• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm (3 Viewers)

  • Chương 265-266

Chương 265 Làm sao em có thể đóng vai lưu manh được?

Khoảnh khắc Liễu Yên Nhi xoay mông và chạy về phía Diệp Khuynh Thành, Lục Vân cảm thấy có gì đó không ổn.

Trong số các chị em xinh đẹp của hắn, ai là người không yên phận nhất?

Tất nhiên đó là chị ba Liễu Yên Nhi.

Cô luôn là người thích đốt nhà.

Vì vậy, khi nhìn thấy Liễu Yên Nhi chạy về phía Diệp Khuynh Thành, Lục Vân có thể đoán được bí mật mà cô sắp nói ra.

Quả nhiên.

Sau khi nghe Liễu Yên Nhi thì thầm.

Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành lúc đầu đỏ bừng, sau đó lại lạnh đi, cô quay người chạy về phòng lấy gối, sau đó chạy nhanh trở lại phòng khách, đánh Lục Vân đang ngồi trên ghế sô pha.

Tựa như một nữ thần đáng sợ.

"Nói ai là đậu bỉ đấy? Em nói ai là đậu bỉ đấy hả? Hôm nay chị nhất định phải đánh chết tiểu lưu manh nhà em!!!"

Diệp Khuynh Thành vừa mới trải qua một trận chiến trong phòng, nhưng lúc này sức chiến đấu của cô không giảm xuống chút nào, đánh Lục Vân té từ trên ghế sô pha lăn xuống đất.

Cầu xin lòng thương xót.

Dĩ nhiên Diệp Khuynh Thành sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn, nhìn thấy hắn lăn lộn trên mặt đất, cô dứt khoát giang rộng hai chân dài đè xuống, đem Lục Vân ghìm xuống đất không cho hắn động đậy.

Chủ yếu là bởi vì Lục Vân không dám di chuyển.

Chị Khuynh Thành nổi điên vô cùng đáng sợ.

Mặc dù Lục Vân đang cầu xin sự tha thứ, nhưng khi hắn hướng ánh mắt nhìn lên, hắn vẫn không thể kìm được sự kinh ngạc trong lòng.

Khuôn mặt của chị Khuynh Thành thực sự rất đẹp.

Nhìn từ dưới lên trên, chính là góc chết, con gái ưa nhìn nếu chụp ở góc độ này thì thành quả chắc chắn sẽ không đẹp bằng người thật, hơn nữa sẽ lộ má to nữa.

Vì vậy, nhiều cô gái cố gắng tránh góc này khi chụp ảnh.

Thế nhưng Diệp Khuynh Thành hoàn toàn không gặp phải rắc rối này.

Từ vị trí của Lục Vân nhìn lên, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là cằm của Diệp Khuynh Thành, dù đây hoàn toàn là một góc chết, nhưng khi góc này đặt lên mặt của Diệp Khuynh Thành thì nó hoàn toàn không ảnh hưởng đến vẻ ngoài của cô.

Vẫn đẹp đến khó tin, giống như một nàng tiên lộng lẫy bước ra từ tranh treo tường, ba trăm sáu mươi độ không góc chết.

Hơn nữa.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Theo quan điểm của Lục Vân mà nói, một số bộ phận trên cơ thể Diệp Khuynh Thành có thể tạo hiệu ứng hình ảnh phóng đại, đặc biệt là khi cô dùng hết sức cầm gối nằm mà nện, mấy cái đó còn run rẩy mấp mô nữa.

Bốc!

Đột nhiên, một giọt mồ hôi thơm tho dọc theo gò má cong lên của Diệp Khuynh Thành chảy xuống, vừa vặn rơi vào miệng Lục Vân.

Mặn.

Còn mang theo một chút hương thơm.

Nhất thời Lục Vân trở nên mất bình tĩnh, bề ngoài chỉ có thể cố giữ vẻ bình tĩnh.

Diệp Khuynh Thành vẫn không nhận ra điều đó, tiếp tục lấy gối hướng vào đầu Lục Vân mà đánh, cho đến khi trượt xuống tới mông, sau đó cảm thấy có gì đó không ổn dưới mông.

Tiểu Lục Vân mang theo vũ khí?

Diệp Khuynh Thành sững sờ trong giây lát.

Lập tức phản ứng lại, lập tức một tiếng kinh hô từ Lục Vân trên người phá ra, kinh diễm đến mấy Khuynh Thành khuôn mặt đỏ bừng, giống như sắp chảy máu đến nơi.

"Đồ lưu manh!"

Diệp Khuynh Thành mắng một tiếng, ném cái gối lên người Lục Vân, sau đó đỏ mặt chạy vào phòng tắm.

Cô định đi tắm.

Kết quả của cuộc cãi vã với Lục Vân là cơ thể cô đổ mồ hôi nhiều hơn, nhớp nháp và vô cùng khó chịu.

Liễu Yên Nhi và Vương Băng Ngưng ở bên cạnh hả hê ăn dưa, nhưng đột nhiên nhìn thấy chị gái nhảy dựng lên như thể mông bị bốc cháy thì họ hơi sửng sốt.

Tiểu Lục Vân cũng dám đánh lại, thật quá đáng!

Khi nhìn kỹ hơn.

Hai má đều nóng bừng, đồng thanh mắng một tiếng: "Đồ lưu manh!"

Liễu Yên Nhi đột nhiên nở nụ cười mị hoặc nói: "Nếu chị cả đã đi tắm rửa, chị đây sẽ tiếp quản nhiệm vụ của chị cả, tiếp tục dạy dỗ tên hỗn đản này, ha ha!"

Nói xong liền chuẩn bị ngồi ở trên người Lục Vân.

Vương Băng Ngưng cũng nói: "Đúng vậy, đúng vậy, nên dạy cho hắn một bài học thích đáng, chị ba dạy dỗ hắn xong liền tới lượt em."

Lục Vân nhìn thấy tình hình này, thực sự không ổn…!

Sẽ ra sao nếu ba người đẹp này thay phiên nhau dạy cho hắn một bài học?

Vì vậy, trước khi Liễu Yên Nhi ngồi xuống, Lục Vân đã vội vàng đứng dậy và cầu xin sự tha thứ: "Các chị của em ơi, lần này em thực sự biết mình đã sai rồi, em hứa sẽ không bao giờ tùy tiện đùa giỡn như vậy nữa."

"Không nha tiểu Lục Vân, chúng ta như vậy không phải tốt sao, tình chị em thắm thiết!" Liễu Yên Nhi nâng khuôn mặt hồ ly lên, đôi mắt hồ ly cong cong, nhìn chằm chằm Lục Vân mà nói.

Vương Băng Ngưng cũng nói: "Đúng vậy, đúng vậy, chị thích nghe tiểu Lục Vân nói đùa như vậy, chính xác là những gì chị muốn."

Lục Vân tiến lên và véo hai má của Vương Băng Ngưng, mạnh mẽ kéo chúng ra, và nói: "Ngoại trừ có thể nói đúng vậy, đúng vậy thì còn gì nữa không? Chị rất vui sao, chị không thấy em bị đánh à?"

Vương Băng ngưng ủy khuất nói: "Tiểu Lục Vân em mau buông tay, cùng lắm thì sau này chị thay em gánh vác một chút xác thương vậy, dù sao da mặt chị cũng dày, không sợ bị chị cả mắng."

"Cũng không tệ lắm."

Lục Vân buông Vương Băng Ngưng ra, để lại hai vết véo đỏ tươi trên người khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đó.

Lục Vân còn có thể làm gì nữa.

Quả nhiên nên chọn quả hồng mềm mà bóp*.(ẩn dụ chỉ chọn mấy đứa yếu mà bắt nạt)

Chị năm Sở Dao không ở đây, nếu không hắn có thể bắt nạt chị năm, vì chị ấy không ở đây nên chỉ có thể nhéo Vương Băng Ngưng để trút giận.

Sau khi Diệp Khuynh Thành tắm xong, mọi thứ đã trở lại bình thường.

Cảm xúc của Diệp Khuynh Thành đến nhanh và đi cũng nhanh.

Dù sao trước đó Lục Vân cũng từng phụ trợ cô tu luyện, tình huống xấu hổ hơn cũng từng gặp qua, cho nên cô không xấu hổ cả một buổi như lần đầu tiên.

Sau khi trở lại bình tĩnh.

Diệp Khuynh Thành đoan trang ngồi trên sô pha, vừa lau mái mái tóc ướt vừa nói: "Đoàn làm phim của chị sáu em sắp tới tỉnh Giang Nam quay phim, với tư cách là người đầu tư, chị sẽ cho em đóng vai lưu manh."

"Làm sao em có thể đóng vai lưu manh chứ? Em không biết diễn."

"Dừng, em mà cũng cần biết diễn sao? Đến lúc đó chỉ cần em thể hiện bản thân một chút là được."
Chương 266 Em trai rất nhút nhát

“Thanh sơn ẩn ẩn thuỷ điều điều,

Thu tận Giang Nam thảo vị điêu.”

(Trích từ bài thơ Ký Dương Châu Hàn Xước phán quan - Đỗ Mục)

“Thủy tú sơn thanh mi viễn trường, quy lai nhàn ỷ tiểu các song.

Xuân phong bất giải Giang Nam vũ, tiếu khán vũ hạng tầm khách thường.”

(Trích từ Tri Giang Nam - Vô danh)

“……”

Từ xưa đến nay, có vô số bài thơ miêu tả vẻ đẹp của Giang Nam đẹp như tranh vẽ.

Vì vậy, có rất nhiều đoàn làm phim lựa chọn đến Giang Nam quay cảnh. Mỗi cảnh quay của họ đều mang lại cảm giác dễ chịu cho người xem.

Đoàn làm phim của Tiêu Thấm cũng định đến Giang Nam để quay một thời gian.

Điều này vừa hay đã cho Tiêu Thấm một cơ hội.

Vì thế, vào ngày đầu tiên quay phim, cô đã bí mật chạy về biệt thự Lục Vân, háo hức được gặp Lục Vân.

15 năm không gặp nhau, không biết tiểu Lục Vân của cô bây giờ ra sao rồi?

Nói đến chuyện này, Tiêu Thấm cũng có chút phiền muộn. Riêng về chuyện này, các chị em luôn bảo mật rất tốt.

Tiêu Thấm đã yêu cầu các chị em gọi điện video rất nhiều lần để cô được gặp tiểu Lục Vân. Ngay cả khi không gọi video thì cũng hãy gửi cho cô một số bức ảnh.

Thế nhưng các chị em lại trả lời rằng: Tiểu Lục Vân nói hắn muốn duy trì cảm giác bí ẩn như trước nên nếu như muốn gặp hắn thì hãy tự về nhà.

Tiêu Thấm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mắng bọn họ không có nghĩa khí.

Cho nên lần này đến Giang Nam quay phim không chỉ là vì phong cảnh ở đây phù hợp mà còn là vì đây là yêu cầu của Tiêu Thấm.

Thành thực mà nói, nước trong giới giải trí rất sâu.

Một cô gái muốn thăng tiến thì phải đánh đổi rất nhiều thứ, nhất là với một cô gái có dung mạo xuất chúng như Tiêu Cầm, lọt vào giới này chẳng khác gì dê vào miệng sói.

Nhà sản xuất, đạo diễn, nhà tài trợ, sếp lớn của các công ty môi giới…Mắt xích nào cũng phải lo liệu.

Trừ khi bản thân cô gái đó có bối cảnh không nhỏ.

Tiêu Thấm chính là người như vậy.

Hậu thuẫn của cô là một ông trùm ở thủ đô nên trong làng giải trí không có ai dám khiêu khích cô và đương nhiên là không có ai dám để Tiêu Cầm xuất hiện tại các buổi tiệc rượu kiểu đó.

Cô là một trong số ít các cô gái được bảo vệ kỹ càng trong làng giải trí.

Tiêu Thấm quấn chặt người, đội mũ đen và đeo khẩu trang đen. Cô mặc áo gió che kín cổ, thứ duy nhất có thể nhìn thấy dáng người cao của cô.

Sau khi về đến nhà, thậm chí Tiêu Thấm còn không có thời gian tháo khẩu trang. Cô không giữ được kiên nhẫn nắm lấy tay của Diệp Khuynh Thành, nói: “Chị cả, tiểu Lục Vân ở đâu, em muốn nhanh chóng gặp tiểu Lục Vân.”

Cô rất ít khi về biệt thự Lục Vân. Cô có một ngôi nhà ở tỉnh, trước đây mỗi lần chị em gặp nhau đều là gặp ở đây.

Đây chính là một kiểu bảo vệ với các chị em.

Dù sao đây cũng là căn cứ địa của bọn họ, nếu như một ngày nào đó bị paparazzi chụp được thì chắc chắn sẽ gây phiền phức đến các chị em.

Nhưng lần này thì khác.

Tiêu Thấm không nhịn được muốn gặp tiểu Lục Vân sớm hơn nên cô đã mạo hiểm quay trở về biệt thự Lục Vân.

Diệp Khuynh Thành cùng với các chị em khác đều biết rằng Tiêu Thấm quay về nên hôm nay mọi người đều có mặt. Bọn họ rất ít khi được gặp Tiêu Thấm nên đương nhiên rất mong được gặp cô.

Thế nhưng khi nói đến Lục Vân, Diệp Khuynh Thành tiếc nuối nói: “Em sáu, em trở về không đúng lúc rồi. Bởi vì có chuyện nên tiểu Lục Vân không có ở nhà, mấy ngày nữa em ấy cũng không trở về.”

“Không ở nhà?”

Tiêu Thấm lập tức lo lắng nói: “Chị cả, chị nói vậy là sao? Không phải em đã báo trước với chị rằng hôm nay em sẽ về sao? Tại sao chị không nói với tiểu Lục Vân?”

Giọng điệu của cô có chút oán giận.

Khó khăn lắm mới về nhà, vậy mà tiểu Lục Vân lại không có ở nhà, thật là khó chịu.

Diệp Khuynh Thành vô tội nói: “Chị cũng đã nói trước cho em ấy biết rồi. Em ấy cũng đã hứa hẹn rằng sẽ ở nhà nhưng hôm qua, khi vừa mới nghe điện thoại xong, em ấy vội đi ra ngoài luôn.”

Vương Băng Ninh cũng nói: “Đúng vậy, tiểu Lục Vân có việc gấp. Mấy ngày nữa, em ấy mới về được!”

“Mười lăm năm không gặp, tiểu Lục Vân thật sự không nhớ em chút nào sao? Thật là khiến em buồn quá!”

Tiêu Thấm cảm thấy không vui.

Lâm Thanh Đàn an ủi cô: “Cũng không thể nói vậy được. Bởi vì chuyện lần thực sự rất khẩn cấp, đây là bệnh nhân mắc bệnh nặng sắp chết từ nơi khác tới nên em trai không thể không đi được.”

Lý do này đương nhiên là giả rồi.

Chỉ là Lục Vân muốn bọn họ che giấu mà thôi.

Vì để tạo bất ngờ cho Tiêu Thấm, những vị mỹ nữ này thực sự vô cùng vất vả.

Tiêu Thấm cũng tin vào lý do đó.

Cô từng nghe Lâm Thanh Đàn nói rằng y thuật của tiểu Lục Vân rất cao siêu. Khi hắn mới trở về chưa lâu, hắn đã được phong danh hiệu Thần y Giang Thành.

Biết người bệnh bệnh nặng như vậy, chắc chắn Tiêu Thấm sẽ không mất nhân tính đến mức bắt Lục Vân từ chối chữa trị chỉ để được gặp hắn.

Còn một điểm rất quan trọng nữa chính là chị hai không giỏi nói dối. Cô nói tiểu Lục Vân đi chữa bệnh, vậy thì nhất định là hắn đi chữa bệnh.

Tiêu Thấm dễ dàng tin lời, cô chỉ đành thở dài nói: “Thật đáng tiếc, mãi em mới trở về nhưng lại không gặp được tiểu Lục Vân. Vậy mọi người có thể cho em xem ảnh của tiểu Lục Vân được không?”

Vì cảm thấy rất tiếc nuối, điều duy nhất Tiêu Thấm có thể làm lúc này đó chính là yêu cầu xem ảnh Lục Vân, ít nhất cũng để cô biết trông hắn bây giờ như thế nào.

Diệp Khuynh Thành và những chị em khác im lặng.

Không thể đưa ảnh được, như vậy chẳng phải bị lộ sao?

Nhất quyết không thể đưa!

Thấy họ không nói gì, Tiêu Thấm siết chặt nắm đấm và nói: “Trước đây em đã từng xin ảnh nhưng chị không chịu cho và nói rằng đợi em trở về nhà. Bây giờ em đã về nhà rồi mà chị vẫn không chịu cho em xem tiểu Lục Vân trông như thế nào. Như vậy có phải quá đáng quá không?”

Liễu Yên Nhi chớp mắt, cười lạnh nói: “Em sáu, không phải chúng ta không cho em xem mà là chúng ta không hề chụp ảnh. Tiểu Lục Vân…rất dễ xấu hổ, là một đứa trẻ vô cùng nhút nhát.”

“Thật sao?”

Tiêu Thấm nghi ngờ liếc nhìn vài người, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ chị hai.

Người cô tin tưởng nhất chính là Lâm Thanh Đàn.

Đôi má của Lâm Thanh Đàn hơi đỏ lên bởi vì những gì Liễu Yên Nhi vừa nói đi quá xa.

Dễ xấu hổ?

Nhút nhát?

Mấy từ này không thể dùng cho em trai được.

Nếu như nhút nhát thì hắn đã từng ôm cô nói muốn dạy cô châm cứu, thậm chí còn không ngừng nhấn mạnh: Thấp xuống, hạ eo thấp một chút, ẩn ý không phải muốn nâng mông cao lên một chút sao?”

Rõ ràng là lưu manh mà.

Lâm Thanh Đàn, người không giỏi nói dối, không khỏi đỏ mặt nhưng vì hợp tác diễn kịch nên cô đành gật đầu nói: “Đúng vậy, em trai là người rất nhút nhát. Chị chưa từng thấy một cậu bé nào nhút nhát như em ấy.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Truyền Kỳ Binh Vương
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Long đô binh vương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Đệ nhất binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom