-
Chương 267-268
Chương 267 Sơn thủy hữu giai nhân
Lâm Thanh Đàn đỏ mặt.
Tiêu Thấm nhận thấy điều gì đó, cô cố tình nắm lấy tay Lâm Thanh Đàn và nói: “Chị hai, chị biết đấy, chị là người mà em tin tưởng nhất từ khi còn nhỏ bởi vì chị chưa bao giờ nói dối em. Lần này cũng sẽ như vậy mà, phải không?”
Cô nhìn thẳng vào mắt Lâm Thanh Đàn.
Nhìn thấy cảnh này, đột nhiên Diệp Khuynh Thành cảm thấy tồi tệ.
Xong rồi, xem ra sắp bị lộ rồi.
Quả nhiên em sáu không dễ bị lừa như vậy.
“Chị…”
Lâm Thanh Đàn định quay đi thì đột nhiên Vương Băng Ninh cắt ngang: “Không phải chỉ là một bức ảnh thôi sao. Chị có ảnh, bây giờ chị sẽ cho em xem.”
Vừa dứt lời, cô chạy vào phòng mò mẫm một hồi rồi đi ra đưa cho Tiêu Thấm xem: “Đây, người ở trong ảnh là tiểu Lục Vân. Em cầm lấy xem đi.”
Tiêu Thấm háo hức cầm lấy bức ảnh xem nhưng một giây sau, mặt cô đen lại.
Người trong ảnh đúng là Lục Vân nhưng lại là Lục Vân khi còn bé. Lúc này, hắn vẫn còn mặc quần rách đũng, con chim nhỏ lộ ra bên ngoài. Bức ảnh đã chuyển màu ố vàng, không biết Vương Băng Ninh lấy ra từ góc nào của cô nhi viện nữa.
“Vương Băng Ninh, chị đang đùa em đấy à?”
Tiêu Thấm lập tức nổi giận, Vương Băng Ninh lè lưỡi nói: “Ha ha, em sáu đừng giận. Chị cũng có ảnh lúc lớn mà!”
Cô lập tức đưa cho Tiêu Thấm một bức ảnh khác.
Tiêu Thấm tạm thời kìm nén sự tức giận trong lòng và tin tưởng Vương Băng Ninh một lần nữa. Thế nhưng sau khi xem xong, cô lại càng tức giận hơn. Cô ném bức ảnh xuống đất, sau đó đuổi theo Vương Băng Ninh.
“Em muốn chị đưa cho em xem ảnh của tiểu Lục Vân lúc lớn chứ em không bảo chị cho em xem cái kia lớn lên trông như thế nào…Ôi, mắt của em mù rồi. Vương Băng Ninh, chị nhất định phải chịu trách nhiệm!”
Tiêu Thấm vừa đuổi vừa đánh, cô mắng chửi đầy giận dữ.
Những người còn lại cũng tò mò không biết đây là ảnh gì. Sau khi liếc nhìn trên mặt đất, sắc mặt của bọn họ lập tức đỏ bừng giống như lần đầu tiên phát hiện ra tài liệu học tập trong trong máy tính của Vương Băng Ninh.
Không biết đồ vô lương tâm Vương Băng Ninh lấy những thứ này từ đâu ra, em ấy đúng thật là không biết xấu hổ.
Có điều, hành động của Vương Băng Ninh cũng không phải là vô tình. Em ấy đã giúp Lâm Thanh Đàn thoát khỏi vòng vây thành công.
Tiêu Thấm xác định sẵn là hôm nay không thể nhìn thấy tiểu Lục Vân.
Cô vẫn luôn cảm thấy ngày hôm nay, các chị gái rất kỳ lạ.
Thế nhưng bọn họ lại ngậm chặt miệng không chịu nói, Tiêu Thấm đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, không phải chỉ là duy trì cảm giác thần bí thôi sao. Em đành phải nghe theo mọi người vậy, dù sao tạm thời em cũng chưa rời khỏi Giang Nam, đành chờ tiểu Lục Vân trở về nhà vậy.”
Ngày hôm sau, giữa cảnh non xanh nước biếc.
Ở bên trong một quán trà cổ, Tiêu Thấm mặc một chiếc sườn xám màu xanh lam, tôn lên dáng người thanh tú và cao ráo của cô. Khuôn mặt trái xoan sáng bóng, làn da trắng hồng, đôi lông mày cong như lá liễu và đôi mắt trong veo như làn nước. Chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi anh đào gợi cảm cùng với mái tóc đen búi cao sau đầu toát lên khí chất tao nhã yêu kiều.
Cô tự tay pha trà.
Mọi thứ trông vô cùng tự nhiên và hòa hợp với cảnh quan xung quanh.
Mặc dù chỉ là quay phim nhưng không có bất kỳ dấu vết nào của diễn xuất như thể cảnh này được tạo ra dành riêng cho Tiêu Thấm.
Đến nỗi sau khi quay xong cảnh phim, đạo diễn không hô cắt vì không nỡ quấy rầy bức tranh yên tĩnh và đẹp đẽ này.
Tuy nhiên việc quay phim vẫn phải tiếp tục.
Theo kịch bản, cảnh tiếp theo là vài tên phản diện xuất hiện và bắt Tiêu Thấm đi. Phần quay phim của phân đoạn này về cơ bản đã hoàn thành.
Quá trình mấy tên phản diện bắt cóc Tiêu Thấm không cần quay quá kỹ, chỉ cần đổi cảnh quay hai lần. Một lần là tên cầm đầu nói vài câu, sau đó chuyển đến chỗ Tiêu Thấm để quay lại phản ứng kinh ngạc của cô.
Phần sau là cảnh nam chính đi tìm nữ chính thông qua các manh mối.
“Tốt! Làm rất tốt!”
Sau khi quay xong phản ứng của Tiêu Thấm, đạo diễn hô “Cắt!”, sau đó hết lời khen ngợi Tiêu Thấm vì cảnh quay này chỉ cần thực hiện một lần, đủ để thấy khả năng diễn xuất của cô.
Đáng tiếc là Tiêu Thấm lại không đóng cảnh hôn và cũng không có ai dám ép cô đóng cảnh hôn, nếu không thì đạo diễn đã đích thân ra trận để trải nghiệm khả năng diễn xuất của Tiêu Thấm rồi.
Ngay sau khi cảnh quay kết thúc, trong số những kẻ phản diện, có một người đàn ông đeo mặt nạ đột nhiên nhảy ra, nhếch mép cười nói: “Hừ, cô nương, lão đại của chúng tôi đã nói rằng chúng tôi phải bắt cô về trở thành áp trại phu nhân.”
Nói xong, hắn ta lao về phía Tiêu Thấm.
Cả đoàn phim không kịp phản ứng trong một khoảng thời gian.
Đối với những nhân vật phản diện này, ngoại trừ kẻ cầm đầu sẽ lộ mặt nói vài câu thoại thì những người còn lại chỉ cần che mặt và tạo dáng với một con dao, không cần hành động hay lời thoại nào cả.
Thế nhưng rốt cuộc có chuyện gì với tên này vậy?
Hắn ta đang nhập vai quá sâu thì phải?
Hơn nữa, cảnh này cũng đã quay xong nhưng lúc này, người đóng vai phản diện đeo mặt nạ lại đột nhiên nhảy ra. Này không phải là nhập vai quá sâu hay sao?
“Hỏng rồi! Mau bảo vệ cô Tiêu!”
Đạo diễn tức thì phản ứng lại, vội vàng hét lên.
Anh ta từng thấy một vài người sau khi diễn xong không thể thoát vai ra được dẫn đến phát điên nhưng những người đó không thể thoát ra khỏi vai diễn là vì họ đã đắm chìm vào vai diễn trong một khoảng thời gian dài.
Nhưng rốt cuộc có chuyện gì với tên này vậy?
Mặc dù đã đóng vai phản diện một khoảng thời gian nhưng hắn ta cũng chỉ là một nhân vật nhỏ không có hành động hay câu thoại nào, cũng đâu đến mức đắm chìm vào vai diễn?
Lẽ nào chính bản thân hắn ta mắc bệnh tâm thần?
Bất luận là nguyên nhân gì khiến nhân vật phát điên, đạo diễn trên trường quay cũng không dám khinh suất. Nếu như tên kia thật sự nhập vai kẻ xấu làm chuyện tổn thương đến cô Tiêu thì mọi chuyện nhất định sẽ trở nên nghiêm trọng!
Nếu như ông chủ ở thủ đô đó biết thì e rằng ông ấy sẽ bị lột da mất.
Đạo diễn lo lắng hét lên khiến cho các nhân viên khác trong trường quay tái mặt vì sốc nhận ra điều đó.
Thế nhưng bọn họ không có thời gian để phản ứng.
Tốc độ của người đó thực sự quá nhanh và cảnh tượng tiếp theo mà họ nhìn thấy thực sự khiến cho bọn họ phải há hốc mồm.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 268 Đủ kích thích chưa
Mọi người trong đoàn phim, bao gồm cả đạo diễn, đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
Bởi vì.
Họ đã chứng kiến một cảnh tượng vô cùng khó tin.
Chỉ thấy có một diễn viên, sau khi lao vào quán trà, đột nhiên ôm eo Tiêu Thấm.
Đây vốn dĩ là một sự việc khiến mọi người vô cùng phẫn nộ.
Nhưng giây phút tiếp theo.
Họ thấy tên diễn viên đó lao thẳng về phía ngọn núi dốc phía sau một quán trà.
Thế cũng thôi đi.
Điều đáng kinh ngạc chính là ngọn núi đó, người bình thường không thể nào leo lên nổi, mà hắn lại lao như bay dọc theo vách núi cùng với một người phụ nữ trong tay.
"Hắn... hắn làm sao làm được?"
Mọi người đều sửng sốt, bọn họ rất chắc chắn tên kia không hề có trợ lực từ sợi dây nào hết, cho dù có dây kéo lên cũng không thể thuận lợi như hắn.
Kẻ giở trò đồi bại kia là cao thủ!
Trong ấn tượng của họ, chỉ có những người luyện võ cường tráng mới có thể đạt được sự nhanh nhẹn như vậy, leo núi như đi trên mặt đất.
Nhưng làm sao một võ giả có thể đến đây giở trò?
Phải biết là những nhân vật như vậy đã có bao nhiêu ê-kíp sản xuất muốn mời họ đóng vai chính trong các cảnh võ thuật, nhưng họ lại thẳng tay gạt bỏ.
Thật không ngờ được!
Hôm nay họ lại may mắn được chứng kiến một cảnh tượng như vậy.
Cho nên đạo diễn vốn đang lo lắng, sau khi nhìn thấy một màn này cũng dường như hoàn toàn quên mất sự an toàn của Tiêu Thấm, chỉ quay đầu lại và hét lớn: "Mau! Quay lại cảnh này!"
Đây là một cảnh quay khó có được.
Đến khi phim hoàn chỉnh, được trình chiếu chắc chắn sẽ ra gây chấn động.
Thật đáng tiếc.
Cảnh tượng vừa rồi diễn ra quá nhanh, máy quay căn bản không kịp theo kịp, đạo diễn đột nhiên nổi giận mắng: "Thùng cơm! Các người đúng là một đám thùng cơm!!" (Chỉ biết ăn là giỏi, không biết làm gì hết)
"Đạo diễn... Tôi nghĩ anh nên chú ý đến sự an toàn của cô Tiêu thì hơn!”
“Cô Tiêu!”
Đạo diễn lấy lại tinh thần, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lại ngẩng đầu nhìn lên thì bóng dáng của hai người phía trên đã biến mất.
Võ giả đó thực sự đã mang Tiêu Thấm đi.
Đợi đã...
Không đúng!
Đạo diễn chợt nhận ra một điều.
Không có lý do gì để một võ giả đến đoàn phim để làm vai phụ, trừ khi hắn đã để mắt đến Tiêu Thấm từ sáng sớm.
Nếu vậy thì xong thật rồi…!
Đạo diễn bỗng đổ mồ hôi hột.
Tại thời điểm này.
Trên một mảnh đất bằng phẳng trên đỉnh núi.
Người đàn ông bịt mặt đã đặt Tiêu Thấm xuống, cười nói: "Thế nào, Tiêu đại minh tinh, vừa rồi đủ kích thích không? Sườn xám của cô xém chút đã bung ra rồi, nhờ tôi kịp thời kéo nó xuống giúp cô đó, có phải tôi rất tốt bụng không?"
Diệp Khuynh Thành đưa hắn vào đoàn phim, vốn là muốn cho hắn đóng vai lưu manh phản diện, dọa Tiêu Thấm, nhưng ai biết vai diễn mà đoàn phim giao cho hắn không có một câu thoại nào, thậm chí hắn còn không lộ mặt, thật đáng tiếc.
Không còn cách nào khác.
Lục Vân đành phải đợi quay xong rồi mới cho chị sáu một chút kích thích.
Kích thích là chắc chắn rồi.
Nhưng đối với Tiêu Thấm, cô thấy hoảng sợ hơn kích thích nhiều.
Không hiểu sao đột nhiên bị ôm lên núi có thể không sợ sao?
Cô vẫn không biết mục đích của người đàn ông đeo mặt nạ trước mặt khi đưa cô đến đây, nhưng cô có thể khẳng định hắn không phải người tốt, bởi vì không có người tốt nào lại nhàn rỗi làm chuyện như vậy.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Tâm trạng của Tiêu Thấm hơi dao động, cô cảnh giác nói: "Anh là ai? Mục đích anh làm việc này là gì?"
Vừa nói, cô vừa đi về phía mép vực, như thể sẵn sàng nhảy xuống bất cứ lúc nào.
"Chị sáu, không phải chị vẫn luôn muốn gặp em sao, sao khi em đứng trước mặt chị thì chị lại không nhận ra… À, đúng rồi, là do em vẫn còn bịt mặt!"
Lục Vân tháo mặt nạ xuống.
Khuôn mặt hơi quen thuộc đó.
Tiêu Thấm nhận ra ngay lập tức, không nói hai lời lặp tức chạy đến trao cho Lục Vân một cái ôm mềm mại.
Mặc dù đã sớm biết Lục Vân còn sống, nhưng đến lúc thực sự nhìn thấy hắn cô ấy thực sự không kìm được cảm xúc của mình, nước mắt bắt đầu vờn quanh hốc mắt.
Thật lâu sau.
Cảm xúc của Tiêu Thấm mới trở lại bình thường.
Khóc xong trên khuôn mặt cô cũng không có vệt trang điểm lem nào cả, bởi vì vốn dĩ cô đã trang điểm, là vẻ đẹp trời sinh vốn có.
"Tiểu Lục Vân, không phải mấy chị nói em đi chữa bệnh cho người ta rồi sao, sao giờ em lại xuất hiện trong đoàn phim vậy?"
"Ha ha, bọn họ lừa chị đó. Mấy chị đó đều xấu xa cả, đặc biệt là chị Khuynh Thành. Đừng nhìn bộ dáng xa cách của chị ấy, thật ra chị ấy một bụng ý xấu luôn đó." Lục Vân chính trực nói.
"Hừm! Khó trách hôm qua bọn họ cứ ấp úng, hóa ra vì chuyện này mà ngay cả chị hai cũng cùng nhau lừa dối chị… Tiểu Lục Vân, em nói thật đi, đây không phải là ý của em sao?"
Tiêu Thấm đang lên án mấy chị em nghịch ngợm của mình, thì đột nhiên nghĩ đến có thể Tiểu Lục Vân là chủ mưu của chuyện này.
Vì vậy, cô ấy nhìn thẳng vào mặt hắn, hỏi.
Lục Vân lập tức vô tội lắc đầu nói: "Chị sáu, chị đừng có nghi ngờ em, cùng lắm thì em chỉ có thể là đồng lõa thôi. Chị Khuynh Thành mới là thủ phạm chính, cũng là chị ấy đã giao vai phản diện này cho em đấy."
Từ lúc trở lại Giang Thành, Lục Vân đã có ý định tạo bất ngờ cho chị ấy, nhưng mấy ý tưởng này đều do Diệp Khuynh Thành cung cấp, cho nên Lục Vân cảm thấy Diệp Khuynh Thành mới là kẻ thủ ác.
Lục Vân cảm thấy kẻ thủ ác nên bị trói bằng một sợi dây, đánh bằng roi, dùng nến nhỏ lên người, cuối cùng khiến cô ấy run rẩy ăn năn, rồi lại dùng nước thánh của công lý rửa sạch tội lỗi từ trong ra ngoài cơ thể cô ấy.
"Hèn gì, tự nhiên đang yên đang lành chị cả lại muốn đầu tư vào bộ phim này? Hóa ra đây là một kế hoạch đã được tính toán từ lâu, nhưng mà được rồi, chị đây là người rộng lượng, không so đo với người không có kiến thức như em."
Tiêu Thấm vuốt vuốt tóc mai rủ xuống bên thái dương, cô cũng không định nổi giận với Lục Vân và mấy chị em của mình.
Lâm Thanh Đàn đỏ mặt.
Tiêu Thấm nhận thấy điều gì đó, cô cố tình nắm lấy tay Lâm Thanh Đàn và nói: “Chị hai, chị biết đấy, chị là người mà em tin tưởng nhất từ khi còn nhỏ bởi vì chị chưa bao giờ nói dối em. Lần này cũng sẽ như vậy mà, phải không?”
Cô nhìn thẳng vào mắt Lâm Thanh Đàn.
Nhìn thấy cảnh này, đột nhiên Diệp Khuynh Thành cảm thấy tồi tệ.
Xong rồi, xem ra sắp bị lộ rồi.
Quả nhiên em sáu không dễ bị lừa như vậy.
“Chị…”
Lâm Thanh Đàn định quay đi thì đột nhiên Vương Băng Ninh cắt ngang: “Không phải chỉ là một bức ảnh thôi sao. Chị có ảnh, bây giờ chị sẽ cho em xem.”
Vừa dứt lời, cô chạy vào phòng mò mẫm một hồi rồi đi ra đưa cho Tiêu Thấm xem: “Đây, người ở trong ảnh là tiểu Lục Vân. Em cầm lấy xem đi.”
Tiêu Thấm háo hức cầm lấy bức ảnh xem nhưng một giây sau, mặt cô đen lại.
Người trong ảnh đúng là Lục Vân nhưng lại là Lục Vân khi còn bé. Lúc này, hắn vẫn còn mặc quần rách đũng, con chim nhỏ lộ ra bên ngoài. Bức ảnh đã chuyển màu ố vàng, không biết Vương Băng Ninh lấy ra từ góc nào của cô nhi viện nữa.
“Vương Băng Ninh, chị đang đùa em đấy à?”
Tiêu Thấm lập tức nổi giận, Vương Băng Ninh lè lưỡi nói: “Ha ha, em sáu đừng giận. Chị cũng có ảnh lúc lớn mà!”
Cô lập tức đưa cho Tiêu Thấm một bức ảnh khác.
Tiêu Thấm tạm thời kìm nén sự tức giận trong lòng và tin tưởng Vương Băng Ninh một lần nữa. Thế nhưng sau khi xem xong, cô lại càng tức giận hơn. Cô ném bức ảnh xuống đất, sau đó đuổi theo Vương Băng Ninh.
“Em muốn chị đưa cho em xem ảnh của tiểu Lục Vân lúc lớn chứ em không bảo chị cho em xem cái kia lớn lên trông như thế nào…Ôi, mắt của em mù rồi. Vương Băng Ninh, chị nhất định phải chịu trách nhiệm!”
Tiêu Thấm vừa đuổi vừa đánh, cô mắng chửi đầy giận dữ.
Những người còn lại cũng tò mò không biết đây là ảnh gì. Sau khi liếc nhìn trên mặt đất, sắc mặt của bọn họ lập tức đỏ bừng giống như lần đầu tiên phát hiện ra tài liệu học tập trong trong máy tính của Vương Băng Ninh.
Không biết đồ vô lương tâm Vương Băng Ninh lấy những thứ này từ đâu ra, em ấy đúng thật là không biết xấu hổ.
Có điều, hành động của Vương Băng Ninh cũng không phải là vô tình. Em ấy đã giúp Lâm Thanh Đàn thoát khỏi vòng vây thành công.
Tiêu Thấm xác định sẵn là hôm nay không thể nhìn thấy tiểu Lục Vân.
Cô vẫn luôn cảm thấy ngày hôm nay, các chị gái rất kỳ lạ.
Thế nhưng bọn họ lại ngậm chặt miệng không chịu nói, Tiêu Thấm đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, không phải chỉ là duy trì cảm giác thần bí thôi sao. Em đành phải nghe theo mọi người vậy, dù sao tạm thời em cũng chưa rời khỏi Giang Nam, đành chờ tiểu Lục Vân trở về nhà vậy.”
Ngày hôm sau, giữa cảnh non xanh nước biếc.
Ở bên trong một quán trà cổ, Tiêu Thấm mặc một chiếc sườn xám màu xanh lam, tôn lên dáng người thanh tú và cao ráo của cô. Khuôn mặt trái xoan sáng bóng, làn da trắng hồng, đôi lông mày cong như lá liễu và đôi mắt trong veo như làn nước. Chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi anh đào gợi cảm cùng với mái tóc đen búi cao sau đầu toát lên khí chất tao nhã yêu kiều.
Cô tự tay pha trà.
Mọi thứ trông vô cùng tự nhiên và hòa hợp với cảnh quan xung quanh.
Mặc dù chỉ là quay phim nhưng không có bất kỳ dấu vết nào của diễn xuất như thể cảnh này được tạo ra dành riêng cho Tiêu Thấm.
Đến nỗi sau khi quay xong cảnh phim, đạo diễn không hô cắt vì không nỡ quấy rầy bức tranh yên tĩnh và đẹp đẽ này.
Tuy nhiên việc quay phim vẫn phải tiếp tục.
Theo kịch bản, cảnh tiếp theo là vài tên phản diện xuất hiện và bắt Tiêu Thấm đi. Phần quay phim của phân đoạn này về cơ bản đã hoàn thành.
Quá trình mấy tên phản diện bắt cóc Tiêu Thấm không cần quay quá kỹ, chỉ cần đổi cảnh quay hai lần. Một lần là tên cầm đầu nói vài câu, sau đó chuyển đến chỗ Tiêu Thấm để quay lại phản ứng kinh ngạc của cô.
Phần sau là cảnh nam chính đi tìm nữ chính thông qua các manh mối.
“Tốt! Làm rất tốt!”
Sau khi quay xong phản ứng của Tiêu Thấm, đạo diễn hô “Cắt!”, sau đó hết lời khen ngợi Tiêu Thấm vì cảnh quay này chỉ cần thực hiện một lần, đủ để thấy khả năng diễn xuất của cô.
Đáng tiếc là Tiêu Thấm lại không đóng cảnh hôn và cũng không có ai dám ép cô đóng cảnh hôn, nếu không thì đạo diễn đã đích thân ra trận để trải nghiệm khả năng diễn xuất của Tiêu Thấm rồi.
Ngay sau khi cảnh quay kết thúc, trong số những kẻ phản diện, có một người đàn ông đeo mặt nạ đột nhiên nhảy ra, nhếch mép cười nói: “Hừ, cô nương, lão đại của chúng tôi đã nói rằng chúng tôi phải bắt cô về trở thành áp trại phu nhân.”
Nói xong, hắn ta lao về phía Tiêu Thấm.
Cả đoàn phim không kịp phản ứng trong một khoảng thời gian.
Đối với những nhân vật phản diện này, ngoại trừ kẻ cầm đầu sẽ lộ mặt nói vài câu thoại thì những người còn lại chỉ cần che mặt và tạo dáng với một con dao, không cần hành động hay lời thoại nào cả.
Thế nhưng rốt cuộc có chuyện gì với tên này vậy?
Hắn ta đang nhập vai quá sâu thì phải?
Hơn nữa, cảnh này cũng đã quay xong nhưng lúc này, người đóng vai phản diện đeo mặt nạ lại đột nhiên nhảy ra. Này không phải là nhập vai quá sâu hay sao?
“Hỏng rồi! Mau bảo vệ cô Tiêu!”
Đạo diễn tức thì phản ứng lại, vội vàng hét lên.
Anh ta từng thấy một vài người sau khi diễn xong không thể thoát vai ra được dẫn đến phát điên nhưng những người đó không thể thoát ra khỏi vai diễn là vì họ đã đắm chìm vào vai diễn trong một khoảng thời gian dài.
Nhưng rốt cuộc có chuyện gì với tên này vậy?
Mặc dù đã đóng vai phản diện một khoảng thời gian nhưng hắn ta cũng chỉ là một nhân vật nhỏ không có hành động hay câu thoại nào, cũng đâu đến mức đắm chìm vào vai diễn?
Lẽ nào chính bản thân hắn ta mắc bệnh tâm thần?
Bất luận là nguyên nhân gì khiến nhân vật phát điên, đạo diễn trên trường quay cũng không dám khinh suất. Nếu như tên kia thật sự nhập vai kẻ xấu làm chuyện tổn thương đến cô Tiêu thì mọi chuyện nhất định sẽ trở nên nghiêm trọng!
Nếu như ông chủ ở thủ đô đó biết thì e rằng ông ấy sẽ bị lột da mất.
Đạo diễn lo lắng hét lên khiến cho các nhân viên khác trong trường quay tái mặt vì sốc nhận ra điều đó.
Thế nhưng bọn họ không có thời gian để phản ứng.
Tốc độ của người đó thực sự quá nhanh và cảnh tượng tiếp theo mà họ nhìn thấy thực sự khiến cho bọn họ phải há hốc mồm.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 268 Đủ kích thích chưa
Mọi người trong đoàn phim, bao gồm cả đạo diễn, đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
Bởi vì.
Họ đã chứng kiến một cảnh tượng vô cùng khó tin.
Chỉ thấy có một diễn viên, sau khi lao vào quán trà, đột nhiên ôm eo Tiêu Thấm.
Đây vốn dĩ là một sự việc khiến mọi người vô cùng phẫn nộ.
Nhưng giây phút tiếp theo.
Họ thấy tên diễn viên đó lao thẳng về phía ngọn núi dốc phía sau một quán trà.
Thế cũng thôi đi.
Điều đáng kinh ngạc chính là ngọn núi đó, người bình thường không thể nào leo lên nổi, mà hắn lại lao như bay dọc theo vách núi cùng với một người phụ nữ trong tay.
"Hắn... hắn làm sao làm được?"
Mọi người đều sửng sốt, bọn họ rất chắc chắn tên kia không hề có trợ lực từ sợi dây nào hết, cho dù có dây kéo lên cũng không thể thuận lợi như hắn.
Kẻ giở trò đồi bại kia là cao thủ!
Trong ấn tượng của họ, chỉ có những người luyện võ cường tráng mới có thể đạt được sự nhanh nhẹn như vậy, leo núi như đi trên mặt đất.
Nhưng làm sao một võ giả có thể đến đây giở trò?
Phải biết là những nhân vật như vậy đã có bao nhiêu ê-kíp sản xuất muốn mời họ đóng vai chính trong các cảnh võ thuật, nhưng họ lại thẳng tay gạt bỏ.
Thật không ngờ được!
Hôm nay họ lại may mắn được chứng kiến một cảnh tượng như vậy.
Cho nên đạo diễn vốn đang lo lắng, sau khi nhìn thấy một màn này cũng dường như hoàn toàn quên mất sự an toàn của Tiêu Thấm, chỉ quay đầu lại và hét lớn: "Mau! Quay lại cảnh này!"
Đây là một cảnh quay khó có được.
Đến khi phim hoàn chỉnh, được trình chiếu chắc chắn sẽ ra gây chấn động.
Thật đáng tiếc.
Cảnh tượng vừa rồi diễn ra quá nhanh, máy quay căn bản không kịp theo kịp, đạo diễn đột nhiên nổi giận mắng: "Thùng cơm! Các người đúng là một đám thùng cơm!!" (Chỉ biết ăn là giỏi, không biết làm gì hết)
"Đạo diễn... Tôi nghĩ anh nên chú ý đến sự an toàn của cô Tiêu thì hơn!”
“Cô Tiêu!”
Đạo diễn lấy lại tinh thần, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lại ngẩng đầu nhìn lên thì bóng dáng của hai người phía trên đã biến mất.
Võ giả đó thực sự đã mang Tiêu Thấm đi.
Đợi đã...
Không đúng!
Đạo diễn chợt nhận ra một điều.
Không có lý do gì để một võ giả đến đoàn phim để làm vai phụ, trừ khi hắn đã để mắt đến Tiêu Thấm từ sáng sớm.
Nếu vậy thì xong thật rồi…!
Đạo diễn bỗng đổ mồ hôi hột.
Tại thời điểm này.
Trên một mảnh đất bằng phẳng trên đỉnh núi.
Người đàn ông bịt mặt đã đặt Tiêu Thấm xuống, cười nói: "Thế nào, Tiêu đại minh tinh, vừa rồi đủ kích thích không? Sườn xám của cô xém chút đã bung ra rồi, nhờ tôi kịp thời kéo nó xuống giúp cô đó, có phải tôi rất tốt bụng không?"
Diệp Khuynh Thành đưa hắn vào đoàn phim, vốn là muốn cho hắn đóng vai lưu manh phản diện, dọa Tiêu Thấm, nhưng ai biết vai diễn mà đoàn phim giao cho hắn không có một câu thoại nào, thậm chí hắn còn không lộ mặt, thật đáng tiếc.
Không còn cách nào khác.
Lục Vân đành phải đợi quay xong rồi mới cho chị sáu một chút kích thích.
Kích thích là chắc chắn rồi.
Nhưng đối với Tiêu Thấm, cô thấy hoảng sợ hơn kích thích nhiều.
Không hiểu sao đột nhiên bị ôm lên núi có thể không sợ sao?
Cô vẫn không biết mục đích của người đàn ông đeo mặt nạ trước mặt khi đưa cô đến đây, nhưng cô có thể khẳng định hắn không phải người tốt, bởi vì không có người tốt nào lại nhàn rỗi làm chuyện như vậy.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Tâm trạng của Tiêu Thấm hơi dao động, cô cảnh giác nói: "Anh là ai? Mục đích anh làm việc này là gì?"
Vừa nói, cô vừa đi về phía mép vực, như thể sẵn sàng nhảy xuống bất cứ lúc nào.
"Chị sáu, không phải chị vẫn luôn muốn gặp em sao, sao khi em đứng trước mặt chị thì chị lại không nhận ra… À, đúng rồi, là do em vẫn còn bịt mặt!"
Lục Vân tháo mặt nạ xuống.
Khuôn mặt hơi quen thuộc đó.
Tiêu Thấm nhận ra ngay lập tức, không nói hai lời lặp tức chạy đến trao cho Lục Vân một cái ôm mềm mại.
Mặc dù đã sớm biết Lục Vân còn sống, nhưng đến lúc thực sự nhìn thấy hắn cô ấy thực sự không kìm được cảm xúc của mình, nước mắt bắt đầu vờn quanh hốc mắt.
Thật lâu sau.
Cảm xúc của Tiêu Thấm mới trở lại bình thường.
Khóc xong trên khuôn mặt cô cũng không có vệt trang điểm lem nào cả, bởi vì vốn dĩ cô đã trang điểm, là vẻ đẹp trời sinh vốn có.
"Tiểu Lục Vân, không phải mấy chị nói em đi chữa bệnh cho người ta rồi sao, sao giờ em lại xuất hiện trong đoàn phim vậy?"
"Ha ha, bọn họ lừa chị đó. Mấy chị đó đều xấu xa cả, đặc biệt là chị Khuynh Thành. Đừng nhìn bộ dáng xa cách của chị ấy, thật ra chị ấy một bụng ý xấu luôn đó." Lục Vân chính trực nói.
"Hừm! Khó trách hôm qua bọn họ cứ ấp úng, hóa ra vì chuyện này mà ngay cả chị hai cũng cùng nhau lừa dối chị… Tiểu Lục Vân, em nói thật đi, đây không phải là ý của em sao?"
Tiêu Thấm đang lên án mấy chị em nghịch ngợm của mình, thì đột nhiên nghĩ đến có thể Tiểu Lục Vân là chủ mưu của chuyện này.
Vì vậy, cô ấy nhìn thẳng vào mặt hắn, hỏi.
Lục Vân lập tức vô tội lắc đầu nói: "Chị sáu, chị đừng có nghi ngờ em, cùng lắm thì em chỉ có thể là đồng lõa thôi. Chị Khuynh Thành mới là thủ phạm chính, cũng là chị ấy đã giao vai phản diện này cho em đấy."
Từ lúc trở lại Giang Thành, Lục Vân đã có ý định tạo bất ngờ cho chị ấy, nhưng mấy ý tưởng này đều do Diệp Khuynh Thành cung cấp, cho nên Lục Vân cảm thấy Diệp Khuynh Thành mới là kẻ thủ ác.
Lục Vân cảm thấy kẻ thủ ác nên bị trói bằng một sợi dây, đánh bằng roi, dùng nến nhỏ lên người, cuối cùng khiến cô ấy run rẩy ăn năn, rồi lại dùng nước thánh của công lý rửa sạch tội lỗi từ trong ra ngoài cơ thể cô ấy.
"Hèn gì, tự nhiên đang yên đang lành chị cả lại muốn đầu tư vào bộ phim này? Hóa ra đây là một kế hoạch đã được tính toán từ lâu, nhưng mà được rồi, chị đây là người rộng lượng, không so đo với người không có kiến thức như em."
Tiêu Thấm vuốt vuốt tóc mai rủ xuống bên thái dương, cô cũng không định nổi giận với Lục Vân và mấy chị em của mình.
Bình luận facebook