• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Bích nữ – minh hôn chính thú (2 Viewers)

  • Chương 164

Bích nữ
.....
Tề linh đã tóm tắt lại cho tôi một cách ngắn gọn và súc tích. Sau khi nghe xong, người tôi đơ toàn tập. Bởi vì tôi không bao giờ nghĩ rằng mọi thứ sẽ như thế này. Tề Linh nói rằng có 1 người nhà lãnh đạo cùng người thân của bọn họ đã bị theo dõi và giết chết. Sau khi mở cuộc điều tra thì mọi bằng chứng thu lại được đều liên quan đến Thiên Sư Đường.
Ngoài ra, trong mỗi gia tộc ở Thiên Sư Đường đều có bộ phận tình báo riêng, họ phát hiện đã có người nhúng tay vào, muốn mượn tay các gia tộc làm chuyện xấu, khiến chính phủ cảm thấy Thiên Sư Đường có hành vi phản quốc.
Phản quốc? Đây là một vấn đề không lớn nhưng cũng không phải là nhỏ. Vì vậy, chính quyền đã ngay lập tức dừng mọi hoạt động của Thiên Sư Đường lại. Tất cả những người đứng đầu của tám đại gia tộc đều bị kiểm soát và nhiều bộ phận tình báo cũng đã bị cảnh sát can thiệp vào. Nói gọn lại thì bây giờ, mọi người ở Thiên Sư Đường đều đang gặp nguy hiểm. Theo một số thông tin của Ma Nhãn thì người mà Chính phủ đang tin cậy lúc này lại là kẻ thù của Thiên Sư Đường - Già Tỏa.
Mặc dù chưa có bằng chứng nào để xác minh những lời đồn đó là thật nhưng những thông tin này đã được mọi người rêu rao khắp nơi rồi. Mà nơi những tin đồn này được tung ra lại là từ chính các bộ phận tình báo của các gia tộc.
Hiện tại, mặc dù sức mạnh và thế lực của Thiên Sư Đường thật sự là rất lớn nhưng một khi chính phủ muốn loại bỏ nó thì cũng không phải là điều khó khăn gì. Đặc biệt bây giờ sau lưng họ còn có Già Tỏa. Do đó, việc mà tám đại gia tộc đang làm bây giờ đó là thao quang dưỡng hối, hết sức che giấu khả năng của họ và cố gắng không đắc tội với người của Già Tỏa càng nhiều càng tốt.
Tính mạng của những người thân xung quanh các cán bộ lãnh đạo, nếu muốn an toàn mà tiếp tục sống thì họ chỉ có cách là liên minh với người của Già Tỏa, thậm chí là khuất phục chúng. Hơn nữa, theo thông tin nội bộ thì trong số 8 đại gia tộc đã có một số người đang làm tay chân của Già Tỏa ở Thiên Sư Đường.
Nghe Tề Linh kể đến đây, lòng tôi vô thức mà thắt lại xen chút buồn bực. Trong Thiên Sư đường còn có cả Chung gia của tôi và Dịch gia của Hồ Đình Đình. Nếu mọi chuyện đúng như Tề Linh vừa nói thì thực sự có thêm 10 Chung Xuyên hay Trần Du đi nữa cũng chẳng giúp thêm gì được.
"Chẳng lẽ, bọn em không định giải thích với chính quyền sao? Chính vẫn là chính mà tà luôn là tà. Nếu chính quyền giao trọng trách bảo an cho Già Tỏa thì ai mà biết được cái xã hội này sẽ trở thành loại xã hội gì nữa" Tôi hơi gắt lên với Tề Linh.
Cảm thấy tôi kích động, Tề Linh nhanh chóng lắc đầu và nói "Em chỉ đơn giản hóa câu chuyện để nói cho anh biết, chứ thực ra em cũng không biết chuyện gì đã xảy ra bên trong. Nhưng chắc chắn nó không hề đơn giản như những gì em đã nói với anh. Bây giờ anh đã biết rồi, em muốn xin anh, anh có thể dừng lại không?"
"Em cảm thấy hiện giờ anh có khả năng dừng lại sao? Nếu anh dừng lại họ có để anh sống không? Giờ bọn chúng đang tìm cách đối phó với anh, chẳng lẽ anh lại phải ngồi im làm một con rùa như 8 gia tộc kia sao?" tôi liền một mạch nổi cáu lên.
Nhìn tôi càng lúc càng giận giữ, cô ấy giữ tay và nói với tôi "Tất nhiên là em không có ý như vậy. Chỉ có điều trình độ tu luyện hiện tại của anh quá thấp, em không yên tâm nên chỉ muốn anh dựa vào chuyến đi lần này để cải thiện sức mạnh một chút. Em đã liên lạc với Hoàng Tử, cậu ấy vẫn còn một cách để điều trị cho cánh tay của anh. Anh có thể tận dụng thời gian này để tu luyện bản thân. Nhân tiện cũng tránh khỏi thời kỳ đen tối này..."
"Vậy còn Tần An thì sao, em muốn anh phải để mặc những người vô tội đó chết à?" Tôi không can tâm nhìn Tề Linh.
Tề Linh gật đầu rồi nói với tôi "Vâng. Không có gì khác biệt giữa việc anh có can thiệp vào hay không, nếu anh vẫn muốn dính líu đến chuyện này, e là họ vẫn phải chết và anh cũng vậy. Tính mạng của anh là do cha mẹ dùng mạng sống để đổi lấy. Anh thật sự muốn họ hy sinh một cách vô ích như vậy sao?"
Lúc này, những lời của Tề Linh như con dao trực tiếp đâm thẳng vào tim tôi. Trong lòng tôi bây giờ cũng đã có câu trả lời, nhưng lý trí không muốn chấp nhận điều đó. Thấy tôi không nói gì, Tề Linh trực tiếp rút điện thoại ra, rồi lật lại vài vụ án để chỉ cho tôi xem. Tại thời điểm này, ở những thành phố khác cũng có những người của Già Tỏa, những kẻ điên đó đang lạm sát người một cách vô tội vạ.
"Anh có thể quản hết không?" Tề Linh hỏi tôi sau khi đọc cho tôi nghe.
Tôi sững sờ một lúc, không biết phải trả lời như thế nào. Tề Linh tiếp tục "Xuyên... trước đây em từng muốn cùng anh đi, ở cùng một chỗ. Nhưng tình hình trước mắt không cho phép chúng ta ở bên nhau. Vậy nên hiện giờ em không thể theo anh được. Nhưng em hứa, khi anh quay lại, dù cho có xảy ra bất cứ chuyện gì đi nữa em cũng sẽ luôn ở bên anh, được không."
"Chỗ em không có gì nguy hiểm chứ?" tôi lo lắng hỏi Tề Linh.
Cô ấy lắc đầu rồi nói với tôi "Không có gì nguy hiểm cả, nhưng sau lần này có thể em sẽ khó mà ra ngoài gặp anh, lần này em đến đây có mang vài thứ tới cho anh."
Nghe Tề Linh nói xong, tôi cố tình nhìn vào chiếc túi trên tay của cô ấy.
Đầu tiên Tề Linh lục lọi túi vải, lấy ra ba cái hộp và đặt nó lên bàn bên cạnh. Sau đó cô ấy mở từng cái một ra. Bên trong hộp đầu tiên là một chồng giấy vàng, chính xác là giấy vẽ bùa.
Tôi đơ người nhìn Tề Linh, nghe cô ấy nói "Giấy vàng này dùng để vẽ các phù chú. Nhưng đây không phải là một tờ giấy vàng thông thường. Nếu anh vẽ cùng một phù chú lên loại giấy này, sức mạnh của nó có thể tăng lên gấp hàng chục lần."
"Đây, Liệu có phải là quỷ mệnh phù không?" Tôi nghi ngờ hỏi Tề Linh.
Tề Linh gật đầu lia lịa rồi nói với tôi "Anh biết về nó sao?"
Đúng, tôi có biết. Tôi đã xem nó trong Liệt quỷ ký, nhưng trong sách không nói ai là chủ nhân của quỷ mệnh phù này, chỉ viết là loại bùa chú này hình như là thứ xuất hiện từ thuở khai thiên lập địa, sức công phá của nó rất mạnh mẽ. Cách dùng của nó cũng rất đơn giản, chỉ cần lá bùa này được xuất ra thì sẽ có hơn 1 con quỷ tan xác.
Tôi lúng túng "Cái này quá quý giá rồi."
Tề Linh dùng tay che miệng tô lại, không cho tôi xen vào rồi nói "Dù nó quý giá thế nào thì cũng chỉ là một mảnh giấy. Xuyên, anh mới là quan trọng nhất. Chuyến đi này chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm. Già Tỏa đã trở lại hoạt động mạnh mẽ hơn, nhân gian ắt hẳn đã náo loạn không ít, vì vậy anh phải bảo vệ bản thân thật tốt."
Nói rồi, Tề Linh lại mở hộp gỗ thứ 2, lần này tôi thấy một hình nhân được làm bằng gỗ nằm lặng lẽ trong hộp. Người gỗ này không có ngũ quan và cũng được chạm khắc rất bình thường.
Tờ giấy vàng đó không đơn giản, hình nhân bằng gỗ này rõ ràng lại càng không đơn giản. Hơn nữa, gỗ của nó có một màu đen rất đặc biệt. Loại màu đen này không phải là màu đen thông thường mà là đen đến cùng cực.
Tôi mải nhìn chằm chằm vào nó một lúc thì thấy chóng mặt và người hơi lảo đảo.
"Đừng nhìn nó như vậy, nó là một hình nhân thế thân. Khi nào anh gặp phải nguy hiểm đe dọa đến tính mạng, nó có thể giúp anh bảo vệ căn cốt. Tuy nhiên, anh chỉ có thể dùng nó chống lại một lần bởi vì đây là hình nhân làm từ xác chết. Và cũng vì như vậy nên anh có thể thu thập âm khí mang nó, điều này cũng hữu ích cho việc luyện tập của anh."
"Cái này... Quá..." Tôi chỉ muốn cảm thán vài câu nhưng Tề Linh lại xen vào "Xuyên, đừng nói gì cả, của em cũng là của anh."
Nghe Tề Linh nói vậy, tôi cảm thấy trong lòng đầy ấm áp, cảm nhận được vị trí đặc biệt của mình trong lòng cô ấy khiến tôi thoải mái hơn.
Tề Linh mở nốt chiếc hộp cuối cùng.
Trong chiếc hộp đó là một cái túi gấm màu đỏ, Tề Linh cầm nó lên và nói với tôi là chiếc túi này rất quan trọng. Thiên chủ của Tề Gia đã đồng ý đưa nó cho tôi, dặn Tề Linh nói với tôi chỉ khi nào nhất định cần thiết mới được mở, khi đó chiếc túi đỏ này có thể sẽ giúp tôi đỡ được một mạng.
Hai thứ đầu tiên rất là quý giá, tôi biết. Nhưng đối với cái túi gấm đỏ này thì tôi không tin lắm. Bởi vì ngay cả tôi cũng không biết lúc nào mới được gọi là tình huống thực sự nguy hiểm cho bản thân thì làm gì có ai đoán được tương lai tôi sẽ xảy ra những chuyện như thế nào mà phải cần dùng đến túi này chứ?!
"Được rồi, em đã đưa cho anh đủ ba thứ cần thiết, anh hãy nhanh chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nhớ lúc nào gặp chuyện khó xử hãy dùng mấy thứ đồ em vừa đưa. Với lại, trên đường đi chú ý an toàn anh nhé..." Tề Linh dặn tôi thêm một lần nữa.
Tôi vẫn chưa hết bối rối, nhìn Tề Linh nói "Anh vẫn chưa sẵn sàng để đi cũng như chưa có gì chắc chắn để hứa với em cả."
Nghe vậy, cô ấy nhìn tôi và nói "Có phải anh đang nghĩ về việc bàn bạc chuyện này với Trần Du không?"
Hazz... Trước mặt Tề Linh, tôi giống như là một người trong suốt vậy, bị nhìn thấu không thương tiếc, tuy hơi khó chịu nhưng tôi vẫn gật đầu.
"Chắc là Trần Du vẫn chưa tiện nói với anh ..." Tề Linh ngập ngừng.
Tôi hơi ngơ ra một chút, hỏi cô ấy có chuyện gì thì Tề Linh mới nói tiếp "Lần này Dịch Đình Đình đến là để đưa Trần Du trở về Dịch Gia, nghĩa là Trần Du cũng sẽ không tham gia vào chuyện lần này nữa."
"Thật sao?" Tôi hỏi Tề Linh một cách hoài nghi. Điều này khác với những gì Dịch Đình Đình đã nói với tôi?
"Em nói dối anh thì có ý nghĩa gì không? Trần Du ở ngay ngoài cửa, anh cứ hỏi là biết. Còn lý do tại sao Trần Du chưa đồng ý là vì anh chưa tỉnh dậy."
Tôi không tránh khỏi có chút lạc lõng. Đây chính là lòng người, là bản chất của con người sao? Gặp chuyện khó liền muốn rời đi. Lúc này, điện thoại di động của Tề Linh đột nhiên reo lên, cô ấy liếc nhìn điện thoại, khuôn mặt cũng trở nên khó coi.
"Xuyên, hứa với em phải bảo vệ mình thật tốt. Anh hãy chữa lành vết thương và quay lại thành phố. Em sẽ đợi anh. Giờ em phải đi rồi, anh hãy cẩn thận, bảo trọng." Tề Linh nói rồi hôn vào mắt tôi.
"Nhớ bảo trọng." Tề Linh nói xong liền quay lại rồi lập tức rời đi. Tôi còn rất nhiều điều muốn nói với Tề Linh nhưng thay vào đó thì cô ấy đã cho tôi biết rất nhiều tin xấu trong cùng một lúc. Tôi thực sự không thể tiêu hóa ngay được.
Tôi nói theo bóng lưng của Tề Linh "Sau này gặp lại", có điều không biết cô ấy không nghe thật hay đang cố tình lờ tôi đi.
Sau khi Tề Linh ra khỏi phòng, tôi nhìn vào ba món quà mà Tề Linh đã cho tôi trên bàn, sau đó đem cất chúng vào áo. Lúc này Trần Du bước vào.
"Cậu có sao không?" Trần Du bước đến trước mặt tôi vội vàng hỏi.
Tôi nhìn Trần Du, ngập ngừng "Không sao, khi nào cậu đi?" Sau khi nghe những lời của tôi, Trần Du choáng váng rõ ràng. Sau đó, anh ấy nhìn tôi, nói "Cái gì?"
Tôi mỉm cười rồi nói với Trần Du "Sao vậy, còn chưa định nói với tôi à? Không phải cậu muốn đến Dịch gia sao?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom