Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Bích nữ
....
Ngay sau đó, tôi nghe thấy một âm thanh ở tầng dưới. Tiếp đó là tiếng hét thất thanh của Trần Du "Đại ca.... anh .... Đừng bắn ... "
Nhưng chẳng mấy chốc nó đi kèm một tiếng súng nổ và âm thanh bi thảm của Trần Du ... Tôi không biết bên dưới đã xảy ra chuyện gì. Không thể chần chừ nữa, liếc nhìn chiếc khóa bạc trên tay, tôi nghĩ dù sao Liêu Tinh Thiên cũng đã ở trong cái khóa trấn hồn này, sau này tôi có thể hỏi cô ấy về ông già kia sau.
Tôi dùng dao cắt tay mình, nhỏ một giọt máu lên khóa trấn hồn .... Một tia sáng đỏ đột nhiên phát ra từ ổ khóa, hóa ra ổ khóa này và chìa khóa, có thể sát nhập với nhau, hoa văn người quỳ đang bị xiềng xích kia lập tức biến mất.
Có chuyện gì vậy ? Cái khóa này đã hòa tan giọt máu .... Lúc này tôi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đang tiến thẳng lên tầng 2. Tôi không thể nhịn được mà lo lắng vì rõ ràng đây là bước chân của rất nhiều người.
Nghĩ lại những gì Liêu Tinh Thiên đã nói, tội vội đeo cái khóa bạc vào cổ. Cánh cửa phòng bây giờ đã bị tông ra bởi một cú đá...
Một nhóm người có vũ khí xông vào chĩa súng vào tôi và nói "Quỳ xuống ... không được di chuyển ! ..."
Tôi thấy sợ hãi và choáng váng bởi cảnh tượng này, tôi từng thấy qua nó khi xem phim lúc bé.... Tôi cảm thấy bên dưới chân mình đã mềm nhũn.... Tôi quỳ xuống sàn, hai tay rất chuyên nghiệp ôm lấy đầu và hét vào mặt họ "Đừng bắn tôi ! "
Lúc này mặt của Vạn Thạc Minh rất đen, giống như tôi mắc nợ hắn ta vậy. Hắn đến cạnh tôi, ấn tay lên trán tôi và hỏi "Cậu đang làm gì ở đây ? "
Tôi giả vờ ngu ngốc và nói với Vạn Thạc Minh "Tôi không biết ..... chẳng phải anh kêu tôi đến đây sao ? "
Tôi đang làm rối loạn mọi thứ, sắc mặt Vạn Thạc Minh không được tốt lắm, thay vì tiếp tục nhìn tôi thì hắn chuyển sang quan sát căn phòng.
Hắn nhíu mày hỏi tôi "Cậu có thấy ai không ? "
Tôi rất tự nhiên gật đầu, giả ngốc nói với Vạn Thạc Minh "Tất nhiên là thấy anh rồi. Ban nãy tôi bị bất tỉnh .... Vừa tỉnh lại thì thấy anh đã xông vào ..."
Vạn Thạc Minh rõ ràng không tin những gì tôi nói, hắn ta nói gì đó với cảnh sát và nhóm này đã khống chế tôi.
Vạn Thạc Minh dường như đang tìm kiếm thứ gì đó trong căn phòng, tôi biết hắn ra đang tìm linh hồn của Liêu Tinh Thiên. Không có gì lạ khi hắn rất kiên nhẫn. Có vẻ như hắn cũng như kẻ kia đến đây với mục đích này.
Tiếp sau đó hắn đi xuống cầu thang, lúc này toàn bộ đèn trong biệt thự đã được thắp sáng. Khí thế chiến đấu hừng hực ban đầu cũng không còn nữa. Có rất nhiều người bên dưới, họ mặc đồng phục và có vũ khí, còn có cả ... hai xác chết đang nằm trên vũng máu. Một là người phụ nữ bí ẩn, kẻ còn lại là người đàn ông đóng giả Lưu Vỹ Cường.
Bốn thi thể mặc đồ đỏ trong tầng hầm đã được bọc lại như một con lừa, trên đó còn có dán vài lá bùa.
Ngoại trừ những kẻ mặc đồng phục và một vài người mà tôi biết. Lúc này còn có thêm hai ông già mặc áo choàng với mái tóc trắng. Từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã biết họ không phải là người bình thường.
"Tên ngốc kia .... Cậu đã biến đi đâu..... tôi cứ tưởng cậu đã toi rồi .. "Trần Du nói với tôi lúc này.
Tôi nói với Trần Du lý do ban nãy Vạn Thạc Minh làm loạn với tôi. Khi nghe tôi nói vậy, Trần Du nói với tôi "Người anh em. Nếu không có hai lão nhân gia này, chúng ta đã không gặp may như vậy ... thật đấy !" Trần Du chỉ vào hai ông già mặc áo choàng.
Họ đang nhìn chằm chằm vào tôi, tôi thấy tóc trên đầu mình như dựng thẳng lên. Tôi sợ rằng sự hiện diện của Liêu Tinh Thiên sẽ bị 2 ông già này phát hiện. Mặc dù tôi không biết hai ông ấy là ai. Nhưng tôi chắc chắn họ là người của Thiên Sư Đường và Liêu Tinh Thiên đã nói người của Thiên Sư Đường muốn cô ấy chết.
Tôi không thể phân biệt phe nào chính phe nào tà, nhưng tôi tin chắc rằng Liêu Tinh Thiên sẽ không làm hại tôi.
Thấy họ vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, tôi mỉm cười lúng túng nói với hai ông già "Cái đó ... cảm ơn hai vị tiền bối"
Một ông già mỉm cười, vẫy tay ra hiệu không có gì, rồi ông ấy nói "Cậu có phải là Chung Xuyên không ? "
Họ biết tên tôi, tôi liếc nhìn Trần Du ..... Trần Du lắc đầu bảo rằng hắn ta không biết. Thấy tôi ngơ ngác, ông già lại mỉm cười và nói "đừng ngạc nhiên, muốn biết được tên cậu rất dễ .... Bởi vì cậu vốn là người nổi tiếng "
"Người nổi tiếng? Tôi? ông có nhận nhầm người không? " Tôi lúng túng nói với ông ta.
"Không phải cậu nổi tiếng sao? Cậu đã bị gửi báo cáo chỉ trích với Cửu Gia mà ! " Trước khi hai ông già kịp lên tiếng thì Trần Du đã tranh nói.
Tôi liếc Trần Du sau khi nghe những lời hắn nói. Vạn Thạc Minh từ trên cầu thang bước xuống với khuôn mặt hắc ám, hắn ta lại gần và nói gì đó với hai ông già. Thỉnh thoảng hắn còn liếc về phía tôi, không lẽ hắn lại muốn kiện tôi nữa sao.
Bọn họ thì thầm với nhau, còn tôi cũng thì thầm với Trần Du, hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra ?
Trần Du nói rằng sau khi xuống tầng hầm bốn thi thể kia đã chờ sẵn, người phụ nữ kia và Lưu Vỹ Cường giả điều khiển chúng muốn giết bọn họ.
Vạn Thạc Minh và Tề Đồng chiến đấu được một lúc thì không thể cầm cự được nữa. Sau đó hắn phát hiện ra bọn chúng muốn đánh lừa họ để dẫn những thi thể kia ra ngoài. Khi tưởng như sắp trốn thoát thì hai ông già này đã chờ sẵn.
Hai ông già đã san phẳng bốn thi thể, không may mắn Trần Du thì bị cuốn vào mớ hỗn loạn với hai kẻ kia. ... sau đó cảnh sát ập vào và tiêu diệt hai kẻ đó không một chút do dự.
"Cả hai tên này đều đã chết. Không phải chúng ta sẽ mất manh mối về Lưu Vỹ Cường sao?" Tôi nhìn Trần Du và nói.
Trần Du nhún vai và nói lực bất tòng tâm.
Vạn Thạc Minh đã nói chuyện xong với hai ông già. Một trong hai ông già ấy đang tiến về phía tôi.
Vốn dĩ tôi đang có một "bóng ma" trong tim, nên dĩ nhiên tôi không thể bình tĩnh được.
Ông già nói với tôi "Thiên sư Chung, cậu đang lo lắng gì à? "
V"Hiểu lầm rồi ..." Tôi vừa nói vừa cảm thấy không được đúng lắm, vì vậy tôi lại nói "Tôi không lo sợ gì cả ... tôi chỉ bị áp lực tâm lý thôi .. .tôi "
Khi nghe tôi nói vậy, ông già cười và nói "Hãy thư giãn nào, Thạc Minh chỉ thuật lại với chúng tôi những việc xảy ra ở đây, cậu đã nghĩ quá nhiều rồi "
Thấy ông ta nói vậy tôi không biết có tin được hay không .... Nhưng dù không tin thì tôi vẫn phải thể hiện biểu cảm một cách tự nhiên nhất.
"Thiên sư Chung, cậu thực sự không thấy hồn ma mà cậu đã nói ở trên lầu à? " Ông già thẳng thắn hỏi tôi.
Tôi gật đầu và nói với ông già "Không, tôi cũng đang muốn tìm cô ấy." Khi tôi trả lời, ông già tóc trắng ngước lên nhìn tôi, dường như đang đánh giá sự thật trong lời nói của tôi, tôi lo lắng đến líu cả lưỡi.
Ông già tóc bạc mỉm cười và nói với tôi "Nếu cậu chưa gặp thì không có vấn đề gì. Nhưng nếu cậu gặp được nó, cậu phải báo với chúng tôi ngay. Đó là một tam chuyển linh hồn rất nguy hiểm và xảo quyệt. Ngay cả khi hai kẻ kia đã chết ... nó vẫn có thể tiếp tục nuốt chửng những hồn ma khác rồi tiến hóa thành tứ chuyển sát quỷ. Nó có thể sống kí sinh trên cơ thể người, hấp thụ tinh khí và nó sẽ hoàn toàn kiểm soát cái xác "
Nghe ông ta nói, tôi chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại. Liêu Tinh Thiên sẽ không làm hại tôi .... Không ... không .... Không.
Mặc dù tôi nghĩ rằng ông già này đang khiến tôi sợ hãi, nhưng những gì ông ta nói không hoàn toàn vô lý. Có vẻ như tôi phải tìm hiểu xem mục đích của Liêu Tinh Thiên là gì, nếu không cơ thể tôi sẽ bị kiểm soát.
Tôi không tiếp tục chủ đề này nữa mà hỏi ông già tóc bạc "Tiền bối, hai người này là ai? cha mẹ tôi đã bị chúng giết chết "
Ông già tóc bạc vẫy tay, ra hiệu cho tôi lại gần, tôi tiến về phía hai cái xác. Thời điểm này, da trên khuôn mặt của Lưu Vỹ Cường giả đã rơi ra. Người đàn ông và người phụ nữ này tôi chưa từng gặp bao giờ. Ông già tóc trắng tiến lại gần hai cái xác, giơ tay trái lên. Tôi thấy hoa văn có hình người đang bị xiềng xích xuất hiện... khi nhìn thấy hoa văn này, tôi nghĩ ngay đến cái khóa bạc, Không khỏi bị sốc trong lòng.
Tôi hỏi ông già "Đây là ...."
....
Ngay sau đó, tôi nghe thấy một âm thanh ở tầng dưới. Tiếp đó là tiếng hét thất thanh của Trần Du "Đại ca.... anh .... Đừng bắn ... "
Nhưng chẳng mấy chốc nó đi kèm một tiếng súng nổ và âm thanh bi thảm của Trần Du ... Tôi không biết bên dưới đã xảy ra chuyện gì. Không thể chần chừ nữa, liếc nhìn chiếc khóa bạc trên tay, tôi nghĩ dù sao Liêu Tinh Thiên cũng đã ở trong cái khóa trấn hồn này, sau này tôi có thể hỏi cô ấy về ông già kia sau.
Tôi dùng dao cắt tay mình, nhỏ một giọt máu lên khóa trấn hồn .... Một tia sáng đỏ đột nhiên phát ra từ ổ khóa, hóa ra ổ khóa này và chìa khóa, có thể sát nhập với nhau, hoa văn người quỳ đang bị xiềng xích kia lập tức biến mất.
Có chuyện gì vậy ? Cái khóa này đã hòa tan giọt máu .... Lúc này tôi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đang tiến thẳng lên tầng 2. Tôi không thể nhịn được mà lo lắng vì rõ ràng đây là bước chân của rất nhiều người.
Nghĩ lại những gì Liêu Tinh Thiên đã nói, tội vội đeo cái khóa bạc vào cổ. Cánh cửa phòng bây giờ đã bị tông ra bởi một cú đá...
Một nhóm người có vũ khí xông vào chĩa súng vào tôi và nói "Quỳ xuống ... không được di chuyển ! ..."
Tôi thấy sợ hãi và choáng váng bởi cảnh tượng này, tôi từng thấy qua nó khi xem phim lúc bé.... Tôi cảm thấy bên dưới chân mình đã mềm nhũn.... Tôi quỳ xuống sàn, hai tay rất chuyên nghiệp ôm lấy đầu và hét vào mặt họ "Đừng bắn tôi ! "
Lúc này mặt của Vạn Thạc Minh rất đen, giống như tôi mắc nợ hắn ta vậy. Hắn đến cạnh tôi, ấn tay lên trán tôi và hỏi "Cậu đang làm gì ở đây ? "
Tôi giả vờ ngu ngốc và nói với Vạn Thạc Minh "Tôi không biết ..... chẳng phải anh kêu tôi đến đây sao ? "
Tôi đang làm rối loạn mọi thứ, sắc mặt Vạn Thạc Minh không được tốt lắm, thay vì tiếp tục nhìn tôi thì hắn chuyển sang quan sát căn phòng.
Hắn nhíu mày hỏi tôi "Cậu có thấy ai không ? "
Tôi rất tự nhiên gật đầu, giả ngốc nói với Vạn Thạc Minh "Tất nhiên là thấy anh rồi. Ban nãy tôi bị bất tỉnh .... Vừa tỉnh lại thì thấy anh đã xông vào ..."
Vạn Thạc Minh rõ ràng không tin những gì tôi nói, hắn ta nói gì đó với cảnh sát và nhóm này đã khống chế tôi.
Vạn Thạc Minh dường như đang tìm kiếm thứ gì đó trong căn phòng, tôi biết hắn ra đang tìm linh hồn của Liêu Tinh Thiên. Không có gì lạ khi hắn rất kiên nhẫn. Có vẻ như hắn cũng như kẻ kia đến đây với mục đích này.
Tiếp sau đó hắn đi xuống cầu thang, lúc này toàn bộ đèn trong biệt thự đã được thắp sáng. Khí thế chiến đấu hừng hực ban đầu cũng không còn nữa. Có rất nhiều người bên dưới, họ mặc đồng phục và có vũ khí, còn có cả ... hai xác chết đang nằm trên vũng máu. Một là người phụ nữ bí ẩn, kẻ còn lại là người đàn ông đóng giả Lưu Vỹ Cường.
Bốn thi thể mặc đồ đỏ trong tầng hầm đã được bọc lại như một con lừa, trên đó còn có dán vài lá bùa.
Ngoại trừ những kẻ mặc đồng phục và một vài người mà tôi biết. Lúc này còn có thêm hai ông già mặc áo choàng với mái tóc trắng. Từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã biết họ không phải là người bình thường.
"Tên ngốc kia .... Cậu đã biến đi đâu..... tôi cứ tưởng cậu đã toi rồi .. "Trần Du nói với tôi lúc này.
Tôi nói với Trần Du lý do ban nãy Vạn Thạc Minh làm loạn với tôi. Khi nghe tôi nói vậy, Trần Du nói với tôi "Người anh em. Nếu không có hai lão nhân gia này, chúng ta đã không gặp may như vậy ... thật đấy !" Trần Du chỉ vào hai ông già mặc áo choàng.
Họ đang nhìn chằm chằm vào tôi, tôi thấy tóc trên đầu mình như dựng thẳng lên. Tôi sợ rằng sự hiện diện của Liêu Tinh Thiên sẽ bị 2 ông già này phát hiện. Mặc dù tôi không biết hai ông ấy là ai. Nhưng tôi chắc chắn họ là người của Thiên Sư Đường và Liêu Tinh Thiên đã nói người của Thiên Sư Đường muốn cô ấy chết.
Tôi không thể phân biệt phe nào chính phe nào tà, nhưng tôi tin chắc rằng Liêu Tinh Thiên sẽ không làm hại tôi.
Thấy họ vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, tôi mỉm cười lúng túng nói với hai ông già "Cái đó ... cảm ơn hai vị tiền bối"
Một ông già mỉm cười, vẫy tay ra hiệu không có gì, rồi ông ấy nói "Cậu có phải là Chung Xuyên không ? "
Họ biết tên tôi, tôi liếc nhìn Trần Du ..... Trần Du lắc đầu bảo rằng hắn ta không biết. Thấy tôi ngơ ngác, ông già lại mỉm cười và nói "đừng ngạc nhiên, muốn biết được tên cậu rất dễ .... Bởi vì cậu vốn là người nổi tiếng "
"Người nổi tiếng? Tôi? ông có nhận nhầm người không? " Tôi lúng túng nói với ông ta.
"Không phải cậu nổi tiếng sao? Cậu đã bị gửi báo cáo chỉ trích với Cửu Gia mà ! " Trước khi hai ông già kịp lên tiếng thì Trần Du đã tranh nói.
Tôi liếc Trần Du sau khi nghe những lời hắn nói. Vạn Thạc Minh từ trên cầu thang bước xuống với khuôn mặt hắc ám, hắn ta lại gần và nói gì đó với hai ông già. Thỉnh thoảng hắn còn liếc về phía tôi, không lẽ hắn lại muốn kiện tôi nữa sao.
Bọn họ thì thầm với nhau, còn tôi cũng thì thầm với Trần Du, hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra ?
Trần Du nói rằng sau khi xuống tầng hầm bốn thi thể kia đã chờ sẵn, người phụ nữ kia và Lưu Vỹ Cường giả điều khiển chúng muốn giết bọn họ.
Vạn Thạc Minh và Tề Đồng chiến đấu được một lúc thì không thể cầm cự được nữa. Sau đó hắn phát hiện ra bọn chúng muốn đánh lừa họ để dẫn những thi thể kia ra ngoài. Khi tưởng như sắp trốn thoát thì hai ông già này đã chờ sẵn.
Hai ông già đã san phẳng bốn thi thể, không may mắn Trần Du thì bị cuốn vào mớ hỗn loạn với hai kẻ kia. ... sau đó cảnh sát ập vào và tiêu diệt hai kẻ đó không một chút do dự.
"Cả hai tên này đều đã chết. Không phải chúng ta sẽ mất manh mối về Lưu Vỹ Cường sao?" Tôi nhìn Trần Du và nói.
Trần Du nhún vai và nói lực bất tòng tâm.
Vạn Thạc Minh đã nói chuyện xong với hai ông già. Một trong hai ông già ấy đang tiến về phía tôi.
Vốn dĩ tôi đang có một "bóng ma" trong tim, nên dĩ nhiên tôi không thể bình tĩnh được.
Ông già nói với tôi "Thiên sư Chung, cậu đang lo lắng gì à? "
V"Hiểu lầm rồi ..." Tôi vừa nói vừa cảm thấy không được đúng lắm, vì vậy tôi lại nói "Tôi không lo sợ gì cả ... tôi chỉ bị áp lực tâm lý thôi .. .tôi "
Khi nghe tôi nói vậy, ông già cười và nói "Hãy thư giãn nào, Thạc Minh chỉ thuật lại với chúng tôi những việc xảy ra ở đây, cậu đã nghĩ quá nhiều rồi "
Thấy ông ta nói vậy tôi không biết có tin được hay không .... Nhưng dù không tin thì tôi vẫn phải thể hiện biểu cảm một cách tự nhiên nhất.
"Thiên sư Chung, cậu thực sự không thấy hồn ma mà cậu đã nói ở trên lầu à? " Ông già thẳng thắn hỏi tôi.
Tôi gật đầu và nói với ông già "Không, tôi cũng đang muốn tìm cô ấy." Khi tôi trả lời, ông già tóc trắng ngước lên nhìn tôi, dường như đang đánh giá sự thật trong lời nói của tôi, tôi lo lắng đến líu cả lưỡi.
Ông già tóc bạc mỉm cười và nói với tôi "Nếu cậu chưa gặp thì không có vấn đề gì. Nhưng nếu cậu gặp được nó, cậu phải báo với chúng tôi ngay. Đó là một tam chuyển linh hồn rất nguy hiểm và xảo quyệt. Ngay cả khi hai kẻ kia đã chết ... nó vẫn có thể tiếp tục nuốt chửng những hồn ma khác rồi tiến hóa thành tứ chuyển sát quỷ. Nó có thể sống kí sinh trên cơ thể người, hấp thụ tinh khí và nó sẽ hoàn toàn kiểm soát cái xác "
Nghe ông ta nói, tôi chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại. Liêu Tinh Thiên sẽ không làm hại tôi .... Không ... không .... Không.
Mặc dù tôi nghĩ rằng ông già này đang khiến tôi sợ hãi, nhưng những gì ông ta nói không hoàn toàn vô lý. Có vẻ như tôi phải tìm hiểu xem mục đích của Liêu Tinh Thiên là gì, nếu không cơ thể tôi sẽ bị kiểm soát.
Tôi không tiếp tục chủ đề này nữa mà hỏi ông già tóc bạc "Tiền bối, hai người này là ai? cha mẹ tôi đã bị chúng giết chết "
Ông già tóc bạc vẫy tay, ra hiệu cho tôi lại gần, tôi tiến về phía hai cái xác. Thời điểm này, da trên khuôn mặt của Lưu Vỹ Cường giả đã rơi ra. Người đàn ông và người phụ nữ này tôi chưa từng gặp bao giờ. Ông già tóc trắng tiến lại gần hai cái xác, giơ tay trái lên. Tôi thấy hoa văn có hình người đang bị xiềng xích xuất hiện... khi nhìn thấy hoa văn này, tôi nghĩ ngay đến cái khóa bạc, Không khỏi bị sốc trong lòng.
Tôi hỏi ông già "Đây là ...."
Bình luận facebook