-
Chương 364 Để đạn bay thêm một lúc nữa*
(* Ám chỉ chuyện gì xảy ra thì hãy để nó phát triển một thời gian, đừng vội kết luận hay áp dụng biện pháp nào, hãy chờ xem điều gì sẽ xảy ra.)
Nói đến bộ quần áo này, lần nữa mấy người đẹp lại hướng ánh mắt tò mò lên người Lục Vân.
Họ không tin rằng Tiểu Lục Vân ăn mặc kỳ quái như vậy chỉ để trêu chọc họ.
Lục Vân có chút xấu hổ nói: "Quần áo của em bị rách lúc ở dưới đáy biển rồi, vừa rồi em đi ngang qua một tên Asan quốc, thấy hắn ta cười vui vẻ quá, em chướng mắt nên đã lột sạch quần áo của hắn ta."
Tên Asan đó nghe tin thần thủ hộ của Long quốc chết thì suýt nữa đã cười rụng răng, kết quả hắn ta vừa xoay người lại liền bị một nắm đấm khổng lồ đánh đến bất tỉnh, tới lúc tỉnh dậy thì phát hiện trên người không những không còn mảnh vải che thân mà còn bị trói trên boong tàu.
Chuyện này đúng là vui quá hóa buồn.
Lâm Thanh Đàn cười mắng một tiếng: "Em trai, em thật là hư hỏng."
"Ha ha, chị hai quá khen."
"Tiểu Lục Vân này, mặt nạ đầu rồng của em bị sao thế? Tại sao nó bị nứt rồi? À còn có, kiếm của em đang nằm trong tay một gã Thần Cảnh người Mỹ, em không định đi lấy lại sao?" Vương Băng lại hỏi.
Lục Vân nhìn về phía Thần Cảnh người Mỹ đang lơ lửng trên biển, khóe miệng đột nhiên hiện lên một nụ cười kỳ quái.
"Lần trước em tới chữa trị cho Long gia, ông nội Long Diệc Tuyết đã dạy cho em một đạo lý, đại thụ ngã xuống, giáng yêu sẽ xuất hiện!" (*Tương tự câu 'giậu đổ bìm leo', ở đây nghĩa là người mạnh ngã xuống chắc chắc sẽ có bọn yêu quái nhào dô xâu xé, hưởng lợi…)
"Đại thụ ngã xuống, giáng yêu sẽ xuất hiện?"
Liễu Yên Nhi phản ứng lại, nói: "Ý của em là, em làm tất cả những điều đó là do cố tình, chỉ để cho thế giới nghĩ rằng em đã chết?"
Lục Vân tán thành liếc nhìn cô: "Đúng vậy, chỉ cần làm họ nghĩ em đã chết, chắc chắn sẽ có rất nhiều mưu đen tối lộ ra."
Uy danh của Thiên Sáp Vương quá khủng bố, áp chế các thế lực võ giả khắp nơi trên thế giới không ngóc đầu lên được. Chỉ cần hắn còn sống một ngày, những thế lực kia tuyệt đối sẽ không dám hành động lỗ mãng.
Nhưng chung quy lại những cái đó vẫn là một mối đe dọa tiềm tàng.
Tuy nhiên, nếu Thiên Sáp Vương chết đi, những thế lực đó nhất định sẽ hành động, đợi đến khi chúng bành trướng đến cực điểm, Lục Vân sẽ bước ra giáng cho bọn chúng một đòn tàn khốc.
Một đòn giải quyết dứt điểm tất cả!
Lục Vân tiếp tục nói: "Chị bảy, không phải chị luôn lo lắng về người biến đổi gen sao? Sau khi tin tức Vân Thiên Thần Quân tử vong truyền ra, những người biến đổi gen ẩn náu trong Long quốc có lẽ sẽ không ngồi yên được nữa."
Đôi mắt của Lạc Ly bỗng sáng lên, cô nhe chiếc răng hổ nhỏ sáng bóng ra nói: "Có đạo lý. Tiểu Lục Vân, em thật thông minh. Đến đây, để người chị thưởng cho em một nụ hôn."
Lục Vân chợt lùi lại một bước, nghiêm túc nói: "Chị bảy, xin hãy tự trọng, em là người đã có vợ rồi."
Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Dao ở bên cạnh hơi đỏ lên.
Hành động này làm Lạc Ly sửng sốt một lúc, mới nhận ra mình đang làm gì, nói: "Cho em cơ hội mà em không biết tận dụng, nhưng em lại không biết sử dụng nó, chị đây bị thua thiệt còn chưa nói tiếng nào này!"
Chị hai nắm lấy tay Sở Dao nói: "Em năm, nghe chị nói này, em không thể nuông chiều tên lưu manh này được, hắn thấy em dễ bắt nạt nên cứ lấn tới đấy, lần sau hắn còn gọi em là vợ thì nhớ phải phản kháng đó."
"Em..."
Sở Dao cẩn thận liếc nhìn về phía Lục Vân một cái đã thấy hắn đang cười như không cười mà nhìn mình, chuyện này làm gò má cô chợt nóng hơn cả lúc nãy.
Cô thật sự không biết phải nói chuyện của mình và Tiểu Lục Vân với mấy chị em như thế nào nữa.
Lúc này Vương Băng Ngưng đột nhiên thở dài nói: "Mặc dù biết rõ đây là kế hoạch của Tiểu Lục Vân, nhưng nhìn thấy tên người Mỹ kia diễu võ giương oai như vậy cực kỳ khó chịu, tôi thật sự muốn lao tới đánh gã ta một trận quá!"
Lục Vân cười nói: "Đừng sốt ruột, không bao lâu nữa bọn chúng sẽ phải hối hận thôi. Việc chúng ta cần làm bây giờ chính là chờ đợi, cứ để đạn bay một lúc nữa đi"
Nếu bây giờ Lục Vân ra tay ngay, nhiều nhất chỉ có thể giết thêm một tên Thần Cảnh người Mỹ nữa, không tạo ra ý nghĩa to lớn gì.
Hắn ném Ngự Linh Thần kiếm xuống biển rồi sau đó cố tình cho tên Alex nhặt được là vì muốn làm cái chết giả của mình trông chân thật hơn.
Chỉ cần Lục Vân để Ngự Linh ở đó một thời gian nữa, những người Mỹ đó chắc chắn sẽ cho rằng hắn đã chết trong vụ chìm đảo.
Tất cả chuyện này đều cần có một khoảng thời gian nhất định để lên men.
Vương Băng Ngưng lại thở dài: “Bọn chị hiểu, nhưng mà đối với người dân Long Quốc mà nói, chuyện này chính là đả kích thực sự rất lớn."
Người dân Long Quốc xem Vân Thiên Thần Quân là tín ngưỡng của họ. Hiện tại tín ngưỡng đã sụp đổ, người ta có thể hình dung ra cú sốc này đối với họ lớn đến mức nào.
Lục Vân nghiêm túc nói: “Long Quốc không phải là Long Quốc của một người, mà là Long Quốc của tất cả mọi người. Nếu chỉ vì cái chết của em mà người dân của Long Quốc không thể gượng dậy nổi, thì em chỉ có thể nói rằng em vô cùng thất vọng."
Lạc Ly suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tiểu Lục Vân nói có lý."
Cùng lúc với cuộc trò chuyện này, trên một con tàu khác dành riêng cho Vũ Minh Long Quốc, những ngón tay ngọc ngà của Doãn Thu Thủy đã siết chặt đến mức trắng bệch, thân hình quyến rũ của bà ấy cũng khẽ run lên.
"Cha, cháu trai của cha, Vân Thiên Thần Quân, vị thần thủ hộ của Long quốc, có thể sẽ không bao giờ quay trở về nữa. Có lẽ là bây giờ cha cũng hả giận rồi nhỉ?" Doãn Thu Thủy nói với giọng điệu có chút mỉa mai.
Cơ thể già nua của Doãn Phái không ngừng run rẩy.
Trong lòng vô cùng dằn vặt.
Ông ta có hận Lục Vân không?
Trước kia hận!
Ông ta hận đến mức ước gì có thể giết chết tên nghiệt chủng đó!
Đó là vì Doãn Phái không thể nào buông bỏ cái chết của con gái Doãn Thu Như của mình, còn một phần nữa là do ông ta không tài nào tìm được người đàn ông chết tiệt đó, cuối cùng chỉ có thể chuyển mối hận lên người Lục Vân.
Tuy nhiên, lúc ở mộ viên nhà họ Doãn, Doãn Thu Thủy đã nói những lời đầy lay động khiến Doãn Phái bắt đầu nghi ngờ về những gì ông ra đã làm trong những năm qua.
Người trong cuộc u mê.
Một khi con người đã bị cảm xúc chi phối, não bộ của họ sẽ dần mất đi sự sáng suốt, thậm chí là làm nhiều việc đi ngược lại với lẽ thường, nhưng bản thân họ không thể tự mình cảm nhận được, cứ cố chấp làm tiếp những gì mình cho là đúng.
Doãn Phái chính là người như thế
Mãi cho đến khi nghe được những lời từ tận đáy lòng của Doãn Thu Thủy, ông ta mới bước một bước khỏi sự thù hận đó.
Cho đến sau đó, nhìn thấy Thiên Sáp Lệnh, Doãn Phái mới gần như tỉnh táo lại, sự hận thù đối với Lục Vân cũng không còn nhiều nữa, mà thay vào đó là cảm giác áy náy.
Dù thế nào thì đứa trẻ số khổ đó cũng là cháu trai của ông!
Giống như lời Lục Vân đã nói, hắn khác với người đàn ông đó, Lục Vân không nên chịu trách nhiệm về những sai lầm mà người đàn ông đó đã mắc phải.
Vì vậy Doãn Phái đã sớm nhận ra sai lầm của mình.
Sở dĩ ông ta đến đây xem trận chiến lần này tuyệt đối không phải vì Vân Thiên Thần Quân mà là vì cháu trai của ông ta, Lục Vân.
Đáng tiếc.
Doãn Phái hối hận quá muộn, khi ông ta muốn xóa sạch mọi hiềm khích trước đó với Lục Vân cũng là khi tin dữ của hắn lại truyền đến.
Đã quá muộn rồi.
"Xin lỗi……"
Mười ngón tay của Doãn Phái luồn sâu vào mái tóc đã bạc trắng của mình, vô cùng đau khổ lắc mạnh đầu, ông ta không biết câu “Xin lỗi” này là dành cho Doãn Thu Thủy, Lục Vân hay người con gái quá cố của mình Doãn Thu Như.
Hoặc có thể là dành cho tất cả bọn họ!
Nói đến bộ quần áo này, lần nữa mấy người đẹp lại hướng ánh mắt tò mò lên người Lục Vân.
Họ không tin rằng Tiểu Lục Vân ăn mặc kỳ quái như vậy chỉ để trêu chọc họ.
Lục Vân có chút xấu hổ nói: "Quần áo của em bị rách lúc ở dưới đáy biển rồi, vừa rồi em đi ngang qua một tên Asan quốc, thấy hắn ta cười vui vẻ quá, em chướng mắt nên đã lột sạch quần áo của hắn ta."
Tên Asan đó nghe tin thần thủ hộ của Long quốc chết thì suýt nữa đã cười rụng răng, kết quả hắn ta vừa xoay người lại liền bị một nắm đấm khổng lồ đánh đến bất tỉnh, tới lúc tỉnh dậy thì phát hiện trên người không những không còn mảnh vải che thân mà còn bị trói trên boong tàu.
Chuyện này đúng là vui quá hóa buồn.
Lâm Thanh Đàn cười mắng một tiếng: "Em trai, em thật là hư hỏng."
"Ha ha, chị hai quá khen."
"Tiểu Lục Vân này, mặt nạ đầu rồng của em bị sao thế? Tại sao nó bị nứt rồi? À còn có, kiếm của em đang nằm trong tay một gã Thần Cảnh người Mỹ, em không định đi lấy lại sao?" Vương Băng lại hỏi.
Lục Vân nhìn về phía Thần Cảnh người Mỹ đang lơ lửng trên biển, khóe miệng đột nhiên hiện lên một nụ cười kỳ quái.
"Lần trước em tới chữa trị cho Long gia, ông nội Long Diệc Tuyết đã dạy cho em một đạo lý, đại thụ ngã xuống, giáng yêu sẽ xuất hiện!" (*Tương tự câu 'giậu đổ bìm leo', ở đây nghĩa là người mạnh ngã xuống chắc chắc sẽ có bọn yêu quái nhào dô xâu xé, hưởng lợi…)
"Đại thụ ngã xuống, giáng yêu sẽ xuất hiện?"
Liễu Yên Nhi phản ứng lại, nói: "Ý của em là, em làm tất cả những điều đó là do cố tình, chỉ để cho thế giới nghĩ rằng em đã chết?"
Lục Vân tán thành liếc nhìn cô: "Đúng vậy, chỉ cần làm họ nghĩ em đã chết, chắc chắn sẽ có rất nhiều mưu đen tối lộ ra."
Uy danh của Thiên Sáp Vương quá khủng bố, áp chế các thế lực võ giả khắp nơi trên thế giới không ngóc đầu lên được. Chỉ cần hắn còn sống một ngày, những thế lực kia tuyệt đối sẽ không dám hành động lỗ mãng.
Nhưng chung quy lại những cái đó vẫn là một mối đe dọa tiềm tàng.
Tuy nhiên, nếu Thiên Sáp Vương chết đi, những thế lực đó nhất định sẽ hành động, đợi đến khi chúng bành trướng đến cực điểm, Lục Vân sẽ bước ra giáng cho bọn chúng một đòn tàn khốc.
Một đòn giải quyết dứt điểm tất cả!
Lục Vân tiếp tục nói: "Chị bảy, không phải chị luôn lo lắng về người biến đổi gen sao? Sau khi tin tức Vân Thiên Thần Quân tử vong truyền ra, những người biến đổi gen ẩn náu trong Long quốc có lẽ sẽ không ngồi yên được nữa."
Đôi mắt của Lạc Ly bỗng sáng lên, cô nhe chiếc răng hổ nhỏ sáng bóng ra nói: "Có đạo lý. Tiểu Lục Vân, em thật thông minh. Đến đây, để người chị thưởng cho em một nụ hôn."
Lục Vân chợt lùi lại một bước, nghiêm túc nói: "Chị bảy, xin hãy tự trọng, em là người đã có vợ rồi."
Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Dao ở bên cạnh hơi đỏ lên.
Hành động này làm Lạc Ly sửng sốt một lúc, mới nhận ra mình đang làm gì, nói: "Cho em cơ hội mà em không biết tận dụng, nhưng em lại không biết sử dụng nó, chị đây bị thua thiệt còn chưa nói tiếng nào này!"
Chị hai nắm lấy tay Sở Dao nói: "Em năm, nghe chị nói này, em không thể nuông chiều tên lưu manh này được, hắn thấy em dễ bắt nạt nên cứ lấn tới đấy, lần sau hắn còn gọi em là vợ thì nhớ phải phản kháng đó."
"Em..."
Sở Dao cẩn thận liếc nhìn về phía Lục Vân một cái đã thấy hắn đang cười như không cười mà nhìn mình, chuyện này làm gò má cô chợt nóng hơn cả lúc nãy.
Cô thật sự không biết phải nói chuyện của mình và Tiểu Lục Vân với mấy chị em như thế nào nữa.
Lúc này Vương Băng Ngưng đột nhiên thở dài nói: "Mặc dù biết rõ đây là kế hoạch của Tiểu Lục Vân, nhưng nhìn thấy tên người Mỹ kia diễu võ giương oai như vậy cực kỳ khó chịu, tôi thật sự muốn lao tới đánh gã ta một trận quá!"
Lục Vân cười nói: "Đừng sốt ruột, không bao lâu nữa bọn chúng sẽ phải hối hận thôi. Việc chúng ta cần làm bây giờ chính là chờ đợi, cứ để đạn bay một lúc nữa đi"
Nếu bây giờ Lục Vân ra tay ngay, nhiều nhất chỉ có thể giết thêm một tên Thần Cảnh người Mỹ nữa, không tạo ra ý nghĩa to lớn gì.
Hắn ném Ngự Linh Thần kiếm xuống biển rồi sau đó cố tình cho tên Alex nhặt được là vì muốn làm cái chết giả của mình trông chân thật hơn.
Chỉ cần Lục Vân để Ngự Linh ở đó một thời gian nữa, những người Mỹ đó chắc chắn sẽ cho rằng hắn đã chết trong vụ chìm đảo.
Tất cả chuyện này đều cần có một khoảng thời gian nhất định để lên men.
Vương Băng Ngưng lại thở dài: “Bọn chị hiểu, nhưng mà đối với người dân Long Quốc mà nói, chuyện này chính là đả kích thực sự rất lớn."
Người dân Long Quốc xem Vân Thiên Thần Quân là tín ngưỡng của họ. Hiện tại tín ngưỡng đã sụp đổ, người ta có thể hình dung ra cú sốc này đối với họ lớn đến mức nào.
Lục Vân nghiêm túc nói: “Long Quốc không phải là Long Quốc của một người, mà là Long Quốc của tất cả mọi người. Nếu chỉ vì cái chết của em mà người dân của Long Quốc không thể gượng dậy nổi, thì em chỉ có thể nói rằng em vô cùng thất vọng."
Lạc Ly suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tiểu Lục Vân nói có lý."
Cùng lúc với cuộc trò chuyện này, trên một con tàu khác dành riêng cho Vũ Minh Long Quốc, những ngón tay ngọc ngà của Doãn Thu Thủy đã siết chặt đến mức trắng bệch, thân hình quyến rũ của bà ấy cũng khẽ run lên.
"Cha, cháu trai của cha, Vân Thiên Thần Quân, vị thần thủ hộ của Long quốc, có thể sẽ không bao giờ quay trở về nữa. Có lẽ là bây giờ cha cũng hả giận rồi nhỉ?" Doãn Thu Thủy nói với giọng điệu có chút mỉa mai.
Cơ thể già nua của Doãn Phái không ngừng run rẩy.
Trong lòng vô cùng dằn vặt.
Ông ta có hận Lục Vân không?
Trước kia hận!
Ông ta hận đến mức ước gì có thể giết chết tên nghiệt chủng đó!
Đó là vì Doãn Phái không thể nào buông bỏ cái chết của con gái Doãn Thu Như của mình, còn một phần nữa là do ông ta không tài nào tìm được người đàn ông chết tiệt đó, cuối cùng chỉ có thể chuyển mối hận lên người Lục Vân.
Tuy nhiên, lúc ở mộ viên nhà họ Doãn, Doãn Thu Thủy đã nói những lời đầy lay động khiến Doãn Phái bắt đầu nghi ngờ về những gì ông ra đã làm trong những năm qua.
Người trong cuộc u mê.
Một khi con người đã bị cảm xúc chi phối, não bộ của họ sẽ dần mất đi sự sáng suốt, thậm chí là làm nhiều việc đi ngược lại với lẽ thường, nhưng bản thân họ không thể tự mình cảm nhận được, cứ cố chấp làm tiếp những gì mình cho là đúng.
Doãn Phái chính là người như thế
Mãi cho đến khi nghe được những lời từ tận đáy lòng của Doãn Thu Thủy, ông ta mới bước một bước khỏi sự thù hận đó.
Cho đến sau đó, nhìn thấy Thiên Sáp Lệnh, Doãn Phái mới gần như tỉnh táo lại, sự hận thù đối với Lục Vân cũng không còn nhiều nữa, mà thay vào đó là cảm giác áy náy.
Dù thế nào thì đứa trẻ số khổ đó cũng là cháu trai của ông!
Giống như lời Lục Vân đã nói, hắn khác với người đàn ông đó, Lục Vân không nên chịu trách nhiệm về những sai lầm mà người đàn ông đó đã mắc phải.
Vì vậy Doãn Phái đã sớm nhận ra sai lầm của mình.
Sở dĩ ông ta đến đây xem trận chiến lần này tuyệt đối không phải vì Vân Thiên Thần Quân mà là vì cháu trai của ông ta, Lục Vân.
Đáng tiếc.
Doãn Phái hối hận quá muộn, khi ông ta muốn xóa sạch mọi hiềm khích trước đó với Lục Vân cũng là khi tin dữ của hắn lại truyền đến.
Đã quá muộn rồi.
"Xin lỗi……"
Mười ngón tay của Doãn Phái luồn sâu vào mái tóc đã bạc trắng của mình, vô cùng đau khổ lắc mạnh đầu, ông ta không biết câu “Xin lỗi” này là dành cho Doãn Thu Thủy, Lục Vân hay người con gái quá cố của mình Doãn Thu Như.
Hoặc có thể là dành cho tất cả bọn họ!
Bình luận facebook