• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm (1 Viewer)

  • Chương 56-60

Chương 56 Giết Lý Cao Phi

Khách sạn Swan Lake

Lý Cao Phi cầm lên một nắm tiền mặt vứt về lên người phụ nữ nói: "Cầm tiền, mặc quần áo vào rồi cút!"

“Ông chủ, đã trễ thế này rồi......”

“Bảo cô cút thì mau cút đi, sao lắm lời vô nghĩa như vậy?”

“Hừ, quả nhiên đám đàn ông thối các ngươi đều giống nhau......”

Người phụ nữ ai oán nhìn Lý Cao Phi một cái, thấy sắc mặt Lý Cao Phi dần dần trở nên mất kiên nhẫn, cô gái vội vàng cầm tiền rồi ôm quần áo chạy ra ngoài.

Lạch cạch!

Lý Cao Phi châm một điếu thuốc lá, đứng bên cạnh cửa sổ đưa mắt nhìn ánh đèn thành phố bên ngoài khách sạn.

Cũng không biết vì sao, tâm tình của ông ta đột nhiên trở nên phiền não.

Lần trước kế hoạch nhằm vào tập đoàn Khuynh Thành thất bại, còn làm cho tập đoàn Lệ Nhân của ông ta bước vào khốn đốn, Lý Cao Phi vẫn không cam lòng.

Nhưng tập đoàn Khuynh Thành có Nam Giang Vương che chở, hắn cũng đấu không lại.

Cho đến vài ngày trước, Lý Cao Phi trong lúc tình cờ đã quen biết một tập đoàn sát thủ, thế là ông ta đã bỏ tiền ra thuê hai gã sát thủ Hắc Bạch Vô Thường.

Vừa nghĩ tới Diệp Khuynh Thành và tên trai bao kia phải xuống địa ngục, ông ta cũng rất phấn khởi.

Nhưng mà.

Vừa vui mừng được một chút, Lý Cao Phi không hiểu sao lại cảm thấy phiền não và bất an.

Cũng không biết là chuyện gì xảy ra.

Liên tiếp hút vài điếu thuốc lá, Lý Cao Phi cũng không nghĩ ra mình rốt cuộc bản thân ông ta đang bất an chuyện gì.

Quên chuyện đó đi.

Có lẽ là lần đầu tiên mời sát thủ, không quen cho lắm!

Lý Cao Phi chỉ có thể an ủi chính mình như thế, vừa chuẩn bị trở về giường ngủ, đột nhiên lại nhướng mày.

Hả?

Bên ngoài cửa sổ, có cái gì đó!

Đại bàng?

Diều?

Không đúng...

Má ơi, là người!

Lý Cao Phi xác nhận lần nữa, cửa sổ bên ngoài đúng là có một bóng người đang nhìn chằm chằm vào bên trong.

Đây chính là khách sạn cao hơn ba mươi tầng đó!

Bùm!

Cửa sổ vỡ nát, bóng người bên ngoài vọt vào, Lý Cao Phi lộ vẻ hoảng sợ nói: "Là ngươi!"

Thanh niên trước mắt, chính là người mà ông ta mời sát thủ đi ám sát, là tên trai bao của Diệp Khuynh Thành - Lục Vân.

“Làm sao có thể...... Cậu rốt cuộc là người hay quỷ?”

Hai con mắt của Lý Cao Phi trợn tròn, quả thực không thể tin được hết thảy những gì nhìn thấy trước mắt.

“Vốn tôi đã tha cho ông một mạng, nhưng ông lại không biết khó mà rút lui, thấy chết mà không sợ, lại dám trêu chọc trên đầu tôi, tôi thấy ông ngại mình sống lâu quá rồi chăng.”

Thanh âm Lục Vân không chút cảm xúc, sau đó từ từ đưa tay chụp mạnh lấy hộp sọ của Lý Cao Phi, trực tiếp tuyên án tử hình cho ông ta.

Lý Cao Phi thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng chưa phát ra, trong nháy mắt đã rời khỏi thế giới xinh đẹp này.

Không lâu sau.

Mấy nhân viên khách sạn vội vàng vàng chạy vào, đã không thấy bóng người Lý Cao Phi đâu, chỉ nhìn thấy dưới nền nhà đầy mảnh vụn thủy tinh, cùng với tro tàn.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Vẻ mặt mọi người hoảng sợ.

Biệt thự Lục Nhân.

Liễu Yên Nhi gấp gáp nhìn quanh.

Cô đã nhìn qua phòng của chị cả và chị hai, phát hiện mọi người đang ngủ say, không sảy ra bất kì nguy hiểm nào, nhưng trong phòng Lục Vân lại không có ai.

Căn phòng gọn gàng.

Không có chút dấu vết đánh nhau nào.

Liễu Yên Nhi vừa chuẩn bị ra ngoài tìm kiếm, chợt nghe thấy một giọng nói dịu dàng từ bên ngoài cửa sổ truyền đến: "Chị Yên Nhi, chị đang lo lắng cho em sao?"

“Tiểu Lục Vân......”

Liễu Yên Nhi nhảy ra khỏi cửa sổ, ôm chặt lấy Lục Vân.

Ngày hôm sau.

Ánh nắng ấm áp tràn vào phòng.

Sau khi Diệp Khuynh Thành rời giường phát hiện không thấy Liễu Yên Nhi, còn tưởng rằng cô đã đi làm.

Lúc trở lại phòng khách, Diệp Khuynh Thành lại vừa đúng lúc bắt gặp Liễu Yên Nhi rón rén từ phòng Lục Vân đi ra, cô nhất thời có hơi sửng sốt.

“Hắc hắc, chị cả..... chị dậy rồi à.”

“A - - Liễu Yên Nhi em đã làm gì Tiểu Lục Vân?”

Diệp Khuynh Thành thét chói tai một tiếng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, cô đã nghiêm khắc quản bọn họ như vậy, không ngờ vẫn có sơ hở để con chuột lọt lưới.

“Làm sao vậy? Chị cả sao sáng sớm đã la to như vậy, không giống phong cách của chị lắm nha.”

Lâm Thanh Đàn còn ngái ngủ từ trong phòng đi ra, trên người còn mặc áo ngủ, lộ ra dáng người trước nhô sau vểnh của cô.

Vẻ mặt Diệp Khuynh Thành phức tạp nói: "Em đi hỏi Liễu Yên Nhi, đêm qua cô ta thừa dịp chúng ta ngủ say, đã chạy đi vụng trộm với Lục Vân đấy."

“Hả?”

Lâm Thanh Đàn nghe thấy lời này, trong nháy mắt từ trạng thái buồn ngủ liền bừng tỉnh lại.

Cô nam quả nữ, chung sống một phòng, hơn nữa còn cùng nhau ngủ cả đêm, có thể tưởng tượng được sẽ xảy ra chuyện gì.

Lâm Thanh Đàn vội vàng vọt vào phòng Lục Vân.

Diệp Khuynh Thành hình như cũng nghĩ ra gì đó, chạy theo vào trong, túm lấy Lục Vân đang ngủ say vật lên vật xuống, nghiêm túc kiểm tra ga giường của hắn.

Lục Vân nhất thời buồn bực.

Đang mơ đẹp thì bị người ta vật cho thừa sống thiếu chết, hồn cũng thiếu chút nữa bị kéo bay khỏi xác.

“Hai chị gái xinh đẹp, mọi người đang sờ cái gì trên giường của em vậy?" Lục Vân thắc mắc hỏi.

Hai người không trả lời hắn, tiếp tục ở trên giường lục lọi, không muốn bỏ qua bất kỳ một góc nào, khi tìm không thấy vết máu đỏ mới thở phào nhẹ nhỏm một hơi.

Nhưng vẫn không chắc lắm.

Diệp Khuynh Thành hỏi: "Đêm qua cậu ngủ cùng Liễu Yên Nhi?”

Lục Vân gật đầu: "Đúng vậy, sao vậy?”

Lâm Thanh Đàn hỏi: "Lục Vân, em và em ba không có xảy ra chuyện gì sao?”

Lục Vân sửng sốt.

Thì ra hai bà chị yêu quý là đang lo lắng vấn đề này.

“Yên tâm đi hai chị yêu dấu, em và chị Yên nhi không có làm gì lắng lút sau lưng hai người đâu”

Đêm qua, Liễu Yên Nhi và Bạch Vô Thường đánh nhau một phen kịch chiến, ra một thân mồ hôi nên phải đi tắm.

Lúc trở về phòng.

Cô cảm thấy nên giải thích một số chuyện với Lục Vân, một số chuyện về thân phận sát thủ của cô.

Vì thế liền đi tới phòng Lục Vân.

Nhưng Lục Vân nói cho cô biết, không cần giải thích bất cứ chuyện gì, cho dù cô làm gì, hắn đều ủng hộ, bởi vì cô là chị ba của hắn.

Liễu Yên Nhi rất cảm động.

Hai chị em lại hàn huyên một hồi, đột nhiên cơn buồn ngủ kéo tới, bất tri bất giác liền ngủ say, thật sự chuyện gì cũng không làm.

Về chuyện tối hôm qua có sát thủ lẻn vào biệt thự, hai người cũng ngầm hiểu, không nói cho Diệp Khuynh Thành và Lâm Thanh Đàn biết, sợ mọi người nghe xong sẽ sợ hãi.

Đó là tất cả sự thật đã diễn ra.
Chương 57 Mua chiếc xe đạp cũ

Phố đồ cổ.

Trải qua chuyện tối hôm qua, Lục Vân quyết định chế tác cho mọi người một ít đồ dùng phòng thân.

Ví dụ như trận pháp Ý Niệm.

Như vậy một khi mọi người gặp phải nguy hiểm, hắn có thể dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra mọi người.

Nhưng mà.

Khắc họa pháp trận Ý Niệm, yêu cầu đối với chất ngọc vô cùng cao, ngọc bình thường, căn bản không đạt yêu cầu.

Vì thế Lục Vân quyết định đến phố đồ cổ thử vận may xem sao.

Dạo qua hơn nửa vòng, cái gì tốt cũng không vớt được, ngược lại gặp được một người quen.

Tôn lão gia tử, Tôn Cẩm Vinh.

Tôn Cẩm Vinh thích sưu tầm đồ cổ, không có việc gì sẽ đến phố đồ cổ dạo chơi.

Thấy Lục Vân, ông ta cười híp mắt đi tới nói: "Thật trùng hợp a, Lục tiên sinh!"

Lục Vân gật gật đầu: "Lão gia tử, thân thể khôi phục thế nào rồi?”

Ấn tượng của hắn đối với ông già này rất tốt.

“Tốt hơn nhiều rồi, nhờ có Lục tiên sinh ra tay cứu giúp, nếu không lão già này đã nhập thổ vi an.”

“Vậy là tốt rồi, sau này phải chú ý ăn uống, ăn ít đồ béo và đồ ngọt thôi.”

“Tất cả đều ghe Lục tiên sinh dạy bảo.”

Hai người vừa tán gẫu, vừa dạo quanh phố đồ cổ.

Hồi lâu sau, Lục Vân thất vọng lắc đầu.

Không có gì cả.

Ban đầu Tôn Cẩm Vinh cũng cho rằng Lục Vân cũng giống như hắn, chỉ là đến cửa hàng đồ cổ đi dạo một vòng, thấy hắn lắc đầu chán nản, ông ta nhịn không được tò mò hỏi: "Lục tiên sinh là đang tìm thứ gì sao?"

“Ừ, tôi tới tìm mấy khối ngọc, hoặc là một ít đá có độ cứng tương đối cao, nhưng đi mấy vòng rồi, một khối cũng không thấy.”

Tôn Cẩm Vinh lắc đầu, cười nói: "Ở chỗ này, nếu muốn tìm được ngọc tốt càng khó hơn mò kim đáy bể, nhưng mà.."

Ông ta dường như nhớ ra điều gì đó.

“Tôi nhớ hình như Thiên Lỗi từng nhận được một tảng đá, cảm giác rất đặc biệt, cũng không biết có thể thỏa mãn yêu cầu của Lục tiên sinh hay không.”

Lục Vân nhất thời vỗ trán một cái.

Đúng vậy, Tôn gia mở phòng đấu giá, nhất định có thể thu được rất nhiều vật quý, đáng lẽ nên hỏi Tôn Thiên Lỗi sớm hơn thì cần gì ở phố đồ cổ này lãng phí thời gian.

Trên mặt Tôn Cẩm Vinh bỗng nhiên nở một nụ cười đắc ý, nói: "Lục tiên sinh, không bằng giữa trưa hôm nay, ngài tới nhà tôi ăn cơm trưa thì thế nào, tôi bảo Thiên Lỗi lấy tản đá kia ra cho ngài xem.”

“Cũng được.”

Lục Vân không nghĩ nhiều đồng ý ngay.

Hai người lại đi dạo một hồi, đang chuẩn bị rời đi thì hai mắt Lục Vân đột nhiên tỏa sáng.

Hả?

Có vẻ như có thứ gì đó tốt.

Hắn trực tiếp đi thẳng tới một quầy hàng.

Quầy hàng này to hơn với mấy quầy khác, chuyên bán đồ vật kỳ lạ cổ quái.

Mục tiêu của Lục Vân, là một chiếc xe đạp thời thập niên 80 đặt ở phía sau quầy hàng, thân xe đã bị rỉ sét, nhìn qua rất cũ kỹ.

Lục Vân chỉ chỉ về phía chiếc xe, hỏi chủ quán nói: "Ông chủ, ông không phải bán đồ cổ sao, sao lại bán cả xe đạp cũ thế?”

“Đừng nói nữa, ngày hôm qua đụng phải một tên điên, nhất định đòi phải dùng xe đạp rách nát này trao đổi với tôi, còn nói đây là bảo bối, làm tôi tức cả một ngày trời.”

Nói đến việc này, chủ quán liền hằn học.

Ngày hôm qua hắn bày sạp bán hàng, nhưng đột nhiên có một ông già điên từ đâu chạy tới, nhất định muốn đem chiếc xe đạp cũ nát này bán cho hắn, còn nói rất nhanh sẽ có người hữu duyên đến mua đi.

Chủ quán đương nhiên không đồng ý.

Hắn thu mua đồ cổ, không phải thu đồ rách nát, đống đồng nát sắt vụn này, chỉ có kẻ ngốc mới mua lại thôi.

Kết quả lão già điên kia không nói đạo lý, vội vàng bốc đại trên quầy hàng vài món đồ rồi ném xe đạp xuống bỏ chạy.

Bởi vì việc này, đêm qua hắn cũng không có hứng thú ngủ cùng với vợ.

Lục Vân cười cười nói: "Hai trăm tệ, tôi muốn mua chiếc xe đạp rách nát này.”

“Cậu mua?”

Chủ quán sửng sốt một chút, tựa hồ như không tin vào tai mình, thật đúng là xe đạp rách nát này chỉ có kẻ ngốc mới mua lại thôi!

"Tôi có thể hỏi lý do không?"

Xuất phát từ khứu giác nghề nghiệp, chủ quán vẫn quyết định hỏi Lục Vân, lý do mua chiếc xe đạp rách nát này để làm gì.

Sắc mặt Lục Vân giả vờ đăm chiêu, nói: "Ách... Quên đi, vừa rồi tôi nói cho vui thôi, không mua nữa đâu!"

“Khoan đã!”

Chủ quán vội vàng gọi Lục Vân lại: "Cậu vừa rồi nói muốn mua, giá cả đều đàm phán xong, làm sao có thể đổi ý đây?"

“Tôi không cần.”

"Không được không được, cậu không thể làm ăn như vậy được, nếu không...... Một trăm năm mươi tệ, thế nào?"

“……”

Cuối cùng, Lục Vân mua chiếc xe nát này với giá một trăm tệ.

Tôn Cẩm Vinh nghi hoặc hỏi: "Lục tiên sinh, cậu mua đống sắt vụn này làm gì?”

Chiếc xe đạp này từ giá xe đến dây xích, tất cả đều rỉ sét, căn bản là không dùng được nữa, hoàn toàn là một đống sắc vụn không thua không kém.

“Chiếc xe này bán cho đồng nát, phỏng chừng cũng chỉ bán được hai mươi tệ là cùng.”

Một trăm đồng, mua bị hố rồi.

Lục Vân thần bí cười cười nói: "Tôi tự có cách.”

Nói xong liền khiêng xe đạp rời khỏi phố đồ cổ, đi tới một cửa hàng chuyên bán xe đạp cũ, gọi ông chủ cửa hàng tới nói: "Đến đây, giúp tôi sửa bảo bối sét rỉ này cho tôi với.”

Ông chủ tiệm đi ra nhìn chiếc xe, nhất thời cả người choáng váng, hai mắt quay tròn.

“Xe đạp của cậu hỏng hết rồi, tôi thấy không cần thiết phải khử gỉ, hay là đến cửa hàng của tôi xem những chiếc khác, mặc dù là hàng second hand, nhưng không khác chiếc mới là bao.”

“Không cần, tôi thích chiếc này, anh giúp tôi khử gỉ là được rồi!”

“……”

Ông chủ cửa hàng chưa từng thấy khách hàng nào kì quái như vậy, đi vòng quanh xe đạp quan sát một vòng, sắc mặt trầm xuống: "Nhóc con, tôi thấy cậu không phải tới khử gỉ mà là tới làm khó tôi.”

Cái này ấy à.

Đừng nói khung xe và dây xích, ngay cả đinh ốc phía trên, cũng không có một cái nào còn dùng được.

Cái này còn khử gỉ gì nữa trời.

Không phải tới gây sự thì là cái gì?

Sắc mặt ông chủ tiệm nói thay đổi là thay đổi, Lục Vân cũng hơi trầm tư, vì chứng minh mình không phải tới gây chuyện, hắn trực tiếp rút từ trong túi ra chiếc thẻ đen để tỏ rõ thành ý.

Thẻ VIP chí tôn của Long Quốc thương hội!

Sắc mặt ông chủ tiệm lật còn nhanh hơn lật tờ giấy.

Anh ta ý thức được điều gì, vội vàng xin lỗi Lục Vân: "Tiên sinh, thật ngại quá, vừa rồi là tôi mạo phạm, tôi sẽ khử gỉ theo yêu cầu của ngài.”

Có thể xuất ra thẻ VIP chí tôn của Long Quốc thương hội, nói rõ thân phận của Lục Vân không tầm thường, vậy vì sao hắn còn kiên trì khử gỉ cho chiếc xe đạp rách nát này? Chứng tỏ chiếc xe đạp này rất quan trọng với hắn!

Nói không chừng là ông nội người ta lúc qua đời đã truyền lại ?

Cách tiêu tiền của người giàu thường rất kì quặc.

Ông chủ tiệm nghĩ không nên dễ dàng đắc tội Lục Vân, đang chuẩn bị bắt tay vào làm, nhưng lúc này, vợ chủ tiệm lại đột nhiên kéo anh ta đến một góc, nhỏ giọng nói: "Em cảm thấy, thẻ này của cậu ta có thể là thẻ ăn trộm.”
Chương 58 hiểu lầm

“Ăn cắp?”

Một câu nói này làm ông ta vỡ lẻ ra.

Ông chủ tiệm bỗng nhiên nhớ tới trước đây không lâu, có tin tức đưa tin, một vị phú thương nào đó bị trộm đột nhập vào nhà, kẻ trộm không chỉ lấy mất tiền tài, còn nhanh tay chôm luôn thẻ VIP của Long Quốc thương hội.

Có phải là tấm trước mắt này không?

Ông chủ cửa hàng lại nói với vợ: "Anh có nhớ Long Quốc thương hội có thông báo, ai có thể cung cấp tin tức của chiếc thẻ đen quyền lực này thì sẽ được thưởng mười vạn tệ đúng không?”

Không chỉ vậy, vị phú thương bị trộm kia cũng nói, ai có thể hỗ trợ bắt được kẻ trộm, ông ta cũng sẽ thưởng một trăm vạn cho người đó.

Hơn một trăm vạn đó......

Ánh mắt hai vợ chồng nhất thời nóng lên.

Có hơn một trăm vạn này, còn mở cửa hàng xe đạp cũ làm gì, trực tiếp cầm đi đầu tư bất động sản, mua nhà mua xe, nó không thơm hơn sao?

“Bà xã, đợi lát nữa em đi gọi điện thoại cho nhân viên phục vụ của Long Quốc Thương Hội, anh ở đây ổn định tình hình trước.”

"Được."

Hai vợ chồng tính toán, lập tức bắt đầu hành động.

Ông chủ tiệm trở lại trước mặt Lục Vân, một bên nói lời khách sáo, một bên không nhanh không chậm giả vờ khử gỉ cho chiếc xe, vẻ mặt rất tự nhiên.

Lục Vân tuy rằng đã sớm nhìn thấu, nhưng không có vạch trần.

Hắn muốn nhìn xem đôi vợ chồng này, đang chơi trò gì.

Chưa đầy 15 phút sau.

Một chiếc xe thương vụ màu đen đi tới cửa hàng xe đạp cũ, một người đàn ông mang âu phục giày da bóng loáng đi xuống, cùng với hai cảnh sát mặc thường phục.

Hai vợ chồng vội vàng chạy tới nói: "Nhanh, chính là hắn!"

Bọn họ chỉ chỉ Lục Vân.

Người đàn ông bận phục nhẹ gật đầu, bước nhanh về hướng Lục Vân nói: "Tiên sinh xin chào, tôi là người của Long Quốc thương hội, là phân hội trưởng ở Giang Thành, có thể mạo muội hỏi tiên sinh vài vấn đề không?"

Hai cảnh sát mặc thường phục mỗi người đứng một bên Lục Vân, phòng ngừa Lục Vân chạy trốn.

Lục Vân không có ý định chạy trốn nên bình tĩnh nói: "Hỏi đi!”

Lưu hội trưởng hỏi: "Tiên sinh, tôi nghe đôi vợ chồng này nói, trên người cậu có một thẻ VIP khách quý của thương hội, đúng không?"

Lục Vân gật đầu.

“Nếu tiên sinh không ngại, có thể cho tôi xem thẻ khách quý của ngài một chút không?”

“Tùy ý.”

Lục Vân lấy thẻ đen ra, Lưu hội trưởng chăm chú nhìn một hồi, gật đầu nói với hai gã bên cạnh: "Không sai, là thẻ VIP của thương hội chúng ta, ở Giang Thành phát hành không vượt qua hai mươi tấm."

Sau đó hắn lại hỏi: "Tiên sinh, có thể cho biết tên của ngài không?

“Lục Vân.”

“Lục Vân......”

Lưu hội trưởng mở máy tính xách tay của ông ta, nhập vào hai chữ Lục Vân, máy tính hiển thị không có người này, ông ta lập tức ra hiệu cho hai nhân viên cảnh sát.

Hai người cảnh sát mặc thường phục nhanh chóng lấy giấy chứng nhận ra, vẻ mặt nghiêm túc nói với Lục Vân: "Chúng tôi là cục công an Giang Thành, hiện tại hoài nghi anh có liên quan đến vụ án trộm nửa tháng trước, xin phối hợp với chúng tôi điều tra."

Lúc này Lục Vân mới hiểu được, thì ra bọn họ coi mình là đạo tặc.

Không nghĩ tới một tấm thẻ đen còn có nhiều phiền phức như vậy.

Đôi vợ chồng chủ tiệm, nhìn thấy cảnh này nhất thời kích động không thôi.

Thì ra tên này thật sự là ăn trộm, bọn họ lập tức sẽ có hơn một trăm vạn tiền thưởng, sướng quá!

Nhưng mà tên trộm này cũng thật sự quá ngu xuẩn, trộm đồ không giấu đi, còn dám dung ra bên ngoài, thật không biết trong đầu hắn chứa cái gì.

Lục Vân bất đắc dĩ nói: "Hai vị cảnh sát, tôi cũng rất muốn phối hợp với hai người, nhưng hôm nay e rằng không được.”

Buổi trưa hắn còn phải tới Tôn gia để xem miếng đá kia, nếu như vào cục cảnh sát, không phải sẽ lở hẹn sao?

Nhưng hai gã cảnh sát mặc thường phục nghe thấy lời này của hắn, sắc mặt lại đột nhiên biến đổi, quát: "Cậu dám chống lại người thi hành công vụ?"

Nói xong liền rút khẩu súng trên lưng ra.

Lục Vân cười khổ lắc đầu: "Không phải chống cự, mà là bởi vì người các anh muốn bắt, căn bản không phải tôi, tấm thẻ đen này là người khác đưa cho tôi."

Người khác tặng?

Mấy người nhất thời sửng sốt.

Bà chủ cửa hàng xe nhịn không được cười ra tiếng nói: "Ha ha ha, thẻ VIP trân quý như vậy, có tên điên nào đi tặng cho cậu?”

Tên điên?

Biểu tình Lục Vân nhất thời trở nên cổ quái vài phần, liếc bà chủ một cái nói: "Không biết Nam Giang Vương nghe thấy bà gọi hắn là tên điên, sẽ có cảm giác gì.”

Nam Giang Vương?

Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau.

Tiếng cười của bà chủ cửa hàng xe cũng im bặt, nhưng rất nhanh lại châm biếm nói: "Cậu đang nói đùa cái gì, Nam Giang Vương là nhân vật như thế nào, cậu với tới sao?"

Bà ta nhìn lướt qua Lục Vân, vẻ mặt không tin.

Mấy người còn lại đương nhiên cũng không tin, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Vân, hội trưởng Lưu vì cẩn thận, vẫn quyết định gọi điện thoại cho Nam Giang Vương hỏi ý kiến.

Từ cơ sở dữ liệu khách hàng quan trọng của thương hội, hội trưởng Lưu tìm được phương thức liên lạc của Nam Giang Vương.

"Giang Nam Vương ngài khỏe chứ, tôi là Lưu hội trưởng của Long Quốc thương hội, xin hỏi một chút, thẻ VIP chí Tôn của thương hội có còn ở chỗ của ngài không?"

“Tặng người khác rồi, có vấn đề gì?”

Tặng người khác rồi......

Lưu hội trưởng nhất thời trong lòng lộp bộp, tiếp tục hỏi: "Xin hỏi người ngài đưa, có phải tên là Lục Vân hay không?"

“Họ Lưu kia, tôi cảnh cáo ông, nếu các ngươi dám mạo phạm Lục tiên sinh, ngày mai lão tử sẽ đem tất cả tiền gửi trong thương hội chuyển ra ngoài! ĐM, ngay cả Lục tiên sinh cũng dám đắc tội, xem ra Long Quốc thương hội của các ông cũng to gan gớm nhỉ, muốn bị vặt đầu đúng không!”

Đầu bên kia điện thoại, Nam Giang Vương Lôi Áo một tay che trán một tay cầm điện thoại còn miệng thì không ngừng mắn chửi, nói chuyện cũng không để ý gì nữa, có thể thấy Nam Giang Vương đang rất tức giận.

Lưu hội trưởng trợn tròn mắt.

Tấm thẻ đen này, thật đúng là Nam Giang Vương tặng cho Lục Vân!

Đáng sợ hơn.

Ông ta nghe được từ trong giọng nói của Nam Giang Vương đang run rẩy, đây đường đường là Nam Giang Vương, vị Lục tiên sinh này rốt cục có thân phận gì, lại có thể làm cho Nam Giang Vương sợ hãi như vậy?

Còn nói đắc tội Lục tiên sinh, Long Quốc thương hội sẽ bị vặt đầu.

Lục tiên sinh này, mạnh như vậy sao?

Mặc kệ Nam Giang Vương có nói ngoa hay không, hội trưởng Lưu đều biết, vị Lục tiên sinh trước mắt này, ông ta không được đắc tội.

“Lục tiên sinh... Lục tiên sinh, đây là hiểu lầm, ngài ngàn vạn lần không nên tức giận, tôi nhận lỗi với ngài!”
Chương 59 Lục tiên sinh đạp xe đạp tới

Hội trưởng Lưu cẩn thận nói lời xin lỗi, trên trán lấm tấm đầy mồ hôi nóng.

Ông ta đang run sợ!

Nam Giang Vương là khách hàng quan trọng của Long Quốc thương hội bọn họ, nếu thật sự đem toàn bộ số tiền gửi chuyển dời ra đi, tổng hành dinh bên trên nhất định sẽ chú ý tới.

Đến lúc đó, vị trí phân hội trưởng của ông ta, cũng không ngồi được nữa.

Lục Vân thu hồi thẻ đen nói: "Không có việc gì, giải quyết hiểu lầm là được rồi, tôi cũng không nghĩ tới một cái thẻ ngân hàng, lại gây ra nhiều rắc rối như vậy."

Lục Vân vừa nói xong, điện thoại liền vang lên, là Nam Giang Vương gọi tới hỏi thăm tình hình của hắn.

Cuộc điện thoại này cũng làm cho đám người Lưu hội trưởng càng thêm xác định, vị thanh niên nhìn cực kì bình thường này có bối cảnh vô cùng khủng bố, nếu không Nam Giang Vương sẽ không lập tức gọi điện thoại nhanh đến như vậy.

Quần áo sau lưng bọn họ ướt hết rồi!

May mà tính tình Lục Vân tốt, không so đo với bọn họ.

Lưu hội trưởng cảm ơn rối rít sau đó rời đi.

Hai gã cảnh sát mặc thường phục thấy là hiểu lầm, tự nhiên cũng rút lui theo sau.

Mà đôi vợ chồng chủ tiệm kia lại hoảng sợ nói: "Lục tiên sinh, hai vợ chồng chúng tôi cũng không phải cố ý, ngài đại nhân đại lượng xin tha thứ cho chúng tôi!"

Hơn một trăm vạn bay mất, trong lòng hai vợ chồng chắc chắn cảm thấy đáng tiếc.

Nhưng hai người càng cảm thấy sợ hãi hơn.

Người trước mắt, rõ ràng chính là một nhân vật không tầm thường, nếu hắn nhỏ nhen đi so đo từng tí một, thì cửa hàng của hai vợ chồng họ không phải cũng hóa thành nắm cát rồi sao?

Phỏng chừng toàn bộ Giang Thành đều không có chỗ dung thân cho bọn họ.

Nhìn hai vợ chồng run lẩy bẩy, Lục Vân lại cười cười nói: "Hai vợ chồng các ngươi cũng không làm sai chuyện gì, là do ngay từ đầu tôi không nói rõ ràng.”

“Lục tiên sinh, ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy, hẳn là do chúng tôi mê tiền, không hỏi rõ tình hình.”

“Được rồi, mau khử gỉ cho bảo bối của tôi đi!”

“Làm ngay đây!”

Ông chủ cửa hàng lập tức bắt đầu làm việc, tay chân muốn nhanh nhẹn bao nhiêu thì nhanh nhẹn bấy nhiêu, không chỉ giúp Lục Vân loại bỏ sắt rỉ trên giá xe, còn cẩn thận phun sơn tốt nhất, dây xích và đinh ốc cũng toàn bộ đổi thành mới.

Nhìn cây xe đạp cũ nát lúc trước của mình, Lục Vân vô cùng hài lòng.

“Tổng cộng bao nhiêu tiền?”

“Không thu tiền không thu tiền, ngài không so đo với đám tiểu nhân chúng tôi, sao còn dám thu tiền của Lục tiên sinh.”

“Hai người làm ăn nhỏ cũng không dễ dàng, mau nhận lấy đi!”

Cuối cùng Lục Vân vẫn đưa tiền cho ông chủ tiệm, sau đó cưỡi xe rời khỏi.

Vợ chồng hai người nhìn theo bóng lưng Lục Vân, cảm động nói ra: "Rõ ràng là một nhân vật lớn, lại gần gũi đến như vậy, thực sự hiếm thấy đây!"

“Ừm, em cũng cảm giác vị Lục tiên sinh này, tương lai sẽ trở thành trụ cột của Long quốc chúng ta.”

“Có lẽ, hắn chính là Vân Thiên Thần Quân kế tiếp chăng.”

……

Sau khi Lục Vân rời khỏi cửa hàng xe đạp, tâm tình có chút kích động lập tức đi tới một ngõ nhỏ hẻo lánh.

Ai nói chiếc xe cũ này là sắt vụn?

Đây rõ ràng là bảo bối, bảo bối vô giá!

Lục Vân vội vàng ngồi lên, hai tay cầm tay lái, tiếp theo lòng bàn tay hắn hiện ra một tia chân khí cực kỳ bé nhỏ.

Nhất thời.

Vèo!

Chiếc xe đạp cũ dùng tốc độ cực nhanh, dính lên vách tường theo hướng 90 độ sau đó bay vọt lên không trung.

“Ha ha, không biết là ai luyện ra pháp khí này, làm mình tiết kiệm biết bao nhiêu công sức!”

Lục Vân cười to một tiếng, không cần dùng chân đạp bàn đạp, chiếc xe tự động xuyên qua các tòa nhà cao tầng, tốc độ còn nhanh hơn cả tốc độ của tàu cao tốc.

Bên dưới có một đôi tình nhân đang giận dỗi.

Chàng trai nói: "Em yêu, em đừng giận nữa, anh đảm bảo sau này sẽ không nói dối em nữa, nếu còn nửa câu nói dối, thì em cứ việc đánh anh... Chết tiệt, em yêu, em mau nhìn kìa, trên trời có một chiếc xe đạp đang bay kìa!"

Bốp!

Nữ sinh tát một cái lên mặt nam sinh, phẫn nộ nói: "Tra nam! Muốn chia tay thì nói thẳng ra, không cần thiết tìm cớ như vậy!"

“……”

Chắc Lục Vân cũng không biết được, hành động của hắn đã làm tan vỡ biết bao cặp đôi.

Vì không muốn gây ra náo động lớn hơn nữa, sau khi Lục Vân thử một phen, liền tìm một nơi không ai nhìn thấy đáp xuống.

Tôn gia.

Ngoài đình viện.

Ba cha con nhà họ Tôn, đang bồn chồn hồi hộp chờ Lục Vân đến.

Tôn Thiên Lỗi hỏi: "Ba, sắp đến giờ cơm rồi, Lục tiên sinh thật sự sẽ đến sao?"

Tôn Cẩm Vinh khẳng định nói: "Chắc chắn sẽ đến, Lục tiên sinh nói đến thì nhất định sẽ đến, khối đá kia con tìm được chưa?"

“Tìm được rồi, để ở phòng khách, chờ Lục tiên sinh tới là có thể đưa cho ngài ấy.”

“Nhớ kỹ, đợi lát nữa Lục tiên sinh tới, nhất định phải chiêu đãi thật tốt, ngàn vạn lần không được mạo phạm Lục tiên sinh.”

“Con hiểu rồi.”

Lúc này, Tôn Thiên Quý bỗng nhiên nói: "Ba, hình như con thấy Lục tiên sinh đạp xe tới.”

Tôn Cẩm Vinh trở tay vung một cái tát lên mặt Tôn Thiên Quý, cả giận nói: "Mới vừa nói với anh không được mạo phạm Lục tiên sinh, con mẹ nó anh liền nói hươu nói vượn, Lục tiên sinh có thân phận gì, sao lại đạp xe đạp?"

“Khụ...... Ba, hình như con cũng thấy Lục tiên sinh đạp xe đạp tới.”

Tôn Thiên Lỗi vừa dứt lời, một chiếc xe đạp kêu két một tiêngsau đó dừng ở trước mặt ba người.

Lục Vân xuống xe nói: "Tôn lão gia tử, mọi người chờ tôi lâu chưa?"

“……”

Cằm Tôn Cẩm Vinh thiếu chút nữa bị dọa ngất ra đất.

Đúng là Lục Vân đạp xe đạp tới, nhưng mà chiếc xe đạp này có chút quen mắt nha!

Tôn Cẩm Vinh lấy lại tinh thần, chép chép miệng nói: "Lục tiên sinh, chiếc xe đạp này... là chiếc buổi sáng cậu mua ở cửa hàng đồ cổ?"

“Ừ, tôi bảo người sơn lại cho nó, đi rất tốt." Lục Vân vỗ vỗ yên xe đạp, hết sức hài lòng nói.

Ba người lập tức lộ ra vẻ mặt cổ quái.

Tôn Cẩm Vinh há mồm muốn nói, nhưng nghẹn nửa ngày, cũng chỉ nghẹn ra một câu: "Lục tiên sinh thật là gần gũi bình dị.”

Tôn Thiên Lỗi thì ở trong lòng cảm khái, Lục tiên sinh không hổ là em vợ của Vân Thiên Thần Quân, thật là có cá tính.

Một chữ thôi, tuyệt!
Chương 60 Tôn gia có đứa cháu tên Tiểu Sở

Lục Vân đi theo ba người Tôn Cẩm Vinh vào phòng khách.

Vẻ mặt Lục Vân khẽ động.

Hắn cảm giác được một cỗ năng lượng dao động, trong nháy mắt liền đem ánh mắt tập Trung lên khối đá trong suốt đang đặt ở trên bàn.

Huyền Dương Thạch!

Thứ tốt nha!

Tôn Cẩm Vinh vừa cười vừa nói: "Đây chính là tảng đá đặc biệt mà tôi nói, Lục tiên sinh, cậu xem có phù hợp với yêu cầu của cậu không?"

“Phù hợp, rất phù hợp, ha ha, lão gia tử ông nói một con số đi, khối đá này tôi mua.”

"Nói chuyện tiền nong sẽ làm tổn thương tình cảm, tảng đá này chúng tôi giữ lại cũng vô dụng, không bằng tặng cho Lục tiên sinh làm quà đi!"

“Điều này sao có thể được.”

“Sao lại không được, mạng của tôi đều là do Lục tiên sinh cứu, nếu Lục tiên sinh ngay cả chút quà này cũng không muốn nhận, ông già tôi sẽ tức giận đó.”

Tôn Cẩm Vinh nói xong thì sắc mặt trầm xuống giả bộ không vui.

Lục Vân không lay chuyển được mấy con người này chỉ đành phải nhận lấy Huyền Dương Thạch nói: "Nếu lão gia tử đã nói như vậy, tôi đây sẽ không khách khí nữa.”

Một đám người lại cười hì hì với nhau.

Lúc này, trong phòng ngủ đột nhiên truyền ra một thanh âm dễ nghe, nhưng mang theo vài phần oán giận nói: "Rốt cuộc khi nào mới ăn cơm a, bụng nhỏ của tôi sắp đói đến bẹp dí rồi.”

Chỉ thấy một cô gái dáng dấp học sinh trung học đi ra.

Cô bé tóc dài buộc đuôi ngựa, tóc mái ngang, một đôi mắt to như bảo thạch, lóe ra sắc thái linh động của một cô bé tuổi dậy thì.

Trên người cô bé mặc một chiếc áo T - shirt nền trắng in hình gấu, phía dưới là một chiếc váy xếp nếp màu đen đến đầu gối, hai đoạn chân trắng mượt mà, bóng loáng nhẵn nhụi.

Có thể nói là Tiểu Hà vừa mới ngây ngô đi ra.

Tôn Cẩm Vinh răn dạy: "Không có quy tắc, không thấy có khách sao, còn không mau gọi Lục tiên sinh!"

Lục tiên sinh?

Cô gái tò mò đánh giá Lục Vân một cái, khéo léo chà chà mũi nhỏ cau mày lại hỏi: "Anh ta không lớn hơn con là bao, tại sao phải gọi anh ta là Lục tiên sinh?"

“Làm càn......”

Tôn Cẩm Vinh còn muốn răn dạy, lại nghe Lục Vân khoát tay nói: "Không sao, trẻ con mà!”

"Anh nói ai là trẻ con?"

Vừa nghe Lục Vân nói lời này, cô gái liền không vui, dùng sức ưỡn ngực của mình ra, rồi lại phát hiện ưỡn không ra cái gì nên có chút xấu hổ liền thu hồi lại.

Tôn Cẩm Vinh bất đắc dĩ lắc đầu, giới thiệu với Lục Vân: "Nha đầu điêu ngoa này là cháu gái tôi, tên là Tôn Tiểu Sở, Lục tiên sinh ngàn vạn lần đừng chê cười.”

“Sẽ không đâu.”

Lục Vân đương nhiên không đi so đo với một cô bé làm gì, tuy rằng hắn cũng chỉ lớn hơn Tôn Tiểu Sở không đến ba tuổi.

Đoàn người ngồi xuống ăn cơm.

Trong bữa tiệc.

Tôn Cẩm Vinh nói chuyện ba câu thì nhắc đến Tôn Tiểu Sở cả ba câu, mặt mày hớn hở nói: "Lục tiên sinh, đừng thấy cháu gái tôi có hơi điêu ngoa, kỳ thật tâm địa vô cùng thiện lương, nếu Lục tiên sinh không chê, sau này có cơ hội mong rằng sẽ dạy dỗ nó nhiều hơn.”

Lời này nói ra.

Lục Vân xem như hiểu được nguyên nhân Tôn Cẩm Vinh mời mình tới ăn cơm, là muốn tác hợp cho mình và cháu gái ông ta.

Cháu gái ông ta mới học cấp ba!

Tôn lão gia tử ông cũng thủ đoạn quá rồi đấy.

Lục Vân chỉ biết giả vờ ngồi ăn để dời sự chú ý của mấy người bọn họ, ai ngờ Tôn Thiên Lỗi cũng nói bóng nói gió: "Lục tiên sinh ưu tú như vậy người, tôi nghĩ chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích đúng không?”

Khụ......khụ.

Lúc này, Tôn Tiểu Sở đột nhiên đẩy bát đũa, thở phì phò nói: "Mọi người nói chuyện phiếm với Lục tiên sinh, sao cứ nhắc con mãi thế, thật chán chết được.”

Nói xong cô bé liền đứng lên định rời đi

Tôn Cẩm Vinh cả giận nói: "Cơm còn chưa ăn xong, con muốn chạy đi đâu?”

“Con no rồi.”

Tôn Tiểu Sở trả lời một câu, sau đó liền đeo cặp sách nhỏ chuẩn bị ra ngoài.

Tôn Thiên Lỗi nhíu mày nói: "Hôm nay không phải không có tiết sao?”

“Đừng quản con.”

Tôn Tiểu Sở đùa giỡn nói một câu, nhưng ngay sau đó lại bổ sung nói: "Con hẹn mấy bạn học đi Thiên Đãng Sơn chơi, buổi chiều sẽ về muộn một chút.”

“Con bé này..... a....a....”

Tôn Cẩm Vinh tức giận nói không ra lời, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Vốn còn muốn tác hợp một đoạn nhân duyên, kết quả nha đầu điêu ngoa này lại không biết điều, lần này thì xong rồi, Lục tiên sinh nhất định không có ấn tượng tốt với cô rồi.

Tôn Cẩm Vinh cực kỳ thất vọng.

Lúc này lại nghe Lục Vân nói: "Tôn lão gia tử đừng bực tức, để tôi đi theo cô bé ra ngoài!"

Hai mắt Tôn Cẩm Vinh lập tức sáng ngời, mặt mày hớn hở nói: "Vậy làm phiền Lục tiên sinh quan tâm tới Tiểu Sở nhiều hơn.”

Chờ sau khi Lục Vân rời khỏi phòng khách, ba người sáu mắt vui sướng nhìn nhau.

Thì ra Lục tiên sinh thích mẫu con gái này, có hy vọng, có hy vọng ha ha!

Mà bọn họ nào đâu biết, Lục Vân đi theo Tôn Tiểu Sở ra cửa, lại có dụng ý khác.

Bên ngoài.

Lục Vân nhìn làn váy chập chờn của cô gái phía trước, thản nhiên nói một câu: "Tôi khuyên cô hôm nay tốt nhất không nên ra ngoài.”

Tôn Tiểu Sở dừng bước, xoay người thở phì phò trừng mắt nhìn hắn: "Không cần anh quan tâm, Lục – Tiên - Sinh”

Ba chữ Lục tiên sinh, cô nhấn rất mạnh, dường như không phục chuyện Tôn Cẩm Vinh bảo cô gọi Lục Vân là Lục tiên sinh.

Thấy Tôn Tiểu Sở quay đầu bước đi, Lục Vân chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: "Thật đúng là điêu ngoa.”

Lục Vân đẩy xe đạp của mình, yên lặng đi theo.

Hắn đương nhiên không phải có ý với Tôn Tiểu Sở, mà là bởi vì lúc nhìn thấy Tôn Tiểu Sở, Lục Vân nhìn thấy trên mi tâm của cô có một luồng sát khí.

Chẳng qua vừa rồi ở trong phòng khách, Lục Vân không nói ra chuyện này, một là bởi vì nói ra bọn họ cũng không hiểu, hai là sẽ làm cho Tôn gia lo lắng.

Tôn lão gia tử đối với hắn không tệ, hơn nữa lúc trước Lục Vân đã nghe chị Khuynh Thành nói, Tôn gia lại đồng ý đem tất cả các kênh tiêu thụ dùng để phục vụ sản phẩm của tập đoàn Khuynh Thành.

Cho nên về tình về lý, Lục Vân cũng không thể ngồi yên không để ý tới chuyện của Tôn Tiểu Sở.

Lục Vân lặng lẽ đi theo.

Tôn Tiểu Sở tức giận bước nhanh hơn về phía trước, cũng rất nghi hoặc, người này rốt cuộc là muốn làm gì, thời này rồi còn cưỡi xe đạp?

Đúng là một kẻ lập dị!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Truyền Kỳ Binh Vương
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Long đô binh vương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Đệ nhất binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom