-
Chương 68-69
Chương 68 Càng đơn giản, càng tốt đẹp
17 phút 03 giây.
Khi Lý Hổ chạy tới khu ổ chuột, đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt hoảng sợ.
Muộn rồi!
Vân Thiên Thần Quân bảo hắn trong vòng mười lăm phút chạy tới khu ổ chuột, hắn nào dám không nghe, hắn đã chạy với tốc độ 200km/h nhưng vẫn không kịp.
Trên đường đi hắn phải dừng lại mua giấy bút cho nên dù có liều mạng chó cắm đầu cắm cổ chạy thì vẫn trễ 2 phút 03 giây.
2 phút 03 giây.
Lý Hổ sắp hít nhang thay cơm rồi!
Lý Hổ hồi tưởng lại cảnh tượng lúc trước ở Bách Vạn Phú Hào, một mình Vân Thiên Thần Quân giết vào sòng bạc, chỉ dựa vào một chiêu đã tiễn một người đi gặp lão tổ tông, trong nháy mắt đã xử lý lão đại Hoa Tí Long của hắn thành cái xác không hồn.
"Lý Hổ tội đáng chết vạn lần, đến muộn 2 phút 03 giây, mong Thần Quân điện hạ tha mạng!"
Lý Hổ vọt tới khu ổ chuột, không nói nhảm nhiều, chạy lại quỳ rạp xuống đất.
Có thể thấy được nội tâm của hắn ta lúc này có bao nhiêu sợ hãi.
Mà hai tên Chu Lượng và Ngưu Côn đang chật vật bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì đầu óc choáng váng.
Nếu như bọn họ không có nghe lầm, Hổ ca vừa rồi gọi Lục Vân là -- Thần Quân điện hạ.
Thần Quân điện hạ!
Ở Long Quốc, nhân vật có tư cách được gọi là 'Điện hạ', chỉ có một vị, đó chính là Vân Thiên Thần Quân.
Chẳng lẽ thanh niên trước mắt này là Vân Thiên Thần Quân?
Biểu tình sợ hãi của Lý Hổ nói cho bọn họ biết: Đúng rồi đó!
Trong giây lát.
Gan của hai người Ngưu Côn xém chút nữa thì vỡ làm đôi.
Sao có thể có chuyện hoang đường như vậy được, bọn họ chỉ là côn đồ ở tầng thấp nhất của xã hội, sao mới đá có một cước mà đã đụng phải Vân Thiên Thần Quân này?
Tuy nhiên, cho dù bọn họ có tin hay không thì cuộc sống vốn dĩ bi kịch như vậy.
Ngay lúc này.
Lục Vân nhìn Lý Hổ đang run lẩy bẩy, nhàn nhạt nói ra: "Chỉ hai phút đồng hồ, tôi cũng không so đo với cậu làm gì, mau đứng lên đi!"
“Vâng vâng vâng, cảm tạ ơn không giết của Thần Quân điện hạ.”
Lý Hổ cảm giác giống như mình vừa nhặt về một cái mạng, thấy Ngưu Côn hai mắt không chớp ngây dại nằm đó, hắn ta đi đến nhẹ nhàng đặt một cái tát lên mặt Ngưu Côn.
"Mẹ nó mày mù à, ngay cả Thần Quân điện hạ cũng dám chọc vào, mày chê mạng dài quá rồi đúng không?”
Lý Hổ vô cùng phẫn nộ, một cước rồi lại một cước đá vào người Ngưu Côn.
Chắc chắn rồi.
Nguyên nhân hắn phẫn nộ không phải bởi vì Ngưu Côn mạo phạm Vân Thiên Thần Quân, Ngưu Côn sống hay chết hắn lười quản, nguyên nhân hắn phẫn nộ là, Ngưu Côn thiếu chút nữa kéo hắn chết chùm.
“Mẹ nó, còn nói để Thần Quân điện hạ nể mặt tao tha cho mày một mạng à, mặt của tao ngay cả mông của Thần Quân điện hạ còn không xứng, mày là muốn tao chết thì mày mới vui đúng không?”
Vừa rồi Lý Hổ có bao nhiêu sợ hãi thì giờ có bao nhiêu phẫn nộ hắn đều trút lên đầu của Ngưu Côn.
Lục Vân ho nhẹ hai tiếng nói: "Cậu đánh nhầm người rồi.”
"Đánh nhầm người?"
Lý Hổ sửng sốt quay đầu nhìn Lục Vân.
Vẻ mặt Ngưu Côn oan uổng dùng hết sức lực toàn thân chỉ về phía Chu Lượng nói: "Là tên khốn kia khơi mào..."
Nói xong Ngưu Khôn liền hôn mê bất tỉnh.
“Hóa ra là do mày à, lão tử hôm nay phải giết chết mày!”
Lý Hổ đánh lầm người cũng rất xấu hổ, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác mà, chỉ có thể đánh tên Chu Lượng kia để giảm bớt xấu hổ mà thôi.
Đánh cho đến khi Chu Lượng cũng ngất đi.
Lý Hổ nịnh nọt đi tới trước mặt Lục Vân, nói: "Thần Quân điện hạ, ngài có hài lòng hay không?"
Lục Vân nhẹ gật đầu: "Tên Chu Lượng này, từ này về sau tôi không muốn nhìn thấy ông ta xuất hiện ở Giang Thành, mặt khác, ở nơi này có một đôi mẹ con, tôi hi vọng cậu có thể phái ít người đến bảo vệ hai mẹ con họ, đương nhiên không được để bọn họ phát hiện ra càng không được đến làm phiền bọn họ.”
“Đã hiểu, Lý Hổ nhất định nghe theo lời Thần Quân điện hạ phân phó.”
Sau đó, Lý Hổ gọi tới mấy thủ hạ kéo Ngưu Côn và Chu Lượng rời đi, còn Lý Hổ muốn xử lý hai tên này thế nào đã không liên quan đến Lục Vân hắn, giờ phút này hắn đã vào bên trong căn nhà dột nát của hai mẹ con.
“Cô à, không sao rồi, từ nay về sau tên khốn kiếp kia tuyệt đối không dám đến bắt nạt hai người nữa.”
“Cảm ơn bác sĩ Lục, cậu lại cứu hai mẹ con chúng tôi một lần, phần ân tình này, chúng tôi thật sự không biết nên báo đáp như thế nào.”
Người phụ nữ lệ rơi đầy mặt quỳ trên mặt đất.
Lục Vân vội vàng đỡ bà ta đứng dậy, cười nói: "Không có việc gì, chỉ là tiện tay mà thôi, ngày đó ở Hạnh Lâm Đường chị hai tôi bị nhiều người nói xấu như vậy, may nhờ có cô đứng ra làm chứng.”
“Nhắc tới lại xấu hổ, ngày đó chúng tôi cũng không giúp gì được.”
“Sao có thể chứ, tâm ý của hai người, tôi và chị hai đều nhìn thấy.”
Lục Vân cười an ủi người phụ nữ, sau đó lại nhìn về phía cô bé, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nói: "Tôi và Tiểu Tiểu quen biết nhiều ngày như vậy, còn chưa tặng gì cho con bé!"
“Lục tiên sinh ngàn vạn lần đừng nói như vậy, ân tình của cậu đối với hai mẹ con chúng tôi đã đủ nặng rồi, chúng tôi không thể nhận quà của cậu nữa." Người phụ nữ vội vàng từ chối.
Tiểu Tiểu cũng dịu dàng nói: "Đúng vậy, anh trai đối với Tiểu Tiểu rất tốt, Tiểu Tiểu thích anh trai nhất.”
“Cô Yên tâm đi, không phải lễ vật quý giá gì, chỉ là chút tâm ý của tôi mà thôi.
Lục Vân đã sớm dự đoán được sẽ xuất hiện loại tình huống này, cho nên để Lý Hổ mua giấy bút mang tới, ở trước mặt hai mẹ con vẻ một bức họa.
Trong tranh, là một biển hoa dưới ánh mặt trời, cô bé vui vẻ chạy nhảy, nụ cười ngây thơ sáng lạn.
Lục Vân căn cứ vào khuôn mặt hiện tại của cô bé để suy đoán vẻ khuôn mặt sau khi lớn của cô bé.
Bức tranh này, Lục Vân vẽ rất nghiêm túc, cũng nghiêm túc như bức "Tường Vi Thịnh Thế" lúc trước tặng cho chị Yên Nhi.
Người phụ nữ ở một bên thán phục nói: "Thì ra trình độ vẽ của bác sĩ Lục cao như vậy, vẽ đẹp quá.”
Người phụ nữ tuy rằng không hiểu thư họa, nhưng vẽ đẹp hay xấu vẫn có thể nhìn ra, bức tranh này của bác sĩ Lục, làm cho cô có cảm giác người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, tựa hồ ánh mặt trời trên bức tranh kia đang chiếu vào trong lòng cô.
Ấm áp.
Ngây thơ.
Giống như vào giờ phút này tất cả lo lắng trong cuộc sống, đều tan thành mây khói.
Sau khi vẽ xong, Lục Vân cười nói với cô bé: "Tên bức tranh này, gọi là 《 Vui vẻ nho nhỏ 》, là anh tặng cho em, em có thích không?"
“Thích, Tiểu Tiểu thích quà của anh trai, Tiểu Tiểu rất vui." Cô bé vỗ tay nói.
Trên mặt Lục Vân cũng lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Hạnh phúc nho nhỏ.
Càng đơn giản, càng tốt đẹp.
Chương 69 Từ Quốc Bân, chuộc tội!
Sau khi Lục Vân rời khỏi khu ổ chuột, không tới Hạnh Lâm Đường nữa, mà trực tiếp trở về biệt thự thảm cỏ.
Bảy ý niệm pháp trận, ngày hôm qua hắn vẫn chưa khắc xong.
Hôm nay tranh thủ chút thời gian hoàn thành nhiệm vụ.
Vì không để cho ba người chị xinh đẹp hiểu lầm, lần này Lục Vân không dám khóa trái cửa phòng.
Dù sao thời gian tan làm của các chị còn sớm, hắn có đủ thời gian đến hoàn thành pháp trận.
Khắc họa ý niệm pháp trận cũng giống như châm cứu, những thứ càng nhỏ bé, độ khó càng cao.
Nếu để Lục Vân khắc pháp trận cho toàn biệt thự phỏng chừng cũng chỉ tốn mười phút thời gian, nhưng muốn khắc pháp trận lên một hòn đá chỉ có mười cm thì lại không dễ dàng như vậy.
Điều này cần có năng lực khống chế ý niệm rất mạnh.
Mãi cho đến chạng vạng tối, Lục Vân khắc họa xong bảy viên đá, sau đó không bao lâu Diệp Khuynh Thành đã tan làm về tới nhà.
Thấy Lục Vân lại thở hồng hộc, lông mày liễu Diệp Khuynh Thành dựng thẳng, cô lại gần túm lấy lỗ tai của hắn nói: "Cậu nghiện công việc thủ công đó rồi à?”
“Chị, thật sự là hiểu lầm a!”
Lục Vân quả thực không nghĩ tới, hôm nay hắn đã không khóa trái cửa phòng, nhưng vẫn bị Khuynh Thành hiểu lầm.
“Em ở trong mắt chị dung tục như vậy sao?”
Diệp Khuynh Thành cả giận nói: "Tôi mặc kệ có hiểu lầm hay không, tóm lại sau này cậu không được nhàn rỗi ở nhà một mình nữa, nếu không cậu có mười cái thận cũng không đủ dùng.”
Lục Vân cười khổ nói: "Chị Khuynh Thành chị nói cũng hơi khoa trương rồi!”
“Khoa trương?”
Diệp Khuynh Thành trừng mắt hạnh: "Cậu là một con người không có trách nhiệm, nếu thận bị hỏng hết sau này cậu làm sao nhìn mặt vợ mình. Còn đòi cưới bảy chị em bọn tôi, cậu nuốt trôi được không?”
“Hả?”
Chị Khuynh Thành có ý gì?
Lục Vân vỗ trán nói: "Cho nên ý của chị Khuynh Thành là, chỉ cần thân thể của em chịu đựng được, mọi người đều đồng ý gả cho em?"
Diệp Khuynh Thành hơi ngẩn ra, đây là năng lực lý giải gì a, nhưng mà..... hình như cũng là ý này.
Vì vậy.
Vì để cho Tiểu Lục Vân yêu quý thân thể của mình, Diệp Khuynh Thành bỗng nhiên thay đổi khuôn mặt lạnh lùng, thản nhiên cười nói: "Cho nên, cậu phải tiết chế lại!"
Có cơ hội!
Thật tuyệt vời!
Tuy rằng đây là hiểu lầm, nhưng từ những lời này của chị Khuynh Thành, Lục Vân thấy được hy vọng.
Có lẽ lời hứa khi còn bé, thật sự có thể thực hiện?
Ha ha, chị Khuynh Thành tuy rằng lạnh như băng, còn nhìn chằm chằm mình và chị Yên Nhi, nhưng trong lòng của chị ấy, kỳ thật vẫn là rất yêu mình!
Cho nên hắn quyết định, chị Khuynh Thành chính là vợ lớn của hắn.
Lục Vân vui sướng nghĩ đến.
Có thể Diệp Khuynh Thành cũng không nghĩ tới, vừa rồi cô chỉ thuận miệng nói ra một câu khích lệ Lục Vân, lại khiến cho Lục Vân ảo tưởng.
“Ngày mai tôi phải đi lên tỉnh một chuyến, cậu đi cùng tôi.”
Một lát sau, Diệp Khuynh Thành thay một bộ quần áo rộng thùng thình, bưng bình giữ nhiệt ngồi ở trên sô pha, dáng người thon dài mà ưu nhã.
“Đi tỉnh?”
“Ừ, chị muốn đi bàn một hạng mục hợp tác, có thể phải ở lại trên tỉnh vài ngày, cậu đi cùng tôi.”
Từ sau khi có đơn đặt hàng tiêu thụ gần trăm tỷ của Nam Giang Vương cùng mấy đại hào môn thế gia, tập đoàn Khuynh Thành trong nháy mắt cất cánh, trở thành tập đoàn số một ở Giang Thành từ đó cũng biến thành đối thủ cạnh tranh số một với Trần gia ở Giang bắc
Hiện tại thị trường ở Giang Thành, không nơi đâu là không có sản phẩm của tập đoàn Khuynh Thành.
Tập đoàn Khuynh Thành nếu còn muốn tiếp tục phát triển, nhất định phải khai thác thị trường ở các nơi khác, cho nên Diệp Khuynh Thành cần phải đi hợp tác đàm phán.
Về phần vì sao mang theo Lục Vân......
Đó không phải là điều hiển nhiên sao?
Không mang theo Lục Vân, chẳng lẽ để hắn ở nhà làm trò xằng bậy?
Huống chi còn có một Liễu Yên Nhi như hổ rình mồi ở nhà.
Diệp Khuynh Thành lo lắng nếu cô không mang Lục Vân đi, khi bàn xong hợp đồng trở về hai người bọn họ chắc chắn gạo nấu thành cơm.
Nếu để cho Lục Vân biết ý nghĩ của Diệp Khuynh Thành, nhất định sẽ oan ức đến rơi lệ, chẳng lẽ Vân Thiên Thần Quân ở trong mắt mọi người, không có chút bản lĩnh nào sao?
Ách...... Quả thật cái này cũng không chắc lắm.
Dù sao thì các chị cũng quá xinh đẹp, người nào cũng dáng thon eo nhỏ, nếu còn nhìn thấy bọn họ tắm ở bể bơi một lần nữa, Lục Vân chắc chắn sẽ chịu không nổi.
Tóm lại, Lục Vân chạy không thoát khỏi tay của Diệp Khuynh Thành.
Mà ngay khi bọn họ rời khỏi Giang Thành, một hôn lễ xoa hoa đang cử hành ở Giang Bắc.
Chú rể: Trần Tử Ngang.
Cô dâu: Cố An Kỳ.
Báo lá cải Giang Thành đưa tin sau hôn lễ long trọng này, Cố An Kỳ lập tức tiếp nhận một sản nghiệp quan trọng của Trần gia...
Còn có!
Tổng giám đốc tập đoàn Khuynh Thành- Diệp Khuynh Thành là người phụ nữ của Nam Giang Vương Lôi Áo, đồng thời, Diệp Khuynh Thành còn gạt Nam Giang Vương, vụng trộm bao nuôi một tên trai bao.
Các tin tức trên không biết từ đâu ùn ùn ập đến.
Trong nháy mắt, dân chúng Giang Thành đều phỉ nhổ Diệp Khuynh Thành.
Nam Giang Vương, Tôn Thiên Lỗi và Ngô Thành Hoa và những người nắm quyền khi biết được tin tức này thì toàn thân chấn động
Trần gia, đây là đang đùa với lửa mà!
Ở Giang Bắc bọn họ không chen tay vào được, chỉ có thể cảnh cáo người bên dưới mình, không được ăn nói lung tung, bằng không thần tiên cũng cứu không nổi bọn họ.
Chấn động như thế còn có Từ gia.
Sau khi con trai Từ Quốc Bân là Từ Khải đắc tội với Diệp Khuynh Thành, thế lực Từ gia bọn họ ở Nam Giang liền xuống dốc không phanh.
Bởi vì hào môn ở Giang Nam đều biết, người đàn ông sau lưng Diệp Khuynh Thành là Vân Thiên Thần Quân, ông ta dám đắc tội với Diệp Khuynh Thành, ai còn dám lui tới?
Cho nên không đến một tháng, sản nghiệp của Từ gia, mỗi ngày đều bốc hơi mấy trăm triệu.
Tiếp tục như vậy, chỉ sợ không lâu sau Từ gia sẽ vĩnh viễn xóa sổ khỏi Giang Thành.
Tuy nhiên.
Hôm nay.
Giang Bắc -Trần gia chủ động châm lửa đi gây chuyện, lại làm cho Từ Quốc Bân một lần nữa thấy được hy vọng sống lại.
Trần Thái, chúc mừng ông, tìm được một cháu dâu bảo bối, ha ha ha!
Từ Quốc Bân điên cuồng cười to, ông ta tuy biết thân phận của Lục Vân không phải là trai bao của Diệp Khuynh Thành, cũng không phải là em vợ của Vân Thiên Thần Quân, mà chính là Vân Thiên Thần Quân.
Trần gia dám nói xấu Vân Thiên Thần Quân như vậy, cũng đã định trước kết cục sẽ như thế nào rồi.
Tin tưởng không bao lâu nữa, Trần gia sẽ bị diệt, mà sản nghiệp của Trần gia ở Giang Bắc, tự nhiên sẽ bị các thế gia giàu có khác chia năm xẻ bảy.
Từ Quốc Bân nếu muốn húp một chén canh khi người ta gặp nạn, thì ngay lúc này ông ta cần lập tức đi làm một việc để.......chuộc tội!
17 phút 03 giây.
Khi Lý Hổ chạy tới khu ổ chuột, đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt hoảng sợ.
Muộn rồi!
Vân Thiên Thần Quân bảo hắn trong vòng mười lăm phút chạy tới khu ổ chuột, hắn nào dám không nghe, hắn đã chạy với tốc độ 200km/h nhưng vẫn không kịp.
Trên đường đi hắn phải dừng lại mua giấy bút cho nên dù có liều mạng chó cắm đầu cắm cổ chạy thì vẫn trễ 2 phút 03 giây.
2 phút 03 giây.
Lý Hổ sắp hít nhang thay cơm rồi!
Lý Hổ hồi tưởng lại cảnh tượng lúc trước ở Bách Vạn Phú Hào, một mình Vân Thiên Thần Quân giết vào sòng bạc, chỉ dựa vào một chiêu đã tiễn một người đi gặp lão tổ tông, trong nháy mắt đã xử lý lão đại Hoa Tí Long của hắn thành cái xác không hồn.
"Lý Hổ tội đáng chết vạn lần, đến muộn 2 phút 03 giây, mong Thần Quân điện hạ tha mạng!"
Lý Hổ vọt tới khu ổ chuột, không nói nhảm nhiều, chạy lại quỳ rạp xuống đất.
Có thể thấy được nội tâm của hắn ta lúc này có bao nhiêu sợ hãi.
Mà hai tên Chu Lượng và Ngưu Côn đang chật vật bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì đầu óc choáng váng.
Nếu như bọn họ không có nghe lầm, Hổ ca vừa rồi gọi Lục Vân là -- Thần Quân điện hạ.
Thần Quân điện hạ!
Ở Long Quốc, nhân vật có tư cách được gọi là 'Điện hạ', chỉ có một vị, đó chính là Vân Thiên Thần Quân.
Chẳng lẽ thanh niên trước mắt này là Vân Thiên Thần Quân?
Biểu tình sợ hãi của Lý Hổ nói cho bọn họ biết: Đúng rồi đó!
Trong giây lát.
Gan của hai người Ngưu Côn xém chút nữa thì vỡ làm đôi.
Sao có thể có chuyện hoang đường như vậy được, bọn họ chỉ là côn đồ ở tầng thấp nhất của xã hội, sao mới đá có một cước mà đã đụng phải Vân Thiên Thần Quân này?
Tuy nhiên, cho dù bọn họ có tin hay không thì cuộc sống vốn dĩ bi kịch như vậy.
Ngay lúc này.
Lục Vân nhìn Lý Hổ đang run lẩy bẩy, nhàn nhạt nói ra: "Chỉ hai phút đồng hồ, tôi cũng không so đo với cậu làm gì, mau đứng lên đi!"
“Vâng vâng vâng, cảm tạ ơn không giết của Thần Quân điện hạ.”
Lý Hổ cảm giác giống như mình vừa nhặt về một cái mạng, thấy Ngưu Côn hai mắt không chớp ngây dại nằm đó, hắn ta đi đến nhẹ nhàng đặt một cái tát lên mặt Ngưu Côn.
"Mẹ nó mày mù à, ngay cả Thần Quân điện hạ cũng dám chọc vào, mày chê mạng dài quá rồi đúng không?”
Lý Hổ vô cùng phẫn nộ, một cước rồi lại một cước đá vào người Ngưu Côn.
Chắc chắn rồi.
Nguyên nhân hắn phẫn nộ không phải bởi vì Ngưu Côn mạo phạm Vân Thiên Thần Quân, Ngưu Côn sống hay chết hắn lười quản, nguyên nhân hắn phẫn nộ là, Ngưu Côn thiếu chút nữa kéo hắn chết chùm.
“Mẹ nó, còn nói để Thần Quân điện hạ nể mặt tao tha cho mày một mạng à, mặt của tao ngay cả mông của Thần Quân điện hạ còn không xứng, mày là muốn tao chết thì mày mới vui đúng không?”
Vừa rồi Lý Hổ có bao nhiêu sợ hãi thì giờ có bao nhiêu phẫn nộ hắn đều trút lên đầu của Ngưu Côn.
Lục Vân ho nhẹ hai tiếng nói: "Cậu đánh nhầm người rồi.”
"Đánh nhầm người?"
Lý Hổ sửng sốt quay đầu nhìn Lục Vân.
Vẻ mặt Ngưu Côn oan uổng dùng hết sức lực toàn thân chỉ về phía Chu Lượng nói: "Là tên khốn kia khơi mào..."
Nói xong Ngưu Khôn liền hôn mê bất tỉnh.
“Hóa ra là do mày à, lão tử hôm nay phải giết chết mày!”
Lý Hổ đánh lầm người cũng rất xấu hổ, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác mà, chỉ có thể đánh tên Chu Lượng kia để giảm bớt xấu hổ mà thôi.
Đánh cho đến khi Chu Lượng cũng ngất đi.
Lý Hổ nịnh nọt đi tới trước mặt Lục Vân, nói: "Thần Quân điện hạ, ngài có hài lòng hay không?"
Lục Vân nhẹ gật đầu: "Tên Chu Lượng này, từ này về sau tôi không muốn nhìn thấy ông ta xuất hiện ở Giang Thành, mặt khác, ở nơi này có một đôi mẹ con, tôi hi vọng cậu có thể phái ít người đến bảo vệ hai mẹ con họ, đương nhiên không được để bọn họ phát hiện ra càng không được đến làm phiền bọn họ.”
“Đã hiểu, Lý Hổ nhất định nghe theo lời Thần Quân điện hạ phân phó.”
Sau đó, Lý Hổ gọi tới mấy thủ hạ kéo Ngưu Côn và Chu Lượng rời đi, còn Lý Hổ muốn xử lý hai tên này thế nào đã không liên quan đến Lục Vân hắn, giờ phút này hắn đã vào bên trong căn nhà dột nát của hai mẹ con.
“Cô à, không sao rồi, từ nay về sau tên khốn kiếp kia tuyệt đối không dám đến bắt nạt hai người nữa.”
“Cảm ơn bác sĩ Lục, cậu lại cứu hai mẹ con chúng tôi một lần, phần ân tình này, chúng tôi thật sự không biết nên báo đáp như thế nào.”
Người phụ nữ lệ rơi đầy mặt quỳ trên mặt đất.
Lục Vân vội vàng đỡ bà ta đứng dậy, cười nói: "Không có việc gì, chỉ là tiện tay mà thôi, ngày đó ở Hạnh Lâm Đường chị hai tôi bị nhiều người nói xấu như vậy, may nhờ có cô đứng ra làm chứng.”
“Nhắc tới lại xấu hổ, ngày đó chúng tôi cũng không giúp gì được.”
“Sao có thể chứ, tâm ý của hai người, tôi và chị hai đều nhìn thấy.”
Lục Vân cười an ủi người phụ nữ, sau đó lại nhìn về phía cô bé, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nói: "Tôi và Tiểu Tiểu quen biết nhiều ngày như vậy, còn chưa tặng gì cho con bé!"
“Lục tiên sinh ngàn vạn lần đừng nói như vậy, ân tình của cậu đối với hai mẹ con chúng tôi đã đủ nặng rồi, chúng tôi không thể nhận quà của cậu nữa." Người phụ nữ vội vàng từ chối.
Tiểu Tiểu cũng dịu dàng nói: "Đúng vậy, anh trai đối với Tiểu Tiểu rất tốt, Tiểu Tiểu thích anh trai nhất.”
“Cô Yên tâm đi, không phải lễ vật quý giá gì, chỉ là chút tâm ý của tôi mà thôi.
Lục Vân đã sớm dự đoán được sẽ xuất hiện loại tình huống này, cho nên để Lý Hổ mua giấy bút mang tới, ở trước mặt hai mẹ con vẻ một bức họa.
Trong tranh, là một biển hoa dưới ánh mặt trời, cô bé vui vẻ chạy nhảy, nụ cười ngây thơ sáng lạn.
Lục Vân căn cứ vào khuôn mặt hiện tại của cô bé để suy đoán vẻ khuôn mặt sau khi lớn của cô bé.
Bức tranh này, Lục Vân vẽ rất nghiêm túc, cũng nghiêm túc như bức "Tường Vi Thịnh Thế" lúc trước tặng cho chị Yên Nhi.
Người phụ nữ ở một bên thán phục nói: "Thì ra trình độ vẽ của bác sĩ Lục cao như vậy, vẽ đẹp quá.”
Người phụ nữ tuy rằng không hiểu thư họa, nhưng vẽ đẹp hay xấu vẫn có thể nhìn ra, bức tranh này của bác sĩ Lục, làm cho cô có cảm giác người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, tựa hồ ánh mặt trời trên bức tranh kia đang chiếu vào trong lòng cô.
Ấm áp.
Ngây thơ.
Giống như vào giờ phút này tất cả lo lắng trong cuộc sống, đều tan thành mây khói.
Sau khi vẽ xong, Lục Vân cười nói với cô bé: "Tên bức tranh này, gọi là 《 Vui vẻ nho nhỏ 》, là anh tặng cho em, em có thích không?"
“Thích, Tiểu Tiểu thích quà của anh trai, Tiểu Tiểu rất vui." Cô bé vỗ tay nói.
Trên mặt Lục Vân cũng lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Hạnh phúc nho nhỏ.
Càng đơn giản, càng tốt đẹp.
Chương 69 Từ Quốc Bân, chuộc tội!
Sau khi Lục Vân rời khỏi khu ổ chuột, không tới Hạnh Lâm Đường nữa, mà trực tiếp trở về biệt thự thảm cỏ.
Bảy ý niệm pháp trận, ngày hôm qua hắn vẫn chưa khắc xong.
Hôm nay tranh thủ chút thời gian hoàn thành nhiệm vụ.
Vì không để cho ba người chị xinh đẹp hiểu lầm, lần này Lục Vân không dám khóa trái cửa phòng.
Dù sao thời gian tan làm của các chị còn sớm, hắn có đủ thời gian đến hoàn thành pháp trận.
Khắc họa ý niệm pháp trận cũng giống như châm cứu, những thứ càng nhỏ bé, độ khó càng cao.
Nếu để Lục Vân khắc pháp trận cho toàn biệt thự phỏng chừng cũng chỉ tốn mười phút thời gian, nhưng muốn khắc pháp trận lên một hòn đá chỉ có mười cm thì lại không dễ dàng như vậy.
Điều này cần có năng lực khống chế ý niệm rất mạnh.
Mãi cho đến chạng vạng tối, Lục Vân khắc họa xong bảy viên đá, sau đó không bao lâu Diệp Khuynh Thành đã tan làm về tới nhà.
Thấy Lục Vân lại thở hồng hộc, lông mày liễu Diệp Khuynh Thành dựng thẳng, cô lại gần túm lấy lỗ tai của hắn nói: "Cậu nghiện công việc thủ công đó rồi à?”
“Chị, thật sự là hiểu lầm a!”
Lục Vân quả thực không nghĩ tới, hôm nay hắn đã không khóa trái cửa phòng, nhưng vẫn bị Khuynh Thành hiểu lầm.
“Em ở trong mắt chị dung tục như vậy sao?”
Diệp Khuynh Thành cả giận nói: "Tôi mặc kệ có hiểu lầm hay không, tóm lại sau này cậu không được nhàn rỗi ở nhà một mình nữa, nếu không cậu có mười cái thận cũng không đủ dùng.”
Lục Vân cười khổ nói: "Chị Khuynh Thành chị nói cũng hơi khoa trương rồi!”
“Khoa trương?”
Diệp Khuynh Thành trừng mắt hạnh: "Cậu là một con người không có trách nhiệm, nếu thận bị hỏng hết sau này cậu làm sao nhìn mặt vợ mình. Còn đòi cưới bảy chị em bọn tôi, cậu nuốt trôi được không?”
“Hả?”
Chị Khuynh Thành có ý gì?
Lục Vân vỗ trán nói: "Cho nên ý của chị Khuynh Thành là, chỉ cần thân thể của em chịu đựng được, mọi người đều đồng ý gả cho em?"
Diệp Khuynh Thành hơi ngẩn ra, đây là năng lực lý giải gì a, nhưng mà..... hình như cũng là ý này.
Vì vậy.
Vì để cho Tiểu Lục Vân yêu quý thân thể của mình, Diệp Khuynh Thành bỗng nhiên thay đổi khuôn mặt lạnh lùng, thản nhiên cười nói: "Cho nên, cậu phải tiết chế lại!"
Có cơ hội!
Thật tuyệt vời!
Tuy rằng đây là hiểu lầm, nhưng từ những lời này của chị Khuynh Thành, Lục Vân thấy được hy vọng.
Có lẽ lời hứa khi còn bé, thật sự có thể thực hiện?
Ha ha, chị Khuynh Thành tuy rằng lạnh như băng, còn nhìn chằm chằm mình và chị Yên Nhi, nhưng trong lòng của chị ấy, kỳ thật vẫn là rất yêu mình!
Cho nên hắn quyết định, chị Khuynh Thành chính là vợ lớn của hắn.
Lục Vân vui sướng nghĩ đến.
Có thể Diệp Khuynh Thành cũng không nghĩ tới, vừa rồi cô chỉ thuận miệng nói ra một câu khích lệ Lục Vân, lại khiến cho Lục Vân ảo tưởng.
“Ngày mai tôi phải đi lên tỉnh một chuyến, cậu đi cùng tôi.”
Một lát sau, Diệp Khuynh Thành thay một bộ quần áo rộng thùng thình, bưng bình giữ nhiệt ngồi ở trên sô pha, dáng người thon dài mà ưu nhã.
“Đi tỉnh?”
“Ừ, chị muốn đi bàn một hạng mục hợp tác, có thể phải ở lại trên tỉnh vài ngày, cậu đi cùng tôi.”
Từ sau khi có đơn đặt hàng tiêu thụ gần trăm tỷ của Nam Giang Vương cùng mấy đại hào môn thế gia, tập đoàn Khuynh Thành trong nháy mắt cất cánh, trở thành tập đoàn số một ở Giang Thành từ đó cũng biến thành đối thủ cạnh tranh số một với Trần gia ở Giang bắc
Hiện tại thị trường ở Giang Thành, không nơi đâu là không có sản phẩm của tập đoàn Khuynh Thành.
Tập đoàn Khuynh Thành nếu còn muốn tiếp tục phát triển, nhất định phải khai thác thị trường ở các nơi khác, cho nên Diệp Khuynh Thành cần phải đi hợp tác đàm phán.
Về phần vì sao mang theo Lục Vân......
Đó không phải là điều hiển nhiên sao?
Không mang theo Lục Vân, chẳng lẽ để hắn ở nhà làm trò xằng bậy?
Huống chi còn có một Liễu Yên Nhi như hổ rình mồi ở nhà.
Diệp Khuynh Thành lo lắng nếu cô không mang Lục Vân đi, khi bàn xong hợp đồng trở về hai người bọn họ chắc chắn gạo nấu thành cơm.
Nếu để cho Lục Vân biết ý nghĩ của Diệp Khuynh Thành, nhất định sẽ oan ức đến rơi lệ, chẳng lẽ Vân Thiên Thần Quân ở trong mắt mọi người, không có chút bản lĩnh nào sao?
Ách...... Quả thật cái này cũng không chắc lắm.
Dù sao thì các chị cũng quá xinh đẹp, người nào cũng dáng thon eo nhỏ, nếu còn nhìn thấy bọn họ tắm ở bể bơi một lần nữa, Lục Vân chắc chắn sẽ chịu không nổi.
Tóm lại, Lục Vân chạy không thoát khỏi tay của Diệp Khuynh Thành.
Mà ngay khi bọn họ rời khỏi Giang Thành, một hôn lễ xoa hoa đang cử hành ở Giang Bắc.
Chú rể: Trần Tử Ngang.
Cô dâu: Cố An Kỳ.
Báo lá cải Giang Thành đưa tin sau hôn lễ long trọng này, Cố An Kỳ lập tức tiếp nhận một sản nghiệp quan trọng của Trần gia...
Còn có!
Tổng giám đốc tập đoàn Khuynh Thành- Diệp Khuynh Thành là người phụ nữ của Nam Giang Vương Lôi Áo, đồng thời, Diệp Khuynh Thành còn gạt Nam Giang Vương, vụng trộm bao nuôi một tên trai bao.
Các tin tức trên không biết từ đâu ùn ùn ập đến.
Trong nháy mắt, dân chúng Giang Thành đều phỉ nhổ Diệp Khuynh Thành.
Nam Giang Vương, Tôn Thiên Lỗi và Ngô Thành Hoa và những người nắm quyền khi biết được tin tức này thì toàn thân chấn động
Trần gia, đây là đang đùa với lửa mà!
Ở Giang Bắc bọn họ không chen tay vào được, chỉ có thể cảnh cáo người bên dưới mình, không được ăn nói lung tung, bằng không thần tiên cũng cứu không nổi bọn họ.
Chấn động như thế còn có Từ gia.
Sau khi con trai Từ Quốc Bân là Từ Khải đắc tội với Diệp Khuynh Thành, thế lực Từ gia bọn họ ở Nam Giang liền xuống dốc không phanh.
Bởi vì hào môn ở Giang Nam đều biết, người đàn ông sau lưng Diệp Khuynh Thành là Vân Thiên Thần Quân, ông ta dám đắc tội với Diệp Khuynh Thành, ai còn dám lui tới?
Cho nên không đến một tháng, sản nghiệp của Từ gia, mỗi ngày đều bốc hơi mấy trăm triệu.
Tiếp tục như vậy, chỉ sợ không lâu sau Từ gia sẽ vĩnh viễn xóa sổ khỏi Giang Thành.
Tuy nhiên.
Hôm nay.
Giang Bắc -Trần gia chủ động châm lửa đi gây chuyện, lại làm cho Từ Quốc Bân một lần nữa thấy được hy vọng sống lại.
Trần Thái, chúc mừng ông, tìm được một cháu dâu bảo bối, ha ha ha!
Từ Quốc Bân điên cuồng cười to, ông ta tuy biết thân phận của Lục Vân không phải là trai bao của Diệp Khuynh Thành, cũng không phải là em vợ của Vân Thiên Thần Quân, mà chính là Vân Thiên Thần Quân.
Trần gia dám nói xấu Vân Thiên Thần Quân như vậy, cũng đã định trước kết cục sẽ như thế nào rồi.
Tin tưởng không bao lâu nữa, Trần gia sẽ bị diệt, mà sản nghiệp của Trần gia ở Giang Bắc, tự nhiên sẽ bị các thế gia giàu có khác chia năm xẻ bảy.
Từ Quốc Bân nếu muốn húp một chén canh khi người ta gặp nạn, thì ngay lúc này ông ta cần lập tức đi làm một việc để.......chuộc tội!
Bình luận facebook