-
Chương 410-411
Chương 410: Bắn lén
"Đúng, không ai được khinh nhờn Thần Quân điện hạ, chúng tôi thề sống chết bảo vệ Thần Quân điện hạ!"
Trong trận doanh người phản kháng, một thanh niên tâm tình kích động gân cổ lên mà kêu gào, chắc có lẽ là tín đồ trung thành của Vân Thiên Thần Quân.
Những tu võ giả Long Quốc xung quanh bị ảnh hưởng nên đều hai mắt lập tức đỏ lên, trong lòng dâng trào hào hùng, vì Thần Quân điện hạ thì họ có mất đầu, đổ máu cũng đã sao?
"Thề sống chết bảo vệ Thần Quân điện hạ!"
"Thề sống chết bảo vệ Thần Quân điện hạ!"
"Thề sống chết bảo vệ Thần Quân điện hạ!"
"A, Lục Vân, sao anh cũng ở đây?" Đột nhiên, một người đẹp trai đi đến bên cạnh người thanh niên kêu lên hăng say nhất, kinh ngạc hỏi một câu.
Lục Vân ngừng gào thét, quay đầu nhìn lại thì phát hiện là thiên tài Uông Húc của Uông gia, trong lòng lập tức vui vẻ mà nói: "Vì sao tôi không thể ở đây? Bảo vệ Thần Quân điện hạ là nghĩa vụ của mỗi người Long Quốc, đời này được chết vì Thần Quân điện hạ là vinh hạnh lớn lao!"
Uông Húc đánh giá hắn, trên mặt lộ vẻ xúc động.
Một lát sau, Uông Húc chủ động đưa tay ra và nói: "Lục Vân, trong trận chiến trước đó giữa tôi và anh, anh thành công làm tôi ghi nhớ tên anh, nhưng cũng không coi trọng bao nhiêu. Hiện tại tôi thừa nhận anh ưu tú hơn tôi đã nghĩ, tôi quyết định sẽ kết bạn với anh."
Ban đầu trong trận chiến ở Học Viện Võ Đạo kinh thành, Lục Vân dùng thủ đoạn phòng ngự vô địch mà thành danh, sau đó hắn nói với Uông Húc có thể làm bạn bè với mình, nhưng Uông Húc cao ngạo không để ý đến hắn.
Không ngờ hôm nay vào thời khắc cùng chống lại liên minh Thí Thần Giả, Uông Húc lại chủ động buông bỏ cao ngạo mà nguyện ý kết bạn với Lục Vân.
Có lẽ chỉ trong tình huống chống cự với ngoại địch thì mới dễ làm các đồng bào Long Quốc sinh ra cảm xúc chung.
Lục Vân rất hứng thú mà cười một tiếng và nói: "Được thiên tài Uông gia tán thành là kiêu ngạo của tôi."
Nói xong, hắn đưa tay tới bắt.
Uông Húc khẽ gật đầu, cũng không phủ nhận.
Anh ta là thiên tài trong giới tu võ, người được anh ta tán thành thật sự không nhiều, Lạc tiên tử cũng được tính trong đó, mà người có thể trở thành bạn với anh ta đã ít lại càng ít.
Hôm nay lại có thêm Lục Vân.
Chủ yếu là bởi vì Lục Vân, một Hoành Luyện tông sư chủ tu phòng ngự có thể bộc phát tinh thần không sợ chết vào thời khắc ngoại địch xâm lấn đã làm Uông Húc lau mắt mà nhìn.
Đáng để anh ta kết giao.
Lúc này người của liên minh Thí Thần Giả đã bắt đầu leo núi, hai bên lập tức bộc phát trận giao phong kịch liệt.
Uông Húc nói: "Anh Lục Vân, phòng ngự của anh là vô địch dưới Tôn Giả Cảnh, mà công kích của tôi đủ để chém giết phần lớn Hóa Cảnh, chúng ta liên thủ thì nhất định có thể giữ vững phòng tuyến này."
Dù là liên minh Thí Thần Giả hay là những tu võ giả Long Quốc phản kháng Liên Minh đều tự giác chia cắt thành mấy chiến trường, Tôn Giả đối chiến với Tôn Giả, Hóa Cảnh đối chiến với Hóa Cảnh, dưới Hóa Cảnh cũng tự động hình thành một chiến trường.
Đây là một cách phân cao thấp ngầm.
Liên minh Thí Thần Giả nghĩ là: Chúng tôi không lấy mạnh lấn yếu vẫn có thể đánh tan tất cả phòng tuyến của các người để thể hiện ra khí thế mạnh mẽ của liên minh.
Mà người phản kháng nghĩ là: Tu võ giả Long Quốc chúng tôi cùng cảnh giới thì mạnh hơn liên minh Thí Thần Giả các người nhiều, chúng tôi có thể phòng thủ tất cả trận tuyến.
Thiên Sáp Phong lập tức bị chia cắt thành mấy chiến trường.
Ba mươi sáu vị thủ hộ giả Thiên Sáp Điện và gần trăm Thần Cảnh do Alex cầm đầu đều không gia nhập chiến đấu, mà lựa chọn đứng trên cao xem đánh nhau.
Bởi vì một khi họ tiến vào chiến trường thì tính chất sẽ hoàn toàn thay đổi.
Alex lại muốn xem thử bọn tu võ giả Long Quốc có thể ngoan cố chống cự đến khi nào.
Dù sao kết quả sau cùng đã định sẵn rồi, liên minh Thí Thần Giả có gần trăm Thần Cảnh giành được thắng lợi trong trận chiến này là điều hiển nhiên.
Không vội, xem diễn trước đã.
Đây là suy nghĩ trong lòng trăm Thần Cảnh của liên minh Thí Thần Giả.
Mà ba mươi sáu vị thủ hộ giả Thiên Sáp Điện cũng như thế.
Họ đã khóa chặt một thanh niên trong biển người mênh mông ở chiến trường Hóa Cảnh, đó là vua của bọn họ đang đục nước béo cò ở nơi đó.
Họ không khỏi cảm thán một tiếng, vẫn là vua của chúng ta biết chơi.
"Anh Lục Vân, bên trái!"
Uông Húc cầm kiếm bổ tới phía trước, đồng thời hét lớn một tiếng nhắc nhở Lục Vân chú ý vị trí phòng thủ phía xéo bên trái, hoàn toàn coi hắn là một tấm khiên.
Trong lòng Lục Vân thầm nói khá lắm, sau đó quả quyết phối hợp thi triển ra phòng ngự.
Vụt!
Bên trái gần đó là chiến trường của Tôn Giả Cảnh, phòng ngự của Lục Vân vừa được nâng lên thì bỗng cảm giác một khí tức ngang ngược đánh tới, đánh vào vòng bảo hộ của hắn.
Mẹ nó, dám bắn lén!
Lúc đầu chiến trường phân chia rất rõ ràng, kết quả trong khu vực giao nhau của chiến trường thỉnh thoảng lại có Tôn Giả Cảnh của liên minh Thí Thần Giả phát động công kích về hướng Hóa Cảnh.
Đòn vừa rồi nếu đánh trúng Hóa Cảnh bình thường thì nhất định không còn cả hài cốt.
Lục Vân lập tức nổi giận.
Hắn không nói hai lời mà trực tiếp xông vào chiến trường Tôn Giả Cảnh.
Vừa rồi kẻ bắn lén hắn là lão già của Nam Ngư Quốc, hẳn cũng tham dự thí nghiệm cải tạo gen, nhưng tiềm lực có hạn nên chưa thể đạt tới Thần Cảnh, chỉ có tu vi Tôn Giả Cảnh.
Lục Vân bay thẳng về hướng lão.
Lão già Lão già Nam Ngư Quốc cũng hơi kinh ngạc, thấy Lục Vân may mắn thoát khỏi công kích của hắn mà còn dám đánh tới thì lập tức cảm thấy thằng ranh này nhất định điên rồi.
"Chết đi!"
Sao lão già Nam Ngư Quốc lại e ngại một Hóa Cảnh là hắn, lão lập tức trở tay đánh ra, nhưng một giây sau lão lại cảm thấy cần cổ mát lạnh, cả thế giới đột nhiên xoay tròn.
Hả?
Chuyện gì vậy?
Lão già Nam Ngư Quốc chưa kịp phản ứng là chuyện gì thì bỗng nhìn xuống thân thể không đầu phía dưới, đó không phải là của lão sao.
Lão bị một thanh niên Long Quốc Hóa Cảnh giết chết trong nháy mắt sao?
Đến chết lão già Nam Ngư Quốc vẫn không thể tin được.
Lục Vân lại tiêu diệt mấy người mới quay người chuẩn bị trở về chiến trường Hóa Cảnh, trong nháy mắt đi ngang qua một người Đông Dương có vết sẹo dài trên mặt thì linh hồn của ông ta đột nhiên run rẩy lên.
Người thanh niên vừa rồi...
Minh chủ Nakamura của liên minh Ninja cứng đờ vặn vẹo cổ một chút rồi nhìn về hướng thanh niên chạy đi, trong lòng cực kỳ kinh ngạc.
Cảm giác này rất quen thuộc!
Chương 411: Trăm Thần Cảnh ra tay
Ban đầu ở Liên minh Ninja, Nakamura đã được nhìn thấy gương mặt thật của Thiên Sáp Vương, có thể nói là ký ức còn khắc sâu.
Mà thanh niên vừa đi lướt qua kia lại mang đến một cảm giác quen thuộc cho ông ta, làm toàn thân Nakamura không khỏi run lên.
Ông ta nhìn qua hướng bên kia thì không thấy thanh niên đó nữa.
Chiến trường thực sự quá hỗn loạn, cộng thêm có mấy Tôn Giả Cảnh của Long Quốc công kích ông ta nên Nakamura cũng từ bỏ tìm kiếm bóng dáng của Lục Vân.
Ông ta an ủi mình rằng chỉ dáng dấp tương tự mà thôi.
Thiên Sáp Vương sẽ không nhàm chán đến mức này.
Chắc là không...
Trở lại chiến trường Hóa Cảnh, Uông Húc vừa đánh lui một đối thủ rồi kinh ngạc hỏi: "Anh Lục Vân, vừa rồi anh chạy đi đâu vậy?"
"Đi chiến trường kế bên dạo qua một vòng."
"Chiến trường kế bên?" Uông Húc hơi sững sờ, lập tức lộ ra vẻ mặt quái lạ mà nói: "Anh cũng lớn gan thật, đi qua chiến trường Tôn Giả Cảnh dạo một vòng mà còn có thể sống sót trở về, bội phục."
"May mắn thôi." Lục Vân cười cười rồi trả lời.
Uông Húc không suy nghĩ nhiều mà tiếp tục bảo Lục Vân làm tốt công tác phòng ngự, anh ta thì thoải mái cầm kiếm quét ngang, nghiễm nhiên đã trở thành bá chủ của chiến trường này.
Những Hóa Cảnh trong Liên minh Thí Thần Giả cũng thức thời, thấy hai người này phối hợp không nói lý như thế thì cũng không chịu xông lên nữa mà chạy hết ra những hướng khác.
Trận giao phong vẫn còn tiếp tục.
Mấy chục phút sau, liên minh Thí Thần Giả trở lại chân núi, đợt thế công đầu tiên của chúng đã thất bại.
Hơn nữa ba chiến trường đều không đánh hạ được.
Những tu võ giả Long Quốc quá ngang ngạnh, nếu cùng cảnh giới thì chúng căn bản không phải đối thủ.
Đôi bên nghỉ ngơi một thời gian ngắn.
Liên minh Thí Thần Giả phát động đợt thế công thứ hai, lại một đợt giao chiến kịch liệt bùng nổ. Nhưng kết quả vẫn như thế, tất cả chúng tiếp tục thất bại lui về chân núi Thiên Sáp Phong.
Lần công kích thứ ba, kết quả vẫn không thay đổi.
Ầm ầm!
Ngay lúc đó, trên bầu trời như vang lên một tiếng sấm sét, từng khí tức kinh khủng liên tục được phóng thích ra, hoàn toàn bao trùm phạm vi trăm dặm của Thiên Sáp Phong.
Là khí tức Thần Cảnh!
Khí tức của gần một trăm Thần Cảnh! !
"Thật là một đám ăn hại!"
Người nói là Alex, rốt cục hắn ta cũng xem diễn xong rồi, không định tiếp tục kéo dài, bởi vì hắn ta biết kết quả vẫn sẽ như vậy thôi.
Độ bền bỉ của đám tu võ giả Long Quốc kia nằm ngoài dự đoán của hắn ta.
Nếu đã như vậy thì để thần của chúng thần là hắn ta kết thúc tất cả hỗn loạn đi.
Alex cầm Ngự Linh Thần Kiếm trong tay, ở lòng bàn chân có nội kình hóa hình tự động ngưng kết ra một cầu vồng dài trăm thước, tạo thành một cây cầu nối liền đỉnh Thiên Sáp Phong và đỉnh núi hắn ta đang đứng.
Leo núi?
Trèo lên cái rắm!
Alex một bước lên mây, đạp lên cây cầu nội kình kia rồi chậm rãi đi ra, mục tiêu nhắm thẳng vào pho tượng tuyết trắng trên đỉnh Thiên Sáp Phong kia.
Ông!
Phía sau Alex, gần trăm Thần Cảnh trải rộng bốn phía ngọn núi cùng phóng ra nội kình hình thành cầu vồng dẫn về hướng Thiên Sáp Phong.
Những người đứng phía dưới ngẩng đầu nhìn lên thì thấy cứ như có trăm cái cầu vòng lấy Thiên Sáp Phong làm tâm điểm mà hình thành một mặt tròn hoàn chỉnh, cả bầu trời đều run rẩy ong ong lên.
Một trăm Thần Cảnh chậm rãi bước về hướng Thiên Sáp Phong từ vô số mọi hướng, hình ảnh này thật sự quá rung động.
Những tu võ giả Long Quốc trên Thiên Sáp Phong, mạnh thì đến Tôn Giả, yếu thì chỉ là tu võ giả bình thường, tất cả mọi người như bị đông cứng lại không thể động đậy.
Trên trăm Thần Cảnh cùng đi đến từ bốn phương tám hướng, không phải người bình thường có khả năng chống cự được khí thế khủng bố này.
Alex tiến lên hai mươi mét.
Trên Thiên Sáp Phong, những tu võ giả dưới Hóa Cảnh bắt đầu sắc mặt ửng đỏ, khí huyết cuồn cuộn.
Alex tiến lên ba mươi mét.
Trên Thiên Sáp Phong, những võ giả dưới Hóa Cảnh bắt đầu miệng phun máu tươi, mắt nổi đom đóm.
Alex tiến lên bốn mươi mét.
Trên Thiên Sáp Phong, những võ giả dưới Hóa Cảnh bắt đầu hô hấp khó khăn, hôn mê ngã xuống đất.
Alex tiến lên năm mươi mét.
Những tu võ giả Hóa Cảnh của Long Quốc bắt đầu xuất hiện triệu chứng tương tự.
Rốt cục ba mươi sáu vị thủ hộ giả Thiên Sáp Điện cũng ngồi không yên, ba mươi sáu luồng khí tức mãnh liệt phóng lên tận trời, dựng thành một cái lồng phòng ngự khổng lồ.
Lúc này đám người trên Thiên Sáp Phong mới cảm giác dễ chịu một chút.
Nhưng Alex lại khinh miệt cười lạnh, hắn ta chậm rãi đi về phía trước hai mươi mét, gần một trăm Thần Cảnh còn lại cũng đi theo bước tiến của hắn ta.
Giờ phút này họ chỉ còn cách Thiên Sáp Phong không đến ba mươi mét.
Khí tức khủng bố làm mọi người hít thở không thông từ bốn phương tám hướng tràn về phía Thiên Sáp Phong, cái lồng phòng ngự được tạo thành từ ba mươi sáu vị thủ hộ giả của Long Quốc phát ra một tiếng răng rắc vang giòn.
Nứt!
Ngay sau đó, cái lồng như một cái chụp đèn pha lê, vô số khe hở lan tràn ra trên đó như mạng nhện, trong nháy mắt đã trải rộng toàn bộ mặt lồng, sau mấy hơi thở thì phanh, nó hoàn toàn tan vỡ!
Mất đi lồng phòng ngự, khí thế khủng bố của gần một trăm Thần Cảnh tràn xuống, đừng nói là Tôn Giả Cảnh bình thường mà cả ba mươi sáu vị thủ hộ giả Tôn Giả Cảnh đỉnh phong cũng cảm thấy hô hấp gian nan.
Khi khí thế đáng sợ kia giáng xuống thì Hóa Cảnh và những tu võ giả dưới Hóa Cảnh trên Thiên Sáp Phong nhất định sẽ bị ép thành bột mịn trong nháy mắt.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt!
Lửa giận ngập trời!
Nhưng họ không oán không hối hận!
Bởi vì bọn họ chết vì bảo vệ Thần Quân điện hạ, dù chết cũng không tiếc!
Có thể dùng từ bi tráng để hình dung cảnh tượng này!
Ngay khi khí thế của trăm Thần Cảnh sắp hạ xuống, vô số tu võ giả Long Quốc trên Thiên Sáp Phong sắp hóa thành bột mịn thì bỗng nhiên lại có một cái lồng dâng lên.
Nó dâng lên mà không có dấu hiệu báo trước nào.
Tất cả mọi người sững sờ, không rõ cái lồng phòng ngự màu xanh nhạt này từ đâu mà tới.
Alex khẽ quát một tiếng: "Còn chống cự vô dụng sao!"
Bước chân của hắn ta tiếp tục đi về phía trước, khí thế càng khủng bố, nhưng khi bước đến gần cái lồng màu xanh nhạt kia thì lại không có hiệu quả gì.
Alex khẽ nhíu mày, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Gần một trăm Thần Cảnh còn lại cũng làm như thế.
Lúc này họ chỉ còn cách Thiên Sáp Phong không đến mười mét, khí thế của gần một trăm Thần Cảnh ngưng tụ lại đã rất rất khủng bố, đủ để ép tất cả Tôn Giả Cảnh thành sương máu.
Thế nhưng cái lồng phòng ngự toả ra vầng sáng màu xanh nhạt, nhìn rất mỏng manh kia lại không xuất hiện một vết nứt nào cả.
"Đúng, không ai được khinh nhờn Thần Quân điện hạ, chúng tôi thề sống chết bảo vệ Thần Quân điện hạ!"
Trong trận doanh người phản kháng, một thanh niên tâm tình kích động gân cổ lên mà kêu gào, chắc có lẽ là tín đồ trung thành của Vân Thiên Thần Quân.
Những tu võ giả Long Quốc xung quanh bị ảnh hưởng nên đều hai mắt lập tức đỏ lên, trong lòng dâng trào hào hùng, vì Thần Quân điện hạ thì họ có mất đầu, đổ máu cũng đã sao?
"Thề sống chết bảo vệ Thần Quân điện hạ!"
"Thề sống chết bảo vệ Thần Quân điện hạ!"
"Thề sống chết bảo vệ Thần Quân điện hạ!"
"A, Lục Vân, sao anh cũng ở đây?" Đột nhiên, một người đẹp trai đi đến bên cạnh người thanh niên kêu lên hăng say nhất, kinh ngạc hỏi một câu.
Lục Vân ngừng gào thét, quay đầu nhìn lại thì phát hiện là thiên tài Uông Húc của Uông gia, trong lòng lập tức vui vẻ mà nói: "Vì sao tôi không thể ở đây? Bảo vệ Thần Quân điện hạ là nghĩa vụ của mỗi người Long Quốc, đời này được chết vì Thần Quân điện hạ là vinh hạnh lớn lao!"
Uông Húc đánh giá hắn, trên mặt lộ vẻ xúc động.
Một lát sau, Uông Húc chủ động đưa tay ra và nói: "Lục Vân, trong trận chiến trước đó giữa tôi và anh, anh thành công làm tôi ghi nhớ tên anh, nhưng cũng không coi trọng bao nhiêu. Hiện tại tôi thừa nhận anh ưu tú hơn tôi đã nghĩ, tôi quyết định sẽ kết bạn với anh."
Ban đầu trong trận chiến ở Học Viện Võ Đạo kinh thành, Lục Vân dùng thủ đoạn phòng ngự vô địch mà thành danh, sau đó hắn nói với Uông Húc có thể làm bạn bè với mình, nhưng Uông Húc cao ngạo không để ý đến hắn.
Không ngờ hôm nay vào thời khắc cùng chống lại liên minh Thí Thần Giả, Uông Húc lại chủ động buông bỏ cao ngạo mà nguyện ý kết bạn với Lục Vân.
Có lẽ chỉ trong tình huống chống cự với ngoại địch thì mới dễ làm các đồng bào Long Quốc sinh ra cảm xúc chung.
Lục Vân rất hứng thú mà cười một tiếng và nói: "Được thiên tài Uông gia tán thành là kiêu ngạo của tôi."
Nói xong, hắn đưa tay tới bắt.
Uông Húc khẽ gật đầu, cũng không phủ nhận.
Anh ta là thiên tài trong giới tu võ, người được anh ta tán thành thật sự không nhiều, Lạc tiên tử cũng được tính trong đó, mà người có thể trở thành bạn với anh ta đã ít lại càng ít.
Hôm nay lại có thêm Lục Vân.
Chủ yếu là bởi vì Lục Vân, một Hoành Luyện tông sư chủ tu phòng ngự có thể bộc phát tinh thần không sợ chết vào thời khắc ngoại địch xâm lấn đã làm Uông Húc lau mắt mà nhìn.
Đáng để anh ta kết giao.
Lúc này người của liên minh Thí Thần Giả đã bắt đầu leo núi, hai bên lập tức bộc phát trận giao phong kịch liệt.
Uông Húc nói: "Anh Lục Vân, phòng ngự của anh là vô địch dưới Tôn Giả Cảnh, mà công kích của tôi đủ để chém giết phần lớn Hóa Cảnh, chúng ta liên thủ thì nhất định có thể giữ vững phòng tuyến này."
Dù là liên minh Thí Thần Giả hay là những tu võ giả Long Quốc phản kháng Liên Minh đều tự giác chia cắt thành mấy chiến trường, Tôn Giả đối chiến với Tôn Giả, Hóa Cảnh đối chiến với Hóa Cảnh, dưới Hóa Cảnh cũng tự động hình thành một chiến trường.
Đây là một cách phân cao thấp ngầm.
Liên minh Thí Thần Giả nghĩ là: Chúng tôi không lấy mạnh lấn yếu vẫn có thể đánh tan tất cả phòng tuyến của các người để thể hiện ra khí thế mạnh mẽ của liên minh.
Mà người phản kháng nghĩ là: Tu võ giả Long Quốc chúng tôi cùng cảnh giới thì mạnh hơn liên minh Thí Thần Giả các người nhiều, chúng tôi có thể phòng thủ tất cả trận tuyến.
Thiên Sáp Phong lập tức bị chia cắt thành mấy chiến trường.
Ba mươi sáu vị thủ hộ giả Thiên Sáp Điện và gần trăm Thần Cảnh do Alex cầm đầu đều không gia nhập chiến đấu, mà lựa chọn đứng trên cao xem đánh nhau.
Bởi vì một khi họ tiến vào chiến trường thì tính chất sẽ hoàn toàn thay đổi.
Alex lại muốn xem thử bọn tu võ giả Long Quốc có thể ngoan cố chống cự đến khi nào.
Dù sao kết quả sau cùng đã định sẵn rồi, liên minh Thí Thần Giả có gần trăm Thần Cảnh giành được thắng lợi trong trận chiến này là điều hiển nhiên.
Không vội, xem diễn trước đã.
Đây là suy nghĩ trong lòng trăm Thần Cảnh của liên minh Thí Thần Giả.
Mà ba mươi sáu vị thủ hộ giả Thiên Sáp Điện cũng như thế.
Họ đã khóa chặt một thanh niên trong biển người mênh mông ở chiến trường Hóa Cảnh, đó là vua của bọn họ đang đục nước béo cò ở nơi đó.
Họ không khỏi cảm thán một tiếng, vẫn là vua của chúng ta biết chơi.
"Anh Lục Vân, bên trái!"
Uông Húc cầm kiếm bổ tới phía trước, đồng thời hét lớn một tiếng nhắc nhở Lục Vân chú ý vị trí phòng thủ phía xéo bên trái, hoàn toàn coi hắn là một tấm khiên.
Trong lòng Lục Vân thầm nói khá lắm, sau đó quả quyết phối hợp thi triển ra phòng ngự.
Vụt!
Bên trái gần đó là chiến trường của Tôn Giả Cảnh, phòng ngự của Lục Vân vừa được nâng lên thì bỗng cảm giác một khí tức ngang ngược đánh tới, đánh vào vòng bảo hộ của hắn.
Mẹ nó, dám bắn lén!
Lúc đầu chiến trường phân chia rất rõ ràng, kết quả trong khu vực giao nhau của chiến trường thỉnh thoảng lại có Tôn Giả Cảnh của liên minh Thí Thần Giả phát động công kích về hướng Hóa Cảnh.
Đòn vừa rồi nếu đánh trúng Hóa Cảnh bình thường thì nhất định không còn cả hài cốt.
Lục Vân lập tức nổi giận.
Hắn không nói hai lời mà trực tiếp xông vào chiến trường Tôn Giả Cảnh.
Vừa rồi kẻ bắn lén hắn là lão già của Nam Ngư Quốc, hẳn cũng tham dự thí nghiệm cải tạo gen, nhưng tiềm lực có hạn nên chưa thể đạt tới Thần Cảnh, chỉ có tu vi Tôn Giả Cảnh.
Lục Vân bay thẳng về hướng lão.
Lão già Lão già Nam Ngư Quốc cũng hơi kinh ngạc, thấy Lục Vân may mắn thoát khỏi công kích của hắn mà còn dám đánh tới thì lập tức cảm thấy thằng ranh này nhất định điên rồi.
"Chết đi!"
Sao lão già Nam Ngư Quốc lại e ngại một Hóa Cảnh là hắn, lão lập tức trở tay đánh ra, nhưng một giây sau lão lại cảm thấy cần cổ mát lạnh, cả thế giới đột nhiên xoay tròn.
Hả?
Chuyện gì vậy?
Lão già Nam Ngư Quốc chưa kịp phản ứng là chuyện gì thì bỗng nhìn xuống thân thể không đầu phía dưới, đó không phải là của lão sao.
Lão bị một thanh niên Long Quốc Hóa Cảnh giết chết trong nháy mắt sao?
Đến chết lão già Nam Ngư Quốc vẫn không thể tin được.
Lục Vân lại tiêu diệt mấy người mới quay người chuẩn bị trở về chiến trường Hóa Cảnh, trong nháy mắt đi ngang qua một người Đông Dương có vết sẹo dài trên mặt thì linh hồn của ông ta đột nhiên run rẩy lên.
Người thanh niên vừa rồi...
Minh chủ Nakamura của liên minh Ninja cứng đờ vặn vẹo cổ một chút rồi nhìn về hướng thanh niên chạy đi, trong lòng cực kỳ kinh ngạc.
Cảm giác này rất quen thuộc!
Chương 411: Trăm Thần Cảnh ra tay
Ban đầu ở Liên minh Ninja, Nakamura đã được nhìn thấy gương mặt thật của Thiên Sáp Vương, có thể nói là ký ức còn khắc sâu.
Mà thanh niên vừa đi lướt qua kia lại mang đến một cảm giác quen thuộc cho ông ta, làm toàn thân Nakamura không khỏi run lên.
Ông ta nhìn qua hướng bên kia thì không thấy thanh niên đó nữa.
Chiến trường thực sự quá hỗn loạn, cộng thêm có mấy Tôn Giả Cảnh của Long Quốc công kích ông ta nên Nakamura cũng từ bỏ tìm kiếm bóng dáng của Lục Vân.
Ông ta an ủi mình rằng chỉ dáng dấp tương tự mà thôi.
Thiên Sáp Vương sẽ không nhàm chán đến mức này.
Chắc là không...
Trở lại chiến trường Hóa Cảnh, Uông Húc vừa đánh lui một đối thủ rồi kinh ngạc hỏi: "Anh Lục Vân, vừa rồi anh chạy đi đâu vậy?"
"Đi chiến trường kế bên dạo qua một vòng."
"Chiến trường kế bên?" Uông Húc hơi sững sờ, lập tức lộ ra vẻ mặt quái lạ mà nói: "Anh cũng lớn gan thật, đi qua chiến trường Tôn Giả Cảnh dạo một vòng mà còn có thể sống sót trở về, bội phục."
"May mắn thôi." Lục Vân cười cười rồi trả lời.
Uông Húc không suy nghĩ nhiều mà tiếp tục bảo Lục Vân làm tốt công tác phòng ngự, anh ta thì thoải mái cầm kiếm quét ngang, nghiễm nhiên đã trở thành bá chủ của chiến trường này.
Những Hóa Cảnh trong Liên minh Thí Thần Giả cũng thức thời, thấy hai người này phối hợp không nói lý như thế thì cũng không chịu xông lên nữa mà chạy hết ra những hướng khác.
Trận giao phong vẫn còn tiếp tục.
Mấy chục phút sau, liên minh Thí Thần Giả trở lại chân núi, đợt thế công đầu tiên của chúng đã thất bại.
Hơn nữa ba chiến trường đều không đánh hạ được.
Những tu võ giả Long Quốc quá ngang ngạnh, nếu cùng cảnh giới thì chúng căn bản không phải đối thủ.
Đôi bên nghỉ ngơi một thời gian ngắn.
Liên minh Thí Thần Giả phát động đợt thế công thứ hai, lại một đợt giao chiến kịch liệt bùng nổ. Nhưng kết quả vẫn như thế, tất cả chúng tiếp tục thất bại lui về chân núi Thiên Sáp Phong.
Lần công kích thứ ba, kết quả vẫn không thay đổi.
Ầm ầm!
Ngay lúc đó, trên bầu trời như vang lên một tiếng sấm sét, từng khí tức kinh khủng liên tục được phóng thích ra, hoàn toàn bao trùm phạm vi trăm dặm của Thiên Sáp Phong.
Là khí tức Thần Cảnh!
Khí tức của gần một trăm Thần Cảnh! !
"Thật là một đám ăn hại!"
Người nói là Alex, rốt cục hắn ta cũng xem diễn xong rồi, không định tiếp tục kéo dài, bởi vì hắn ta biết kết quả vẫn sẽ như vậy thôi.
Độ bền bỉ của đám tu võ giả Long Quốc kia nằm ngoài dự đoán của hắn ta.
Nếu đã như vậy thì để thần của chúng thần là hắn ta kết thúc tất cả hỗn loạn đi.
Alex cầm Ngự Linh Thần Kiếm trong tay, ở lòng bàn chân có nội kình hóa hình tự động ngưng kết ra một cầu vồng dài trăm thước, tạo thành một cây cầu nối liền đỉnh Thiên Sáp Phong và đỉnh núi hắn ta đang đứng.
Leo núi?
Trèo lên cái rắm!
Alex một bước lên mây, đạp lên cây cầu nội kình kia rồi chậm rãi đi ra, mục tiêu nhắm thẳng vào pho tượng tuyết trắng trên đỉnh Thiên Sáp Phong kia.
Ông!
Phía sau Alex, gần trăm Thần Cảnh trải rộng bốn phía ngọn núi cùng phóng ra nội kình hình thành cầu vồng dẫn về hướng Thiên Sáp Phong.
Những người đứng phía dưới ngẩng đầu nhìn lên thì thấy cứ như có trăm cái cầu vòng lấy Thiên Sáp Phong làm tâm điểm mà hình thành một mặt tròn hoàn chỉnh, cả bầu trời đều run rẩy ong ong lên.
Một trăm Thần Cảnh chậm rãi bước về hướng Thiên Sáp Phong từ vô số mọi hướng, hình ảnh này thật sự quá rung động.
Những tu võ giả Long Quốc trên Thiên Sáp Phong, mạnh thì đến Tôn Giả, yếu thì chỉ là tu võ giả bình thường, tất cả mọi người như bị đông cứng lại không thể động đậy.
Trên trăm Thần Cảnh cùng đi đến từ bốn phương tám hướng, không phải người bình thường có khả năng chống cự được khí thế khủng bố này.
Alex tiến lên hai mươi mét.
Trên Thiên Sáp Phong, những tu võ giả dưới Hóa Cảnh bắt đầu sắc mặt ửng đỏ, khí huyết cuồn cuộn.
Alex tiến lên ba mươi mét.
Trên Thiên Sáp Phong, những võ giả dưới Hóa Cảnh bắt đầu miệng phun máu tươi, mắt nổi đom đóm.
Alex tiến lên bốn mươi mét.
Trên Thiên Sáp Phong, những võ giả dưới Hóa Cảnh bắt đầu hô hấp khó khăn, hôn mê ngã xuống đất.
Alex tiến lên năm mươi mét.
Những tu võ giả Hóa Cảnh của Long Quốc bắt đầu xuất hiện triệu chứng tương tự.
Rốt cục ba mươi sáu vị thủ hộ giả Thiên Sáp Điện cũng ngồi không yên, ba mươi sáu luồng khí tức mãnh liệt phóng lên tận trời, dựng thành một cái lồng phòng ngự khổng lồ.
Lúc này đám người trên Thiên Sáp Phong mới cảm giác dễ chịu một chút.
Nhưng Alex lại khinh miệt cười lạnh, hắn ta chậm rãi đi về phía trước hai mươi mét, gần một trăm Thần Cảnh còn lại cũng đi theo bước tiến của hắn ta.
Giờ phút này họ chỉ còn cách Thiên Sáp Phong không đến ba mươi mét.
Khí tức khủng bố làm mọi người hít thở không thông từ bốn phương tám hướng tràn về phía Thiên Sáp Phong, cái lồng phòng ngự được tạo thành từ ba mươi sáu vị thủ hộ giả của Long Quốc phát ra một tiếng răng rắc vang giòn.
Nứt!
Ngay sau đó, cái lồng như một cái chụp đèn pha lê, vô số khe hở lan tràn ra trên đó như mạng nhện, trong nháy mắt đã trải rộng toàn bộ mặt lồng, sau mấy hơi thở thì phanh, nó hoàn toàn tan vỡ!
Mất đi lồng phòng ngự, khí thế khủng bố của gần một trăm Thần Cảnh tràn xuống, đừng nói là Tôn Giả Cảnh bình thường mà cả ba mươi sáu vị thủ hộ giả Tôn Giả Cảnh đỉnh phong cũng cảm thấy hô hấp gian nan.
Khi khí thế đáng sợ kia giáng xuống thì Hóa Cảnh và những tu võ giả dưới Hóa Cảnh trên Thiên Sáp Phong nhất định sẽ bị ép thành bột mịn trong nháy mắt.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt!
Lửa giận ngập trời!
Nhưng họ không oán không hối hận!
Bởi vì bọn họ chết vì bảo vệ Thần Quân điện hạ, dù chết cũng không tiếc!
Có thể dùng từ bi tráng để hình dung cảnh tượng này!
Ngay khi khí thế của trăm Thần Cảnh sắp hạ xuống, vô số tu võ giả Long Quốc trên Thiên Sáp Phong sắp hóa thành bột mịn thì bỗng nhiên lại có một cái lồng dâng lên.
Nó dâng lên mà không có dấu hiệu báo trước nào.
Tất cả mọi người sững sờ, không rõ cái lồng phòng ngự màu xanh nhạt này từ đâu mà tới.
Alex khẽ quát một tiếng: "Còn chống cự vô dụng sao!"
Bước chân của hắn ta tiếp tục đi về phía trước, khí thế càng khủng bố, nhưng khi bước đến gần cái lồng màu xanh nhạt kia thì lại không có hiệu quả gì.
Alex khẽ nhíu mày, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Gần một trăm Thần Cảnh còn lại cũng làm như thế.
Lúc này họ chỉ còn cách Thiên Sáp Phong không đến mười mét, khí thế của gần một trăm Thần Cảnh ngưng tụ lại đã rất rất khủng bố, đủ để ép tất cả Tôn Giả Cảnh thành sương máu.
Thế nhưng cái lồng phòng ngự toả ra vầng sáng màu xanh nhạt, nhìn rất mỏng manh kia lại không xuất hiện một vết nứt nào cả.
Bình luận facebook