-
Chương 51-55
Chương 51 Bật thầy nghệ thuật quốc tế
Biệt thự Lục Nhân.
Trong bể bơi.
Có ba cô gái tướng mạo tuyệt mỹ, dáng người cực phẩm, đang ở trong bể bơi chơi đùa.
Ba cô gái đó chính là ba chị gái xinh đẹp của Lục Vân.
Trước kia phần lớn thời gian Lâm Thanh Đàn đều ở gần Hạnh Lâm Đường, bởi vì khi đó Hạnh Lâm Đường chỉ có ba vị bác sĩ khám bệnh, mặc dù nói là thay phiên nhau, nhưng Lâm Thanh Đàn là quản lý y quán, trên cơ bản mỗi ngày đều phải đi làm.
Nhưng bây giờ thì khác.
Hiện tại ngồi khám bệnh ở Hạnh Lâm Đường, tất cả đều là nhân vật nổi tiếng trong giới y học, căn bản không cần Lâm Thanh Đàn đụng tay đụng chân, cho nên cô cũng chuyển về biệt thự Lục Nhân ở cùng một chỗ với các chị em khác.
“Tiểu Lục Vân, có muốn xuống chơi với các chị không?”
Liễu Yên Nhi lặn tới bên bể bơi, thừa dịp Lục Vân không chú ý, đột nhiên chui ra, như một đóa phù dung kiều diễm động lòng người.
Chỉ thấy khóe miệng cô mang theo nụ cười quyến rũ, đôi mắt long lanh nhìn Lục Vân.
Đây quả thực là......
Lục Vân cố gắng dời sự chú ý đi, trong lòng không ngừng dặn dò chính mình, bọn họ là chị mình, không được làm bậy, tuy rằng khi còn bé các chị có nói muốn gả cho mình, nhưng đó cũng chỉ là những lời nói đùa của trẻ con.
Huống hồ.
Lão đạo sĩ sư phụ từng nói, trước khi luyện thành Vô Danh Thần Công không thể bị người ta cướp mất lần đầu tiên.
Vì vậy, phải kiềm chế bằng mọi cách.
“Liễu Yên Nhi, em lại làm gì xấu với Tiểu Lục Vân?”
Diệp Khuynh Thành đột nhiên bơi tới bên cạnh Liễu Yên Nhi, một tay kéo nàng ta xuống dưới nước.
Lâm Thanh Đàn cũng phụ họa theo nói: "Đúng đúng đúng, em trai đáng yêu như vậy, sao em có thể giở trò xấu với cậu ấy chứ?"
Lục Vân lắc đầu, thật sự không dám ở lại đây nữa, vì thế trở lại phòng khách, chỉ chốc lát sau lại nhận được một cú điện thoại.
“Ngô gia gia?”
“Lục Vân à, bây giờ cháu có rảnh không, đến chỗ ông Ngô một chuyến, ông có chuyện muốn nói với cháu.”
“Được, Ngô gia gia, cháu lập tức qua đó.”
Lục Vân đang muốn ra ngoài lấy lại bình tĩnh thì đúng lúc ông Ngô gọi điện thoại tới.
Nơi ở của Ngô Thừa Ân gia gia.
“Lục Vân mau tới đây, đây là thím Lưu.”
Ngô Văn Đức gọi Lục Vân đến trước mặt một người đàn bà tầm bốn năm mươi tuổi, cười giới thiệu.
“Chào thím Lưu!”
Lục Vân vẫn có chút ấn tượng với vị thím Lưu này, hình như trước kia là nhân viên của viện phúc lợi, nhưng cũng không nhớ rõ lắm.
Thím Lưu kinh ngạc liếc Lục Vân một cái, quay đầu nói với Ngô Văn Đức: "Lão viện trưởng, nó thật sự là đứa trẻ lúc trước, biến mất trong lửa lớn?"
Ngô Văn Đức gật đầu.
Lục Vân cũng nói: "Cháu vận khí tốt, được một lão đạo sĩ cứu đi.”
“Thật đúng là mạng lớn a, một trận hỏa hoạn như vậy cũng có thể sống sót, xem ra thằng bé này nhất định là người đại phúc đại quý.”
Thím Lưu đánh giá Lục Vân, liên tục gật đầu, dường như rất hài lòng.
Lục Vân tò mò hỏi: "Ngô gia gia, rốt cuộc hai người đang thừa nước đục thả câu gì vậy?”
Ngô Văn Đức lúc này mới cười giải thích: "Ha ha, kỳ thật là như vậy, thím Lưu có một đứa con gái, mới từ nước ngoài du học trở về, ông tính cho hai đứa gặp mặt một lần, làm quen với nhau.”
Thì ra là tìm mình đến xem mắt.
Lục Vân không khỏi cười khổ trong lòng, vừa định cự tuyệt, lại nghe Ngô gia gia thở dài một tiếng nói tiếp:
“Con gái của thím Lưu là du học sinh, rất ưu tú, ông vốn muốn giới thiệu cho Vương Cương, nhưng tên khốn kiếp này thật sự là quá tệ, vì vậy ông liền nghĩ tới cháu.”
Nói xong Ngô Văn Đức liếc nhìn sân bên ngoài, vẻ mặt có chút đau thương.
Trong sân, Vương Cương đang ngồi xổm trên mặt đất đùa giỡn với kiến.
Chỉ số thông minh hiện tại của hắn, tương đương với trẻ em bốn năm tuổi, đã không còn làm ông phải lo lắng như trước nữa, nhưng cũng khiến cho Ngô Văn Đức cảm thấy có chút đau lòng.
Vương Cương tuy rằng bất hiếu, nhưng dù sao cũng sớm chiều ở chung mười mấy năm, mấy năm nay Ngô Văn Đức vẫn coi hắn như người thân mà đối đãi, nhất định là có tình cảm.
“Hazzi, ai mà ngờ Vương Cương thiếu tiền sòng bạc, bị người ta đánh thành cái dạng này, coi như là gieo gió gặt bão." Ngô Văn Đức thở dài nói.
Lục Vân nhìn thấy biểu tình chua xót của ông Ngô, trong lòng cũng rất khó chịu.
Vương Cương là bị hắn làm cho ngốc, nhưng cũng không phải là không thể cứu chữa, chờ thêm một thời gian nữa, lại suy nghĩ có nên cứu mạng chó của tên khốn đó hay không!
Lúc này, thím Lưu lấy ra một tấm hình cho Lục Vân nói: "Xem, đây là cô gái nhà thím, dáng dấp cũng không tệ chứ?"
Lục Vân nhìn thoáng qua tấm ảnh kia, cô gái lớn lên không tệ, dáng người cũng cao gầy, nhưng sao lại có một loại cảm giác quen mắt, giống như là đã gặp qua ở nơi nào đó?
Nghiêm túc nhớ lại một lát.
Lục Vân đột nhiên trừng to mắt nói: "Thím Lưu, con gái của thím, chắc sẽ không phải tên là Lưu Tiểu Nguyệt chứ?"
“Sao cậu biết con gái nhà tôi tên là Lưu Tiểu Nguyệt, chẳng lẽ hai người quen nhau?”
“Khụ khụ, không biết không biết, là lúc hai người nói chuyện phiếm, cháu không cẩn thận nghe được.”
Ngô Văn Đức và thím Lưu nghi hoặc nhìn đối phương một cái, vừa rồi chúng tôi nói chuyện phiếm, có nhắc tới cái tên Lưu Tiểu Nguyệt này không?
Thôi vậy, có nhắc tới hay không cũng không quan trọng.
Hai người cũng không có suy nghĩ nhiều.
Mà lúc này Lục Vân đã sớm âm thầm hít vài ngụm khí.
Không ngờ đi xem mắt lại xem trúng bậc thầy nghệ thuật quốc tế Lưu Tiểu Nguyệt, vận khí này, quả thực có hơi.....
Lưu Tiểu Nguyệt là ai?
Cái này phải bắt đầu từ máy tính của chị tư Vương Băng Ngưng.
Vương Băng Ngưng tổng cộng có hai máy tính, một máy gia dụng, đặt ở trong phòng ngủ biệt thự, một máy xách tay, chuyên dùng để làm việc.
Mấy ngày nay Lục Vân vẫn luôn dùng máy tính trong phòng ngủ của chị tư, hắn vừa mở máy lên phát hiện ổ cứng bên trong đều đã đầy, mà tất cả tư liệu đều liên quan đến học tập.
Trong đó có lưu lại video Lưu Tiểu Nguyệt khi du học ở nước ngoài.
Chương 52 Ai cho cô mặt mũi
Vì muốm xem hình dáng của bậc thầy nghệ thuật quốc tế, Lục Vân dựa theo thời gian ước định đi tới địa điểm xem mắt, là một quán cà phê có phong cách rất cao.
Nhưng ngồi chờ nửa tiếng đồng hồ, cũng không thấy bóng dáng Lưu Tiểu Nguyệt.
Mẹ nó, dám cho lão tử leo cây!
Lục Vân không kiên nhẫn chờ thêm nữa, đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng lúc này, Lưu Tiểu Nguyệt lại từ cửa đi vào.
Dáng người của cô quả nhiên rất cao gầy, ăn mặc cũng thời thượng.
Quan trọng nhất là, cô chính là nữ chính trong video.
Lưu Tiểu Nguyệt hiển nhiên cũng là xem qua ảnh chụp của Lục Vân, trực tiếp đi về phía hắn, chỉ là sắc mặt của cô có chút khó coi.
Vừa rồi lúc cô ở bên ngoài nhìn thấy cửa quán cà phê có dừng lại một chiếc Bugatti Veyron, cô có chút chờ mong chiếc Bugatti Veyron này là của Lục Vân?
Nhưng nhìn Lục Vân một cái, cô liền cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi.
Người có tiền nào lại ăn mặc tùy ý như vậy?
Lưu Tiểu Nguyệt dù sao cũng là người từng đi du học, kiến thức rộng rãi, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, quần áo trên dưới toàn thân Lục Vân cộng lại, sẽ không vượt qua ba trăm tệ.
Cho nên, chiếc Bugatti Veyron trước cửa kia tuyệt đối không thể là của hắn.
Câu đầu tiên Lục Vân nói khi gặp mặt chính là: "Cô đến muộn nữa tiếng.”
“Đồ nhà quê!”
Lưu Tiểu Nguyệt lườm Lục Vân: "Con gái phải trang điểm, đến muộn một tiếng không phải rất bình thường sao? Lúc này tôi mới đến muộn nửa tiếng, xem như cũng sớm rồi.”
Tuy rằng cô chướng mắt Lục Vân, nhưng vẫn ra vẻ rụt rè ngồi xuống, chuẩn bị làm theo quy trình.
“Cũng đã đến đây rồi, cũng đừng nói tôi không cho anh cơ hội, nói một chút điều kiện của anh đi!"
“Điều kiện gì?”
"Thật ngốc, chính là nhà của anh như thế nào, xe giá bao nhiêu, tiền lương mỗi tháng là bao nhiêu?"
"Tôi không có tiền lương, nhưng nhà muốn nhà bao lớn có bao lớn, xe cần mấy chiếc có mấy chiếc.”
“Anh là phú nhị đại?”
“Không phải.”
“Vậy anh lấy đâu ra tiền mua xe sang trọng?”
“Tôi chỉ cần nói một câu, lập tức sẽ có người đưa tới cho tôi.”
“Xem ra anh bị bệnh thần kinh rồi!”
Lưu Tiểu Nguyệt quả thực khó chịu muốn chết, sao lại giới thiệu cho cô người thần kinh như này.
“Cô hỏi tôi nhiều vấn đề như vậy, bây giờ đến lượt tôi hỏi cô." Lục Vân đột nhiên cười nói.
“Tôi thấy không cần thiết.”
Lưu Tiểu Nguyệt trực tiếp đứng dậy rời khỏi quán cà phê, trước khi rời đi còn khinh bỉ liếc Lục Vân một cái: "Cũng không biết từ đâu chạy tới một tên thần kinh, thật sự là lãng phí thời gian của bà đây.”
Ách......
Lục Vân sờ sờ mũi, nghĩ thầm thật không hổ là bậc thầy nghệ thuật quốc tế, ánh mắt thật cao.
Quên đi, đi gặp mặt một lần cũng coi như là không phụ ý tốt của Ngô gia gia.
Lục Vân đi ra quán cà phê, thấy hai mỹ nữ đang đứng ở trước mặt Bugatti Veyron của mình, không ngừng bày ra tư thế tự sướng, một hồi chu miệng ngây thơ, một hồi quyến rũ sexy
Lục Vân tiến lên hỏi: "Người đẹp, chụp xong chưa?”
“Chụp xong hay không thì liên quan quái gì đến mày, con mẹ nó!”
Một giây trước còn giả bộ đáng yêu trước ống kính, một giây sau đột nhiên hung ác trừng mắt nhìn Lục Vân.
Mặt khác một vị mỹ nữ cười duyên nói ra: "Anh đẹp trai, muốn làm quen thì cứ nói thẳng, tuy anh ăn bận có chút qua loa nhưng mặt mũi cũng tạm ổn, nếu muốn xin weixin thì nói đi, biết đâu chị đây vui vẻ sẽ đồng ý kết bạn với anh đó.”
Lục Vân không nói gì.
Phụ nữ bây giờ, đều thích trông mặt mà bắt hình dong như vậy?
Cũng chính là do Lục Vân không chú trọng cách ăn mặc, yêu cầu của hắn đối với tạo hình quần áo là nhẹ nhàng thoải mái, bền bỉ, như vậy là đủ rồi, về phần có phải hàng hiệu hay không, căn bản không quan tâm.
Đây đều là thói quen mà Lục Vân dưỡng thành khi chinh chiến ở biên cảnh, lúc mặc đẹp nhất là lúc hạ táng đồng đội của mình mà thôi.
Không để ý đến hai người phụ nữ này, Lục Vân trực tiếp mở khóa cửa xe, chui vào Bugatti Veyron.
Bùm!
Tiếng động cơ khởi động khiến hai mỹ nữ hoảng sợ, quay đầu lại mới phát hiện, ngồi trong xe lại là Lục Vân, lập tức liền thay đổi sắc mặt.
“Anh đẹp trai, chiếc xe thể thao này là của anh à?”
"Anh đẹp trai, người ta vừa rồi chỉ nói đùa thôi, anh đừng tức giận, người ta giờ cùng anh đi hóng gió có được không?”
“Anh ta là bạn trai tôi, hai người không biết xấu hổ, mau cút đi!”
Lục Vân còn chưa nói chuyện, Lưu Tiểu Nguyệt đã đột nhiên vọt tới, kéo hai người phụ nữ ra.
Vừa rồi cô vẫn chưa đi xa, quay đầu lại thấy Lục Vân đang bắt chuyện với hai người phụ nữ, vì vậy liền cười lạnh ngừng lại, chuẩn bị xem kịch.
Nhưng nhìn một hồi cô lại đột nhiên phát hiện có chỗ không đúng.
Lục Vân lại ngồi vào trong xe thể thao.
Chết tiệt!
Chiếc Bugatti Veyron thực sự là của anh ta!
Lưu Tiểu Nguyệt trong lòng kêu một tiếng, vì thế sải bước vọt tới, trực tiếp kéo hai người phụ nữ kia sang một bên.
Lục Vân cũng trêu tức nhìn cô ta nói: "Từ khi nào tôi biến thành bạn trai của cô?"
“Chúng ta đã từng xem mắt, không phải là bạn trai bạn gái sao? Không chỉ yêu nhau, chúng ta có thể còn sắp kết hôn rồi!”
Lưu Tiểu Nguyệt vuốt mái tóc dài của cô, lộ ra nụ cười tự tin.
Cô là sinh viên tài cao học rộng, còn là sinh viên từ nước ngoài du học trở về, lại còn xinh đẹp cho nên đối với bản thân cực kì tự tin.
Hơn nữa từ biểu hiện vừa rồi trong quán cà phê, xem ra Lục Vân rõ ràng cảm thấy rất hứng thú với cô.
Lúc này đây, cô ta nắm chắc mười phần.
Nhưng cô làm sao biết được, Lục Vân đối với cô cảm thấy hứng thú, thuần túy là bởi vì tò mò, tò mò một người rốt cuộc là có bao nhiêu mặt dày, mới có thể cùng người nước ngoài quay cái video kia.
Không biết nói gì chính là, cô còn có mặt mũi về nước đi xem mắt.
Vẻ mặt Lục Vân càng trêu tức nói: "Thật sao? Sao tôi có cảm giác cô không coi trọng tôi!”
“Làm sao có thể!”
Lưu Tiểu Nguyệt vội vàng giải thích: "Người ta vừa rồi thấy mình trang điểm có hơi nhạt, nên đi trang điểm lại mà thôi, tôi vô cùng hài lòng với điều kiện của anh.”
Lục Vân cười cười: "Điều kiện của tôi cô hài lòng, nhưng điều kiện của cô, tôi không hài lòng!"
“Tại sao?”
"Cô chơi với người nước ngoài đến nát bét rồi, còn dám trở về xem mắt, ai cho cô mặt mũi thế?"
Lục Vân nói xong câu đó, ầm một tiếng lái Bugatti Veyron rời khỏi nơi này, để lại cho Lưu Tiểu Nguyệt một mặt mơ hồ.
Làm sao hắn biết...
Lúc này, hai cô gái đứng bên cạnh cũng phản ứng lại, chỉ vào Lưu Tiểu Nguyệt châm biếm nói: "Tôi đã nói sao cô ta lại quen mắt như vậy, hóa ra là bậc thầy nghệ thuật quốc tế!"
"Bậc thầy nghệ thuật quốc tế..."
Lưu Tiểu Nguyệt sao có thể còn không rõ, lúc cô ở nước ngoài làm những chuyện kia, đã nổi danh ở Long quốc, nhất thời hai mắt cô ta tối sầm hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Chương 53 Sát ý
Trở lại biệt thự Lục Nhân.
Lục Vân còn chưa vào cửa, đã thấy Liễu Yên Nhi dựa vào khung cửa, vươn ra một cái chân dài thon dài thẳng tắp, ngăn cản đường đi của hắn.
"Hừ hừ, tiểu Lục Vân, thừa dịp các chị em đang bơi, cậu chạy đi nơi nào đấy?”
Cô đột nhiên vọt tới, nắm lấy quần áo Lục Vân ngửi ngửi, đôi mắt đẹp hẹp dài bỗng nhiên lóe ra một tia sáng, chất vấn: "Trên người cậu sao có mùi thơm của phụ nữ?”
Lục Vân im lặng nói: "Trong nhà có ba chị gái xinh đẹp, trên người em có thể không dính tí mùi thơm nào sao?"
“Nói dối, mùi trên người cậu không phải của ba chị em bọn ta, mà là của phụ nữ khác, nếu không thành thật khai báo, chị đây phải vận dụng tư hình với cậu." Liễu Yên Nhi giả vờ dọa nạt.
Lục Vân xem như hoàn toàn phục tùng.
Chị Yên Nhi quả nhiên là có mũi chó mà, đầu tiên là lục thùng rác của mình, bây giờ lại còn có thể ngửi ra mùi vị phụ nữ trên người mình.
“Được rồi, em khai báo.”
Lục Vân đành phải đem chuyện hắn xem mắt nói ra.
Lúc này không chỉ Liễu Yên Nhi, ngay cả Lâm Thanh Đàn cũng tò mò đến gần.
Lâm Thanh Đàn hỏi: "Em trai, em thích cô gái xem mắt kia không? Trông có đẹp không?
Không biết vì sao, lúc cô hỏi những lời này, vẻ mặt lại có chút mất tự nhiên, dường như rất chờ mong đáp án của Lục Vân, nhưng lại rất sợ biết đáp án của Lục Vân.
Đây là một loại tâm lý mâu thuẫn.
Mâu thuẫn như vậy còn có Diệp Khuynh Thành, chỉ thấy cô lạnh lùng ngồi ở trên sô pha, nhưng từ ánh mắt có thể thấy được cô cũng rất tò mò.
Lục Vân thấy thế, lại cố ý giở trò xấu cười nói: "Cũng được, cô gái kia tuy rằng không đẹp bằng các vchij, nhưng cũng coi như thanh tú.”
“Cho nên...... cậu đối với lần xem mắt này rất hài lòng?" Lâm Thanh Đàn cẩn thận hỏi.
“Hắc hắc, bình thường thôi, em vẫn đang suy nghĩ.”
“Suy nghĩ?”
Đột nhiên, Diệp Khuynh Thành ngồi không yên, trực tiếp xông tới túm lấy lỗ tai Lục Vân nói: "Bảy chị em bọn ta tuổi lớn hơn cậu, còn không vội kết hôn, cậu vội cái gì?"
Nhìn xem, chị Khuynh Thành tỷ tức giận rồi.
Quả nhiên càng là nữ thần, ăn dấm chua lại càng kinh khủng.
Tuy lỗ tai Lục Vân bị nhéo đau, nhưng trong lòng lại càng đắc ý, chị Khuynh Thành như vậy, thật sự rất đáng yêu!
Lâm Thanh Đàn đau lòng nói: "Chị cả nhẹ một chút, chị sắp véo rách tai em trai rồi, nếu chị tức giận thì véo tai em ba ấy!"
“Lâm Thanh Đàn! Không phải lúc ở bể bơi em chỉ đánh chị một cái thôi sao, có cần phải mang thù như vậy không?" Liễu Yên Nhi buồn bực nói.
"Không biết lớn nhỏ, chị là chị hai em đấy, dám gọi thẳng tên chị như thế à?”
“Lâm Thanh Đàn, Lâm Thanh Đàn, Lâm Thanh Đàn, Lâm Thanh Đàn!”
“……”
Hai người lại đùa giỡn một hồi, đây là chuyện bình thường, nhìn riết cũng sẽ thành quen.
Một lát sau, Liễu Yên Nhi và Lâm Thanh Đàn mới ngừng lại, nhìn về phía Lục Vân nói: "Tiểu Lục Vân, cậu có ảnh của cô gái kia không, tôi rất tò mò rốt cuộc là cô gái như thế nào, có thể khiến cậu vừa nhìn đã cảm thấy hài lòng.”
Hai người Diệp Khuynh Thành cũng lộ ra thần sắc tò mò.
Vẻ mặt Lục Vân có chút trầm tư, nói: "Không chỉ có ảnh chụp, còn có video nữa!"
“Vậy sao, mau lấy ra cho các chị xem." Liễu Yên Nhi đã không thể chờ đợi được nữa.
Vì thế, Lục Vân dẫn ba chị gái xinh đẹp đến phòng của chị tư, mở máy tính lên, sau đó mấy phút, ba chị gái xinh đẹp người thì nhéo tai, người thì nắm tóc, người thì kéo tay Lục Vân.
Lục Vân khóc không ra nước mắt nói: "Các chị xinh đẹp, thật oan uổng quá, bởi nữa chings trong cái video này, chính là đối tượng hôm nay em đi xem mắt.”
“Cái gì!”
Ba người đều run lên, ngay sau đó, biểu tình đều trở nên cổ quái.
Liễu Yên Nhi trước hết không nhịn được, ôm bụng cười to nói: "Ha ha ha, Tiểu Lục Vân, vận khí của cậu thật sự là quá tốt, chuyện như vậy cũng có thể bị cậu gặp được, chị cảm thấy cậu có thể làm nam chính một lần rồi.”
Lục Vân đen mặt, có ai hả hê khi người gặp họa như chị không?
Lâm Thanh Đàn tức giận bất bình nói: "Đây là ai vậy, một chút xấu hổ cũng không có, lại còn mặt mũi trở về xem mắt, thật sự là làm mất mặt tổ tông rồi.”
Còn Khuynh Thành vừa tức giận, vừa len lén liếc video, gương mặt nóng bỏng nói: “Trong máy tính em tư lại cất giữ loại video này, chờ nó trở về, xem chị xử nó như thế nào."
Xong rồi cô lại nhìn Lục Vân cảnh cáo: "Cậu đem máy tính của Vương Băng Ngưng chuyển đến phòng tôi, về sau cũng không cho phép sử dụng nữa, có nghe hay không?"
“……”
Lời của chị Khuynh Thành, Lục Vân làm sao dám không nghe, lúc này thành thật đem máy tính chuyển đến phòng của chị cả.
Đêm đó.
Lục Vân đang ngủ đột nhiên mở to hai mắt, vẻ mặt lạnh lùng.
Sát ý!
Hắn cảm giác được sát ý nồng đậm, đang từng bước một tiến đến gần biệt thự.
Đúng lúc này, phòng Liễu Yên Nhi bên cạnh cũng truyền đến một tia động tĩnh.
Lục Vân im lặng đứng ở trước cửa sổ, mượn ánh trăng sáng, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ cửa sổ phòng bên cạnh nhảy ra ngoài.
Tuy rằng người nọ mặc đồ đen, trên mặt cũng đeo mặt nạ, nhưng thông qua hình dáng yểu điệu kia, Lục Vân lập tức nhận ra là Liễu Yên Nhi.
Nhất định là Liễu Yên Nhi cũng cảm giác được sát ý, cho nên mới thay đồ đen.
Kỳ thật đối với thân phận của Liễu Yên Nhi, Lục Vân đã sớm phát hiện ra.
Lần đầu tiên gặp Liễu Yên Nhi, hai người đã giao thủ với nhau, lúc ấy Lục Vân đã cảm giác trên người cô khí tức của sát thủ, bởi vì người bình thường không thể có thân thủ như vậy.
Chỉ là Lục Vân không điều tra sâu, mặc kệ Liễu Yên Nhi làm cái gì, cô vẫn luôn là chị ba của hắn, hơn nữa, cô cũng vẫn giống như trước kia, vô cùng yêu thương hắn.
Cho nên Lục Vân tôn trọng bất cứ lựa chọn nào của Liễu Yên Nhi.
Chương 54 Hắc bạch vô thường
Nhìn khí tức của Liễu Yên Nhi dần dần rời xa, Lục Vân cũng chuẩn bị đi theo nhìn xem, nhưng mới từ cửa sổ nhảy ra, bước chân của hắn lại đột nhiên dừng lại.
Lại là một luồng sát ý khác.
Tối nay có hai tên sát thủ đến đây!
Lục Vân khẽ nhướng mày.
Nếu là như vậy, nói rõ mục tiêu của hai sát thủ này không phải Liễu Yên Nhi, mà là đang sử dụng kế điệu hổ ly sơn, dụ dỗ Liễu Yên Nhi.
Chẳng lẽ mục tiêu là mình?
Hay là hai chị?
Lục Vân tạm thời không rõ mục tiêu của đối phương, nhưng mà, bọn họ nếu dám xông vào biệt thự Lục Nhân, cũng đã phạm vào tử tội.
Ngay lúc này.
Sát thủ ẩn núp trong bóng tối, đã nhìn thấy Lục Vân, sau khi xác nhận hắn chính là một trong những mục tiêu của mình, thì đã chuẩn bị động thủ.
Hắn tưởng rằng đã đem sát ý của bản thân che dấu kĩ mà không biết rằng, sớm đã bị bại lộ.
Lục Vân cố ý quay lưng lại.
Tên sát thủ kia cũng cẩn thận, lại kiên nhẫn chờ đợi mấy phút sau mới ra tay.
Không động đậy sẽ không sao, nhưng một khi đã động ắt phải chết.
Lưỡi dao sắc lạnh cực nhanh đâm ra, xé vỡ xuyên qua màn đêm đâm tới.
Nhưng mà.
Ngay khi mũi đao của tên sát thủ sắp chạm vào Lục Vân, lại đột nhiên thấy Lục Vân mạnh mẽ xoay người một cái, con ngươi đen nhánh lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào tên sát thủ.
Sát thủ trong lòng khẽ run lên.
Loại ánh mắt này, trước đây hắn chưa từng gặp qua.
Nhưng đao đã ra, tất thấy máu!
Sát thủ cố nén nội tâm sợ hãi khó hiểu của mình, đưa đao lên, mũi đao điên cuồng lóe ra hàn mang chói mắt, đâm vào mục tiêu.
Nhưng một giây sau, hắn lại lần nữa kinh hãi.
Lưỡi đao quả thật đâm trúng vị trí trái tim Lục Vân, hơn nữa còn dùng lực rất mạnh đâm qua, thế nhưng, khi mũi đao tiếp xúc với ngực Lục Vân, lại giống như đâm vào một khối sắt thép, không thể tiến thêm một bước.
Hoành luyện cao thủ?
Sát thủ quá sợ hãi thất thần 0.01 giây, đột nhiên cảm giác bả vai tên sát thủ bị cái gì đó đè nặng, ngay sau đó liền bị hất văng ra bên ngoài biệt thự mấy trăm mét.
Mẹ kiếp!
Đây đâu phải là cao thủ Hoành Luyện, rõ ràng là Tông Sư võ đạo a!
Trong nháy mắt bị hất văng ra khoảng cách mấy trăm mét, tên sát thủ cảm giác linh hồn của mình hình như sắp lìa khỏi xác rồi, hắn cố hết sức lấy lại bình tĩnh nhưng tay chân vẫn run cầm cập.
Lúc này, Lục Vân từ đâu chạy tới hạ xuống một cước đánh gãy xương sườn của hắn, lạnh lùng nói: "Nói đi, ai phái anh tới đây?”
Sát thủ đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng cố nén không rên một tiếng.
Tin tức của Kim chủ phải tuyệt đối giữ bí mật, đây là nguyên tắc cơ bản của sát thủ bọn họ.
“Không nói?”
Lục Vân lại nhẹ nhàng đưa một chân lên rồi hạ xuống, lần này không chỉ đá gãy xương sườn của hắn, còn đem nội tạng của hắn đá cho nát bấy.
Bên trong khoang miệng và xoang mũi của tên sát thủ tràn ngập máu tươi sau đó không ngừng ọt ọt ra bên ngoài, lúc này hắn vẫn ngang bướng gầm lên một tiếng nói: "Tôi sẽ không khai bất cứ thứ gì, giết tôi đi!"
“Giết? Nào có dễ dàng như vậy.”
Lục Vân cười lạnh một tiếng, một bộ cửu chuyển hồi dương châm trong nháy mắt đâm tới, nhưng mà cũng là phiên bản ngược dùng để tra tấn người khác.
Châm đầu tiên.
Sát thủ nhịn.
Mũi thứ hai.
Sát thủ cũng nhịn xuống.
Cho đến mũi thứ năm.
Hắn bắt đầu lộ vẻ đau đớn.
Mũi thứ bảy.
Đau đến không muốn sống nữa.
Mũi thứ mười.
Tên sát thủ trực tiếp sụp đổ, linh hồn của hắn như đang bị xé nát.
“Giết tôi! Cầu xin cậu giết tôi đi!”
Ngũ quan sát thủ cau có, nỗi thống khổ này hắn thật sự chịu hết nổi rồi.
“Chỉ cần nói ra là ai phái anh tới, tôi có thể cho anh chết một cách dễ chịu.”
Lục Vân lạnh lùng nói, trong tay xuất hiện viên châm thứ mười một, đang chuẩn bị đâm xuống, sát thủ rốt cục cũng sụp đổ nói: "Tôi khai ... Tôi khai tất cả, cầu xin cậu đừng tra tấn tôi nữa!"
Nếu như chỉ là đau đớn thể xác, hắn còn có thể chịu đựng được, cùng lắm thì ngất đi.
Nhưng mà.
Đây rõ ràng là tra tấn tinh thần!
Mỗi một cây châm, đều tàn phá ý chí tinh thần của hắn, dù là ý chí kiên định hơn người thì sớm muộn cũng sụp đổ mà thôi.
“Là Lý Cao Phi...... Là Lý Cao Phi thuê chúng tôi tới." Sát thủ run rẩy nói.
Lý Cao Phi của tập đoàn Lệ Nhân?
"Đúng, là hắn, hắn bỏ ra giá cao, muốn chúng tôi giết cậu và Diệp Khuynh Thành...Cầu xin cậu...cho tôi chết một cách dễ chịu đi!"
Răng rắc!
Lục Vân trong nháy mắt bóp gãy cổ sát thủ, ngay sau đó cánh tay chấn động, một cỗ chân khí bá đạo xuyên vào thân thể, chỉ nghe thấy bùm một tiếng vang thật lớn, thi thể sát thủ này trực tiếp hóa thành một bãi huyết vụ.
Ngay cả xương cốt cũng không còn.
Lý Cao Phi!
Trong mắt Lục Vân hiện lên một tia sát ý.
Lục Vân đúng là không nghĩ tới, sát thủ lại là Lý Cao Phi mời tới.
Lần trước Lý Cao Phi vì ngăn cản tập đoàn Khuynh Thành đưa ra thị trường, muốn phái người chụp ảnh nóng của Diệp Khuynh Thành, kết quả bị Lục Vân nhìn thấu.
Sau đó Lục Vân cũng chỉ là để cho người ta phong sát tập đoàn Lệ Nhân mà thôi, cũng không có tìm Lý Cao Phi tính sổ.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, tên chết tiệt này, lại dám mời sát thủ đến giết hắn và chị Khuynh Thành, tên này hoàn toàn là tự tìm đường chết.
Lúc này Lục Vân gọi một cú điện thoại cho Nam Giang Vương, lạnh lùng nói: "Tra, trong đêm nay lập tức tra ra địa chỉ Lý Cao Phi cho tôi!"
Nam Giang Vương đang ngủ mơ mơ màng màng, trong nháy mắt nhận được cú điện thoại này, toàn thân có hơi hoảng sợ.
Con mẹ nó, tên khốn Lý Cao Phi kia rốt cuộc làm cái gì, lại để cho Vân Thiên Thần Quân tức giận như vậy!
Không muốn sống nữa à!
Trong nháy mắt Nam Giang Vương đã tỉnh hẳn, một khắc cũng không dám chậm trễ, suốt đêm điều động tất cả mạng lưới, tra rõ địa chỉ hiện tại của Lý Cao Phi.
Lúc này.
Một phương vị khác của biệt thự Lục Nhân.
Hai bóng đen đang lướt qua cực nhanh.
Dáng người uyển chuyển của Liễu Yên Nhi bao bọc dưới bộ màu đen, giống như một con mèo linh động, giẫm lên ánh trăng xuyên qua mặt đất.
Rõ ràng cảm giác thực lực đối phương không thấp, sao lại chạy mà không đánh?
Liễu Yên Nhi đột nhiên ý thức được điều gì, bước chân dừng lại.
Lúc này, bóng người phía trước dừng lại, xoay người lại cười lạnh nói: "Dạ Tường Vi, rốt cuộc cô cũng nhận ra rồi sao?"
Hắn cũng giống như Liễu Yên Nhi, một thân hắc y, trên mặt mang một bộ mặt nạ, tuy rằng chất liệu giống nhau, nhưng hình dạng thì có hơi khác.
Bọn họ, thuộc về cùng một tổ chức sát thủ, Ám Ảnh Các.
Hắc Bạch Vô Thường!
Cho đến khi nhìn thấy mặt nạ của đối phương, Liễu Yên Nhi mới nhận ra thân phận của hắn, nhất thời kinh hô một tiếng.
Hắc Bạch Vô Thường, là hai người.
Cũng có nghĩa rằng, đêm nay lẻn vào biệt thự, không chỉ một có một tên sát thủ, cô đã bị trúng kế điệu hổ ly sơn của bọn họ.
Trong lòng Liễu Yên Nhi nhất thời sinh ra một cỗ cảm xúc bất an.
Cô vội vàng chạy đi không muốn nói nhảm với Bạch Vô Thường, cũng không có thời gian nói nhảm với hắn, Liễu Yên Nhi xoay người chạy về biệt thự Lục Nhân, trong lòng lo lắng vạn phần.
Nhưng mà.
Bạch Vô Thường làm sao có thể dễ dàng thả cô rời đi.
"Ha ha, lúc chúng ta nhận được nhiệm vụ, còn tưởng rằng đây chỉ là một vụ ám sát bình thường, không ngờ, lại xông vào nhà của sát thủ mặt lạnh Dạ Tường Vi, cô nói xem có trùng hợp hay không, Liễu Yên Nhi."
Liễu Yên Nhi!
Bạch Vô Thường trực tiếp hô lên tên thật của Liễu Yên Nhi.
Tất cả mọi người ở Ám Ảnh Các, đều là sử dụng mật danh, lúc hành động cũng thống nhất mặc đồ đen, mang mặt nạ, mục đích là phòng ngừa thân phận bị bại lộ.
Dù sao, chuyện bọn họ làm, không thể lộ ra bên ngoài.
Mà một khi thân phận của sát thủ bị bại lộ, không chỉ gặp phải sự trả thù của kẻ địch mà còn bị Ám Ảnh Các đuổi giết.
Bọn họ không thể để lại bất cứ tai họa ngầm nào.
Chương 55 Một ánh sáng kì dị
Nghe thấy Bạch Vô Thường gọi tên mình, Liễu Yên Nhi lập tức run lên.
Lúc này, lại nghe Bạch Vô Thường cười lạnh nói: "Tôi nhớ hình như nữa năm trước, Dạ Tường Vi cô đã biến Giang Bắc - Trần gia thành thái giám đúng không?”
“Anh câm miệng!”
Liễu Yên Nhi lạnh giọng quát, khuôn mặt xinh đẹp dưới lớp mặt nạ đã mất đi khống chế.
Hiện tại cô chỉ có một lựa chọn, đó chính là giết Bạch Vô Thường diệt khẩu, tiếp theo lại trở về giết Hắc Vô Thường, như vậy mới bảo đảm thân phận của mình không bị lộ.
Nhưng mà...
Rất khó.
Thực lực của cô và Hắc Bạch Vô Thường không kém bao nhiêu, giết một trong hai bọn họ đã là một vấn đề, lại càng không cần phải nói giết cả hai.
Và điều quan trọng nhất.
Nếu như dây dưa ở chỗ này với Bạch Vô Thường quá lâu, thì phía bên biệt thự Hắc Vô Thường khẳng định sẽ đắc thủ.
Thậm chí.
Hiện tại Hắc Vô Thường đã đắc thủ rồi.
Chính Liễu Yên Nhi cũng là sát thủ của Ám Ảnh Các, biết rõ phong cách hành sự của Hắc Bạch Vô Thường, Bạch Vô Thường thì thích hành hạ người đến chết còn Hắc Vô Thường thì thích giải quyết mục tiêu nhanh lẹ.
Lúc này cô đã rời khỏi biệt thự đã năm sáu phút, thời gian cũng đã đủ cho Hắc Vô Thường động thủ một trăm lần.
Cho nên, lúc này Liễu Yên Nhi có chạy về biệt thự thì cũng không còn p nữa.
Loại tình huống này, nếu như đổi thành sát thủ máu lạnh khác, lựa chọn sáng suốt nhất chính là trước tiên giết Bạch Vô Thường, sau đó trở về tìm Hắc Vô Thường, như vậy ít nhất có thể bảo vệ thân phận của mình.
Nhưng Liễu Yên Nhi không làm được.
Chỉ cần còn có một tia hi vọng, cô sẽ cố hết sức mà chạy về biệt thự, cứu sống người thân của mình, cho dù bại lộ thân phận cô cũng không màng đến.
Cho nên Liễu Yên Nhi chỉ dừng lại một chút, sau đó quay người chạy về phía biệt thự.
Việc hối hận nhất lúc này của cô chính là, lúc chạy ra khỏi biệt thự cô đã không gọi Lục Vân dậy.
Thân thủ tiểu Lục Vân không tệ, nói không chừng hắn tỉnh thì Hắc Vô Thường sẽ không dễ dàng đắc thủ như vậy.
Nhất định phải chống đỡ nhé!
Liễu Yên Nhi thầm cầu nguyện trong lòng.
Nhưng lúc này, Bạch Vô Thường đột nhiên nhe răng cười một tiếng, thân ảnh lướt động, rất nhanh đã chặn Liễu Yên Nhi lại.
Ha ha, đến lúc này còn muốn trở về cứu người, xem ra danh hiệu sát thủ mặt lạnh này chỉ có hư danh mà thôi.
Liễu Yên Nhi mặt lạnh như sương, giận dữ nói: "Hiện tại tôi không rảnh dây dưa với anh, cút ngay!”
"Cô không có thời gian, nhưng tôi có!"
Bạch Vô Thường lộ ra vẻ trêu chọc: "Liễu Yên Nhi tiểu thư, khi cô trở thành một thành viên của tổ chức cô nên hiểu rõ, tình cảm đối với một sát thủ mà nói, là nhược điểm trí mạng, không phải cô ngay cả đạo lý này cũng không hiểu chứ?"
Hắn và Hắc Vô Thường mặc dù là huynh đệ, nhưng nếu có một ngày, hắn gặp phải tình huống như vậy, tuyệt đối sẽ không chút luyến tiếc mà vứt bỏ Hắc Vô Thường, thậm chí vì bảo toàn chính mình, hắn sẽ tự tay giải quyết Hắc Vô Thường.
Máu lạnh, là tố chất cơ bản của sát thủ.
Liễu Yên Nhi chỉ có thể làm mặt lạnh, không làm được máu lạnh, cho nên cô không đủ tư cách làm sát thủ.
Xì!
Hai ánh mắt tràn đầy sát khí giao nhau.
Liễu Yên Nhi không có lòng ham chiến, chỉ có thể vừa đánh vừa lui.
Bạch Vô Thường cũng không vội đánh chết Liễu Yên Nhi, ngược lại giống như mèo vờn chuột, dùng lưỡi đao sắc bén cắt rách y phục của Liễu Yên Nhi.
"Liễu Yên Nhi tiểu thư, tôi đã từng đi quán bar của cô, khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, đã bị khí chất nữ vương của cô hấp dẫn, cô có biết hay không, tôi có bao nhiêu mong chờ có một ngày sẽ đùa bỡn cô trong tay.."
“Tên biến thái khốn nạn này!”
Lòng Liễu Yên Nhi nóng như lửa đốt, nhưng Bạch Vô Thường này thật sự đáng ghét, cô không để ý đến quần áo trên người mình đã bị hắn đâm thủng vài lỗ hổng, lộ ra một bờ vài trắng ngần như tuyết.
Liễu Yên Nhi biết không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu không sớm muộn gì cũng bị Bạch Vô Thường sỉ nhục đến chết, cho nên dù có lo lắng, cô cũng chỉ còn cách đánh một trận ác liệt với Bạch Vô Thường.
Keng keng keng!
Lưỡi đao điên cuồng va vào nhau, bắn ra những tia sáng chói mắt.
Đây là lần đầu tiên Liễu Yên Nhi giao thủ với người cùng tổ chức.
Nhưng mà rất nhanh cô liền phát hiện, thực lực của Bạch Vô Thường rõ ràng cao hơn cô, sở dĩ giao thủ lâu như vậy là vì tên này đang trêu đùa cô mà thôi.
Dù sao Bạch Vô Thường có rất nhiều thời gian, nên cũng không vội.
Liễu Yên Nhi tức giận chửi ầm lên: "Đồ rùa đen khốn kiếp đê tiện vô sỉ hạ lưu ghê tởm, có gan thì giết lão nương đi!"
“Ha ha, giết cô? Làm sao tôi làm được, tôi phải chờ cô sức cùng lực kiệt, sẽ từ từ chơi cô.”
Hắn thích loại khoái cảm chinh phục này.
Nhất là nhìn thấy những nhân vật bình thường cao cao tại thượng, sau đó ở trước mặt hắn vẫy đuôi cầu xin thương xót, tâm lý biến thái của Bạch Vô Thường sẽ đạt được thỏa mãn cực lớn.
Có thể xem ở bên trong Ám Ảnh Các, hắn là một trong số sát thủ có tâm lý biến thái nhất.
Bốp!
Nhưng ngay khi Bạch Vô Thường trêu chọc Liễu Yên Nhi, muốn dùng lưỡi đao xé rách toàn bộ quần áo của cô thì đột ngột trong bầu trời đêm hiện lên một tia ánh sáng trắng xoẹt qua.
Một tia ánh sáng trắng cực kỳ quỷ dị, chói mắt.
Giống như là uy lực của sấm sét, đánh trúng vào chính giữa mi tâm tên Bạch Vô Thường,.
Ngay sau đó.
Phụt!
Toàn thân Bạch Vô Thường dấy lên ánh lửa màu xanh quỷ dị, trong nháy mắt thiêu đốt hắn thành một đống tro cốt.
Toàn bộ.
Qua trình ánh sáng trắng bổ xuống cho đến lúc Bạch Vô Thường biến thành tro cốt, hắn không phát ra bất kì một âm thanh nào, bởi vì thời khắc ánh sáng trắng kia đánh trúng mi tâm của hắn, hắn đã chết rồi.
Ách......
Thấy một màn như vậy, Liễu Yên Nhi trừng lớn hai mắt.
Sát thủ tàn bạo Bạch Vô Thường làm người ta nghe tin đã sợ mất mật của Ám Ảnh Các, cứ như vậy mà chết rồi?
Cứ như vậy bị sét đánh chết?
"Thật là báo ứng nha, ngay cả ông trời cũng nhìn không nổi chuyện ác mà các người làm, đáng đời!"
Liễu Yên Nhi mắng một tiếng, đột nhiên lại nhớ tới chuyện gì, khuôn mặt xinh đẹp trở nên căn thẳng, vội vàng chạy về phía biệt thự.
Không lâu sau khi cô rời đi.
Một thanh niên toàn thân tản ra khí tức bá đạo, bỗng từ trên đỉnh cây cao nhảy xuống.
"Chỉ là con kiến hôi mà thôi, chị gái của Vân Thiên Thần Quân mà cũng dám si tâm vọng tưởng, ai cho mày cái gan chó đó?"
Sau khi nói xong.
Thân hình thanh niên lóe ra một tia sáng, dung tộc độ nhanh nhất chạy về một khách sạn năm sao trong trung tâm thành phố Giang Thành.
"Lý Cao Phi, thiên đường có lối ông không đi, địa ngục không cửa, ông lại muốn xông vào, nếu đã vậy thì Lục Vân tôi sẽ đại từ đại bi tiễn ông đi gặp Diêm Vương."
Thanh niên này ngoại trừ Lục Vân ra, còn có thể là ai.
Biệt thự Lục Nhân.
Trong bể bơi.
Có ba cô gái tướng mạo tuyệt mỹ, dáng người cực phẩm, đang ở trong bể bơi chơi đùa.
Ba cô gái đó chính là ba chị gái xinh đẹp của Lục Vân.
Trước kia phần lớn thời gian Lâm Thanh Đàn đều ở gần Hạnh Lâm Đường, bởi vì khi đó Hạnh Lâm Đường chỉ có ba vị bác sĩ khám bệnh, mặc dù nói là thay phiên nhau, nhưng Lâm Thanh Đàn là quản lý y quán, trên cơ bản mỗi ngày đều phải đi làm.
Nhưng bây giờ thì khác.
Hiện tại ngồi khám bệnh ở Hạnh Lâm Đường, tất cả đều là nhân vật nổi tiếng trong giới y học, căn bản không cần Lâm Thanh Đàn đụng tay đụng chân, cho nên cô cũng chuyển về biệt thự Lục Nhân ở cùng một chỗ với các chị em khác.
“Tiểu Lục Vân, có muốn xuống chơi với các chị không?”
Liễu Yên Nhi lặn tới bên bể bơi, thừa dịp Lục Vân không chú ý, đột nhiên chui ra, như một đóa phù dung kiều diễm động lòng người.
Chỉ thấy khóe miệng cô mang theo nụ cười quyến rũ, đôi mắt long lanh nhìn Lục Vân.
Đây quả thực là......
Lục Vân cố gắng dời sự chú ý đi, trong lòng không ngừng dặn dò chính mình, bọn họ là chị mình, không được làm bậy, tuy rằng khi còn bé các chị có nói muốn gả cho mình, nhưng đó cũng chỉ là những lời nói đùa của trẻ con.
Huống hồ.
Lão đạo sĩ sư phụ từng nói, trước khi luyện thành Vô Danh Thần Công không thể bị người ta cướp mất lần đầu tiên.
Vì vậy, phải kiềm chế bằng mọi cách.
“Liễu Yên Nhi, em lại làm gì xấu với Tiểu Lục Vân?”
Diệp Khuynh Thành đột nhiên bơi tới bên cạnh Liễu Yên Nhi, một tay kéo nàng ta xuống dưới nước.
Lâm Thanh Đàn cũng phụ họa theo nói: "Đúng đúng đúng, em trai đáng yêu như vậy, sao em có thể giở trò xấu với cậu ấy chứ?"
Lục Vân lắc đầu, thật sự không dám ở lại đây nữa, vì thế trở lại phòng khách, chỉ chốc lát sau lại nhận được một cú điện thoại.
“Ngô gia gia?”
“Lục Vân à, bây giờ cháu có rảnh không, đến chỗ ông Ngô một chuyến, ông có chuyện muốn nói với cháu.”
“Được, Ngô gia gia, cháu lập tức qua đó.”
Lục Vân đang muốn ra ngoài lấy lại bình tĩnh thì đúng lúc ông Ngô gọi điện thoại tới.
Nơi ở của Ngô Thừa Ân gia gia.
“Lục Vân mau tới đây, đây là thím Lưu.”
Ngô Văn Đức gọi Lục Vân đến trước mặt một người đàn bà tầm bốn năm mươi tuổi, cười giới thiệu.
“Chào thím Lưu!”
Lục Vân vẫn có chút ấn tượng với vị thím Lưu này, hình như trước kia là nhân viên của viện phúc lợi, nhưng cũng không nhớ rõ lắm.
Thím Lưu kinh ngạc liếc Lục Vân một cái, quay đầu nói với Ngô Văn Đức: "Lão viện trưởng, nó thật sự là đứa trẻ lúc trước, biến mất trong lửa lớn?"
Ngô Văn Đức gật đầu.
Lục Vân cũng nói: "Cháu vận khí tốt, được một lão đạo sĩ cứu đi.”
“Thật đúng là mạng lớn a, một trận hỏa hoạn như vậy cũng có thể sống sót, xem ra thằng bé này nhất định là người đại phúc đại quý.”
Thím Lưu đánh giá Lục Vân, liên tục gật đầu, dường như rất hài lòng.
Lục Vân tò mò hỏi: "Ngô gia gia, rốt cuộc hai người đang thừa nước đục thả câu gì vậy?”
Ngô Văn Đức lúc này mới cười giải thích: "Ha ha, kỳ thật là như vậy, thím Lưu có một đứa con gái, mới từ nước ngoài du học trở về, ông tính cho hai đứa gặp mặt một lần, làm quen với nhau.”
Thì ra là tìm mình đến xem mắt.
Lục Vân không khỏi cười khổ trong lòng, vừa định cự tuyệt, lại nghe Ngô gia gia thở dài một tiếng nói tiếp:
“Con gái của thím Lưu là du học sinh, rất ưu tú, ông vốn muốn giới thiệu cho Vương Cương, nhưng tên khốn kiếp này thật sự là quá tệ, vì vậy ông liền nghĩ tới cháu.”
Nói xong Ngô Văn Đức liếc nhìn sân bên ngoài, vẻ mặt có chút đau thương.
Trong sân, Vương Cương đang ngồi xổm trên mặt đất đùa giỡn với kiến.
Chỉ số thông minh hiện tại của hắn, tương đương với trẻ em bốn năm tuổi, đã không còn làm ông phải lo lắng như trước nữa, nhưng cũng khiến cho Ngô Văn Đức cảm thấy có chút đau lòng.
Vương Cương tuy rằng bất hiếu, nhưng dù sao cũng sớm chiều ở chung mười mấy năm, mấy năm nay Ngô Văn Đức vẫn coi hắn như người thân mà đối đãi, nhất định là có tình cảm.
“Hazzi, ai mà ngờ Vương Cương thiếu tiền sòng bạc, bị người ta đánh thành cái dạng này, coi như là gieo gió gặt bão." Ngô Văn Đức thở dài nói.
Lục Vân nhìn thấy biểu tình chua xót của ông Ngô, trong lòng cũng rất khó chịu.
Vương Cương là bị hắn làm cho ngốc, nhưng cũng không phải là không thể cứu chữa, chờ thêm một thời gian nữa, lại suy nghĩ có nên cứu mạng chó của tên khốn đó hay không!
Lúc này, thím Lưu lấy ra một tấm hình cho Lục Vân nói: "Xem, đây là cô gái nhà thím, dáng dấp cũng không tệ chứ?"
Lục Vân nhìn thoáng qua tấm ảnh kia, cô gái lớn lên không tệ, dáng người cũng cao gầy, nhưng sao lại có một loại cảm giác quen mắt, giống như là đã gặp qua ở nơi nào đó?
Nghiêm túc nhớ lại một lát.
Lục Vân đột nhiên trừng to mắt nói: "Thím Lưu, con gái của thím, chắc sẽ không phải tên là Lưu Tiểu Nguyệt chứ?"
“Sao cậu biết con gái nhà tôi tên là Lưu Tiểu Nguyệt, chẳng lẽ hai người quen nhau?”
“Khụ khụ, không biết không biết, là lúc hai người nói chuyện phiếm, cháu không cẩn thận nghe được.”
Ngô Văn Đức và thím Lưu nghi hoặc nhìn đối phương một cái, vừa rồi chúng tôi nói chuyện phiếm, có nhắc tới cái tên Lưu Tiểu Nguyệt này không?
Thôi vậy, có nhắc tới hay không cũng không quan trọng.
Hai người cũng không có suy nghĩ nhiều.
Mà lúc này Lục Vân đã sớm âm thầm hít vài ngụm khí.
Không ngờ đi xem mắt lại xem trúng bậc thầy nghệ thuật quốc tế Lưu Tiểu Nguyệt, vận khí này, quả thực có hơi.....
Lưu Tiểu Nguyệt là ai?
Cái này phải bắt đầu từ máy tính của chị tư Vương Băng Ngưng.
Vương Băng Ngưng tổng cộng có hai máy tính, một máy gia dụng, đặt ở trong phòng ngủ biệt thự, một máy xách tay, chuyên dùng để làm việc.
Mấy ngày nay Lục Vân vẫn luôn dùng máy tính trong phòng ngủ của chị tư, hắn vừa mở máy lên phát hiện ổ cứng bên trong đều đã đầy, mà tất cả tư liệu đều liên quan đến học tập.
Trong đó có lưu lại video Lưu Tiểu Nguyệt khi du học ở nước ngoài.
Chương 52 Ai cho cô mặt mũi
Vì muốm xem hình dáng của bậc thầy nghệ thuật quốc tế, Lục Vân dựa theo thời gian ước định đi tới địa điểm xem mắt, là một quán cà phê có phong cách rất cao.
Nhưng ngồi chờ nửa tiếng đồng hồ, cũng không thấy bóng dáng Lưu Tiểu Nguyệt.
Mẹ nó, dám cho lão tử leo cây!
Lục Vân không kiên nhẫn chờ thêm nữa, đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng lúc này, Lưu Tiểu Nguyệt lại từ cửa đi vào.
Dáng người của cô quả nhiên rất cao gầy, ăn mặc cũng thời thượng.
Quan trọng nhất là, cô chính là nữ chính trong video.
Lưu Tiểu Nguyệt hiển nhiên cũng là xem qua ảnh chụp của Lục Vân, trực tiếp đi về phía hắn, chỉ là sắc mặt của cô có chút khó coi.
Vừa rồi lúc cô ở bên ngoài nhìn thấy cửa quán cà phê có dừng lại một chiếc Bugatti Veyron, cô có chút chờ mong chiếc Bugatti Veyron này là của Lục Vân?
Nhưng nhìn Lục Vân một cái, cô liền cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi.
Người có tiền nào lại ăn mặc tùy ý như vậy?
Lưu Tiểu Nguyệt dù sao cũng là người từng đi du học, kiến thức rộng rãi, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, quần áo trên dưới toàn thân Lục Vân cộng lại, sẽ không vượt qua ba trăm tệ.
Cho nên, chiếc Bugatti Veyron trước cửa kia tuyệt đối không thể là của hắn.
Câu đầu tiên Lục Vân nói khi gặp mặt chính là: "Cô đến muộn nữa tiếng.”
“Đồ nhà quê!”
Lưu Tiểu Nguyệt lườm Lục Vân: "Con gái phải trang điểm, đến muộn một tiếng không phải rất bình thường sao? Lúc này tôi mới đến muộn nửa tiếng, xem như cũng sớm rồi.”
Tuy rằng cô chướng mắt Lục Vân, nhưng vẫn ra vẻ rụt rè ngồi xuống, chuẩn bị làm theo quy trình.
“Cũng đã đến đây rồi, cũng đừng nói tôi không cho anh cơ hội, nói một chút điều kiện của anh đi!"
“Điều kiện gì?”
"Thật ngốc, chính là nhà của anh như thế nào, xe giá bao nhiêu, tiền lương mỗi tháng là bao nhiêu?"
"Tôi không có tiền lương, nhưng nhà muốn nhà bao lớn có bao lớn, xe cần mấy chiếc có mấy chiếc.”
“Anh là phú nhị đại?”
“Không phải.”
“Vậy anh lấy đâu ra tiền mua xe sang trọng?”
“Tôi chỉ cần nói một câu, lập tức sẽ có người đưa tới cho tôi.”
“Xem ra anh bị bệnh thần kinh rồi!”
Lưu Tiểu Nguyệt quả thực khó chịu muốn chết, sao lại giới thiệu cho cô người thần kinh như này.
“Cô hỏi tôi nhiều vấn đề như vậy, bây giờ đến lượt tôi hỏi cô." Lục Vân đột nhiên cười nói.
“Tôi thấy không cần thiết.”
Lưu Tiểu Nguyệt trực tiếp đứng dậy rời khỏi quán cà phê, trước khi rời đi còn khinh bỉ liếc Lục Vân một cái: "Cũng không biết từ đâu chạy tới một tên thần kinh, thật sự là lãng phí thời gian của bà đây.”
Ách......
Lục Vân sờ sờ mũi, nghĩ thầm thật không hổ là bậc thầy nghệ thuật quốc tế, ánh mắt thật cao.
Quên đi, đi gặp mặt một lần cũng coi như là không phụ ý tốt của Ngô gia gia.
Lục Vân đi ra quán cà phê, thấy hai mỹ nữ đang đứng ở trước mặt Bugatti Veyron của mình, không ngừng bày ra tư thế tự sướng, một hồi chu miệng ngây thơ, một hồi quyến rũ sexy
Lục Vân tiến lên hỏi: "Người đẹp, chụp xong chưa?”
“Chụp xong hay không thì liên quan quái gì đến mày, con mẹ nó!”
Một giây trước còn giả bộ đáng yêu trước ống kính, một giây sau đột nhiên hung ác trừng mắt nhìn Lục Vân.
Mặt khác một vị mỹ nữ cười duyên nói ra: "Anh đẹp trai, muốn làm quen thì cứ nói thẳng, tuy anh ăn bận có chút qua loa nhưng mặt mũi cũng tạm ổn, nếu muốn xin weixin thì nói đi, biết đâu chị đây vui vẻ sẽ đồng ý kết bạn với anh đó.”
Lục Vân không nói gì.
Phụ nữ bây giờ, đều thích trông mặt mà bắt hình dong như vậy?
Cũng chính là do Lục Vân không chú trọng cách ăn mặc, yêu cầu của hắn đối với tạo hình quần áo là nhẹ nhàng thoải mái, bền bỉ, như vậy là đủ rồi, về phần có phải hàng hiệu hay không, căn bản không quan tâm.
Đây đều là thói quen mà Lục Vân dưỡng thành khi chinh chiến ở biên cảnh, lúc mặc đẹp nhất là lúc hạ táng đồng đội của mình mà thôi.
Không để ý đến hai người phụ nữ này, Lục Vân trực tiếp mở khóa cửa xe, chui vào Bugatti Veyron.
Bùm!
Tiếng động cơ khởi động khiến hai mỹ nữ hoảng sợ, quay đầu lại mới phát hiện, ngồi trong xe lại là Lục Vân, lập tức liền thay đổi sắc mặt.
“Anh đẹp trai, chiếc xe thể thao này là của anh à?”
"Anh đẹp trai, người ta vừa rồi chỉ nói đùa thôi, anh đừng tức giận, người ta giờ cùng anh đi hóng gió có được không?”
“Anh ta là bạn trai tôi, hai người không biết xấu hổ, mau cút đi!”
Lục Vân còn chưa nói chuyện, Lưu Tiểu Nguyệt đã đột nhiên vọt tới, kéo hai người phụ nữ ra.
Vừa rồi cô vẫn chưa đi xa, quay đầu lại thấy Lục Vân đang bắt chuyện với hai người phụ nữ, vì vậy liền cười lạnh ngừng lại, chuẩn bị xem kịch.
Nhưng nhìn một hồi cô lại đột nhiên phát hiện có chỗ không đúng.
Lục Vân lại ngồi vào trong xe thể thao.
Chết tiệt!
Chiếc Bugatti Veyron thực sự là của anh ta!
Lưu Tiểu Nguyệt trong lòng kêu một tiếng, vì thế sải bước vọt tới, trực tiếp kéo hai người phụ nữ kia sang một bên.
Lục Vân cũng trêu tức nhìn cô ta nói: "Từ khi nào tôi biến thành bạn trai của cô?"
“Chúng ta đã từng xem mắt, không phải là bạn trai bạn gái sao? Không chỉ yêu nhau, chúng ta có thể còn sắp kết hôn rồi!”
Lưu Tiểu Nguyệt vuốt mái tóc dài của cô, lộ ra nụ cười tự tin.
Cô là sinh viên tài cao học rộng, còn là sinh viên từ nước ngoài du học trở về, lại còn xinh đẹp cho nên đối với bản thân cực kì tự tin.
Hơn nữa từ biểu hiện vừa rồi trong quán cà phê, xem ra Lục Vân rõ ràng cảm thấy rất hứng thú với cô.
Lúc này đây, cô ta nắm chắc mười phần.
Nhưng cô làm sao biết được, Lục Vân đối với cô cảm thấy hứng thú, thuần túy là bởi vì tò mò, tò mò một người rốt cuộc là có bao nhiêu mặt dày, mới có thể cùng người nước ngoài quay cái video kia.
Không biết nói gì chính là, cô còn có mặt mũi về nước đi xem mắt.
Vẻ mặt Lục Vân càng trêu tức nói: "Thật sao? Sao tôi có cảm giác cô không coi trọng tôi!”
“Làm sao có thể!”
Lưu Tiểu Nguyệt vội vàng giải thích: "Người ta vừa rồi thấy mình trang điểm có hơi nhạt, nên đi trang điểm lại mà thôi, tôi vô cùng hài lòng với điều kiện của anh.”
Lục Vân cười cười: "Điều kiện của tôi cô hài lòng, nhưng điều kiện của cô, tôi không hài lòng!"
“Tại sao?”
"Cô chơi với người nước ngoài đến nát bét rồi, còn dám trở về xem mắt, ai cho cô mặt mũi thế?"
Lục Vân nói xong câu đó, ầm một tiếng lái Bugatti Veyron rời khỏi nơi này, để lại cho Lưu Tiểu Nguyệt một mặt mơ hồ.
Làm sao hắn biết...
Lúc này, hai cô gái đứng bên cạnh cũng phản ứng lại, chỉ vào Lưu Tiểu Nguyệt châm biếm nói: "Tôi đã nói sao cô ta lại quen mắt như vậy, hóa ra là bậc thầy nghệ thuật quốc tế!"
"Bậc thầy nghệ thuật quốc tế..."
Lưu Tiểu Nguyệt sao có thể còn không rõ, lúc cô ở nước ngoài làm những chuyện kia, đã nổi danh ở Long quốc, nhất thời hai mắt cô ta tối sầm hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Chương 53 Sát ý
Trở lại biệt thự Lục Nhân.
Lục Vân còn chưa vào cửa, đã thấy Liễu Yên Nhi dựa vào khung cửa, vươn ra một cái chân dài thon dài thẳng tắp, ngăn cản đường đi của hắn.
"Hừ hừ, tiểu Lục Vân, thừa dịp các chị em đang bơi, cậu chạy đi nơi nào đấy?”
Cô đột nhiên vọt tới, nắm lấy quần áo Lục Vân ngửi ngửi, đôi mắt đẹp hẹp dài bỗng nhiên lóe ra một tia sáng, chất vấn: "Trên người cậu sao có mùi thơm của phụ nữ?”
Lục Vân im lặng nói: "Trong nhà có ba chị gái xinh đẹp, trên người em có thể không dính tí mùi thơm nào sao?"
“Nói dối, mùi trên người cậu không phải của ba chị em bọn ta, mà là của phụ nữ khác, nếu không thành thật khai báo, chị đây phải vận dụng tư hình với cậu." Liễu Yên Nhi giả vờ dọa nạt.
Lục Vân xem như hoàn toàn phục tùng.
Chị Yên Nhi quả nhiên là có mũi chó mà, đầu tiên là lục thùng rác của mình, bây giờ lại còn có thể ngửi ra mùi vị phụ nữ trên người mình.
“Được rồi, em khai báo.”
Lục Vân đành phải đem chuyện hắn xem mắt nói ra.
Lúc này không chỉ Liễu Yên Nhi, ngay cả Lâm Thanh Đàn cũng tò mò đến gần.
Lâm Thanh Đàn hỏi: "Em trai, em thích cô gái xem mắt kia không? Trông có đẹp không?
Không biết vì sao, lúc cô hỏi những lời này, vẻ mặt lại có chút mất tự nhiên, dường như rất chờ mong đáp án của Lục Vân, nhưng lại rất sợ biết đáp án của Lục Vân.
Đây là một loại tâm lý mâu thuẫn.
Mâu thuẫn như vậy còn có Diệp Khuynh Thành, chỉ thấy cô lạnh lùng ngồi ở trên sô pha, nhưng từ ánh mắt có thể thấy được cô cũng rất tò mò.
Lục Vân thấy thế, lại cố ý giở trò xấu cười nói: "Cũng được, cô gái kia tuy rằng không đẹp bằng các vchij, nhưng cũng coi như thanh tú.”
“Cho nên...... cậu đối với lần xem mắt này rất hài lòng?" Lâm Thanh Đàn cẩn thận hỏi.
“Hắc hắc, bình thường thôi, em vẫn đang suy nghĩ.”
“Suy nghĩ?”
Đột nhiên, Diệp Khuynh Thành ngồi không yên, trực tiếp xông tới túm lấy lỗ tai Lục Vân nói: "Bảy chị em bọn ta tuổi lớn hơn cậu, còn không vội kết hôn, cậu vội cái gì?"
Nhìn xem, chị Khuynh Thành tỷ tức giận rồi.
Quả nhiên càng là nữ thần, ăn dấm chua lại càng kinh khủng.
Tuy lỗ tai Lục Vân bị nhéo đau, nhưng trong lòng lại càng đắc ý, chị Khuynh Thành như vậy, thật sự rất đáng yêu!
Lâm Thanh Đàn đau lòng nói: "Chị cả nhẹ một chút, chị sắp véo rách tai em trai rồi, nếu chị tức giận thì véo tai em ba ấy!"
“Lâm Thanh Đàn! Không phải lúc ở bể bơi em chỉ đánh chị một cái thôi sao, có cần phải mang thù như vậy không?" Liễu Yên Nhi buồn bực nói.
"Không biết lớn nhỏ, chị là chị hai em đấy, dám gọi thẳng tên chị như thế à?”
“Lâm Thanh Đàn, Lâm Thanh Đàn, Lâm Thanh Đàn, Lâm Thanh Đàn!”
“……”
Hai người lại đùa giỡn một hồi, đây là chuyện bình thường, nhìn riết cũng sẽ thành quen.
Một lát sau, Liễu Yên Nhi và Lâm Thanh Đàn mới ngừng lại, nhìn về phía Lục Vân nói: "Tiểu Lục Vân, cậu có ảnh của cô gái kia không, tôi rất tò mò rốt cuộc là cô gái như thế nào, có thể khiến cậu vừa nhìn đã cảm thấy hài lòng.”
Hai người Diệp Khuynh Thành cũng lộ ra thần sắc tò mò.
Vẻ mặt Lục Vân có chút trầm tư, nói: "Không chỉ có ảnh chụp, còn có video nữa!"
“Vậy sao, mau lấy ra cho các chị xem." Liễu Yên Nhi đã không thể chờ đợi được nữa.
Vì thế, Lục Vân dẫn ba chị gái xinh đẹp đến phòng của chị tư, mở máy tính lên, sau đó mấy phút, ba chị gái xinh đẹp người thì nhéo tai, người thì nắm tóc, người thì kéo tay Lục Vân.
Lục Vân khóc không ra nước mắt nói: "Các chị xinh đẹp, thật oan uổng quá, bởi nữa chings trong cái video này, chính là đối tượng hôm nay em đi xem mắt.”
“Cái gì!”
Ba người đều run lên, ngay sau đó, biểu tình đều trở nên cổ quái.
Liễu Yên Nhi trước hết không nhịn được, ôm bụng cười to nói: "Ha ha ha, Tiểu Lục Vân, vận khí của cậu thật sự là quá tốt, chuyện như vậy cũng có thể bị cậu gặp được, chị cảm thấy cậu có thể làm nam chính một lần rồi.”
Lục Vân đen mặt, có ai hả hê khi người gặp họa như chị không?
Lâm Thanh Đàn tức giận bất bình nói: "Đây là ai vậy, một chút xấu hổ cũng không có, lại còn mặt mũi trở về xem mắt, thật sự là làm mất mặt tổ tông rồi.”
Còn Khuynh Thành vừa tức giận, vừa len lén liếc video, gương mặt nóng bỏng nói: “Trong máy tính em tư lại cất giữ loại video này, chờ nó trở về, xem chị xử nó như thế nào."
Xong rồi cô lại nhìn Lục Vân cảnh cáo: "Cậu đem máy tính của Vương Băng Ngưng chuyển đến phòng tôi, về sau cũng không cho phép sử dụng nữa, có nghe hay không?"
“……”
Lời của chị Khuynh Thành, Lục Vân làm sao dám không nghe, lúc này thành thật đem máy tính chuyển đến phòng của chị cả.
Đêm đó.
Lục Vân đang ngủ đột nhiên mở to hai mắt, vẻ mặt lạnh lùng.
Sát ý!
Hắn cảm giác được sát ý nồng đậm, đang từng bước một tiến đến gần biệt thự.
Đúng lúc này, phòng Liễu Yên Nhi bên cạnh cũng truyền đến một tia động tĩnh.
Lục Vân im lặng đứng ở trước cửa sổ, mượn ánh trăng sáng, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ cửa sổ phòng bên cạnh nhảy ra ngoài.
Tuy rằng người nọ mặc đồ đen, trên mặt cũng đeo mặt nạ, nhưng thông qua hình dáng yểu điệu kia, Lục Vân lập tức nhận ra là Liễu Yên Nhi.
Nhất định là Liễu Yên Nhi cũng cảm giác được sát ý, cho nên mới thay đồ đen.
Kỳ thật đối với thân phận của Liễu Yên Nhi, Lục Vân đã sớm phát hiện ra.
Lần đầu tiên gặp Liễu Yên Nhi, hai người đã giao thủ với nhau, lúc ấy Lục Vân đã cảm giác trên người cô khí tức của sát thủ, bởi vì người bình thường không thể có thân thủ như vậy.
Chỉ là Lục Vân không điều tra sâu, mặc kệ Liễu Yên Nhi làm cái gì, cô vẫn luôn là chị ba của hắn, hơn nữa, cô cũng vẫn giống như trước kia, vô cùng yêu thương hắn.
Cho nên Lục Vân tôn trọng bất cứ lựa chọn nào của Liễu Yên Nhi.
Chương 54 Hắc bạch vô thường
Nhìn khí tức của Liễu Yên Nhi dần dần rời xa, Lục Vân cũng chuẩn bị đi theo nhìn xem, nhưng mới từ cửa sổ nhảy ra, bước chân của hắn lại đột nhiên dừng lại.
Lại là một luồng sát ý khác.
Tối nay có hai tên sát thủ đến đây!
Lục Vân khẽ nhướng mày.
Nếu là như vậy, nói rõ mục tiêu của hai sát thủ này không phải Liễu Yên Nhi, mà là đang sử dụng kế điệu hổ ly sơn, dụ dỗ Liễu Yên Nhi.
Chẳng lẽ mục tiêu là mình?
Hay là hai chị?
Lục Vân tạm thời không rõ mục tiêu của đối phương, nhưng mà, bọn họ nếu dám xông vào biệt thự Lục Nhân, cũng đã phạm vào tử tội.
Ngay lúc này.
Sát thủ ẩn núp trong bóng tối, đã nhìn thấy Lục Vân, sau khi xác nhận hắn chính là một trong những mục tiêu của mình, thì đã chuẩn bị động thủ.
Hắn tưởng rằng đã đem sát ý của bản thân che dấu kĩ mà không biết rằng, sớm đã bị bại lộ.
Lục Vân cố ý quay lưng lại.
Tên sát thủ kia cũng cẩn thận, lại kiên nhẫn chờ đợi mấy phút sau mới ra tay.
Không động đậy sẽ không sao, nhưng một khi đã động ắt phải chết.
Lưỡi dao sắc lạnh cực nhanh đâm ra, xé vỡ xuyên qua màn đêm đâm tới.
Nhưng mà.
Ngay khi mũi đao của tên sát thủ sắp chạm vào Lục Vân, lại đột nhiên thấy Lục Vân mạnh mẽ xoay người một cái, con ngươi đen nhánh lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào tên sát thủ.
Sát thủ trong lòng khẽ run lên.
Loại ánh mắt này, trước đây hắn chưa từng gặp qua.
Nhưng đao đã ra, tất thấy máu!
Sát thủ cố nén nội tâm sợ hãi khó hiểu của mình, đưa đao lên, mũi đao điên cuồng lóe ra hàn mang chói mắt, đâm vào mục tiêu.
Nhưng một giây sau, hắn lại lần nữa kinh hãi.
Lưỡi đao quả thật đâm trúng vị trí trái tim Lục Vân, hơn nữa còn dùng lực rất mạnh đâm qua, thế nhưng, khi mũi đao tiếp xúc với ngực Lục Vân, lại giống như đâm vào một khối sắt thép, không thể tiến thêm một bước.
Hoành luyện cao thủ?
Sát thủ quá sợ hãi thất thần 0.01 giây, đột nhiên cảm giác bả vai tên sát thủ bị cái gì đó đè nặng, ngay sau đó liền bị hất văng ra bên ngoài biệt thự mấy trăm mét.
Mẹ kiếp!
Đây đâu phải là cao thủ Hoành Luyện, rõ ràng là Tông Sư võ đạo a!
Trong nháy mắt bị hất văng ra khoảng cách mấy trăm mét, tên sát thủ cảm giác linh hồn của mình hình như sắp lìa khỏi xác rồi, hắn cố hết sức lấy lại bình tĩnh nhưng tay chân vẫn run cầm cập.
Lúc này, Lục Vân từ đâu chạy tới hạ xuống một cước đánh gãy xương sườn của hắn, lạnh lùng nói: "Nói đi, ai phái anh tới đây?”
Sát thủ đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng cố nén không rên một tiếng.
Tin tức của Kim chủ phải tuyệt đối giữ bí mật, đây là nguyên tắc cơ bản của sát thủ bọn họ.
“Không nói?”
Lục Vân lại nhẹ nhàng đưa một chân lên rồi hạ xuống, lần này không chỉ đá gãy xương sườn của hắn, còn đem nội tạng của hắn đá cho nát bấy.
Bên trong khoang miệng và xoang mũi của tên sát thủ tràn ngập máu tươi sau đó không ngừng ọt ọt ra bên ngoài, lúc này hắn vẫn ngang bướng gầm lên một tiếng nói: "Tôi sẽ không khai bất cứ thứ gì, giết tôi đi!"
“Giết? Nào có dễ dàng như vậy.”
Lục Vân cười lạnh một tiếng, một bộ cửu chuyển hồi dương châm trong nháy mắt đâm tới, nhưng mà cũng là phiên bản ngược dùng để tra tấn người khác.
Châm đầu tiên.
Sát thủ nhịn.
Mũi thứ hai.
Sát thủ cũng nhịn xuống.
Cho đến mũi thứ năm.
Hắn bắt đầu lộ vẻ đau đớn.
Mũi thứ bảy.
Đau đến không muốn sống nữa.
Mũi thứ mười.
Tên sát thủ trực tiếp sụp đổ, linh hồn của hắn như đang bị xé nát.
“Giết tôi! Cầu xin cậu giết tôi đi!”
Ngũ quan sát thủ cau có, nỗi thống khổ này hắn thật sự chịu hết nổi rồi.
“Chỉ cần nói ra là ai phái anh tới, tôi có thể cho anh chết một cách dễ chịu.”
Lục Vân lạnh lùng nói, trong tay xuất hiện viên châm thứ mười một, đang chuẩn bị đâm xuống, sát thủ rốt cục cũng sụp đổ nói: "Tôi khai ... Tôi khai tất cả, cầu xin cậu đừng tra tấn tôi nữa!"
Nếu như chỉ là đau đớn thể xác, hắn còn có thể chịu đựng được, cùng lắm thì ngất đi.
Nhưng mà.
Đây rõ ràng là tra tấn tinh thần!
Mỗi một cây châm, đều tàn phá ý chí tinh thần của hắn, dù là ý chí kiên định hơn người thì sớm muộn cũng sụp đổ mà thôi.
“Là Lý Cao Phi...... Là Lý Cao Phi thuê chúng tôi tới." Sát thủ run rẩy nói.
Lý Cao Phi của tập đoàn Lệ Nhân?
"Đúng, là hắn, hắn bỏ ra giá cao, muốn chúng tôi giết cậu và Diệp Khuynh Thành...Cầu xin cậu...cho tôi chết một cách dễ chịu đi!"
Răng rắc!
Lục Vân trong nháy mắt bóp gãy cổ sát thủ, ngay sau đó cánh tay chấn động, một cỗ chân khí bá đạo xuyên vào thân thể, chỉ nghe thấy bùm một tiếng vang thật lớn, thi thể sát thủ này trực tiếp hóa thành một bãi huyết vụ.
Ngay cả xương cốt cũng không còn.
Lý Cao Phi!
Trong mắt Lục Vân hiện lên một tia sát ý.
Lục Vân đúng là không nghĩ tới, sát thủ lại là Lý Cao Phi mời tới.
Lần trước Lý Cao Phi vì ngăn cản tập đoàn Khuynh Thành đưa ra thị trường, muốn phái người chụp ảnh nóng của Diệp Khuynh Thành, kết quả bị Lục Vân nhìn thấu.
Sau đó Lục Vân cũng chỉ là để cho người ta phong sát tập đoàn Lệ Nhân mà thôi, cũng không có tìm Lý Cao Phi tính sổ.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, tên chết tiệt này, lại dám mời sát thủ đến giết hắn và chị Khuynh Thành, tên này hoàn toàn là tự tìm đường chết.
Lúc này Lục Vân gọi một cú điện thoại cho Nam Giang Vương, lạnh lùng nói: "Tra, trong đêm nay lập tức tra ra địa chỉ Lý Cao Phi cho tôi!"
Nam Giang Vương đang ngủ mơ mơ màng màng, trong nháy mắt nhận được cú điện thoại này, toàn thân có hơi hoảng sợ.
Con mẹ nó, tên khốn Lý Cao Phi kia rốt cuộc làm cái gì, lại để cho Vân Thiên Thần Quân tức giận như vậy!
Không muốn sống nữa à!
Trong nháy mắt Nam Giang Vương đã tỉnh hẳn, một khắc cũng không dám chậm trễ, suốt đêm điều động tất cả mạng lưới, tra rõ địa chỉ hiện tại của Lý Cao Phi.
Lúc này.
Một phương vị khác của biệt thự Lục Nhân.
Hai bóng đen đang lướt qua cực nhanh.
Dáng người uyển chuyển của Liễu Yên Nhi bao bọc dưới bộ màu đen, giống như một con mèo linh động, giẫm lên ánh trăng xuyên qua mặt đất.
Rõ ràng cảm giác thực lực đối phương không thấp, sao lại chạy mà không đánh?
Liễu Yên Nhi đột nhiên ý thức được điều gì, bước chân dừng lại.
Lúc này, bóng người phía trước dừng lại, xoay người lại cười lạnh nói: "Dạ Tường Vi, rốt cuộc cô cũng nhận ra rồi sao?"
Hắn cũng giống như Liễu Yên Nhi, một thân hắc y, trên mặt mang một bộ mặt nạ, tuy rằng chất liệu giống nhau, nhưng hình dạng thì có hơi khác.
Bọn họ, thuộc về cùng một tổ chức sát thủ, Ám Ảnh Các.
Hắc Bạch Vô Thường!
Cho đến khi nhìn thấy mặt nạ của đối phương, Liễu Yên Nhi mới nhận ra thân phận của hắn, nhất thời kinh hô một tiếng.
Hắc Bạch Vô Thường, là hai người.
Cũng có nghĩa rằng, đêm nay lẻn vào biệt thự, không chỉ một có một tên sát thủ, cô đã bị trúng kế điệu hổ ly sơn của bọn họ.
Trong lòng Liễu Yên Nhi nhất thời sinh ra một cỗ cảm xúc bất an.
Cô vội vàng chạy đi không muốn nói nhảm với Bạch Vô Thường, cũng không có thời gian nói nhảm với hắn, Liễu Yên Nhi xoay người chạy về biệt thự Lục Nhân, trong lòng lo lắng vạn phần.
Nhưng mà.
Bạch Vô Thường làm sao có thể dễ dàng thả cô rời đi.
"Ha ha, lúc chúng ta nhận được nhiệm vụ, còn tưởng rằng đây chỉ là một vụ ám sát bình thường, không ngờ, lại xông vào nhà của sát thủ mặt lạnh Dạ Tường Vi, cô nói xem có trùng hợp hay không, Liễu Yên Nhi."
Liễu Yên Nhi!
Bạch Vô Thường trực tiếp hô lên tên thật của Liễu Yên Nhi.
Tất cả mọi người ở Ám Ảnh Các, đều là sử dụng mật danh, lúc hành động cũng thống nhất mặc đồ đen, mang mặt nạ, mục đích là phòng ngừa thân phận bị bại lộ.
Dù sao, chuyện bọn họ làm, không thể lộ ra bên ngoài.
Mà một khi thân phận của sát thủ bị bại lộ, không chỉ gặp phải sự trả thù của kẻ địch mà còn bị Ám Ảnh Các đuổi giết.
Bọn họ không thể để lại bất cứ tai họa ngầm nào.
Chương 55 Một ánh sáng kì dị
Nghe thấy Bạch Vô Thường gọi tên mình, Liễu Yên Nhi lập tức run lên.
Lúc này, lại nghe Bạch Vô Thường cười lạnh nói: "Tôi nhớ hình như nữa năm trước, Dạ Tường Vi cô đã biến Giang Bắc - Trần gia thành thái giám đúng không?”
“Anh câm miệng!”
Liễu Yên Nhi lạnh giọng quát, khuôn mặt xinh đẹp dưới lớp mặt nạ đã mất đi khống chế.
Hiện tại cô chỉ có một lựa chọn, đó chính là giết Bạch Vô Thường diệt khẩu, tiếp theo lại trở về giết Hắc Vô Thường, như vậy mới bảo đảm thân phận của mình không bị lộ.
Nhưng mà...
Rất khó.
Thực lực của cô và Hắc Bạch Vô Thường không kém bao nhiêu, giết một trong hai bọn họ đã là một vấn đề, lại càng không cần phải nói giết cả hai.
Và điều quan trọng nhất.
Nếu như dây dưa ở chỗ này với Bạch Vô Thường quá lâu, thì phía bên biệt thự Hắc Vô Thường khẳng định sẽ đắc thủ.
Thậm chí.
Hiện tại Hắc Vô Thường đã đắc thủ rồi.
Chính Liễu Yên Nhi cũng là sát thủ của Ám Ảnh Các, biết rõ phong cách hành sự của Hắc Bạch Vô Thường, Bạch Vô Thường thì thích hành hạ người đến chết còn Hắc Vô Thường thì thích giải quyết mục tiêu nhanh lẹ.
Lúc này cô đã rời khỏi biệt thự đã năm sáu phút, thời gian cũng đã đủ cho Hắc Vô Thường động thủ một trăm lần.
Cho nên, lúc này Liễu Yên Nhi có chạy về biệt thự thì cũng không còn p nữa.
Loại tình huống này, nếu như đổi thành sát thủ máu lạnh khác, lựa chọn sáng suốt nhất chính là trước tiên giết Bạch Vô Thường, sau đó trở về tìm Hắc Vô Thường, như vậy ít nhất có thể bảo vệ thân phận của mình.
Nhưng Liễu Yên Nhi không làm được.
Chỉ cần còn có một tia hi vọng, cô sẽ cố hết sức mà chạy về biệt thự, cứu sống người thân của mình, cho dù bại lộ thân phận cô cũng không màng đến.
Cho nên Liễu Yên Nhi chỉ dừng lại một chút, sau đó quay người chạy về phía biệt thự.
Việc hối hận nhất lúc này của cô chính là, lúc chạy ra khỏi biệt thự cô đã không gọi Lục Vân dậy.
Thân thủ tiểu Lục Vân không tệ, nói không chừng hắn tỉnh thì Hắc Vô Thường sẽ không dễ dàng đắc thủ như vậy.
Nhất định phải chống đỡ nhé!
Liễu Yên Nhi thầm cầu nguyện trong lòng.
Nhưng lúc này, Bạch Vô Thường đột nhiên nhe răng cười một tiếng, thân ảnh lướt động, rất nhanh đã chặn Liễu Yên Nhi lại.
Ha ha, đến lúc này còn muốn trở về cứu người, xem ra danh hiệu sát thủ mặt lạnh này chỉ có hư danh mà thôi.
Liễu Yên Nhi mặt lạnh như sương, giận dữ nói: "Hiện tại tôi không rảnh dây dưa với anh, cút ngay!”
"Cô không có thời gian, nhưng tôi có!"
Bạch Vô Thường lộ ra vẻ trêu chọc: "Liễu Yên Nhi tiểu thư, khi cô trở thành một thành viên của tổ chức cô nên hiểu rõ, tình cảm đối với một sát thủ mà nói, là nhược điểm trí mạng, không phải cô ngay cả đạo lý này cũng không hiểu chứ?"
Hắn và Hắc Vô Thường mặc dù là huynh đệ, nhưng nếu có một ngày, hắn gặp phải tình huống như vậy, tuyệt đối sẽ không chút luyến tiếc mà vứt bỏ Hắc Vô Thường, thậm chí vì bảo toàn chính mình, hắn sẽ tự tay giải quyết Hắc Vô Thường.
Máu lạnh, là tố chất cơ bản của sát thủ.
Liễu Yên Nhi chỉ có thể làm mặt lạnh, không làm được máu lạnh, cho nên cô không đủ tư cách làm sát thủ.
Xì!
Hai ánh mắt tràn đầy sát khí giao nhau.
Liễu Yên Nhi không có lòng ham chiến, chỉ có thể vừa đánh vừa lui.
Bạch Vô Thường cũng không vội đánh chết Liễu Yên Nhi, ngược lại giống như mèo vờn chuột, dùng lưỡi đao sắc bén cắt rách y phục của Liễu Yên Nhi.
"Liễu Yên Nhi tiểu thư, tôi đã từng đi quán bar của cô, khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, đã bị khí chất nữ vương của cô hấp dẫn, cô có biết hay không, tôi có bao nhiêu mong chờ có một ngày sẽ đùa bỡn cô trong tay.."
“Tên biến thái khốn nạn này!”
Lòng Liễu Yên Nhi nóng như lửa đốt, nhưng Bạch Vô Thường này thật sự đáng ghét, cô không để ý đến quần áo trên người mình đã bị hắn đâm thủng vài lỗ hổng, lộ ra một bờ vài trắng ngần như tuyết.
Liễu Yên Nhi biết không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu không sớm muộn gì cũng bị Bạch Vô Thường sỉ nhục đến chết, cho nên dù có lo lắng, cô cũng chỉ còn cách đánh một trận ác liệt với Bạch Vô Thường.
Keng keng keng!
Lưỡi đao điên cuồng va vào nhau, bắn ra những tia sáng chói mắt.
Đây là lần đầu tiên Liễu Yên Nhi giao thủ với người cùng tổ chức.
Nhưng mà rất nhanh cô liền phát hiện, thực lực của Bạch Vô Thường rõ ràng cao hơn cô, sở dĩ giao thủ lâu như vậy là vì tên này đang trêu đùa cô mà thôi.
Dù sao Bạch Vô Thường có rất nhiều thời gian, nên cũng không vội.
Liễu Yên Nhi tức giận chửi ầm lên: "Đồ rùa đen khốn kiếp đê tiện vô sỉ hạ lưu ghê tởm, có gan thì giết lão nương đi!"
“Ha ha, giết cô? Làm sao tôi làm được, tôi phải chờ cô sức cùng lực kiệt, sẽ từ từ chơi cô.”
Hắn thích loại khoái cảm chinh phục này.
Nhất là nhìn thấy những nhân vật bình thường cao cao tại thượng, sau đó ở trước mặt hắn vẫy đuôi cầu xin thương xót, tâm lý biến thái của Bạch Vô Thường sẽ đạt được thỏa mãn cực lớn.
Có thể xem ở bên trong Ám Ảnh Các, hắn là một trong số sát thủ có tâm lý biến thái nhất.
Bốp!
Nhưng ngay khi Bạch Vô Thường trêu chọc Liễu Yên Nhi, muốn dùng lưỡi đao xé rách toàn bộ quần áo của cô thì đột ngột trong bầu trời đêm hiện lên một tia ánh sáng trắng xoẹt qua.
Một tia ánh sáng trắng cực kỳ quỷ dị, chói mắt.
Giống như là uy lực của sấm sét, đánh trúng vào chính giữa mi tâm tên Bạch Vô Thường,.
Ngay sau đó.
Phụt!
Toàn thân Bạch Vô Thường dấy lên ánh lửa màu xanh quỷ dị, trong nháy mắt thiêu đốt hắn thành một đống tro cốt.
Toàn bộ.
Qua trình ánh sáng trắng bổ xuống cho đến lúc Bạch Vô Thường biến thành tro cốt, hắn không phát ra bất kì một âm thanh nào, bởi vì thời khắc ánh sáng trắng kia đánh trúng mi tâm của hắn, hắn đã chết rồi.
Ách......
Thấy một màn như vậy, Liễu Yên Nhi trừng lớn hai mắt.
Sát thủ tàn bạo Bạch Vô Thường làm người ta nghe tin đã sợ mất mật của Ám Ảnh Các, cứ như vậy mà chết rồi?
Cứ như vậy bị sét đánh chết?
"Thật là báo ứng nha, ngay cả ông trời cũng nhìn không nổi chuyện ác mà các người làm, đáng đời!"
Liễu Yên Nhi mắng một tiếng, đột nhiên lại nhớ tới chuyện gì, khuôn mặt xinh đẹp trở nên căn thẳng, vội vàng chạy về phía biệt thự.
Không lâu sau khi cô rời đi.
Một thanh niên toàn thân tản ra khí tức bá đạo, bỗng từ trên đỉnh cây cao nhảy xuống.
"Chỉ là con kiến hôi mà thôi, chị gái của Vân Thiên Thần Quân mà cũng dám si tâm vọng tưởng, ai cho mày cái gan chó đó?"
Sau khi nói xong.
Thân hình thanh niên lóe ra một tia sáng, dung tộc độ nhanh nhất chạy về một khách sạn năm sao trong trung tâm thành phố Giang Thành.
"Lý Cao Phi, thiên đường có lối ông không đi, địa ngục không cửa, ông lại muốn xông vào, nếu đã vậy thì Lục Vân tôi sẽ đại từ đại bi tiễn ông đi gặp Diêm Vương."
Thanh niên này ngoại trừ Lục Vân ra, còn có thể là ai.
Bình luận facebook