Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 124
Cô gái trang điểm đậm đi tới, ánh mắt dụ dỗ, trên môi còn mỉm cười với ba người Lâm Côn, sau đó rất nhuần nhuyễn báo giá: “Một lần hai trăm, qua đêm sáu trăm, ba người cùng qua đêm thì một ngàn năm trăm...”
Dư Chí Kiên và Lâm Côn đều ung dung thản nhiên, nụ cười trên mặt nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, Lý Xuân Sinh nhíu mày, lại nói với cô gái này: “Chúng tôi không phải tới mua thịt, gọi ông chủ nơi này tới gặp chúng tôi!” Bị lừa năm mươi vạn, tâm trạng của anh ta quả thật không tốt.
Chân mày cô em trang điểm đậm này nhíu chặt lại, rất không vui vì thái độ của Lý Xuân Sinh, cô ta còn nở nụ cười xem thường, nói: “Xin lỗi, không rảnh!”
“Cô...” Lý Xuân Sinh tức giận muốn lý luận với cô gái này, anh ta vậy mà lại bị một người bán xác thịt xem thường! Anh ta bị Lâm Côn ngăn cản, Lâm Côn móc tờ một trăm tệ kín đáo đưa cho cô gái, nói: “Đây là tiền boa.”
Vẻ mặt của cô gái lúc này trở nên hiền lành, cô ta rất thuần thục dùng hai ngón tay kẹp lấy tờ một trăm tệ, cười híp mắt nói với Lâm Côn: “Vẫn là anh này hiểu biết! Anh ở đây chờ, tôi đi báo cho ông chủ... Các vị xưng hô thế nào?”
Lâm Côn cười nói: “Cô cứ bảo bạn cũ tới gặp.”
“Được, anh cứ chờ ở đây!” Cô gái tươi cười quyến rũ rời đi, lúc xoay người còn liếc mắt xem thường nhìn Lý Xuân Sinh, Lý Xuân Sinh tức giận suýt nữa lao tới xé miệng của cô ta ra, cũng may bị Lâm Côn ngăn cản.
“Khốn kiếp, một ả bán xác thịt lại dám xem thường tôi!” Lý Xuân Sinh căm phẫn nói.
“Xuân Sinh, bình tĩnh, chúng ta tới đây làm việc, không phải tới gây chuyện.” Dư Chí Kiên vừa cười vừa nói.
Ông chủ vũ trường Phi Tường chính là Hồ Đại Phi, là một người có danh tiếng ở thành phố Thẩm Dương này. Lúc còn trẻ đánh đánh giết giết trên đường, sau khi tích lũy tội ác nhiều không kể nổi, sau đó lại triệu tập một đám đàn em chuyên bảo kê. Cho vay cắt cổ chỉ là một trong các sản nghiệp của ông ta, ông ta năm nay vừa hơn bốn mươi tuổi, dáng người lại rất mập, cái bụng lớn run run mỗi khi ông ta bước đi, gương mặt còn đầy dầu mỡ.
Hồ Đại Phi là người ham cờ bạc, thích rượu, thích đổi vợ mỗi đêm, lúc này ông ta đang ở trong một căn phòng, vừa lúc đang cùng hai cô gái chơi đến hưng phấn. Đột nhiên bên ngoài có người tìm ông ta, có tám mươi phần trăm em gái tiếp viên bán xác thịt trong vũ trường là người của ông ta, ông ta đối đãi với đám tiếp viên này rất khách khí. Chỉ cần những cô gái này ngoan ngoãn kiếm tiền cho ông ta, ông ta cũng nguyện ý tươi cười với các cô.
“Chuyện gì vậy, A Hồng.” Hồ Đại Phi lười biếng hỏi.
“Ông chủ, bên ngoài có người tìm ông, nói là bạn cũ của ông.” A Hồng cung kính nói.
“Hả?”
A Hồng lại nói: “Ông chủ, một người trong đó là người tới đưa tiền vào đêm nay, là người tình của Vương Thiến.”
“A...” Hồ Đại Phi cười lạnh, nói: “Tên này lại tới đưa tiền sao? Mẹ nó, tôi bày trò hại Vương Thiến kia lâu như thế, chính là muốn chơi nát cô ta, thằng này thì hay rồi, còn dám nửa đường xông ra cướp Vương Thiến, xem ra không dạy cho thằng này một trận thật nặng, nó sẽ không hết hy vọng.”
Trong gian phòng có mấy đàn em của Hồ Đại Phi, lập tức lại có người đi tới, hung ác nói: “Anh Phi, anh ở đây tiếp tục chơi đi, bọn em đi phế bỏ thằng đó, ném xuống sông làm mồi cho cá!”
Hồ Đại Phi vẫy tay cản lại: “Gấp làm gì, đầu tiên ép của nó đưa một ít tiền, thằng đó là người có tiền, tiền này không lấy thì quá lãng phí!” Sau đó lại nhìn em gái trang điểm đậm A Hồng kia nói: “A Hồng, cô dẫn bọn họ đi sang đây.”
Ba người Lâm Côn đi theo A Hồng tới phòng của Hồ Đại Phi, trong phòng rất lộn xộn, tổng cộng bảy tám người đàn ông, chung quanh có hơn ba mươi cô gái ăn mặc hở hang, Hồ Đại Phi ngồi ở giữa căn phòng, hai bên trái phải đều là tiếp viên xinh đẹp, thấy đám người Lâm Côn đi vào, trên miệng ông ta còn cười lạnh, còn có vài phần xem thường.
“Thế nào, lại đến đưa tiền?” Hồ Đại Phi không có nhìn Lâm Côn và Dư Chí Kiên, nhìn chằm chằm vào Lý Xuân Sinh nói.
“Không có tiền!” Lý Xuân Sinh quyết tuyệt nói.
“Không có tiền mày con mẹ nó tới đây làm gì?”Một tên đàn em đầu trọc bên cạnh Hồ Đại Phi đứng lên, gầm lên với Lý Xuân Sinh, tiếng hét rất lớn, điếc tai, khí thế giống như lúc nào cũng sẽ lao tới ăn thịt người.
Hồ Đại Phi cũng nhíu mày một cái, ông ta bảo A Hồng dẫn Lý Xuân Sinh đến chính là vì muốn kiếm thêm chút tiền, thằng nhóc này lại nói không có tiền, sớm biết như vậy còn không bằng đánh cho tàn phế rồi ném xuống sông làm mồi cho cá!
Trong lúc không khí căng thẳng, Lâm Côn cười ha hả đi lên trước Lý Xuân Sinh, nhìn Hồ Đại Phi đang ngồi đó, lại nhìn tên đầu trọc như muốn ăn thịt người kia, cười ha hả nói với Hồ Đại Phi: “Ông chủ, tên đàn em này của ông thật không biết phép tắc gì cả, ông còn ngồi ở đây, tới lượt tên này nói chuyện sao?”
Tên đàn em đầu trọc nghe nói thế lập tức nổi giận, không đợi Hồ Đại Phi mở miệng, anh ta đã quát mắng Lâm Côn: “Mày con mẹ nó là cọng hành gì, đại ca của tao không phải loại người như mày có thể nói, đâm đầu vào chỗ chết!”
Không đợi Lâm Côn nói, Dư Chí Kiên đã hành động, vung nắm đấm lên đánh vào cái đầu trọc kia, một tiếng động mạnh sinh ra, tên đầu trọc kêu lên đầy đau đớn, sau đó thân thể anh ta ngã xuống đất, trong miệng sùi bọt mép và ngất đi.
Tất cả mọi người trong phòng đều ngây người, những tiếp viên ăn mặc hở hang kia đều thét lớn, sắc mặt Hồ Đại Phi âm u xám xịt, sau đó ông ta vô cùng tức giận, lập tức đứng bật dậy và muốn há mồm ra gào lên đầy giận dữ. Đột nhiên trước mặt có một thứ gì đó chớp lóe bay về phía ông ta, ngay sau đó là tiếng thủy tinh vỡ nát cùng tiếng nước chảy róc rách.
Hồ Đại Phi há to miệng và gào thét vô cùng thảm thiết, vẻ mặt của ông ta vặn vẹo, đồng thời từng dòng máu tươi trên đầu ông ta chảy xuống gương mặt. Cảnh sắc trước mặt ông ta tối tăm, lửa giận toàn thân nháy mắt tan vỡ hóa thành mảnh nhỏ, sau đó thân thể Hồ Đại Phi mềm nhũn ngã ngồi lên ghế salon phía sau. Không đợi ông ta kịp giãy dụa, một chai thủy tinh vỡ sắc bén đặt lên cổ họng của ông ta, ông ta hơi động đậy đã cảm giác cổ họng mát lạnh, một dòng máu tươi chảy ra ngoài.
Bên này, Lâm Côn không hề tốn sức khống chế Hồ Đại Phi, bên kia Dư Chí Kiên đã đánh ngã ba tên đàn em, ba tên đàn em khác có sức chiến đấu yếu hơn bị dọa sợ ngây người, trong lúc này bọn họ hoảng hốt không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Anh bạn, chúng ta có chuyện gì cũng từ từ nói với nhau.” Trong lòng Hồ Đại Phi lạnh lẽo, anh đã ngửi thấy mùi chết chóc tới gần, ánh mắt hoảng hốt nhìn Lâm Côn, giọng nói run run giống như sắp hết hơi.
Lâm Côn nhìn gương mặt to béo của Hồ Đại Phi, trên miệng còn nở nụ cười đáng sợ: “Nếu bây giờ tôi chỉ muốn giết ông thì sao?”
Hồ Đại Phi sợ đến nỗi muốn tè ra quần, ông ta đã gặp qua đủ loại người, cũng từng nhiều lần vượt qua sống chết, nhưng chưa bao giờ lại sợ hãi như hiện tại, giọng nói của ông ta run rẩy: “Anh… Anh bạn, chỉ là chút chuyện nhỏ, chúng ta không nên làm đến mức chết người, chúng ta có cái gì cũng từ từ bàn bạc với nhau, có thể thương lượng...”
Lâm Côn cười lạnh, sau đó quay đầu liếc mắt ra hiệu với Lý Xuân Sinh một cái. Lý Xuân Sinh đã đi tới, trừng mắt nhìn Hồ Đại Phi: “Khốn kiếp, mày lừa tiền của ông, ông đây từng nói mày không thể trêu vào ông nhưng mày mẹ nó không chịu tin!”
“Tôi tin tôi tin... Người anh em, tôi thật sự sai rồi, tôi lừa anh bao nhiêu tiền, tôi trả đủ còn không được sao...” Hồ Đại Phi khóc lóc cầu xin, “Nếu không, tôi cho anh thêm hai mươi vạn nữa, bồi thường tổn thất tinh thần...”
Lâm Côn nhìn về phía Lý Xuân Sinh, chỉ cần Lý Xuân Sinh cảm thấy được là được, vậy mà Lý Xuân Sinh lại tranh thủ cơ hội này giống như sư tử đói lâu ngày, há miệng cắn miếng lớn, rống lên: “Hai mươi vạn chó má gì chứ, mày tưởng cho ăn mày hả? Năm mươi vạn!”
Trong lòng Hồ Đại Phi đau đớn như bị lóc thịt, chai thủy tinh vỡ đang nằm trên cổ, ông ta cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể nén giận đồng ý, hơn nữa cũng ra vẻ như đứa cháu trai ngoan ngoãn.
“Tôi trả, tôi trả...” Hồ Đại Phi nói không ngừng.
Lâm Côn nhìn về phía Lý Xuân Sinh, Lý Xuân Sinh nhìn sang Lâm Côn nói: “Sư phụ, thả tên khốn này ra đi.”
Lâm Côn lấy cái chai ra, sau đó ngồi lên ghế salon, cầm một chai rượu tây trên bàn tự rót vào trong ly, bưng lên uống một hơi, sau đó nhìn sang Hồ Đại Phi chưa hết kinh sợ nói: “Ông chủ, đừng có ngây người như thế, nhanh cầm tiền ra đây.”
“Chuyện này...” Hồ Đại Phi muốn giở trò kéo dài thời gian, giả vờ làm ra vẻ mặt khổ sở: “Vị đại ca này, một trăm vạn cũng không phải con số nhỏ, tôi không thể ngay lập tức lấy ra nhiều tiền như thế, quả thật hơi khó khăn...”
Không chờ ông ta nói hết lời, Lâm Côn đã trở tay tát thẳng vào mặt ông ta, lại nghe một tiếng ‘chát’ thanh thúy vang lên, trực tiếp đánh Hồ Đại Phi lảo đảo, ông ta ngã vào người một cô em tiếp viên bên cạnh, cô tiếp viên kia sợ hãi kêu to, giống như Hồ Đại Phi ngã vào ngực cô ta là người chết vậy.
“Đừng thấy cho mặt mũi mà lên mặt.” Giọng Lâm Côn khi nói chuyện rất lạnh lùng.
Hồ Đại Phi ôm mặt ngồi dậy, nói với đám đàn em: “Tụi mày đứng đó làm gì, nhanh đi chuẩn bị tiền cho đại ca đi!”
Đám đàn em kia lập tức lấy lại tinh thần, dạ một tiếng sau đó vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Dư Chí Kiên cũng ngồi xuống rót ly rượu uống cạn, Lý Xuân Sinh lại đứng trước mặt Hồ Đại Phi, tức giận nói: “Ông cảnh cáo mày, nếu như mày còn dám gây sự với Jenny, ông đây sẽ ném mày xuống sông làm mồi cho cá!”
Hồ Đại Phi cực hận Lý Xuân Sinh, nhưng lúc này ông ta chỉ có thể ra vẻ đáng thương, liên tục nói: “Sẽ không, sẽ không...” Nhưng trong lòng ông ta lại âm thầm quyết định, khốn kiếp, sớm muộn gì tao cũng sẽ báo thù!
Tên đàn em chạy ra ngoài hơn mười phút không trở về, ánh mắt Lâm Côn híp lại nhìn sang Hồ Đại Phi, nói: “Mày tốt nhất đừng giở trò gì với tao, bằng không tao sẽ dùng một mồi lửa đốt trụi nơi này của mày!”
Hồ Đại Phi làm ra vẻ mặt đáng thương nói: “Không dám không dám...” Trong lòng lại cười lạnh, âm thầm mắng: “Khốn nạn, dám đến chỗ của tao giương oai, hôm nay ông đây sẽ làm cho bọn mày có đi không về!”
Lúc này, bên ngoài căn phòng náo loạn, mơ hồ có âm thanh khẩn trương vang lên...” Tránh ra, đều tránh hết ra, cảnh sát phá án!”
***
Dư Chí Kiên và Lâm Côn đều ung dung thản nhiên, nụ cười trên mặt nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, Lý Xuân Sinh nhíu mày, lại nói với cô gái này: “Chúng tôi không phải tới mua thịt, gọi ông chủ nơi này tới gặp chúng tôi!” Bị lừa năm mươi vạn, tâm trạng của anh ta quả thật không tốt.
Chân mày cô em trang điểm đậm này nhíu chặt lại, rất không vui vì thái độ của Lý Xuân Sinh, cô ta còn nở nụ cười xem thường, nói: “Xin lỗi, không rảnh!”
“Cô...” Lý Xuân Sinh tức giận muốn lý luận với cô gái này, anh ta vậy mà lại bị một người bán xác thịt xem thường! Anh ta bị Lâm Côn ngăn cản, Lâm Côn móc tờ một trăm tệ kín đáo đưa cho cô gái, nói: “Đây là tiền boa.”
Vẻ mặt của cô gái lúc này trở nên hiền lành, cô ta rất thuần thục dùng hai ngón tay kẹp lấy tờ một trăm tệ, cười híp mắt nói với Lâm Côn: “Vẫn là anh này hiểu biết! Anh ở đây chờ, tôi đi báo cho ông chủ... Các vị xưng hô thế nào?”
Lâm Côn cười nói: “Cô cứ bảo bạn cũ tới gặp.”
“Được, anh cứ chờ ở đây!” Cô gái tươi cười quyến rũ rời đi, lúc xoay người còn liếc mắt xem thường nhìn Lý Xuân Sinh, Lý Xuân Sinh tức giận suýt nữa lao tới xé miệng của cô ta ra, cũng may bị Lâm Côn ngăn cản.
“Khốn kiếp, một ả bán xác thịt lại dám xem thường tôi!” Lý Xuân Sinh căm phẫn nói.
“Xuân Sinh, bình tĩnh, chúng ta tới đây làm việc, không phải tới gây chuyện.” Dư Chí Kiên vừa cười vừa nói.
Ông chủ vũ trường Phi Tường chính là Hồ Đại Phi, là một người có danh tiếng ở thành phố Thẩm Dương này. Lúc còn trẻ đánh đánh giết giết trên đường, sau khi tích lũy tội ác nhiều không kể nổi, sau đó lại triệu tập một đám đàn em chuyên bảo kê. Cho vay cắt cổ chỉ là một trong các sản nghiệp của ông ta, ông ta năm nay vừa hơn bốn mươi tuổi, dáng người lại rất mập, cái bụng lớn run run mỗi khi ông ta bước đi, gương mặt còn đầy dầu mỡ.
Hồ Đại Phi là người ham cờ bạc, thích rượu, thích đổi vợ mỗi đêm, lúc này ông ta đang ở trong một căn phòng, vừa lúc đang cùng hai cô gái chơi đến hưng phấn. Đột nhiên bên ngoài có người tìm ông ta, có tám mươi phần trăm em gái tiếp viên bán xác thịt trong vũ trường là người của ông ta, ông ta đối đãi với đám tiếp viên này rất khách khí. Chỉ cần những cô gái này ngoan ngoãn kiếm tiền cho ông ta, ông ta cũng nguyện ý tươi cười với các cô.
“Chuyện gì vậy, A Hồng.” Hồ Đại Phi lười biếng hỏi.
“Ông chủ, bên ngoài có người tìm ông, nói là bạn cũ của ông.” A Hồng cung kính nói.
“Hả?”
A Hồng lại nói: “Ông chủ, một người trong đó là người tới đưa tiền vào đêm nay, là người tình của Vương Thiến.”
“A...” Hồ Đại Phi cười lạnh, nói: “Tên này lại tới đưa tiền sao? Mẹ nó, tôi bày trò hại Vương Thiến kia lâu như thế, chính là muốn chơi nát cô ta, thằng này thì hay rồi, còn dám nửa đường xông ra cướp Vương Thiến, xem ra không dạy cho thằng này một trận thật nặng, nó sẽ không hết hy vọng.”
Trong gian phòng có mấy đàn em của Hồ Đại Phi, lập tức lại có người đi tới, hung ác nói: “Anh Phi, anh ở đây tiếp tục chơi đi, bọn em đi phế bỏ thằng đó, ném xuống sông làm mồi cho cá!”
Hồ Đại Phi vẫy tay cản lại: “Gấp làm gì, đầu tiên ép của nó đưa một ít tiền, thằng đó là người có tiền, tiền này không lấy thì quá lãng phí!” Sau đó lại nhìn em gái trang điểm đậm A Hồng kia nói: “A Hồng, cô dẫn bọn họ đi sang đây.”
Ba người Lâm Côn đi theo A Hồng tới phòng của Hồ Đại Phi, trong phòng rất lộn xộn, tổng cộng bảy tám người đàn ông, chung quanh có hơn ba mươi cô gái ăn mặc hở hang, Hồ Đại Phi ngồi ở giữa căn phòng, hai bên trái phải đều là tiếp viên xinh đẹp, thấy đám người Lâm Côn đi vào, trên miệng ông ta còn cười lạnh, còn có vài phần xem thường.
“Thế nào, lại đến đưa tiền?” Hồ Đại Phi không có nhìn Lâm Côn và Dư Chí Kiên, nhìn chằm chằm vào Lý Xuân Sinh nói.
“Không có tiền!” Lý Xuân Sinh quyết tuyệt nói.
“Không có tiền mày con mẹ nó tới đây làm gì?”Một tên đàn em đầu trọc bên cạnh Hồ Đại Phi đứng lên, gầm lên với Lý Xuân Sinh, tiếng hét rất lớn, điếc tai, khí thế giống như lúc nào cũng sẽ lao tới ăn thịt người.
Hồ Đại Phi cũng nhíu mày một cái, ông ta bảo A Hồng dẫn Lý Xuân Sinh đến chính là vì muốn kiếm thêm chút tiền, thằng nhóc này lại nói không có tiền, sớm biết như vậy còn không bằng đánh cho tàn phế rồi ném xuống sông làm mồi cho cá!
Trong lúc không khí căng thẳng, Lâm Côn cười ha hả đi lên trước Lý Xuân Sinh, nhìn Hồ Đại Phi đang ngồi đó, lại nhìn tên đầu trọc như muốn ăn thịt người kia, cười ha hả nói với Hồ Đại Phi: “Ông chủ, tên đàn em này của ông thật không biết phép tắc gì cả, ông còn ngồi ở đây, tới lượt tên này nói chuyện sao?”
Tên đàn em đầu trọc nghe nói thế lập tức nổi giận, không đợi Hồ Đại Phi mở miệng, anh ta đã quát mắng Lâm Côn: “Mày con mẹ nó là cọng hành gì, đại ca của tao không phải loại người như mày có thể nói, đâm đầu vào chỗ chết!”
Không đợi Lâm Côn nói, Dư Chí Kiên đã hành động, vung nắm đấm lên đánh vào cái đầu trọc kia, một tiếng động mạnh sinh ra, tên đầu trọc kêu lên đầy đau đớn, sau đó thân thể anh ta ngã xuống đất, trong miệng sùi bọt mép và ngất đi.
Tất cả mọi người trong phòng đều ngây người, những tiếp viên ăn mặc hở hang kia đều thét lớn, sắc mặt Hồ Đại Phi âm u xám xịt, sau đó ông ta vô cùng tức giận, lập tức đứng bật dậy và muốn há mồm ra gào lên đầy giận dữ. Đột nhiên trước mặt có một thứ gì đó chớp lóe bay về phía ông ta, ngay sau đó là tiếng thủy tinh vỡ nát cùng tiếng nước chảy róc rách.
Hồ Đại Phi há to miệng và gào thét vô cùng thảm thiết, vẻ mặt của ông ta vặn vẹo, đồng thời từng dòng máu tươi trên đầu ông ta chảy xuống gương mặt. Cảnh sắc trước mặt ông ta tối tăm, lửa giận toàn thân nháy mắt tan vỡ hóa thành mảnh nhỏ, sau đó thân thể Hồ Đại Phi mềm nhũn ngã ngồi lên ghế salon phía sau. Không đợi ông ta kịp giãy dụa, một chai thủy tinh vỡ sắc bén đặt lên cổ họng của ông ta, ông ta hơi động đậy đã cảm giác cổ họng mát lạnh, một dòng máu tươi chảy ra ngoài.
Bên này, Lâm Côn không hề tốn sức khống chế Hồ Đại Phi, bên kia Dư Chí Kiên đã đánh ngã ba tên đàn em, ba tên đàn em khác có sức chiến đấu yếu hơn bị dọa sợ ngây người, trong lúc này bọn họ hoảng hốt không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Anh bạn, chúng ta có chuyện gì cũng từ từ nói với nhau.” Trong lòng Hồ Đại Phi lạnh lẽo, anh đã ngửi thấy mùi chết chóc tới gần, ánh mắt hoảng hốt nhìn Lâm Côn, giọng nói run run giống như sắp hết hơi.
Lâm Côn nhìn gương mặt to béo của Hồ Đại Phi, trên miệng còn nở nụ cười đáng sợ: “Nếu bây giờ tôi chỉ muốn giết ông thì sao?”
Hồ Đại Phi sợ đến nỗi muốn tè ra quần, ông ta đã gặp qua đủ loại người, cũng từng nhiều lần vượt qua sống chết, nhưng chưa bao giờ lại sợ hãi như hiện tại, giọng nói của ông ta run rẩy: “Anh… Anh bạn, chỉ là chút chuyện nhỏ, chúng ta không nên làm đến mức chết người, chúng ta có cái gì cũng từ từ bàn bạc với nhau, có thể thương lượng...”
Lâm Côn cười lạnh, sau đó quay đầu liếc mắt ra hiệu với Lý Xuân Sinh một cái. Lý Xuân Sinh đã đi tới, trừng mắt nhìn Hồ Đại Phi: “Khốn kiếp, mày lừa tiền của ông, ông đây từng nói mày không thể trêu vào ông nhưng mày mẹ nó không chịu tin!”
“Tôi tin tôi tin... Người anh em, tôi thật sự sai rồi, tôi lừa anh bao nhiêu tiền, tôi trả đủ còn không được sao...” Hồ Đại Phi khóc lóc cầu xin, “Nếu không, tôi cho anh thêm hai mươi vạn nữa, bồi thường tổn thất tinh thần...”
Lâm Côn nhìn về phía Lý Xuân Sinh, chỉ cần Lý Xuân Sinh cảm thấy được là được, vậy mà Lý Xuân Sinh lại tranh thủ cơ hội này giống như sư tử đói lâu ngày, há miệng cắn miếng lớn, rống lên: “Hai mươi vạn chó má gì chứ, mày tưởng cho ăn mày hả? Năm mươi vạn!”
Trong lòng Hồ Đại Phi đau đớn như bị lóc thịt, chai thủy tinh vỡ đang nằm trên cổ, ông ta cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể nén giận đồng ý, hơn nữa cũng ra vẻ như đứa cháu trai ngoan ngoãn.
“Tôi trả, tôi trả...” Hồ Đại Phi nói không ngừng.
Lâm Côn nhìn về phía Lý Xuân Sinh, Lý Xuân Sinh nhìn sang Lâm Côn nói: “Sư phụ, thả tên khốn này ra đi.”
Lâm Côn lấy cái chai ra, sau đó ngồi lên ghế salon, cầm một chai rượu tây trên bàn tự rót vào trong ly, bưng lên uống một hơi, sau đó nhìn sang Hồ Đại Phi chưa hết kinh sợ nói: “Ông chủ, đừng có ngây người như thế, nhanh cầm tiền ra đây.”
“Chuyện này...” Hồ Đại Phi muốn giở trò kéo dài thời gian, giả vờ làm ra vẻ mặt khổ sở: “Vị đại ca này, một trăm vạn cũng không phải con số nhỏ, tôi không thể ngay lập tức lấy ra nhiều tiền như thế, quả thật hơi khó khăn...”
Không chờ ông ta nói hết lời, Lâm Côn đã trở tay tát thẳng vào mặt ông ta, lại nghe một tiếng ‘chát’ thanh thúy vang lên, trực tiếp đánh Hồ Đại Phi lảo đảo, ông ta ngã vào người một cô em tiếp viên bên cạnh, cô tiếp viên kia sợ hãi kêu to, giống như Hồ Đại Phi ngã vào ngực cô ta là người chết vậy.
“Đừng thấy cho mặt mũi mà lên mặt.” Giọng Lâm Côn khi nói chuyện rất lạnh lùng.
Hồ Đại Phi ôm mặt ngồi dậy, nói với đám đàn em: “Tụi mày đứng đó làm gì, nhanh đi chuẩn bị tiền cho đại ca đi!”
Đám đàn em kia lập tức lấy lại tinh thần, dạ một tiếng sau đó vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Dư Chí Kiên cũng ngồi xuống rót ly rượu uống cạn, Lý Xuân Sinh lại đứng trước mặt Hồ Đại Phi, tức giận nói: “Ông cảnh cáo mày, nếu như mày còn dám gây sự với Jenny, ông đây sẽ ném mày xuống sông làm mồi cho cá!”
Hồ Đại Phi cực hận Lý Xuân Sinh, nhưng lúc này ông ta chỉ có thể ra vẻ đáng thương, liên tục nói: “Sẽ không, sẽ không...” Nhưng trong lòng ông ta lại âm thầm quyết định, khốn kiếp, sớm muộn gì tao cũng sẽ báo thù!
Tên đàn em chạy ra ngoài hơn mười phút không trở về, ánh mắt Lâm Côn híp lại nhìn sang Hồ Đại Phi, nói: “Mày tốt nhất đừng giở trò gì với tao, bằng không tao sẽ dùng một mồi lửa đốt trụi nơi này của mày!”
Hồ Đại Phi làm ra vẻ mặt đáng thương nói: “Không dám không dám...” Trong lòng lại cười lạnh, âm thầm mắng: “Khốn nạn, dám đến chỗ của tao giương oai, hôm nay ông đây sẽ làm cho bọn mày có đi không về!”
Lúc này, bên ngoài căn phòng náo loạn, mơ hồ có âm thanh khẩn trương vang lên...” Tránh ra, đều tránh hết ra, cảnh sát phá án!”
***
Bình luận facebook