Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
BÍCH NỮ
dịch : page Vài Thứ Nhảm Nhí
...
Ngay khi đến cổng, tôi nghe thấy nhiều tiếng động lớn, tiếng khóc và tiếng la hét phát ra từ căn phòng thờ. Mọi người nhanh chóng bước vào.... Cảnh tượng trước mặt khiến mọi người phải chết lặng....
Tôi thấy ngay sự hỗn loạn trong phòng thờ của nhà họ Vương, cả hai cỗ quan tài đều bị lật xuống đất.... Hai thi thể trong các tấm vải liệm cũng bị rơi xuống đất.
Chú ba của nhà họ Vương được cho là mất tích đứng đó cầm một chiếc roi da trên tay, quất vào thi thể của Vương Thuấn và thỉnh thoảng nguyền rủa một số từ khó hiểu.
Những người của gia đình họ Vương muốn ngăn chặn chú ba, nhưng chú ba cầm roi da với một thế đứng mà người thân cũng không nhận ra. Không ai có thể ngăn ông ta lại vì trong tay ông ấy có những cây roi.
Một số người nhà họ Vương ít nhiều bị dính máu trên quần áo. Con trai của Vương Thuấn nhìn thấy chú ba đang đứng quất lên thi thể cha mình; hắn chạy đến với đôi mắt đỏ ngầu, miệng gầm gừ, cố gắng ngăn ba ông chú lại.
Nhưng chú ba đột ngột quay lại với đôi mắt đỏ dính đầy máu. Ông ta giơ tay lên và vụt cây roi về phía con trai của Vương Thuấn, gầm lên với giọng khàn khàn: "Ai không sợ chết, hãy đến đây."
Mấy người chú quất cây roi rất dữ tợn, lớp da trên mặt con trai của Vương Thuấn đã bị bung ra một đường. Đừng nói là nhìn vào mấy cây roi vừa dài vừa thẳng và ba ông chú cao lớn, tôi không dám tiến lên.
Chú ba quay lại không bận tâm đến con trai của Vương Thuấn mà tiếp tục quất roi vào thi thể thể của Vương Thuấn.
Lúc này, Lão Vương chạy ra khỏi đám đông, sau đó quỳ xuống đất và đập mạnh xuống đất ba lần và hét lên: "Con gái, họ đều đã chết, hôn nhân đã thành, làm ơn dừng lại đi"
Lúc này, chú ba đột ngột dừng lại và đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Lão Vương.
Lão Vương thậm chí không dám ngẩng đầu lên, lúc này ông đang run rẩy quỳ trên mặt đất.
Chú ba cầm roi da vào lúc này bước đi chậm chạp với dáng đi vô cùng kỳ lạ. Lão Vương đứng bên cạnh chú ba, sau đó ngồi xổm xuống và nói với một giọng kỳ lạ: "Cha ổn thôi ..."
Ban đầu, vẫn có thể nghe thấy giọng nói của chú ba, nhưng chú ba càng nói, giọng càng trầm, càng không nghe thấy gì.
Tôi chỉ thấy Lão Vương gật đầu, sau khi chú ba nói xong lăn ra bất tỉnh...
Lúc này, Lão Vương run rẩy đứng lên, mọi người trong làng bước tới vây quanh ông. Họ hỏi Lão Vương đã làm gì đấy? Chuyện gì đã xảy ra với chú ba? Lão vừa nói gì với ông ta đấy?
Khuôn mặt của Lão Vương thật nhăn nhó và ông ta nói với họ: "Nếu mấy người muốn chết, tôi có thể nói chuyện đó với mấy người"
Người dân ở nông thôn rất mê tín và họ đã chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ vừa rồi. Không ai muốn dẫn đến họa sát thân cho mình và tất cả đều im lặng. Lão Vương vẫy vẫy tay để mọi người giải tán ra về.
Khi mọi người thấy có gì đó không ổn, họ vừa sợ, vừa muốn ở lại vừa muốn rời đi. Lúc này, con trai của Vương Thuấn cảm thấy bất lực, anh ta đứng dậy, che vết thương trên người, bảo với mọi người đừng rời đi và nói rằng Lão Vương đang giả vờ nói chuyện với các hồn ma và giả vờ đang cố gắng cứu tôi.
Lão Vương nghe những gì con trai của Vương Thuấn nói, ông ta run lên vì tức giận và quay lại nhìn anh ta: "Nếu cậu muốn tìm cái chết, dù sao ta cũng không quan tâm đến điều đó, dù sao ta cũng mệt mỏi vì điều đó ... Theo lời của Hồ Chinh, mọi người trong làng đều phải chết" (Hồ Chính là ai mọi người nhỉ ?? tạm dịch từ phiên âm Hu Zheng)
Ngay khi từ này phát ra, mọi người có mặt đều ồn ào nói: Vì không ai muốn chết, hãy ngăn con trai của Vương Thuấn dừng lại. Lúc này, ngay cả người nhà họ Vương cũng lần lượt thuyết phục con trai của Vương Thuấn.
Thấy vậy, con trai của Vương Thuấn trông ủ rũ và nói "Vậy ... vậy thì bố tôi và bà tôi, tất cả đều chết oan uổng sao?"
"Thằng nhỏ trong nhà họ Chung rất thích cô gái đó và không thể sống trong vài ngày. Cháu có thể đợi vài ngày không?" Lão Vương nói với con trai của Vương Thuấn.
Tôi không đồng ý với những lời của Lão Vương, vì tôi là một người tốt, làm sao tôi không thể sống trong vài ngày. Điều tôi nghĩ là phải có một cách nào đó để Lão Vương cứu tôi chứ?
Mẹ tôi với vẻ mặt lo lắng quỳ xuống trước mặt Lão Vương, cầu xin Lão Vương giúp tôi ...
Mẹ tôi nói xong, người dân trong làng đều la ó, phản đối, những từ thô tục, chửi rủa cũng được mọi người nói ra. Ý là nếu tôi còn sống thì cả làng phải chết.
Lão Vương thấy mọi người nói điều đó, để mọi người an tâm, ông ấy sẽ phải làm việc phải làm tiếp theo.
Bằng cách này, Lão Vương đưa tôi ra khỏi nhà họ Vương. Sau sự việc này, nhà họ Vương hoàn toàn lo sợ, không ai dám đưa tôi đi đâu.
Sau khi đưa tôi về nhà, bố mẹ tôi quỳ xuống gần Lão Vương, cầu xin Lão Vương nghĩ cách giúp tôi.
Lão Vương thở dài và nói thẳng những gì cô gái đã nhập vào người chú ba vừa nói với ông ta. Cô ba nói, hãy để Lão Vương đưa tôi đến nhà ông ấy tối nay để cưới cô ba.
Chừng nào cuộc hôn nhân này được thực hiện, sẽ không có điều gì xảy ra trong làng. Ngược lại, nếu cô ấy vẫn bị cư xử như thế thì Phạm Mẫu Quân (bà cụ) sẽ không được chôn cất trong làng. Nói xong, Lão Vương liếc nhìn mẹ tôi và nói với bà, ông cũng biết là nên làm thế nào để chiều cô ba (cba chết trẻ ở nhà ông - đọc phần 1).
Mẹ tôi không nói gì nhiều vào lúc này, chỉ khóc nức nở.
Tôi đã suy nghĩ trong một thời gian, bởi vì nếu người con gái xinh đẹp đó là cô ba, tôi sẽ cưới cô ấy chứ? Tại sao cô gái đó phải cưới tôi? Có thể cô ấy muốn một lễ cưới cuối cùng và cô ấy muốn trở nên xinh đẹp hơn?
Bầu không khí bị đè nén đến cùng cực, nhiều người tỏ vẻ buồn bã.
Tôi đã nghĩ rằng dù sao tôi cũng đã "cưới" cô ba, dù chuyện đó sẽ xảy ra một lần nữa hay không, vì vậy tôi đứng dậy và nói: "Không phải đã cưới rồi sao. Tôi đã ở với cô ấy, tôi là người đàn ông của cô ấy, cô ấy không thể giết người đàn ông của mình"
Khi bố tôi thấy tôi nói điều này, ông đá vào mông tôi và mắng tôi: "Đồ ngu dốt. Con muốn kết hôn, cô ta làm việc đó chỉ để giết con... "
Lão Vương chạy lại giữ bố tôi và đề nghị ông đừng nói gì với tôi vì nếu cô con gái thứ ba bị xúc phạm, ông sẽ gặp rắc rối. Sau đó, ông hỏi bố tôi: "Cha của cháu vẫn biệt vô âm tín trong những năm qua à?"
Bố tôi nghe Lão Vương hỏi về ông nội tôi, đôi lông mày ông co lại, ông gật đầu một cách nặng nề, lấy ra một điếu thuốc và đưa nó cho Lão Vương, rồi ông tự hút một điếu. Ông thở dài một lúc rồi quay lại nhìn tôi và nói: "Đây là số phận, chú Vương, chú hãy mang đứa trẻ này đi. Cô ấy không thể giết cả làng vì nó."
Mẹ tôi nghe bố nói điều đó bà chỉ vào bố tôi và nói rằng ông đang đẩy tôi vào chỗ chết. Nếu tôi chết, bà sẽ không sống được.
Bố ném tàn thuốc xuống đất, dậm mạnh chân và nói: "Bà đã đồng ý với nó từ ban đầu. Bây giờ hối hận? Bố cũng nói rằng nếu con không thể quay lại, đây chính là lúc nhà họ Chung chúng ta đáng bị tuyệt tự"
Mẹ tôi đã khóc và bà không nói gì? Mặc dù tôi nghe theo sự sắp đặt, mặc dù tôi có học thức cao thì tôi không nên tin những gì ma quỷ nói.
Tuy nhiên, những gì tôi đã thấy và nghe thấy trong hai ngày này đã hoàn toàn phá hỏng mọi sự tưởng tượng của tôi. Từ những lời nói của cha mẹ tôi, tôi cũng biết rằng tôi phải chết.
Tôi không sợ hãi, nhưng nếu thực sự muốn tôi chết trong làng, tôi vẫn chọn kết hôn với cô gái đó. Tôi nghĩ mình vẫn có một chút may mắn, có lẽ tôi có thể thuyết phục được cô ấy đừng giết tôi.
Bởi vì từ những lần gặp gỡ cô gái, cô ấy vẫn "quan tâm" tôi và cô ấy cũng rất đẹp. Nếu cô ấy thực sự không thể giết tôi, có lẽ cô ấy có thể sinh một con ma con lai người. Tôi cứ tự an ủi mình như vậy.
Nói xong, tôi ngồi xuống và an ủi mẹ, nhưng càng an ủi mẹ tôi càng khóc to hơn.
Ngay sau đó, có một giọng nói xuất hiện ở ngoài cửa, "Xin lỗi, đây có phải là nhà họ Chung không?"
Tôi nhìn về phía cửa và thấy một chàng trai mặc áo choàng với mái tóc che một nửa khuôn mặt đang đứng trước cửa.
Bố thấy anh ta liền gật đầu và hỏi: Anh là ai?
Anh chàng giơ tay ra và nói: "Tôi hiệu là Lãnh Hiếu, đệ tử của sư phụ Lãnh Vân đáng kính ..."
Anh ta khá do dự và chúng tôi vẫn không biết anh ấy là ai. Bố đứng dậy và hỏi anh: "Này em trai, chúng ta có biết nhau không? Làm thế nào mà cậu tìm thấy ngôi nhà này?"
Bố đã rất nghi ngờ, cuối cùng anh chàng tên Trần Du (tạm phiên âm từ Trần Du) này đã nói rõ mọi chuyện. Hóa ra sư phụ của anh ta là một người bạn của ông nội tôi. Ông nội đã nhờ bạn của mình giúp tôi vượt qua những hồn ma vây quanh tôi đủ 18 tuổi. Biết rằng sư phụ anh ta có một môn phái và để anh ta đến đây để giúp tôi.
Sau khi nghe anh ta nói, bố tôi nở một nụ cười với anh ta và nói với anh chàng này một cách rất trân trọng: "Ông ấy là một trong những lãnh đạo của Đạo Giáo, thật tuyệt... thật tuyệt... Cuối cùng anh cũng cho tôi chút hy vọng. Bố tôi có ổn không?"
Trần Du lắc đầu và nói rằng anh ta không nhìn thấy ông tôi. Sau đó, anh ta nói rằng đáng lẽ anh ta nên đến từ lâu nhưng phải mất hai ngày để bắt một vài con ma khi anh ta đi trên đường. Sau đó, anh ta nhìn tôi và nó: Hình như cậu là Chung Xuyên"
Tôi gật đầu, anh ta hỏi chúng tôi rằng hồn ma nữ đã đến nhà chúng tôi lần nào chưa ...
Sau khi nghe những lời của Trần Du, mẹ tôi như chết đuối vớ được cọc rồi kể lại nguyên nhân và hậu quả của vụ việc với Trần Du. Khi nghe cách bà cụ đưa tôi vào quan tài, Trần Du hỏi mẹ tôi về các chi tiết của sự việc... Sau khi nghe chi tiết, Trần Du đã hỏi cha mẹ, "Tại sao thằng bé lại xúc phạm bà già đó?"
Cha mẹ nhìn Trần Du bối rối, dường như không hiểu ý anh ta. Trần Du nhìn tôi với vẻ thích thú và nói: "Thật kỳ diệu khi cậu vẫn còn sống."
(còn nữa)
dịch : page Vài Thứ Nhảm Nhí
...
Ngay khi đến cổng, tôi nghe thấy nhiều tiếng động lớn, tiếng khóc và tiếng la hét phát ra từ căn phòng thờ. Mọi người nhanh chóng bước vào.... Cảnh tượng trước mặt khiến mọi người phải chết lặng....
Tôi thấy ngay sự hỗn loạn trong phòng thờ của nhà họ Vương, cả hai cỗ quan tài đều bị lật xuống đất.... Hai thi thể trong các tấm vải liệm cũng bị rơi xuống đất.
Chú ba của nhà họ Vương được cho là mất tích đứng đó cầm một chiếc roi da trên tay, quất vào thi thể của Vương Thuấn và thỉnh thoảng nguyền rủa một số từ khó hiểu.
Những người của gia đình họ Vương muốn ngăn chặn chú ba, nhưng chú ba cầm roi da với một thế đứng mà người thân cũng không nhận ra. Không ai có thể ngăn ông ta lại vì trong tay ông ấy có những cây roi.
Một số người nhà họ Vương ít nhiều bị dính máu trên quần áo. Con trai của Vương Thuấn nhìn thấy chú ba đang đứng quất lên thi thể cha mình; hắn chạy đến với đôi mắt đỏ ngầu, miệng gầm gừ, cố gắng ngăn ba ông chú lại.
Nhưng chú ba đột ngột quay lại với đôi mắt đỏ dính đầy máu. Ông ta giơ tay lên và vụt cây roi về phía con trai của Vương Thuấn, gầm lên với giọng khàn khàn: "Ai không sợ chết, hãy đến đây."
Mấy người chú quất cây roi rất dữ tợn, lớp da trên mặt con trai của Vương Thuấn đã bị bung ra một đường. Đừng nói là nhìn vào mấy cây roi vừa dài vừa thẳng và ba ông chú cao lớn, tôi không dám tiến lên.
Chú ba quay lại không bận tâm đến con trai của Vương Thuấn mà tiếp tục quất roi vào thi thể thể của Vương Thuấn.
Lúc này, Lão Vương chạy ra khỏi đám đông, sau đó quỳ xuống đất và đập mạnh xuống đất ba lần và hét lên: "Con gái, họ đều đã chết, hôn nhân đã thành, làm ơn dừng lại đi"
Lúc này, chú ba đột ngột dừng lại và đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Lão Vương.
Lão Vương thậm chí không dám ngẩng đầu lên, lúc này ông đang run rẩy quỳ trên mặt đất.
Chú ba cầm roi da vào lúc này bước đi chậm chạp với dáng đi vô cùng kỳ lạ. Lão Vương đứng bên cạnh chú ba, sau đó ngồi xổm xuống và nói với một giọng kỳ lạ: "Cha ổn thôi ..."
Ban đầu, vẫn có thể nghe thấy giọng nói của chú ba, nhưng chú ba càng nói, giọng càng trầm, càng không nghe thấy gì.
Tôi chỉ thấy Lão Vương gật đầu, sau khi chú ba nói xong lăn ra bất tỉnh...
Lúc này, Lão Vương run rẩy đứng lên, mọi người trong làng bước tới vây quanh ông. Họ hỏi Lão Vương đã làm gì đấy? Chuyện gì đã xảy ra với chú ba? Lão vừa nói gì với ông ta đấy?
Khuôn mặt của Lão Vương thật nhăn nhó và ông ta nói với họ: "Nếu mấy người muốn chết, tôi có thể nói chuyện đó với mấy người"
Người dân ở nông thôn rất mê tín và họ đã chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ vừa rồi. Không ai muốn dẫn đến họa sát thân cho mình và tất cả đều im lặng. Lão Vương vẫy vẫy tay để mọi người giải tán ra về.
Khi mọi người thấy có gì đó không ổn, họ vừa sợ, vừa muốn ở lại vừa muốn rời đi. Lúc này, con trai của Vương Thuấn cảm thấy bất lực, anh ta đứng dậy, che vết thương trên người, bảo với mọi người đừng rời đi và nói rằng Lão Vương đang giả vờ nói chuyện với các hồn ma và giả vờ đang cố gắng cứu tôi.
Lão Vương nghe những gì con trai của Vương Thuấn nói, ông ta run lên vì tức giận và quay lại nhìn anh ta: "Nếu cậu muốn tìm cái chết, dù sao ta cũng không quan tâm đến điều đó, dù sao ta cũng mệt mỏi vì điều đó ... Theo lời của Hồ Chinh, mọi người trong làng đều phải chết" (Hồ Chính là ai mọi người nhỉ ?? tạm dịch từ phiên âm Hu Zheng)
Ngay khi từ này phát ra, mọi người có mặt đều ồn ào nói: Vì không ai muốn chết, hãy ngăn con trai của Vương Thuấn dừng lại. Lúc này, ngay cả người nhà họ Vương cũng lần lượt thuyết phục con trai của Vương Thuấn.
Thấy vậy, con trai của Vương Thuấn trông ủ rũ và nói "Vậy ... vậy thì bố tôi và bà tôi, tất cả đều chết oan uổng sao?"
"Thằng nhỏ trong nhà họ Chung rất thích cô gái đó và không thể sống trong vài ngày. Cháu có thể đợi vài ngày không?" Lão Vương nói với con trai của Vương Thuấn.
Tôi không đồng ý với những lời của Lão Vương, vì tôi là một người tốt, làm sao tôi không thể sống trong vài ngày. Điều tôi nghĩ là phải có một cách nào đó để Lão Vương cứu tôi chứ?
Mẹ tôi với vẻ mặt lo lắng quỳ xuống trước mặt Lão Vương, cầu xin Lão Vương giúp tôi ...
Mẹ tôi nói xong, người dân trong làng đều la ó, phản đối, những từ thô tục, chửi rủa cũng được mọi người nói ra. Ý là nếu tôi còn sống thì cả làng phải chết.
Lão Vương thấy mọi người nói điều đó, để mọi người an tâm, ông ấy sẽ phải làm việc phải làm tiếp theo.
Bằng cách này, Lão Vương đưa tôi ra khỏi nhà họ Vương. Sau sự việc này, nhà họ Vương hoàn toàn lo sợ, không ai dám đưa tôi đi đâu.
Sau khi đưa tôi về nhà, bố mẹ tôi quỳ xuống gần Lão Vương, cầu xin Lão Vương nghĩ cách giúp tôi.
Lão Vương thở dài và nói thẳng những gì cô gái đã nhập vào người chú ba vừa nói với ông ta. Cô ba nói, hãy để Lão Vương đưa tôi đến nhà ông ấy tối nay để cưới cô ba.
Chừng nào cuộc hôn nhân này được thực hiện, sẽ không có điều gì xảy ra trong làng. Ngược lại, nếu cô ấy vẫn bị cư xử như thế thì Phạm Mẫu Quân (bà cụ) sẽ không được chôn cất trong làng. Nói xong, Lão Vương liếc nhìn mẹ tôi và nói với bà, ông cũng biết là nên làm thế nào để chiều cô ba (cba chết trẻ ở nhà ông - đọc phần 1).
Mẹ tôi không nói gì nhiều vào lúc này, chỉ khóc nức nở.
Tôi đã suy nghĩ trong một thời gian, bởi vì nếu người con gái xinh đẹp đó là cô ba, tôi sẽ cưới cô ấy chứ? Tại sao cô gái đó phải cưới tôi? Có thể cô ấy muốn một lễ cưới cuối cùng và cô ấy muốn trở nên xinh đẹp hơn?
Bầu không khí bị đè nén đến cùng cực, nhiều người tỏ vẻ buồn bã.
Tôi đã nghĩ rằng dù sao tôi cũng đã "cưới" cô ba, dù chuyện đó sẽ xảy ra một lần nữa hay không, vì vậy tôi đứng dậy và nói: "Không phải đã cưới rồi sao. Tôi đã ở với cô ấy, tôi là người đàn ông của cô ấy, cô ấy không thể giết người đàn ông của mình"
Khi bố tôi thấy tôi nói điều này, ông đá vào mông tôi và mắng tôi: "Đồ ngu dốt. Con muốn kết hôn, cô ta làm việc đó chỉ để giết con... "
Lão Vương chạy lại giữ bố tôi và đề nghị ông đừng nói gì với tôi vì nếu cô con gái thứ ba bị xúc phạm, ông sẽ gặp rắc rối. Sau đó, ông hỏi bố tôi: "Cha của cháu vẫn biệt vô âm tín trong những năm qua à?"
Bố tôi nghe Lão Vương hỏi về ông nội tôi, đôi lông mày ông co lại, ông gật đầu một cách nặng nề, lấy ra một điếu thuốc và đưa nó cho Lão Vương, rồi ông tự hút một điếu. Ông thở dài một lúc rồi quay lại nhìn tôi và nói: "Đây là số phận, chú Vương, chú hãy mang đứa trẻ này đi. Cô ấy không thể giết cả làng vì nó."
Mẹ tôi nghe bố nói điều đó bà chỉ vào bố tôi và nói rằng ông đang đẩy tôi vào chỗ chết. Nếu tôi chết, bà sẽ không sống được.
Bố ném tàn thuốc xuống đất, dậm mạnh chân và nói: "Bà đã đồng ý với nó từ ban đầu. Bây giờ hối hận? Bố cũng nói rằng nếu con không thể quay lại, đây chính là lúc nhà họ Chung chúng ta đáng bị tuyệt tự"
Mẹ tôi đã khóc và bà không nói gì? Mặc dù tôi nghe theo sự sắp đặt, mặc dù tôi có học thức cao thì tôi không nên tin những gì ma quỷ nói.
Tuy nhiên, những gì tôi đã thấy và nghe thấy trong hai ngày này đã hoàn toàn phá hỏng mọi sự tưởng tượng của tôi. Từ những lời nói của cha mẹ tôi, tôi cũng biết rằng tôi phải chết.
Tôi không sợ hãi, nhưng nếu thực sự muốn tôi chết trong làng, tôi vẫn chọn kết hôn với cô gái đó. Tôi nghĩ mình vẫn có một chút may mắn, có lẽ tôi có thể thuyết phục được cô ấy đừng giết tôi.
Bởi vì từ những lần gặp gỡ cô gái, cô ấy vẫn "quan tâm" tôi và cô ấy cũng rất đẹp. Nếu cô ấy thực sự không thể giết tôi, có lẽ cô ấy có thể sinh một con ma con lai người. Tôi cứ tự an ủi mình như vậy.
Nói xong, tôi ngồi xuống và an ủi mẹ, nhưng càng an ủi mẹ tôi càng khóc to hơn.
Ngay sau đó, có một giọng nói xuất hiện ở ngoài cửa, "Xin lỗi, đây có phải là nhà họ Chung không?"
Tôi nhìn về phía cửa và thấy một chàng trai mặc áo choàng với mái tóc che một nửa khuôn mặt đang đứng trước cửa.
Bố thấy anh ta liền gật đầu và hỏi: Anh là ai?
Anh chàng giơ tay ra và nói: "Tôi hiệu là Lãnh Hiếu, đệ tử của sư phụ Lãnh Vân đáng kính ..."
Anh ta khá do dự và chúng tôi vẫn không biết anh ấy là ai. Bố đứng dậy và hỏi anh: "Này em trai, chúng ta có biết nhau không? Làm thế nào mà cậu tìm thấy ngôi nhà này?"
Bố đã rất nghi ngờ, cuối cùng anh chàng tên Trần Du (tạm phiên âm từ Trần Du) này đã nói rõ mọi chuyện. Hóa ra sư phụ của anh ta là một người bạn của ông nội tôi. Ông nội đã nhờ bạn của mình giúp tôi vượt qua những hồn ma vây quanh tôi đủ 18 tuổi. Biết rằng sư phụ anh ta có một môn phái và để anh ta đến đây để giúp tôi.
Sau khi nghe anh ta nói, bố tôi nở một nụ cười với anh ta và nói với anh chàng này một cách rất trân trọng: "Ông ấy là một trong những lãnh đạo của Đạo Giáo, thật tuyệt... thật tuyệt... Cuối cùng anh cũng cho tôi chút hy vọng. Bố tôi có ổn không?"
Trần Du lắc đầu và nói rằng anh ta không nhìn thấy ông tôi. Sau đó, anh ta nói rằng đáng lẽ anh ta nên đến từ lâu nhưng phải mất hai ngày để bắt một vài con ma khi anh ta đi trên đường. Sau đó, anh ta nhìn tôi và nó: Hình như cậu là Chung Xuyên"
Tôi gật đầu, anh ta hỏi chúng tôi rằng hồn ma nữ đã đến nhà chúng tôi lần nào chưa ...
Sau khi nghe những lời của Trần Du, mẹ tôi như chết đuối vớ được cọc rồi kể lại nguyên nhân và hậu quả của vụ việc với Trần Du. Khi nghe cách bà cụ đưa tôi vào quan tài, Trần Du hỏi mẹ tôi về các chi tiết của sự việc... Sau khi nghe chi tiết, Trần Du đã hỏi cha mẹ, "Tại sao thằng bé lại xúc phạm bà già đó?"
Cha mẹ nhìn Trần Du bối rối, dường như không hiểu ý anh ta. Trần Du nhìn tôi với vẻ thích thú và nói: "Thật kỳ diệu khi cậu vẫn còn sống."
(còn nữa)
Bình luận facebook