Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 125
Có thể lăn lộn tới ngày hôm nay, Hồ Đại Phi tuyệt đối là người có thể ăn cả đen lẫn trắng, cho nên việc này cũng không tín là việc mới mẻ gì, cảnh sát khu vực bên ngoài là đám đàn em vừa đi ra ngoài gọi tới. Cho nên chỉ hơn mười phút cảnh sát đã chạy tới hiện trường, tốc độ như vậy không thể nói là nhanh bình thường.
Dư Chí Kiên là người có tính tình nóng nảy, vừa nghe thấy tiếng cảnh sát ở bên ngoài, lông mày anh nhíu lại đầy tức giận, lúc này anh chửi bới Hồ Đại Phi một trận: “Khốn kiếp, đồ chó chết cho mặt mũi mà không biết tốt xấu, còn dám gọi báo cảnh sát, đồ thứ rùa rụt đầu, mày cho rằng báo cảnh sát thì có thể làm gì được ông mày sao?”
Vừa mắng chửi, Dư Chí Kiên đã đứng lên, ở trên đất Thẩm Dương này, nếu anh nói mình đứng thứ hai, tuyệt đối không người nào dám nhận thứ nhất, bao gồm con trai của chủ tịch tỉnh.
Dư Chí Kiên lập tức vung tay tát Hồ Đại Phi một cái, Hồ Đại Phi đã sớm lăn lộn giang hồ nhiều năm, một chút bản lĩnh đánh nhau cơ bản vẫn phải có. Nhưng mấy năm gần đây ông ta quá mập, cho nên mấy chiêu đánh nhau của ông ta đã không còn linh hoạt như xưa, hiện tại với thân hình mập này, ông ta không thể bày ra một phần mười sức mạnh của lúc trước. Mắt thấy một tát của Dư Chí Kiên sắp đánh tới, ông ta nghiêng người né sang bên cạnh, muốn tránh thoát một tát này, thế nhưng chỉ tránh được phân nửa, còn sót lại một nửa vẫn tát vào cái mặt béo phì của ông ta.
Bốp...
Hồ Đại Phi ôm mặt, không nhịn được kêu lên một tiếng đầy đau đớn, khóe miệng còn chảy ra một dòng máu tươi, ông ta ngẩng đầu nhìn Dư Chí Kiên chằm chằm, giận dữ hét lớn: “F*ck, nếu ngày hôm nay tao không đánh chết bọn mày, tên của tao sẽ viết ngược lại!”
Nói một lúc, cửa phòng bị người bên ngoài đá văng ra, năm sáu cảnh sát cầm súng trong tay lao vào bên trong, bao vây ba người Lâm Côn, Lý Xuân Sinh, Dư Chí Kiên vào giữa, nhưng không có ý định đi xử lý Hồ Đại Phi.
Hồ Đại Phi không chút e ngại chuyện ông ta quen biết với cảnh sát ở khu vực này, lên tiếng một câu: “Đội trưởng Đinh, mấy người này tới gây chuyện ở chỗ tôi, đánh người của tôi còn phá hỏng tài sản, anh nhanh bắt đám người này lại!”
Đội trưởng Đinh là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, tóc rẽ ngôi hai mái, vẻ mặt gian tà giảo hoạt, mắt nhìn sang Hồ Đại Phi ra hiệu bảo ông ta im lặng, sau đó quay đầu ra lệnh cho đám cấp dưới: “Dẫn bọn họ đi!”
Mấy cảnh sát nhân dân chuẩn bị dẫn ba người Lâm Côn rời đi, đột nhiên Dư Chí Kiên gầm lên một tiếng: “Mẹ nó! Các anh làm phản đúng không? Các người còn là cảnh sát nhân dân sao, không hỏi rõ đúng sai đã bắt người dân đi?”
Đội trưởng Đinh đen mặt lại quát mắng Dư Chí Kiên: “Anh là cái đinh gì, còn mà dám nói như vậy!”
Dư Chí Kiên kích động nói: “Tôi là công dân Trung Quốc hợp pháp!”
Nét mặt già nua của Đội trưởng Đinh càng xụ xuống, nói: “Tôi cảnh cáo các anh, bớt nói nhảm... Dẫn tất cả đi!”
Dư Chí Kiên còn muốn nói gì đó, lại bị một ánh mắt của Lâm Côn ngăn cản, Lý Xuân Sinh không quen biết thông thuộc ở Thẩm Dương này, tất nhiên sẽ không lên tiếng, ánh mắt quan sát Lâm Côn và Dư Chí Kiên, bọn họ làm sao thì anh ta làm theo như vậy.
Ba người Lâm Côn ngoan ngoãn để cảnh sát dẫn đi khiến trong lòng Lý Xuân Sinh cảm thấy không hiểu nổi. Trong lòng Dư Chí Kiên ngược lại hiểu rõ, Lâm Côn đang muốn dọn dẹp cả Hồ Đại Phi và đội trưởng Đinh này. Ba người bị dẫn tới đồn cảnh sát, đồn cảnh sát này nằm cách vũ trường Phi Tường rất gần, còn chưa tới ba cây số.
Sau khi vào đồn cảnh sát, ba người Lâm Côn bị bọn họ nhốt vào một căn phòng thẩm vấn chật hẹp, hai cảnh sát cầm cuốn sổ nhỏ chuyên ghi chép bắt đầu hỏi bọn họ. Ba người cũng nói rõ câu chuyện từ đầu đến cuối một lượt, nếu đã đến đồn cảnh sát, phải phối hợp công tác với người ta, ngoại trừ chuyện tối hôm nay, Lý Xuân Sinh cũng nói ra chuyện cho vay nặng lãi giữa Jenny và Hồ Đại Phi một lần.
Trung Quốc không cho phép người dân tự ý tổ chức cho vay cắt cổ, Hồ Đại Phi cho vay cắt cổ đã vi phạm pháp luật, nếu như thật sự truy xét tới cùng, chí ít sẽ bị xử mười năm tám năm cơm tù.
Bên kia, trong đại sảnh đồn cảnh sát, Hồ Đại Phi dẫn theo hai tên đàn em tới trước mặt đội trưởng Đinh kể khổ. Hồ Đại Phi chỉ vào cái mặt sưng lên như bánh mì của mình, ông ta nói: “Đội trưởng Đinh, đám người này phạm tội đánh người nghiêm trọng, anh phải xử lý bọn họ thật nặng!”
Đội trưởng Đinh cũng là một người nham hiểm, cười ha ha hỏi: “Ông chủ Hồ, anh muốn xử lý bọn họ thế nào?”
Hồ Đại Phi nhìn thấy hai bên đều không có ai chú ý tới mình, đi tới nói nhỏ bên tai của Đội trưởng Đinh: “Tôi muốn...”
Sau khi Đội trưởng Đinh nghe xong, thâm trầm cười nói: “Ông chủ Hồ, anh đây là đang làm tôi rồi, việc này liên quan tới quy tắc làm việc của tôi, nếu chẳng may xảy ra vấn đề gì, tôi không gánh vác nổi đâu!”
Hồ Đại Phi lại nhỏ giọng nói: “Lão Đinh, tôi với anh quen nhau đã lâu, yên tâm đi, lợi ích sẽ không thiếu phần anh... Hai tên kia ngoại trừ biết đánh nhau ra, không giống như có chỗ dựa gì đâu, sợ cái gì chứ?”
Ầm!!!
Đột nhiên cửa phòng thẩm vấn bị đạp tung, Hồ Đại Phi dẫn hai tên đàn em cùng đi vào, đi theo vào trong phòng còn có hai cảnh sát và Đội trưởng Đinh, đội trưởng Đinh giả vờ giả vịt nói: “Nhốt mấy người này chung với nhau, để đề phòng bọn họ đánh nhau lần nữa, còng mấy người bọn họ lại!”
Hai cảnh sát cầm còng tay đi tới còng tay ba người Lâm Côn, nhưng không có còng tay ba người Hồ Đại Phi, chờ còng tay kết thúc, sau đó Đội trưởng Đinh và hai cảnh sát rời đi, cửa phòng thẩm vấn lại bị đóng lại, thậm chí còn khóa ở bên ngoài.
Hồ Đại Phi và hai tên đàn em không mang còng tay, cửa phòng thẩm vấn vừa đóng lại, Hồ Đại Phi lập tức cười âm trầm với ba người Lâm Côn, phân phó hai thuộc hạ: “Đi khóa cửa từ bên trong!”
Hai tên đàn em lập tức đi khóa cửa, Hồ Đại Phi ngồi xuống trước mặt Lâm Côn, ánh mắt lạnh lùng nhìn ba người Lâm Côn, giọng nói lạnh lẽo: “Như thế nào, ba người tụi mày giờ đã nằm trong tay của tao! Hiện tại quỳ xuống nói xin lỗi với tao, tâm tình của tao tốt một chút, nói không chừng sẽ nhẹ tay với tụi mày!”
Lâm Côn và Dư Chí Kiên đều không nói lời nào, ánh mắt nhìn Hồ Đại Phi giống như nhìn thằng ngốc, Lý Xuân Sinh vẫn còn tức giận, trong lòng anh ta vẫn còn suy nghĩ tới năm mươi vạn tệ!
Hai tên đàn em đã khóa cửa xong, đi tới bên cạnh Hồ Đại Phi, hai người cùng nhau nói: “Đại ca, không cần nhiều lời với đám người này, chúng ta cứ trực tiếp ra tay thôi!”
Hồ Đại Phi lạnh lùng cười nói với ba người Lâm Côn: “Cho bọn mày một cơ hội cuối cùng, có quỳ xuống đất cầu xin tha thứ hay không?”
Lâm Côn nhàn nhạt cười nói: “Tên mập chết tiệt, mày gặp xui xẻo rồi.”
Lông mày Hồ Đại Phi lập tức nhíu lại, độc miệng mắng: “Mẹ nó! Mấy đứa mày đúng là thích bị ngược, chết đến nơi còn không biết?” Sau đó vung tay ra lệnh cho hai tên đàn em bên cạnh, ngang nhiên nói: “Làm thịt bọn nó đi!”
Hai tên đàn em nghe lệnh, cầm lấy cái ghế trong phòng thẩm vấn xông tới tấn công Lâm Côn và Dư Chí Kiên, cái ghế vung lên phát ra tiếng xé gió, một người hướng đến mặt Lâm Côn đánh xuống, một người khác đập vào đầu của Dư Chí Kiên.
Lâm Côn và Dư Chí Kiên cùng nhíu mày, khóe miệng còn nở nụ cười lạnh thấu xương, đột nhiên hai người từ dưới đất bật nhảy lên cao, giơ chân đá lên cái ghế đang đánh về phía mình. Lập tức nghe thấy âm thanh ‘răng rắc’ do gỗ bị vỡ nát, đồng thời còn có âm thanh ván gỗ rơi xuống mặt đất. Kết quả hai cái ghế gỗ bị Lâm Côn và Dư Chí Kiên đá nát bấy, tay của hai tên đàn em tê rần, ngay sau đó cảm giác đau đớn truyền khắp toàn thân, bọn họ cũng lảo đảo suýt ngã.
Hồ Đại Phi vừa nhìn thấy tình cảnh này thì nhíu mày, đồng thời trong lòng thầm mắng một tiếng: “Đội trưởng Đinh đúng là đồ ngu, chỉ còng tay của hai tên này, tại sao không còng luôn cả chân bọn chúng chứ?”
Hồ Đại Phi hận Lâm Côn và Dư Chí Kiên muốn chết, trong đầu đều là lửa giận, ông ta cũng không nghĩ quá nhiều, tiện tay cầm một ghế lên tấn công Lâm Côn và Dư Chí Kiên. Sức lực của ông ta còn lớn hơn hai tên đàn em rất nhiều, cái ghế vừa đánh xuống đã phát ra tiếng rít chói tai, tốc độ càng nhanh hơn, nhưng kết quả vẫn giống hai cái ghế khác, từng mảnh gỗ vỡ nát rơi đầy đất.
Hồ Đại Phi kêu lên đầy đau đớn, ông ta cảm thấy cổ tay cực kỳ đau đớn, thân thể to béo lui về sau hai bước mới cúi đầu nhìn xuống cổ tay của mình, ông ta nhìn thấy cổ tay đã bị rách ra, còn có máu tươi đỏ rực chảy xuống.
Đến giờ Hồ Đại Phi mới ý thức được ngày hôm nay mình đụng phải cục xương cứng, ông ta vội vàng ngẩng đầu lên, lúc này chỉ thấy còng tay trên tay Lâm Côn và Dư Chí Kiên đã biến mất, hai người bọn họ vung nắm đấm đánh tới...
A!!!
Cứu mạng!
A!!!
Mau mở cửa!
A...
Trong phòng thẩm vấn phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, đội trưởng Đinh và hai cảnh sát thân tín đứng ngoài cửa, sau khi nghe thấy âm thanh bên trong, một cảnh sát đã nói: “Xem ra ông chủ Hồ đã bắt đầu đánh người rồi!”
Một người khác phụ họa nói: “Người dám đắc tội với ông chủ Hồ thì có mấy người có kết cục tốt?”
Đội trưởng Đinh tươi cười đắc ý, ông ta không thèm quan tâm Hồ Đại Phi đánh người như thế nào, ông ta chỉ quan tâm về lợi ích của chính mình.
Bên trong, tiếng kêu thảm thiết càng lúc càng lớn hơn, tiếng hét đinh tai nhức óc, sắc mặt của đội trưởng Đinh đột nhiên thay đổi, lập tức nói với hai cấp dưới của mình: “Này, hai người các cậu nghe thử xem, tiếng kêu thảm thiết kia sao không đúng, có chút quen tai, hình như là của Hồ Đại Phi...”
Hai tên cảnh sát thân tín kia lắng nghe, sau đó sắc mặt bọn họ cũng biến đổi, nhìn về phía Đội trưởng Đinh nói: “Đội trưởng Đinh, hình như tiếng kêu thảm thiết đó là của ông chủ Hồ...”
Đội trưởng Đinh hơi sửng sốt một chút, vội vàng nói: “Hai người còn đứng đó làm gì, nhanh đi mở cửa ra!”
Hai cảnh sát vội vàng đi mở cửa, nhưng không mở được, bọn họ quay đầu lại nói với Đội trưởng Đinh: “Đội trưởng, hỏng rồi, cửa đã bị khóa lại từ bên trong!”
Sắc mặt đội trưởng Đinh sa sầm, lập tức quát hai tên cấp dưới: “Đừng đứng ngẩn ra đó làm gì nữa, nhanh nghĩ biện pháp đi!”
Hai cảnh sát kia vội vàng tông cửa, Đội trưởng Đinh cũng muốn đi tới hỗ trợ, nhưng lúc này có người đang vội vàng chạy tới tìm anh ta, thở hổn hển nói: “Đội trưởng Đinh, không xong, cục trưởng cục cảnh sát thành phố tới!”
Sắc mặt của Đội trưởng Đinh lập tức trở nên thấp thỏm lo âu, vội vàng hỏi: “Ở đâu?”
Người cảnh sát kia vội vàng nói: “Ở phòng khách của đồn!”
Đội trưởng Đinh cũng không hỏi mọi việc, vội vàng chạy đi đến phòng khách của đồn công an, đến khi ông ta chạy tới phòng khách lại phát hiện không thấy bóng dáng của cục trưởng cục cảnh sát thành phố đâu, vì vậy ông ta quay đầu hỏi cảnh sát vừa báo tin cho mình: “Cục trưởng đâu?”
Cảnh sát này lắc đầu, ngượng ngùng nói: “Đội trưởng Đinh, mới vừa rồi là tôi không nói rõ ràng, cục trưởng không đích thân tới, là cục trưởng gọi điện thoại tới...”
***
Dư Chí Kiên là người có tính tình nóng nảy, vừa nghe thấy tiếng cảnh sát ở bên ngoài, lông mày anh nhíu lại đầy tức giận, lúc này anh chửi bới Hồ Đại Phi một trận: “Khốn kiếp, đồ chó chết cho mặt mũi mà không biết tốt xấu, còn dám gọi báo cảnh sát, đồ thứ rùa rụt đầu, mày cho rằng báo cảnh sát thì có thể làm gì được ông mày sao?”
Vừa mắng chửi, Dư Chí Kiên đã đứng lên, ở trên đất Thẩm Dương này, nếu anh nói mình đứng thứ hai, tuyệt đối không người nào dám nhận thứ nhất, bao gồm con trai của chủ tịch tỉnh.
Dư Chí Kiên lập tức vung tay tát Hồ Đại Phi một cái, Hồ Đại Phi đã sớm lăn lộn giang hồ nhiều năm, một chút bản lĩnh đánh nhau cơ bản vẫn phải có. Nhưng mấy năm gần đây ông ta quá mập, cho nên mấy chiêu đánh nhau của ông ta đã không còn linh hoạt như xưa, hiện tại với thân hình mập này, ông ta không thể bày ra một phần mười sức mạnh của lúc trước. Mắt thấy một tát của Dư Chí Kiên sắp đánh tới, ông ta nghiêng người né sang bên cạnh, muốn tránh thoát một tát này, thế nhưng chỉ tránh được phân nửa, còn sót lại một nửa vẫn tát vào cái mặt béo phì của ông ta.
Bốp...
Hồ Đại Phi ôm mặt, không nhịn được kêu lên một tiếng đầy đau đớn, khóe miệng còn chảy ra một dòng máu tươi, ông ta ngẩng đầu nhìn Dư Chí Kiên chằm chằm, giận dữ hét lớn: “F*ck, nếu ngày hôm nay tao không đánh chết bọn mày, tên của tao sẽ viết ngược lại!”
Nói một lúc, cửa phòng bị người bên ngoài đá văng ra, năm sáu cảnh sát cầm súng trong tay lao vào bên trong, bao vây ba người Lâm Côn, Lý Xuân Sinh, Dư Chí Kiên vào giữa, nhưng không có ý định đi xử lý Hồ Đại Phi.
Hồ Đại Phi không chút e ngại chuyện ông ta quen biết với cảnh sát ở khu vực này, lên tiếng một câu: “Đội trưởng Đinh, mấy người này tới gây chuyện ở chỗ tôi, đánh người của tôi còn phá hỏng tài sản, anh nhanh bắt đám người này lại!”
Đội trưởng Đinh là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, tóc rẽ ngôi hai mái, vẻ mặt gian tà giảo hoạt, mắt nhìn sang Hồ Đại Phi ra hiệu bảo ông ta im lặng, sau đó quay đầu ra lệnh cho đám cấp dưới: “Dẫn bọn họ đi!”
Mấy cảnh sát nhân dân chuẩn bị dẫn ba người Lâm Côn rời đi, đột nhiên Dư Chí Kiên gầm lên một tiếng: “Mẹ nó! Các anh làm phản đúng không? Các người còn là cảnh sát nhân dân sao, không hỏi rõ đúng sai đã bắt người dân đi?”
Đội trưởng Đinh đen mặt lại quát mắng Dư Chí Kiên: “Anh là cái đinh gì, còn mà dám nói như vậy!”
Dư Chí Kiên kích động nói: “Tôi là công dân Trung Quốc hợp pháp!”
Nét mặt già nua của Đội trưởng Đinh càng xụ xuống, nói: “Tôi cảnh cáo các anh, bớt nói nhảm... Dẫn tất cả đi!”
Dư Chí Kiên còn muốn nói gì đó, lại bị một ánh mắt của Lâm Côn ngăn cản, Lý Xuân Sinh không quen biết thông thuộc ở Thẩm Dương này, tất nhiên sẽ không lên tiếng, ánh mắt quan sát Lâm Côn và Dư Chí Kiên, bọn họ làm sao thì anh ta làm theo như vậy.
Ba người Lâm Côn ngoan ngoãn để cảnh sát dẫn đi khiến trong lòng Lý Xuân Sinh cảm thấy không hiểu nổi. Trong lòng Dư Chí Kiên ngược lại hiểu rõ, Lâm Côn đang muốn dọn dẹp cả Hồ Đại Phi và đội trưởng Đinh này. Ba người bị dẫn tới đồn cảnh sát, đồn cảnh sát này nằm cách vũ trường Phi Tường rất gần, còn chưa tới ba cây số.
Sau khi vào đồn cảnh sát, ba người Lâm Côn bị bọn họ nhốt vào một căn phòng thẩm vấn chật hẹp, hai cảnh sát cầm cuốn sổ nhỏ chuyên ghi chép bắt đầu hỏi bọn họ. Ba người cũng nói rõ câu chuyện từ đầu đến cuối một lượt, nếu đã đến đồn cảnh sát, phải phối hợp công tác với người ta, ngoại trừ chuyện tối hôm nay, Lý Xuân Sinh cũng nói ra chuyện cho vay nặng lãi giữa Jenny và Hồ Đại Phi một lần.
Trung Quốc không cho phép người dân tự ý tổ chức cho vay cắt cổ, Hồ Đại Phi cho vay cắt cổ đã vi phạm pháp luật, nếu như thật sự truy xét tới cùng, chí ít sẽ bị xử mười năm tám năm cơm tù.
Bên kia, trong đại sảnh đồn cảnh sát, Hồ Đại Phi dẫn theo hai tên đàn em tới trước mặt đội trưởng Đinh kể khổ. Hồ Đại Phi chỉ vào cái mặt sưng lên như bánh mì của mình, ông ta nói: “Đội trưởng Đinh, đám người này phạm tội đánh người nghiêm trọng, anh phải xử lý bọn họ thật nặng!”
Đội trưởng Đinh cũng là một người nham hiểm, cười ha ha hỏi: “Ông chủ Hồ, anh muốn xử lý bọn họ thế nào?”
Hồ Đại Phi nhìn thấy hai bên đều không có ai chú ý tới mình, đi tới nói nhỏ bên tai của Đội trưởng Đinh: “Tôi muốn...”
Sau khi Đội trưởng Đinh nghe xong, thâm trầm cười nói: “Ông chủ Hồ, anh đây là đang làm tôi rồi, việc này liên quan tới quy tắc làm việc của tôi, nếu chẳng may xảy ra vấn đề gì, tôi không gánh vác nổi đâu!”
Hồ Đại Phi lại nhỏ giọng nói: “Lão Đinh, tôi với anh quen nhau đã lâu, yên tâm đi, lợi ích sẽ không thiếu phần anh... Hai tên kia ngoại trừ biết đánh nhau ra, không giống như có chỗ dựa gì đâu, sợ cái gì chứ?”
Ầm!!!
Đột nhiên cửa phòng thẩm vấn bị đạp tung, Hồ Đại Phi dẫn hai tên đàn em cùng đi vào, đi theo vào trong phòng còn có hai cảnh sát và Đội trưởng Đinh, đội trưởng Đinh giả vờ giả vịt nói: “Nhốt mấy người này chung với nhau, để đề phòng bọn họ đánh nhau lần nữa, còng mấy người bọn họ lại!”
Hai cảnh sát cầm còng tay đi tới còng tay ba người Lâm Côn, nhưng không có còng tay ba người Hồ Đại Phi, chờ còng tay kết thúc, sau đó Đội trưởng Đinh và hai cảnh sát rời đi, cửa phòng thẩm vấn lại bị đóng lại, thậm chí còn khóa ở bên ngoài.
Hồ Đại Phi và hai tên đàn em không mang còng tay, cửa phòng thẩm vấn vừa đóng lại, Hồ Đại Phi lập tức cười âm trầm với ba người Lâm Côn, phân phó hai thuộc hạ: “Đi khóa cửa từ bên trong!”
Hai tên đàn em lập tức đi khóa cửa, Hồ Đại Phi ngồi xuống trước mặt Lâm Côn, ánh mắt lạnh lùng nhìn ba người Lâm Côn, giọng nói lạnh lẽo: “Như thế nào, ba người tụi mày giờ đã nằm trong tay của tao! Hiện tại quỳ xuống nói xin lỗi với tao, tâm tình của tao tốt một chút, nói không chừng sẽ nhẹ tay với tụi mày!”
Lâm Côn và Dư Chí Kiên đều không nói lời nào, ánh mắt nhìn Hồ Đại Phi giống như nhìn thằng ngốc, Lý Xuân Sinh vẫn còn tức giận, trong lòng anh ta vẫn còn suy nghĩ tới năm mươi vạn tệ!
Hai tên đàn em đã khóa cửa xong, đi tới bên cạnh Hồ Đại Phi, hai người cùng nhau nói: “Đại ca, không cần nhiều lời với đám người này, chúng ta cứ trực tiếp ra tay thôi!”
Hồ Đại Phi lạnh lùng cười nói với ba người Lâm Côn: “Cho bọn mày một cơ hội cuối cùng, có quỳ xuống đất cầu xin tha thứ hay không?”
Lâm Côn nhàn nhạt cười nói: “Tên mập chết tiệt, mày gặp xui xẻo rồi.”
Lông mày Hồ Đại Phi lập tức nhíu lại, độc miệng mắng: “Mẹ nó! Mấy đứa mày đúng là thích bị ngược, chết đến nơi còn không biết?” Sau đó vung tay ra lệnh cho hai tên đàn em bên cạnh, ngang nhiên nói: “Làm thịt bọn nó đi!”
Hai tên đàn em nghe lệnh, cầm lấy cái ghế trong phòng thẩm vấn xông tới tấn công Lâm Côn và Dư Chí Kiên, cái ghế vung lên phát ra tiếng xé gió, một người hướng đến mặt Lâm Côn đánh xuống, một người khác đập vào đầu của Dư Chí Kiên.
Lâm Côn và Dư Chí Kiên cùng nhíu mày, khóe miệng còn nở nụ cười lạnh thấu xương, đột nhiên hai người từ dưới đất bật nhảy lên cao, giơ chân đá lên cái ghế đang đánh về phía mình. Lập tức nghe thấy âm thanh ‘răng rắc’ do gỗ bị vỡ nát, đồng thời còn có âm thanh ván gỗ rơi xuống mặt đất. Kết quả hai cái ghế gỗ bị Lâm Côn và Dư Chí Kiên đá nát bấy, tay của hai tên đàn em tê rần, ngay sau đó cảm giác đau đớn truyền khắp toàn thân, bọn họ cũng lảo đảo suýt ngã.
Hồ Đại Phi vừa nhìn thấy tình cảnh này thì nhíu mày, đồng thời trong lòng thầm mắng một tiếng: “Đội trưởng Đinh đúng là đồ ngu, chỉ còng tay của hai tên này, tại sao không còng luôn cả chân bọn chúng chứ?”
Hồ Đại Phi hận Lâm Côn và Dư Chí Kiên muốn chết, trong đầu đều là lửa giận, ông ta cũng không nghĩ quá nhiều, tiện tay cầm một ghế lên tấn công Lâm Côn và Dư Chí Kiên. Sức lực của ông ta còn lớn hơn hai tên đàn em rất nhiều, cái ghế vừa đánh xuống đã phát ra tiếng rít chói tai, tốc độ càng nhanh hơn, nhưng kết quả vẫn giống hai cái ghế khác, từng mảnh gỗ vỡ nát rơi đầy đất.
Hồ Đại Phi kêu lên đầy đau đớn, ông ta cảm thấy cổ tay cực kỳ đau đớn, thân thể to béo lui về sau hai bước mới cúi đầu nhìn xuống cổ tay của mình, ông ta nhìn thấy cổ tay đã bị rách ra, còn có máu tươi đỏ rực chảy xuống.
Đến giờ Hồ Đại Phi mới ý thức được ngày hôm nay mình đụng phải cục xương cứng, ông ta vội vàng ngẩng đầu lên, lúc này chỉ thấy còng tay trên tay Lâm Côn và Dư Chí Kiên đã biến mất, hai người bọn họ vung nắm đấm đánh tới...
A!!!
Cứu mạng!
A!!!
Mau mở cửa!
A...
Trong phòng thẩm vấn phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, đội trưởng Đinh và hai cảnh sát thân tín đứng ngoài cửa, sau khi nghe thấy âm thanh bên trong, một cảnh sát đã nói: “Xem ra ông chủ Hồ đã bắt đầu đánh người rồi!”
Một người khác phụ họa nói: “Người dám đắc tội với ông chủ Hồ thì có mấy người có kết cục tốt?”
Đội trưởng Đinh tươi cười đắc ý, ông ta không thèm quan tâm Hồ Đại Phi đánh người như thế nào, ông ta chỉ quan tâm về lợi ích của chính mình.
Bên trong, tiếng kêu thảm thiết càng lúc càng lớn hơn, tiếng hét đinh tai nhức óc, sắc mặt của đội trưởng Đinh đột nhiên thay đổi, lập tức nói với hai cấp dưới của mình: “Này, hai người các cậu nghe thử xem, tiếng kêu thảm thiết kia sao không đúng, có chút quen tai, hình như là của Hồ Đại Phi...”
Hai tên cảnh sát thân tín kia lắng nghe, sau đó sắc mặt bọn họ cũng biến đổi, nhìn về phía Đội trưởng Đinh nói: “Đội trưởng Đinh, hình như tiếng kêu thảm thiết đó là của ông chủ Hồ...”
Đội trưởng Đinh hơi sửng sốt một chút, vội vàng nói: “Hai người còn đứng đó làm gì, nhanh đi mở cửa ra!”
Hai cảnh sát vội vàng đi mở cửa, nhưng không mở được, bọn họ quay đầu lại nói với Đội trưởng Đinh: “Đội trưởng, hỏng rồi, cửa đã bị khóa lại từ bên trong!”
Sắc mặt đội trưởng Đinh sa sầm, lập tức quát hai tên cấp dưới: “Đừng đứng ngẩn ra đó làm gì nữa, nhanh nghĩ biện pháp đi!”
Hai cảnh sát kia vội vàng tông cửa, Đội trưởng Đinh cũng muốn đi tới hỗ trợ, nhưng lúc này có người đang vội vàng chạy tới tìm anh ta, thở hổn hển nói: “Đội trưởng Đinh, không xong, cục trưởng cục cảnh sát thành phố tới!”
Sắc mặt của Đội trưởng Đinh lập tức trở nên thấp thỏm lo âu, vội vàng hỏi: “Ở đâu?”
Người cảnh sát kia vội vàng nói: “Ở phòng khách của đồn!”
Đội trưởng Đinh cũng không hỏi mọi việc, vội vàng chạy đi đến phòng khách của đồn công an, đến khi ông ta chạy tới phòng khách lại phát hiện không thấy bóng dáng của cục trưởng cục cảnh sát thành phố đâu, vì vậy ông ta quay đầu hỏi cảnh sát vừa báo tin cho mình: “Cục trưởng đâu?”
Cảnh sát này lắc đầu, ngượng ngùng nói: “Đội trưởng Đinh, mới vừa rồi là tôi không nói rõ ràng, cục trưởng không đích thân tới, là cục trưởng gọi điện thoại tới...”
***
Bình luận facebook