Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 171
Bích nữ
....
Nghe tôi nói, tiểu cô nương đó liền khua tay múa chân loạn xạ lên với Hoàng Tử.
Hoàng Tử chăm chú nhìn cử chỉ cô bé, dường như sợ cậu ấy sẽ bỏ lỡ gì đó.
Tôi có chút không hiểu, đành quay sang Hoàng Tử tìm kiếm sự giúp đỡ. Hoàng Tử nói với tôi "Tiểu cô nương này nói chắc chắn rằng cậu là bố của nó. Lần này tới đây là để đi cùng cậu vì cô bé thực sự không có nơi nào để đi."
Hoàng Tử một mực nói rằng tiểu cô nương này chính là con gái tôi, cô bé cũng tỏ ra rất đồng tình.
Ánh mắt tôi nhìn Hoàng Tử có chút khó hiểu, nói "Cậu cũng tin sao.. "
Thái độ hoài nghi của Hoàng Tử ban đầu bây giờ đã khiến tôi không khỏi bất ngờ. Hắn ta gật đầu. Tôi cười khổ với Hoàng Tử "Tôi mới chỉ 20 tuổi, tiểu cô nương này đã gần 4 tuổi rồi. Vậy nếu cô bé là con của tôi, tôi và mẹ của nó đã phải làm việc với nhau từ lúc tôi 15,16 tuổi hay sao? Lúc đó, tôi còn chưa phát triển."
Nghe tôi giải thích, Hoàng Tử nhìn tôi chăm chăm "Chuyện này tôi có thể cam đoan, đây chắn là con của cậu. Còn về việc làm thế nào mà có thì chắc cậu là người biết rõ nhất."
Tiểu cô nương kia đứng nghe cuộc trò chuyện của tôi với Hoàng Tử, vẻ mặt có chút không hài lòng, cái miệng hơi chu lên. Tay cô bé kéo lấy góc áo của tôi rồi đưa cho tôi 1 miếng ngọc bội nhỏ từ trong túi. Thấy cô bé đưa cho tôi miếng ngọc bội nhỏ, tôi có hơi bối rối. Nhưng khi nhìn thấy miếng ngọc bội này, tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên. Miếng ngọc bội này thực sự rất quen thuộc với tôi. Nó giống hệt như miếng ngọc bội mà Tề Linh đã đưa cho tôi trước đó.
Tất nhiên miếng ngọc bội này nhỏ hơn rất nhiều "Miếng ngọc bội này là ai cho em?"
Cô bé ra hiệu cho tôi, Hoàng Tử dịch "Mẹ đưa cho con"
Đầu tôi như đang quay cuồng. Mặc dù Tề Linh và tôi trong mộng có một phen mây mưa đáng kể, nhưng dù gì đó cũng chỉ là trong giấc mơ thôi, mọi thứ đều không hề rõ ràng. Nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn. Đó là, ngay cả khi tôi "bách phát bách trúng" thì hiện tại cũng không thể có con gái lớn như vậy. Bất quá, nghe tiểu cô nương này nói xong, tôi liền chăm chú nhìn con bé. Đúng thực là có vài phần rất giống tôi, lại có chút nét của Tề Linh.
Tôi thực sự có chút hoảng hốt. Lúc này, Hoàng Tử nói với tôi "Được rồi, nếu đã như vậy, vậy thì hãy đi cùng nhau. Đứa trẻ này không có tên tuổi rõ ràng, nếu cậu gọi cảnh sát sẽ có rất nhiều rắc rối. Dù cậu có tin hay không, điều hoàn toàn chắc chắn là tiểu cô nương này là một thành viên của Chung gia." Nhìn vẻ mặt không phục của tôi, Hoàng Tử liền khẳnh định lại.
Tôi kỳ thật cũng không hề ghét bỏ đứa trẻ này, ngược lại còn có chút hảo cảm. Tôi cũng hạnh phúc khi được làm bố, tuy rằng nguồn gốc của cô bé thì cần phải làm rõ. Tuy nhiên nhìn vẻ mặt Hoàng Tử, tôi cũng không nên nói nhiều về chuyện này.
"Nhưng liệu có bất tiện cho chúng ta khi đưa đứa trẻ này đi cùng không?" Tôi vừa dứt câu, Hoàng Tử ngay lập tức đáp lại "Không. Ngược lại, để cô bé đi cùng, chúng ta không chừng còn gặp được chuyện tốt."
Hoàng Tử vừa nói vừa liếc nhìn tiểu cô nương kia. Khuôn mặt của đứa trẻ này trông cũng rất phúc hậu và vô hại, nhưng hành động của Hoàng Tử có chút bất thường. Không biết cậu ta có ý định gì? Tôi cũng khẽ gật đầu,rồi nói với Hoàng Tử "Vậy nếu người đó không bao giờ đến thì sao?"
Hoàng Tử liếc tôi một cái rồi bảo chúng ta sẽ đợi ở đây một tuần, nếu không gặp được trong một tuần thì ta sẽ rời đi ngay lập tức. Xem ra Hoàng Tử đối với điều này cũng có chút không tự tin. Tôi hỏi Hoàng Tử liệu cậu ta có quen người đó không, Hoàng Tử liền ấp úng, nói rằng cũng quen biết qua loa.
Nhìn vào biểu hiện của Hoàng Tử, rõ ràng cậu ta không mấy tự tin với chuyện này. Nhưng chúng tôi vẫn còn một tuần nữa, cứ từ từ cũng được. Tiểu Hàn lại kéo áo tôi một lần nữa, ra hiệu cho tôi trả lại cho cô bé miếng ngọc bích. Nhận lại miếng ngọc bích rồi, tiểu Hàn lè lưỡi với tôi, liếc nhìn Hoàng Tử rồi quay ra ngồi xem TV. Tôi thấy biểu hiện của Hoàng Tử rất kì quái, liền hỏi cậu ta, ánh mắt đầy hòai nghi "Không phải là cậu đang giấu tôi điều gì đó chứ, có phải là cậu và Tề Linh dùng tiểu bảo bảo này để trêu tôi không?"
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, thật sự chỉ có khả năng đó. Hoàng Tử bất lực mỉm cười và hỏi tôi không có chuyện gì làm hay sao mà tiếp tục suy nghĩ như vậy. Hoàng Tử nói cô bé này rất có khí thế, nhưng nó cũng khiến cho tôi cảm giác hơi bất an.
Tôi không biết liệu Hoàng Tử có lừa tôi không, nhưng tôi không cảm nhận được cái "khí thế" của cô bé ở chỗ nào. Nó chỉ đơn giản là một nhóc con. Vì người cần tìm vẫn chưa đến nên trong 7 ngày tới có lẽ sẽ là cơ hội tốt để tôi tu hành.
Tôi bắt đầu hỏi Hoàng Tử về bát môn. Sau khi nghe câu hỏi của tôi, Hoàng Tử bắt đầu nói thao thao bất tuyệt nói cho tôi. Lời lẽ của cậu ta rất khó hiểu, nói xong cuối cùng tôi vẫn không thể biết bát môn ở chỗ quái nào.
"Cậu có thể nói trực tiếp cho tôi biết cái bát môn kia là ở đâu không..?" Tôi hỏi
Hoàng Tử lúng túng hỏi "Tôi giải thích nãy giờ cậu vẫn không hiểu sao..?"
Tôi khẽ gật đầu "Chỉ cần chỉ trực tiếp trên người tôi là được, hoặc cậu có loại sách nào về cái đó không? Cái nào mà có ảnh minh họa ấy, sẽ dễ dàng hơn."
Hoàng Tử đồng ý "Vậy tôi sẽ chỉ cho cậu khí môn ở đâu trước nhé."
Hoàng Tử chỉ vào ấn đường của tôi và nói "Vị trí này là khí môn."
"Đây không phải là ấn đường hay sao?" Tôi hỏi Hoàng Tử.
"Ấn đường là cách các âm dương tiên sinh gọi. Trong trung y học thuật, đây được gọi là khí môn. Khí môn chủ thần. Nói một cách đơn giản, nó đại diện cho tinh thần của một người. Một người có tinh thần hay không có thể trực tiếp thấy được qua khí môn. Và cái gọi là ấn đường của cậu có vệt đen, nghĩa là khí môn bị chặn bởi bụi bẩn, hoặc thứ không sạch sẽ vì vậy sẽ có thể mắc bệnh."
Sau đó, Hoàng Tử lấy ra một mảnh giấy, nhanh chóng phác họa lại cơ thể người.
Cậu ta bắt đầu nói về bát môn. Nhờ hình vẽ trên tờ giấy này, tôi đại khái cũng có thể hiểu được sơ sơ.
Tôi vội vàng nói với Hoàng Tử "Vậy tôi sẽ đi tu luyện một chút, nói không chừng sẽ thành công."
Hoàng Tử gật đầu. Nếu hiện tại năng lực của tôi càng phát triển, thì tôi sẽ có thể giúp ích được trong chuyến đi này.
Vì vậy, tôi bắt đầu ngồi khoanh chân trên giường, vận khí từ đan điền tới ấn đường.
Tôi thỉnh thoảng lại niệm những câu thần chú trong Liệt quỷ ký, nhưng ngay khi khí âm dương của tôi hội tụ đến ấn đường, đầu tôi đau như búa bổ, cảm giác như sắp nổ tung. Ý niệm buông lỏng, ngay lập tức nơi ấn huyệt liền tiêu tan khí âm.
Tôi nhìn xung quanh, bỗng dưng có chút giật mình. Trời đã tối rồi, Hoàng Tử đã ngủ trên ghế sofa còn tiểu Hàn đang nằm bên cạnh tôi, hai bàn tay nhỏ bé giữ hai chân tôi, ngủ rất ngoan. Nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn 11 giờ. Tôi có hơi choáng váng, mọi chuyện cảm giác như chỉ xảy ra trong vài phút. Ấy vậy mà 6 tiếng đã trôi qua.
Có vẻ như mọi thứ trong cuốn Liệt quỷ kí này có chút kì dị. Tuy nhiên, mặc dù đã gần nửa đêm, nhưng tôi vẫn tràn đầy năng lượng, không hề cảm thấy có chút buồn ngủ nào. Tôi thử cảm nhận lại khí tức trong cơ thể mình, cảm thấy âm khí ban nãy tiêu tan giờ đã quay trở lại đan điền.
Dĩ nhiên là tôi cũng sẽ không nghĩ với chút nỗ lực này mà tôi có thể đả thông được khí môn. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi ngồi xuống để điều chỉnh hơi thở, tiếp tục luyện. Lần này vận khí lên ấn đường có chút nhanh hơn, mặc dù đầu tôi vẫn đau lên từng cơn.
Tuy nhiên, cơn đau lần này không còn mạnh mẽ như trước nữa. Bằng phương pháp thiền định, lần này tôi có thể cảm thấy được sự tiến bộ rõ rệt. Khí âm dương bắt đầu quay quanh ấn đường. Cả người tôi dường như đang xoay chuyển theo nó.
Ấy thế mà cơn đau lần này có phần lợi hại hơn. Dạ dày cảm giác như đang cuộn lên quay cuồng theo từng cơn. Mặc dù tôi cố nén, nhưng khi nó bắt đầu quanh quanh khí môn thêm vài vòng, tôi thật sự không thể chịu được, gan thủy trực trào, tôi lập tức phun ra.
Tôi phun ra một cái, liền vội vã muốn rời khỏi giường. Nhưng lại thấy tiểu Hàn đứng trước mặt tôi, trong tay cầm một cái chậu.
Thấy vậy, tôi cũng chẳng thèm để tâm nhiều, cầm cái chậu lên trực tiếp nôn vào.
....
Nghe tôi nói, tiểu cô nương đó liền khua tay múa chân loạn xạ lên với Hoàng Tử.
Hoàng Tử chăm chú nhìn cử chỉ cô bé, dường như sợ cậu ấy sẽ bỏ lỡ gì đó.
Tôi có chút không hiểu, đành quay sang Hoàng Tử tìm kiếm sự giúp đỡ. Hoàng Tử nói với tôi "Tiểu cô nương này nói chắc chắn rằng cậu là bố của nó. Lần này tới đây là để đi cùng cậu vì cô bé thực sự không có nơi nào để đi."
Hoàng Tử một mực nói rằng tiểu cô nương này chính là con gái tôi, cô bé cũng tỏ ra rất đồng tình.
Ánh mắt tôi nhìn Hoàng Tử có chút khó hiểu, nói "Cậu cũng tin sao.. "
Thái độ hoài nghi của Hoàng Tử ban đầu bây giờ đã khiến tôi không khỏi bất ngờ. Hắn ta gật đầu. Tôi cười khổ với Hoàng Tử "Tôi mới chỉ 20 tuổi, tiểu cô nương này đã gần 4 tuổi rồi. Vậy nếu cô bé là con của tôi, tôi và mẹ của nó đã phải làm việc với nhau từ lúc tôi 15,16 tuổi hay sao? Lúc đó, tôi còn chưa phát triển."
Nghe tôi giải thích, Hoàng Tử nhìn tôi chăm chăm "Chuyện này tôi có thể cam đoan, đây chắn là con của cậu. Còn về việc làm thế nào mà có thì chắc cậu là người biết rõ nhất."
Tiểu cô nương kia đứng nghe cuộc trò chuyện của tôi với Hoàng Tử, vẻ mặt có chút không hài lòng, cái miệng hơi chu lên. Tay cô bé kéo lấy góc áo của tôi rồi đưa cho tôi 1 miếng ngọc bội nhỏ từ trong túi. Thấy cô bé đưa cho tôi miếng ngọc bội nhỏ, tôi có hơi bối rối. Nhưng khi nhìn thấy miếng ngọc bội này, tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên. Miếng ngọc bội này thực sự rất quen thuộc với tôi. Nó giống hệt như miếng ngọc bội mà Tề Linh đã đưa cho tôi trước đó.
Tất nhiên miếng ngọc bội này nhỏ hơn rất nhiều "Miếng ngọc bội này là ai cho em?"
Cô bé ra hiệu cho tôi, Hoàng Tử dịch "Mẹ đưa cho con"
Đầu tôi như đang quay cuồng. Mặc dù Tề Linh và tôi trong mộng có một phen mây mưa đáng kể, nhưng dù gì đó cũng chỉ là trong giấc mơ thôi, mọi thứ đều không hề rõ ràng. Nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn. Đó là, ngay cả khi tôi "bách phát bách trúng" thì hiện tại cũng không thể có con gái lớn như vậy. Bất quá, nghe tiểu cô nương này nói xong, tôi liền chăm chú nhìn con bé. Đúng thực là có vài phần rất giống tôi, lại có chút nét của Tề Linh.
Tôi thực sự có chút hoảng hốt. Lúc này, Hoàng Tử nói với tôi "Được rồi, nếu đã như vậy, vậy thì hãy đi cùng nhau. Đứa trẻ này không có tên tuổi rõ ràng, nếu cậu gọi cảnh sát sẽ có rất nhiều rắc rối. Dù cậu có tin hay không, điều hoàn toàn chắc chắn là tiểu cô nương này là một thành viên của Chung gia." Nhìn vẻ mặt không phục của tôi, Hoàng Tử liền khẳnh định lại.
Tôi kỳ thật cũng không hề ghét bỏ đứa trẻ này, ngược lại còn có chút hảo cảm. Tôi cũng hạnh phúc khi được làm bố, tuy rằng nguồn gốc của cô bé thì cần phải làm rõ. Tuy nhiên nhìn vẻ mặt Hoàng Tử, tôi cũng không nên nói nhiều về chuyện này.
"Nhưng liệu có bất tiện cho chúng ta khi đưa đứa trẻ này đi cùng không?" Tôi vừa dứt câu, Hoàng Tử ngay lập tức đáp lại "Không. Ngược lại, để cô bé đi cùng, chúng ta không chừng còn gặp được chuyện tốt."
Hoàng Tử vừa nói vừa liếc nhìn tiểu cô nương kia. Khuôn mặt của đứa trẻ này trông cũng rất phúc hậu và vô hại, nhưng hành động của Hoàng Tử có chút bất thường. Không biết cậu ta có ý định gì? Tôi cũng khẽ gật đầu,rồi nói với Hoàng Tử "Vậy nếu người đó không bao giờ đến thì sao?"
Hoàng Tử liếc tôi một cái rồi bảo chúng ta sẽ đợi ở đây một tuần, nếu không gặp được trong một tuần thì ta sẽ rời đi ngay lập tức. Xem ra Hoàng Tử đối với điều này cũng có chút không tự tin. Tôi hỏi Hoàng Tử liệu cậu ta có quen người đó không, Hoàng Tử liền ấp úng, nói rằng cũng quen biết qua loa.
Nhìn vào biểu hiện của Hoàng Tử, rõ ràng cậu ta không mấy tự tin với chuyện này. Nhưng chúng tôi vẫn còn một tuần nữa, cứ từ từ cũng được. Tiểu Hàn lại kéo áo tôi một lần nữa, ra hiệu cho tôi trả lại cho cô bé miếng ngọc bích. Nhận lại miếng ngọc bích rồi, tiểu Hàn lè lưỡi với tôi, liếc nhìn Hoàng Tử rồi quay ra ngồi xem TV. Tôi thấy biểu hiện của Hoàng Tử rất kì quái, liền hỏi cậu ta, ánh mắt đầy hòai nghi "Không phải là cậu đang giấu tôi điều gì đó chứ, có phải là cậu và Tề Linh dùng tiểu bảo bảo này để trêu tôi không?"
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, thật sự chỉ có khả năng đó. Hoàng Tử bất lực mỉm cười và hỏi tôi không có chuyện gì làm hay sao mà tiếp tục suy nghĩ như vậy. Hoàng Tử nói cô bé này rất có khí thế, nhưng nó cũng khiến cho tôi cảm giác hơi bất an.
Tôi không biết liệu Hoàng Tử có lừa tôi không, nhưng tôi không cảm nhận được cái "khí thế" của cô bé ở chỗ nào. Nó chỉ đơn giản là một nhóc con. Vì người cần tìm vẫn chưa đến nên trong 7 ngày tới có lẽ sẽ là cơ hội tốt để tôi tu hành.
Tôi bắt đầu hỏi Hoàng Tử về bát môn. Sau khi nghe câu hỏi của tôi, Hoàng Tử bắt đầu nói thao thao bất tuyệt nói cho tôi. Lời lẽ của cậu ta rất khó hiểu, nói xong cuối cùng tôi vẫn không thể biết bát môn ở chỗ quái nào.
"Cậu có thể nói trực tiếp cho tôi biết cái bát môn kia là ở đâu không..?" Tôi hỏi
Hoàng Tử lúng túng hỏi "Tôi giải thích nãy giờ cậu vẫn không hiểu sao..?"
Tôi khẽ gật đầu "Chỉ cần chỉ trực tiếp trên người tôi là được, hoặc cậu có loại sách nào về cái đó không? Cái nào mà có ảnh minh họa ấy, sẽ dễ dàng hơn."
Hoàng Tử đồng ý "Vậy tôi sẽ chỉ cho cậu khí môn ở đâu trước nhé."
Hoàng Tử chỉ vào ấn đường của tôi và nói "Vị trí này là khí môn."
"Đây không phải là ấn đường hay sao?" Tôi hỏi Hoàng Tử.
"Ấn đường là cách các âm dương tiên sinh gọi. Trong trung y học thuật, đây được gọi là khí môn. Khí môn chủ thần. Nói một cách đơn giản, nó đại diện cho tinh thần của một người. Một người có tinh thần hay không có thể trực tiếp thấy được qua khí môn. Và cái gọi là ấn đường của cậu có vệt đen, nghĩa là khí môn bị chặn bởi bụi bẩn, hoặc thứ không sạch sẽ vì vậy sẽ có thể mắc bệnh."
Sau đó, Hoàng Tử lấy ra một mảnh giấy, nhanh chóng phác họa lại cơ thể người.
Cậu ta bắt đầu nói về bát môn. Nhờ hình vẽ trên tờ giấy này, tôi đại khái cũng có thể hiểu được sơ sơ.
Tôi vội vàng nói với Hoàng Tử "Vậy tôi sẽ đi tu luyện một chút, nói không chừng sẽ thành công."
Hoàng Tử gật đầu. Nếu hiện tại năng lực của tôi càng phát triển, thì tôi sẽ có thể giúp ích được trong chuyến đi này.
Vì vậy, tôi bắt đầu ngồi khoanh chân trên giường, vận khí từ đan điền tới ấn đường.
Tôi thỉnh thoảng lại niệm những câu thần chú trong Liệt quỷ ký, nhưng ngay khi khí âm dương của tôi hội tụ đến ấn đường, đầu tôi đau như búa bổ, cảm giác như sắp nổ tung. Ý niệm buông lỏng, ngay lập tức nơi ấn huyệt liền tiêu tan khí âm.
Tôi nhìn xung quanh, bỗng dưng có chút giật mình. Trời đã tối rồi, Hoàng Tử đã ngủ trên ghế sofa còn tiểu Hàn đang nằm bên cạnh tôi, hai bàn tay nhỏ bé giữ hai chân tôi, ngủ rất ngoan. Nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn 11 giờ. Tôi có hơi choáng váng, mọi chuyện cảm giác như chỉ xảy ra trong vài phút. Ấy vậy mà 6 tiếng đã trôi qua.
Có vẻ như mọi thứ trong cuốn Liệt quỷ kí này có chút kì dị. Tuy nhiên, mặc dù đã gần nửa đêm, nhưng tôi vẫn tràn đầy năng lượng, không hề cảm thấy có chút buồn ngủ nào. Tôi thử cảm nhận lại khí tức trong cơ thể mình, cảm thấy âm khí ban nãy tiêu tan giờ đã quay trở lại đan điền.
Dĩ nhiên là tôi cũng sẽ không nghĩ với chút nỗ lực này mà tôi có thể đả thông được khí môn. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi ngồi xuống để điều chỉnh hơi thở, tiếp tục luyện. Lần này vận khí lên ấn đường có chút nhanh hơn, mặc dù đầu tôi vẫn đau lên từng cơn.
Tuy nhiên, cơn đau lần này không còn mạnh mẽ như trước nữa. Bằng phương pháp thiền định, lần này tôi có thể cảm thấy được sự tiến bộ rõ rệt. Khí âm dương bắt đầu quay quanh ấn đường. Cả người tôi dường như đang xoay chuyển theo nó.
Ấy thế mà cơn đau lần này có phần lợi hại hơn. Dạ dày cảm giác như đang cuộn lên quay cuồng theo từng cơn. Mặc dù tôi cố nén, nhưng khi nó bắt đầu quanh quanh khí môn thêm vài vòng, tôi thật sự không thể chịu được, gan thủy trực trào, tôi lập tức phun ra.
Tôi phun ra một cái, liền vội vã muốn rời khỏi giường. Nhưng lại thấy tiểu Hàn đứng trước mặt tôi, trong tay cầm một cái chậu.
Thấy vậy, tôi cũng chẳng thèm để tâm nhiều, cầm cái chậu lên trực tiếp nôn vào.
Bình luận facebook