc bội ấy ban đầu Tề Linh trao cho tôi là để giữ linh hồn của mình vào trong miếng ngọc bội đó và được ở bên tôi. Có lẽ bây giờ đã xảy ra một chúc rắc rối nên cô ấy mới đem ngọc bội đi.
Tuy nhiên, Tề Linh đã nói rằng cô ấy sẽ đến gặp tôi. Nhưng có vẻ từ khi Tề Linh đem miếng ngọc bội đi, cô ấy không có ý định quay lại. Ngồi nghe Dịch Đình Đình một hồi, tôi đột nhiên giật mình. Dịch Đình Đình đã nói với tôi rất nhiều, hẳn là để làm xao nhãng đầu óc của tôi.
"Vậy chuyện gì đã xảy ra với cánh tay của tôi?" Tôi nhìn vào cánh tay rồi hỏi Dịch Đình Đình. Khuôn mặt của Dịch Đình Đình hơi bối rối, sau đó cô ấy nói với tôi "Không sao đâu. Chỉ là anh đang trong giai đoạn phục hồi. Sẽ có cách giải quyết tất cả.."
Dịch Đình Đình hiển nhiên sẽ nói dối chuyện này với tôi. Tôi đổi chủ đề hỏi về cánh tay, cô ta liền lắp bắp, nói năng loạn xạ. Dịch Đình Đình nói như vậy, tôi liền hiểu rằng chuyện này không hề đơn giản. Trên thực tế, nếu cánh tay của tôi bị chặt cụt đi, tôi sợ rằng bản thân mình sẽ rất khó khăn trong việc làm quen với nó.
Nhưng hi vọng càng nhiều, thất vọng lại càng nhiều hơn. Thái độ của Dịch Đình Đình lại càng khiến cảm giác bất an trong tôi mãnh liệt hơn, trong 1 nháy mắt có chút kích động.
Tôi liền nắm chặt lấy tay Dịch Đình Đình, rồi hỏi cô ấy một cách lo lắng "Rốt cuộc tay của tôi đã xảy ra chuyện gì? "
Dịch Đình Đình trở nên hoảng loạn "Chung Xuyên, anh hãy bình tĩnh một chút.. " và cố gắng gạt tay tôi ra. Trong khi tôi vẫn đang bối rối với những suy nghĩ ban nãy, vậy nên không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân. Và rồi cánh cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Nhìn thấy tôi như vậy, Trần Du vội vã chạy đến bên Dịch Đình Đình và kéo tay tôi ra khỏi cô ấy. Tôi đã hôn mê vài ngày, cơ thể thực sự rất yếu.
Tôi lầm bầm ở trong miệng, hắn ta nghe thấy liền nói với tôi "Chung Xuyên, cậu bình tĩnh một chút, mọi chuỵên sẽ ổn thôi. Hoàng Tử nói sẽ có cách. Đừng quá lo lắng.."
Lúc này, Trần Du để lộ con mắt xám của mình ra nhìn tôi. Trong giây lát, cảm xúc của tôi đã đi quá giới hạn, giờ đây có chút bình tĩnh hơn nhiều.
"Tôi thật sự cũng chỉ muốn biết cánh tay của tôi đã xảy ra chuyện gì. Tôi có quyền biết chuyện đó." Tôi cố gắng giơ cánh tay trái của mình lên và hỏi Trần Du.
Trần Du nhìn tôi, suy nghĩ một lúc rồi nói "Tay của cậu hiện tại ổn rồi. Do cú nổ tự kích của cổ trùng gây ra nên mặc dù cánh tay của cậu bây giờ đã hồi phục nhưng các dây thần kinh bên trong bị phá hủy hoàn toàn.."
"Điều đó có nghĩa là bây giờ cánh tay này hoàn toàn vô dụng? Phải không?" Dù Trần Du không nói rõ ràng, nhưng tôi cũng đâu phải tên ngốc.
Trần Du nhăn mặt nhìn tôi gật đầu, sau đó lại nói "Nhưng Hoàng Tử nói vẫn có thể có cơ hội hồi phục.."
....
Nhìn đi nhìn lại nhiều lần, tôi vẫn chưa khỏi ngỡ ngàng. Nước mắt không ngừng tuôn ra. Cánh tay của tôi đã thực sự đã giữ được. Tôi vui tới mức phải dùng tay phải để tự véo mình thật mạnh, để chắc chắn rằng tôi đang không hề mơ, sau đó lại tiếp tục vuốt ve tay trái của mình. Mặc dù tôi không biết Hoàng Tử đã làm thế nào,nhưng cho dù đó là gì, kết quả cuối cùng vẫn đang rất tốt. Nghĩ tới đây, tôi chợt ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Tôi đang ở trong một căn phòng màu trắng tinh, chắc có lẽ là bệnh viện. Cánh cửa phòng bỗng mở ra. Một người bước vào phòng. Nhìn thấy người này, tôi có chút ngạc nhiên, là bạn gái của Trần Du - Hồ Đình Đình, người gần đây đã nhận tổ quy tông với Dịch gia.
Hiện tại phải nói, cô ấy là Dịch Đình Đình. Dịch Đình Đình bây giờ trông đã ổn hơn rất nhiều. Toàn bộ cơ thể đều trông tràn đầy sức sống. Rõ ràng, với sự giúp đỡ của Dịch gia, bệnh tình của cô ấy đã được kiểm soát.
"Chung Xuyên. Anh tỉnh rồi sao? Anh có cảm thấy khó chịu ở đâu không?" Dịch Đình Đình có vẻ như không tỏ ra lạ lẫm đối với tôi, dù chúng tôi gặp nhau cũng chẳng được mấy lần.
Tôi khẽ lắc đầu, rồi nói với cô ấy "Không sao đâu. Tôi đã nằm đây bao lâu rồi? Trần Du và những người khác đâu?"
Dịch Đình Đình nói với tôi cô ấy chỉ vừa mới tới đây hôm trước. Trước khi cô ấy đến, tôi đã hôn mê trong ba ngày. Theo tính toán này, tôi đáng lẽ phải hôn mê trong bảy ngày. Trần Du và Lưu Kiến Minh đã ở lại đồn cảnh sát cả ngày lẫn đêm vì theo như lời ông già kia nói, lời nguyền đã ứng nghiệm. Bảy ngàn ngắn ngủi, Tần An liên tục chết 100 người. Những vụ án mạng này có tầm ảnh hưởng không hề nhỏ.
"Thiên Sư Đường không giải quyết chuyện này sao?" Dịch Đình Đình giờ đã là người của Dịch gia, có lẽ cô ấy cũng sẽ biết về Thiên Sư Đường. Dịch Đình Đình nói với tôi, cụ thể chuyện là như thế nào, cô cũng không rõ. Tuy nhiên, cách đây không lâu, lão tổ tông của Dịch gia, tức ông ngọai của Dịch Đình Đình đã gửi Dịch Đình Đình ra ngoài gia tộc, sau đó nói với Dịch Đình Đình rằng cô ấy đừng tự biến mình thành rắc rối cho Dịch gia.
Dịch Đình Đình không biết chuyện gì đã xảy ra, cô ấy chỉ biết rằng mọi người trong Dịch gia thật sự đã rất hoảng loạn. Tôi khẽ gật đầu, nghe Dịch Đình Đình nói, cô ấy có vẻ vẫn không biết nhiều về chúng tôi. Tôi không hỏi nữa, chủ động đứng lên. Dịch Đình Đình thấy vậy vội vàng chạy đến gần, nhanh chóng ngăn cản tôi "Anh cần gì, em có thể giúp anh."
"Em có thể lấy cho tôi điện thoại được không? "
Dịch Đình Đình quay lại lấy điện thọai, tiện tay bấm số của Trần Du cho tôi.
"Bảo bối, có chuyện gì vậy?" Giọng của Trần Du phát ra từ điện thọai.
"Là tôi đây." Tôi có chút lo lắng cho Trần Du, nhưng sau khi nghe giọng nói của cậu ấy, tôi lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
"Chung Xuyên, cậu tỉnh rồi?" Nghe Trần Du nói, có vẻ cậu ta khá ngạc nhiên.
"Tôi tỉnh rồi, còn cậu thế nào rồi?" Tôi hỏi Trần Du, nhưng cậu ta không nói gì nhiều, bảo tôi hãy ngoan ngoãn ở trong bệnh viện chờ cậu ta đến.
Không đợi tôi trả lời, cậu ấy đã tắt máy.
Sau khi Trần Du tắt điện thọai, Dịch Đình Đình lại tới cầm điện thọai đem đi. Tay tôi lúc này rất tê, không hề có cảm giác khi chạm vào. Mặc dù tay trái hiện tại đã có vẻ ổn, nhưng tôi vẫn thấy cánh tay ấy hoàn toàn tê liệt.
Có lẽ Dịch Đình Đình cảm thấy thấy cảm xúc của tôi có chút không tốt, liền đứng bên cạnh nói "Cái này... Chung Xuyên! Hoàng Tử nói cánh tay này phải mất một thời gian để hồi phục. Và có ai đó đã tới thăm anh lúc anh bất tỉnh."
Nghe Dịch Đình Đình nói, tôi hơi sửng sốt, tạm thời quên đi cánh tay của mình.
Tôi nhìn Dịch Đình Đình, khuôn mặt tỏ vẻ khó hiểu. Dịch Đình Đình nói với tôi "Em cũng không biết cô ấy là ai, nhưng có điều đó chắc chắn là một mĩ nữ. Em hỏi Tiểu Du, Tiểu Du nói tên cô ấy là Tề gì đó.. "
"Tề Linh?" Tôi hỏi Dịch Đình Đình.
Dịch Đình Đình nhanh chóng gật đầu lia lịa "Đúng rồi đúng rồi, là Tề Linh."
Dịch Đình Đình nói với tôi Tề Linh đã đến thăm tôi vào ngày hôm sau khi Dịch Đình Đình tới. Tuy nhiên, Dịch Đình Đình không cho Tề Linh vào vì Lưu Kiến Minh đã bố trí một lực lượng cảnh sát để trông tôi, không để ai tiếp xúc với tôi hiện tại.
Dịch Đình Đình nhìn Tề Linh, có vẻ cô ấy cũng không phải là người xấu. Nghe Tề Linh nói, cảm thấy như Tề Linh có quen biết tôi nên Dịch Đình Đình đã bí mật quay trộm 1 video rồi chuyển nó cho Trần Du.
Trần Du cũng sợ rằng Tề Linh có chút không ổn, vì vậy bảo Dịch Đình Đình trước tiên hãy cứ để cô ấy ở ngoài đã. Sau khi Trần Du đến và xác nhận danh tính của Tề Linh, anh ấy đã cho Tề Linh vào. Lúc Tề Linh vào phòng, cô ấy nói muốn ở một mình với tôi.
Lúc đầu, Trần Du có chút ngập ngừng. Bất quá nghĩ tới lúc trước nếu không có Tề Linh, tôi có thể đã chết. Nếu Tề Linh muốn hại tôi, cô ấy sẽ không dùng cách này. Trần Du để Tề Linh và tôi ở một mình trong phòng. Không ai biết Tề Linh đã nói gì hay làm gì với tôi.
Sau hơn một tiếng, cuối cùng Tề Linh cũng ra ngoài. Cô ấy nói chắc nịch rằng bây giờ tôi đã ổn rồi, không còn gặp nguy hiểm nữa, có lẽ vài ngày nữa sẽ tỉnh dậy.
Trần Du không tin vào điều đó. Hoàng Tử đã chẩn đoán cho tôi rồi. Vì khi cổ trùng xuất hiện đã có rất nhiều âm khí bám theo, bao bọc lấy cổ trùng. Vụ nổ ấy tuy không lớn nhưng vẫn đủ làm nguy hiểm tới tính mạng tôi. Hoàng Tử cũng không rõ liệu tôi có thể hồi phục hay là không nữa.
Nhưng thấy Tề Linh khẳng định như vậy, Trần Du cũng không nói gì thêm. Tề Linh nói với Trần Du, trong thời gian này cô ấy sẽ không đến thăm tôi được, hi vọng mọi người có thể thay cô ấy chăm sóc tôi.
Sau lần đó, Tề Linh không xuất hiện nữa. Nhưng sau khi Tề Linh về, Trần Du đã nói lại những lời của Tề Linh cho Hoàng Tử. Sau khi Hoàng Tử nghe Trần Du kể, cậu ấy liền vội vàng tới gặp tôi. Hoàng Tử đã rất ngạc nhiên. Cánh tay của tôi thật sự đã tốt hơn rất nhiều, hồi phục thể chất rất tốt. Bây giờ chỉ còn đợi tôi tỉnh dậy nữa là sẽ ổn.
Sau khi nghe Dịch Đình Đình kể, tôi hỏi cô ấy xem Tề Linh có để lại gì không?
Dịch Đình Đình gật đầu với tôi, nhưng rồi sau đó như chợt nhận ra gì đó, nói "À, cô ấy không để lại bất cứ thứ gì, nhưng lại lấy đi 1 miếng ngọc bội. Nhưng cô ấy có nói với Trần Du. Trần Du nói rằng miếng ngọc bội ấy ngay từ đầu đã là của Tề Linh nên không hề ngăn cản."
Tôi gật đầu, suy nghĩ đăm chiêu. Miếng ngọc bội ấy ban đầu Tề Linh trao cho tôi là để giữ linh hồn của mình vào trong miếng ngọc bội đó và được ở bên tôi. Có lẽ bây giờ đã xảy ra một chúc rắc rối nên cô ấy mới đem ngọc bội đi.
Tuy nhiên, Tề Linh đã nói rằng cô ấy sẽ đến gặp tôi. Nhưng có vẻ từ khi Tề Linh đem miếng ngọc bội đi, cô ấy không có ý định quay lại. Ngồi nghe Dịch Đình Đình một hồi, tôi đột nhiên giật mình. Dịch Đình Đình đã nói với tôi rất nhiều, hẳn là để làm xao nhãng đầu óc của tôi.
"Vậy chuyện gì đã xảy ra với cánh tay của tôi?" Tôi nhìn vào cánh tay rồi hỏi Dịch Đình Đình. Khuôn mặt của Dịch Đình Đình hơi bối rối, sau đó cô ấy nói với tôi "Không sao đâu. Chỉ là anh đang trong giai đoạn phục hồi. Sẽ có cách giải quyết tất cả.."
Dịch Đình Đình hiển nhiên sẽ nói dối chuyện này với tôi. Tôi đổi chủ đề hỏi về cánh tay, cô ta liền lắp bắp, nói năng loạn xạ. Dịch Đình Đình nói như vậy, tôi liền hiểu rằng chuyện này không hề đơn giản. Trên thực tế, nếu cánh tay của tôi bị chặt cụt đi, tôi sợ rằng bản thân mình sẽ rất khó khăn trong việc làm quen với nó.
Nhưng hi vọng càng nhiều, thất vọng lại càng nhiều hơn. Thái độ của Dịch Đình Đình lại càng khiến cảm giác bất an trong tôi mãnh liệt hơn, trong 1 nháy mắt có chút kích động.
Tôi liền nắm chặt lấy tay Dịch Đình Đình, rồi hỏi cô ấy một cách lo lắng "Rốt cuộc tay của tôi đã xảy ra chuyện gì? "
Dịch Đình Đình trở nên hoảng loạn "Chung Xuyên, anh hãy bình tĩnh một chút.. " và cố gắng gạt tay tôi ra. Trong khi tôi vẫn đang bối rối với những suy nghĩ ban nãy, vậy nên không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân. Và rồi cánh cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Nhìn thấy tôi như vậy, Trần Du vội vã chạy đến bên Dịch Đình Đình và kéo tay tôi ra khỏi cô ấy. Tôi đã hôn mê vài ngày, cơ thể thực sự rất yếu.
Tôi lầm bầm ở trong miệng, hắn ta nghe thấy liền nói với tôi "Chung Xuyên, cậu bình tĩnh một chút, mọi chuỵên sẽ ổn thôi. Hoàng Tử nói sẽ có cách. Đừng quá lo lắng.."
Lúc này, Trần Du để lộ con mắt xám của mình ra nhìn tôi. Trong giây lát, cảm xúc của tôi đã đi quá giới hạn, giờ đây có chút bình tĩnh hơn nhiều.
"Tôi thật sự cũng chỉ muốn biết cánh tay của tôi đã xảy ra chuyện gì. Tôi có quyền biết chuyện đó." Tôi cố gắng giơ cánh tay trái của mình lên và hỏi Trần Du.
Trần Du nhìn tôi, suy nghĩ một lúc rồi nói "Tay của cậu hiện tại ổn rồi. Do cú nổ tự kích của cổ trùng gây ra nên mặc dù cánh tay của cậu bây giờ đã hồi phục nhưng các dây thần kinh bên trong bị phá hủy hoàn toàn.."
"Điều đó có nghĩa là bây giờ cánh tay này hoàn toàn vô dụng? Phải không?" Dù Trần Du không nói rõ ràng, nhưng tôi cũng đâu phải tên ngốc.
Trần Du nhăn mặt nhìn tôi gật đầu, sau đó lại nói "Nhưng Hoàng Tử nói vẫn có thể có cơ hội hồi phục.."
Bình luận facebook