Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 169
Bích nữ
.....
Tôi chăm chú nhìn cô bé, toàn thân đều là bùn đất lấm lem. Tuy trên mặt đầy bụi bẩn nhưng vẫn nhìn rõ được ngũ quan. Thoạt nhìn đây là một bé gái rất dễ thương. Cô bé không nói gì chỉ nhìn tôi chăm chăm.
"Cô bé, em đang tìm ai vậy?" Tôi nhìn cô bé và hỏi. Bé gái đó vẫn không nói gì chỉ khẽ đảo mắt, sau đó đưa tay lên chỉ vào tôi. Nhìn hành động của của cô bé, tôi hơi choáng váng sau đó liền hỏi lại "Em đang tìm anh sao?"
Cô bé nghiêng đầu nhìn tôi một lúc lâu, sau đó gật đầu với tôi. Tôi khẽ chau mày nhìn cô bé một lúc. Nhưng vài giây sau, tôi vẫn có thể chắc chắn rằng mình không hề biết nó. Cô bé này tầm 4, 5 tuổi, áo quần rách rưới.
"Em biết anh hả?" Tôi cúi xuống và hỏi cô gái nhỏ. Cô bé dùng đôi mắt đen biếc của mình nhìn tôi lắc đầu, sau đó dường như cố xác nhận lại khuôn mặt tôi thêm lần nữa, rồi lại gật đầu lia lịa như thể vô cùng chắc chắn.
Tôi lập tức trở nên bối rối, nghĩ rằng đứa trẻ này chắc chắn là nhận lầm người rồi. Tôi cũng không muốn tiếp tục dây dưa nữa, liền hỏi cô bé "Có phải em bị lạc khỏi người nhà không?"
Đứa trẻ lắc đầu, chỉ vào tôi, rồi chỉ vào cái bình trong tay, sau đó nhẹ nhàng đặt nó xuống đất. Tiếp đó, cô bé diễn tả động tác ôm với tôi. Tôi thực sự không hiểu động tác của đứa trẻ này rốt cuộc là có ý gì. Tôi lúng túng nhìn cô bé đang cúi người ôm cái bình kia lên, sau đó đi đến bên cạnh, cứ thế túm lấy góc áo của tôi. Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô bé, tôi có chút không nỡ đuổi nó ra ngoài. Vì vậy tôi nhẹ nhàng nói với nó "Em đi qua đây với anh."
Cô bé rất nghe lời, nghe tôi nói vậy liền ngoan ngoãn gật đầu đi theo. Tôi muốn xuống dưới hỏi ông chủ một chút về đứa bé này, lúc nó đi vào ông chủ không thể không biết được. Xuống đến nơi, tôi hỏi ông chủ làm thế này mà đứa bé này đi vào đây được. Thế nhưng ông chủ lại hết liếc nhìn cô gái nhỏ rồi lại nhìn sang tôi.
"Anh không quen đứa trẻ này à?" Ông chủ liếc nhìn bọn tôi lần nữa rồi hỏi.
Tôi gật đầu với ông ta "Nếu tôi biết thì tôi còn xuống đây hỏi ông làm cái gì?"
Thấy tôi nói vậy, ông chủ liền bước ra khỏi quầy, nắm lấy tay đứa bé kéo đi một cách rất thô bạo, lớn giọng quát "Đứa con hoang này, ai cho mày dám chạy vào đây, mau cút đi chỗ khác cho tao!"
Ông ta vô cùng thô lỗ muốn quăng đứa trẻ ra ngoài. Nhìn động tác tàn bạo của ông ta khiến tôi cảm thấy không nói nên lời. Ngược lại, phản ứng của đứa bé kia làm tôi có chút kinh ngạc. Cô bé này biểu tình vô cùng bình tĩnh, như thể việc đang xảy ra không hề liên quan đến nó vậy. Không hoảng loạn, không sợ hãi, khuôn mặt vẫn điềm nhiên nhiên, hai tay ôm chặt lấy cái bình.
Tôi vội vàng bước đến tách ông ta ra khỏi đứa trẻ, chặn trước mặt ông ta nói "Ông chủ, ông đang làm cái gì vậy?"
Ông chủ nhìn tôi nói "Người anh em, cậu không cần quản chuyện này, đừng có để bọn ranh con này lừa. Đừng tưởng bọn chúng chỉ là mấy đứa con nít, tụi nó toàn là một lũ xấu xa. Chúng chuyên đi lừa những người khách từ bên ngoài đến như các cậu. Các cậu ở bên ngoài bị lừa tôi không quản, nhưng ở trong chỗ của tôi bị lừa thì nhất quyết không được!"
Nghe những lời ông chủ nói, dù sao cũng mang một dáng vẻ đầy công lý và chính nghĩa. Có điều, nhìn cô gái nhỏ này, trông không giống với những đứa trẻ bị bọn người xấu huấn luyện chuyên đi lừa người trong lời mà ông chủ đã nói. Mặc dù lúc nãy cô bé biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một đứa nhỏ. Lúc này, cô bé mang bộ dạng ủy khuất của một đứa trẻ đi đến bên cạnh tôi, vẫn như cũ đưa tay túm lấy góc áo của tôi.
Haiz, nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp này, tôi liền nói với ông chủ "Ông chủ, ý tốt của ông tôi xin nhận, nhưng đứa trẻ này thật sự có quen biết với tôi. Vừa nãy là do nó quá ương bướng không chịu nghe lời tôi, nên tôi mới dọa nó một chút."
Nghe tôi nói vậy thì ông chủ nghi hoặc nhìn tôi định nói gì đó. Nhưng lúc này, có một người phụ nữ ở bên cạnh bước ra sau đó kéo ông ta. Người phụ nữ đó không nói gì, chỉ dùng ánh mắt để nhìn ông ta rồi nói với tôi "Được rồi, nếu cậu đã nói thế thì cứ làm những gì cậu muốn. Chuyện gì nên nói thì tôi cũng đã nói rồi, cậu về phòng đi"
Nhìn dáng vẻ bà chủ này như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Thấy vậy tôi cũng không hỏi nữa, bế đứa bé đi lên tầng rồi đợi Hoàng Tử quay về. Dù sao thì những người mà Tề gia sắp xếp chắc hẳn cũng có địa vị nhất định ở đây, đến lúc đó nhờ người đưa cô bé này về nhà là được. Về việc ông chủ nói đứa bé này là kẻ lừa đảo, dù sao tôi cũng sẽ không tin. Tôi chỉ tin vào mắt và cảm nhận của bản thân mà thôi. Nhìn đứa bé đầy lôi thôi và nhếch nhác, tôi liền bảo nó vào phòng tắm để tắm rửa cho sạch sẽ. Trông nó như vừa bị vùi trong đống bụi bẩn vậy.
Đứa bé vẫn rất nghe lời, gật đầu đi vào phòng tắm, trong tay ôm cái bình đó theo. Tôi muốn bảo cô bé để nó bên ngoài nhưng nó vẫn kiên định ôm cái bình vào lòng. Tôi thật sự rất tò mò, không biết cái bình đựng cái gì mà khiến cô bé giữ gìn cẩn thận như vậy. Có điều tôi cũng không muốn đôi co chất vấn nên bảo cô bé ngoan ngoãn ở nhà đừng chạy lung tung, tôi ra ngoài mua cho nó ít quần áo để cho nó thay.
Tôi xách chiếc balo của mình lên rồi mang theo. Tuy nói rằng trong lòng tôi vẫn tin tưởng đứa bé này, có điều đề phòng vẫn hơn. Ra khỏi chỗ trọ, đi vòng quanh khu phố một lát, rất nhanh tôi tìm thấy một cửa hàng bán đồ cho trẻ con ở gần đó. Tôi vào chọn tùy tiện vài bộ rồi trở về.
Vừa bước vào phòng tôi liền ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, lập tức tôi nhìn vào đứa bé hồi nãy. Tôi ngạc nhiên, cô bé lúc này đang mặc một chiếc váy màu đen, trông dáng vẻ khác hẳn bộ dáng như người lang thang ban nãy. Nhìn cách ăn mặc của cô bé, nếu đây là thời cổ đại thì chắc hẳn khí chất mà nó toát ra là của một công chúa. Bùn đất, bụi bẩn trên mặt hồi nãy cũng được rửa sạch, để lộ ra một gương mặt non nớt. Đứa bé này, tuyệt đối không phải là một kẻ lang thang.
"Em từ đâu mà có được bộ quần áo này thế?" Tôi sững sờ hỏi cô bé. Nghe thấy tôi hỏi, cô bé có vẻ rất hài lòng với bộ dạng này của mình. Bước đến gần tôi rồi khẽ xoay một vòng, sau đó cô bé bắt đầu dùng động tác tay, ý hỏi tôi là nó có đẹp không.
Tôi gật đầu trong vô thức, thấy vậy cô bé bật cười hihi như rất thích thú. Quả thật nhìn thấy nụ cười của cô bé, trái tim của tôi như muốn tan chảy hết cả ra vậy.
Tôi hỏi cô bé về bộ quần áo nhưng nó chỉ trả lời tôi bằng động tác tay. Tôi chỉ đành bất lực nhìn nó, một chút cũng không hiểu nó muốn nói gì.
Lúc này, cô bé đến bên tôi sau đó chỉ tay vào bụng mình, mà cái bụng của nó cũng rất phối hợp, kêu lên ùng ục mấy tiếng. Tôi cạn lời cười một cái rồi bế nó lên, ra ngoài kiếm cái gì đó tùy tiện ăn một chút. Trong khoảng thời gian ngắn này, tôi đối với đứa bé này trong lòng đầy hiếu kỳ. Thật sự ngoài việc không thể nói bằng lời ra, toàn bộ hành vi, cử chỉ của đứa trẻ này hoàn toàn rất thanh lịch, nhã nhặn. Kiểu phong thái này không phải chỉ có ngày một ngày hai là có thể học được.
Chắc hẳn cô bé phải có xuất thân quý tộc hoặc ít nhất là được sống trong một môi trường đầy lễ giáo. Như thế thì mới có thể ngay cả ăn bánh mì cũng giống như đang ăn bít tết vậy.
Mặc dù khí chất rất cao quý là vậy, có điều đứa bé này không hề kén ăn chút nào. Ăn xong còn ôm vẻ mặt rất thỏa mãn vừa gật đầu vừa đưa ngón tay cái lên với tôi. Chắc là đang cảm ơn tôi đây mà. Tôi liền hỏi cô bé xem có phải vậy không, thấy tôi hiểu ý thì liền cười hihihaha lộ vẻ vui mừng ra mặt.
Nghĩ đến suy nghĩ vừa nãy, nếu cô bé có xuất thân không tầm thường như vậy thì hẳn sẽ biết viết chữ. Vì vậy tôi liền hỏi "Em gái, em có biết viết chữ không, có thể viết cho anh biết tên của em không?"
Nghe tôi hỏi xong cô bé suy nghĩ một lát rồi gật đầu, cầm đũa trên bàn nhúng vào nước rồi viết lên bàn. Nhìn cách đứa trẻ này cầm bút, tôi càng chắc chắn hơn về xuất thân cao quý của nó. Tư thế cầm bút này rõ ràng là tư thế cầm bút lông, hơn nữa thần thái và khí chất này, không thể nào là giả được. Chữ viết trên bàn của cô bé vô vùng nắn nót.
"Hàn"
"Tên của em là Hàn sao? Vậy em họ gì?"
Cô bé vẫy tay lắc đầu, chỉ lên chữ Hàn ở trên bàn.
"Em không có họ sao, chỉ gọi là Hàn thôi đúng không?"
Thấy cô bé gật đầu, tôi hỏi tiếp "Vậy em muốn tìm anh để làm gì? Em có quen biết anh sao?"
Cô bé lại dùng động tác tay để nói chuyện, tôi bất lực không hiểu "Em muốn nói gì cứ viết lên bàn là được rồi. Dùng tay như vậy anh không hiểu được."
Nghe tôi nói vậy thì cô bé lập tức viết lên bàn.
.....
Tôi chăm chú nhìn cô bé, toàn thân đều là bùn đất lấm lem. Tuy trên mặt đầy bụi bẩn nhưng vẫn nhìn rõ được ngũ quan. Thoạt nhìn đây là một bé gái rất dễ thương. Cô bé không nói gì chỉ nhìn tôi chăm chăm.
"Cô bé, em đang tìm ai vậy?" Tôi nhìn cô bé và hỏi. Bé gái đó vẫn không nói gì chỉ khẽ đảo mắt, sau đó đưa tay lên chỉ vào tôi. Nhìn hành động của của cô bé, tôi hơi choáng váng sau đó liền hỏi lại "Em đang tìm anh sao?"
Cô bé nghiêng đầu nhìn tôi một lúc lâu, sau đó gật đầu với tôi. Tôi khẽ chau mày nhìn cô bé một lúc. Nhưng vài giây sau, tôi vẫn có thể chắc chắn rằng mình không hề biết nó. Cô bé này tầm 4, 5 tuổi, áo quần rách rưới.
"Em biết anh hả?" Tôi cúi xuống và hỏi cô gái nhỏ. Cô bé dùng đôi mắt đen biếc của mình nhìn tôi lắc đầu, sau đó dường như cố xác nhận lại khuôn mặt tôi thêm lần nữa, rồi lại gật đầu lia lịa như thể vô cùng chắc chắn.
Tôi lập tức trở nên bối rối, nghĩ rằng đứa trẻ này chắc chắn là nhận lầm người rồi. Tôi cũng không muốn tiếp tục dây dưa nữa, liền hỏi cô bé "Có phải em bị lạc khỏi người nhà không?"
Đứa trẻ lắc đầu, chỉ vào tôi, rồi chỉ vào cái bình trong tay, sau đó nhẹ nhàng đặt nó xuống đất. Tiếp đó, cô bé diễn tả động tác ôm với tôi. Tôi thực sự không hiểu động tác của đứa trẻ này rốt cuộc là có ý gì. Tôi lúng túng nhìn cô bé đang cúi người ôm cái bình kia lên, sau đó đi đến bên cạnh, cứ thế túm lấy góc áo của tôi. Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô bé, tôi có chút không nỡ đuổi nó ra ngoài. Vì vậy tôi nhẹ nhàng nói với nó "Em đi qua đây với anh."
Cô bé rất nghe lời, nghe tôi nói vậy liền ngoan ngoãn gật đầu đi theo. Tôi muốn xuống dưới hỏi ông chủ một chút về đứa bé này, lúc nó đi vào ông chủ không thể không biết được. Xuống đến nơi, tôi hỏi ông chủ làm thế này mà đứa bé này đi vào đây được. Thế nhưng ông chủ lại hết liếc nhìn cô gái nhỏ rồi lại nhìn sang tôi.
"Anh không quen đứa trẻ này à?" Ông chủ liếc nhìn bọn tôi lần nữa rồi hỏi.
Tôi gật đầu với ông ta "Nếu tôi biết thì tôi còn xuống đây hỏi ông làm cái gì?"
Thấy tôi nói vậy, ông chủ liền bước ra khỏi quầy, nắm lấy tay đứa bé kéo đi một cách rất thô bạo, lớn giọng quát "Đứa con hoang này, ai cho mày dám chạy vào đây, mau cút đi chỗ khác cho tao!"
Ông ta vô cùng thô lỗ muốn quăng đứa trẻ ra ngoài. Nhìn động tác tàn bạo của ông ta khiến tôi cảm thấy không nói nên lời. Ngược lại, phản ứng của đứa bé kia làm tôi có chút kinh ngạc. Cô bé này biểu tình vô cùng bình tĩnh, như thể việc đang xảy ra không hề liên quan đến nó vậy. Không hoảng loạn, không sợ hãi, khuôn mặt vẫn điềm nhiên nhiên, hai tay ôm chặt lấy cái bình.
Tôi vội vàng bước đến tách ông ta ra khỏi đứa trẻ, chặn trước mặt ông ta nói "Ông chủ, ông đang làm cái gì vậy?"
Ông chủ nhìn tôi nói "Người anh em, cậu không cần quản chuyện này, đừng có để bọn ranh con này lừa. Đừng tưởng bọn chúng chỉ là mấy đứa con nít, tụi nó toàn là một lũ xấu xa. Chúng chuyên đi lừa những người khách từ bên ngoài đến như các cậu. Các cậu ở bên ngoài bị lừa tôi không quản, nhưng ở trong chỗ của tôi bị lừa thì nhất quyết không được!"
Nghe những lời ông chủ nói, dù sao cũng mang một dáng vẻ đầy công lý và chính nghĩa. Có điều, nhìn cô gái nhỏ này, trông không giống với những đứa trẻ bị bọn người xấu huấn luyện chuyên đi lừa người trong lời mà ông chủ đã nói. Mặc dù lúc nãy cô bé biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một đứa nhỏ. Lúc này, cô bé mang bộ dạng ủy khuất của một đứa trẻ đi đến bên cạnh tôi, vẫn như cũ đưa tay túm lấy góc áo của tôi.
Haiz, nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp này, tôi liền nói với ông chủ "Ông chủ, ý tốt của ông tôi xin nhận, nhưng đứa trẻ này thật sự có quen biết với tôi. Vừa nãy là do nó quá ương bướng không chịu nghe lời tôi, nên tôi mới dọa nó một chút."
Nghe tôi nói vậy thì ông chủ nghi hoặc nhìn tôi định nói gì đó. Nhưng lúc này, có một người phụ nữ ở bên cạnh bước ra sau đó kéo ông ta. Người phụ nữ đó không nói gì, chỉ dùng ánh mắt để nhìn ông ta rồi nói với tôi "Được rồi, nếu cậu đã nói thế thì cứ làm những gì cậu muốn. Chuyện gì nên nói thì tôi cũng đã nói rồi, cậu về phòng đi"
Nhìn dáng vẻ bà chủ này như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Thấy vậy tôi cũng không hỏi nữa, bế đứa bé đi lên tầng rồi đợi Hoàng Tử quay về. Dù sao thì những người mà Tề gia sắp xếp chắc hẳn cũng có địa vị nhất định ở đây, đến lúc đó nhờ người đưa cô bé này về nhà là được. Về việc ông chủ nói đứa bé này là kẻ lừa đảo, dù sao tôi cũng sẽ không tin. Tôi chỉ tin vào mắt và cảm nhận của bản thân mà thôi. Nhìn đứa bé đầy lôi thôi và nhếch nhác, tôi liền bảo nó vào phòng tắm để tắm rửa cho sạch sẽ. Trông nó như vừa bị vùi trong đống bụi bẩn vậy.
Đứa bé vẫn rất nghe lời, gật đầu đi vào phòng tắm, trong tay ôm cái bình đó theo. Tôi muốn bảo cô bé để nó bên ngoài nhưng nó vẫn kiên định ôm cái bình vào lòng. Tôi thật sự rất tò mò, không biết cái bình đựng cái gì mà khiến cô bé giữ gìn cẩn thận như vậy. Có điều tôi cũng không muốn đôi co chất vấn nên bảo cô bé ngoan ngoãn ở nhà đừng chạy lung tung, tôi ra ngoài mua cho nó ít quần áo để cho nó thay.
Tôi xách chiếc balo của mình lên rồi mang theo. Tuy nói rằng trong lòng tôi vẫn tin tưởng đứa bé này, có điều đề phòng vẫn hơn. Ra khỏi chỗ trọ, đi vòng quanh khu phố một lát, rất nhanh tôi tìm thấy một cửa hàng bán đồ cho trẻ con ở gần đó. Tôi vào chọn tùy tiện vài bộ rồi trở về.
Vừa bước vào phòng tôi liền ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, lập tức tôi nhìn vào đứa bé hồi nãy. Tôi ngạc nhiên, cô bé lúc này đang mặc một chiếc váy màu đen, trông dáng vẻ khác hẳn bộ dáng như người lang thang ban nãy. Nhìn cách ăn mặc của cô bé, nếu đây là thời cổ đại thì chắc hẳn khí chất mà nó toát ra là của một công chúa. Bùn đất, bụi bẩn trên mặt hồi nãy cũng được rửa sạch, để lộ ra một gương mặt non nớt. Đứa bé này, tuyệt đối không phải là một kẻ lang thang.
"Em từ đâu mà có được bộ quần áo này thế?" Tôi sững sờ hỏi cô bé. Nghe thấy tôi hỏi, cô bé có vẻ rất hài lòng với bộ dạng này của mình. Bước đến gần tôi rồi khẽ xoay một vòng, sau đó cô bé bắt đầu dùng động tác tay, ý hỏi tôi là nó có đẹp không.
Tôi gật đầu trong vô thức, thấy vậy cô bé bật cười hihi như rất thích thú. Quả thật nhìn thấy nụ cười của cô bé, trái tim của tôi như muốn tan chảy hết cả ra vậy.
Tôi hỏi cô bé về bộ quần áo nhưng nó chỉ trả lời tôi bằng động tác tay. Tôi chỉ đành bất lực nhìn nó, một chút cũng không hiểu nó muốn nói gì.
Lúc này, cô bé đến bên tôi sau đó chỉ tay vào bụng mình, mà cái bụng của nó cũng rất phối hợp, kêu lên ùng ục mấy tiếng. Tôi cạn lời cười một cái rồi bế nó lên, ra ngoài kiếm cái gì đó tùy tiện ăn một chút. Trong khoảng thời gian ngắn này, tôi đối với đứa bé này trong lòng đầy hiếu kỳ. Thật sự ngoài việc không thể nói bằng lời ra, toàn bộ hành vi, cử chỉ của đứa trẻ này hoàn toàn rất thanh lịch, nhã nhặn. Kiểu phong thái này không phải chỉ có ngày một ngày hai là có thể học được.
Chắc hẳn cô bé phải có xuất thân quý tộc hoặc ít nhất là được sống trong một môi trường đầy lễ giáo. Như thế thì mới có thể ngay cả ăn bánh mì cũng giống như đang ăn bít tết vậy.
Mặc dù khí chất rất cao quý là vậy, có điều đứa bé này không hề kén ăn chút nào. Ăn xong còn ôm vẻ mặt rất thỏa mãn vừa gật đầu vừa đưa ngón tay cái lên với tôi. Chắc là đang cảm ơn tôi đây mà. Tôi liền hỏi cô bé xem có phải vậy không, thấy tôi hiểu ý thì liền cười hihihaha lộ vẻ vui mừng ra mặt.
Nghĩ đến suy nghĩ vừa nãy, nếu cô bé có xuất thân không tầm thường như vậy thì hẳn sẽ biết viết chữ. Vì vậy tôi liền hỏi "Em gái, em có biết viết chữ không, có thể viết cho anh biết tên của em không?"
Nghe tôi hỏi xong cô bé suy nghĩ một lát rồi gật đầu, cầm đũa trên bàn nhúng vào nước rồi viết lên bàn. Nhìn cách đứa trẻ này cầm bút, tôi càng chắc chắn hơn về xuất thân cao quý của nó. Tư thế cầm bút này rõ ràng là tư thế cầm bút lông, hơn nữa thần thái và khí chất này, không thể nào là giả được. Chữ viết trên bàn của cô bé vô vùng nắn nót.
"Hàn"
"Tên của em là Hàn sao? Vậy em họ gì?"
Cô bé vẫy tay lắc đầu, chỉ lên chữ Hàn ở trên bàn.
"Em không có họ sao, chỉ gọi là Hàn thôi đúng không?"
Thấy cô bé gật đầu, tôi hỏi tiếp "Vậy em muốn tìm anh để làm gì? Em có quen biết anh sao?"
Cô bé lại dùng động tác tay để nói chuyện, tôi bất lực không hiểu "Em muốn nói gì cứ viết lên bàn là được rồi. Dùng tay như vậy anh không hiểu được."
Nghe tôi nói vậy thì cô bé lập tức viết lên bàn.
Bình luận facebook