Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 168
Bích nữ
.....
Người đàn ông lôi thôi này trông rất bẩn, tóc của anh ta có thể đã không được gội trong một thời gian dài, vì vậy tất cả chúng đều bết vào nhau. Và có một mùi chua trên cơ thể toát ra.
Sau khi nhìn thấy người đàn ông lôi thôi, ông chủ của gian hàng vội vã chạy đến và nói điều gì đó bằng phương ngữ với người đàn ông đó.
Vì họ sử dụng phương ngữ và tốc độ nói của họ rất nhanh, tôi chỉ có thể hiểu được một số ít. Đại khái có nghĩa là ông chủ muốn đuổi người đàn ông lôi thôi này đi, và sau khi người đàn ông lôi thôi nghe thấy lời của ông chủ, ông ta liếc nhìn chúng tôi. Sau đó, một cảnh xảy ra làm tôi và Hoàng Tử ngạc nhiên. Người đàn ông lôi thôi thậm chí còn nói tiếng Quan thoại rất chính xác với ông chủ của quầy hàng.
"Lão Trương, ông đang xem thường ai vậy. Món cuối cùng ông bán là gì, chỉ cần cho tôi một phần y như vậy. Về tiền, hai ông chủ này sẽ trả cho tôi ...."
Sau khi nghe những lời của người đàn ông lôi thôi, đừng nói về chúng tôi, ngay cả ông chủ cũng sững sờ.
Sau đó, ông chủ nhìn chúng tôi. Hoàng Tử dường như muốn nói điều gì đó, nhưng tôi nghĩ người đàn ông lôi thôi này không phải là một người bình thường. Hơn nữa, một bữa ăn sáng suy cho cùng cũng không tốn nhiều tiền.
Tôi nói với ông chủ "Ông chủ, hãy lấy một phần giống chúng tôi. Chúng tôi sẽ thanh toán ..."
Ông chủ này cũng là một người tinh ý, và hiển nhiên cũng thấy rằng chúng tôi không biết người đàn ông lôi thôi này.
"Hai vị tiểu huynh đệ, anh chàng này là một kẻ vô lại ở đây. Anh ta ăn uống ở đây cả ngày. Các cậu cũng thấy rằng anh ta là một người có tay có chân, vậy mà anh ta suốt ngày lừa ăn lừa uống ...."
"Ai ai ai, than ôi, có vấn đề gì với ông vậy lão Trương? Tôi có rất nhiều bằng hữu. Có người thỉnh thoảng mời lão tử ăn cơm, ông thấy lạ lắm à. Ông đang nói tôi ăn vạ những người kia sao." Người đàn ông chỉ vào ông chủ và bắt đầu nói chuyện, khuôn mặt khó chịu. Hoàng Tử hơi nhíu mày. Rõ ràng, anh ta không quen người đàn ông lôi thôi này. Anh ta dường như đồng ý với những gì ông chủ nói.
Lúc đầu tôi đã nghĩ rằng người đàn ông lôi thôi này có thể là một bậc cao nhân ẩn thân trong thành phố. Tuy nhiên, nhìn thấy điều này, rõ ràng đã phá hỏng quan điểm của tôi. Tôi thực sự đã nghĩ quá nhiều, người này nhất cử nhất động rõ ràng là một kẻ vô lại.
Để nói một kẻ vô lại như vậy, bất kể ở đâu, sẽ có một kẻ như vậy. Và hành vi sẽ rất giống nhau. Thật đúng với câu nói, cùng một thế giới, cùng loại vô lại.
Nhưng bây giờ lời đã nói ra, tôi không thể thu hồi. Một bữa ăn sáng cũng không tốn bao nhiêu tiền. Ông chủ thấy rằng người đàn ông lôi thôi sắp bắt đầu giở trò lừa đảo, cũng không nói thêm gì, chỉ dùng ánh mắt ám chỉ với chúng tôi một chút, liền trở lại làm việc.
Sau khi thấy ông chủ rời đi, người đàn ông lôi thôi nhìn chúng tôi rồi nói "Hai vị tiểu bằng hữu từ nơi khác đến đây phải không?".
Hoàng Tử liếc nhìn người đàn ông lôi thôi, nhưng sự giáo dục của anh ta từ khi còn nhỏ khiến anh ta khẽ gật đầu với ông ta, nhưng không nói gì trong miệng.
"Này, các người tiếp theo muốn đi đâu? Có muốn ta hỗ trợ hay không? Ta rất quen thuộc nơi đây ..." người đàn ông lôi thôi nói, và nhanh chóng rút một bao thuốc lá ra khỏi túi, sau đó lấy ra một điếu thuốc bình thường, rõ ràng là nhặt được. Hoặc có thể là nửa điếu thuốc lần trước. Ông ta hút rất êm. Sau khi hút một hơi nhanh, rồi từ từ phun ra.
"Chúng tôi đã có người dẫn đường, cảm ơn đại thúc." Tôi nói với người đàn ông lôi thôi.
Người đàn ông lôi thôi nhướn mày, gật đầu và ngừng nói. Chẳng mấy chốc, ông chủ đã mang đến cho chúng tôi những gì chúng tôi đã gọi. Khi bưng đồ cho người đàn ông lôi thôi, tự nhiên không có thái độ tốt. Nhưng người đàn ông lôi thôi không hề bận tâm điều đó, ông ta chỉ ăn như không có chuyện gì.
Hoàng Tử và tôi liếc nhìn nhau rồi ăn. Chính lúc này, người đàn ông lôi thôi ăn rất chậm, và trong khi ăn, dường như thấy rằng cánh tay trái của tôi đã tàn phế.
"Tiểu tử, chuyện như thế nào mà tuổi còn trẻ như vầy đã tàn phế?" Người đàn ông lôi thôi hỏi tôi thẳng thừng. Tôi mỉm cười lúng túng và nói đó là một tai nạn. Và không nói chi tiết. Người đàn ông lôi thôi thấy tôi không muốn nói nhiều hơn, cũng không hỏi.
Hoàng Tử có ấn tượng rất xấu về người này và không nói gì nhiều, nhanh chóng ăn cho xong. Hoàng Tử liếc tôi và ra hiệu cho tôi rời đi. Người đàn ông lôi thôi liếc tôi, rồi nói "Đừng quên trả tiền."
Hoàng Tử nhìn bộ dạng của người đàn ông lôi thôi, lộ ra một vẻ chán ghét, trực tiếp lấy ra một trăm, đặt nó lên bàn, hô lên trả tiền rồi rời đi. Sau một vài bước, Hoàng Tử nói với tôi rằng anh ta không phải khinh thường những người ăn mày hay gì đó. Nhưng anh ta thực sự coi thường kẻ vô lại này, loại người vô lại có tay và chân, tại sao lại phải sống không có nhân phẩm như vậy.
Nhìn vào Hoàng Tử, tôi theo bản năng cười cười. Tôi không ngờ Hoàng Tử là một thanh niên biết giận.
Tôi mỉm cười với Hoàng Tử và nói "Chính vì người có muôn hình muôn vẻ nên mới có một xã hội như vậy trước mắt..."
Sau khi nghe những lời của tôi, Hoàng Tử sững người một lúc và nói với tôi "Chung huynh, ý cậu là những người như vậy tồn tại có một ý nghĩa nào đó?"
Tôi nhìn Hoàng Tử và nói "Tồn tại tức là có lý do. Chúng ta không thể tạo ra quy tắc của thế giới này vì vậy chúng ta chỉ có thể thích nghi với chúng, phải không?"
Sau lời nói của tôi, Hoàng Tử sững người một lúc lâu, rồi nói với tôi "Thật không ngờ, Chung huynh, anh nói rất có lý...."
Tôi mỉm cười ngượng ngùng, rồi nói "Hoàng Tử, cậu có thể gọi tôi bằng tên, hoặc gọi Tiểu Xuyên. Đừng là Chung huynh, tôi khó xử. Nghe cũng hơi xa cách ..."
Hoàng Tử liền đồng ý. Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy thực sự cảm thấy rất khó xử, nhưng tất cả đều được sư phụ dạy cho anh ấy. Tôi nghe Hoàng Tử kể rằng sư phụ của Hoàng Tử là một người rất cổ hủ, lúc huấn luyện Hoàng Tử đều rất nghiêm khắc.
"Sau này, tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Xuyên ca đi."
Cách xưng hô này không tồi, tôi liền đồng ý. Trên thực tế, sau khi rời khỏi Tần An, tôi cảm thấy tâm lý tốt hơn rất nhiều. Có thể đã thay đổi những mối quan hệ. Cũng có thể là cánh tay tàn phế của tôi vẫn có thể phục hồi.
"Đúng rồi, người cậu nói đâu? Tại sao lại chưa đến?" Sau khi Hoàng Tử và tôi đợi ở nhà ga một lúc, chúng tôi không thấy ai đón chúng tôi. Hoàng Tử cũng cảm thấy không đúng, và sau đó nói với tôi "Không, Tề Linh sẽ không liên lạc sai đâu, khả năng có chuyện chậm trễ ..."
Nói rồi, Hoàng Tử nói với tôi "Tiểu Xuyên ca, tại sao chúng ta không làm như vầy. Anh hãy tìm một chổ để nghỉ ngơi một lúc. Tôi sẽ đợi ở đây."
Tôi muốn từ chối, nhưng tôi đã nghĩ rằng mảnh liệt quỷ quyết mà ông nội để lại cho tôi là điều tôi không thể chờ đợi để học. Tôi cũng không làm ra vẻ và trực tiếp đồng ý. Có rất nhiều khách sạn nhỏ bên cạnh trạm xe buýt này, tôi đã nghĩ đến việc đi một mình. Nhưng Hoàng Tử dường như rất lo lắng cho tôi, một hai đòi đi cùng. Bởi vì, chỉ tạm thời nghỉ ngơi một chút, chúng tôi đã không chọn lựa nhiều, chỉ chọn một nơi gần nhất.
Nói là khách sạn, nó thực sự là một khách sạn được chuyển đổi từ một ngôi nhà tư nhân. Giá 90 nhân dân tệ một ngày cũng rất phải chăng. Sau khi mở phòng, Hoàng Tử đưa tôi lên phòng ở tầng ba.
Căn phòng chỉ là loại bình thường. Phòng 90 tệ thì không thể đòi hỏi gì nhiều, nhưng căn phòng sạch sẽ và ngăn nắp. Sau khi thấy tôi vào trong phòng, Hoàng Tử nói với tôi rằng anh ta sẽ đến nhà ga và đứng chờ. Anh ấy có vẻ rất không yên tâm với tôi, dặn dò trăm ngàn lần rằng tôi đừng chạy lung tung. Tôi cũng thấy buồn cười, nhưng biết rằng Hoàng Tử tốt bụng, tôi không nói nhiều.
Sau khi Hoàng Tử rời đi, tôi đặt chiếc balo xuống, và sau đó lấy ra mảnh liệt quỷ quyết mà ông nội đưa cho tôi. Mảnh giấy này trông không lớn, nhưng có những chữ nhỏ dày đặc được ghi lại trong đó. Tôi ngồi xuống và nhìn nó một cách kiên nhẫn. Nếu không xem không thể biết. Tôi thực sự ngạc nhiên, đây không phải là một mảnh giấy lớn, nhưng nó hoàn toàn mở ra một thế giới hoàn toàn mới cho tôi.
Cả người không thể kìm lại sự vui mừng. Bởi vì phương pháp tu luyện được ghi lại trên đó, nên cũng nói rõ rằng lý do tại sao tôi chỉ cần luyện là được. Bởi vì vóc dáng đặc biệt của Chung gia chúng tôi, nếu không có liệt quỷ quyết để tu luyện pháp môn, cả đời này muốn trở thành âm dương tiên sinh cũng là quá sức.
Mặc dù ông tôi để lại cho tôi một lá thư và liệt quỷ kí, ông đã giấu đi trang quan trọng nhất. Dường như ông không có quyết tâm để cho tôi bước vào con đường này.
Trong thời gian này, rõ ràng đã xảy ra điều gì đó làm ông tôi quyết tâm để tôi tu luyện. Phương pháp tu luyện liệt quỷ quyết này không khó. Phương pháp tu luyện liệt quỷ quyết tương tự như cách điều dưỡng âm dương, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy rằng nó khác biệt rất lớn.
Tuy nhiên, bây giờ tôi đã gặp phải một vấn đề đáng xấu hổ. Mảnh giấy đề cập đến một cái huyệt. Cái huyệt đó tôi tìm cả nữa ngày cũng không biết nó ở chỗ nào.
Sau khi nghe tiếng gõ cửa, tôi vô thức kiểm tra thời gian, và hơn hai giờ đã trôi qua. Nghĩ thầm Hoàng Tử cũng trở lại rồi. Tôi đi đến cửa, và sau đó mở cửa, nhưng đứng ở cửa không phải là Hoàng Tử, mà là một cô gái bẩn thỉu trong bộ váy trắng.
Cô gái đang cầm một cái bình trên tay. Đôi mắt nhìn thẳng vào tôi.
.....
Người đàn ông lôi thôi này trông rất bẩn, tóc của anh ta có thể đã không được gội trong một thời gian dài, vì vậy tất cả chúng đều bết vào nhau. Và có một mùi chua trên cơ thể toát ra.
Sau khi nhìn thấy người đàn ông lôi thôi, ông chủ của gian hàng vội vã chạy đến và nói điều gì đó bằng phương ngữ với người đàn ông đó.
Vì họ sử dụng phương ngữ và tốc độ nói của họ rất nhanh, tôi chỉ có thể hiểu được một số ít. Đại khái có nghĩa là ông chủ muốn đuổi người đàn ông lôi thôi này đi, và sau khi người đàn ông lôi thôi nghe thấy lời của ông chủ, ông ta liếc nhìn chúng tôi. Sau đó, một cảnh xảy ra làm tôi và Hoàng Tử ngạc nhiên. Người đàn ông lôi thôi thậm chí còn nói tiếng Quan thoại rất chính xác với ông chủ của quầy hàng.
"Lão Trương, ông đang xem thường ai vậy. Món cuối cùng ông bán là gì, chỉ cần cho tôi một phần y như vậy. Về tiền, hai ông chủ này sẽ trả cho tôi ...."
Sau khi nghe những lời của người đàn ông lôi thôi, đừng nói về chúng tôi, ngay cả ông chủ cũng sững sờ.
Sau đó, ông chủ nhìn chúng tôi. Hoàng Tử dường như muốn nói điều gì đó, nhưng tôi nghĩ người đàn ông lôi thôi này không phải là một người bình thường. Hơn nữa, một bữa ăn sáng suy cho cùng cũng không tốn nhiều tiền.
Tôi nói với ông chủ "Ông chủ, hãy lấy một phần giống chúng tôi. Chúng tôi sẽ thanh toán ..."
Ông chủ này cũng là một người tinh ý, và hiển nhiên cũng thấy rằng chúng tôi không biết người đàn ông lôi thôi này.
"Hai vị tiểu huynh đệ, anh chàng này là một kẻ vô lại ở đây. Anh ta ăn uống ở đây cả ngày. Các cậu cũng thấy rằng anh ta là một người có tay có chân, vậy mà anh ta suốt ngày lừa ăn lừa uống ...."
"Ai ai ai, than ôi, có vấn đề gì với ông vậy lão Trương? Tôi có rất nhiều bằng hữu. Có người thỉnh thoảng mời lão tử ăn cơm, ông thấy lạ lắm à. Ông đang nói tôi ăn vạ những người kia sao." Người đàn ông chỉ vào ông chủ và bắt đầu nói chuyện, khuôn mặt khó chịu. Hoàng Tử hơi nhíu mày. Rõ ràng, anh ta không quen người đàn ông lôi thôi này. Anh ta dường như đồng ý với những gì ông chủ nói.
Lúc đầu tôi đã nghĩ rằng người đàn ông lôi thôi này có thể là một bậc cao nhân ẩn thân trong thành phố. Tuy nhiên, nhìn thấy điều này, rõ ràng đã phá hỏng quan điểm của tôi. Tôi thực sự đã nghĩ quá nhiều, người này nhất cử nhất động rõ ràng là một kẻ vô lại.
Để nói một kẻ vô lại như vậy, bất kể ở đâu, sẽ có một kẻ như vậy. Và hành vi sẽ rất giống nhau. Thật đúng với câu nói, cùng một thế giới, cùng loại vô lại.
Nhưng bây giờ lời đã nói ra, tôi không thể thu hồi. Một bữa ăn sáng cũng không tốn bao nhiêu tiền. Ông chủ thấy rằng người đàn ông lôi thôi sắp bắt đầu giở trò lừa đảo, cũng không nói thêm gì, chỉ dùng ánh mắt ám chỉ với chúng tôi một chút, liền trở lại làm việc.
Sau khi thấy ông chủ rời đi, người đàn ông lôi thôi nhìn chúng tôi rồi nói "Hai vị tiểu bằng hữu từ nơi khác đến đây phải không?".
Hoàng Tử liếc nhìn người đàn ông lôi thôi, nhưng sự giáo dục của anh ta từ khi còn nhỏ khiến anh ta khẽ gật đầu với ông ta, nhưng không nói gì trong miệng.
"Này, các người tiếp theo muốn đi đâu? Có muốn ta hỗ trợ hay không? Ta rất quen thuộc nơi đây ..." người đàn ông lôi thôi nói, và nhanh chóng rút một bao thuốc lá ra khỏi túi, sau đó lấy ra một điếu thuốc bình thường, rõ ràng là nhặt được. Hoặc có thể là nửa điếu thuốc lần trước. Ông ta hút rất êm. Sau khi hút một hơi nhanh, rồi từ từ phun ra.
"Chúng tôi đã có người dẫn đường, cảm ơn đại thúc." Tôi nói với người đàn ông lôi thôi.
Người đàn ông lôi thôi nhướn mày, gật đầu và ngừng nói. Chẳng mấy chốc, ông chủ đã mang đến cho chúng tôi những gì chúng tôi đã gọi. Khi bưng đồ cho người đàn ông lôi thôi, tự nhiên không có thái độ tốt. Nhưng người đàn ông lôi thôi không hề bận tâm điều đó, ông ta chỉ ăn như không có chuyện gì.
Hoàng Tử và tôi liếc nhìn nhau rồi ăn. Chính lúc này, người đàn ông lôi thôi ăn rất chậm, và trong khi ăn, dường như thấy rằng cánh tay trái của tôi đã tàn phế.
"Tiểu tử, chuyện như thế nào mà tuổi còn trẻ như vầy đã tàn phế?" Người đàn ông lôi thôi hỏi tôi thẳng thừng. Tôi mỉm cười lúng túng và nói đó là một tai nạn. Và không nói chi tiết. Người đàn ông lôi thôi thấy tôi không muốn nói nhiều hơn, cũng không hỏi.
Hoàng Tử có ấn tượng rất xấu về người này và không nói gì nhiều, nhanh chóng ăn cho xong. Hoàng Tử liếc tôi và ra hiệu cho tôi rời đi. Người đàn ông lôi thôi liếc tôi, rồi nói "Đừng quên trả tiền."
Hoàng Tử nhìn bộ dạng của người đàn ông lôi thôi, lộ ra một vẻ chán ghét, trực tiếp lấy ra một trăm, đặt nó lên bàn, hô lên trả tiền rồi rời đi. Sau một vài bước, Hoàng Tử nói với tôi rằng anh ta không phải khinh thường những người ăn mày hay gì đó. Nhưng anh ta thực sự coi thường kẻ vô lại này, loại người vô lại có tay và chân, tại sao lại phải sống không có nhân phẩm như vậy.
Nhìn vào Hoàng Tử, tôi theo bản năng cười cười. Tôi không ngờ Hoàng Tử là một thanh niên biết giận.
Tôi mỉm cười với Hoàng Tử và nói "Chính vì người có muôn hình muôn vẻ nên mới có một xã hội như vậy trước mắt..."
Sau khi nghe những lời của tôi, Hoàng Tử sững người một lúc và nói với tôi "Chung huynh, ý cậu là những người như vậy tồn tại có một ý nghĩa nào đó?"
Tôi nhìn Hoàng Tử và nói "Tồn tại tức là có lý do. Chúng ta không thể tạo ra quy tắc của thế giới này vì vậy chúng ta chỉ có thể thích nghi với chúng, phải không?"
Sau lời nói của tôi, Hoàng Tử sững người một lúc lâu, rồi nói với tôi "Thật không ngờ, Chung huynh, anh nói rất có lý...."
Tôi mỉm cười ngượng ngùng, rồi nói "Hoàng Tử, cậu có thể gọi tôi bằng tên, hoặc gọi Tiểu Xuyên. Đừng là Chung huynh, tôi khó xử. Nghe cũng hơi xa cách ..."
Hoàng Tử liền đồng ý. Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy thực sự cảm thấy rất khó xử, nhưng tất cả đều được sư phụ dạy cho anh ấy. Tôi nghe Hoàng Tử kể rằng sư phụ của Hoàng Tử là một người rất cổ hủ, lúc huấn luyện Hoàng Tử đều rất nghiêm khắc.
"Sau này, tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Xuyên ca đi."
Cách xưng hô này không tồi, tôi liền đồng ý. Trên thực tế, sau khi rời khỏi Tần An, tôi cảm thấy tâm lý tốt hơn rất nhiều. Có thể đã thay đổi những mối quan hệ. Cũng có thể là cánh tay tàn phế của tôi vẫn có thể phục hồi.
"Đúng rồi, người cậu nói đâu? Tại sao lại chưa đến?" Sau khi Hoàng Tử và tôi đợi ở nhà ga một lúc, chúng tôi không thấy ai đón chúng tôi. Hoàng Tử cũng cảm thấy không đúng, và sau đó nói với tôi "Không, Tề Linh sẽ không liên lạc sai đâu, khả năng có chuyện chậm trễ ..."
Nói rồi, Hoàng Tử nói với tôi "Tiểu Xuyên ca, tại sao chúng ta không làm như vầy. Anh hãy tìm một chổ để nghỉ ngơi một lúc. Tôi sẽ đợi ở đây."
Tôi muốn từ chối, nhưng tôi đã nghĩ rằng mảnh liệt quỷ quyết mà ông nội để lại cho tôi là điều tôi không thể chờ đợi để học. Tôi cũng không làm ra vẻ và trực tiếp đồng ý. Có rất nhiều khách sạn nhỏ bên cạnh trạm xe buýt này, tôi đã nghĩ đến việc đi một mình. Nhưng Hoàng Tử dường như rất lo lắng cho tôi, một hai đòi đi cùng. Bởi vì, chỉ tạm thời nghỉ ngơi một chút, chúng tôi đã không chọn lựa nhiều, chỉ chọn một nơi gần nhất.
Nói là khách sạn, nó thực sự là một khách sạn được chuyển đổi từ một ngôi nhà tư nhân. Giá 90 nhân dân tệ một ngày cũng rất phải chăng. Sau khi mở phòng, Hoàng Tử đưa tôi lên phòng ở tầng ba.
Căn phòng chỉ là loại bình thường. Phòng 90 tệ thì không thể đòi hỏi gì nhiều, nhưng căn phòng sạch sẽ và ngăn nắp. Sau khi thấy tôi vào trong phòng, Hoàng Tử nói với tôi rằng anh ta sẽ đến nhà ga và đứng chờ. Anh ấy có vẻ rất không yên tâm với tôi, dặn dò trăm ngàn lần rằng tôi đừng chạy lung tung. Tôi cũng thấy buồn cười, nhưng biết rằng Hoàng Tử tốt bụng, tôi không nói nhiều.
Sau khi Hoàng Tử rời đi, tôi đặt chiếc balo xuống, và sau đó lấy ra mảnh liệt quỷ quyết mà ông nội đưa cho tôi. Mảnh giấy này trông không lớn, nhưng có những chữ nhỏ dày đặc được ghi lại trong đó. Tôi ngồi xuống và nhìn nó một cách kiên nhẫn. Nếu không xem không thể biết. Tôi thực sự ngạc nhiên, đây không phải là một mảnh giấy lớn, nhưng nó hoàn toàn mở ra một thế giới hoàn toàn mới cho tôi.
Cả người không thể kìm lại sự vui mừng. Bởi vì phương pháp tu luyện được ghi lại trên đó, nên cũng nói rõ rằng lý do tại sao tôi chỉ cần luyện là được. Bởi vì vóc dáng đặc biệt của Chung gia chúng tôi, nếu không có liệt quỷ quyết để tu luyện pháp môn, cả đời này muốn trở thành âm dương tiên sinh cũng là quá sức.
Mặc dù ông tôi để lại cho tôi một lá thư và liệt quỷ kí, ông đã giấu đi trang quan trọng nhất. Dường như ông không có quyết tâm để cho tôi bước vào con đường này.
Trong thời gian này, rõ ràng đã xảy ra điều gì đó làm ông tôi quyết tâm để tôi tu luyện. Phương pháp tu luyện liệt quỷ quyết này không khó. Phương pháp tu luyện liệt quỷ quyết tương tự như cách điều dưỡng âm dương, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy rằng nó khác biệt rất lớn.
Tuy nhiên, bây giờ tôi đã gặp phải một vấn đề đáng xấu hổ. Mảnh giấy đề cập đến một cái huyệt. Cái huyệt đó tôi tìm cả nữa ngày cũng không biết nó ở chỗ nào.
Sau khi nghe tiếng gõ cửa, tôi vô thức kiểm tra thời gian, và hơn hai giờ đã trôi qua. Nghĩ thầm Hoàng Tử cũng trở lại rồi. Tôi đi đến cửa, và sau đó mở cửa, nhưng đứng ở cửa không phải là Hoàng Tử, mà là một cô gái bẩn thỉu trong bộ váy trắng.
Cô gái đang cầm một cái bình trên tay. Đôi mắt nhìn thẳng vào tôi.
Bình luận facebook